Chương 834: Thiên Đình Tề La
Thần Đồng
07/11/2013
Thiên Đình, truyền thừa làm cho chư thánh viễn
cổ đều biến sắc, vẫn còn tồn tại trên đời? Đám người Diệp Phàm run lên, một lúc
lâu không nói ra lời.
Mười mấy vạn năm trước, các Thánh địa hợp lực, vận dụng cả Đế binh Cực Đạo rốt cuộc nhổ tận gốc Thiên Đình, người đời đều biết trận chiến ấy.
- Thiên Đình vẫn còn trên đời?
Diệp Phàm hỏi, vấn đề này rất nghiêm trọng, liên quan sống chết đến hắn, có lẽ sẽ thêm một đại địch không thể tưởng tượng.
Bởi vì bí quyết chữ Hành cùng với một quyển cổ kinh Thiên Đình nằm trên người hắn, nếu Thiên Đình còn ở trên đời thì nhất định sẽ nghĩ cách đoạt lại.
Lão Đao Bả Tử như đoán được suy nghĩ của hắn, nói:
- Ngươi đừng lo, tổ phụ của ta không có ác ý, chỉ là đơn thuần muốn gặp ngươi một lần.
Hắc Hoàng lập tức nhắm vào hắn, không ngừng vòng quanh, phun cái lưỡi to hỏi:
- Năm đó không phải điện phủ xa xưa của Thiên Đình bị công phá rồi sao?
- Phá, tất cả đều thành tro bụi, ta chỉ biết như thế, không cần hỏi chuyện khác.
Lão Đao Bả Tử rất dứt khoát nói.
- Được, ta đi gặp tổ phụ của ngươi.
Diệp Phàm nói, nếu đối phương muốn làm khó hắn, sẽ không xuất hiện với bộ dạng này, hắn cũng không quá lo lắng.
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch, Hắc Hoàng muốn đi cùng, kết quả Lão Đao Bả Tử kiên quyết không cho, cuối cùng chỉ có Diệp Phàm đi cùng hắn.
- Chú ý chút, Thần Triều viễn cổ không phải tốt lành gì, đừng bị bọn họ mê hoặc.
Hắc Hoàng nhắc nhở.
Diệp Phàm gật đầu, lòng người phức tạp nhất, có đôi khi tự nhận phán đoán tỉ mi cũng không chính xác, nói không chừng làm cho hắn thả lòng, mưu đồ bí quyết chữ Hành trên người hắn.
Bọn họ đi thẳng phía bắc, cuối cùng đến gần Thần Thành, tổ phụ Lão Đao Bả - Tử chờ ở đây, tọa trấn thành trì thiên cổ bất hủ.
Diệp Phàm cũng không muốn vào nơi này, bởi vì sóng gió nổi lên, hắn hai lần vào đó, có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, hy vọng hắn xuất hiện lần thứ ba.
- Người thủ hộ Thiên Tuyền tọa trấn ở đây, không ai dám nhảy lên đầu sóng, sẽ có lợi với ngươi, cho nên tổ phụ chờ ngươi ở đây.
Lão Đao Bả Tử nói.
- Vậy sao, có một chuyện ta muốn hỏi kỳ, nhưng vẫn không có cơ hội.
Diệp Phàm cũng không nhiều lời chuyện này, ngược lại nói tới một chuyện xưa.
- Chuyện gì?
Lão Đao Bả Tử hỏi.
- Năm đó, chúng ta thoát từ vùng cấm Thái Sơ, đêm đó có người tập kích, chém Diêu Quang trưởng lão, đại khai sát giới, có phải ngươi làm?
Diệp Phàm vẫn nhớ mãi chuyện này.
- Không phải ta, đã xảy ra chuyện như thế, ta cũng thành đối tượng bị hoài nghi lớn nhất, buộc phải đi xa.
Lão Đao Bả Tử nói.
Tiếp đó, hắn nói một chuyện làm Diệp Phàm sợ hãi, năm đó tiến vào vùng cấm Thái Sơ không chỉ có mấy người bọn họ, còn có một người bám theo đuôi.
- Không phải sinh linh cổ chứ?
- Không, đó là một cường giả Nhân tộc mạnh mẽ, hắn đạp theo bước chân Diêu Quang Thánh tử lưu lại đi tới.
Mười mấy năm trước, tu vi của Diệp Phàm còn thấp, không có được linh giác sâu sắc như vậy, không thể cảm giác có kẻ mạnh mẽ theo đuôi.
Nhiều năm qua, hắn mới biết những người cùng xông vào cấm địa Thái Sơ còn có một người không biết, chuyện năm đó có chút đáng sợ.
- Người kia rất mạnh, hai người chúng ta kiêng kỵ nhau, không ai dám làm bừa.,
Lão Đao Bả Tử nói câu đầu tiên đã công bố tu vi người kia, tối thiếu là đại năng tuyệt đinh.
- Nói như vậy, đêm đó không phải Diêu Quang Thánh tử ra tay.
Diệp Phàm tự nói.
- Không, hẳn là hắn, bằng kinh nghiệm nhiều năm của ta cho thấy người kia bảo hộ Diêu Quang Thánh tử, hơn nữa hai người có liên lạc.
Lão Đao Bả Tử nói.
- Ra vậy, đó là người hộ đạo của hắn. Diệp Phàm bừng tỉnh.
- Cho nên đêm đó ta không thể không đi xa, sau khi thoát vây là bọn họ sẽ ra tay với ta, đúng là quỷ bí không ai biết.
Lão Đao Bả Tử nói.
- Đúng vậy, may mắn tiền bối đi kịp lúc, ta nghĩ vị tuyệt đỉnh đại năng kia tự mình giết ngài lại vồ hụt, đồng thời cũng làm ta tránh thoát một kiếp.
Sau lưng Diệp Phàm toát mồ hôi lạnh.
Năm đó thật sự rất nguy hiểm, có thể trốn thoát một kiếp thì thật là đủ loại nguyên nhân trùng hợp, đến nay hắn hiểu rõ chân tướng mới cảm thấy đáng sợ.
- Mặc dù hắn là Diêu Quang Thánh tử, cũng khó có người thủ hộ như thế, bởi vì người kia có thể còn mạnh hơn cả Diêu Quang Thánh chủ.
Lão Đao Bả Tử nói.
- Hắn chiếm được một cái truyền thừa khác, nếu ta không đoán sai thì chắc chắn là - Bất Diệt Thiên Công!
Diệp Phàm cảm giác được, nhưng chân chính chứng minh gián tiếp vẫn kinh hãi, Diêu Quang Thánh tử ẩn giấu quá sâu.
Lão Đao Bả Tử cả kinh, môn thiên công vang dội xưa nay, tương truyền trong người đời, nhưng chưa từng có người thấy qua, quá thần bí.
Cũng như Vô Thủy Kinh, chưa bao giờ xuất thế, nhưng không ngăn được mọi người khao khát tôn sùng, cũng sáng rọi sâu thẳm như vầng trăng trên cao.
- Bất Tử Thiên Công là Độc Nhân sáng lập lúc về già, tranh vận với thiên địa, đoạt tạo hóa xưa nay, cởi bỏ ma xác cũ kỹ mượn hóa sinh ra thần thai, bắt đầu cuộc đời mới.
Lão Đao Bả Tử khủng bố nói.
Loại công pháp này rất thần bí, chưa bao giờ thấy trên đời, Độc Nhân chấn động cổ kim, lúc hắn về già ngộ ra một đời, cổ kinh càng tăng thêm một bước, sẽ đáng sợ cỡ nào?
Từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu người muốn đào ra bộ cổ kinh này, nhưng chỉ có thể than thở, không ngờ hôm nay xuất hiện truyền nhân.
- Giang sơn rộng lớn xuất hiện nhân tài, nổi bậc đứng đầu mấy ngàn năm, huống chi đại thế trước nay chưa từng có đã đến, huyền công khoáng thế của Độc Nhân xuất hiện, không biết lúc nào Vô Thủy Kinh hiện thế, chẳng lẽ phải là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai hay sao?
Lão Đao Bả Tử tự nói.
Bọn họ tiến vào Thần Thành, Diệp Phàm rất cẩn thận, Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian tuyệt đối khủng bố, hắn không dám khinh thường.
Tổ phụ của Lão Đao Bả Tử tên là Tề La, nơi được chọn rất hoa lệ, treo ở trên không trung, cung điện thành mảnh, dùng ngọc thạch ngũ sắc xây dựng thành, tục truyền là Yêu Hoàng Điện Nam Lĩnh nâng đỡ.
Tề La rất già nua, chống trượng, một con mắt đục ngầu, con còn lại là một cái lỗ thủng như nối liền với lỗ đen vũ trụ, cực kỳ đáng sợ.
Đến cảnh giới như hắn dù có thật sự mù lòa, cũng có thể luyện lại thân thể, trừ khi là vết thương đại đạo, bằng không vẫn có thể khôi phục được.
Diệp Phàm không cho rằng hắn mù một mắt, lỗ đen kia ẩn chứa đạo tắc đáng sợ, không chừng còn chứa đạo binh.
Tề La nhìn hắn thật lâu, nhất là trong hốc mắt kia bắn ra một đoàn sáng đen khiếp người, như xuyên thấu thân thể hắn.
- Không tệ, ngươi có được bí quyết chữ Hành, hơn nữa xem qua sách cổ Thiên Đình, nhưng mà không tu luyện.
Hắn rất trực tiếp nói ra lời này.
Diệp Phàm rất trấn tĩnh, chẳng qua trong lòng cả kinh, lão già này cực kỳ mạnh, chi thoáng nhìn liền biết rõ sâu cạn của hắn, tuyệt đối là cao thủ.
- Trừ khi ngươi trờ thành Nguyên Thiên Sư, bằng không mặc kệ ngụy trang thế nào, sẽ không che giấu được gì trước Thiên Luân Nhãn.
Lão già cười nói.
- Tiền bối tìm ta có gì chỉ giáo?
Diệp Phàm hỏi.
Tề La lập tức khóc lớn, lệ già giàn giụa, khóc đến cả cung điện ầm ầm rung động muốn sụp, kinh động bầu trời rung lên.
Tu vi cỡ này quá đáng sợ, vượt xa đại năng, tuyệt đối là nhân vật kinh thế tham công tạo hóa trảm đạo nhiều năm.
- Tiền bối ngài đây là...
Diệp Phàm khó hiểu.
- Trời cao thương xót, không cắt đứt truyền thừa Thiên Đình, cuối cùng có người nối tiếp, đại hận của tổ tiên rốt cuộc có hy vọng báo lại.
Lão già khóc lớn nói.
Diệp Phàm nghe mà dựng đứng lông tóc, lão già này muốn làm gì, chẳng lẽ muốn kéo hắn là địch với toàn thiên hạ hay sao?
Nên biết năm đó Thiên Đình bị diệt là các Thánh địa hợp lực làm ra, tục truyền hoàng triều bất hủ Trung Châu cũng góp sức, toàn thế gian cùng tru diệt.
- Tổ tiên dùng sát chứng đạo, chém không ít cao thủ Thánh địa, sau lại bị bọn họ vây công, chúng ta không hận, đây là nhân quả trong thiên địa. Nhưng mà, Thiên Đình luôn quan sát thế gian, làm sao có thể bị một lần bị diệt, nhổ đến tận gốc được?
Lão già lau nước mắt, không biết là thực đau lòng hay là có thói quen như thế, khóc đến hư không sụp đổ làm người ta phát khiếp.
- Là Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian tiết lộ địa chỉ Thiên Đình, hơn nữa âm thầm nhúng tay.
Diệp Phàm nghe đến đó có chút giật mình, Thiên Đình bị diệt còn có bóng dáng hai Sát Thủ Thần Triều, quả nhiên khó bề phân biệt, đủ loại bí ẩn.
- Bởi vì bọn họ, chỉ cần Thiên Đình còn trên đời một ngày sẽ vĩnh viễn nhìn xuống bọn họ, căn bản không thể vượt qua.
Thật lâu sau, Tề La mới khóc xong, lỗ tai của Diệp Phàm không ngừng ong ong, thực lực lão già này quá khủng bố, khóc một cái đã phủ đầy đạo văn, nếu không thì có là Thánh thể cũng sớm bị nát bét rồi.
- Tiền bối tìm ta là có ý gì?
Lão già chột mắt lau xong nước mắt, chống trượng đứng trước cửa sổ đại điện, nói:
- Kỳ thật không có gì, nhìn xem ngươi cuối cùng thế nào, tai nghe là giả mắt thấy là thật.
Diệp Phàm không nói, bình tĩnh nhìn hắn.
- Lúc trước, Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian dốc hết sát thủ, xuất động cả vương bài, thiếu chút làm Vương Đằng hình thần hủy diệt, thời khắc mấu chốt bị một con tiên hạc cứu đi.
Diệp Phàm cả kinh, ngay cả Vương Đằng cũng trở thành mục tiêu của hai đại Thần triều, điều này có chút ngoài dự kiến của hắn.
Đồng thời, tiên hạc cứu người lại làm cho hắn rùng mình, đã sớm nghe đồn khi còn bé Vương Đằng có thiên phú dị bẩm, bị một con hạc thần chở đi, mời có truyền kỳ ngày sau.
- Chó nhà có tang, ai cũng muốn đánh. Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian xưa này luôn thèm thuồng bí quyết chữ Hành của Thiên Đình ta, cuối cùng lại không có được, hôm nay tất nhiên nhìn vào bí quyết chữ Tiền của hắn. Tu thành bí tự này là có thể liệu trước tiên cơ, là bí thuật chí tôn đối với sát thủ giống như bí quyết chữ Hành.
- Nói vậy mục đích chủ yếu mà bọn họ giết ta là vì bí quyết chữ Hành, mà không phải thù hận đã kết thành trước kia.
Diệp Phàm cười lạnh.
- Đúng thế, bọn họ vẫn luôn nhớ mong bí thuật cao nhất của Thiên Đình, có thể phá hết mọi Pháp trận như giẫm trên đất bằng, Cửu Thiên Thập Địa đều có thể đi, thăng hoa cùng cực càng diễn hóa pháp tắc của thần...
Lão Đao Bả Tử đứng ở một bên vẫn không nói, yên lặng nghe tổ phụ nói chuyện với Diệp Phàm.
Qua thật lâu, Tề La lại nói:
- Cung điện xây bằng ngọc thạch ngũ sắc này không thiếu cao thủ, không chỉ có Huyết Hoàng Sơn cùng Thái Cổ Hoàng tộc Hỏa Lân Động, còn có không ít cường giả trẻ tuổi thái cổ, cũng mười mấy sát thủ Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian, dường như Thần tử cùng Thần nữ bọn họ cũng ở đây.
Diệp Phàm đứng vụt lên, nói:
- Lão có ý gì?
- Ta muốn nhìn xem, ngươi có biểu hiện như thế nào giữa nhiều tinh anh trẻ tuổi vây giết. Ồ, quên nói, Hỏa Lân Nhi muội muội của Hỏa Kỳ Tử cũng đến, đó là hoàng nữ có được huyết mạch Cổ Hoàng, rất là mạnh, đích thân tới đây.
- Lão...
- Thần tử Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian được xưng có thể giết hết chư vương, mạnh hơn rất nhiều các Thánh tử, dù là Tiên Tam Trảm Đạo cũng không lạ, ngươi phải biểu hiện cho tốt, không làm mất uy danh Thiên Đình.
Tề La nói xong, quay ra ngoài cung điện rống to một tiếng:
- Thánh thể Nhân tộc ở đây!
- Cái lão già khốn nạn kia!
Diệp Phàm nguyền rủa.
Khắp nơi sát khí xông lên, từng cột khí đánh thủng thiên địa, thẳng lên trời, cả chục cả trăm cao thủ xúm vào cung điện.
Mười mấy vạn năm trước, các Thánh địa hợp lực, vận dụng cả Đế binh Cực Đạo rốt cuộc nhổ tận gốc Thiên Đình, người đời đều biết trận chiến ấy.
- Thiên Đình vẫn còn trên đời?
Diệp Phàm hỏi, vấn đề này rất nghiêm trọng, liên quan sống chết đến hắn, có lẽ sẽ thêm một đại địch không thể tưởng tượng.
Bởi vì bí quyết chữ Hành cùng với một quyển cổ kinh Thiên Đình nằm trên người hắn, nếu Thiên Đình còn ở trên đời thì nhất định sẽ nghĩ cách đoạt lại.
Lão Đao Bả Tử như đoán được suy nghĩ của hắn, nói:
- Ngươi đừng lo, tổ phụ của ta không có ác ý, chỉ là đơn thuần muốn gặp ngươi một lần.
Hắc Hoàng lập tức nhắm vào hắn, không ngừng vòng quanh, phun cái lưỡi to hỏi:
- Năm đó không phải điện phủ xa xưa của Thiên Đình bị công phá rồi sao?
- Phá, tất cả đều thành tro bụi, ta chỉ biết như thế, không cần hỏi chuyện khác.
Lão Đao Bả Tử rất dứt khoát nói.
- Được, ta đi gặp tổ phụ của ngươi.
Diệp Phàm nói, nếu đối phương muốn làm khó hắn, sẽ không xuất hiện với bộ dạng này, hắn cũng không quá lo lắng.
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch, Hắc Hoàng muốn đi cùng, kết quả Lão Đao Bả Tử kiên quyết không cho, cuối cùng chỉ có Diệp Phàm đi cùng hắn.
- Chú ý chút, Thần Triều viễn cổ không phải tốt lành gì, đừng bị bọn họ mê hoặc.
Hắc Hoàng nhắc nhở.
Diệp Phàm gật đầu, lòng người phức tạp nhất, có đôi khi tự nhận phán đoán tỉ mi cũng không chính xác, nói không chừng làm cho hắn thả lòng, mưu đồ bí quyết chữ Hành trên người hắn.
Bọn họ đi thẳng phía bắc, cuối cùng đến gần Thần Thành, tổ phụ Lão Đao Bả - Tử chờ ở đây, tọa trấn thành trì thiên cổ bất hủ.
Diệp Phàm cũng không muốn vào nơi này, bởi vì sóng gió nổi lên, hắn hai lần vào đó, có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, hy vọng hắn xuất hiện lần thứ ba.
- Người thủ hộ Thiên Tuyền tọa trấn ở đây, không ai dám nhảy lên đầu sóng, sẽ có lợi với ngươi, cho nên tổ phụ chờ ngươi ở đây.
Lão Đao Bả Tử nói.
- Vậy sao, có một chuyện ta muốn hỏi kỳ, nhưng vẫn không có cơ hội.
Diệp Phàm cũng không nhiều lời chuyện này, ngược lại nói tới một chuyện xưa.
- Chuyện gì?
Lão Đao Bả Tử hỏi.
- Năm đó, chúng ta thoát từ vùng cấm Thái Sơ, đêm đó có người tập kích, chém Diêu Quang trưởng lão, đại khai sát giới, có phải ngươi làm?
Diệp Phàm vẫn nhớ mãi chuyện này.
- Không phải ta, đã xảy ra chuyện như thế, ta cũng thành đối tượng bị hoài nghi lớn nhất, buộc phải đi xa.
Lão Đao Bả Tử nói.
Tiếp đó, hắn nói một chuyện làm Diệp Phàm sợ hãi, năm đó tiến vào vùng cấm Thái Sơ không chỉ có mấy người bọn họ, còn có một người bám theo đuôi.
- Không phải sinh linh cổ chứ?
- Không, đó là một cường giả Nhân tộc mạnh mẽ, hắn đạp theo bước chân Diêu Quang Thánh tử lưu lại đi tới.
Mười mấy năm trước, tu vi của Diệp Phàm còn thấp, không có được linh giác sâu sắc như vậy, không thể cảm giác có kẻ mạnh mẽ theo đuôi.
Nhiều năm qua, hắn mới biết những người cùng xông vào cấm địa Thái Sơ còn có một người không biết, chuyện năm đó có chút đáng sợ.
- Người kia rất mạnh, hai người chúng ta kiêng kỵ nhau, không ai dám làm bừa.,
Lão Đao Bả Tử nói câu đầu tiên đã công bố tu vi người kia, tối thiếu là đại năng tuyệt đinh.
- Nói như vậy, đêm đó không phải Diêu Quang Thánh tử ra tay.
Diệp Phàm tự nói.
- Không, hẳn là hắn, bằng kinh nghiệm nhiều năm của ta cho thấy người kia bảo hộ Diêu Quang Thánh tử, hơn nữa hai người có liên lạc.
Lão Đao Bả Tử nói.
- Ra vậy, đó là người hộ đạo của hắn. Diệp Phàm bừng tỉnh.
- Cho nên đêm đó ta không thể không đi xa, sau khi thoát vây là bọn họ sẽ ra tay với ta, đúng là quỷ bí không ai biết.
Lão Đao Bả Tử nói.
- Đúng vậy, may mắn tiền bối đi kịp lúc, ta nghĩ vị tuyệt đỉnh đại năng kia tự mình giết ngài lại vồ hụt, đồng thời cũng làm ta tránh thoát một kiếp.
Sau lưng Diệp Phàm toát mồ hôi lạnh.
Năm đó thật sự rất nguy hiểm, có thể trốn thoát một kiếp thì thật là đủ loại nguyên nhân trùng hợp, đến nay hắn hiểu rõ chân tướng mới cảm thấy đáng sợ.
- Mặc dù hắn là Diêu Quang Thánh tử, cũng khó có người thủ hộ như thế, bởi vì người kia có thể còn mạnh hơn cả Diêu Quang Thánh chủ.
Lão Đao Bả Tử nói.
- Hắn chiếm được một cái truyền thừa khác, nếu ta không đoán sai thì chắc chắn là - Bất Diệt Thiên Công!
Diệp Phàm cảm giác được, nhưng chân chính chứng minh gián tiếp vẫn kinh hãi, Diêu Quang Thánh tử ẩn giấu quá sâu.
Lão Đao Bả Tử cả kinh, môn thiên công vang dội xưa nay, tương truyền trong người đời, nhưng chưa từng có người thấy qua, quá thần bí.
Cũng như Vô Thủy Kinh, chưa bao giờ xuất thế, nhưng không ngăn được mọi người khao khát tôn sùng, cũng sáng rọi sâu thẳm như vầng trăng trên cao.
- Bất Tử Thiên Công là Độc Nhân sáng lập lúc về già, tranh vận với thiên địa, đoạt tạo hóa xưa nay, cởi bỏ ma xác cũ kỹ mượn hóa sinh ra thần thai, bắt đầu cuộc đời mới.
Lão Đao Bả Tử khủng bố nói.
Loại công pháp này rất thần bí, chưa bao giờ thấy trên đời, Độc Nhân chấn động cổ kim, lúc hắn về già ngộ ra một đời, cổ kinh càng tăng thêm một bước, sẽ đáng sợ cỡ nào?
Từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu người muốn đào ra bộ cổ kinh này, nhưng chỉ có thể than thở, không ngờ hôm nay xuất hiện truyền nhân.
- Giang sơn rộng lớn xuất hiện nhân tài, nổi bậc đứng đầu mấy ngàn năm, huống chi đại thế trước nay chưa từng có đã đến, huyền công khoáng thế của Độc Nhân xuất hiện, không biết lúc nào Vô Thủy Kinh hiện thế, chẳng lẽ phải là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai hay sao?
Lão Đao Bả Tử tự nói.
Bọn họ tiến vào Thần Thành, Diệp Phàm rất cẩn thận, Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian tuyệt đối khủng bố, hắn không dám khinh thường.
Tổ phụ của Lão Đao Bả Tử tên là Tề La, nơi được chọn rất hoa lệ, treo ở trên không trung, cung điện thành mảnh, dùng ngọc thạch ngũ sắc xây dựng thành, tục truyền là Yêu Hoàng Điện Nam Lĩnh nâng đỡ.
Tề La rất già nua, chống trượng, một con mắt đục ngầu, con còn lại là một cái lỗ thủng như nối liền với lỗ đen vũ trụ, cực kỳ đáng sợ.
Đến cảnh giới như hắn dù có thật sự mù lòa, cũng có thể luyện lại thân thể, trừ khi là vết thương đại đạo, bằng không vẫn có thể khôi phục được.
Diệp Phàm không cho rằng hắn mù một mắt, lỗ đen kia ẩn chứa đạo tắc đáng sợ, không chừng còn chứa đạo binh.
Tề La nhìn hắn thật lâu, nhất là trong hốc mắt kia bắn ra một đoàn sáng đen khiếp người, như xuyên thấu thân thể hắn.
- Không tệ, ngươi có được bí quyết chữ Hành, hơn nữa xem qua sách cổ Thiên Đình, nhưng mà không tu luyện.
Hắn rất trực tiếp nói ra lời này.
Diệp Phàm rất trấn tĩnh, chẳng qua trong lòng cả kinh, lão già này cực kỳ mạnh, chi thoáng nhìn liền biết rõ sâu cạn của hắn, tuyệt đối là cao thủ.
- Trừ khi ngươi trờ thành Nguyên Thiên Sư, bằng không mặc kệ ngụy trang thế nào, sẽ không che giấu được gì trước Thiên Luân Nhãn.
Lão già cười nói.
- Tiền bối tìm ta có gì chỉ giáo?
Diệp Phàm hỏi.
Tề La lập tức khóc lớn, lệ già giàn giụa, khóc đến cả cung điện ầm ầm rung động muốn sụp, kinh động bầu trời rung lên.
Tu vi cỡ này quá đáng sợ, vượt xa đại năng, tuyệt đối là nhân vật kinh thế tham công tạo hóa trảm đạo nhiều năm.
- Tiền bối ngài đây là...
Diệp Phàm khó hiểu.
- Trời cao thương xót, không cắt đứt truyền thừa Thiên Đình, cuối cùng có người nối tiếp, đại hận của tổ tiên rốt cuộc có hy vọng báo lại.
Lão già khóc lớn nói.
Diệp Phàm nghe mà dựng đứng lông tóc, lão già này muốn làm gì, chẳng lẽ muốn kéo hắn là địch với toàn thiên hạ hay sao?
Nên biết năm đó Thiên Đình bị diệt là các Thánh địa hợp lực làm ra, tục truyền hoàng triều bất hủ Trung Châu cũng góp sức, toàn thế gian cùng tru diệt.
- Tổ tiên dùng sát chứng đạo, chém không ít cao thủ Thánh địa, sau lại bị bọn họ vây công, chúng ta không hận, đây là nhân quả trong thiên địa. Nhưng mà, Thiên Đình luôn quan sát thế gian, làm sao có thể bị một lần bị diệt, nhổ đến tận gốc được?
Lão già lau nước mắt, không biết là thực đau lòng hay là có thói quen như thế, khóc đến hư không sụp đổ làm người ta phát khiếp.
- Là Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian tiết lộ địa chỉ Thiên Đình, hơn nữa âm thầm nhúng tay.
Diệp Phàm nghe đến đó có chút giật mình, Thiên Đình bị diệt còn có bóng dáng hai Sát Thủ Thần Triều, quả nhiên khó bề phân biệt, đủ loại bí ẩn.
- Bởi vì bọn họ, chỉ cần Thiên Đình còn trên đời một ngày sẽ vĩnh viễn nhìn xuống bọn họ, căn bản không thể vượt qua.
Thật lâu sau, Tề La mới khóc xong, lỗ tai của Diệp Phàm không ngừng ong ong, thực lực lão già này quá khủng bố, khóc một cái đã phủ đầy đạo văn, nếu không thì có là Thánh thể cũng sớm bị nát bét rồi.
- Tiền bối tìm ta là có ý gì?
Lão già chột mắt lau xong nước mắt, chống trượng đứng trước cửa sổ đại điện, nói:
- Kỳ thật không có gì, nhìn xem ngươi cuối cùng thế nào, tai nghe là giả mắt thấy là thật.
Diệp Phàm không nói, bình tĩnh nhìn hắn.
- Lúc trước, Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian dốc hết sát thủ, xuất động cả vương bài, thiếu chút làm Vương Đằng hình thần hủy diệt, thời khắc mấu chốt bị một con tiên hạc cứu đi.
Diệp Phàm cả kinh, ngay cả Vương Đằng cũng trở thành mục tiêu của hai đại Thần triều, điều này có chút ngoài dự kiến của hắn.
Đồng thời, tiên hạc cứu người lại làm cho hắn rùng mình, đã sớm nghe đồn khi còn bé Vương Đằng có thiên phú dị bẩm, bị một con hạc thần chở đi, mời có truyền kỳ ngày sau.
- Chó nhà có tang, ai cũng muốn đánh. Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian xưa này luôn thèm thuồng bí quyết chữ Hành của Thiên Đình ta, cuối cùng lại không có được, hôm nay tất nhiên nhìn vào bí quyết chữ Tiền của hắn. Tu thành bí tự này là có thể liệu trước tiên cơ, là bí thuật chí tôn đối với sát thủ giống như bí quyết chữ Hành.
- Nói vậy mục đích chủ yếu mà bọn họ giết ta là vì bí quyết chữ Hành, mà không phải thù hận đã kết thành trước kia.
Diệp Phàm cười lạnh.
- Đúng thế, bọn họ vẫn luôn nhớ mong bí thuật cao nhất của Thiên Đình, có thể phá hết mọi Pháp trận như giẫm trên đất bằng, Cửu Thiên Thập Địa đều có thể đi, thăng hoa cùng cực càng diễn hóa pháp tắc của thần...
Lão Đao Bả Tử đứng ở một bên vẫn không nói, yên lặng nghe tổ phụ nói chuyện với Diệp Phàm.
Qua thật lâu, Tề La lại nói:
- Cung điện xây bằng ngọc thạch ngũ sắc này không thiếu cao thủ, không chỉ có Huyết Hoàng Sơn cùng Thái Cổ Hoàng tộc Hỏa Lân Động, còn có không ít cường giả trẻ tuổi thái cổ, cũng mười mấy sát thủ Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian, dường như Thần tử cùng Thần nữ bọn họ cũng ở đây.
Diệp Phàm đứng vụt lên, nói:
- Lão có ý gì?
- Ta muốn nhìn xem, ngươi có biểu hiện như thế nào giữa nhiều tinh anh trẻ tuổi vây giết. Ồ, quên nói, Hỏa Lân Nhi muội muội của Hỏa Kỳ Tử cũng đến, đó là hoàng nữ có được huyết mạch Cổ Hoàng, rất là mạnh, đích thân tới đây.
- Lão...
- Thần tử Địa Ngục cùng Nhân Thế Gian được xưng có thể giết hết chư vương, mạnh hơn rất nhiều các Thánh tử, dù là Tiên Tam Trảm Đạo cũng không lạ, ngươi phải biểu hiện cho tốt, không làm mất uy danh Thiên Đình.
Tề La nói xong, quay ra ngoài cung điện rống to một tiếng:
- Thánh thể Nhân tộc ở đây!
- Cái lão già khốn nạn kia!
Diệp Phàm nguyền rủa.
Khắp nơi sát khí xông lên, từng cột khí đánh thủng thiên địa, thẳng lên trời, cả chục cả trăm cao thủ xúm vào cung điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.