Chương 368: Tiền cược kinh thế
Thần Đồng
17/04/2013
Diệp Phàm cười cười, tỏ lòng biết ơn với bọn họ. Thật vất vả hắn mới xuyên qua đám người, sau đó không lâu đi tới chỗ ở của Lý Hắc Thủy.
Lý Hắc Thủy cười to, trên khuôn mặt đen viết đầy vui vẻ:
- Tiểu Diệp Tử các ngươi cũng thật là, bắt sống Thánh nữ. Chuyện này thật khiến người ta kinh ngạc rớt cằm.
- Xích Long lão đạo rời Thần Thành rồi sao?
Diệp Phàm hỏi vấn đề này, bởi vì hắn cần một viện trợ phía sau mạnh mẽ, cảm thấy được lần này hơn phân nửa sẽ sinh ra sóng gió.
Lý Hắc Thủy cười nói:
- Toàn bộ lão bất tử ở Thần Thành đều hy vọng lão ta rời đi. Có lão ở đây, rất nhiều người đều không được tự nhiên. Tuy nhiên hắn căn bản không có tính toán rời đi.
-Quá tốt rồi!
Diệp Phàm mừng rỡ. Vạn nhất xảy ra vấn đề, có thể tìm Xích Long đạo nhân ép một chút, hắn tin tưởng đối phương sẽ không ngồi xem mặc kệ.
- Rốt cục ngươi đã trở lại, hôm nay đáng để ăn mừng. Muốn đi Diệu Dục Am, Thủy nguyệt tiểu trúc hay là Quảng Hàn Khuyết?
Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói ra ba đại Thánh địa phong nguyệt của Thần Thành.
- những nơi này thì thôi đi, chúng ta điệu thấp một chút.
Diệp Phàm cười lắc đầu.
- ngươi trấn áp hai Thánh nữ, tự nhiên không hiếm lạ ba đại Thánh địa này. Tuy nhiên cũng không nên coi thường, tỷ như An Diệu Y so với Thánh nữ cũng không kém.
- ngươi... cho tới giờ đều không đứng đắn!
Diệp Phàm đấm hắn một quyền.
- Tiểu Diệp Tử, hai ta ai không đứng đắn. ngươi tùy thân mang theo hai vị Thánh nữ, cũng không biết xấu hổ nói ta?
- Hai Thánh nữ cũng chỉ là hoa trong sương trăng trong nước. Nếu thả ra chính là đại họa.
Lý Hắc Thủy cười nói:
- Vậy đi Túy Tiên Khuyết hoặc là Huyễn Thực Phủ đi.
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Túy Tiên Khuyết đã đi rồi, vậy chúng ta liền tới Huyễn Thực Phủ chúc mừng một chút. Hôm nay bất cứ giá nào ta cũng mời ngươi ăn tiên yến.
- Ngay cả là nhân vật cấp Thánh chủ cũng hầu như không chọn tiên yến, động một cái là vài vạn cân Nguyên. Chúng ta hay là thôi đi.
- Không sao, chúng ta cũng tới kiến thức một chút.
Hai người bay lên trời cao hướng về phía Huyễn Thực Phủ. Đây là một vùng điện ngọc màu sắc rực rỡ, màu sắc mỗi một tòa thiên cung đều không giống nhau, do ngọc xanh, tím, trắng xây thành.
Từ xa nhìn lại, đặt trên đỉnh mây, hào quang lấp lánh, như là đi tới Tiên giới. Mỗi một tòa cung khuyết đều trồng đầy tiên thảo và tiên hoa, có linh cầm bay múa.
- Cổ Phong tiểu đệ, ngươi đã trở lại.
Vừa tới nơi liền có người quen phát hiện bọn họ. Trong một tòa cung khuyết ngọc trắng ở xa xa, Yêu Nguyệt Không đi ra cười lớn nói:
- Bên này ta có khách, lát nữa sau khi xong sẽ tới tìm các ngươi, giữ cho ta một chỗ.
- Được, lát nữa gặp. Hôm nay phải uống cho sảng khoái.
Hai người cười nhận lời.
Sau lưng Huyễn Thực Phủ tự nhiên có thế lực lớn duy trì, một trong số đó chính là người của Đại Hạ hoàng tộc Trung Châu. Bọn họ hàng năm có người đóng tại Thần Thành, cuối cùng tham dự khai sáng ra một vùng cung khuyết như vậy.
Mười tám cô gái tu vi đều không yếu, thân mặc vũ y sặc sỡ, trên mặt tươi cười ngọt ngào dẫn đường cho hai người, đưa bọn họ vào trong một tòa tiên khuyết ngọc tía.
- Thật sự là oan gia ngõ hẹp. Dường như ta thấy một đám khốn kiếp đang trong cung khuyết cách đây không xa.
Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Đều tới vì ngươi. Lần trước ngươi cắt ra Thần dược thái cổ không trọn vẹn, Long Văn Hắc Kim Thánh linh kiếm, Thần Tàm chấn động Thần Thành, truyền khắp thế gia Nguyên Thuật.
Lần trước Diệp Phàm cược lớn kinh thế, đại bại Thác Bạt Xương. Lần này không chỉ có Thác Bạt gia tộc có cao thủ tới, vài thế gia Nguyên Thuật cổ xưa khác cũng có nhân vật cái thế tới Thần Thành.
Diệp Phàm cũng không thèm để ý. Lần này nhất định phải có phong ba lớn hơn, phải đạt được ngàn vạn cân Nguyên, muốn điệu thấp cũng không được.
- Không ít cao thủ Nguỵên Thuật tới Thần Thành, bọn họ chỉ là một bộ phận. Tuy nhiên bọn họ thật sự rất quá đáng. Trong những này này, bọn họ vì ép ngươi ra, tuyên bố muốn giẫm chết ngươi về Nguyên Thuật.
- Ta chờ mong bọn họ tới giẫm ta. Tuy nhiên, không có trăm vạn cân Nguyên, ta sẽ không ứng chiến. Muốn tìm tới cửa trước tiên tự xem lại mình một chút.
Hai người Diệp Phàm tiến vào trong tử khuyết, cũng không chọn tiên yến. Đó thật sự quá khoa trương, chỉ sợ sẽ khiến cho nhiều đại nhân vật phản cảm.
Ngoài cung khuyết, sương mù mông lung trong hồ sen, vài nữ nhân đang múa dáng người uyển chuyển, như đang ở Dao Trì, rượu không say người người tự say.
Hai người một ly lại một ly vào bụng, không bao lâu một cô gái thanh xuân tiến lên nói:
- Hai vị khách quý. Đại Hạ hoàng tử biết các vị ở đây, lát nữa sẽ tới, hy vọng chờ thêm một ít thời gian.
- Yên tâm, trong thời gian ngán chúng ta sẽ không rời đi.
Diệp Phàm gật đầu.
Đại Hạ hoàng tộc là một trong những người ủng hộ phía sau lưng Huyễn Thực Phủ. Đại Hạ hoàng tử biết bọn họ đến đây cũng không có gì lạ.
không quá bao lâu, lại có một thiếu nữ tới khẽ cúi đầu, nói:
- Hai vị khách quý. Khách quý trong Thanh Cung đối diện muốn các vị đi qua.
- người trong Thanh Cung?
Lý Hắc Thủy cười lạnh. Chính là những người của thế gia Nguyên Thuật mà hắn vừa nói tới.
- Bọn họ nói là muốn chúng ta đi qua mà không phải mời chúng ta qua?
Diệp Phàm cười hỏi cô gái, hắn phát hiện cô gái này nói chuyện rất có kỹ xảo.
Đối phương khẳng định nói lời bất kính, khi cô gái truyền lời cố ý không dùng từ “Mời” mà là dùng từ “Muốn” để uyển chuyển chỉ rõ tình huống.
- Đúng vậy!
Cô gái này gật đầu.
Bọn họ ở đây có thể thường thấy đại nhân vật, nhìn quen mọi trường hợp, tuy rằng tuổi không lớn nhưng đều rất lõi đời.
- Bọn họ cho rằng mình là ai, tùy tiện đã muốn hô quát chúng ta đi qua? Nói cho bọn họ không rảnh!
Lý Hắc Thủy nói.
-Này...
Cô gái khó xử, nhưng vẫn nhu thuận lui xuống.
người trong Thanh Cung tuy rằng nhận được lời bẩm báo đã được biến thành tốt đẹp hơn nhưng vẫn còn có người khó chịu. Hai người không đến đủ để nói lên kết quả.
- Thật cuồng vọng. Có tiền bối của giới Nguyên Thuật tại đây, để cho hai người bọn họ tới kính rượu nhưng lại làm cao. Thật cho rằng mình là Nguyên Thiên Sư sao?
- Căn bản không xem các vị tiền bối vào trong mắt. Thật sự là tự cao tự đại coi trời bằng vung, không có một chút quy củ!
Vài người trẻ tuổi đều cười lạnh, đứng lên nhìn về phía tử khuyết.
Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy xuyên qua tiên trì hoa sen, nhìn thấy đối diện có người nhìn tới cũng không thèm để ý, tiếp tục chạm cốc thưởng thức điệu múa của mấy cô gái.
- Bọn họ tới!
Diệp Phàm phát hiện vài người trẻ tuổi đi tới, sắp tiến vào trong tử khuyết.
- Hai người các ngươi thật là làm cao, danh túc của giới Nguyên Thuật tới chỗ này, gọi các ngươi qua kính rượu cũng không động một bước.
người đi đầu tiên vừa vào tử khuyết liền cười lạnh.
Diệp Phàm ngẩng đầu liếc một cái nhìn bọn họ nói:
- Cái gì là kính rượu? Mấy người các ngươi ngông nghênh hô quát chúng ta qua, như vậy xứng được với từ “Kính” sao? Hai chúng ta vì sao phải kính các ngươi?
Lý Hắc Thủy buông đũa, đảo qua bọn họ một cái nói:
- Các ngươi là ai, hai chúng ta với các ngươi rất quen thuộc sao? Dựa vào cái gì hô quát chúng ta qua kính rượu?
- Chúng ta là ai ngươi còn không rõ lắm sao? ở Thần Thành chờ hơn một tháng, muốn cùng Cổ Phong quyết đấu Nguyên Thuật.
Một người khác cười lạnh.
- Thì ra là các ngươi.
Lý Hắc Thủy không thèm để ý liếc một cái, lại uống một chén rượu mới nói:
- Trong những ngày này, ta thường nghe người ta nói các ngươi tuyên bố muốn giẫm chết Cổ Phong ở trên Nguyên Thuật. Thả ra lời độc như vậy, còn ngông nghênh bảo chúng ta qua kính rượu?
- Chúng ta quả thật nói những lời đó, chỉ là muốn các ngươi mau xuất hiện. Đừng như rùa rụt cổ, không dám lộ diện.
Vài tên trẻ tuổi này khá bất kính.
- Ruồi bọ ở đâu ra vo ve, thật sự là ảnh hưởng tâm tình. Nếu không đi, ta gọi người của Huyễn Thực Phủ ra mặt đuổi!
Lý Hắc Thủy phất phất tay như đập ruồi bọ.
- Tốt, tốt, tốt. Các ngươi ngông. Vậy gặp ở thạch phường Thánh địa.
Bọn họ có lòng ra tay nhưng sau khi nghĩ đến đây là địa phương nào đều vứt bỏ chủ ý.
- Các ngươi là ai, ta biết sao? Tùy tiện con chó con mèo nhảy ra thì ta đáp ứng?
Diệp Phàm gắp rau bỏ vào miệng, sau đó cười lạnh nói:
- Nếu muốn quyết đấu Nguyên Thuật với ta cũng được, chuẩn bị tốt Thần Nguyên trước đi. Nếu giá trị thấp hơn trăm vạn cân Nguyên tinh thuần, không cần cược với ta.
Mấy người đều bị kinh sợ. Trăm vạn cân Nguyên, đây quả thật là cược lớn kinh thiên, trước giờ gần như chưa từng có tiền cược lớn như vậy.
- Một đám ngạo khí xông lên tận trời, hô quát với chúng ta lại không lấy ra nổi Nguyên? Nếu đã như vậy thì đừng nên huênh hoang khoác lác, từ đâu tới thì cút về đó đi!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Trăm vạn cân Nguyên, chính ngươi có sao?
- Các ngươi thật sự hiểu biết chúng ta sao? Đi hỏi thăm chiến tích của Cổ Phong, chỉ riêng người của thế gia Nguyên Thuật các ngươi đã tặng chúng ta một khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người rồi.
Lý Hắc Thủy cười to.
Mấy người lập tức câm bặt, không biết nói gì cho phải.
Trăm vạn cân Nguyên bằng vào bọn họ không có khả năng lấy ra được.
- Các ngươi đến từ thế gia Nguyên Thuật khác nhau hả, nếu trưởng bối của các ngươi ở đây, trở về nói với bọn họ: Muốn cược với ta thì lấy ra trăm vạn cân Nguyên. nếu không thì đừng tới khiêu khích!
Diệp Phàm cũng phát ra lời độc.
Bên cạnh, đám thiếu nữ đều sợ ngây người. Trăm vạn cân Nguyên, con số trên trời này thật sự quá kinh người.
Rất nhiều khách quý trong cung khuyết đều bị kinh động. Cược lớn kinh thiên - trăm vạn cân Nguyên. Dám nói lời như vậy, thật sự khiến người chấn động.
Cách đó không xa có mấy người đi ngang qua, vừa khéo nhìn thấy bọn người Diệp Phàm, cười lạnh nói:
- Ta tưởng là ai, thì ra là hai tên tiểu bối không biết trời cao đất rộng. Quả nhiên cuồng vọng.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn, phát hiện là Thái thượng trưởng lão của Huyễn Diệt Cung Lý Nhất Thủy. Có thể nói là oan gia đối đầu.
- Chúng ta quyết đấu Nguyên Thuật, nói ra tiền đặt cược, liên quan gì đến ngươi?
Lý Hắc Thủy hoàn toàn không sợ, sớm muốn lấy miếng Hắc Thiết Lệnh kia ném lên mặt hắn.
- Tiểu bối vô tri, các ngươi nói với ta sao?
Lý Nhất Thủy sa sầm mặt.
- ngươi tính là cái gì?
Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy đồng thời mở miệng. Lần này cược đá nhất định gây ra sóng to gió lớn, cùng với như thế còn không bằng trước chấn nhiếp một số người xuất đầu trước.
- Hai tên tiểu bối các ngươi không biết sống chết.
- lão già đừng cậy già lên mặt.
Hai người căn bản không sợ.
Đúng lúc này, Đại Hạ hoàng tử cùng tiểu ni cô áo trắng chạy tới. Hạ Nhất Minh từ rất xa đã cười lớn nói:
- Cổ Phong huynh đệ, rốt cục ngươi đã trở lại.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện tiểu tinh linh màu vàng kia cũng xuất hiện, bám trên đầu vai tiểu ni cô, đang tức giận huơ huơ móng vuốt về phía hắn.
- Thật sự sẽ có cược lớn kinh thiên sao? Trăm vạn cân Nguyên, đủ để chấn động cả Bắc Vực.
Yêu nguyệt Không cười to đi tới.
- Đại thủ bút a!
Trong cung khuyết khác, một số nhân vật đời trước nghe thấy động tĩnh bên này đều kinh ngạc than thở.
- Cổ Phong tiểu đệ lại muốn làm ra cử chỉ kinh thế sao?
Tiếng cười khẽ truyền đến, An Diệu Y xinh đẹp gần như mộng ảo xuất hiện. Nàng cũng ở Huyễn Thực Phủ này.
Lý Hắc Thủy cười to, trên khuôn mặt đen viết đầy vui vẻ:
- Tiểu Diệp Tử các ngươi cũng thật là, bắt sống Thánh nữ. Chuyện này thật khiến người ta kinh ngạc rớt cằm.
- Xích Long lão đạo rời Thần Thành rồi sao?
Diệp Phàm hỏi vấn đề này, bởi vì hắn cần một viện trợ phía sau mạnh mẽ, cảm thấy được lần này hơn phân nửa sẽ sinh ra sóng gió.
Lý Hắc Thủy cười nói:
- Toàn bộ lão bất tử ở Thần Thành đều hy vọng lão ta rời đi. Có lão ở đây, rất nhiều người đều không được tự nhiên. Tuy nhiên hắn căn bản không có tính toán rời đi.
-Quá tốt rồi!
Diệp Phàm mừng rỡ. Vạn nhất xảy ra vấn đề, có thể tìm Xích Long đạo nhân ép một chút, hắn tin tưởng đối phương sẽ không ngồi xem mặc kệ.
- Rốt cục ngươi đã trở lại, hôm nay đáng để ăn mừng. Muốn đi Diệu Dục Am, Thủy nguyệt tiểu trúc hay là Quảng Hàn Khuyết?
Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói ra ba đại Thánh địa phong nguyệt của Thần Thành.
- những nơi này thì thôi đi, chúng ta điệu thấp một chút.
Diệp Phàm cười lắc đầu.
- ngươi trấn áp hai Thánh nữ, tự nhiên không hiếm lạ ba đại Thánh địa này. Tuy nhiên cũng không nên coi thường, tỷ như An Diệu Y so với Thánh nữ cũng không kém.
- ngươi... cho tới giờ đều không đứng đắn!
Diệp Phàm đấm hắn một quyền.
- Tiểu Diệp Tử, hai ta ai không đứng đắn. ngươi tùy thân mang theo hai vị Thánh nữ, cũng không biết xấu hổ nói ta?
- Hai Thánh nữ cũng chỉ là hoa trong sương trăng trong nước. Nếu thả ra chính là đại họa.
Lý Hắc Thủy cười nói:
- Vậy đi Túy Tiên Khuyết hoặc là Huyễn Thực Phủ đi.
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Túy Tiên Khuyết đã đi rồi, vậy chúng ta liền tới Huyễn Thực Phủ chúc mừng một chút. Hôm nay bất cứ giá nào ta cũng mời ngươi ăn tiên yến.
- Ngay cả là nhân vật cấp Thánh chủ cũng hầu như không chọn tiên yến, động một cái là vài vạn cân Nguyên. Chúng ta hay là thôi đi.
- Không sao, chúng ta cũng tới kiến thức một chút.
Hai người bay lên trời cao hướng về phía Huyễn Thực Phủ. Đây là một vùng điện ngọc màu sắc rực rỡ, màu sắc mỗi một tòa thiên cung đều không giống nhau, do ngọc xanh, tím, trắng xây thành.
Từ xa nhìn lại, đặt trên đỉnh mây, hào quang lấp lánh, như là đi tới Tiên giới. Mỗi một tòa cung khuyết đều trồng đầy tiên thảo và tiên hoa, có linh cầm bay múa.
- Cổ Phong tiểu đệ, ngươi đã trở lại.
Vừa tới nơi liền có người quen phát hiện bọn họ. Trong một tòa cung khuyết ngọc trắng ở xa xa, Yêu Nguyệt Không đi ra cười lớn nói:
- Bên này ta có khách, lát nữa sau khi xong sẽ tới tìm các ngươi, giữ cho ta một chỗ.
- Được, lát nữa gặp. Hôm nay phải uống cho sảng khoái.
Hai người cười nhận lời.
Sau lưng Huyễn Thực Phủ tự nhiên có thế lực lớn duy trì, một trong số đó chính là người của Đại Hạ hoàng tộc Trung Châu. Bọn họ hàng năm có người đóng tại Thần Thành, cuối cùng tham dự khai sáng ra một vùng cung khuyết như vậy.
Mười tám cô gái tu vi đều không yếu, thân mặc vũ y sặc sỡ, trên mặt tươi cười ngọt ngào dẫn đường cho hai người, đưa bọn họ vào trong một tòa tiên khuyết ngọc tía.
- Thật sự là oan gia ngõ hẹp. Dường như ta thấy một đám khốn kiếp đang trong cung khuyết cách đây không xa.
Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Đều tới vì ngươi. Lần trước ngươi cắt ra Thần dược thái cổ không trọn vẹn, Long Văn Hắc Kim Thánh linh kiếm, Thần Tàm chấn động Thần Thành, truyền khắp thế gia Nguyên Thuật.
Lần trước Diệp Phàm cược lớn kinh thế, đại bại Thác Bạt Xương. Lần này không chỉ có Thác Bạt gia tộc có cao thủ tới, vài thế gia Nguyên Thuật cổ xưa khác cũng có nhân vật cái thế tới Thần Thành.
Diệp Phàm cũng không thèm để ý. Lần này nhất định phải có phong ba lớn hơn, phải đạt được ngàn vạn cân Nguyên, muốn điệu thấp cũng không được.
- Không ít cao thủ Nguỵên Thuật tới Thần Thành, bọn họ chỉ là một bộ phận. Tuy nhiên bọn họ thật sự rất quá đáng. Trong những này này, bọn họ vì ép ngươi ra, tuyên bố muốn giẫm chết ngươi về Nguyên Thuật.
- Ta chờ mong bọn họ tới giẫm ta. Tuy nhiên, không có trăm vạn cân Nguyên, ta sẽ không ứng chiến. Muốn tìm tới cửa trước tiên tự xem lại mình một chút.
Hai người Diệp Phàm tiến vào trong tử khuyết, cũng không chọn tiên yến. Đó thật sự quá khoa trương, chỉ sợ sẽ khiến cho nhiều đại nhân vật phản cảm.
Ngoài cung khuyết, sương mù mông lung trong hồ sen, vài nữ nhân đang múa dáng người uyển chuyển, như đang ở Dao Trì, rượu không say người người tự say.
Hai người một ly lại một ly vào bụng, không bao lâu một cô gái thanh xuân tiến lên nói:
- Hai vị khách quý. Đại Hạ hoàng tử biết các vị ở đây, lát nữa sẽ tới, hy vọng chờ thêm một ít thời gian.
- Yên tâm, trong thời gian ngán chúng ta sẽ không rời đi.
Diệp Phàm gật đầu.
Đại Hạ hoàng tộc là một trong những người ủng hộ phía sau lưng Huyễn Thực Phủ. Đại Hạ hoàng tử biết bọn họ đến đây cũng không có gì lạ.
không quá bao lâu, lại có một thiếu nữ tới khẽ cúi đầu, nói:
- Hai vị khách quý. Khách quý trong Thanh Cung đối diện muốn các vị đi qua.
- người trong Thanh Cung?
Lý Hắc Thủy cười lạnh. Chính là những người của thế gia Nguyên Thuật mà hắn vừa nói tới.
- Bọn họ nói là muốn chúng ta đi qua mà không phải mời chúng ta qua?
Diệp Phàm cười hỏi cô gái, hắn phát hiện cô gái này nói chuyện rất có kỹ xảo.
Đối phương khẳng định nói lời bất kính, khi cô gái truyền lời cố ý không dùng từ “Mời” mà là dùng từ “Muốn” để uyển chuyển chỉ rõ tình huống.
- Đúng vậy!
Cô gái này gật đầu.
Bọn họ ở đây có thể thường thấy đại nhân vật, nhìn quen mọi trường hợp, tuy rằng tuổi không lớn nhưng đều rất lõi đời.
- Bọn họ cho rằng mình là ai, tùy tiện đã muốn hô quát chúng ta đi qua? Nói cho bọn họ không rảnh!
Lý Hắc Thủy nói.
-Này...
Cô gái khó xử, nhưng vẫn nhu thuận lui xuống.
người trong Thanh Cung tuy rằng nhận được lời bẩm báo đã được biến thành tốt đẹp hơn nhưng vẫn còn có người khó chịu. Hai người không đến đủ để nói lên kết quả.
- Thật cuồng vọng. Có tiền bối của giới Nguyên Thuật tại đây, để cho hai người bọn họ tới kính rượu nhưng lại làm cao. Thật cho rằng mình là Nguyên Thiên Sư sao?
- Căn bản không xem các vị tiền bối vào trong mắt. Thật sự là tự cao tự đại coi trời bằng vung, không có một chút quy củ!
Vài người trẻ tuổi đều cười lạnh, đứng lên nhìn về phía tử khuyết.
Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy xuyên qua tiên trì hoa sen, nhìn thấy đối diện có người nhìn tới cũng không thèm để ý, tiếp tục chạm cốc thưởng thức điệu múa của mấy cô gái.
- Bọn họ tới!
Diệp Phàm phát hiện vài người trẻ tuổi đi tới, sắp tiến vào trong tử khuyết.
- Hai người các ngươi thật là làm cao, danh túc của giới Nguyên Thuật tới chỗ này, gọi các ngươi qua kính rượu cũng không động một bước.
người đi đầu tiên vừa vào tử khuyết liền cười lạnh.
Diệp Phàm ngẩng đầu liếc một cái nhìn bọn họ nói:
- Cái gì là kính rượu? Mấy người các ngươi ngông nghênh hô quát chúng ta qua, như vậy xứng được với từ “Kính” sao? Hai chúng ta vì sao phải kính các ngươi?
Lý Hắc Thủy buông đũa, đảo qua bọn họ một cái nói:
- Các ngươi là ai, hai chúng ta với các ngươi rất quen thuộc sao? Dựa vào cái gì hô quát chúng ta qua kính rượu?
- Chúng ta là ai ngươi còn không rõ lắm sao? ở Thần Thành chờ hơn một tháng, muốn cùng Cổ Phong quyết đấu Nguyên Thuật.
Một người khác cười lạnh.
- Thì ra là các ngươi.
Lý Hắc Thủy không thèm để ý liếc một cái, lại uống một chén rượu mới nói:
- Trong những ngày này, ta thường nghe người ta nói các ngươi tuyên bố muốn giẫm chết Cổ Phong ở trên Nguyên Thuật. Thả ra lời độc như vậy, còn ngông nghênh bảo chúng ta qua kính rượu?
- Chúng ta quả thật nói những lời đó, chỉ là muốn các ngươi mau xuất hiện. Đừng như rùa rụt cổ, không dám lộ diện.
Vài tên trẻ tuổi này khá bất kính.
- Ruồi bọ ở đâu ra vo ve, thật sự là ảnh hưởng tâm tình. Nếu không đi, ta gọi người của Huyễn Thực Phủ ra mặt đuổi!
Lý Hắc Thủy phất phất tay như đập ruồi bọ.
- Tốt, tốt, tốt. Các ngươi ngông. Vậy gặp ở thạch phường Thánh địa.
Bọn họ có lòng ra tay nhưng sau khi nghĩ đến đây là địa phương nào đều vứt bỏ chủ ý.
- Các ngươi là ai, ta biết sao? Tùy tiện con chó con mèo nhảy ra thì ta đáp ứng?
Diệp Phàm gắp rau bỏ vào miệng, sau đó cười lạnh nói:
- Nếu muốn quyết đấu Nguyên Thuật với ta cũng được, chuẩn bị tốt Thần Nguyên trước đi. Nếu giá trị thấp hơn trăm vạn cân Nguyên tinh thuần, không cần cược với ta.
Mấy người đều bị kinh sợ. Trăm vạn cân Nguyên, đây quả thật là cược lớn kinh thiên, trước giờ gần như chưa từng có tiền cược lớn như vậy.
- Một đám ngạo khí xông lên tận trời, hô quát với chúng ta lại không lấy ra nổi Nguyên? Nếu đã như vậy thì đừng nên huênh hoang khoác lác, từ đâu tới thì cút về đó đi!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Trăm vạn cân Nguyên, chính ngươi có sao?
- Các ngươi thật sự hiểu biết chúng ta sao? Đi hỏi thăm chiến tích của Cổ Phong, chỉ riêng người của thế gia Nguyên Thuật các ngươi đã tặng chúng ta một khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người rồi.
Lý Hắc Thủy cười to.
Mấy người lập tức câm bặt, không biết nói gì cho phải.
Trăm vạn cân Nguyên bằng vào bọn họ không có khả năng lấy ra được.
- Các ngươi đến từ thế gia Nguyên Thuật khác nhau hả, nếu trưởng bối của các ngươi ở đây, trở về nói với bọn họ: Muốn cược với ta thì lấy ra trăm vạn cân Nguyên. nếu không thì đừng tới khiêu khích!
Diệp Phàm cũng phát ra lời độc.
Bên cạnh, đám thiếu nữ đều sợ ngây người. Trăm vạn cân Nguyên, con số trên trời này thật sự quá kinh người.
Rất nhiều khách quý trong cung khuyết đều bị kinh động. Cược lớn kinh thiên - trăm vạn cân Nguyên. Dám nói lời như vậy, thật sự khiến người chấn động.
Cách đó không xa có mấy người đi ngang qua, vừa khéo nhìn thấy bọn người Diệp Phàm, cười lạnh nói:
- Ta tưởng là ai, thì ra là hai tên tiểu bối không biết trời cao đất rộng. Quả nhiên cuồng vọng.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn, phát hiện là Thái thượng trưởng lão của Huyễn Diệt Cung Lý Nhất Thủy. Có thể nói là oan gia đối đầu.
- Chúng ta quyết đấu Nguyên Thuật, nói ra tiền đặt cược, liên quan gì đến ngươi?
Lý Hắc Thủy hoàn toàn không sợ, sớm muốn lấy miếng Hắc Thiết Lệnh kia ném lên mặt hắn.
- Tiểu bối vô tri, các ngươi nói với ta sao?
Lý Nhất Thủy sa sầm mặt.
- ngươi tính là cái gì?
Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy đồng thời mở miệng. Lần này cược đá nhất định gây ra sóng to gió lớn, cùng với như thế còn không bằng trước chấn nhiếp một số người xuất đầu trước.
- Hai tên tiểu bối các ngươi không biết sống chết.
- lão già đừng cậy già lên mặt.
Hai người căn bản không sợ.
Đúng lúc này, Đại Hạ hoàng tử cùng tiểu ni cô áo trắng chạy tới. Hạ Nhất Minh từ rất xa đã cười lớn nói:
- Cổ Phong huynh đệ, rốt cục ngươi đã trở lại.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện tiểu tinh linh màu vàng kia cũng xuất hiện, bám trên đầu vai tiểu ni cô, đang tức giận huơ huơ móng vuốt về phía hắn.
- Thật sự sẽ có cược lớn kinh thiên sao? Trăm vạn cân Nguyên, đủ để chấn động cả Bắc Vực.
Yêu nguyệt Không cười to đi tới.
- Đại thủ bút a!
Trong cung khuyết khác, một số nhân vật đời trước nghe thấy động tĩnh bên này đều kinh ngạc than thở.
- Cổ Phong tiểu đệ lại muốn làm ra cử chỉ kinh thế sao?
Tiếng cười khẽ truyền đến, An Diệu Y xinh đẹp gần như mộng ảo xuất hiện. Nàng cũng ở Huyễn Thực Phủ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.