Chương 50: Ngọc Xà Lan
Thần Đồng
20/03/2013
Vừa mới đến gần khu vực này, Diệp Phàm và Bàng Bác đã bị dọa cho sợ mất hồn, mấy trăm con Độc Long to bằng vại nước, đang thè lưỡi phun phì phì, khói độc tỏa ra xung quanh, làm cho một mảnh rừng lớn bị ăn mòn mà biến mất.
Ngoài ra, từ trong rừng rậm sâu xa truyền tới âm thanh trầm thấp, hằng hà sa số mãnh thú to lớn đang lởn vởn đi lại xung quanh.
Không biết nguyên nhân gì, bọn chúng lại không công kích lẫn nhau, tất cả đều nôn nóng vô cùng, khu vực này không ngừng tụ tập rất nhiều mãnh thú, cuồn cuộn như thủy triều, từ bên trong rừng sâu kéo đến, đa số những loại mãnh thú ở đây, 2 người đều không biết tên.
Mà trên bầu trời, còn có 1 lượng lớn hung cẩm, bay qua bay lại, thân thể dài mấy trăm mét, làm cho bầu trời tối om, giống như “che trời để bái tế”.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệp Phàm và Bàng Bác kinh ngạc không thôi, những gì nhìn thấy trước mắt thực kinh người, một số lượng lớn man thú và hung cầm tụ tập ở khu vực này, tất cả đều nông nóng vô cùng, giống như thủy triều cuồn cuộn.
Diệp Phàm sau một thời gian ngắn quan sát, nói:
"Ta nghĩ tất cả đều từ sâu trong Phế tích kéo ra đây."
"Chẳng lẽ do Thiểm Điện Điểu và Lân Viên Vương chém giết lẫn nhau mà bọn chúng phải chạy ra đây?"
"Rất khó nói, ngay cả Thú vương chém giết, cũng không thể làm kinh động nhiều loài thú tới vậy."
"Chúng ta làm cách nào để vượt qua đây, nhiều mãnh thú tới như vậy, đông đúc như thủy triều, đã bịt kín lối đi rồi."
"Chúng ta tìm một chỗ khác để vòng qua, ta nghĩ đây là một cơ hội hiếm có. Bên trong nhất định là một khu vực trống rỗng, chỗ sâu nhất có lẽ đang có siêu cấp Thú vương chém giết lẫn nhau, có lẽ còn có nguyên nhân khác, thì mới đem đại bộ phận hung cầm, mãnh thú đuổi ra khu vực biên giới."
Hai người đi vòng mười mấy dặm, mới tìm được 1 vách núi cao ngất, dọc theo những dây leo trèo lên, rồi lại liên tiếp vượt qua mấy vách núi dựng đứng, cuối cùng lại dọc theo dây leo mà tụt xuống, mới tiến sâu vào trong rừng rậm, tránh được ác điểu và mãnh thú nhiều như thủy triều.
"Trong này thật tĩnh lặng!"
Bên trong khu vực này, cổ mộc chọc trời, dây leo quấn xung quanh, tươi tốt vô cùng, thế lưng lại vô cùng tĩnh lặng, giống như tất cả các sinh linh đều đã chạy trốn, sự tĩnh lặng của chết chóc, không có bất cứ thanh âm nào.
"Ở sâu trong Phế tích này đã xảy ra chuyện gì, mà ngay cả Thú vương cũng không dám chém giết lẫn nhau , ta nghĩ chắc chắn là có nguyên nhân khác! Nếu không, không có khả năng làm cho tất cả hung cầm, mãnh thú đều bỏ chạy."
Diệp Phàm và Bàng Bác kinh nghi không thôi, nhưng mà vẫn đi về phía trước, đi được khoảng mười mấy dặm, Cổ mộc càng to cao, mang bóng dáng của rừng rậm nguyên thủy.
"Phì, Phì, Phì. . ."
Ở một bãi loạn thạch, truyền đến những thanh âm phì phì, giống như có loài rắn đang thè lưỡi, những đám mây ngũ sắc bao phủ, mùi tanh thỉnh thoảng truyền tới.
"Cự xà!"
Bàng Bác kinh hô.
Ở giữa bãi loạn thạch, có 1 con Ngũ Sắc cự xà, trườn quanh bãi đá, nôn nóng bất án, trong miệng không ngừng phun ra khói độc.
"Đây không phải là loại rắn bình thường, trên đầu nó có một cái sừng ngọc!"
Cự xà to bằng vại nước, vảy ở trên thân nó to bằng bàn tay, màu sắc rực rỡ, ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho nó trở nên lòe loẹt.
Mà kỳ lạ nhất chính là cái Sừng ngọc trên đầu nó, không ngừng có quang hoa lưu chuyển, ánh sáng như sợ tơ mảnh, lấp lánh, lập lòe đang tích tụ dần vào trong đầu nó.
"Con rắn có sừng này đã thành tinh rồi, có thể hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, nếu như dưới bụng nó mọc trảo (chân), thì sẽ biến thành Giao Long trong truyền thuyết."
Hai người rùng mình, không phải tất cả mọi thú dữ đều rút lui, mà còn có cự thú lợi hại lưu lại, nhưng mà con cự xà này cũng vô cùng nôn nóng, muốn rời đi mà lại chần chờ muốn lưu lại.
Đột nhiên, từ sâu trong Phế tích truyền tới một âm thanh trầm thấp, giống như là tiếng trống, khoảng cách ở rất xa.
Sau khi Diệp Phàm và Bàng Bác nghe được âm thanh trầm thấp, trong lòng có chút hoảng hốt. Mà lúc này, con Cự xà đã mọc sừng ngọc thân mình run lên mấy cái, sau đó lướt thân đi, phòng vào phía sâu trong rừng.
"Hang rắn!"
Bãi loạn thạch chính là sào huyệt của nó, nhưng nó lại nôn nóng bất an, chui vào một hắc động lớn, không chịu ra bên ngoài nữa.
Dần dần khói độc tan đi, mùi tanh cũng bay mất, cảnh vật bên trong bãi loạn thạch có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Đây chính là Ngọc Giác Xà trong truyền thuyết mà trưởng lão đã nói tới!"
Lúc mới nhìn thấy thì hai người không nhớ gì cả, nhưng sau khi khói độc tan đi hết, mới nhớ ra một số chuyện.
"Ta nhớ Truyền Pháp Trưởng đã nói, Ngọc Giác xà là loại lão xà, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt cả trăm năm mới có thể tiến hóa được, nơi ở của nó có một loại linh dược trân quý sinh trưởng, tên là Ngọc Xà Lan. . ."
Hai người đều có chút ấn tượng, nhưng không phải là nhớ được toàn bộ. Thường ngày Truyền pháp trưởng lão ngoài truyền thụ Huyền pháp, đều nói không ít tri thức về lĩnh vực khác, như giảng giải về các loại điển tịch tu luyện, vũ khí, linh dược.
Diệp Phàm và Bàng Bác đều chú trọng nhất là tu luyện, đối với những tri thức khác không bỏ ra nhiều tinh lực.
Cho nên trước khi lịch làm, đã tìm mấy bộ sách bổ sung tri thức, nếu không cho dù có dược thảo cũng không thể nhận ra, cũng không thể nhanh chóng tìm được chúng.
"Đúng là 'Ngọc Xà Lan' !"
Diệp Phàm và Bàng Bác đều rất kích động, bọn họ quan sát động khẩu đen ngòm, thấy 3 cây thực vật kỳ dị to bằng bàn tay, trắng như ngọc, toàn thân trong suốt long lanh, nhìn thoáng qua trông như 3 con rắn nhỏ đang đứng thẳng, phía trên mấy phiến Ngọc Diệp (1), còn lấp lánh một đóa Bạch Ngọc Lan Hoa.
(1): Ngọc Diệp: Lá như Ngọc
Ba cây thực vật rất kỳ lạ, nhưng mà vừa nhìn đã biết vô cùng bất phàm, có quang hoa lưu chuyển, thỉnh thoảng còn có mùi thơm bay tới.
"Không sai, là 'Ngọc Xà Lan' !"
Khi nhìn thấy Ngọc Xà Lan thì những lời Truyền Pháp Trưởng lão nói lại một lần nữa vang lên, bọn họ lúc này mới hiểu được giá trị quý báu của Ngọc Xà Lan.
Nghe nói, lúc lão xà hấp thu và phun xuất tinh hoa nhật nguyệt, ở xung quanh hang rắn linh khí rất nồng đậm, nhưng thực vật bình thường thì không cách nào chịu được, ngay cả Linh thảo trong thời gian dài cũng sẽ biến thành bụi phấn.
Nhưng có 1 loại Phong Lan kỳ dị, khi lão xà phun xuất tinh hoa nhật nguyệt, cũng theo đó hấp thu, trải qua hơn trăm năm được linh khí gột rửa, nó sẽ tích tụ được 1 lượng lớn tinh hoa nhật nguyệt, lột xác biến thành một thực vật kì dị, có hình dáng giống như lão xà, vì vậy mới được gọi là 'Ngọc Xà Lan' .
Nó có công hiệu giải độc rất tuyệt vời, có thể hóa giải được nhiều loại kỳ độc trong thiên hạ, sinh trưởng ở bên cạnh hang rắn, tất nhiên bao giờ cũng có loại dị thảo giải độc rất hữu hiệu.
Ngoài công dụng đó ra, khi cùng với lão xà hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, cũng ngưng tụ được một lượng lớn sinh mệnh tinh khí, vô cùng thích hợp với tu sĩ..
Hai người kiềm chế sự kích động, đương nhiên là không dám trực tiếp đi tới hái, nghe nói đây chính là thực vật mà Lão xà chuẩn bị riêng cho bản thân, sau khi Ngọc Xà Lan hoàn toàn biến thành hình dáng lão xà, nó sẽ nuốt vào, nếu như ai có chủ ý với Ngọc Xà Lan, thì nó sẽ liều mạng.
"Lão xà đã hóa thành Ngọc Giác Xà nhưng mà 3 cây Ngọc Xà Lan này vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn thành hình dáng của Lão xà, xem ra vẫn chưa trưởng thành."
"Làm sao để hái được nó. . ."
"Ta nghĩ con rắn này vừa rồi bị dọa cho kinh sợ, đã trốn vào chỗ sâu nhất của hang rắn, bây giờ chắc không dám ra đâu. Chúng ta cứ từ từ bí mật đi tới, chắc chắn là có thể thành công hái được."
"Như vậy không an toàn, chúng ta cứ đợi đến lúc sâu trong Phế tích lại truyền tới vài âm thanh trầm thấp, lúc đó chúng ta xông tới hái dược, sau đó ngay lập tức trốn ra xa."
"Được, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ một lát."
Sau khi 2 người thương lượng xong, thì tìm chỗ ẩn nấp trong bãi loạn thạch. Bọn họ mặc dù không biết sâu trong Phế tích xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được tình huống này còn kéo dài, âm thanh trầm thấp như vừa rồi chắc chắn còn tiếp tục vang lên.
Quả nhiên, chưa được nửa phút, âm thanh trầm thấp liên tục vang lên 3 tiếng, Diệp Phàm cùng Bàng Bác trong lòng hoảng sợ, đây là một loại cảm giác kỳ dị, bọn họ không rõ vì sao, giống như run rẩy đến từ sâu trong linh hồn.
Hai người trấn định tâm tình, sau đó nhanh chóng phóng về phía trước, nhổ 3 cây Ngọc Xà Lan ở trước hang rắn, không dám quay đầu lại mà chạy đi.
Sau khi chạy được mấy dặm, bọn họ mới dừng lại, ở phía sau truyền đến âm thanh ù ù, khu thạch lâm này giống như bị động đất, hiển nhiên là Lão xà đã ra khỏi hang.
"Keng "
Lại một âm thanh trầm thấp từ sâu trong Phế tích truyền tới, trái tim Diệp Phàm và Bàng Bác rung động kịch liệt, đau đớn từ trong lòng truyền tới. Nhưng cũng chính bởi có âm thanh này, mà Lão xà trở nên yên lặng.
"Rất may là thành công, chứ Lão xà thành tinh kia mà đuổi tới, thì ngay cả cường giả cũng không làm gì được nó, chứ nói gì đến 2 chúng ta!"
Hai người ngồi ở trên một tảng đá xanh lớn, lau đi những giọt mồ hôi lạnh.
Diệp Phàm và Bàng Bác quan sát tỉ mỉ Ngọc Xà Lan ở trong tay, ngay cả lá và hoa của nó, cũng vô cùng giống Lão xà, trên thân cây có hoa vắn, toàn thân trong suốt, giống như từ Dương Chi Bạch Ngọc điêu khắc thành, hương thơm thấm vào cả Lục phủ ngũ tạng của con người.
"Đáng tiếc nó vẫn chưa hoàn toàn thành thục. . ."
"Phải biết hài lòng với thực tại, loại đồ vật này không thể cầu được đâu."
"Nghe nói, nó ngưng tụ một lượng lớn tinh hoa Sinh mệnh, không biết hiệu quả chân chính của nó như thế nào."
"Tìm một chỗ an toàn, ăn vào xem sao."
Hai người cũng không đem Ngọc Xà Lan tới chỗ Trưởng lão của Linh Khư Động Thiên để đổi Bách Thảo dịch, loại thảo dược này còn có công hiệu hơn rất nhiều so với Bách Thảo dịch từ tinh hoa hơn trăm loại thảo dược chế thành.
Diệp Phàm và Bàng Bác nắm những cây dây leo, trèo lên một vách núi cao ngất, nơi này thực vật tươi tốt, nhưng cũng không có dấu hiệu của muôn thú, vô cùng yên tĩnh.
"Sau khi ăn Ngọc Xà Lan, cho dù có bị bọ cạp, rắn độc cắn cũng không cần phải lo lắng."
Hai người thương lượng một lát, sau đó quyết định để Diệp Phàm thử trước 1 cây xem hiệu quả như thế nào, thể chất của hắn tương đối đặc thù, không phải lo lắng là dược lực quá mạnh, dùng nó tiến hành trùng kích Khổ Hải.
Dp cắn nửa cây Ngọc Xà Lan, mùi thơm bay ra, tràn ngập cả vách đá, trong miệng hắn mùi thơm ngào ngạt, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Linh khí xung quanh nồng đậm, ngăn không cho sinh mệnh tinh khí của Ngọc Xà Lan phát tán ra ngoài, dường như trên nửa cây còn lại có 1 đốm sáng nhỏ đang lưu chuyển, Diệp Phàm vội vàng cho nó vào mồm.
Sau đó, hắn xếp bằng, tu luyện theo Huyền pháp mà Đạo kinh ghi lại, toàn thân giống như tượng đá, không nhúc nhích.
Thời gian không lâu qua đi, hô hấp của Diệp Phàm trở nên dồn dập, sắc mặt đỏ như máu, huyết mạch căng phồng, da thịt đỏ tươi, bên ngoài thân thể có quang hoa lưu chuyển.
Bàng Bác vô cùng khẩn trương, yên lặng chăm chú theo dõi, hắn cảm giác được một lượng linh khí cường đại, đang tiến vào vào trong thân thể Diệp Phàm.
Thậm chí hắn còn nghe rõ được, tiếng mạch máu của Diệp Phàm đập như sóng dữ trên sông, trong cơ thể hắn có một lượng sinh mệnh tinh khí cường đại lưu chuyển, không ngừng gột rửa thân thể bằng máu thịt của hắn, quang hoa còn thấu phát cả ra bên ngoài.
Sau nửa canh giờ, tiếng đập trong huyết mạch của Diệp Phàm mới dừng lại, hô hấp dần ổn định, mạch đập trở nên bình thường, cả người trở nên linh động hơn rất nhiều.
"Ầm "
Đột nhiên, đúng lúc này, Khổ Hải của Diệp Phàm bộc phát một đạo kim sắc quang mang rực rỡ, thần hồng từng đạo, quang hoa lấp lánh, xán lạn chói mắt.
"Lại tới rồi!"
Bàng Bác có chút kích động.
Cảnh tưởng lần trước lại tái hiện, Khổ Hải của Diệp Phàm hóa thành một đại dương màu vàng mênh mông vô tận, âm thanh biển gầm “ù ù” tràn ra, đinh tai nhức óc giống như tiếng của thiên quân vạn mã đang lao tới.
Sóng dữ ngập trời, kim quang chói mắt, đại dương mênh mông vô tận, sóng biển chập chúng, cuốn tung lên trời cao, quang huy rực rỡ đầy trời.
"Ùng ùng "
Sấm vang chớp giật, từng tia chớp màu vàng xé nát bầu trời, vạn đạo lôi điện xuất hiện trên bầu trời, lực lượng hủy diệt thiên địa, nhưng lại hàm chứa vô tận sinh khí, sinh cơ bừng bừng làm cho lôi địa bên trong không ngừng kích động hoành hành.
Một đại dương màu vàng mênh mông, sóng biển ngập trời, đan xen với những tia lôi điện vô tận, tạo thành một thế giới kỳ dị rực rỡ.
Âm thanh đinh tai nhức óc truyền tới, cho dù Bàng Bác đã từng chứng kiến, nhưng giờ khắc này vẫn ngẩn ngơ, Kim Sắc Khổ Hải dường như có 1 lực lượng kỳ dị, làm cho hắn không ngừng chấn động
Khổ Hải của Diệp Phàm tươi sáng lộng lẫy, làm cho cảnh vật xung quanh cũng trở nên tươi sáng hơn.
Trải qua hơn 2 canh giờ, tất cả mới yên tĩnh trở lại, kim quang nội liễm, tiếng sóng biển biển mất, Khổ Hải của Diệp Phàm trở về yên tĩnh, cả người hắn linh động hơn rất nhiều, khí chất tiên nhân nhiều hơn, làm cho hắn có cảm giác siêu trần thoát tục.
Lại sau nửa canh giờ, Diệp Phàm mở 2 mắt, giống như có 2 tia chớp lóe lên, hai mắt thần quang sáng ngời, tinh thần sung mãn, khí huyết tràn đầy.
"Cảm giác như thế nào?"
"Cảm giác tốt vô cùng, Khổ Hải đã rộng lớn hơn!"
Diệp Phàm lại bắt đầu vận chuyển Huyền pháp mà Đạo Kinh ghi lại, Kim quang trong Khổ Hải trở nên rực rỡ, Khổ Hải trước đây chỉ to bằng hạt vừng, giờ đã to bằng hạt Đỗ Tương, sáng rực như một chiếc Thần Đăng.
"Tốc độ mở ra như vậy… thật là kinh người!"
Bàng Bác cảm thấy vô cùng cao hứng thay cho Diệp Phàm, ngay cả Diệp Phàm cũng giật mình, lần này mở Khổ Hải này đã lớn hơn rất nhiều lần .
Kim Sắc Khổ Hải có những tia Thần Lực đang lưu chuyển, mỗi khi Diệp Phàm giơ tay, nhấc chân cũng vô cùng thoải mái, khi Diệp Phàm vận chuyển huyền pháp của Đạo kinh, Thần Lực trong Khổ Hải dường như đang tưới tắm lên huyết nhục của hắn, một đạo Kim sắc Thần Hoa từ trong Khổ Hải lao ra, “Vù” một tiếng, xuyên qua một thân cây Cổ mộc tạo thành một lỗ nhỏ.
Bàng Bác nhất thời trợn mắt há mồm, nói:
"Ngươi… ngươi có thể thi triển… Thần văn để công kích rồi!"
"Ngọc Xà Lan quả nhiên phi phàm, nó ẩn chứa sinh mệnh tinh hoa, còn mạnh hơn nhiều so với mấy chục bình Bách Thảo dịch!"
Diệp Phàm cảm thán 1 câu, lần mở Khổ Hải này của hắn vô cùng thuận lợi.
Bàng Bác cũng lộ ra vẻ kích động, nói:
"Lần lịch lãm này cũng không phải không có thu hoạch, kiếm được 3 cây thảo dược như thế này, so với người khác đã là hơn rất nhiều lần rồi."
"Thật không biết sâu trong Phế tích xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn tiếp tục xâm nhập chứ?"
"Đương nhiên phải tiếp tục tiến lên, thâm nhập thêm một chút, nói không chừng sẽ còn có thu hoạch, hung cầm, mãnh thú đều trốn sạch rồi, đây là một cơ hội hiếm có!
Hơn nữa, sâu trong Phế tích không chừng còn có biến hóa kinh người nào đó, đây chính là một cơ duyên rất lớn đối với chúng ta."
Ngoài ra, từ trong rừng rậm sâu xa truyền tới âm thanh trầm thấp, hằng hà sa số mãnh thú to lớn đang lởn vởn đi lại xung quanh.
Không biết nguyên nhân gì, bọn chúng lại không công kích lẫn nhau, tất cả đều nôn nóng vô cùng, khu vực này không ngừng tụ tập rất nhiều mãnh thú, cuồn cuộn như thủy triều, từ bên trong rừng sâu kéo đến, đa số những loại mãnh thú ở đây, 2 người đều không biết tên.
Mà trên bầu trời, còn có 1 lượng lớn hung cẩm, bay qua bay lại, thân thể dài mấy trăm mét, làm cho bầu trời tối om, giống như “che trời để bái tế”.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệp Phàm và Bàng Bác kinh ngạc không thôi, những gì nhìn thấy trước mắt thực kinh người, một số lượng lớn man thú và hung cầm tụ tập ở khu vực này, tất cả đều nông nóng vô cùng, giống như thủy triều cuồn cuộn.
Diệp Phàm sau một thời gian ngắn quan sát, nói:
"Ta nghĩ tất cả đều từ sâu trong Phế tích kéo ra đây."
"Chẳng lẽ do Thiểm Điện Điểu và Lân Viên Vương chém giết lẫn nhau mà bọn chúng phải chạy ra đây?"
"Rất khó nói, ngay cả Thú vương chém giết, cũng không thể làm kinh động nhiều loài thú tới vậy."
"Chúng ta làm cách nào để vượt qua đây, nhiều mãnh thú tới như vậy, đông đúc như thủy triều, đã bịt kín lối đi rồi."
"Chúng ta tìm một chỗ khác để vòng qua, ta nghĩ đây là một cơ hội hiếm có. Bên trong nhất định là một khu vực trống rỗng, chỗ sâu nhất có lẽ đang có siêu cấp Thú vương chém giết lẫn nhau, có lẽ còn có nguyên nhân khác, thì mới đem đại bộ phận hung cầm, mãnh thú đuổi ra khu vực biên giới."
Hai người đi vòng mười mấy dặm, mới tìm được 1 vách núi cao ngất, dọc theo những dây leo trèo lên, rồi lại liên tiếp vượt qua mấy vách núi dựng đứng, cuối cùng lại dọc theo dây leo mà tụt xuống, mới tiến sâu vào trong rừng rậm, tránh được ác điểu và mãnh thú nhiều như thủy triều.
"Trong này thật tĩnh lặng!"
Bên trong khu vực này, cổ mộc chọc trời, dây leo quấn xung quanh, tươi tốt vô cùng, thế lưng lại vô cùng tĩnh lặng, giống như tất cả các sinh linh đều đã chạy trốn, sự tĩnh lặng của chết chóc, không có bất cứ thanh âm nào.
"Ở sâu trong Phế tích này đã xảy ra chuyện gì, mà ngay cả Thú vương cũng không dám chém giết lẫn nhau , ta nghĩ chắc chắn là có nguyên nhân khác! Nếu không, không có khả năng làm cho tất cả hung cầm, mãnh thú đều bỏ chạy."
Diệp Phàm và Bàng Bác kinh nghi không thôi, nhưng mà vẫn đi về phía trước, đi được khoảng mười mấy dặm, Cổ mộc càng to cao, mang bóng dáng của rừng rậm nguyên thủy.
"Phì, Phì, Phì. . ."
Ở một bãi loạn thạch, truyền đến những thanh âm phì phì, giống như có loài rắn đang thè lưỡi, những đám mây ngũ sắc bao phủ, mùi tanh thỉnh thoảng truyền tới.
"Cự xà!"
Bàng Bác kinh hô.
Ở giữa bãi loạn thạch, có 1 con Ngũ Sắc cự xà, trườn quanh bãi đá, nôn nóng bất án, trong miệng không ngừng phun ra khói độc.
"Đây không phải là loại rắn bình thường, trên đầu nó có một cái sừng ngọc!"
Cự xà to bằng vại nước, vảy ở trên thân nó to bằng bàn tay, màu sắc rực rỡ, ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho nó trở nên lòe loẹt.
Mà kỳ lạ nhất chính là cái Sừng ngọc trên đầu nó, không ngừng có quang hoa lưu chuyển, ánh sáng như sợ tơ mảnh, lấp lánh, lập lòe đang tích tụ dần vào trong đầu nó.
"Con rắn có sừng này đã thành tinh rồi, có thể hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, nếu như dưới bụng nó mọc trảo (chân), thì sẽ biến thành Giao Long trong truyền thuyết."
Hai người rùng mình, không phải tất cả mọi thú dữ đều rút lui, mà còn có cự thú lợi hại lưu lại, nhưng mà con cự xà này cũng vô cùng nôn nóng, muốn rời đi mà lại chần chờ muốn lưu lại.
Đột nhiên, từ sâu trong Phế tích truyền tới một âm thanh trầm thấp, giống như là tiếng trống, khoảng cách ở rất xa.
Sau khi Diệp Phàm và Bàng Bác nghe được âm thanh trầm thấp, trong lòng có chút hoảng hốt. Mà lúc này, con Cự xà đã mọc sừng ngọc thân mình run lên mấy cái, sau đó lướt thân đi, phòng vào phía sâu trong rừng.
"Hang rắn!"
Bãi loạn thạch chính là sào huyệt của nó, nhưng nó lại nôn nóng bất an, chui vào một hắc động lớn, không chịu ra bên ngoài nữa.
Dần dần khói độc tan đi, mùi tanh cũng bay mất, cảnh vật bên trong bãi loạn thạch có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Đây chính là Ngọc Giác Xà trong truyền thuyết mà trưởng lão đã nói tới!"
Lúc mới nhìn thấy thì hai người không nhớ gì cả, nhưng sau khi khói độc tan đi hết, mới nhớ ra một số chuyện.
"Ta nhớ Truyền Pháp Trưởng đã nói, Ngọc Giác xà là loại lão xà, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt cả trăm năm mới có thể tiến hóa được, nơi ở của nó có một loại linh dược trân quý sinh trưởng, tên là Ngọc Xà Lan. . ."
Hai người đều có chút ấn tượng, nhưng không phải là nhớ được toàn bộ. Thường ngày Truyền pháp trưởng lão ngoài truyền thụ Huyền pháp, đều nói không ít tri thức về lĩnh vực khác, như giảng giải về các loại điển tịch tu luyện, vũ khí, linh dược.
Diệp Phàm và Bàng Bác đều chú trọng nhất là tu luyện, đối với những tri thức khác không bỏ ra nhiều tinh lực.
Cho nên trước khi lịch làm, đã tìm mấy bộ sách bổ sung tri thức, nếu không cho dù có dược thảo cũng không thể nhận ra, cũng không thể nhanh chóng tìm được chúng.
"Đúng là 'Ngọc Xà Lan' !"
Diệp Phàm và Bàng Bác đều rất kích động, bọn họ quan sát động khẩu đen ngòm, thấy 3 cây thực vật kỳ dị to bằng bàn tay, trắng như ngọc, toàn thân trong suốt long lanh, nhìn thoáng qua trông như 3 con rắn nhỏ đang đứng thẳng, phía trên mấy phiến Ngọc Diệp (1), còn lấp lánh một đóa Bạch Ngọc Lan Hoa.
(1): Ngọc Diệp: Lá như Ngọc
Ba cây thực vật rất kỳ lạ, nhưng mà vừa nhìn đã biết vô cùng bất phàm, có quang hoa lưu chuyển, thỉnh thoảng còn có mùi thơm bay tới.
"Không sai, là 'Ngọc Xà Lan' !"
Khi nhìn thấy Ngọc Xà Lan thì những lời Truyền Pháp Trưởng lão nói lại một lần nữa vang lên, bọn họ lúc này mới hiểu được giá trị quý báu của Ngọc Xà Lan.
Nghe nói, lúc lão xà hấp thu và phun xuất tinh hoa nhật nguyệt, ở xung quanh hang rắn linh khí rất nồng đậm, nhưng thực vật bình thường thì không cách nào chịu được, ngay cả Linh thảo trong thời gian dài cũng sẽ biến thành bụi phấn.
Nhưng có 1 loại Phong Lan kỳ dị, khi lão xà phun xuất tinh hoa nhật nguyệt, cũng theo đó hấp thu, trải qua hơn trăm năm được linh khí gột rửa, nó sẽ tích tụ được 1 lượng lớn tinh hoa nhật nguyệt, lột xác biến thành một thực vật kì dị, có hình dáng giống như lão xà, vì vậy mới được gọi là 'Ngọc Xà Lan' .
Nó có công hiệu giải độc rất tuyệt vời, có thể hóa giải được nhiều loại kỳ độc trong thiên hạ, sinh trưởng ở bên cạnh hang rắn, tất nhiên bao giờ cũng có loại dị thảo giải độc rất hữu hiệu.
Ngoài công dụng đó ra, khi cùng với lão xà hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, cũng ngưng tụ được một lượng lớn sinh mệnh tinh khí, vô cùng thích hợp với tu sĩ..
Hai người kiềm chế sự kích động, đương nhiên là không dám trực tiếp đi tới hái, nghe nói đây chính là thực vật mà Lão xà chuẩn bị riêng cho bản thân, sau khi Ngọc Xà Lan hoàn toàn biến thành hình dáng lão xà, nó sẽ nuốt vào, nếu như ai có chủ ý với Ngọc Xà Lan, thì nó sẽ liều mạng.
"Lão xà đã hóa thành Ngọc Giác Xà nhưng mà 3 cây Ngọc Xà Lan này vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn thành hình dáng của Lão xà, xem ra vẫn chưa trưởng thành."
"Làm sao để hái được nó. . ."
"Ta nghĩ con rắn này vừa rồi bị dọa cho kinh sợ, đã trốn vào chỗ sâu nhất của hang rắn, bây giờ chắc không dám ra đâu. Chúng ta cứ từ từ bí mật đi tới, chắc chắn là có thể thành công hái được."
"Như vậy không an toàn, chúng ta cứ đợi đến lúc sâu trong Phế tích lại truyền tới vài âm thanh trầm thấp, lúc đó chúng ta xông tới hái dược, sau đó ngay lập tức trốn ra xa."
"Được, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ một lát."
Sau khi 2 người thương lượng xong, thì tìm chỗ ẩn nấp trong bãi loạn thạch. Bọn họ mặc dù không biết sâu trong Phế tích xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được tình huống này còn kéo dài, âm thanh trầm thấp như vừa rồi chắc chắn còn tiếp tục vang lên.
Quả nhiên, chưa được nửa phút, âm thanh trầm thấp liên tục vang lên 3 tiếng, Diệp Phàm cùng Bàng Bác trong lòng hoảng sợ, đây là một loại cảm giác kỳ dị, bọn họ không rõ vì sao, giống như run rẩy đến từ sâu trong linh hồn.
Hai người trấn định tâm tình, sau đó nhanh chóng phóng về phía trước, nhổ 3 cây Ngọc Xà Lan ở trước hang rắn, không dám quay đầu lại mà chạy đi.
Sau khi chạy được mấy dặm, bọn họ mới dừng lại, ở phía sau truyền đến âm thanh ù ù, khu thạch lâm này giống như bị động đất, hiển nhiên là Lão xà đã ra khỏi hang.
"Keng "
Lại một âm thanh trầm thấp từ sâu trong Phế tích truyền tới, trái tim Diệp Phàm và Bàng Bác rung động kịch liệt, đau đớn từ trong lòng truyền tới. Nhưng cũng chính bởi có âm thanh này, mà Lão xà trở nên yên lặng.
"Rất may là thành công, chứ Lão xà thành tinh kia mà đuổi tới, thì ngay cả cường giả cũng không làm gì được nó, chứ nói gì đến 2 chúng ta!"
Hai người ngồi ở trên một tảng đá xanh lớn, lau đi những giọt mồ hôi lạnh.
Diệp Phàm và Bàng Bác quan sát tỉ mỉ Ngọc Xà Lan ở trong tay, ngay cả lá và hoa của nó, cũng vô cùng giống Lão xà, trên thân cây có hoa vắn, toàn thân trong suốt, giống như từ Dương Chi Bạch Ngọc điêu khắc thành, hương thơm thấm vào cả Lục phủ ngũ tạng của con người.
"Đáng tiếc nó vẫn chưa hoàn toàn thành thục. . ."
"Phải biết hài lòng với thực tại, loại đồ vật này không thể cầu được đâu."
"Nghe nói, nó ngưng tụ một lượng lớn tinh hoa Sinh mệnh, không biết hiệu quả chân chính của nó như thế nào."
"Tìm một chỗ an toàn, ăn vào xem sao."
Hai người cũng không đem Ngọc Xà Lan tới chỗ Trưởng lão của Linh Khư Động Thiên để đổi Bách Thảo dịch, loại thảo dược này còn có công hiệu hơn rất nhiều so với Bách Thảo dịch từ tinh hoa hơn trăm loại thảo dược chế thành.
Diệp Phàm và Bàng Bác nắm những cây dây leo, trèo lên một vách núi cao ngất, nơi này thực vật tươi tốt, nhưng cũng không có dấu hiệu của muôn thú, vô cùng yên tĩnh.
"Sau khi ăn Ngọc Xà Lan, cho dù có bị bọ cạp, rắn độc cắn cũng không cần phải lo lắng."
Hai người thương lượng một lát, sau đó quyết định để Diệp Phàm thử trước 1 cây xem hiệu quả như thế nào, thể chất của hắn tương đối đặc thù, không phải lo lắng là dược lực quá mạnh, dùng nó tiến hành trùng kích Khổ Hải.
Dp cắn nửa cây Ngọc Xà Lan, mùi thơm bay ra, tràn ngập cả vách đá, trong miệng hắn mùi thơm ngào ngạt, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Linh khí xung quanh nồng đậm, ngăn không cho sinh mệnh tinh khí của Ngọc Xà Lan phát tán ra ngoài, dường như trên nửa cây còn lại có 1 đốm sáng nhỏ đang lưu chuyển, Diệp Phàm vội vàng cho nó vào mồm.
Sau đó, hắn xếp bằng, tu luyện theo Huyền pháp mà Đạo kinh ghi lại, toàn thân giống như tượng đá, không nhúc nhích.
Thời gian không lâu qua đi, hô hấp của Diệp Phàm trở nên dồn dập, sắc mặt đỏ như máu, huyết mạch căng phồng, da thịt đỏ tươi, bên ngoài thân thể có quang hoa lưu chuyển.
Bàng Bác vô cùng khẩn trương, yên lặng chăm chú theo dõi, hắn cảm giác được một lượng linh khí cường đại, đang tiến vào vào trong thân thể Diệp Phàm.
Thậm chí hắn còn nghe rõ được, tiếng mạch máu của Diệp Phàm đập như sóng dữ trên sông, trong cơ thể hắn có một lượng sinh mệnh tinh khí cường đại lưu chuyển, không ngừng gột rửa thân thể bằng máu thịt của hắn, quang hoa còn thấu phát cả ra bên ngoài.
Sau nửa canh giờ, tiếng đập trong huyết mạch của Diệp Phàm mới dừng lại, hô hấp dần ổn định, mạch đập trở nên bình thường, cả người trở nên linh động hơn rất nhiều.
"Ầm "
Đột nhiên, đúng lúc này, Khổ Hải của Diệp Phàm bộc phát một đạo kim sắc quang mang rực rỡ, thần hồng từng đạo, quang hoa lấp lánh, xán lạn chói mắt.
"Lại tới rồi!"
Bàng Bác có chút kích động.
Cảnh tưởng lần trước lại tái hiện, Khổ Hải của Diệp Phàm hóa thành một đại dương màu vàng mênh mông vô tận, âm thanh biển gầm “ù ù” tràn ra, đinh tai nhức óc giống như tiếng của thiên quân vạn mã đang lao tới.
Sóng dữ ngập trời, kim quang chói mắt, đại dương mênh mông vô tận, sóng biển chập chúng, cuốn tung lên trời cao, quang huy rực rỡ đầy trời.
"Ùng ùng "
Sấm vang chớp giật, từng tia chớp màu vàng xé nát bầu trời, vạn đạo lôi điện xuất hiện trên bầu trời, lực lượng hủy diệt thiên địa, nhưng lại hàm chứa vô tận sinh khí, sinh cơ bừng bừng làm cho lôi địa bên trong không ngừng kích động hoành hành.
Một đại dương màu vàng mênh mông, sóng biển ngập trời, đan xen với những tia lôi điện vô tận, tạo thành một thế giới kỳ dị rực rỡ.
Âm thanh đinh tai nhức óc truyền tới, cho dù Bàng Bác đã từng chứng kiến, nhưng giờ khắc này vẫn ngẩn ngơ, Kim Sắc Khổ Hải dường như có 1 lực lượng kỳ dị, làm cho hắn không ngừng chấn động
Khổ Hải của Diệp Phàm tươi sáng lộng lẫy, làm cho cảnh vật xung quanh cũng trở nên tươi sáng hơn.
Trải qua hơn 2 canh giờ, tất cả mới yên tĩnh trở lại, kim quang nội liễm, tiếng sóng biển biển mất, Khổ Hải của Diệp Phàm trở về yên tĩnh, cả người hắn linh động hơn rất nhiều, khí chất tiên nhân nhiều hơn, làm cho hắn có cảm giác siêu trần thoát tục.
Lại sau nửa canh giờ, Diệp Phàm mở 2 mắt, giống như có 2 tia chớp lóe lên, hai mắt thần quang sáng ngời, tinh thần sung mãn, khí huyết tràn đầy.
"Cảm giác như thế nào?"
"Cảm giác tốt vô cùng, Khổ Hải đã rộng lớn hơn!"
Diệp Phàm lại bắt đầu vận chuyển Huyền pháp mà Đạo Kinh ghi lại, Kim quang trong Khổ Hải trở nên rực rỡ, Khổ Hải trước đây chỉ to bằng hạt vừng, giờ đã to bằng hạt Đỗ Tương, sáng rực như một chiếc Thần Đăng.
"Tốc độ mở ra như vậy… thật là kinh người!"
Bàng Bác cảm thấy vô cùng cao hứng thay cho Diệp Phàm, ngay cả Diệp Phàm cũng giật mình, lần này mở Khổ Hải này đã lớn hơn rất nhiều lần .
Kim Sắc Khổ Hải có những tia Thần Lực đang lưu chuyển, mỗi khi Diệp Phàm giơ tay, nhấc chân cũng vô cùng thoải mái, khi Diệp Phàm vận chuyển huyền pháp của Đạo kinh, Thần Lực trong Khổ Hải dường như đang tưới tắm lên huyết nhục của hắn, một đạo Kim sắc Thần Hoa từ trong Khổ Hải lao ra, “Vù” một tiếng, xuyên qua một thân cây Cổ mộc tạo thành một lỗ nhỏ.
Bàng Bác nhất thời trợn mắt há mồm, nói:
"Ngươi… ngươi có thể thi triển… Thần văn để công kích rồi!"
"Ngọc Xà Lan quả nhiên phi phàm, nó ẩn chứa sinh mệnh tinh hoa, còn mạnh hơn nhiều so với mấy chục bình Bách Thảo dịch!"
Diệp Phàm cảm thán 1 câu, lần mở Khổ Hải này của hắn vô cùng thuận lợi.
Bàng Bác cũng lộ ra vẻ kích động, nói:
"Lần lịch lãm này cũng không phải không có thu hoạch, kiếm được 3 cây thảo dược như thế này, so với người khác đã là hơn rất nhiều lần rồi."
"Thật không biết sâu trong Phế tích xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn tiếp tục xâm nhập chứ?"
"Đương nhiên phải tiếp tục tiến lên, thâm nhập thêm một chút, nói không chừng sẽ còn có thu hoạch, hung cầm, mãnh thú đều trốn sạch rồi, đây là một cơ hội hiếm có!
Hơn nữa, sâu trong Phế tích không chừng còn có biến hóa kinh người nào đó, đây chính là một cơ duyên rất lớn đối với chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.