Chương 192: Thần Vương Khương Thái Hư
Thần Đồng
17/04/2013
Về phần mấy chục hài cốt kia còn có thể bảo tồn được, chỉ nhiêu đó đã đủ nói rõ lúc còn sống những người này cường đại như thế nào, nhất định là cường giả tuyệt thế. Ngay cả kiếm khí do Thái Cực đồ phóng ra cũng không chấn nát họ được.
- Ta nhớ trong đống xương cốt bên trong Thanh Đồng Tiên điện có rất nhiều bộ xương cốt sáng bóng, mà ở nơi đây chỉ có một cụ...
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn bộ xương cốt màu bạc kia.
Hắn khó mà bình tĩnh được, đây nhất định là một nhân vật tuyệt thế Đông Hoang, nhưng cuối cùng lại ôm hận chết ở nơi đây. Điều này làm lòng hắn chấn động không thôi.
- Đôi khi lực lượng cường đại không phải là tất cả, mà còn phải cần thủ đoạn chính xác cao minh nữa...
Diệp Phàm đợi nửa giờ đồng hồ, cho đến khi nguyên khí hoàn toàn chiếm lĩnh Thái Cực đồ, thì hắn mới thử cởi bộ quần áo bằng da đá ra để vào trong thử nghiệm. Sau khi thấy bộ quần áo không có tổn hại gì, hắn tin chắc mình có thể đi qua được.
- Dưới cái hắc động đầy nguyên khí kia chắc chắn có thần nguyên tuyệt thế, nhưng thật đáng tiếc, nó đã tự tạo thành thần đồ tự nhiên, không thể lấy ra được nữa.
Tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ nữa, Diệp Phàm điều chỉnh thân thể mình đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị vượt qua bức thần đồ kinh khủng kia.
- Không biết đằng sau bức thần đồ này là một nơi như thế nào? Chắc là đường nối thông tới Tử sơn chứ?
Ngay lúc nguyên khí vừa chiếm lĩnh hoàn toàn Thái Cực đồ, hắn liền hóa thành một đạo ánh sáng xông tới phía trước. Kiếm khí tuyệt thế tỏa ánh sáng ngọc rực rỡ lập tức hóa thành ngàn vạn đạo chém thẳng tới hắn.
Nhưng khi gặp phải bộ quần áo bằng da đá, những đạo kiếm khí ấy bỗng nhiên hóa thành những gợn nước nhẹ nhàng, không thể nào xuyên qua được. Da đá bao bọc thần nguyên quả nhiên có linh tính, chúng tỏa ánh sáng thần thánh nhu hỏa thủ hộ Diệp Phàm bình an vượt qua.
Xoẹt!
Hắn xuyên qua màn sáng như sóng nước kia, sau đó tới một chỗ khác. Bỗng nhiên có tiếng "cộp" vang lên, hắn đụng vào một vách đá.
Khi đi đến cuối cổ mỏ, phía trước có một vách đá màu tím chặn đường đi lại.
- Tử sơn!
Diệp Phàm biết rốt cuộc hắn đã đi tới dưới lòng đất của ngọn núi màu tím. Sau khi thăm dò một phen, cảm thấy không còn điều gì khác lạ, hắn bèn tế Kim Thư ra, trực tiếp khai bổ lớp đá màu tím để đi vào trong.
Hắn phát hiện rằng mỗi khi hắn đi tới thì lối đi ở phía sau nhanh chóng khôi phục lại như cũ. Dường như ngọn núi đá màu tím kia có sinh mạng, các chỗ bể tan phục hồi lại một cách nhanh chóng.
Diệp Phàm cảm giác không ổn, hắn vội vàng khai bổ nhanh hơn để đi tới phía trước.
- Cũng không tệ hại như ta đã nghĩ...
Dọc theo đường đi tới, Diệp Phàm lưu lại không ít ấn ký thần thức để làm dấu hiệu, đồng thời vẫn tiếp tục khai bổ Tử sơn đi tới phía trước.
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, cảnh vật trước mắt hắn bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Đó là một kiến trúc vô cùng to lớn, xung quanh có những bậc thang được làm bằng ngọc xanh, còn có một môn hộ làm bằng ngọc trắng.
Rốt cuộc hắn đã đi tới nơi mình muốn đến - bên trong Tử sơn.
Diệp Phàm không vì vui mừng mà hành động lỗ mãng, hắn lẳng lặng đứng yên tại chỗ cảm ứng cảnh vật chung quanh. Đến khi không phát hiện được có sự dao động nào của sinh mệnh, hắn mới cẩn thận bước lên bậc thang.
Đây là một động phủ được mở ra ngay bên trong Tử sơn, Diệp Phàm đi trên bậc thang bằng ngọc xanh để tiến vào cánh cửa được làm từ ngọc trắng kia. Cảnh vật vô cùng u tĩnh, giống như đang đi vào Quảng Hàn cung.
- Có tất cả chín nhánh long mạch, nói cách khác, có tất cả chín cửa đi vào trong Tử sơn.
- Ngoài ra, nhất định bên trong còn có sinh vật Thái Cổ còn sống, khối thần nguyên được những đồ án trong cổ mỏ khắc lại cũng ở chỗ này.
Diệp Phàm cảm thấy bồn chồn. Các sinh vật mấy chục vạn năm trước quá cường đại, không phải là Đại Đế thì không thể trấn áp được nó.
Tòa cung điện này rất trống trải, không có vật gì được đặt để bên trong, tất cả đều được cổ ngọc điêu khắc nên, gần như không có vết tích gì.
Diệp Phàm lấy khối Đế ngọc đã lấy được ra ngoài, rồi đeo lên người như ngọc bội. Hắn nghĩ làm như vậy có thể sẽ có tác dụng gì đó.
Diệp Phàm đi lên lầu các, tất cả vẫn được điêu khắc bằng cổ ngọc, rất xứng đáng với cụm từ quỳnh lâu ngọc vũ. Diệp Phàm lại quan sát mọi thứ một lần nữa, nhưng vẫn không thấy điều gì khác lạ.
Cuối cùng hắn đã đi đến điểm cuối của tòa cung điện này, thấy được mười mấy bậc thang làm bằng một loại ngọc đỏ như máu. Những bậc thang này nối thẳng tới một nơi sâu thẳm trong động phủ.
- Tòa cung điện này cũng chỉ là một môn hộ mà thôi, phải đi vào trong nữa mới chính thức tiến sâu vào Tử sơn.
Diệp Phàm cất bước đi tới trước. Mới đi được không xa, bỗng nhiên hắn thấy được một hàng chữ trên vách động màu tím.
- Thần Vương Khương Thái Hư ngộ nhập Ma sơn, quyết định đi đến cuối để tìm hiểu!
Diệp Phàm hơi khiếp sợ, một Thần Vương Đông Hoang đã từng đi tới đây rồi sao?
- Hắn họ Khương, chỉ sợ là người của thế gia Thái Cổ Khương gia...
Bút lực mười mấy chữ này hùng hồn, bên trong còn ẩn chứa một đạo cảnh làm cho người ta cảm thấy có khí tức thần thánh lưu chuyển, phảng phất như có một Thần Vương đang đứng sừng sững ở ngay trước mặt.
- Chỉ sợ người này là một Thần Vương Đông Hoang đại thành!
Diệp Phàm chấn động trong lòng, lẩm bẩm:
- Nếu không, người này cũng không có lực lượng tuyệt đối có thể vượt qua bức thần đồ tự nhiên kia như vậy.
Diệp Phàm vuốt ve những chữ viết trên vách đá, cảm giác ít nhất chúng đã được khắc hạ hơn bốn ngàn năm rồi.
Hắn lại đi tới phía trước, vừa lúc thấy được một hàng chữ khác. Trên đó có khắc: tán tu Lý Mục thăm dò Ma sơn lưu lại.
Diệp Phàm kinh ngạc, những chữ khắc trên vách núi này còn cổ xưa hơn, chỉ sợ đã tồn tại được hơn một vạn năm.
- Đây tuyệt đối là một tán tu cường đại.
Mới đi thêm được năm bước, Diệp Phàm lại phát hiện một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, giống như những đóa hoa sen tỏa sức sống tràn trề trên mặt nước. Diệp Phàm có cảm giác những chữ viết này còn có sinh mệnh riêng của mình.
- Dao Trì Thánh nữ Dương Di tìm Trương Lâm, nhập Ma sơn lưu lại.
Diệp Phàm rất giật mình, ngay cả Dao Trì Thánh nữ cũng từng đi qua nơi này.
- Trương Lâm...vị tổ tông đầu tiên của Trương gia không phải tên Trương Lâm hay sao?
Diệp Phàm trợn mắt hốc mồm, lưỡi cũng cứng ra. Nhiều người nói vị Nguyên Thiên sư kia có quan hệ rất tốt với Dao Trì Thánh Địa, nhưng thật không ngờ Dao Trì Thánh nữ còn là hồng nhan tri kỷ của hắn.
- Chẳng lẽ đây chính là Dao Trì Thánh nữ một vạn năm trước?
Diệp Phàm thở dài trong lòng. Vị Thánh nữ đi khắp Bắc vực để tìm vị tổ tông đầu tiên của Trương gia, cuối cùng mất tích không ai biết, không ngờ nàng ta lại tiến vào nơi này.
- Nàng đối với vị Nguyên Thiên sư kia có tình có nghĩa, đáng tiếc...
Diệp Phàm không biết kết cục của Thần Vương Khương Thái Hư và tán tu Lý Mục kia như thế nào, nhưng chắc chắn vị Thánh nữ này không ra ngoài được. Nếu không, nàng cũng không bị cho rằng mất tích nhiều năm như thế.
Diệp Phàm cảm thán, nói:
- Ngươi thương nhớ Trương Lâm đến nỗi lập mộ chôn cất quần áo và di vật của hắn, nhưng liệu có người nào lập mộ cho ngươi?
Tiếp tục đi tới trước khoảng bốn - năm mươi thước, Diệp Phàm liên tục thấy được ba mươi mấy hàng chữ khắc nữa. Tên tuổi những người khắc trên vách đá rất xa xưa, hầu như đã biến mất ở Đông Hoang được mấy ngàn năm rồi.
Trong đó còn có một hàng chữ khắc rất cổ xưa, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng. Diệp Phàm cảm nhận hàng chữ đó cẩn thận, cuối cùng đoán hàng chữ này đã tồn tại được khoảng bảy vạn năm.
Sau đó Diệp Phàm lại thấy được một hàng chữ viết khắc hạ không sâu lắm, điều này cho thấy tu vi của chủ nhân hàng chữ này tương đối thấp, không thể so sánh với những người trước được.
- Những chữ viết được khắc hạ cách bây giờ không xa lắm…
Diệp Phàm nhanh chóng quan sát, hàng chữ trên đó được viết rất rõ ràng: Đời sau Nguyên Thiên sư Trương Lâm - Trương Kế Nghiệp, vào Đế sơn lưu lại.
Cũng chỉ có một mình người này gọi nơi đây là Đế sơn, những người khác đều gọi là Ma sơn.
- Không sai, chính là hắn!
Diệp Phàm có thể khẳng định chủ nhân hàng chữ này chính là vị tổ tiên đã mang Nguyên Thiên thư vào trong Tử sơn của Trương Ngũ Gia. Dựa theo dấu tích hàng chữ lưu trên vách núi, thời gian khắc hạ đến nay chỉ khoảng một ngàn năm.
- Tu vi người này quả nhiên không cao, hi vọng hắn không đi quá xa. Nếu không, ta chỉ còn cách rút lui khỏi nơi đây.
Thấy bên trong những chữ viết của những người đã khắc hạ lên trên vách động đều có đạo văn lưu chuyển, Diệp Phàm biết nơi đây còn đáng sợ hơn những gì hắn tưởng tượng. Hắn có một cảm giác là những nhân vật tuyệt thế này không thể còn sống ra ngoài, chỉ sợ tất cả đều bị vẫn lạc ở bên trong.
- Trải qua vô số năm tháng, có tất cả ba mươi bảy người có thể khắc hạ chữ lưu lại nơi đây.
Diệp Phàm thật tình ngồi so sánh những người đó với nhau. Hắn cho rằng người bảy vạn năm trước vào đây lưu chữ lại tên Cổ Thiên Thư là người mạnh nhất, tiếp theo là Thần Vương Khương Thái Hư đã vào đây khoảng bốn ngàn năm trước.
- Cổ Thiên Thư lưu lại chữ viết đã qua bảy vạn năm, nhưng bên trong vẫn còn đạo văn lưu chuyển. Thật không biết người này kinh khủng đến mức nào, so với Thần Vương còn mạnh hơn.
Thật ra hắn cũng không cần phải khiếp sợ đến như vậy, bởi vì lão điên hắn đã từng gặp chính là một tồn tại như thế. Người này đã từng đánh chết một vị Thần Vương đại thành, đây chính là những lời do Khổng Tước vương nói, nên chắc chắn là sự thật.
Người hắn cảm thấy mạnh thứ ba chính là Dao Trì Thánh nữ Dương Di, chữ viết của nàng uyển chuyển như những đóa hoa sen chập chờn trên mặt nước, dường như bên trong còn có sinh mệnh.
Người yếu nhất hiển nhiên là Trương Kế Nghiệp, hắn là một Nguyên Thiên sư. Những người khác vào đây là dựa vào thực lực cường đại, chỉ có hắn là dựa vào một bộ quần áo làm bằng da đá.
- Trương Kế Nghiệp, Trương lão huynh a, ngươi đừng có đi quá xa đó. Cả hai chúng ta vào đây cũng chỉ muốn kiếm chút lợi ích mà thôi, nhanh nhanh để cho ta tìm thấy ngươi đi.
Diệp Phàm thầm nói trong lòng.
Nhiều cường giả tới đây đều gọi ngọn núi này là Ma sơn, một đi không trở lại. Hắn không dám tự nhận mình có thể mạnh hơn bọn họ.
- Điều duy nhất làm ta an tâm chính là tu vi Trương lão huynh thật sự không cao, có khi chiến lực của ta còn mạnh hơn hắn.
Địa hình động phủ màu tím này phức tạp, giống như một động đá do thiên nhiên tạo thành. Nhưng cảnh tượng chung quanh lại rõ ràng cho thấy nơi đây cũng là một cổ mỏ còn sót lại, dường như nguyên mạch đã được khai thác.
Bên trong Tử sơn có sương mù màu tím lưu chuyển, sương mù ở nơi đây không nồng đậm lắm, làm cho người ta cảm giác cảnh vật chung quanh thật mông lung.
Diệp Phàm cẩn thận từng bước đi tới trước. Sau khi đi ngang qua mấy phế mỏ, rồi tiếp tục đi thẳng tới phía trước một đoạn nữa, không hiểu tại sao hắn có cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
Dường như ở sâu trong Tử sơn có một lực lượng tràn đầy ma tính đáng sợ đang gọi hắn. Ma lực mạnh đến mức hắn không thể kháng cự được, không nhịn được mà phải nhanh chóng đi tới phía trước.
- Sao có thể như vậy?
Diệp Phàm ngậm chặt môi mình lại để đầu óc thanh tĩnh hơn, đồng thời vận chuyển huyền pháp được ghi lại trong Đạo Kinh.
- Rốt cuộc trong Tử sơn này có đồ vật gì?
Vào giờ khắc này, thể chất Thánh thể Hoang Cổ của Diệp Phàm đã thể hiện được sự bất phàm của mình. Đóa hoa sen màu xanh trong cơ thể khẽ lay động, ba lá xanh quanh thân tạo thành hình thế "tam sanh vạn vật" tản phát ánh sáng thần bí, bao phủ Diệp Phàm lại.
Đồng thời, bộ quần áo bằng da đá hắn đang mặc cũng có chút ánh sáng chuyển động, thể hiện rõ linh tính ẩn chứa ở bên trong, làm cho lực lượng ma tính gọi về kia nhất thời yếu bớt đi.
- Xong, Trương lão huynh ngàn năm trước chắc bị triệu hoán tiến vào trong rồi. Xem ra ta muốn tìm lại được "Nguyên Thiên thư" còn khó hơn cả lên trời.
Diệp Phàm có một cảm giác rất xấu, làm cho tâm tình trở nên mãnh liệt, không thể nào bình tĩnh được nữa.
- Cái lực lượng tràn đầy ma tính này chẳng lẽ do sinh vật trước Thái Cổ phát ra sao?
Trong động phủ màu tím này có rất nhiều động nhỏ nối thông với nhau, không theo một quy tắc nào. Suýt chút nữa Diệp Phàm đã lạc đường, nhưng hắn vẫn cắn răng, tiếp tục đi tới phía trước một đoạn nữa.
Hi vọng của hắn bây giờ là thực lực Trương Kế Nghiệp không cao, chắc không thể đi xa được.
Vào giờ khắc này, không biết vì sao mà đóa hoa sen màu xanh trong Khổ Hải Diệp Phàm lại tự động di động ra nòoài, làm bạn bên cạnh hắn. Đồng thời đóa hoa sen đó còn tản phát từng làn sương mù bao phủ thân thể hắn lại.
- Xem ra việc ta tiến vào vùng đất đại hung đại ác đã kích thích thể chất của ta, nên mới có phản ứng như vậy xuất hiện.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm liên tục phát hiện có bảy cụ bạch cốt, xương cốt tất cả đều sáng bóng như ngọc, vừa nhìn đã biết lúc chết bảy người này là cường giả tuyệt thế.
Không ngoài dự tính của Diệp Phàm, nguyên nhân bảy người chết đều giống nhau. Trên xương sọ mỗi cụ hài cốt đều có một cái lỗ nhỏ, rõ ràng là họ bị một kích giết chết, công kích mạnh đến nỗi thần thức bị chấn nát.
- Đây là...
Diệp Phàm vội vàng xoay người rời đi.
Vô tận năm tháng trước có ba mươi bảy người trước sau đi vào, nhưng khi mới đi tới vòng ngoài đã có bảy người chết đi, thật sự quá nguy hiểm.
Hắn tới đây là muốn đánh vược với cơ duyên một lần, chứ không phải là liều mạng.
- Tu vi Trương Kế Nghiệp thấp, nhưng tại sao không thấy hài cốt của hắn? Các hài cốt này đều sáng bóng như ngọc, tuyệt đối không thể là hắn được.
Đột nhiên cái lực lượng tràn đầy ma tính kia lại mạnh hơn một chút, Diệp Phàm vội vàng quay đầu chạy trốn.
- Không cần trốn, tạm thời ngươi còn an toàn...
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên tai Diệp Phàm, làm cho lòng hắn khiếp sợ.
- Ngươi...là ai?
Âm thanh này đến từ một phương hướng khác, chứ không phải xuất phát từ cỗ lực lượng đầy ma tính sâu trong núi non kia. Giọng nói này rất yếu, dường như chủ nhân của nó có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
- Nói chuyện đi, ngươi là ai?
Diệp Phàm hỏi tới.
- Thần Vương...Khương Thái Hư?
Âm thanh yếu đến nỗi gần như không thể nghe được, hơn nữa còn đứt quãng, không liên tục với nhau.
Nhưng năm chữ này vừa lọt vào tai, Diệp Phàm liền cảm thấy như có sấm sét vang dội đánh xuống vậy.
Một Thần Vương đại thành...hắn còn sống!
- Ta nhớ trong đống xương cốt bên trong Thanh Đồng Tiên điện có rất nhiều bộ xương cốt sáng bóng, mà ở nơi đây chỉ có một cụ...
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn bộ xương cốt màu bạc kia.
Hắn khó mà bình tĩnh được, đây nhất định là một nhân vật tuyệt thế Đông Hoang, nhưng cuối cùng lại ôm hận chết ở nơi đây. Điều này làm lòng hắn chấn động không thôi.
- Đôi khi lực lượng cường đại không phải là tất cả, mà còn phải cần thủ đoạn chính xác cao minh nữa...
Diệp Phàm đợi nửa giờ đồng hồ, cho đến khi nguyên khí hoàn toàn chiếm lĩnh Thái Cực đồ, thì hắn mới thử cởi bộ quần áo bằng da đá ra để vào trong thử nghiệm. Sau khi thấy bộ quần áo không có tổn hại gì, hắn tin chắc mình có thể đi qua được.
- Dưới cái hắc động đầy nguyên khí kia chắc chắn có thần nguyên tuyệt thế, nhưng thật đáng tiếc, nó đã tự tạo thành thần đồ tự nhiên, không thể lấy ra được nữa.
Tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ nữa, Diệp Phàm điều chỉnh thân thể mình đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị vượt qua bức thần đồ kinh khủng kia.
- Không biết đằng sau bức thần đồ này là một nơi như thế nào? Chắc là đường nối thông tới Tử sơn chứ?
Ngay lúc nguyên khí vừa chiếm lĩnh hoàn toàn Thái Cực đồ, hắn liền hóa thành một đạo ánh sáng xông tới phía trước. Kiếm khí tuyệt thế tỏa ánh sáng ngọc rực rỡ lập tức hóa thành ngàn vạn đạo chém thẳng tới hắn.
Nhưng khi gặp phải bộ quần áo bằng da đá, những đạo kiếm khí ấy bỗng nhiên hóa thành những gợn nước nhẹ nhàng, không thể nào xuyên qua được. Da đá bao bọc thần nguyên quả nhiên có linh tính, chúng tỏa ánh sáng thần thánh nhu hỏa thủ hộ Diệp Phàm bình an vượt qua.
Xoẹt!
Hắn xuyên qua màn sáng như sóng nước kia, sau đó tới một chỗ khác. Bỗng nhiên có tiếng "cộp" vang lên, hắn đụng vào một vách đá.
Khi đi đến cuối cổ mỏ, phía trước có một vách đá màu tím chặn đường đi lại.
- Tử sơn!
Diệp Phàm biết rốt cuộc hắn đã đi tới dưới lòng đất của ngọn núi màu tím. Sau khi thăm dò một phen, cảm thấy không còn điều gì khác lạ, hắn bèn tế Kim Thư ra, trực tiếp khai bổ lớp đá màu tím để đi vào trong.
Hắn phát hiện rằng mỗi khi hắn đi tới thì lối đi ở phía sau nhanh chóng khôi phục lại như cũ. Dường như ngọn núi đá màu tím kia có sinh mạng, các chỗ bể tan phục hồi lại một cách nhanh chóng.
Diệp Phàm cảm giác không ổn, hắn vội vàng khai bổ nhanh hơn để đi tới phía trước.
- Cũng không tệ hại như ta đã nghĩ...
Dọc theo đường đi tới, Diệp Phàm lưu lại không ít ấn ký thần thức để làm dấu hiệu, đồng thời vẫn tiếp tục khai bổ Tử sơn đi tới phía trước.
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, cảnh vật trước mắt hắn bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Đó là một kiến trúc vô cùng to lớn, xung quanh có những bậc thang được làm bằng ngọc xanh, còn có một môn hộ làm bằng ngọc trắng.
Rốt cuộc hắn đã đi tới nơi mình muốn đến - bên trong Tử sơn.
Diệp Phàm không vì vui mừng mà hành động lỗ mãng, hắn lẳng lặng đứng yên tại chỗ cảm ứng cảnh vật chung quanh. Đến khi không phát hiện được có sự dao động nào của sinh mệnh, hắn mới cẩn thận bước lên bậc thang.
Đây là một động phủ được mở ra ngay bên trong Tử sơn, Diệp Phàm đi trên bậc thang bằng ngọc xanh để tiến vào cánh cửa được làm từ ngọc trắng kia. Cảnh vật vô cùng u tĩnh, giống như đang đi vào Quảng Hàn cung.
- Có tất cả chín nhánh long mạch, nói cách khác, có tất cả chín cửa đi vào trong Tử sơn.
- Ngoài ra, nhất định bên trong còn có sinh vật Thái Cổ còn sống, khối thần nguyên được những đồ án trong cổ mỏ khắc lại cũng ở chỗ này.
Diệp Phàm cảm thấy bồn chồn. Các sinh vật mấy chục vạn năm trước quá cường đại, không phải là Đại Đế thì không thể trấn áp được nó.
Tòa cung điện này rất trống trải, không có vật gì được đặt để bên trong, tất cả đều được cổ ngọc điêu khắc nên, gần như không có vết tích gì.
Diệp Phàm lấy khối Đế ngọc đã lấy được ra ngoài, rồi đeo lên người như ngọc bội. Hắn nghĩ làm như vậy có thể sẽ có tác dụng gì đó.
Diệp Phàm đi lên lầu các, tất cả vẫn được điêu khắc bằng cổ ngọc, rất xứng đáng với cụm từ quỳnh lâu ngọc vũ. Diệp Phàm lại quan sát mọi thứ một lần nữa, nhưng vẫn không thấy điều gì khác lạ.
Cuối cùng hắn đã đi đến điểm cuối của tòa cung điện này, thấy được mười mấy bậc thang làm bằng một loại ngọc đỏ như máu. Những bậc thang này nối thẳng tới một nơi sâu thẳm trong động phủ.
- Tòa cung điện này cũng chỉ là một môn hộ mà thôi, phải đi vào trong nữa mới chính thức tiến sâu vào Tử sơn.
Diệp Phàm cất bước đi tới trước. Mới đi được không xa, bỗng nhiên hắn thấy được một hàng chữ trên vách động màu tím.
- Thần Vương Khương Thái Hư ngộ nhập Ma sơn, quyết định đi đến cuối để tìm hiểu!
Diệp Phàm hơi khiếp sợ, một Thần Vương Đông Hoang đã từng đi tới đây rồi sao?
- Hắn họ Khương, chỉ sợ là người của thế gia Thái Cổ Khương gia...
Bút lực mười mấy chữ này hùng hồn, bên trong còn ẩn chứa một đạo cảnh làm cho người ta cảm thấy có khí tức thần thánh lưu chuyển, phảng phất như có một Thần Vương đang đứng sừng sững ở ngay trước mặt.
- Chỉ sợ người này là một Thần Vương Đông Hoang đại thành!
Diệp Phàm chấn động trong lòng, lẩm bẩm:
- Nếu không, người này cũng không có lực lượng tuyệt đối có thể vượt qua bức thần đồ tự nhiên kia như vậy.
Diệp Phàm vuốt ve những chữ viết trên vách đá, cảm giác ít nhất chúng đã được khắc hạ hơn bốn ngàn năm rồi.
Hắn lại đi tới phía trước, vừa lúc thấy được một hàng chữ khác. Trên đó có khắc: tán tu Lý Mục thăm dò Ma sơn lưu lại.
Diệp Phàm kinh ngạc, những chữ khắc trên vách núi này còn cổ xưa hơn, chỉ sợ đã tồn tại được hơn một vạn năm.
- Đây tuyệt đối là một tán tu cường đại.
Mới đi thêm được năm bước, Diệp Phàm lại phát hiện một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, giống như những đóa hoa sen tỏa sức sống tràn trề trên mặt nước. Diệp Phàm có cảm giác những chữ viết này còn có sinh mệnh riêng của mình.
- Dao Trì Thánh nữ Dương Di tìm Trương Lâm, nhập Ma sơn lưu lại.
Diệp Phàm rất giật mình, ngay cả Dao Trì Thánh nữ cũng từng đi qua nơi này.
- Trương Lâm...vị tổ tông đầu tiên của Trương gia không phải tên Trương Lâm hay sao?
Diệp Phàm trợn mắt hốc mồm, lưỡi cũng cứng ra. Nhiều người nói vị Nguyên Thiên sư kia có quan hệ rất tốt với Dao Trì Thánh Địa, nhưng thật không ngờ Dao Trì Thánh nữ còn là hồng nhan tri kỷ của hắn.
- Chẳng lẽ đây chính là Dao Trì Thánh nữ một vạn năm trước?
Diệp Phàm thở dài trong lòng. Vị Thánh nữ đi khắp Bắc vực để tìm vị tổ tông đầu tiên của Trương gia, cuối cùng mất tích không ai biết, không ngờ nàng ta lại tiến vào nơi này.
- Nàng đối với vị Nguyên Thiên sư kia có tình có nghĩa, đáng tiếc...
Diệp Phàm không biết kết cục của Thần Vương Khương Thái Hư và tán tu Lý Mục kia như thế nào, nhưng chắc chắn vị Thánh nữ này không ra ngoài được. Nếu không, nàng cũng không bị cho rằng mất tích nhiều năm như thế.
Diệp Phàm cảm thán, nói:
- Ngươi thương nhớ Trương Lâm đến nỗi lập mộ chôn cất quần áo và di vật của hắn, nhưng liệu có người nào lập mộ cho ngươi?
Tiếp tục đi tới trước khoảng bốn - năm mươi thước, Diệp Phàm liên tục thấy được ba mươi mấy hàng chữ khắc nữa. Tên tuổi những người khắc trên vách đá rất xa xưa, hầu như đã biến mất ở Đông Hoang được mấy ngàn năm rồi.
Trong đó còn có một hàng chữ khắc rất cổ xưa, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng. Diệp Phàm cảm nhận hàng chữ đó cẩn thận, cuối cùng đoán hàng chữ này đã tồn tại được khoảng bảy vạn năm.
Sau đó Diệp Phàm lại thấy được một hàng chữ viết khắc hạ không sâu lắm, điều này cho thấy tu vi của chủ nhân hàng chữ này tương đối thấp, không thể so sánh với những người trước được.
- Những chữ viết được khắc hạ cách bây giờ không xa lắm…
Diệp Phàm nhanh chóng quan sát, hàng chữ trên đó được viết rất rõ ràng: Đời sau Nguyên Thiên sư Trương Lâm - Trương Kế Nghiệp, vào Đế sơn lưu lại.
Cũng chỉ có một mình người này gọi nơi đây là Đế sơn, những người khác đều gọi là Ma sơn.
- Không sai, chính là hắn!
Diệp Phàm có thể khẳng định chủ nhân hàng chữ này chính là vị tổ tiên đã mang Nguyên Thiên thư vào trong Tử sơn của Trương Ngũ Gia. Dựa theo dấu tích hàng chữ lưu trên vách núi, thời gian khắc hạ đến nay chỉ khoảng một ngàn năm.
- Tu vi người này quả nhiên không cao, hi vọng hắn không đi quá xa. Nếu không, ta chỉ còn cách rút lui khỏi nơi đây.
Thấy bên trong những chữ viết của những người đã khắc hạ lên trên vách động đều có đạo văn lưu chuyển, Diệp Phàm biết nơi đây còn đáng sợ hơn những gì hắn tưởng tượng. Hắn có một cảm giác là những nhân vật tuyệt thế này không thể còn sống ra ngoài, chỉ sợ tất cả đều bị vẫn lạc ở bên trong.
- Trải qua vô số năm tháng, có tất cả ba mươi bảy người có thể khắc hạ chữ lưu lại nơi đây.
Diệp Phàm thật tình ngồi so sánh những người đó với nhau. Hắn cho rằng người bảy vạn năm trước vào đây lưu chữ lại tên Cổ Thiên Thư là người mạnh nhất, tiếp theo là Thần Vương Khương Thái Hư đã vào đây khoảng bốn ngàn năm trước.
- Cổ Thiên Thư lưu lại chữ viết đã qua bảy vạn năm, nhưng bên trong vẫn còn đạo văn lưu chuyển. Thật không biết người này kinh khủng đến mức nào, so với Thần Vương còn mạnh hơn.
Thật ra hắn cũng không cần phải khiếp sợ đến như vậy, bởi vì lão điên hắn đã từng gặp chính là một tồn tại như thế. Người này đã từng đánh chết một vị Thần Vương đại thành, đây chính là những lời do Khổng Tước vương nói, nên chắc chắn là sự thật.
Người hắn cảm thấy mạnh thứ ba chính là Dao Trì Thánh nữ Dương Di, chữ viết của nàng uyển chuyển như những đóa hoa sen chập chờn trên mặt nước, dường như bên trong còn có sinh mệnh.
Người yếu nhất hiển nhiên là Trương Kế Nghiệp, hắn là một Nguyên Thiên sư. Những người khác vào đây là dựa vào thực lực cường đại, chỉ có hắn là dựa vào một bộ quần áo làm bằng da đá.
- Trương Kế Nghiệp, Trương lão huynh a, ngươi đừng có đi quá xa đó. Cả hai chúng ta vào đây cũng chỉ muốn kiếm chút lợi ích mà thôi, nhanh nhanh để cho ta tìm thấy ngươi đi.
Diệp Phàm thầm nói trong lòng.
Nhiều cường giả tới đây đều gọi ngọn núi này là Ma sơn, một đi không trở lại. Hắn không dám tự nhận mình có thể mạnh hơn bọn họ.
- Điều duy nhất làm ta an tâm chính là tu vi Trương lão huynh thật sự không cao, có khi chiến lực của ta còn mạnh hơn hắn.
Địa hình động phủ màu tím này phức tạp, giống như một động đá do thiên nhiên tạo thành. Nhưng cảnh tượng chung quanh lại rõ ràng cho thấy nơi đây cũng là một cổ mỏ còn sót lại, dường như nguyên mạch đã được khai thác.
Bên trong Tử sơn có sương mù màu tím lưu chuyển, sương mù ở nơi đây không nồng đậm lắm, làm cho người ta cảm giác cảnh vật chung quanh thật mông lung.
Diệp Phàm cẩn thận từng bước đi tới trước. Sau khi đi ngang qua mấy phế mỏ, rồi tiếp tục đi thẳng tới phía trước một đoạn nữa, không hiểu tại sao hắn có cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
Dường như ở sâu trong Tử sơn có một lực lượng tràn đầy ma tính đáng sợ đang gọi hắn. Ma lực mạnh đến mức hắn không thể kháng cự được, không nhịn được mà phải nhanh chóng đi tới phía trước.
- Sao có thể như vậy?
Diệp Phàm ngậm chặt môi mình lại để đầu óc thanh tĩnh hơn, đồng thời vận chuyển huyền pháp được ghi lại trong Đạo Kinh.
- Rốt cuộc trong Tử sơn này có đồ vật gì?
Vào giờ khắc này, thể chất Thánh thể Hoang Cổ của Diệp Phàm đã thể hiện được sự bất phàm của mình. Đóa hoa sen màu xanh trong cơ thể khẽ lay động, ba lá xanh quanh thân tạo thành hình thế "tam sanh vạn vật" tản phát ánh sáng thần bí, bao phủ Diệp Phàm lại.
Đồng thời, bộ quần áo bằng da đá hắn đang mặc cũng có chút ánh sáng chuyển động, thể hiện rõ linh tính ẩn chứa ở bên trong, làm cho lực lượng ma tính gọi về kia nhất thời yếu bớt đi.
- Xong, Trương lão huynh ngàn năm trước chắc bị triệu hoán tiến vào trong rồi. Xem ra ta muốn tìm lại được "Nguyên Thiên thư" còn khó hơn cả lên trời.
Diệp Phàm có một cảm giác rất xấu, làm cho tâm tình trở nên mãnh liệt, không thể nào bình tĩnh được nữa.
- Cái lực lượng tràn đầy ma tính này chẳng lẽ do sinh vật trước Thái Cổ phát ra sao?
Trong động phủ màu tím này có rất nhiều động nhỏ nối thông với nhau, không theo một quy tắc nào. Suýt chút nữa Diệp Phàm đã lạc đường, nhưng hắn vẫn cắn răng, tiếp tục đi tới phía trước một đoạn nữa.
Hi vọng của hắn bây giờ là thực lực Trương Kế Nghiệp không cao, chắc không thể đi xa được.
Vào giờ khắc này, không biết vì sao mà đóa hoa sen màu xanh trong Khổ Hải Diệp Phàm lại tự động di động ra nòoài, làm bạn bên cạnh hắn. Đồng thời đóa hoa sen đó còn tản phát từng làn sương mù bao phủ thân thể hắn lại.
- Xem ra việc ta tiến vào vùng đất đại hung đại ác đã kích thích thể chất của ta, nên mới có phản ứng như vậy xuất hiện.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm liên tục phát hiện có bảy cụ bạch cốt, xương cốt tất cả đều sáng bóng như ngọc, vừa nhìn đã biết lúc chết bảy người này là cường giả tuyệt thế.
Không ngoài dự tính của Diệp Phàm, nguyên nhân bảy người chết đều giống nhau. Trên xương sọ mỗi cụ hài cốt đều có một cái lỗ nhỏ, rõ ràng là họ bị một kích giết chết, công kích mạnh đến nỗi thần thức bị chấn nát.
- Đây là...
Diệp Phàm vội vàng xoay người rời đi.
Vô tận năm tháng trước có ba mươi bảy người trước sau đi vào, nhưng khi mới đi tới vòng ngoài đã có bảy người chết đi, thật sự quá nguy hiểm.
Hắn tới đây là muốn đánh vược với cơ duyên một lần, chứ không phải là liều mạng.
- Tu vi Trương Kế Nghiệp thấp, nhưng tại sao không thấy hài cốt của hắn? Các hài cốt này đều sáng bóng như ngọc, tuyệt đối không thể là hắn được.
Đột nhiên cái lực lượng tràn đầy ma tính kia lại mạnh hơn một chút, Diệp Phàm vội vàng quay đầu chạy trốn.
- Không cần trốn, tạm thời ngươi còn an toàn...
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên tai Diệp Phàm, làm cho lòng hắn khiếp sợ.
- Ngươi...là ai?
Âm thanh này đến từ một phương hướng khác, chứ không phải xuất phát từ cỗ lực lượng đầy ma tính sâu trong núi non kia. Giọng nói này rất yếu, dường như chủ nhân của nó có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
- Nói chuyện đi, ngươi là ai?
Diệp Phàm hỏi tới.
- Thần Vương...Khương Thái Hư?
Âm thanh yếu đến nỗi gần như không thể nghe được, hơn nữa còn đứt quãng, không liên tục với nhau.
Nhưng năm chữ này vừa lọt vào tai, Diệp Phàm liền cảm thấy như có sấm sét vang dội đánh xuống vậy.
Một Thần Vương đại thành...hắn còn sống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.