Chương 705: Thánh nhân tuyệt
Thần Đồng
07/11/2013
Tử Đồng Chiến Thuyền kiên quyết ngoi lên. Tính
cả thiếu niên điên phía trước thần trận thì có một Đại Thánh và mấy thi thể cổ
vương.
Bọn họ đi ra vũ trụ, rời khỏi Tử Vi Cổ Tinh Vực, tiến vào trong vũ trụ tiến hành đại quyết chiến cuối cùng.
Tu sĩ nhân tộc đều kinh hãi, nhìn thuyền cổ càng lúc càng bay cao, ai nấy đều lạnh từ đầu tới chân. Ai có thể ra tay, ai có thể tương trợ Thánh nhân của Nhân tộc một tay?
Bọn họ cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, căn bản chẳng thế giúp đỡ được gì. Mấy người kia từ xưa tới nay không có bao nhiêu. Nếu so sánh thì bọn họ chẳng khác nào con kiến vậy.
- Còn thất thần làm gì. Không mau đi tới cổ địa bất hủ mượn Đế binh Cực Đạo tới, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn tai họa to lớn giáng xuống sao?
Diệp Phàm hét lớn.
Lão Phong Tử rất mạnh, gần như vô địch một thế hệ nhưng một mình đối mặt với nhiều cổ vương như vậy, khẳng định cũng phải nuốt hận. Đó là một con đường không có lối về.
Nếu đi tới thiên ngoại mà nói thì hơn phân nửa sẽ là thánh huyết nhuốm trời cao, sinh hồn tan nát trong tinh vực. Hắn vô cùng lo lắng, sợ lão mất mạng.
Lúc này rất nhiều người nhìn hắn như thấy quỷ vậy, không ai trả lời, cũng không có người nào đi lấy Đế binh Cực Đạo, nhìn hắn đầy khó hiểu.
- Các ngươi làm gì thế, đừng nói cho ta đường đường là Tử Vi Cổ Tinh Vực lại không có Đế binh đó.
Diệp Phàm nóng nảy. Chuyện này liên quan tới tính mạng, không thể trì hoàn dù chỉ một giây.
- Ngươi còn là người của thế giới này sao?
Rốt cục có người không kìm được mà nói.
- Đế binh đã biến mất theo Đại đế cổ rồi. Ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết sao?
- ?
Diệp Phàm chấn động mãnh liệt. Đây là một chuyện phi thường khó hiểu. Tử Vi Cổ Tinh Vực đã xảy ra chuyện gì?
Đây là một địa phương sinh ra thần thoại vô tận đó, là nguồn gốc cổ xưa của sinh mệnh, có rất nhiều bí mật, là cổ đế tinh trong truyền thuyết.
Tử Đồng Chiến Thuyền ù ù rung động, phá vỡ không gian, không thể nào ngăn cản được nữa, càng ngày càng lên cao, cổ trận tỏa ra bốn phương, thi thể trôi nổi, vô cùng quỷ dị và đáng sợ.
Trên thuyền cổ khắc đầy thân ảnh của vạn tộc thái cổ, trong đó có cổ Hoàng của bọn họ, cũng có cả Đại Thánh của bọn họ, còn có rất nhiều hoa văn khó hiểu, tranh hoa điểu ngư trùng, đỉnh, tháp, đồng hồ, kính, cái gì cũng có.
Lúc này Tử Đồng Chiến Thuyền còn chưa rời đi, cũng đã bạo phát ra đại chiến. Thiếu niên điên mạnh mẽ vô cùng, chủ động ra tay.
Đi tới thiên ngoại đối với hắn mà nói đúng là con đường không thể quay dầu, nhưng hắn lại không hề sợ hãi, vung tay đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, sáng lập ra lục đại cổ giới.
Hai vị Đại Thánh thái cổ, mười mấy Tổ Vương cấp Thánh nhân đồng loạt ra tay. Đây là chiến lực tới mức nào chứ?
Giờ khắc này bọn họ đều đánh tới, anh hùng tới mức nào đối mặt với bọn họ cũng phải sợ run, căn bản không thể đối kháng.
Thiếu niên điên đúng là rất cường đại nhưng đối mặt với nhiều Thánh nhân như vậy thì căn bản không có khả năng là địch thủ. Những người này dù rất suy yếu nhưng phát ra vài đòn toàn lực vẫn được.
Sáu cổ giới do Lục Đạo Luân Hồi Quyền sáng lập ra bị mười mấy binh khí xuyên quan, sau đó bị chấn nát, sụp đổ và tan vỡ rất nhanh.
Tu sĩ nhân loại gần như nhắm hai mắt lại. Thế này còn làm sao mà trốn, làm sao mà chống nổi, căn bản không thể đối mặt. Ai bị một kích như vậy cũng đều sẽ hóa thành tro.
Có thể nhìn thấy rố ràng mười mấy kiện binh khí tới gần thân thể thiếu niên điên, tòa ra thần tắc thiên đạo, sắp phân giải hắn.
Quyền lực của Lão Phong Tử cái thế, tuy rằng đánh nát vài món binh khí nhưng cũng không thể hóa giải toàn bộ. Mọi người gần như không đành lòng nhìn tiếp. Còn chưa tới thiên ngoại, Thánh nhân của Nhân tộc đã phải đổ máu ở nơi này sao?
- Tiền bối.
Diệp Phàm kêu to. Hắn thật sự không đành lòng nhìn thấy hình ảnh Lão Phong Tử đẫm máu giữa trời cao, trong lòng rung động, mắt như sắp nứt ra.
Những người khác cũng đều cảm thấy lạnh lẽo. Lão Phong Tử chết đi thì Tử Vi Cổ Tinh Vực sẽ biến thành thế nào chứ? Tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng.
Rất nhiều người đều nhắm hai mắt lại, không thể thấy cảnh tượng đẫm máu kia.
Nhưng đúng lúc này thì Tổ Vương thái cổ phát ra một tiếng kêu kinh thiên, ngay cả hai Đại Thánh cũng kêu lên:
- Hả!
Một cảnh tượng khó tin xảy ra tại nơi này.
Vào giờ khắc này thời gian dường như dừng lại. Tất cả binh khí đều phun ra nuốt vào thần tắc thánh đạo, gần như chạm tới thân thể Lão Phong Tử nhưng lại ngưng lại.
Ngắn ngùi phi thường, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt này thời không lại đọng lại. Thiếu niên điên sử dụng nháy mắt này để tránh thoát một kiếp.
- Đây là... Đã xảy ra chuyện gì?
- Rốt cục là thế nào?
…
Tất cả Tổ Vương thái cổ đều rung động trong lòng. Hai Đại Thánh thái cổ cũng chấn động mãnh liệt, lộ thần sắc khiếp sợ.
Thiếu niên điên tránh thoát khôi tử cục, tránh được tất cả thần tắc và binh khí, giống như một con cá sau khi tự do liền vọt lên, hóa thành Côn Bằng.
Phốc!
Hắn vung hai tay, đánh ra thần lực lục đạo luân hồi, lập tức khiến trời sụp đất rung, đánh nát đầu một Tổ Vương thái cổ thành tương. Máu xám bay lên cao hơn mười thước. Tay kia của hắn chụp vào thiên linh của một cổ vương, hút nguyên thần của hắn ra, bóp nát thành tro bụi.
Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, chỉ có hai Đại Thánh là rung động, rố ràng hiểu ra. Một người trầm giọng nói:
- Lực lượng lĩnh vực.
- Tuy rằng chỉ chạm tới một chút nhưng đúng là từ cực nhanh mà biến.
Một vị Đại Thánh khác cũng nói.
Diệp Phàm ở xa xa trong lòng cũng dậy sóng. Hắn cũng hiểu được đó là bí quyết chữ Hành khi đại tới cảnh giới cuối cùng sẽ thăng hoa, đạt tới sự huyền bí.
Bí quyết chữ Hành trong Cửu Bí quả nhiên đáng sợ. Lão Phong Tử đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, bước đầu chạm tới lĩnh vực.
Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh được. Hắn và Lão Phong Tử đều nhận được bí quyết chữ Hành không sứt mẻ, tất nhiên hiểu được thần lý ẩn chứa trong đó. Mà nay nhìn thấy loại thủ đoạn nghịch thiên này thì hắn cũng vô cùng kích động.
Bí quyết chữ Hành vốn là từ Sát Thủ Thần Triều viễn cổ — Thiên Đình. Năm đó một lão Thánh nhân có được kỳ duyên có một không hai, bắt được một gốc cây Bất Tử Thần Dược, sống tới hai kiếp mới tu được tới lĩnh vực.
về phần những người khác căn bản là không thể chạm tới cấm địa kia, không có chút hy vọng tu thành.
Mà nay thiếu niên điên kia lại thể hiện ra. Hắn mới hiểu một chút thần tắc rắc rối trong đó, cũng đã đủ nói lên thiên phú vô thượng của hắn.
- Chạm tới lĩnh vực cũng không có tác dụng gì, chưa phải vô địch. Ra tới vực ngoại ta có thể chém ngươi.
Đại Thánh tóc bạc nói giọng đầy ác nghiệt.
Đại chiến lại một lần nữa bắt đầu. Lão Phong Tử dù có bí quyết chữ Hành và Lục Đạo Luân Hồi Quyền vô song cũng gặp mấy lần trọng thương. Đương nhiên địch thủ cũng phải chịu tổn thất rất lớn.
- Tiền bối.
Diệp Phàm thấy Lão Phong Tử đổ máu đầy trời. Hắn liền thúc dục ra một khối Thánh nhân trong Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh ra.
Đây là một khối Thần Nguyên tòa thần quang chói mắt, bên trong có một lão già gầy gò, mặc chiến y da thú, cầm một cây gậy lớn bằng xương trắng, tóc tai bù xù, tứ chỉ bị xích làm từ thần thiết trói chặt.
Hắn giống như một con hung thú thái cổ, chỉ phát ra khí tức cũng khiến nguyên thần người ta dập nát, khó có thể chịu nổi.
Diệp Phàm truyền âm báo cho Lão Phong Tử biết tất cả, đẩy khối Thần Nguyên này ra ngoài, muốn cho nó chìm sâu vào trong khe hở của thần trận, nổ tung ra.
- Không biết đây là may hay rủi nữa. Thánh nhân thái cổ đồng thời tu Thái Âm và Thái Dương, đã luyện thành ma, có thể sẽ ra tay với Lão Phong Tử.
Diệp Phàm thực lo lắng. Thả nhân ma thái cổ này ra thì trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Là hắn...còn sống trên đời sao. Năm đó hắn đã giết mấy vị Tổ Vương và Đại Thánh đó.
- Đúng là nhân ma thái cổ, không phải đã bị Vạn Long Sào, Thần Linh Cốc liên thủ trấn áp chết rồi sao? Sao giờ vẫn còn sống?
Thần sắc mấy vị cổ vương tử Bắc Đẩu Tinh Vực đều đại biến, nhận ra lão già bị phong ấn trong Thần Nguyên, nhớ tới chuyện xưa đáng sợ.
- Đừng để hắn tiến vào. Chớ để phong ấn kia bị hủy.
Đại Thánh trên đầu có sừng rống kêu lên. Hắn cũng không muốn có biến cố phát sinh.
Rất nhiều cổ vương đồng loạt ra tay, liên thủ phong ấn khe hở kia, không muốn nhân ma đáng sợ này tiến vào.
Đúng lúc này thì thiếu niên điên ra tay, mi tâm tòa ra ánh sáng chói mắt. Một thần phù như hắc nguyệt hiện ra. Thánh lực Thái Âm vận chuyển, hấp dẫn khối Thần Nguyên kia, sinh ra liên hệ.
Ầm!
Trong khối Thần Nguyên, Thánh nhân thái cổ gầy gò kia tòa ra một luồng khí tức bạo ngược, nhất là ở mi tâm cũng có một vòng tròn sáng chói mắt bắn ra, giống như thái dương, lại giống như thần nguyệt, tòa ra ánh sáng hủy diệt.
Hắn giống như một con mãnh thú muốn thoát khôi lồng, tòa ra một luồng sát khí đẩy thẳng vào trong cơ thể một Vương thái cổ.
- A...
Tên thái cổ Vương kia kêu lên thảm thiết, nguyên thần suýt nữa bị hút ra, toàn thân xuất hiện nhiều vết rách, máu tươi tràn ra.
- Mau, ngàn vạn lần không thể để hắn tiến vào. Tuyệt đối không thể để hắn thức tỉnh.
Đây là lời của một Đại Thánh.
Giờ tuy rằng đối phương bị phong ấn, ngủ đông trong Thần Nguyên không một vết thương nhưng một khi thức giấc thì chắc chắn sẽ là một đại sát kiếp.
Tất cả cổ vương đồng loạt ra tay. Nếu là thời kỳ đỉnh phong thì bọn họ cũng không sợ. Dù sao thì bên họ cũng có hai Đại Thánh. Nhưng lúc này lại bất đồng. Bọn họ đều đã suy yếu cả.
Mười mấy chùm sáng bắn ra, hoàn toàn bao phủ lấy vết nứt trên phong ấn kia. Thiếu niên điên cũng không có biện pháp gì nữa. Mình hắn không có khả năng ngăn cản tất cả mọi người.
Tử Đồng Chiến Thuyền bay lên không trung ất nhanh. Khối Thần Nguyên phong ấn Thánh nhân thái cổ bị đánh rơi xuống, khoảng cách càng ngày càng xa.
Diệp Phàm lo lắng nhưng lại không có cách nào thay đổi, trơ mắt nhìn Tử Đồng Chiến Thuyền chìm sâu vào vòm trời, tiến về phía chiến trường ngoại vực.
- Tiền bối...
Diệp Phàm kêu to, trầm tư suy nghĩ, cảm thấy có lẽ chỉ có bí quyết chữ Giai mới có thể có tác dụng, lập tức truyền tới trời cao.
Cừu Bí không có thứ nào là không rắc rối, cần phải cảm ngộ, mất rất nhiều thời gian mới dùng được. Chỉ có một bí này là ngắn nhất, có thể tu thành rất nhanh, phát động chiến lực mạnh hơn rất nhiều lần.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là Lão Phong Tử đã chạm tới lĩnh vực, một bí này sẽ không có hiệu quả nữa. Trừ phi là đột phá gông xiềng của bản thân thì mới có thể thi triển ra thần uy lớn nhất của bí này.
Trong khoảnh khắc khi Diệp Phàm truyền bí quyết chữ Giai ra, Lão Phong Tử liền truyền xuống một đạo thần niệm vào trong nội tâm hắn, khiến hắn chấn động mãnh liệt.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Đây là quyền pháp đáng sợ nhất, đối với Diệp Phàm có thân thể vô song mà nói chính là chiến kỹ thích hợp nhất, ngày sau sẽ giúp hắn có thể vượt qua long môn.
- Đừng để cho nó thất truyền.
Ánh mắt thiếu niên điên lạnh lùng, có rất nhiều day dứt. Đây là lạc ấn cuối cùng hắn lưu lại, giống như là lời dặn trước lúc lâm chung, sau đó biến mất ở thiên ngoại cùng thái cổ chư thánh.
- Lão Phong Tử đại ca.
Diệp Phàm kêu to.
Đi tới Vực ngoại chính là vào tử cục, căn bản không còn chút hy vọng sống sót. Đây là lần cuối cùng mọi người có thể nhìn thấy Thánh nhân của Nhân tộc.
Khuôn mặt kiên nghị kia, khí khái chưa từng có từ trước tới nay, bóng dáng không thể quay lại kia tạo thành ấn tượng thể xóa nhòa đối với thế nhân. Lão Phong Tử độc chiến chúng thánh, một mình tới Vực ngoại.
Dù chết cũng phải giết tất cả Tổ Vương cấp Thánh nhân. Lời nói của Lão Phong Tử, khí phách và sự mạnh mẽ của hắn dường như còn vang vọng bên tai mọi người.
Đây là một truyền thuyết về Thánh nhân, thế gian không còn nữa, giống như phù dung sớm nở tối tàn, sau đó tuyệt tích...
Mấy ngày sau, một khối đồng đỏ dính thánh huyết Nhân tộc từ thiên ngoại rơi xuống đại địa của Tử Vi cổ vực, thể hiện một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Từ đó về sau, Thánh nhân không xuất hiện nữa. Đại Thánh thái cổ cũng không giáng xuống nữa. Nhóm Tổ Vương biến mất, mà Nhân tộc Đại Thánh cũng không còn.
- Vì Tử Vi Cổ Tinh Vực, Thánh nhân Nhân tộc nhuốm máu Vực ngoại...
Rất nhiều người khóc lớn.
Bọn họ đi ra vũ trụ, rời khỏi Tử Vi Cổ Tinh Vực, tiến vào trong vũ trụ tiến hành đại quyết chiến cuối cùng.
Tu sĩ nhân tộc đều kinh hãi, nhìn thuyền cổ càng lúc càng bay cao, ai nấy đều lạnh từ đầu tới chân. Ai có thể ra tay, ai có thể tương trợ Thánh nhân của Nhân tộc một tay?
Bọn họ cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, căn bản chẳng thế giúp đỡ được gì. Mấy người kia từ xưa tới nay không có bao nhiêu. Nếu so sánh thì bọn họ chẳng khác nào con kiến vậy.
- Còn thất thần làm gì. Không mau đi tới cổ địa bất hủ mượn Đế binh Cực Đạo tới, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn tai họa to lớn giáng xuống sao?
Diệp Phàm hét lớn.
Lão Phong Tử rất mạnh, gần như vô địch một thế hệ nhưng một mình đối mặt với nhiều cổ vương như vậy, khẳng định cũng phải nuốt hận. Đó là một con đường không có lối về.
Nếu đi tới thiên ngoại mà nói thì hơn phân nửa sẽ là thánh huyết nhuốm trời cao, sinh hồn tan nát trong tinh vực. Hắn vô cùng lo lắng, sợ lão mất mạng.
Lúc này rất nhiều người nhìn hắn như thấy quỷ vậy, không ai trả lời, cũng không có người nào đi lấy Đế binh Cực Đạo, nhìn hắn đầy khó hiểu.
- Các ngươi làm gì thế, đừng nói cho ta đường đường là Tử Vi Cổ Tinh Vực lại không có Đế binh đó.
Diệp Phàm nóng nảy. Chuyện này liên quan tới tính mạng, không thể trì hoàn dù chỉ một giây.
- Ngươi còn là người của thế giới này sao?
Rốt cục có người không kìm được mà nói.
- Đế binh đã biến mất theo Đại đế cổ rồi. Ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết sao?
- ?
Diệp Phàm chấn động mãnh liệt. Đây là một chuyện phi thường khó hiểu. Tử Vi Cổ Tinh Vực đã xảy ra chuyện gì?
Đây là một địa phương sinh ra thần thoại vô tận đó, là nguồn gốc cổ xưa của sinh mệnh, có rất nhiều bí mật, là cổ đế tinh trong truyền thuyết.
Tử Đồng Chiến Thuyền ù ù rung động, phá vỡ không gian, không thể nào ngăn cản được nữa, càng ngày càng lên cao, cổ trận tỏa ra bốn phương, thi thể trôi nổi, vô cùng quỷ dị và đáng sợ.
Trên thuyền cổ khắc đầy thân ảnh của vạn tộc thái cổ, trong đó có cổ Hoàng của bọn họ, cũng có cả Đại Thánh của bọn họ, còn có rất nhiều hoa văn khó hiểu, tranh hoa điểu ngư trùng, đỉnh, tháp, đồng hồ, kính, cái gì cũng có.
Lúc này Tử Đồng Chiến Thuyền còn chưa rời đi, cũng đã bạo phát ra đại chiến. Thiếu niên điên mạnh mẽ vô cùng, chủ động ra tay.
Đi tới thiên ngoại đối với hắn mà nói đúng là con đường không thể quay dầu, nhưng hắn lại không hề sợ hãi, vung tay đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, sáng lập ra lục đại cổ giới.
Hai vị Đại Thánh thái cổ, mười mấy Tổ Vương cấp Thánh nhân đồng loạt ra tay. Đây là chiến lực tới mức nào chứ?
Giờ khắc này bọn họ đều đánh tới, anh hùng tới mức nào đối mặt với bọn họ cũng phải sợ run, căn bản không thể đối kháng.
Thiếu niên điên đúng là rất cường đại nhưng đối mặt với nhiều Thánh nhân như vậy thì căn bản không có khả năng là địch thủ. Những người này dù rất suy yếu nhưng phát ra vài đòn toàn lực vẫn được.
Sáu cổ giới do Lục Đạo Luân Hồi Quyền sáng lập ra bị mười mấy binh khí xuyên quan, sau đó bị chấn nát, sụp đổ và tan vỡ rất nhanh.
Tu sĩ nhân loại gần như nhắm hai mắt lại. Thế này còn làm sao mà trốn, làm sao mà chống nổi, căn bản không thể đối mặt. Ai bị một kích như vậy cũng đều sẽ hóa thành tro.
Có thể nhìn thấy rố ràng mười mấy kiện binh khí tới gần thân thể thiếu niên điên, tòa ra thần tắc thiên đạo, sắp phân giải hắn.
Quyền lực của Lão Phong Tử cái thế, tuy rằng đánh nát vài món binh khí nhưng cũng không thể hóa giải toàn bộ. Mọi người gần như không đành lòng nhìn tiếp. Còn chưa tới thiên ngoại, Thánh nhân của Nhân tộc đã phải đổ máu ở nơi này sao?
- Tiền bối.
Diệp Phàm kêu to. Hắn thật sự không đành lòng nhìn thấy hình ảnh Lão Phong Tử đẫm máu giữa trời cao, trong lòng rung động, mắt như sắp nứt ra.
Những người khác cũng đều cảm thấy lạnh lẽo. Lão Phong Tử chết đi thì Tử Vi Cổ Tinh Vực sẽ biến thành thế nào chứ? Tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng.
Rất nhiều người đều nhắm hai mắt lại, không thể thấy cảnh tượng đẫm máu kia.
Nhưng đúng lúc này thì Tổ Vương thái cổ phát ra một tiếng kêu kinh thiên, ngay cả hai Đại Thánh cũng kêu lên:
- Hả!
Một cảnh tượng khó tin xảy ra tại nơi này.
Vào giờ khắc này thời gian dường như dừng lại. Tất cả binh khí đều phun ra nuốt vào thần tắc thánh đạo, gần như chạm tới thân thể Lão Phong Tử nhưng lại ngưng lại.
Ngắn ngùi phi thường, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt này thời không lại đọng lại. Thiếu niên điên sử dụng nháy mắt này để tránh thoát một kiếp.
- Đây là... Đã xảy ra chuyện gì?
- Rốt cục là thế nào?
…
Tất cả Tổ Vương thái cổ đều rung động trong lòng. Hai Đại Thánh thái cổ cũng chấn động mãnh liệt, lộ thần sắc khiếp sợ.
Thiếu niên điên tránh thoát khôi tử cục, tránh được tất cả thần tắc và binh khí, giống như một con cá sau khi tự do liền vọt lên, hóa thành Côn Bằng.
Phốc!
Hắn vung hai tay, đánh ra thần lực lục đạo luân hồi, lập tức khiến trời sụp đất rung, đánh nát đầu một Tổ Vương thái cổ thành tương. Máu xám bay lên cao hơn mười thước. Tay kia của hắn chụp vào thiên linh của một cổ vương, hút nguyên thần của hắn ra, bóp nát thành tro bụi.
Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, chỉ có hai Đại Thánh là rung động, rố ràng hiểu ra. Một người trầm giọng nói:
- Lực lượng lĩnh vực.
- Tuy rằng chỉ chạm tới một chút nhưng đúng là từ cực nhanh mà biến.
Một vị Đại Thánh khác cũng nói.
Diệp Phàm ở xa xa trong lòng cũng dậy sóng. Hắn cũng hiểu được đó là bí quyết chữ Hành khi đại tới cảnh giới cuối cùng sẽ thăng hoa, đạt tới sự huyền bí.
Bí quyết chữ Hành trong Cửu Bí quả nhiên đáng sợ. Lão Phong Tử đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, bước đầu chạm tới lĩnh vực.
Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh được. Hắn và Lão Phong Tử đều nhận được bí quyết chữ Hành không sứt mẻ, tất nhiên hiểu được thần lý ẩn chứa trong đó. Mà nay nhìn thấy loại thủ đoạn nghịch thiên này thì hắn cũng vô cùng kích động.
Bí quyết chữ Hành vốn là từ Sát Thủ Thần Triều viễn cổ — Thiên Đình. Năm đó một lão Thánh nhân có được kỳ duyên có một không hai, bắt được một gốc cây Bất Tử Thần Dược, sống tới hai kiếp mới tu được tới lĩnh vực.
về phần những người khác căn bản là không thể chạm tới cấm địa kia, không có chút hy vọng tu thành.
Mà nay thiếu niên điên kia lại thể hiện ra. Hắn mới hiểu một chút thần tắc rắc rối trong đó, cũng đã đủ nói lên thiên phú vô thượng của hắn.
- Chạm tới lĩnh vực cũng không có tác dụng gì, chưa phải vô địch. Ra tới vực ngoại ta có thể chém ngươi.
Đại Thánh tóc bạc nói giọng đầy ác nghiệt.
Đại chiến lại một lần nữa bắt đầu. Lão Phong Tử dù có bí quyết chữ Hành và Lục Đạo Luân Hồi Quyền vô song cũng gặp mấy lần trọng thương. Đương nhiên địch thủ cũng phải chịu tổn thất rất lớn.
- Tiền bối.
Diệp Phàm thấy Lão Phong Tử đổ máu đầy trời. Hắn liền thúc dục ra một khối Thánh nhân trong Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh ra.
Đây là một khối Thần Nguyên tòa thần quang chói mắt, bên trong có một lão già gầy gò, mặc chiến y da thú, cầm một cây gậy lớn bằng xương trắng, tóc tai bù xù, tứ chỉ bị xích làm từ thần thiết trói chặt.
Hắn giống như một con hung thú thái cổ, chỉ phát ra khí tức cũng khiến nguyên thần người ta dập nát, khó có thể chịu nổi.
Diệp Phàm truyền âm báo cho Lão Phong Tử biết tất cả, đẩy khối Thần Nguyên này ra ngoài, muốn cho nó chìm sâu vào trong khe hở của thần trận, nổ tung ra.
- Không biết đây là may hay rủi nữa. Thánh nhân thái cổ đồng thời tu Thái Âm và Thái Dương, đã luyện thành ma, có thể sẽ ra tay với Lão Phong Tử.
Diệp Phàm thực lo lắng. Thả nhân ma thái cổ này ra thì trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Là hắn...còn sống trên đời sao. Năm đó hắn đã giết mấy vị Tổ Vương và Đại Thánh đó.
- Đúng là nhân ma thái cổ, không phải đã bị Vạn Long Sào, Thần Linh Cốc liên thủ trấn áp chết rồi sao? Sao giờ vẫn còn sống?
Thần sắc mấy vị cổ vương tử Bắc Đẩu Tinh Vực đều đại biến, nhận ra lão già bị phong ấn trong Thần Nguyên, nhớ tới chuyện xưa đáng sợ.
- Đừng để hắn tiến vào. Chớ để phong ấn kia bị hủy.
Đại Thánh trên đầu có sừng rống kêu lên. Hắn cũng không muốn có biến cố phát sinh.
Rất nhiều cổ vương đồng loạt ra tay, liên thủ phong ấn khe hở kia, không muốn nhân ma đáng sợ này tiến vào.
Đúng lúc này thì thiếu niên điên ra tay, mi tâm tòa ra ánh sáng chói mắt. Một thần phù như hắc nguyệt hiện ra. Thánh lực Thái Âm vận chuyển, hấp dẫn khối Thần Nguyên kia, sinh ra liên hệ.
Ầm!
Trong khối Thần Nguyên, Thánh nhân thái cổ gầy gò kia tòa ra một luồng khí tức bạo ngược, nhất là ở mi tâm cũng có một vòng tròn sáng chói mắt bắn ra, giống như thái dương, lại giống như thần nguyệt, tòa ra ánh sáng hủy diệt.
Hắn giống như một con mãnh thú muốn thoát khôi lồng, tòa ra một luồng sát khí đẩy thẳng vào trong cơ thể một Vương thái cổ.
- A...
Tên thái cổ Vương kia kêu lên thảm thiết, nguyên thần suýt nữa bị hút ra, toàn thân xuất hiện nhiều vết rách, máu tươi tràn ra.
- Mau, ngàn vạn lần không thể để hắn tiến vào. Tuyệt đối không thể để hắn thức tỉnh.
Đây là lời của một Đại Thánh.
Giờ tuy rằng đối phương bị phong ấn, ngủ đông trong Thần Nguyên không một vết thương nhưng một khi thức giấc thì chắc chắn sẽ là một đại sát kiếp.
Tất cả cổ vương đồng loạt ra tay. Nếu là thời kỳ đỉnh phong thì bọn họ cũng không sợ. Dù sao thì bên họ cũng có hai Đại Thánh. Nhưng lúc này lại bất đồng. Bọn họ đều đã suy yếu cả.
Mười mấy chùm sáng bắn ra, hoàn toàn bao phủ lấy vết nứt trên phong ấn kia. Thiếu niên điên cũng không có biện pháp gì nữa. Mình hắn không có khả năng ngăn cản tất cả mọi người.
Tử Đồng Chiến Thuyền bay lên không trung ất nhanh. Khối Thần Nguyên phong ấn Thánh nhân thái cổ bị đánh rơi xuống, khoảng cách càng ngày càng xa.
Diệp Phàm lo lắng nhưng lại không có cách nào thay đổi, trơ mắt nhìn Tử Đồng Chiến Thuyền chìm sâu vào vòm trời, tiến về phía chiến trường ngoại vực.
- Tiền bối...
Diệp Phàm kêu to, trầm tư suy nghĩ, cảm thấy có lẽ chỉ có bí quyết chữ Giai mới có thể có tác dụng, lập tức truyền tới trời cao.
Cừu Bí không có thứ nào là không rắc rối, cần phải cảm ngộ, mất rất nhiều thời gian mới dùng được. Chỉ có một bí này là ngắn nhất, có thể tu thành rất nhanh, phát động chiến lực mạnh hơn rất nhiều lần.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là Lão Phong Tử đã chạm tới lĩnh vực, một bí này sẽ không có hiệu quả nữa. Trừ phi là đột phá gông xiềng của bản thân thì mới có thể thi triển ra thần uy lớn nhất của bí này.
Trong khoảnh khắc khi Diệp Phàm truyền bí quyết chữ Giai ra, Lão Phong Tử liền truyền xuống một đạo thần niệm vào trong nội tâm hắn, khiến hắn chấn động mãnh liệt.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Đây là quyền pháp đáng sợ nhất, đối với Diệp Phàm có thân thể vô song mà nói chính là chiến kỹ thích hợp nhất, ngày sau sẽ giúp hắn có thể vượt qua long môn.
- Đừng để cho nó thất truyền.
Ánh mắt thiếu niên điên lạnh lùng, có rất nhiều day dứt. Đây là lạc ấn cuối cùng hắn lưu lại, giống như là lời dặn trước lúc lâm chung, sau đó biến mất ở thiên ngoại cùng thái cổ chư thánh.
- Lão Phong Tử đại ca.
Diệp Phàm kêu to.
Đi tới Vực ngoại chính là vào tử cục, căn bản không còn chút hy vọng sống sót. Đây là lần cuối cùng mọi người có thể nhìn thấy Thánh nhân của Nhân tộc.
Khuôn mặt kiên nghị kia, khí khái chưa từng có từ trước tới nay, bóng dáng không thể quay lại kia tạo thành ấn tượng thể xóa nhòa đối với thế nhân. Lão Phong Tử độc chiến chúng thánh, một mình tới Vực ngoại.
Dù chết cũng phải giết tất cả Tổ Vương cấp Thánh nhân. Lời nói của Lão Phong Tử, khí phách và sự mạnh mẽ của hắn dường như còn vang vọng bên tai mọi người.
Đây là một truyền thuyết về Thánh nhân, thế gian không còn nữa, giống như phù dung sớm nở tối tàn, sau đó tuyệt tích...
Mấy ngày sau, một khối đồng đỏ dính thánh huyết Nhân tộc từ thiên ngoại rơi xuống đại địa của Tử Vi cổ vực, thể hiện một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Từ đó về sau, Thánh nhân không xuất hiện nữa. Đại Thánh thái cổ cũng không giáng xuống nữa. Nhóm Tổ Vương biến mất, mà Nhân tộc Đại Thánh cũng không còn.
- Vì Tử Vi Cổ Tinh Vực, Thánh nhân Nhân tộc nhuốm máu Vực ngoại...
Rất nhiều người khóc lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.