Chương 1677: Thiên kiêu đương thời
Thần Đồng
08/11/2013
Từ muôn đời đến nay lần đầu tiên có nhiều người
tới nơi này như vậy, quá khứ đều là một nhóm nhỏ, đều là nhóm người thắng trên
Đế lộ tranh hùng.
Kiếp này khác nhau rất lớn, rất nhiều người đều đang chờ đợi cơ hội!
Kia từng cây từng cây tiên dược bay trên núi cổ, Phù Tang màu vàng rực rỡ, Chu Tước đỏ như lửa... thoạt nhìn là mê hoặc người như vậy.
- Không đúng! Hơn phân nửa là lôi nguyên tố ngưng kết mà thành, không phải là thật! Nên biết rằng Phù Tang màu vàng tuyệt đối không có ở trong này, nó là Bất tử dược của Thái Dương Thánh Hoàng táng ở Tử Vi Tinh vực!
Diệp Phàm nói. Hắn từng chính mắt nhìn thấy, đồng thời may mắn luyện hóa một nhánh cây của nó.
Cùng một nguyên lỵ này các cây Bất Tử khác cũng không khẳng định là thật, mà hẳn là lôi nguyên tố khủng bố kia biến thành, hoặc là từng có Đại đế từng lên tới nơi này, bị nơi đây khắc theo nét vẽ ấn ký.
“Ầm!”
Trong núi cổ, nơi đó có một tiên quật, bay ra một mảng tiên vũ, hóa thành các loại ký hiệu, lạc ấn ở trên hư không, trở thành vật dẫn của đại đạo.
“Ầm ấm” vang động điếc tai, đó là một loại đạo minh, chỉ trong nháy mắt này, mọi người đều sinh ra cảm ứng, ai cũng như say như si ngốc, bọn họ thể ngộ được một loại kinh nghĩa.
Đây không phải một người, hai người ngộ được, mà là một đám người đều có thu hoạch, theo tu vi sâu cạn, theo ngộ tính bất đồng mà thu được cũng không giống nhau.
- Kinh văn Đế Tôn!
Có người nhận được một đoạn lời nói, như rót vào tâm hồn, trực tiếp liền ngồi xuống; cũng có người hiếu ra một vài nan đề làm quấy nhiễu tu đạo nhiều năm, hoa chân múa tay vui sướng, dạng như điên cuồng.
Đây là một loại kinh nghĩa bác đại tinh thâm, như nước chảy tưới qua nội tâm mọi người, không ít người đều có thu hoạch, đấm chìm trong một loại tình trạng kỳ diệu.
Tuy nhiên ít có người có thể thu được văn tự, hiếu ra đều chỉ là một đoạn hoặc là vài mảnh phù văn trật tự, cho nên mỗi người cảm thụ đều không giống nhau.
Đây không phải là ảo giác, mà là một loại yếu nghĩa kinh văn chân chính, khắc trong núi lớn phía trước, từ trong cổ động dâng lên nở rộ mà ra, vãi đầy trên trời cao.
Một cái lại một cái ký hiệu lấp lánh sáng hừng hực, khiến tất cả cường giả đều rung động trong lòng, thu hoạch thật lớn.
- Không thể tưởng được, tiên kinh Đế Tôn lại thật sự còn ở thế gian, xem ra chúng ta đều có thể nhận được đây!
Rất nhiều người đều kích động đi lên, nhất là những tu sĩ không có tư cách đi tới đây, chính nhờ đặc thù ở kiếp này, chín tòa Đế Quan mở ra một cách kỳ bí mà tới được, ai cũng vui mừng khôn xiết.
Đây là một hồi vui mừng lớn!
Phù văn lấp lánh, đại đạo cùng reo vang, một đoạn lại một đoạn kinh nghĩa hóa thành chân long, biến thành phượng hoàng bay lượn, đều không dài bằng cánh tay ở nơi đó múa động, chấn khiếp thế gian.
Đây là thủ đoạn của Để Tôn sao?
Mất đi vô tận năm tháng, nhưng hắn lưu lại kinh nghĩa lại giống như có sinh mệnh bình thường, ở trong này múa hót, làm cho mỗi người đều sinh ra xúc động phải triều bái.
- Đây chính là khảo nghiệm của Đế Tôn a!
Trên chiến thuyền Chuẩn đế, Diệp Phàm nói khẽ, nói toạc ra thiên cơ, làm cho đám người Lý Hắc Thủy, Hoa Hoa bừng tỉnh, rồi sau đó như có điều suy nghĩ.
- Có tiện nghi mà không chỉếm là tên khốn kiếp!
Hắc Hoàng nói. Tâm thần mê say, còn thật sự nghiêm túc nghiền ngẫm.
- Bộ kinh văn này thích hợp cho sinh vật hình người đấy!
Đông Phương Dã nhắc nhở.
- Bổn hoàng còn người hơn so với người, tỷ như đám tên khốn kia, kỳ thật cũng chính là giáp ất bính đinh, lại luôn cho rằng bản thân mình hơn người, chẳng qua đều là kẻ hạ nhân trong bức tranh mà thôi!
Hắc Hoàng nhìn quét phía trước, cười lạnh không thôi.
- Gia gia! Con chó đen kia thật hung tàn nha! Sẽ không cắn ta chứ?
Cách đó không xa một đứa nhỏ sợ hãi nói.
- Không đâu! Nó rất ngoan!
Lão nhân cười tủm tìm, lộ ra một miệng răng vàng khẽ. Nắm tay một đứa nhỏ năm sáu tuổi, đứng ở ngoài đám người.
- Nó thực hung dữ!
Đứa nhỏ bụ bẫm kháu khỉnh nói.
- Nó nói có điếm đạo lý! Nói đến cùng đều là tự cho là đúng mà, cùng là kẻ hầu trong bức tranh, giả như người chỉ điếm giang sơn, cũng có con chó!
Lão nhân cười ha hả nói, lộ ra một miệng răng vàng khẽ.
Diệp Phàm, Nhân Ma, Thánh Hoàng tử xoay người, bọn họ không có nghe tiếng bàn luận, nhưng bản năng cảm ứng được một loại khí cơ thực kinh người,
siêu cấp bất phàm. Không phải dao động khiếp người, mà là một loại cảm ứng kinh người, đây tất nhiên là một vị cao thủ tuyệt thế.
- Nha! Người trong bức tranh nhìn thấy chúng ta rồi!
Đứa nhỏ nói.
- Chúng ta cũng là kẻ hầu trong bức tranh!
Lão nhân sờ sờ đầu đứa nhỏ, rồi sau đó dẫn nó xoay người bước đi, không hề dừng lại.
Kinh văn Đế Tôn lấp lánh, mọi người tất cả đều có điều thu hoạch, nhưng tới cuối cùng đều biết là không thể thu được nhiều hơn, chỉ là một phần rất ít ở trong tiên động chấn ra.
Thế nhưng, điều này càng thêm khiến mọi người phấn chấn! Nơi này khẳng định là có dấu chân của Đế Tôn, để lại ấn ký không thể xóa nhòa của hắn, ngọn núi lớn và ở chỗ sâu trong hỗn độn hơn phân nửa có Cổ Kinh đầy đủ, mọi người ai cũng muốn thu được.
- Trên ngọn núi kia có thần tượng của Thái Dương Thánh Hoàng, trên một ngọn núi khác có đắp tượng của Thái Âm Nhân Hoàng!
- Có hầu tử luôn phát kim quang rực rỡ trên một ngọn núi lớn khác, dường như là Đấu Chiến Thánh Hoàng!
Mọi người giật mình, thần tượng của Đại đế cổ, tượng đắp của Thái Cổ Hoàng, như có như không xuất hiện, có một loại dao động thần bí, mọi người tin tưởng có thể còn lưu lại đạo tắc.
Trên Hắc Trân Châu Hào, Thánh Hoàng tử không thể bình tĩnh, vận hoả nhãn kim tinh từ xa nhìn trên một sườn núi trong đó, trong mắt bùng lên thần mang.
- Lại có người ra tay, chúng ta cũng xông vào trong đi, nói không chừng có thể được đến để duyên một đời, tối thiểu cũng muốn được đến kinh văn nhiều hơn!
Có người muốn mạo hiếm.
Trên thực tế, sớm có bộ chiến cường đại khởi động, lĩnh quân đi trước chấn ra vô số sóng gợn.
Trong đó vài đại tộc không thuận mắt nhau, vẫn như cũ tại đây chiến đấu kịch liệt, bắn tung toé từng đóa từng đóa máu tươi, làm cho nơi này càng ngày càng hỗn loạn.
Người ta tấp nập, một khi phát sinh đại chiến nơi đó thực đáng sợ, có thể sẽ trở thành mồi lửa dẫn tới đổ máu thành sông.
Không ít người lui về phía sau, sợ bị cuốn vào trong lốc xoáy đáng sợ.
Diệp Phàm bọn họ không hề động thủ, Chuẩn đế thuyền thu nhỏ lại, ảm đạm không ánh sáng, đứng ở bên ria vùng đất, bọn họ bình tĩnh chú ý hết thảy nơi này.
“Ầm!”
Trong núi, hỗn độn khí quay cuồng, hai thân ảnh đang liều mạng đọ sức kịch liệt. Không ngờ là từ trong tiên thổ hỗn độn đánh ra ngoài, là đột ngột như vậy chấn động mỗi người.
- Cái gì? Bọn họ là ở bên trong xông ra, khi nào thì đi vào, quyết đấu mấy năm rồi sao?
Mọi người còn nhớ rõ, mấy năm qua trước sau có người xông vào bên trong, nhưng vẫn không có trở ra, hiện tại đột nhiên xuất hiện hai người, tự nhiên dẫn phát chấn động thật lớn.
- Là Đạo Nhất và Hỏa Kỳ Tử!
Diệp Phàm khẽ nói.
Đạo Nhất, xuất thế không rõ ràng lắm, hắn dáng người cao vừa, siêu trần thoát tục, giống như quá khứ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có một loại thần vận vượt thoát thế gian, nhưng lực công kích bạo cường!
Hỏa Kỳ Tử sợi tóc màu thủy lam tung bay, như thác nước đổ xuống, thân thể hắn to lớn mà cường kiện, mỗi một kích đánh ra đều là một đầu kỳ lân vọt lên, chấn nhiếp nhân gian giới, lực đạo khiếp sợ thế gian.
Đây là hai vị Chuẩn hoàng, hơn nữa cực kỳ cường đại, là chí cường giả không thể đo lường, bọn họ trải qua trăm ngàn tôi luyện, như Tiên kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ, phát ra hàn quang rực rỡ nhất.
- Cường đại như vậy, những lôi nguyên tố hóa thành rồng, chu tước kia đều không làm gì được họ. Thật là đáng sợ, không ngờ lại có thể tự do ra vào nơi này!
Mọi người đều ngẩn người, con của Cổ Hoàng ngày nay đều trưởng thành tới cảnh giới Chuẩn hoàng. Hai người này là trời sinh đại địch, một đường quyết đấu và liều mạng huyết chiến, trở thành tu sĩ đáng sợ nhất ngày nay.
“Ầm!”
Trong hỗn độn, một tòa núi lớn lay động, xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển, Hỏa Lân Nhi đánh đi ra. Một chưởng chụp nát một kiện binh khí Chuẩn đế, hiển nhiên mới vừa giải quyết một vị đại địch.
- Thật đáng sợ! Đó là một thanh dao Chuẩn đế sắc bén, vậy mà bị nàng dùng tay không đánh nát tan!
Mọi người ngạc nhiên thán phục.
Hỏa Lân Nhi sau khi xuất hiện, trực tiếp đuổi theo hướng huynh trưởng của mình nơi đó, muốn liên thủ với huynh trưởng chiến cùng Đạo Nhất, diệt sát hắn.
- Không cần lại đây! Đây là trận chiến tranh hùng trên Để lộ! Ta đã giải khai khúc mắc, buông bỏ thù hận, đối thủ này ta tự mình đến!
Hỏa Kỳ Tử quát lớn.
Hỏa Lân Nhi dáng người uyển chuyển, màu da trắng tuyết, tuyệt đẹp như nụ hoa kim cương rơi xuống, tỏa hào quang ra bốn phía, đẹp kinh người, sợi tóc màu lam tung bay phủ hết toàn thân, đôi mắt to linh động nhìn quét một vòng, rồi sau đó xoay người lại tiến vào trong núi cổ.
Dan phát mọi người bàn tán sôi nổi!
- Các Cổ Hoàng tử đều đến đây rồi sao, ai trở thành đỉnh cao?
Thánh Hoàng tử, Đạo Nhất, Hỏa Kỳ Tử, Hoàng Hư Đạo, Thần Tàm đạo nhân... rất nhiều người cùng xuất hiện ở kiếp này, cùng với con của Đế của Nhân tộc có thể tồn tại, một ngày này chú định hết thảy đều phải bị đánh vỡ.
Có thể nói, lần này chính là tới một lần trận chiến Đế lộ tranh hùng tàn khốc nhất trên lịch sử, mỗi người đều xác nhận là anh kiệt có một không hai một thời đại, đến từ thời kỳ bất đồng, tập trung lại cùng nhau, sẽ sinh ra va chạm đáng sợ nhất.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây chính là chinh phạt giữa Cổ Hoàng, Đại đế, là con nối dòng của họ đại biếu cho đạo của họ, hoàn thành một lần quyết đấu đỉnh phong, thỏa mãn nguyện vọng.
Quả nhiên, không ra ngoài dự liệu của mọi người, Cổ Hoàng tử tới không ít, Hoàng Hư Đạo xuất hiện, hóa thành một con Thần Hoàng màu máu, chìm sâu vào trong núi cổ hỗn độn, chấn động nơi đây.
“Ầm” một tiếng, một cỗ quan tài ngọc bích nổ tung, một người toàn thân đều bao phủ ráng màu xanh biếc vọt vào trong núi, hắn vừa xuất động liền chấn cho bốn phương đều run rẩy.
- Là người của Địa phủ, là một Chuẩn đế, có thể là Phủ chủ đời tiếp theo!
Lời vừa nói ra, rất nhiều người chấn động, Địa phủ khủng bố đã ăn sâu vào lòng người. “Hết thảy đầu cuối Luân hồi đều sẽ kết thúc, Địa phủ là chốn quay về của chúng sinh”, những lời này từng lưu truyền ở thế gian, khiến lòng người kinh sợ.
“Xoạt!”
Một đạo kiếm quang chém phá bầu trời, mở ra hỗn độn, thẳng tắp chìm sâu vào trong núi cổ, một nam nhân đầu bạc như tuyết, một bước liền bước vào trong chiến trường, cầm trong tay một thanh hắc kiếm, đánh giết đi vào.
Cái loại kiếm quang sắc bén tuyệt thế này, thế tục ít thấy, làm cho mọi người đều sởn tóc gáy, quá mức đáng sợ, hắn là Kiếm tiên sao? Rất nhiều Đại Thánh bộ lông trên người đều rơi rụng xuống.
Sát khí lãnh liệt quét qua, rất nhiều người cơ thể đều xuất hiện vết máu, thiếu chút nữa vỡ ra!
Mà đây chỉ là thần uy của Tiên kiếm khi hắn vượt qua, khí tức tự nhiên lưu chuyển ra mà thôi, đều không phải là lực công kích.
- Là hắn, Thần!
Diệp Phàm kinh ngạc, cách xa nhiều năm như vậy, không ngờ lại gặp được.
Năm đó, khi hắn đi tới Vĩnh Hằng Tinh vực, ở nửa đường từng nhìn thấy một viên cổ tinh cô quạnh, nơi đó có một người khổng lồ khai thiên, nhật nguyệt tinh hà đều nhỏ bé như con kiến vờn quanh ở bên thân hắn, quả thực hắn giống như là một Sáng Thế Thần, đáng tiếc chứng đạo thất bại, chết đi ở nơi đó.
Mà khi đó từng có một Thần đầu bạc vô cùng khửng bố, ở nơi đó tế bái.
- Dĩ nhiên là hắn!
Diệp Phàm tự nhiên nhớ tới.
Trên thực tế, khi con đường thành tiên mở ra, Thần đầu bạc này cũng từng xuất hiện, cầm trong tay một phần ba cái đỉnh đồng xanh, ném mạnh ra ngoài, nổ nát con đường thành tiên, làm cho Trường Sinh Thiên Tôn thiếu chút nữa bị chôn vùi ở trong đó.
Ngày nay, người này tái hiện, tuyệt đối là cao thủ một thế hệ, hắn đối với Địa phủ rất có địch ý, ngày nay phóng vọt vào tự nhiên là vì kẻ tiếp nhận chức vụ của Địa phủ kia.
Mấy thân ảnh cùng nhau thoáng hiện, lại có mấy người chìm sâu vào, từng người pháp lực như biển, nâng tay là có thể hái trăng sao trên trời.
- Ta cảm giác được có khí tức trong cấm địa Sinh Mệnh, có hậu đại của bọn họ đi vào!
Thánh Hoàng tử nói, Tiên thiết côn trong tay hắn đang run run, nó gãy đoạn là ở trận chiến ngày xưa ấy, nên rất nhạy cảm với khí tức cấm địa, lúc này nó khát vọng chiến một trận.
Diệp Phàm yên lặng cảm ứng, hắn biết, tối thiểu có Ám Bồ của Bất Tử Sơn đến đây, chìm sâu vào trong đó.
Thánh Hoàng tử trước một bước hành động, trực tiếp đánh giết đi vào, tiến vào trong núi cổ hỗn độn, hắn muốn đi tới chỗ thần tượng của phụ thân thăm viếng, giải quyết cho xong tâm nguyện.
Sau đó không lâu, địa phương này sôi trào.
Ai cũng không nghĩ tới, rất nhiều thiên kiêu tiến vào, không thể tránh khỏi phải tranh hùng, đại chiến đột nhiên bạo phát, còn khủng bố hơn so với tưởng tượng của mọi người!
Hậu nhân của chư Hoàng đại chiến, đây là diễn biến đại quyết chiến theo hình thức khác, là khát vọng của chí tôn cổ đại, nhưng chưa từng tiến hành!
- Ôi!
Đột nhiên, vang lên một tiếng thở dài già nua, làm cho Diệp Phàm khiếp sợ. Từ trong núi hỗn độn, nơi đó như là có một Đại đế đang nhìn xuống hậu nhân, hiển lộ ra hết tang thương và mỏi mệt.
Kiếp này khác nhau rất lớn, rất nhiều người đều đang chờ đợi cơ hội!
Kia từng cây từng cây tiên dược bay trên núi cổ, Phù Tang màu vàng rực rỡ, Chu Tước đỏ như lửa... thoạt nhìn là mê hoặc người như vậy.
- Không đúng! Hơn phân nửa là lôi nguyên tố ngưng kết mà thành, không phải là thật! Nên biết rằng Phù Tang màu vàng tuyệt đối không có ở trong này, nó là Bất tử dược của Thái Dương Thánh Hoàng táng ở Tử Vi Tinh vực!
Diệp Phàm nói. Hắn từng chính mắt nhìn thấy, đồng thời may mắn luyện hóa một nhánh cây của nó.
Cùng một nguyên lỵ này các cây Bất Tử khác cũng không khẳng định là thật, mà hẳn là lôi nguyên tố khủng bố kia biến thành, hoặc là từng có Đại đế từng lên tới nơi này, bị nơi đây khắc theo nét vẽ ấn ký.
“Ầm!”
Trong núi cổ, nơi đó có một tiên quật, bay ra một mảng tiên vũ, hóa thành các loại ký hiệu, lạc ấn ở trên hư không, trở thành vật dẫn của đại đạo.
“Ầm ấm” vang động điếc tai, đó là một loại đạo minh, chỉ trong nháy mắt này, mọi người đều sinh ra cảm ứng, ai cũng như say như si ngốc, bọn họ thể ngộ được một loại kinh nghĩa.
Đây không phải một người, hai người ngộ được, mà là một đám người đều có thu hoạch, theo tu vi sâu cạn, theo ngộ tính bất đồng mà thu được cũng không giống nhau.
- Kinh văn Đế Tôn!
Có người nhận được một đoạn lời nói, như rót vào tâm hồn, trực tiếp liền ngồi xuống; cũng có người hiếu ra một vài nan đề làm quấy nhiễu tu đạo nhiều năm, hoa chân múa tay vui sướng, dạng như điên cuồng.
Đây là một loại kinh nghĩa bác đại tinh thâm, như nước chảy tưới qua nội tâm mọi người, không ít người đều có thu hoạch, đấm chìm trong một loại tình trạng kỳ diệu.
Tuy nhiên ít có người có thể thu được văn tự, hiếu ra đều chỉ là một đoạn hoặc là vài mảnh phù văn trật tự, cho nên mỗi người cảm thụ đều không giống nhau.
Đây không phải là ảo giác, mà là một loại yếu nghĩa kinh văn chân chính, khắc trong núi lớn phía trước, từ trong cổ động dâng lên nở rộ mà ra, vãi đầy trên trời cao.
Một cái lại một cái ký hiệu lấp lánh sáng hừng hực, khiến tất cả cường giả đều rung động trong lòng, thu hoạch thật lớn.
- Không thể tưởng được, tiên kinh Đế Tôn lại thật sự còn ở thế gian, xem ra chúng ta đều có thể nhận được đây!
Rất nhiều người đều kích động đi lên, nhất là những tu sĩ không có tư cách đi tới đây, chính nhờ đặc thù ở kiếp này, chín tòa Đế Quan mở ra một cách kỳ bí mà tới được, ai cũng vui mừng khôn xiết.
Đây là một hồi vui mừng lớn!
Phù văn lấp lánh, đại đạo cùng reo vang, một đoạn lại một đoạn kinh nghĩa hóa thành chân long, biến thành phượng hoàng bay lượn, đều không dài bằng cánh tay ở nơi đó múa động, chấn khiếp thế gian.
Đây là thủ đoạn của Để Tôn sao?
Mất đi vô tận năm tháng, nhưng hắn lưu lại kinh nghĩa lại giống như có sinh mệnh bình thường, ở trong này múa hót, làm cho mỗi người đều sinh ra xúc động phải triều bái.
- Đây chính là khảo nghiệm của Đế Tôn a!
Trên chiến thuyền Chuẩn đế, Diệp Phàm nói khẽ, nói toạc ra thiên cơ, làm cho đám người Lý Hắc Thủy, Hoa Hoa bừng tỉnh, rồi sau đó như có điều suy nghĩ.
- Có tiện nghi mà không chỉếm là tên khốn kiếp!
Hắc Hoàng nói. Tâm thần mê say, còn thật sự nghiêm túc nghiền ngẫm.
- Bộ kinh văn này thích hợp cho sinh vật hình người đấy!
Đông Phương Dã nhắc nhở.
- Bổn hoàng còn người hơn so với người, tỷ như đám tên khốn kia, kỳ thật cũng chính là giáp ất bính đinh, lại luôn cho rằng bản thân mình hơn người, chẳng qua đều là kẻ hạ nhân trong bức tranh mà thôi!
Hắc Hoàng nhìn quét phía trước, cười lạnh không thôi.
- Gia gia! Con chó đen kia thật hung tàn nha! Sẽ không cắn ta chứ?
Cách đó không xa một đứa nhỏ sợ hãi nói.
- Không đâu! Nó rất ngoan!
Lão nhân cười tủm tìm, lộ ra một miệng răng vàng khẽ. Nắm tay một đứa nhỏ năm sáu tuổi, đứng ở ngoài đám người.
- Nó thực hung dữ!
Đứa nhỏ bụ bẫm kháu khỉnh nói.
- Nó nói có điếm đạo lý! Nói đến cùng đều là tự cho là đúng mà, cùng là kẻ hầu trong bức tranh, giả như người chỉ điếm giang sơn, cũng có con chó!
Lão nhân cười ha hả nói, lộ ra một miệng răng vàng khẽ.
Diệp Phàm, Nhân Ma, Thánh Hoàng tử xoay người, bọn họ không có nghe tiếng bàn luận, nhưng bản năng cảm ứng được một loại khí cơ thực kinh người,
siêu cấp bất phàm. Không phải dao động khiếp người, mà là một loại cảm ứng kinh người, đây tất nhiên là một vị cao thủ tuyệt thế.
- Nha! Người trong bức tranh nhìn thấy chúng ta rồi!
Đứa nhỏ nói.
- Chúng ta cũng là kẻ hầu trong bức tranh!
Lão nhân sờ sờ đầu đứa nhỏ, rồi sau đó dẫn nó xoay người bước đi, không hề dừng lại.
Kinh văn Đế Tôn lấp lánh, mọi người tất cả đều có điều thu hoạch, nhưng tới cuối cùng đều biết là không thể thu được nhiều hơn, chỉ là một phần rất ít ở trong tiên động chấn ra.
Thế nhưng, điều này càng thêm khiến mọi người phấn chấn! Nơi này khẳng định là có dấu chân của Đế Tôn, để lại ấn ký không thể xóa nhòa của hắn, ngọn núi lớn và ở chỗ sâu trong hỗn độn hơn phân nửa có Cổ Kinh đầy đủ, mọi người ai cũng muốn thu được.
- Trên ngọn núi kia có thần tượng của Thái Dương Thánh Hoàng, trên một ngọn núi khác có đắp tượng của Thái Âm Nhân Hoàng!
- Có hầu tử luôn phát kim quang rực rỡ trên một ngọn núi lớn khác, dường như là Đấu Chiến Thánh Hoàng!
Mọi người giật mình, thần tượng của Đại đế cổ, tượng đắp của Thái Cổ Hoàng, như có như không xuất hiện, có một loại dao động thần bí, mọi người tin tưởng có thể còn lưu lại đạo tắc.
Trên Hắc Trân Châu Hào, Thánh Hoàng tử không thể bình tĩnh, vận hoả nhãn kim tinh từ xa nhìn trên một sườn núi trong đó, trong mắt bùng lên thần mang.
- Lại có người ra tay, chúng ta cũng xông vào trong đi, nói không chừng có thể được đến để duyên một đời, tối thiểu cũng muốn được đến kinh văn nhiều hơn!
Có người muốn mạo hiếm.
Trên thực tế, sớm có bộ chiến cường đại khởi động, lĩnh quân đi trước chấn ra vô số sóng gợn.
Trong đó vài đại tộc không thuận mắt nhau, vẫn như cũ tại đây chiến đấu kịch liệt, bắn tung toé từng đóa từng đóa máu tươi, làm cho nơi này càng ngày càng hỗn loạn.
Người ta tấp nập, một khi phát sinh đại chiến nơi đó thực đáng sợ, có thể sẽ trở thành mồi lửa dẫn tới đổ máu thành sông.
Không ít người lui về phía sau, sợ bị cuốn vào trong lốc xoáy đáng sợ.
Diệp Phàm bọn họ không hề động thủ, Chuẩn đế thuyền thu nhỏ lại, ảm đạm không ánh sáng, đứng ở bên ria vùng đất, bọn họ bình tĩnh chú ý hết thảy nơi này.
“Ầm!”
Trong núi, hỗn độn khí quay cuồng, hai thân ảnh đang liều mạng đọ sức kịch liệt. Không ngờ là từ trong tiên thổ hỗn độn đánh ra ngoài, là đột ngột như vậy chấn động mỗi người.
- Cái gì? Bọn họ là ở bên trong xông ra, khi nào thì đi vào, quyết đấu mấy năm rồi sao?
Mọi người còn nhớ rõ, mấy năm qua trước sau có người xông vào bên trong, nhưng vẫn không có trở ra, hiện tại đột nhiên xuất hiện hai người, tự nhiên dẫn phát chấn động thật lớn.
- Là Đạo Nhất và Hỏa Kỳ Tử!
Diệp Phàm khẽ nói.
Đạo Nhất, xuất thế không rõ ràng lắm, hắn dáng người cao vừa, siêu trần thoát tục, giống như quá khứ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có một loại thần vận vượt thoát thế gian, nhưng lực công kích bạo cường!
Hỏa Kỳ Tử sợi tóc màu thủy lam tung bay, như thác nước đổ xuống, thân thể hắn to lớn mà cường kiện, mỗi một kích đánh ra đều là một đầu kỳ lân vọt lên, chấn nhiếp nhân gian giới, lực đạo khiếp sợ thế gian.
Đây là hai vị Chuẩn hoàng, hơn nữa cực kỳ cường đại, là chí cường giả không thể đo lường, bọn họ trải qua trăm ngàn tôi luyện, như Tiên kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ, phát ra hàn quang rực rỡ nhất.
- Cường đại như vậy, những lôi nguyên tố hóa thành rồng, chu tước kia đều không làm gì được họ. Thật là đáng sợ, không ngờ lại có thể tự do ra vào nơi này!
Mọi người đều ngẩn người, con của Cổ Hoàng ngày nay đều trưởng thành tới cảnh giới Chuẩn hoàng. Hai người này là trời sinh đại địch, một đường quyết đấu và liều mạng huyết chiến, trở thành tu sĩ đáng sợ nhất ngày nay.
“Ầm!”
Trong hỗn độn, một tòa núi lớn lay động, xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển, Hỏa Lân Nhi đánh đi ra. Một chưởng chụp nát một kiện binh khí Chuẩn đế, hiển nhiên mới vừa giải quyết một vị đại địch.
- Thật đáng sợ! Đó là một thanh dao Chuẩn đế sắc bén, vậy mà bị nàng dùng tay không đánh nát tan!
Mọi người ngạc nhiên thán phục.
Hỏa Lân Nhi sau khi xuất hiện, trực tiếp đuổi theo hướng huynh trưởng của mình nơi đó, muốn liên thủ với huynh trưởng chiến cùng Đạo Nhất, diệt sát hắn.
- Không cần lại đây! Đây là trận chiến tranh hùng trên Để lộ! Ta đã giải khai khúc mắc, buông bỏ thù hận, đối thủ này ta tự mình đến!
Hỏa Kỳ Tử quát lớn.
Hỏa Lân Nhi dáng người uyển chuyển, màu da trắng tuyết, tuyệt đẹp như nụ hoa kim cương rơi xuống, tỏa hào quang ra bốn phía, đẹp kinh người, sợi tóc màu lam tung bay phủ hết toàn thân, đôi mắt to linh động nhìn quét một vòng, rồi sau đó xoay người lại tiến vào trong núi cổ.
Dan phát mọi người bàn tán sôi nổi!
- Các Cổ Hoàng tử đều đến đây rồi sao, ai trở thành đỉnh cao?
Thánh Hoàng tử, Đạo Nhất, Hỏa Kỳ Tử, Hoàng Hư Đạo, Thần Tàm đạo nhân... rất nhiều người cùng xuất hiện ở kiếp này, cùng với con của Đế của Nhân tộc có thể tồn tại, một ngày này chú định hết thảy đều phải bị đánh vỡ.
Có thể nói, lần này chính là tới một lần trận chiến Đế lộ tranh hùng tàn khốc nhất trên lịch sử, mỗi người đều xác nhận là anh kiệt có một không hai một thời đại, đến từ thời kỳ bất đồng, tập trung lại cùng nhau, sẽ sinh ra va chạm đáng sợ nhất.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây chính là chinh phạt giữa Cổ Hoàng, Đại đế, là con nối dòng của họ đại biếu cho đạo của họ, hoàn thành một lần quyết đấu đỉnh phong, thỏa mãn nguyện vọng.
Quả nhiên, không ra ngoài dự liệu của mọi người, Cổ Hoàng tử tới không ít, Hoàng Hư Đạo xuất hiện, hóa thành một con Thần Hoàng màu máu, chìm sâu vào trong núi cổ hỗn độn, chấn động nơi đây.
“Ầm” một tiếng, một cỗ quan tài ngọc bích nổ tung, một người toàn thân đều bao phủ ráng màu xanh biếc vọt vào trong núi, hắn vừa xuất động liền chấn cho bốn phương đều run rẩy.
- Là người của Địa phủ, là một Chuẩn đế, có thể là Phủ chủ đời tiếp theo!
Lời vừa nói ra, rất nhiều người chấn động, Địa phủ khủng bố đã ăn sâu vào lòng người. “Hết thảy đầu cuối Luân hồi đều sẽ kết thúc, Địa phủ là chốn quay về của chúng sinh”, những lời này từng lưu truyền ở thế gian, khiến lòng người kinh sợ.
“Xoạt!”
Một đạo kiếm quang chém phá bầu trời, mở ra hỗn độn, thẳng tắp chìm sâu vào trong núi cổ, một nam nhân đầu bạc như tuyết, một bước liền bước vào trong chiến trường, cầm trong tay một thanh hắc kiếm, đánh giết đi vào.
Cái loại kiếm quang sắc bén tuyệt thế này, thế tục ít thấy, làm cho mọi người đều sởn tóc gáy, quá mức đáng sợ, hắn là Kiếm tiên sao? Rất nhiều Đại Thánh bộ lông trên người đều rơi rụng xuống.
Sát khí lãnh liệt quét qua, rất nhiều người cơ thể đều xuất hiện vết máu, thiếu chút nữa vỡ ra!
Mà đây chỉ là thần uy của Tiên kiếm khi hắn vượt qua, khí tức tự nhiên lưu chuyển ra mà thôi, đều không phải là lực công kích.
- Là hắn, Thần!
Diệp Phàm kinh ngạc, cách xa nhiều năm như vậy, không ngờ lại gặp được.
Năm đó, khi hắn đi tới Vĩnh Hằng Tinh vực, ở nửa đường từng nhìn thấy một viên cổ tinh cô quạnh, nơi đó có một người khổng lồ khai thiên, nhật nguyệt tinh hà đều nhỏ bé như con kiến vờn quanh ở bên thân hắn, quả thực hắn giống như là một Sáng Thế Thần, đáng tiếc chứng đạo thất bại, chết đi ở nơi đó.
Mà khi đó từng có một Thần đầu bạc vô cùng khửng bố, ở nơi đó tế bái.
- Dĩ nhiên là hắn!
Diệp Phàm tự nhiên nhớ tới.
Trên thực tế, khi con đường thành tiên mở ra, Thần đầu bạc này cũng từng xuất hiện, cầm trong tay một phần ba cái đỉnh đồng xanh, ném mạnh ra ngoài, nổ nát con đường thành tiên, làm cho Trường Sinh Thiên Tôn thiếu chút nữa bị chôn vùi ở trong đó.
Ngày nay, người này tái hiện, tuyệt đối là cao thủ một thế hệ, hắn đối với Địa phủ rất có địch ý, ngày nay phóng vọt vào tự nhiên là vì kẻ tiếp nhận chức vụ của Địa phủ kia.
Mấy thân ảnh cùng nhau thoáng hiện, lại có mấy người chìm sâu vào, từng người pháp lực như biển, nâng tay là có thể hái trăng sao trên trời.
- Ta cảm giác được có khí tức trong cấm địa Sinh Mệnh, có hậu đại của bọn họ đi vào!
Thánh Hoàng tử nói, Tiên thiết côn trong tay hắn đang run run, nó gãy đoạn là ở trận chiến ngày xưa ấy, nên rất nhạy cảm với khí tức cấm địa, lúc này nó khát vọng chiến một trận.
Diệp Phàm yên lặng cảm ứng, hắn biết, tối thiểu có Ám Bồ của Bất Tử Sơn đến đây, chìm sâu vào trong đó.
Thánh Hoàng tử trước một bước hành động, trực tiếp đánh giết đi vào, tiến vào trong núi cổ hỗn độn, hắn muốn đi tới chỗ thần tượng của phụ thân thăm viếng, giải quyết cho xong tâm nguyện.
Sau đó không lâu, địa phương này sôi trào.
Ai cũng không nghĩ tới, rất nhiều thiên kiêu tiến vào, không thể tránh khỏi phải tranh hùng, đại chiến đột nhiên bạo phát, còn khủng bố hơn so với tưởng tượng của mọi người!
Hậu nhân của chư Hoàng đại chiến, đây là diễn biến đại quyết chiến theo hình thức khác, là khát vọng của chí tôn cổ đại, nhưng chưa từng tiến hành!
- Ôi!
Đột nhiên, vang lên một tiếng thở dài già nua, làm cho Diệp Phàm khiếp sợ. Từ trong núi hỗn độn, nơi đó như là có một Đại đế đang nhìn xuống hậu nhân, hiển lộ ra hết tang thương và mỏi mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.