Chương 1527: Thạch Vương
Thần Đồng
08/11/2013
Thạch phường Cơ gia chiếm diện tích rộng lớn,
có thể xưng là một tòa thành trong thành, cổ mộc che trời, bụi mây khổng lồ quấn
quanh. Chung quanh đều là nguyên thạch chất đống như ngọn núi nhỏ.
Diệp Phàm đi qua mười mấy sân viện, nhìn sơ qua một lần, sau đó lập tức tiến vào thần viên số hiệu chữ Thiên, rồi đi tới khu vực trung tâm.
Ở nơi này đầy kỳ thụ, đầy hoa tươi trong sáng, dưới làn gió nhẹ thổi qua, nụ hoa rực rỡ, mùi thom ngát ập vào mũi.
Lúc này tại đây, hoa lá phất phới, từng phiến từng phiến lay động, thoạt nhìn có một loại đẹp đẽ xuất trần. Đã qua một ứăm mấy chục năm, người thủ hộ thạch phường ngày xưa sớm đã thay đổi một nhỏm người khác đều không nhận biết.
- Nguyên Thiên Sư đến đây! Chư vị mau mau tránh đường để tổ sư chỉ điếm, ban thtrởng xuống phúc trạch!
Có người hô to.
Chỗ sâu nhất trong thần viên này ngày thường rất yên tĩnh, mặc dù có người đến cũng sẽ lẳng lặng lựa chọn đá. Ngày hôm nay lại người ta tấp nập, hơn phân nửa người trong tòa thành đều biết tin tức nơi đây, đều ào ào chạy tới.
Bên ngoài sớm đã chật như nêm cối, cửa chính thạch phường Cơ gia bị chen lấn sắp đổ sụp, lúc này có chuyên gia ra tay, vẫn là khó có thể ngăn cản đám đông tràn vào như lũ lụt kia.
- Diệp đạo hữu! Ngài đây là...
Một vị lão nhân Cơ gia mang theo vẻ hồ nghi hỏi.
Ngày nay, Diệp Phàm cùng Cơ gia quan hệ không phải là ít, hẳn không nên tìm đến gây phiền toái cho bọn họ mới đúng, nhưng vì sao lại tới nơi đây, xem ra thật đúng là muốn cắt đá rồi.
Ngày nay đã không còn như năm đó, mặc dù là Thần Nguyên đối với Diệp Phàm mà nói cũng không có gì trọng dụng, trừ phi là Thần Nguyên dịch, vậy hôm nay hắn định làm gì đây?
Phàm nhân không hiểu, chúng tu sĩ cũng mang theo nghi hoặc rất lớn. Ngày nay Diệp Phàm danh chấn thiên hạ, trừ phi là tiên nguyên trong truyền thuyết xuất hiện trên thế gian, bằng không trong thạch phường có thể có cái gì đáng giá được hắn coi trọng chứ!
- Ta chỉ là thuận đường đến xem, thuận tiện cắt một khối đá!
Diệp Phàm đáp.
Hắn vừa nói như vậy, lập tức rộ lên tiếng ồn ào. Ngày nay, hắn là thân phận loại nào mà có thể xem vừa mắt thứ gì đó tất nhiên không phải là nhỏ.
- Chẳng lẽ nơi này xuất hiện Bất tử dược?
Rất nhiều người nhảy dựng trong lòng, rồi sau đó tâm huyết lập tức sôi trào.
Có vài tên tu sĩ tự cho là thông minh, trực tiếp ôm lấy mấy khối vật liệu đá nhìn như bất phàm, vạn nhất lại vớ trúng được rồi sao! Bọn họ tin tưởng chỉ cần là chỗ Diệp Phàm thường lui tới, khẳng định có thứ tốt.
Một ngày này, thạch phường Cơ gia sinh ý bội thu: có người mở đầu, tự nhiên còn có những người khác noi theo, điên cuồng tranh giành vật liệu đá, thậm chí là đấu giá từng đống vật liệu đá.
Diệp Phàm lắc đầu, không biết nên khóc hay cười! Không nghĩ tới hắn lại có hiệu ứng như vậy, nhưng thật ra hắn tuyệt không lo lắng Thạch Vương bị người trước một bước đoạt đi.
Thạch phường Cơ gia biến thành cảnh ồn ào huyên náo, mọi người tranh đoạt lựa chọn đá. Chỉ chốc lát số lượng đồng ý giao dịch tăng lên nhanh chóng sánh được với tổng sản lượng một năm trước đây.
Đáng tiếc, những người ôm loại ý niệm này trong đầu cuối cùng đều là dùng rõ trúc múc nước, công dã tràng, gần như không có người nào cắt ra được thứ gì có giá trị, tất cả đều là nhe răng nhếch miệng, cảm giác mình bị ltra.
Diệp Phàm dạo qua một vòng ở trong khu chữ Thiên thạch phường, nhíu mày, vậy mà lại không hề có cảm giác, không có nhìn thấy cái gì giống như kỳ thạch. Nơi này cũng không có Thạch Vương.
Hắn cất bước đi ra, hướng về khu vườn này lại tới một khu khác, gần như hắn đi vòng hơn phân nửa thạch phường, trước sau cũng không có cảm ứng gì khác lạ.
- Những năm gần đây, trong Thần Thành có xuất hiện sự kiện gì lạ thường, hoặc là từng cắt ra thứ gì đặc biệt hay không?
Diệp Phàm hỏi người của Cơ gia.
- Không có!
Vị lão nhân kia lắc đầu.
- Chỉ là một trăm năm trước có người cắt ra mấy chục đôi Thần trùng, nói là có thể làm thang thuốc, một đôi Thần trùng có thể kéo dài sinh mệnh một hai năm. Một lần đó cũng dẫn phát một hồi chấn động!
Một vị lão nhân khác bổ sung.
Vậy khẳng định không phải Thạch Vương, không tính là cái gì! Diệp Phàm sờ sờ cằm, mở ra Thiên Nhãn, nhìn quét bốn phía quan sát cẩn thận.
Mọi người thấy thế, tiếng bàn tán còn lớn hơn nữa. Bọn họ tin tưởng, trong thạch phường Cơ gia nhất định có thứ gì đó khó lường, hành động của Diệp Phàm thế này đủ để nói rõ hết thảy.
Lại có không ít người ra tay, Diệp Phàm nhìn về phía nơi nào, bọn họ liền mua vật liệu đá nơi đó, kết quả mãi đến trên người rỗng tuếch không còn xu dính túi, cũng không thu hoạch được gì.
- Đây có phải là diễn trò Song Hoàng, cố ý ltra gạt chúng ta hay không?
Có người lẩm bẩm nói nhỏ, nhưng lại cảm thấy không đến nỗi như thế! Diệp Phàm ngày nay thân phận ra sao chứ, như thế nào lại làm loại chuyện nhỏ nhặt này.
Mọi người Cơ gia đều biết Thần thể và viên minh châu trong nhà có quan hệ rất thân thiết với Diệp Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không hãm hại, nếu có điều gì cần tới hẳn sẽ toàn lực tương trợ. Vì vậy bọn họ cũng không kiêng kỵ, ở bên cạnh hắn bồi tiếp có hỏi tất đáp.
- Những năm gần đây, có từng vận chuyển vật liệu đá nơi đây đại quy mô hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có! Phía sau tu sửa cái vườn, vận chuyển một ít phế liệu qua đó làm đá lót nền.
Một vị trtrởng lão đáp.
- Dẫn ta đi nhìn thử xem!
Diệp Phàm nói.
Đây là một khu vườn mới dựng lên, đương nhiên cái gọi là “mới” này cũng có tới mười mấy năm rồi, chỉ là tương đối mới so với khu vườn cũ mà thôi, nơi này chồng chất không ít vật liệu đá.
Một đám người lại kiềm chế không được, tuy rằng sợ đắc tội với Diệp Phàm, sau khi đi vào không dám công khai trắng trợn, nhưng vẫn như cũ lặng lẽ mua lấy một ít vật liệu đá.
- Quá khứ một ít phế thạch làm lót nền, bị xây ở phía dưới!
Có một vị trtrởng lão nói.
Diệp Phàm một trận không nói gì, nếu Thạch Vương thực bị dùng xây nền, chuyện khôi hài đó có thể tính to lắm. Hắn quay chung quanh phiến vật kiến trúc to lớn, trong Thiên Mục phát ra chùm tia sáng rực rỡ.
- Thật sự cảm ứng được!
Diệp Phàm tự nói, trong lòng giật mình. Hắn vận dụng Nguyên Thuật, thăm dò được một cổ khí cơ kỳ bí, kết quả chỉ khoảnh khắc đối phương lui đi.
Diệp Phàm có một loại cảm giác, hơn phân nửa chính là Thạch Vương. Sự tỉnh thuận lợi hơn nhiều so với dự liệu của hắn, nhiều năm trôi qua Thạch Vương vẫn còn, đây là một tin tức không tệ.
Rất nhiều người mở to hai mắt, nhìn chằm chằm khu kiến trúc kia. Nếu như bọn hó có đủ lực lượng nhất định sẽ cướp sạch đi, bởi vì thần vật có thể ở ngay trong lòng đất chỗ đó! Đáng tiếc đối mặt với Thánh thể Nhân tộc ngày nay, dù có cho bọn họ mượn vài cái lá gan cũng không dám.
Ra ngoài đoán trước của mọi người, Diệp Phàm đứng yên lặng tại chỗ thời gian rất lâu, cũng không có đi tới gần khu kiến trúc kia, mà ở dưới chân hắn lan tràn từng đạo sóng gợn, khuếch tán ra khắp bốn phía.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều văn lạc, như là từng đạo tia chớp, sáng loá, đan vào thành phiến, nhưng không đả thương mọi người.
Đây là Diệp Phàm kéo dài thần thức tới các góc, chạm tới mỗi một ngõ ngách, bắt giữ tung tích của Thạch Vương, muốn tìm cho ra nó.
- Ồ! Những tảng đá này đều phát sáng, trời ạ! Bảo bối nha!
Mọi người cả kinh kêu lên, trong nháy mắt đại loạn. Ở trong vườn đá này có cả ngàn khối vật liệu đá phát sáng, hơn nữa bay loạn lên trời, như là muốn chạy trốn.
Có cường giả vội vàng ra tay, cướp đoạt những vật liệu đá này, bất kể cái giá đấu giá phải trả, làm cho cả khu vực này rơi vào cảnh hỗn loạn, tiếng rầm rĩ vang lên tận trời cao.
Đây là một loại kỳ cảnh, tảng đá đủ các loại hình dáng phát sáng bay múa, rất nhiều người kích động tới tột đỉnh, đây giống như là một khu bảo tàng thông linh, bị Diệp Phàm làm cho kinh động.
- Không phải một khối Thần liệu, mà là một đống nha!
Ảnh mắt mọi người đều sáng rực.
Phi thường tiếc nuối, khi có người khẩn cấp cắt đá, sau khi mở ra vật liệu đá phát hiện bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Những vật liệu đá bay múa này đều là biếu hiện giả dối, tất cả mặc dù đều phát sáng, nhưng khi bắt lấy đem xuống dưới thì đều là tảng đá bình thường cũng không chỗ nào đặc biệt.
Dưới chân Diệp Phàm chấn động, nguyên văn dầy đặc trên hư không, các loại vật liệu đá tất cả đều thu liễm hào quang rơi ào ào xuống mặt đất.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc: Thạch Vương này thật khó lường, tất nhiên là một sinh linh, bằng không như thế nào có được thủ đoạn như vậy. Hơn nữa dường như nó rất cường đại, khiến hắn không thể không cẩn thận.
Đám người liên can sững sờ ngẩn người, một lúc lâu sau, trên mặt đều là vẻ cười khổ. Ở trước mặt Nguyên Thiên Sư khôn vặt đùa giỡn, thật đúng là nâng lên tảng đá tự đập vào chân mình.
Diệp Phàm yên lặng quan sát một lát, tập trung phương vị, đi tới phía trước, đi thẳng tới một cái hồ nước trong khu vườn.
Nơi này cỏ cây xanh tươi, hồ nước trong veo, như là một khối bảo thạch khảm ở trong này. Diệp Phàm giơ tay chộp xuống trong hồ, chưởng chỉ màu vàng che phủ bầu trời, bao trùm khắp mặt hồ.
“Ầm!”
Sóng nước xông thẳng lên trời cao, ai cũng không nghĩ tới, vốn cái hồ nhỏ mặt nước phẳng lặng, giờ khắc này lại sôi trào, rất nhiều vật liệu đá phế phẩm bay lên, va chạm kịch liệt, không ngờ lại có uy áp Thánh giả!
- Trời ạ! Đó là cái gì vậy, chẳng lẽ nơi đây cất dấu một Thánh nhân?
- Hẳn không phải là Cổ tộc chưa xuất thế chứ? Thì ra Thánh thể là vì hắn mà đến, ta còn nghĩ rằng có Bất tử tiên dược đấy!
Mọi người kinh hãi, ai cũng không nghĩ tới ở trong thạch phường lại có một tồn tại thần bí vẫn ngủ đông, rốt cuộc là thứ gì vậy?
“Rào rào!”
Trong hồ nước truyền đến tiếng vang, một tảng đá cực lớn lộ ra mặt nước, bị Diệp Phàm đặt trên mặt đất. Hắn không khỏi than nhẹ, nếu là trước kia thật đúng là không có cách nào đối phó với Thạch Vương được, bởi vì nó có thể sánh với một Thánh nhân.
Những tảng đá này đều nở rộ vạn đạo màu sắc tường hòa, tất cả đều đang rung chuyển, muốn xông thẳng lên trời cao mà đi.
Diệp Phàm cười khẽ, nói:
- Đến bây giờ còn dùng thủ thuật che mắt, với ta mà nói không có một chút tác dụng!
Hắn thi triển một môn thần thông di dời tất cả vật liệu đá khác, chỉ lưu lại một tảng đá sứt mẻ cao một thước, nhận định nó là mục tiêu.
Tảng đá này có màu xám đất, tuyệt không có gì thu hút, mặt trên có rất nhiều vết rạn nứt, thoạt nhìn như sắp vỡ nát tan tành, thậm chí có lỗ hổng thông từ trước ra sau. Bất cứ người nào trông thấy nó đều xem là phế thạch, không có khả năng ẩn chứa Tiên Trân.
Bằng không, Cơ gia cũng sẽ không đặt trong hồ, làm như đá cảnh.
- Các ngươi đều lui ra phía sau một ít!
Diệp Phàm nói.
Mọi người nghe vậy, tất cả đều rút lui, khối Thạch Vương này khẳng định không đơn giản, khó đối phó. Nên biết rằng năm đó khi Thánh Hoàng tử được cắt ra cũng chẳng qua là đại năng mà thôi, về phần Thiên Hoàng tử thì chỉ là một cái trứng, bị Cổ tộc mang đi. Mà trước mắt chứng kiến, đây tối thiểu là một Thánh giả.
Hỗn độn sương mù dày đặc, vật liệu đá không nhúc nhích, nhưng lại lộ ra một loại khí cơ căn nguyên, từng đợt từng đợt hỗn độn khí tràn ngập, làm cho khu vực này thoạt nhìn thần bí khó lường.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, từ quá khứ đến bây giờ, còn chưa từng nghe nói có người cắt đá sẽ gặp phải hỗn độn khí, đây chẳng lẽ là thử gì đó trước khai thiên lập địa?
Mọi người đều lộ ra dị sắc, khối đá màu xám một thước vuông này thật bất phàm, làm cho mọi người có cảm giác như là trở lại thời đại vạn vật sơ khai.
Diệp Phàm cũng vừa động trong lòng, truyền đến một loại cảm ứng kỳ bí, khiến hắn cảm nhận được không tầm thường, Thiên Nhãn đã sớm mở, nhưng lại không nhìn thấu.
Đây là việc chưa bao giờ có, hắn là Nguyên Thiên Sư, mà hôm nay Thiên Nhãn đại thành, ở trong Nguyên Thuật nhất mạch mà nói tuyệt đối là quyền uy, loại Thiên Nhãn này phải nhìn thấu hết thảy vật liệu đá mới đúng.
Nhưng mà, lúc này lại trái với lẽ thường, bên trong vật liệu đá dường như có một đoàn tiên khí, bao vây lấy một vật gì đó, mặc cho ánh mắt hắn sáng rực cũng không thể xuyên thấu vào, không nhìn rõ.
- Không có cách nào, chỉ có thể động đao, mở ra nhìn thử xem rốt cuộc có cái gì?_
Diệp Phàm tiến lên, chuẩn bị cắt đá.
Diệp Phàm đi qua mười mấy sân viện, nhìn sơ qua một lần, sau đó lập tức tiến vào thần viên số hiệu chữ Thiên, rồi đi tới khu vực trung tâm.
Ở nơi này đầy kỳ thụ, đầy hoa tươi trong sáng, dưới làn gió nhẹ thổi qua, nụ hoa rực rỡ, mùi thom ngát ập vào mũi.
Lúc này tại đây, hoa lá phất phới, từng phiến từng phiến lay động, thoạt nhìn có một loại đẹp đẽ xuất trần. Đã qua một ứăm mấy chục năm, người thủ hộ thạch phường ngày xưa sớm đã thay đổi một nhỏm người khác đều không nhận biết.
- Nguyên Thiên Sư đến đây! Chư vị mau mau tránh đường để tổ sư chỉ điếm, ban thtrởng xuống phúc trạch!
Có người hô to.
Chỗ sâu nhất trong thần viên này ngày thường rất yên tĩnh, mặc dù có người đến cũng sẽ lẳng lặng lựa chọn đá. Ngày hôm nay lại người ta tấp nập, hơn phân nửa người trong tòa thành đều biết tin tức nơi đây, đều ào ào chạy tới.
Bên ngoài sớm đã chật như nêm cối, cửa chính thạch phường Cơ gia bị chen lấn sắp đổ sụp, lúc này có chuyên gia ra tay, vẫn là khó có thể ngăn cản đám đông tràn vào như lũ lụt kia.
- Diệp đạo hữu! Ngài đây là...
Một vị lão nhân Cơ gia mang theo vẻ hồ nghi hỏi.
Ngày nay, Diệp Phàm cùng Cơ gia quan hệ không phải là ít, hẳn không nên tìm đến gây phiền toái cho bọn họ mới đúng, nhưng vì sao lại tới nơi đây, xem ra thật đúng là muốn cắt đá rồi.
Ngày nay đã không còn như năm đó, mặc dù là Thần Nguyên đối với Diệp Phàm mà nói cũng không có gì trọng dụng, trừ phi là Thần Nguyên dịch, vậy hôm nay hắn định làm gì đây?
Phàm nhân không hiểu, chúng tu sĩ cũng mang theo nghi hoặc rất lớn. Ngày nay Diệp Phàm danh chấn thiên hạ, trừ phi là tiên nguyên trong truyền thuyết xuất hiện trên thế gian, bằng không trong thạch phường có thể có cái gì đáng giá được hắn coi trọng chứ!
- Ta chỉ là thuận đường đến xem, thuận tiện cắt một khối đá!
Diệp Phàm đáp.
Hắn vừa nói như vậy, lập tức rộ lên tiếng ồn ào. Ngày nay, hắn là thân phận loại nào mà có thể xem vừa mắt thứ gì đó tất nhiên không phải là nhỏ.
- Chẳng lẽ nơi này xuất hiện Bất tử dược?
Rất nhiều người nhảy dựng trong lòng, rồi sau đó tâm huyết lập tức sôi trào.
Có vài tên tu sĩ tự cho là thông minh, trực tiếp ôm lấy mấy khối vật liệu đá nhìn như bất phàm, vạn nhất lại vớ trúng được rồi sao! Bọn họ tin tưởng chỉ cần là chỗ Diệp Phàm thường lui tới, khẳng định có thứ tốt.
Một ngày này, thạch phường Cơ gia sinh ý bội thu: có người mở đầu, tự nhiên còn có những người khác noi theo, điên cuồng tranh giành vật liệu đá, thậm chí là đấu giá từng đống vật liệu đá.
Diệp Phàm lắc đầu, không biết nên khóc hay cười! Không nghĩ tới hắn lại có hiệu ứng như vậy, nhưng thật ra hắn tuyệt không lo lắng Thạch Vương bị người trước một bước đoạt đi.
Thạch phường Cơ gia biến thành cảnh ồn ào huyên náo, mọi người tranh đoạt lựa chọn đá. Chỉ chốc lát số lượng đồng ý giao dịch tăng lên nhanh chóng sánh được với tổng sản lượng một năm trước đây.
Đáng tiếc, những người ôm loại ý niệm này trong đầu cuối cùng đều là dùng rõ trúc múc nước, công dã tràng, gần như không có người nào cắt ra được thứ gì có giá trị, tất cả đều là nhe răng nhếch miệng, cảm giác mình bị ltra.
Diệp Phàm dạo qua một vòng ở trong khu chữ Thiên thạch phường, nhíu mày, vậy mà lại không hề có cảm giác, không có nhìn thấy cái gì giống như kỳ thạch. Nơi này cũng không có Thạch Vương.
Hắn cất bước đi ra, hướng về khu vườn này lại tới một khu khác, gần như hắn đi vòng hơn phân nửa thạch phường, trước sau cũng không có cảm ứng gì khác lạ.
- Những năm gần đây, trong Thần Thành có xuất hiện sự kiện gì lạ thường, hoặc là từng cắt ra thứ gì đặc biệt hay không?
Diệp Phàm hỏi người của Cơ gia.
- Không có!
Vị lão nhân kia lắc đầu.
- Chỉ là một trăm năm trước có người cắt ra mấy chục đôi Thần trùng, nói là có thể làm thang thuốc, một đôi Thần trùng có thể kéo dài sinh mệnh một hai năm. Một lần đó cũng dẫn phát một hồi chấn động!
Một vị lão nhân khác bổ sung.
Vậy khẳng định không phải Thạch Vương, không tính là cái gì! Diệp Phàm sờ sờ cằm, mở ra Thiên Nhãn, nhìn quét bốn phía quan sát cẩn thận.
Mọi người thấy thế, tiếng bàn tán còn lớn hơn nữa. Bọn họ tin tưởng, trong thạch phường Cơ gia nhất định có thứ gì đó khó lường, hành động của Diệp Phàm thế này đủ để nói rõ hết thảy.
Lại có không ít người ra tay, Diệp Phàm nhìn về phía nơi nào, bọn họ liền mua vật liệu đá nơi đó, kết quả mãi đến trên người rỗng tuếch không còn xu dính túi, cũng không thu hoạch được gì.
- Đây có phải là diễn trò Song Hoàng, cố ý ltra gạt chúng ta hay không?
Có người lẩm bẩm nói nhỏ, nhưng lại cảm thấy không đến nỗi như thế! Diệp Phàm ngày nay thân phận ra sao chứ, như thế nào lại làm loại chuyện nhỏ nhặt này.
Mọi người Cơ gia đều biết Thần thể và viên minh châu trong nhà có quan hệ rất thân thiết với Diệp Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không hãm hại, nếu có điều gì cần tới hẳn sẽ toàn lực tương trợ. Vì vậy bọn họ cũng không kiêng kỵ, ở bên cạnh hắn bồi tiếp có hỏi tất đáp.
- Những năm gần đây, có từng vận chuyển vật liệu đá nơi đây đại quy mô hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có! Phía sau tu sửa cái vườn, vận chuyển một ít phế liệu qua đó làm đá lót nền.
Một vị trtrởng lão đáp.
- Dẫn ta đi nhìn thử xem!
Diệp Phàm nói.
Đây là một khu vườn mới dựng lên, đương nhiên cái gọi là “mới” này cũng có tới mười mấy năm rồi, chỉ là tương đối mới so với khu vườn cũ mà thôi, nơi này chồng chất không ít vật liệu đá.
Một đám người lại kiềm chế không được, tuy rằng sợ đắc tội với Diệp Phàm, sau khi đi vào không dám công khai trắng trợn, nhưng vẫn như cũ lặng lẽ mua lấy một ít vật liệu đá.
- Quá khứ một ít phế thạch làm lót nền, bị xây ở phía dưới!
Có một vị trtrởng lão nói.
Diệp Phàm một trận không nói gì, nếu Thạch Vương thực bị dùng xây nền, chuyện khôi hài đó có thể tính to lắm. Hắn quay chung quanh phiến vật kiến trúc to lớn, trong Thiên Mục phát ra chùm tia sáng rực rỡ.
- Thật sự cảm ứng được!
Diệp Phàm tự nói, trong lòng giật mình. Hắn vận dụng Nguyên Thuật, thăm dò được một cổ khí cơ kỳ bí, kết quả chỉ khoảnh khắc đối phương lui đi.
Diệp Phàm có một loại cảm giác, hơn phân nửa chính là Thạch Vương. Sự tỉnh thuận lợi hơn nhiều so với dự liệu của hắn, nhiều năm trôi qua Thạch Vương vẫn còn, đây là một tin tức không tệ.
Rất nhiều người mở to hai mắt, nhìn chằm chằm khu kiến trúc kia. Nếu như bọn hó có đủ lực lượng nhất định sẽ cướp sạch đi, bởi vì thần vật có thể ở ngay trong lòng đất chỗ đó! Đáng tiếc đối mặt với Thánh thể Nhân tộc ngày nay, dù có cho bọn họ mượn vài cái lá gan cũng không dám.
Ra ngoài đoán trước của mọi người, Diệp Phàm đứng yên lặng tại chỗ thời gian rất lâu, cũng không có đi tới gần khu kiến trúc kia, mà ở dưới chân hắn lan tràn từng đạo sóng gợn, khuếch tán ra khắp bốn phía.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều văn lạc, như là từng đạo tia chớp, sáng loá, đan vào thành phiến, nhưng không đả thương mọi người.
Đây là Diệp Phàm kéo dài thần thức tới các góc, chạm tới mỗi một ngõ ngách, bắt giữ tung tích của Thạch Vương, muốn tìm cho ra nó.
- Ồ! Những tảng đá này đều phát sáng, trời ạ! Bảo bối nha!
Mọi người cả kinh kêu lên, trong nháy mắt đại loạn. Ở trong vườn đá này có cả ngàn khối vật liệu đá phát sáng, hơn nữa bay loạn lên trời, như là muốn chạy trốn.
Có cường giả vội vàng ra tay, cướp đoạt những vật liệu đá này, bất kể cái giá đấu giá phải trả, làm cho cả khu vực này rơi vào cảnh hỗn loạn, tiếng rầm rĩ vang lên tận trời cao.
Đây là một loại kỳ cảnh, tảng đá đủ các loại hình dáng phát sáng bay múa, rất nhiều người kích động tới tột đỉnh, đây giống như là một khu bảo tàng thông linh, bị Diệp Phàm làm cho kinh động.
- Không phải một khối Thần liệu, mà là một đống nha!
Ảnh mắt mọi người đều sáng rực.
Phi thường tiếc nuối, khi có người khẩn cấp cắt đá, sau khi mở ra vật liệu đá phát hiện bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Những vật liệu đá bay múa này đều là biếu hiện giả dối, tất cả mặc dù đều phát sáng, nhưng khi bắt lấy đem xuống dưới thì đều là tảng đá bình thường cũng không chỗ nào đặc biệt.
Dưới chân Diệp Phàm chấn động, nguyên văn dầy đặc trên hư không, các loại vật liệu đá tất cả đều thu liễm hào quang rơi ào ào xuống mặt đất.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc: Thạch Vương này thật khó lường, tất nhiên là một sinh linh, bằng không như thế nào có được thủ đoạn như vậy. Hơn nữa dường như nó rất cường đại, khiến hắn không thể không cẩn thận.
Đám người liên can sững sờ ngẩn người, một lúc lâu sau, trên mặt đều là vẻ cười khổ. Ở trước mặt Nguyên Thiên Sư khôn vặt đùa giỡn, thật đúng là nâng lên tảng đá tự đập vào chân mình.
Diệp Phàm yên lặng quan sát một lát, tập trung phương vị, đi tới phía trước, đi thẳng tới một cái hồ nước trong khu vườn.
Nơi này cỏ cây xanh tươi, hồ nước trong veo, như là một khối bảo thạch khảm ở trong này. Diệp Phàm giơ tay chộp xuống trong hồ, chưởng chỉ màu vàng che phủ bầu trời, bao trùm khắp mặt hồ.
“Ầm!”
Sóng nước xông thẳng lên trời cao, ai cũng không nghĩ tới, vốn cái hồ nhỏ mặt nước phẳng lặng, giờ khắc này lại sôi trào, rất nhiều vật liệu đá phế phẩm bay lên, va chạm kịch liệt, không ngờ lại có uy áp Thánh giả!
- Trời ạ! Đó là cái gì vậy, chẳng lẽ nơi đây cất dấu một Thánh nhân?
- Hẳn không phải là Cổ tộc chưa xuất thế chứ? Thì ra Thánh thể là vì hắn mà đến, ta còn nghĩ rằng có Bất tử tiên dược đấy!
Mọi người kinh hãi, ai cũng không nghĩ tới ở trong thạch phường lại có một tồn tại thần bí vẫn ngủ đông, rốt cuộc là thứ gì vậy?
“Rào rào!”
Trong hồ nước truyền đến tiếng vang, một tảng đá cực lớn lộ ra mặt nước, bị Diệp Phàm đặt trên mặt đất. Hắn không khỏi than nhẹ, nếu là trước kia thật đúng là không có cách nào đối phó với Thạch Vương được, bởi vì nó có thể sánh với một Thánh nhân.
Những tảng đá này đều nở rộ vạn đạo màu sắc tường hòa, tất cả đều đang rung chuyển, muốn xông thẳng lên trời cao mà đi.
Diệp Phàm cười khẽ, nói:
- Đến bây giờ còn dùng thủ thuật che mắt, với ta mà nói không có một chút tác dụng!
Hắn thi triển một môn thần thông di dời tất cả vật liệu đá khác, chỉ lưu lại một tảng đá sứt mẻ cao một thước, nhận định nó là mục tiêu.
Tảng đá này có màu xám đất, tuyệt không có gì thu hút, mặt trên có rất nhiều vết rạn nứt, thoạt nhìn như sắp vỡ nát tan tành, thậm chí có lỗ hổng thông từ trước ra sau. Bất cứ người nào trông thấy nó đều xem là phế thạch, không có khả năng ẩn chứa Tiên Trân.
Bằng không, Cơ gia cũng sẽ không đặt trong hồ, làm như đá cảnh.
- Các ngươi đều lui ra phía sau một ít!
Diệp Phàm nói.
Mọi người nghe vậy, tất cả đều rút lui, khối Thạch Vương này khẳng định không đơn giản, khó đối phó. Nên biết rằng năm đó khi Thánh Hoàng tử được cắt ra cũng chẳng qua là đại năng mà thôi, về phần Thiên Hoàng tử thì chỉ là một cái trứng, bị Cổ tộc mang đi. Mà trước mắt chứng kiến, đây tối thiểu là một Thánh giả.
Hỗn độn sương mù dày đặc, vật liệu đá không nhúc nhích, nhưng lại lộ ra một loại khí cơ căn nguyên, từng đợt từng đợt hỗn độn khí tràn ngập, làm cho khu vực này thoạt nhìn thần bí khó lường.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, từ quá khứ đến bây giờ, còn chưa từng nghe nói có người cắt đá sẽ gặp phải hỗn độn khí, đây chẳng lẽ là thử gì đó trước khai thiên lập địa?
Mọi người đều lộ ra dị sắc, khối đá màu xám một thước vuông này thật bất phàm, làm cho mọi người có cảm giác như là trở lại thời đại vạn vật sơ khai.
Diệp Phàm cũng vừa động trong lòng, truyền đến một loại cảm ứng kỳ bí, khiến hắn cảm nhận được không tầm thường, Thiên Nhãn đã sớm mở, nhưng lại không nhìn thấu.
Đây là việc chưa bao giờ có, hắn là Nguyên Thiên Sư, mà hôm nay Thiên Nhãn đại thành, ở trong Nguyên Thuật nhất mạch mà nói tuyệt đối là quyền uy, loại Thiên Nhãn này phải nhìn thấu hết thảy vật liệu đá mới đúng.
Nhưng mà, lúc này lại trái với lẽ thường, bên trong vật liệu đá dường như có một đoàn tiên khí, bao vây lấy một vật gì đó, mặc cho ánh mắt hắn sáng rực cũng không thể xuyên thấu vào, không nhìn rõ.
- Không có cách nào, chỉ có thể động đao, mở ra nhìn thử xem rốt cuộc có cái gì?_
Diệp Phàm tiến lên, chuẩn bị cắt đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.