Chương 313: Quét ngang Tứ Cực
Thần Đồng
17/04/2013
Tuy rằng tất cả mọi người đều biết Diệp Phàm là tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh, gần như không thể tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh.
Nhưng vào giờ khắc này, động tác của mọi người nhất trí, phi thường nhanh chóng. Bất kể là Từ Nguyên hay là người chung quanh, mi tâm đều lóe lên, hiện ra Pháp bảo chặn thức hải.
Bắc Vực hiện giờ, rất nhiều tu sĩ đều biết được thần thức của Diệp Phàm cường đại vô cùng, trong cùng thế hệ rất ít người có thể sánh bằng. Nhìn thấy hắn tất phải bảo vệ thần thức trước.
Thánh thể thái cổ tuy rằng không hiện ra phong tư vô thượng của thời cổ, không thể uy chấn thiên hạ nhưng ở trong thế hệ trẻ tuổi vẫn có tiếng tăm nhất định. Thần thức của hắn bị người kiêng kị.
Bên cạnh Từ Nguyên, một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh trào phúng nói:
- Giọng điệu thật lớn lối, hồn nhiên không đem tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh vào trong mắt. Đáng tiếc ngươi lại cả đời không thể bước vào cảnh giới này.
Diệp Phàm thần sắc bình thản, không để ý đến hắn, hướng về Từ Nguyên nói:
- Ta không muốn xung đột với ngươi. Nhưng nếu ngươi ép ta, như vậy hôm nay núi này nhất định máu thây đầy đất.
- Ngươi là ai, có tư cách gì nói như vậy với thiếu chủ chúng ta. Còn không quỳ sang một bên, lát nữa xử trí ngươi.
Trần Đức quát lạnh.
- Quỳ xuống, dâng đỉnh.
- Còn không quỳ sang một bên?
- Tiểu tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh, cũng dám ăn nói huênh hoang. Quỳ xuống chờ xử lý.
Người chung quanh Từ Nguyên lớn tiếng quát.
Từ Nguyên buông chén rượu, dùng khăn lụa trắng lau miệng, âm nhu lên tiếng:
- Ta cho ngươi cơ hội, có thể nắm chặt hay không thì phải xem ngươi. Quỳ xuống, dâng đỉnh, ta cho ngươi rời đi.
- Dưới gối nam nhi có hoàng kim! Từ Nguyên, đây là ngươi cố ý ép chúng ta, căn bản không tính toán thu tay.
Đồ Phi quát lạnh.
Từ Nguyên không thèm để ý cười, vứt khăn lụa trắng xuống đất, hờ hững nói:
- Làm sao lại vậy chứ. Ta nói rồi, hắn dâng đỉnh lên, quỳ xuống xin lỗi, hết thảy đều có thể cho qua.
Chiếc đỉnh phong cách cổ xưa lơ lửng trên đầu Diệp Phàm, Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, từng tia từng đợt bảo vệ thân thể hắn. Hắn cầm Đả Thần Tiên trong tay đứng ở giữa sân.
- Không biết sống chết, ở trước mặt cường giả Tứ Cực Bí Cảnh cũng dám động thủ. Ngươi ngay cả cơ hội quỳ trên mặt đất cũng không có!
Trần Đức là người đầu tiên ra tay.
Hắn bước một bước tới trước, hóa ra một bàn tay năng lượng hung hăng chộp tới Diệp Phàm. Bàn tay màu vàng đất che phủ một vùng trời.
Đây là tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, nhấc tay như Thương Long, đánh cho hư không đều rung chuyển. Mục tiêu của hắn là đỉnh của Vạn Vật Mẫu Khí, muốn trực tiếp lấy đi.
- Ngươi cho rằng mình là Kim Sí Tiểu Bằng Vương sao?
Diệp Phàm cười lạnh, hồn nhiên không sợ, đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí treo trên đầu, xông lên đón tiếp.
Tay trái hắn nắm thành nắm tay màu vàng, trực tiếp đánh cho hư không sụp đổ, vung lên bầu trời.” Phốc”, một tiếng vỡ nát truyền ra.
Bàn tay kia bị Diệp Phàm dùng nắm tay đánh nát, năng lượng cuộn trào hướng ra bốn phương tám hướng, cuốn rất nhiều đá núi lên bầu trời.
Trần Đức cả kinh. Bàn tay năng lượng bị thánh thể thái cổ đỡ được, điều này thật sự ra ngoài dự kiến của hắn. Thân thể đối phương rốt cục mạnh tới trình độ nào ?
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Thân thể Diệp Phàm quá khủng bố, tay không lại có thể đối kháng tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh.
- Không sao, thân thể cường đại là ưu thế của hắn, nhưng ai lại so cường độ thân thể với hắn. Đứng xa đánh chết hắn là được rồi.
Một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh khác mở miệng.
Trần Đức cười lạnh nói:
- Không sai. Đạo Cung Bí Cảnh, tu vi sao có thể so với Tứ Cực Bí Cảnh. Hôm nay ta đánh cho ngươi quỳ xuống mới thôi, cho ngươi hai tay dâng đỉnh.
Diệp Phàm quả thật không sợ. Quá khứ lúc hắn ở Đạo Cung tam trọng thiên có thể trấn áp cao thủ tứ trọng thiên, cho dù đối mặt tu sĩ Đạo Cung ngũ trọng thiên, tuy có chút kiêng kị nhưng cũng không phải không thể chiến.
Mà hiện nay, luyện hóa mười vạn cân Nguyên, tấn chức Đạo Cung tứ trọng thiên. Thần lực hắn như biển, cuồn cuộn sôi trào, đánh tu sĩ Đạo Cung ngũ trọng thiên không hề lo lắng.
Mà đối mặt với Tứ Cực tầng thứ nhất cũng có thể đánh một trận.
Đúng vậy, hắn có cảm giác như vậy. Thánh thể thái cổ mỗi lần tăng một cảnh giới đều sẽ mạnh lên rất nhiều.
Hiện giờ hắn thi triển ra Cửu Bí, tuyệt đối có thể chống lại người ở cảnh giới Tứ Cực tầng thứ nhất. Hắn có được tín niệm tất thắng.
Trên bầu trời một vùng sáng lạn. Trần Đức khống chế một vùng tia chớp màu máu xuất hiện trên không trung bổ tới Diệp Phàm. Lôi mang vạn trượng, đan thành lưới điện dày đặc, kinh thiên động địa.
Nhưng đỉnh trên đầu Diệp Phàm, Huyền Hoàng lưu chuyển, chấn tất cả lôi điện ở bên ngoài, căn bản không thể đả thương hắn mảy may.
- Tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh cũng bất quá như thế. Đây là kiêu ngạo của ngươi?
Diệp Phàm trào phúng.
Sắc mặt Trần Đức rất khó coi. Thân là tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, nếu không thể trấn áp tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh, mặt mũi hắn để ở chỗ nào?
Hắn há mồm phun ra một mảnh hào quang. Đây là một tấm lưới lớn màu vàng, cuồn cuộn mãnh liệt ép xuống, bao trùm lấy Diệp Phàm.
-Đốt!
Chính vào lúc này, Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, trong miệng lao ra một chùm thần mang, lại hóa thành một bức tranh cuốn, tràn ngập đại đạo đan dệt.
- Đây là... bí thuật vô thượng của Cơ gia - Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí?
Rất nhiều người giật mình.
Đây là tiên thiên căn nguyên tinh khí, luyện hư không mà thành, bị Diệp Phàm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp phun ra, có một vẻ khác, cường đại tương tự.
Ông-
Hư không run rẩy một hồi. Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí thật như một tấm Đạo Đồ, tràn ngập hào quang sáng rọi, đánh lên tấm lưới lớn màu vàng.
Choảng!
Bảo vật mềm mại mà dẻo dai vào giờ khắc này lại bị xuyên thủng. Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí vô kiên bất tồi, không gì không phá. Đạo Đồ vọt qua.
Tấm lưới lớn màu vàng lập tức ảm đạm, không còn là bảo vật nữa, giống như một tấm lưới đánh cá rách. Tất cả tinh khí đều bị Đạo Đồ đánh tan.
Trần Đức sắc mặt âm trầm, đối mặt với tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh bị thua thiệt, trên mặt hắn thật sự không ánh sáng.
Tiếng chuông văng vẳng, Trần Đức tế ra một cái chuông lớn màu bạc, chấn động thiên địa. Cả ngọn núi đều lay động, hào quang sáng lạn xông thẳng lên bầu trời.
Nhưng Diệp Phàm lại rất ung dung. Uy áp trên trời rất mạnh nhưng hắn lại thản nhiên không sợ sệt, đứng sừng sững.
Chuông lớn màu bạc vang vọng non sông, dốc đá ở xa xa đều kêu lên “răng rắc", rất nhiều đá lớn lăn xuống. Đây chính là tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh.
Chuông lớn trên đầu Trần Đức chấn động, từng luồng sóng gợn màu bạc hóa thành lưỡi đao sắc bén chém xuống phía dưới.
Coong... Coong...
Đỉnh của Vạn Vật Mẫu Khí bị đánh liên tục chấn động, thừa nhận áp lực lớn lao. Sóng âm của chuông như biển cát, hóa thành vạn tầng ập đến.
Diệp Phàm dưới công kích của tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, mặc dù lay động nhưng lại không có dấu hiệu bại, ngược lại bay lên trời, chủ động xuất kích.
- Đom đóm cũng đòi sánh với vầng trăng?
Trần Đức có tự tin tuyệt đối. Nhân vật Tứ Cực Bí Cảnh dùng hết khả năng tế ra Pháp bảo, đánh cho tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh không có gì phải lo lắng.
Chuông lớn màu bạc nổ vang rung động, đột nhiên rơi mạnh xuống, trấn áp hướng Diệp Phàm.
Cái chuông lớn này thật sự rất bất phàm, toàn thân sáng bóng rực rỡ, ánh bạc bắn ra bốn phía, khiến thiên địa một vùng sáng ngời.
Diệp Phàm căn bản không trốn, thậm chí còn đang xông lên phía trước. Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí trên đầu buông xuống, trong tay hắn có thêm một cây Đả Thần Tiên - Phong cách cổ xưa tự nhiên, nhưng khi múa lên lại đánh sập hư không, nặng nề như núi.
Một kích của Đả Thần Tiên khiến chuông lớn kêu vang, khiến tất cả mọi người ở trên núi đều thấy lỗ tai “ong ong”, gần như không nghe được gì.
Thân hình Trần Đức run lên, hắn cảm giác thần thức như bị đánh một cái nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Diệp Phàm tay cầm Đả Thần Tiên, lại vung lên, đánh lên chuông lớn màu bạc.
Lực lượng của hắn lớn biết bao, roi này lại vô cùng cứng rắn. Cho dù chuông lớn màu bạc này rất bất phàm cũng xuất hiện vết rạn.
Thân hình Trần Đức lập tức chấn động, thần thức đau đớn. Thần niệm bám lên chuông lớn như bị vụt một cái.
Hắn muốn khống chế chuông lùi ra nhưng đã không còn kịp.
Khi Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên lên lần thứ ba, chuông lớn màu bạc rốt cục không chống được. Đầu tiên là phát ra một tiếng vang lớn sau đó “Choảng” một cái, bị đánh nát trong không trung.
Mấy trăm mảnh vỡ của chuông hóa thành một vùng mưa sao sa, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng trong bầu trời đêm.
-Ạ...
Trần Đức kêu to, tay sờ mi tâm, một lát sau mới hạ xuống.
Đả Thần Tiên, chuyên đánh thần thức của người.
Mới rồi, Đả Thần Tiên đánh nát đạo thần thức của Trần Đức, khiến đầu hắn đau như muốn nứt.
Tốc độ Diệp Phàm nhanh cỡ nào, chân đạp bộ pháp của Lão Phong Tử vọt qua, vung Đả Thần Tiên vụt xuống dưới.
Choảng-
Đầu của Trần Đức bị đánh nát như hơn vạn hoa đào nở. Máu đỏ, não trắng bắn ra ngoài, thần thức hoàn toàn bị diệt, tử thi rơi xuống dưới.
Phía dưới, tất cả mọi người như tượng đất, không thể tin được hết thảy đều là sự thật. Một tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh lại có thể hạ được cường giả Tứ Cực Bí Cảnh.
- Làm sao có thể. Thánh thể thái cổ vô địch cùng cấp, nhưng dù sao còn không tu ra dị tượng, làm sao có thể vượt qua Bí Cảnh chiến đấu tiêu diệt địch thủ?
Rất nhiều người bên phía Từ Nguyên đều biến sắc, khó thể chấp nhận kết quả này.
Chỉ có Đồ Phi hiểu được tại sao. Trần Đức cùng Diệp Phàm đại chiến, nếu không dùng thần niệm khống chế Pháp bảo tuyệt đối sẽ không bị giết như vậy. Đáng tiếc gặp phải Diệp Phàm cầm Đả Thần Tiên.
Đây là bi kịch trời định.
Roi này vô kiên bất tồi, chuyên đánh thần thức. Nếu như không biết, tất bị khắc chế.
- Không biết là Đả Thần Tiên của thời đại Thương Chu...
Diệp Phàm lẩm bẩm, roi cổ bằng gỗ trong tay hắn tràn ngập khí tức năm tháng, không chỉ cầm trong tay nặng trịch, ở trong lòng cũng nặng trịch.
- Không biết những người của ngày đó đã đi nơi nào...
Diệp Phàm tự hỏi.
Hắn rất nhanh phục hồi tinh thần, hạ xuống đất. Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí trên đầu, tay cầm Đả Thần Tiên phong cách cổ xưa, đi nhanh về phía trước, ép tới đám người Từ Nguyên.
- Ta nói rồi, nếu các ngươi ép ta, núi này nhất định máu đổ thây phơi.
Ba gã tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh dắt tay tiến lên, ngọn núi lập tức lay động một hồi. Một người nói:
- Giờ phút này ngay cả quỳ trên mặt đất, hai tay dâng đỉnh của Vạn Vật Mẫu Khí, ngươi cũng không có cơ hội còn sống.
- Ngươi cũng đi, cần phải hái đầu của hắn xuống. Ta không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ Nguyên tựa vào ghế, lệnh cho một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh khác cùng tiến lên.
Có tới bốn tu sĩ chắn ở trước người Diệp Phàm, tất cả đều tế ra Pháp bảo cường đại nhất của mình. Dưới bầu trời đêm, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ một vùng.
Mấy người dù sao cũng là Tứ Cực Bí Cảnh, thần lực ngập trời toàn thân rực rỡ, khiếp tâm hồn người. Cộng thêm Pháp bảo cường đại, khí tức chấn ra ép cho Diệp Phàm bắn ngược ra ngoài.
- Xem ra cũng bất quá như thế. Vừa rồi vì sao có thể dễ dàng đánh bại Trần Đức?
Từ Nguyên lộ vẻ nghi ngờ.
Tuy nhiên giờ phút này hắn hoàn toàn thả lỏng. Bởi vì hắn đã nhìn ra, bốn tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh liên thủ ổn áp Diệp Phàm, xa xa không phải địch thủ.
- Để lại mạng của hắn. Trên người hắn có bí mật, ta muốn biết.
Bốn vị cường giả nghe vậy gật đầu, vây quanh Diệp Phàm ở trong. Sát khí tràn ngập, chấn động núi cao.
- Đây là các ngươi ép ta.
Thanh âm Diệp Phàm rét lạnh vô cùng, cho dù là con cháu đại khấu hắn cũng không quan tâm.
Từ Nguyên uống một ly rượu, đón lấy khăn lụa cô gái bên cạnh đưa qua, lau lau miệng âm nhu nói:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không nắm lấy.
- Thằng ẻo lả ngươi cũng đòi cho ta quỳ xuống, còn muốn dâng đỉnh. Lát nữa ta xem ngươi quỳ xuống cho ta như thế nào!
Diệp Phàm trực tiếp ra tay.
Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí một mảnh mông lung, Huyền Hoàng chảy xuống bảo vệ hắn ở trong. Hắn cầm Đả Thần Tiên, độc chiến bốn cường giả Tứ Cực.
Bốn cao thủ phân biệt tế ra đại đỉnh màu vàng, Lôi Điện Chùy màu tím, Bát Quái Kính màu bạc, Đồng Đăng màu đỏ thẫm. Bốn loại bí bảo đều bất phàm, trấn áp xuống Diệp Phàm.
Hư không rung chuyển, linh khí đầy trời bị rút sạch hội tụ lên bốn loại thần vật, muốn đập nát thịt xương Diệp Phàm.
Bốn loại Vũ khí đều nở rộ thuỵ thải và thần hà, nặng nề như núi nghiền áp tới Diệp Phàm.
Bốn người đồng thời bước tới, cùng nhau ép tới. Ngọn núi rung chuyển kịch liệt. Dưới uy thế của bọn họ, đá lớn trên núi ù ù lăn xuống chân núi.
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm điều động tinh khí toàn thân, phát động bí quyết chữ Giai trong Cửu Bí, vung Đả Thần Tiên đánh ra bốn phía.
Choảng.. .Choảng...
Bốn tiếng liên tiếp, phi thường rõ ràng. Đại đỉnh màu vàng, Đồng Đăng đỏ thẫm... đều bị đánh nát.
Đả Thần Tiên chuyên đánh thần thức. Khoảnh khắc Lôi Điện Chùy màu tím, Bát Quái Kính màu bạc vỡ nát, bốn người đều kêu thảm thiết, mi tâm trào máu
Phốc... Phốc...
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên đánh nát hai người trong đó, hình thần câu diệt, thân thể vỡ tan, thần thức dưới cây roi không thể bảo tồn.
Diệp Phàm không đánh chết hai người khác, xông tới gần Từ Nguyên, vung roi liền đánh.
- Ngươi...
Từ Nguyên tuyệt đối không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, căn bản không phù hợp lẽ thường. Bốn đại cao thủ làm sao có thể bị đánh bại?
Một tòa Thần Tháp màu vàng xuất hiện ở trước người hắn. Đây là Pháp bảo tự tay đệ tam đại khấu Từ Thiên Hùng tế luyện, uy lực không thể tưởng tượng, cực kỳ bất phàm. Từ Thiên Hùng cưng chiều đứa cháu nhỏ này, tự nhiên cho hắn bảo vật cường Đại đế hắn phòng thân.
Thần Tháp màu vàng bắn ra một vùng hào quang sáng lạn, bao phủ Từ Nguyên vào trong, bảo vệ thân thể, cổ tháp màu vàng treo ở không trung, chặn Diệp Phàm lại.
Tuy nhiên tu vi Từ Nguyên chỉ tại Đạo Cung ngũ trọng thiên, làm sao có thể chống lại Diệp Phàm hiện giờ? Thần lực hắn như sông biển, vĩnh viễn không biết khô kiệt.
Diệp Phàm cầm roi vụt xuống, lập tức Thần Tháp màu vàng bị đánh bay, Từ Nguyên bị chấn động sắc mặt tái nhợt vô cùng, thần thức như nứt ra, kêu thảm một tiếng.
Diệp Phàm một tay nắm áo hắn. Sau khi đạt tới Đạo Cung tứ trọng thiên, hắn có tự tin có thể dễ dàng trấn áp cao thủ Đạo Cung ngũ trọng thiên.
- Để ta quỳ ở dưới chân của ngươi? Ta thấy vẫn là ngươi quỳ xuống đi!
Giờ phút này, Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí lơ lửng trên đầu hắn, tay cầm Đả Thần Tiên, thần uy lẫm liệt, như một vị Chiến Thần thượng cổ tái hiện thế gian.
Nhưng vào giờ khắc này, động tác của mọi người nhất trí, phi thường nhanh chóng. Bất kể là Từ Nguyên hay là người chung quanh, mi tâm đều lóe lên, hiện ra Pháp bảo chặn thức hải.
Bắc Vực hiện giờ, rất nhiều tu sĩ đều biết được thần thức của Diệp Phàm cường đại vô cùng, trong cùng thế hệ rất ít người có thể sánh bằng. Nhìn thấy hắn tất phải bảo vệ thần thức trước.
Thánh thể thái cổ tuy rằng không hiện ra phong tư vô thượng của thời cổ, không thể uy chấn thiên hạ nhưng ở trong thế hệ trẻ tuổi vẫn có tiếng tăm nhất định. Thần thức của hắn bị người kiêng kị.
Bên cạnh Từ Nguyên, một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh trào phúng nói:
- Giọng điệu thật lớn lối, hồn nhiên không đem tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh vào trong mắt. Đáng tiếc ngươi lại cả đời không thể bước vào cảnh giới này.
Diệp Phàm thần sắc bình thản, không để ý đến hắn, hướng về Từ Nguyên nói:
- Ta không muốn xung đột với ngươi. Nhưng nếu ngươi ép ta, như vậy hôm nay núi này nhất định máu thây đầy đất.
- Ngươi là ai, có tư cách gì nói như vậy với thiếu chủ chúng ta. Còn không quỳ sang một bên, lát nữa xử trí ngươi.
Trần Đức quát lạnh.
- Quỳ xuống, dâng đỉnh.
- Còn không quỳ sang một bên?
- Tiểu tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh, cũng dám ăn nói huênh hoang. Quỳ xuống chờ xử lý.
Người chung quanh Từ Nguyên lớn tiếng quát.
Từ Nguyên buông chén rượu, dùng khăn lụa trắng lau miệng, âm nhu lên tiếng:
- Ta cho ngươi cơ hội, có thể nắm chặt hay không thì phải xem ngươi. Quỳ xuống, dâng đỉnh, ta cho ngươi rời đi.
- Dưới gối nam nhi có hoàng kim! Từ Nguyên, đây là ngươi cố ý ép chúng ta, căn bản không tính toán thu tay.
Đồ Phi quát lạnh.
Từ Nguyên không thèm để ý cười, vứt khăn lụa trắng xuống đất, hờ hững nói:
- Làm sao lại vậy chứ. Ta nói rồi, hắn dâng đỉnh lên, quỳ xuống xin lỗi, hết thảy đều có thể cho qua.
Chiếc đỉnh phong cách cổ xưa lơ lửng trên đầu Diệp Phàm, Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, từng tia từng đợt bảo vệ thân thể hắn. Hắn cầm Đả Thần Tiên trong tay đứng ở giữa sân.
- Không biết sống chết, ở trước mặt cường giả Tứ Cực Bí Cảnh cũng dám động thủ. Ngươi ngay cả cơ hội quỳ trên mặt đất cũng không có!
Trần Đức là người đầu tiên ra tay.
Hắn bước một bước tới trước, hóa ra một bàn tay năng lượng hung hăng chộp tới Diệp Phàm. Bàn tay màu vàng đất che phủ một vùng trời.
Đây là tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, nhấc tay như Thương Long, đánh cho hư không đều rung chuyển. Mục tiêu của hắn là đỉnh của Vạn Vật Mẫu Khí, muốn trực tiếp lấy đi.
- Ngươi cho rằng mình là Kim Sí Tiểu Bằng Vương sao?
Diệp Phàm cười lạnh, hồn nhiên không sợ, đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí treo trên đầu, xông lên đón tiếp.
Tay trái hắn nắm thành nắm tay màu vàng, trực tiếp đánh cho hư không sụp đổ, vung lên bầu trời.” Phốc”, một tiếng vỡ nát truyền ra.
Bàn tay kia bị Diệp Phàm dùng nắm tay đánh nát, năng lượng cuộn trào hướng ra bốn phương tám hướng, cuốn rất nhiều đá núi lên bầu trời.
Trần Đức cả kinh. Bàn tay năng lượng bị thánh thể thái cổ đỡ được, điều này thật sự ra ngoài dự kiến của hắn. Thân thể đối phương rốt cục mạnh tới trình độ nào ?
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Thân thể Diệp Phàm quá khủng bố, tay không lại có thể đối kháng tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh.
- Không sao, thân thể cường đại là ưu thế của hắn, nhưng ai lại so cường độ thân thể với hắn. Đứng xa đánh chết hắn là được rồi.
Một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh khác mở miệng.
Trần Đức cười lạnh nói:
- Không sai. Đạo Cung Bí Cảnh, tu vi sao có thể so với Tứ Cực Bí Cảnh. Hôm nay ta đánh cho ngươi quỳ xuống mới thôi, cho ngươi hai tay dâng đỉnh.
Diệp Phàm quả thật không sợ. Quá khứ lúc hắn ở Đạo Cung tam trọng thiên có thể trấn áp cao thủ tứ trọng thiên, cho dù đối mặt tu sĩ Đạo Cung ngũ trọng thiên, tuy có chút kiêng kị nhưng cũng không phải không thể chiến.
Mà hiện nay, luyện hóa mười vạn cân Nguyên, tấn chức Đạo Cung tứ trọng thiên. Thần lực hắn như biển, cuồn cuộn sôi trào, đánh tu sĩ Đạo Cung ngũ trọng thiên không hề lo lắng.
Mà đối mặt với Tứ Cực tầng thứ nhất cũng có thể đánh một trận.
Đúng vậy, hắn có cảm giác như vậy. Thánh thể thái cổ mỗi lần tăng một cảnh giới đều sẽ mạnh lên rất nhiều.
Hiện giờ hắn thi triển ra Cửu Bí, tuyệt đối có thể chống lại người ở cảnh giới Tứ Cực tầng thứ nhất. Hắn có được tín niệm tất thắng.
Trên bầu trời một vùng sáng lạn. Trần Đức khống chế một vùng tia chớp màu máu xuất hiện trên không trung bổ tới Diệp Phàm. Lôi mang vạn trượng, đan thành lưới điện dày đặc, kinh thiên động địa.
Nhưng đỉnh trên đầu Diệp Phàm, Huyền Hoàng lưu chuyển, chấn tất cả lôi điện ở bên ngoài, căn bản không thể đả thương hắn mảy may.
- Tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh cũng bất quá như thế. Đây là kiêu ngạo của ngươi?
Diệp Phàm trào phúng.
Sắc mặt Trần Đức rất khó coi. Thân là tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, nếu không thể trấn áp tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh, mặt mũi hắn để ở chỗ nào?
Hắn há mồm phun ra một mảnh hào quang. Đây là một tấm lưới lớn màu vàng, cuồn cuộn mãnh liệt ép xuống, bao trùm lấy Diệp Phàm.
-Đốt!
Chính vào lúc này, Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, trong miệng lao ra một chùm thần mang, lại hóa thành một bức tranh cuốn, tràn ngập đại đạo đan dệt.
- Đây là... bí thuật vô thượng của Cơ gia - Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí?
Rất nhiều người giật mình.
Đây là tiên thiên căn nguyên tinh khí, luyện hư không mà thành, bị Diệp Phàm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp phun ra, có một vẻ khác, cường đại tương tự.
Ông-
Hư không run rẩy một hồi. Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí thật như một tấm Đạo Đồ, tràn ngập hào quang sáng rọi, đánh lên tấm lưới lớn màu vàng.
Choảng!
Bảo vật mềm mại mà dẻo dai vào giờ khắc này lại bị xuyên thủng. Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí vô kiên bất tồi, không gì không phá. Đạo Đồ vọt qua.
Tấm lưới lớn màu vàng lập tức ảm đạm, không còn là bảo vật nữa, giống như một tấm lưới đánh cá rách. Tất cả tinh khí đều bị Đạo Đồ đánh tan.
Trần Đức sắc mặt âm trầm, đối mặt với tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh bị thua thiệt, trên mặt hắn thật sự không ánh sáng.
Tiếng chuông văng vẳng, Trần Đức tế ra một cái chuông lớn màu bạc, chấn động thiên địa. Cả ngọn núi đều lay động, hào quang sáng lạn xông thẳng lên bầu trời.
Nhưng Diệp Phàm lại rất ung dung. Uy áp trên trời rất mạnh nhưng hắn lại thản nhiên không sợ sệt, đứng sừng sững.
Chuông lớn màu bạc vang vọng non sông, dốc đá ở xa xa đều kêu lên “răng rắc", rất nhiều đá lớn lăn xuống. Đây chính là tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh.
Chuông lớn trên đầu Trần Đức chấn động, từng luồng sóng gợn màu bạc hóa thành lưỡi đao sắc bén chém xuống phía dưới.
Coong... Coong...
Đỉnh của Vạn Vật Mẫu Khí bị đánh liên tục chấn động, thừa nhận áp lực lớn lao. Sóng âm của chuông như biển cát, hóa thành vạn tầng ập đến.
Diệp Phàm dưới công kích của tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh, mặc dù lay động nhưng lại không có dấu hiệu bại, ngược lại bay lên trời, chủ động xuất kích.
- Đom đóm cũng đòi sánh với vầng trăng?
Trần Đức có tự tin tuyệt đối. Nhân vật Tứ Cực Bí Cảnh dùng hết khả năng tế ra Pháp bảo, đánh cho tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh không có gì phải lo lắng.
Chuông lớn màu bạc nổ vang rung động, đột nhiên rơi mạnh xuống, trấn áp hướng Diệp Phàm.
Cái chuông lớn này thật sự rất bất phàm, toàn thân sáng bóng rực rỡ, ánh bạc bắn ra bốn phía, khiến thiên địa một vùng sáng ngời.
Diệp Phàm căn bản không trốn, thậm chí còn đang xông lên phía trước. Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí trên đầu buông xuống, trong tay hắn có thêm một cây Đả Thần Tiên - Phong cách cổ xưa tự nhiên, nhưng khi múa lên lại đánh sập hư không, nặng nề như núi.
Một kích của Đả Thần Tiên khiến chuông lớn kêu vang, khiến tất cả mọi người ở trên núi đều thấy lỗ tai “ong ong”, gần như không nghe được gì.
Thân hình Trần Đức run lên, hắn cảm giác thần thức như bị đánh một cái nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Diệp Phàm tay cầm Đả Thần Tiên, lại vung lên, đánh lên chuông lớn màu bạc.
Lực lượng của hắn lớn biết bao, roi này lại vô cùng cứng rắn. Cho dù chuông lớn màu bạc này rất bất phàm cũng xuất hiện vết rạn.
Thân hình Trần Đức lập tức chấn động, thần thức đau đớn. Thần niệm bám lên chuông lớn như bị vụt một cái.
Hắn muốn khống chế chuông lùi ra nhưng đã không còn kịp.
Khi Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên lên lần thứ ba, chuông lớn màu bạc rốt cục không chống được. Đầu tiên là phát ra một tiếng vang lớn sau đó “Choảng” một cái, bị đánh nát trong không trung.
Mấy trăm mảnh vỡ của chuông hóa thành một vùng mưa sao sa, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng trong bầu trời đêm.
-Ạ...
Trần Đức kêu to, tay sờ mi tâm, một lát sau mới hạ xuống.
Đả Thần Tiên, chuyên đánh thần thức của người.
Mới rồi, Đả Thần Tiên đánh nát đạo thần thức của Trần Đức, khiến đầu hắn đau như muốn nứt.
Tốc độ Diệp Phàm nhanh cỡ nào, chân đạp bộ pháp của Lão Phong Tử vọt qua, vung Đả Thần Tiên vụt xuống dưới.
Choảng-
Đầu của Trần Đức bị đánh nát như hơn vạn hoa đào nở. Máu đỏ, não trắng bắn ra ngoài, thần thức hoàn toàn bị diệt, tử thi rơi xuống dưới.
Phía dưới, tất cả mọi người như tượng đất, không thể tin được hết thảy đều là sự thật. Một tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh lại có thể hạ được cường giả Tứ Cực Bí Cảnh.
- Làm sao có thể. Thánh thể thái cổ vô địch cùng cấp, nhưng dù sao còn không tu ra dị tượng, làm sao có thể vượt qua Bí Cảnh chiến đấu tiêu diệt địch thủ?
Rất nhiều người bên phía Từ Nguyên đều biến sắc, khó thể chấp nhận kết quả này.
Chỉ có Đồ Phi hiểu được tại sao. Trần Đức cùng Diệp Phàm đại chiến, nếu không dùng thần niệm khống chế Pháp bảo tuyệt đối sẽ không bị giết như vậy. Đáng tiếc gặp phải Diệp Phàm cầm Đả Thần Tiên.
Đây là bi kịch trời định.
Roi này vô kiên bất tồi, chuyên đánh thần thức. Nếu như không biết, tất bị khắc chế.
- Không biết là Đả Thần Tiên của thời đại Thương Chu...
Diệp Phàm lẩm bẩm, roi cổ bằng gỗ trong tay hắn tràn ngập khí tức năm tháng, không chỉ cầm trong tay nặng trịch, ở trong lòng cũng nặng trịch.
- Không biết những người của ngày đó đã đi nơi nào...
Diệp Phàm tự hỏi.
Hắn rất nhanh phục hồi tinh thần, hạ xuống đất. Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí trên đầu, tay cầm Đả Thần Tiên phong cách cổ xưa, đi nhanh về phía trước, ép tới đám người Từ Nguyên.
- Ta nói rồi, nếu các ngươi ép ta, núi này nhất định máu đổ thây phơi.
Ba gã tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh dắt tay tiến lên, ngọn núi lập tức lay động một hồi. Một người nói:
- Giờ phút này ngay cả quỳ trên mặt đất, hai tay dâng đỉnh của Vạn Vật Mẫu Khí, ngươi cũng không có cơ hội còn sống.
- Ngươi cũng đi, cần phải hái đầu của hắn xuống. Ta không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ Nguyên tựa vào ghế, lệnh cho một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh khác cùng tiến lên.
Có tới bốn tu sĩ chắn ở trước người Diệp Phàm, tất cả đều tế ra Pháp bảo cường đại nhất của mình. Dưới bầu trời đêm, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ một vùng.
Mấy người dù sao cũng là Tứ Cực Bí Cảnh, thần lực ngập trời toàn thân rực rỡ, khiếp tâm hồn người. Cộng thêm Pháp bảo cường đại, khí tức chấn ra ép cho Diệp Phàm bắn ngược ra ngoài.
- Xem ra cũng bất quá như thế. Vừa rồi vì sao có thể dễ dàng đánh bại Trần Đức?
Từ Nguyên lộ vẻ nghi ngờ.
Tuy nhiên giờ phút này hắn hoàn toàn thả lỏng. Bởi vì hắn đã nhìn ra, bốn tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh liên thủ ổn áp Diệp Phàm, xa xa không phải địch thủ.
- Để lại mạng của hắn. Trên người hắn có bí mật, ta muốn biết.
Bốn vị cường giả nghe vậy gật đầu, vây quanh Diệp Phàm ở trong. Sát khí tràn ngập, chấn động núi cao.
- Đây là các ngươi ép ta.
Thanh âm Diệp Phàm rét lạnh vô cùng, cho dù là con cháu đại khấu hắn cũng không quan tâm.
Từ Nguyên uống một ly rượu, đón lấy khăn lụa cô gái bên cạnh đưa qua, lau lau miệng âm nhu nói:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không nắm lấy.
- Thằng ẻo lả ngươi cũng đòi cho ta quỳ xuống, còn muốn dâng đỉnh. Lát nữa ta xem ngươi quỳ xuống cho ta như thế nào!
Diệp Phàm trực tiếp ra tay.
Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí một mảnh mông lung, Huyền Hoàng chảy xuống bảo vệ hắn ở trong. Hắn cầm Đả Thần Tiên, độc chiến bốn cường giả Tứ Cực.
Bốn cao thủ phân biệt tế ra đại đỉnh màu vàng, Lôi Điện Chùy màu tím, Bát Quái Kính màu bạc, Đồng Đăng màu đỏ thẫm. Bốn loại bí bảo đều bất phàm, trấn áp xuống Diệp Phàm.
Hư không rung chuyển, linh khí đầy trời bị rút sạch hội tụ lên bốn loại thần vật, muốn đập nát thịt xương Diệp Phàm.
Bốn loại Vũ khí đều nở rộ thuỵ thải và thần hà, nặng nề như núi nghiền áp tới Diệp Phàm.
Bốn người đồng thời bước tới, cùng nhau ép tới. Ngọn núi rung chuyển kịch liệt. Dưới uy thế của bọn họ, đá lớn trên núi ù ù lăn xuống chân núi.
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm điều động tinh khí toàn thân, phát động bí quyết chữ Giai trong Cửu Bí, vung Đả Thần Tiên đánh ra bốn phía.
Choảng.. .Choảng...
Bốn tiếng liên tiếp, phi thường rõ ràng. Đại đỉnh màu vàng, Đồng Đăng đỏ thẫm... đều bị đánh nát.
Đả Thần Tiên chuyên đánh thần thức. Khoảnh khắc Lôi Điện Chùy màu tím, Bát Quái Kính màu bạc vỡ nát, bốn người đều kêu thảm thiết, mi tâm trào máu
Phốc... Phốc...
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên đánh nát hai người trong đó, hình thần câu diệt, thân thể vỡ tan, thần thức dưới cây roi không thể bảo tồn.
Diệp Phàm không đánh chết hai người khác, xông tới gần Từ Nguyên, vung roi liền đánh.
- Ngươi...
Từ Nguyên tuyệt đối không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, căn bản không phù hợp lẽ thường. Bốn đại cao thủ làm sao có thể bị đánh bại?
Một tòa Thần Tháp màu vàng xuất hiện ở trước người hắn. Đây là Pháp bảo tự tay đệ tam đại khấu Từ Thiên Hùng tế luyện, uy lực không thể tưởng tượng, cực kỳ bất phàm. Từ Thiên Hùng cưng chiều đứa cháu nhỏ này, tự nhiên cho hắn bảo vật cường Đại đế hắn phòng thân.
Thần Tháp màu vàng bắn ra một vùng hào quang sáng lạn, bao phủ Từ Nguyên vào trong, bảo vệ thân thể, cổ tháp màu vàng treo ở không trung, chặn Diệp Phàm lại.
Tuy nhiên tu vi Từ Nguyên chỉ tại Đạo Cung ngũ trọng thiên, làm sao có thể chống lại Diệp Phàm hiện giờ? Thần lực hắn như sông biển, vĩnh viễn không biết khô kiệt.
Diệp Phàm cầm roi vụt xuống, lập tức Thần Tháp màu vàng bị đánh bay, Từ Nguyên bị chấn động sắc mặt tái nhợt vô cùng, thần thức như nứt ra, kêu thảm một tiếng.
Diệp Phàm một tay nắm áo hắn. Sau khi đạt tới Đạo Cung tứ trọng thiên, hắn có tự tin có thể dễ dàng trấn áp cao thủ Đạo Cung ngũ trọng thiên.
- Để ta quỳ ở dưới chân của ngươi? Ta thấy vẫn là ngươi quỳ xuống đi!
Giờ phút này, Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí lơ lửng trên đầu hắn, tay cầm Đả Thần Tiên, thần uy lẫm liệt, như một vị Chiến Thần thượng cổ tái hiện thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.