Già Thiên

Chương 587: Tiên Lệ Lục Kim thư

Thần Đồng

25/04/2013

Trên đời này không có mấy người có thể so thân thể với Diệp Phàm và dã man nhân. Đối kháng như vậy dù là Hoàng chủ Thần Triều cũng phải chịu thiệt.

Bàn tay của Đoạn Đức chỉ chảy máu mà thôi, cũng chưa bị đánh thành thịt nát, đủ để nói lên sự đáng sợ và cường đại của hắn, thân thể cũng rất rắn chắc.

- Ngươi có ý gì đó?

Đông Phương Dã trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đoạn Đức. Đúng lúc này hắn đưa khối đồng kia cho Diệp Phàm.

- Ta chỉ muốn nhìn một cái thôi.

Đoạn Đức không để ý tới thương thể, thần sắc vô cùng kích động, vẫn liều lĩnh tới gần như trước.

Hai mắt hắn nhìn không chớp mắt vào khối đồng, ánh mắt thâm thúy giống như chỉ cần nhìn tấm đồng một cái là tâm thần sẽ đắm chìm vào trong đó vậy.

Người khác có lẽ không biết nhưng Diệp Phàm lại hiểu hết mọi chuyện. Năm đó trước mộ Yêu đế ở Đông Hoang, khối lục đồng chí bảo xuất hiện, nhưng Đoạn Đức lại tự tay vứt đi, giờ đã trở thành tâm bệnh của hắn.

Giờ phút này gã mập họ Đoạn nhìn chằm chằm vào tấm đồng, khẳng định là nghĩ tới rất nhiều chuyện, cho nên mới liều lĩnh cướp đoạt, muốn xem đó là cái gì.

Đồng thời trong lòng Diệp Phàm cũng chấn động. Khối đồng này với khối lục đồng trong cơ thể hắn liệu có quan hệ gì không?

Hắn cầm trong tay, cẩn thận quan sát. Mà dã man nhân cũng đưa cây lang nha bổng về phía trước, cấn thận đề phòng Đoạn Đức biểu hiện giống như hổ rinh mồi

- Đây là...

Diệp Phàm biến sắc, vô cùng kinh ngạc nhìn vào những chữ nhỏ xíu kia.

- Ngươi xem cái gì, mau đưa ta đánh giá.

Hơi thở Đoạn Đức trở nên dồn dập.

- Trên đó viết gì thể?

Lão già mù cũng tiến lại, có vẻ rất bị thu hút.

Giác Hữu Tỉnh cũng đi tới, ánh mắt đẹp tỏa ra thần quang, chăm chú nhìn vào tấm đồng cổ xưa đầy gì sét kia, lộ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.

- Đến một chữ ta cũng không biết.

Diệp Phàm nói. Mấy người đều chờ hắn phân tích, ai dè kết quả lại là thé này.

- Cho ta nhìn một cái.

Lão già mù và Đoạn Đức đồng thời thò tay tới. Đông Phương Dã lập tức vung gậy ra phía trước ngăn cản bọn họ.

- Trừ phi các ngươi là sinh vật thái cổ, bằng không không thể hiểu nổi. Đây là thần văn cổ xưa nhất.

Diệp Phàm lắc đầu nói.

Hiện giờ hắn đã xác định là khối đồng này không có quan hệ gì với lục đồng trong cơ thể. Bởi vì hai bên có dao động khác nhau.

Hắn cầm khối đồng này có cảm giác nóng cháy, có thần vận đại đạo không thể hiểu nổi, hoàn toàn khác biệt với khối lục đồng trong cơ thể.

- Đây là...

Lúc này Đông Phương Dã cũng không ngăn cản nữa. Mấy người cùng nhau quan sát, nhìn chằm chằm vào khối đồng, sau đó đưa mẳt nhìn nhau.

Đây là thần văn thái cổ, là văn tự mào cả ngàn vạn cổ tộc trong quá khứ dùng chung, tương truyền là do thần linh thời cổ sáng tạo ra, cổ xưa nhất, được các chủng tộc thời đó đều biết.

Đoạn Đức rốt cục cũng có cơ hội sờ tới tấm đồng, lẳm bấm nói:

- Không phải lục đồng...

Hắn hơi không yên lòng, sau đó bi phẫn không thôi nói:

- Từng có một chí bảo trên nhân thế ở ngay trước mặt ta, mà ta lại $@#..ai

-

- Tên mập này điên rồ vừa thôi!

Dã man nhân bĩu môi nói.

Diệp Phàm oán thầm. Tên mập chết tiệt này vẫn nhớ mãi không quên. Xem ra lần trước bỏ qua khối lục đồng khiến hắn bị đả kích không nhỏ rồi.

Giờ phút này ánh mắt của lão giào mù mở rất to. Đoạn Đức không đoạt, hắn lại muốn động thủ. Diệp Phàm cảnh giác lui về phía sau, không để cho hắn nhìn

- Ta chỉ xem qua một chút thôi, có lấy của ngươi đâu. Đúng rồi. Ta thấy sao ngươi quen lắm, có phải là khách hàng của ta không? Ta đã từng bán Tiên Táng Đồ cho ngươi.

-

Diệp Phàm trợn trừng mắt nói:



- Cái lão già lừa đảo này có phải là bán một bộ đâu. Làm tới hơn ngàn bộ bán ra, ngươi đã lừa gạt bao nhiêu người hả?

- Ai lừa gạt chứ? Không hề giả nhé, bằng không sao ngươi lại tìm được tới đây?

Lão già mù chối đây đẩy, ra vẻ ta không phải là gian thương.

Mấy người đều không biết nói gì nữa. Tiên Táng Đồ giả đều là do hắn bán ra, có thể nói là nơi này ngoài những thế lực lớn ra, người khác đều là do hắn đưa tới.

Giác Hữu Tỉnh đột nhiên mở miệng nói:

- Trước thái cổ mà còn bảo tồn được tới nay chưa hỏng thỉ nhất định có khắc phù văn vô thượng, nếu không thì dù là báu vật cái thế cũng đã trở về với bụi đất rồi.

- Đây là Tiên Lệ Lục Kim.

Đoạn Đức nói xong liền vươn bàn tay béo múp ra chụp tới. Lão già mù cũng không phải lào ngoại lệ

Diệp Phàm không nói gì. Hai người này đúng là có thể sánh với Hắc Hoàng, gặp báu vật liền phải ôm ngay vào lòng mới được.

- Đây đúng là một mảnh Tiên Lệ Lục Kim, cùng tài liệu với Tiên Lệ Tháp của Tây Hoàng Mẫu lưu lại, có thể khắc thần văn vô thượng.

-

Bọn họ rốt cục cũng xác định khối đồng nát này rất khó lường, không phải đơn giản giống như vẻ ngoài gỉ sét của nó.

- $#$, đúng là cái đồ hoang phí, lại lấy Tiên Lệ Lục Kim làm sách, thế thì người ta còn dùng làm gì được nữa hả? Ngay cả Đại đế cũng còn phải gom góp thứ thánh vật này để tế luyện Thánh binh Cực Đạo của mình đó.

Đoạn Đức kêu lên.

- Quá xa xỉ rồi. Đây chính là Tiên Lệ Lục Kim trong truyền thuyết đó. Đương thời chỉ có Dao Trì còn một khối, luyện thành Tây Hoàng Tháp, không còn tìm thấy khối nào nữa đâu.

Lão già mù cũng đau lòng.

Tuy nhiên bọn họ nói thì nói cũng không ngừng tiến về phía trước, nhớ nhung tấm đồng ghi đầy thần văn này.

Hiện giờ không cần nghĩ cũng biết là văn tự ghi trên Tiên Lệ Lục Kim này khẳng định là vô giá. Những chữ này tuyệt đối không tầm thường.

- Ái da.

-$#@

Đoạn Đức và lão già mù đồng thời nguyền rủa, cảm thấy đầu óc tên rần, rút lui lại, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

- Tiên Lệ Lục Kim thư này đúng là có thần văn vô thượng, muốn dùng thần niệm ghi nhớ chữ trên này quá khó khăn.

Hai người nói.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm hồi lâu, một chữ cũng chẳng nhận ra nổi, mặc dù biết đây là tiên trân nhưng lại không đọc được, giương mắSt ra nhìn mà không có cách nào.

- Tây Mạc, Tu Di Sơn có người biết văn tự cổ này đó.

Giác Hữu Tình mở miệng. Nàng rất điềm tĩnh, giọng nói mang theo từ tính, rất âm tai.

Tu Di Sơn siêu nhiên thể ngoại, thần bí vô cùng, rất nhiều người đều tin rằng nơi này còn có cổ Phật sống, không ai dám mạo phạm.

- Có cơ hội phải tới Tu Di Sơn thỉnh giáo mới được.

Diệp Phàm nói. Hiện giờ đánh chết hắn cũng không đi.

Thích Ca Mâu Ni cũng rút đi từ Tây Mạc, trở thành nhân vật cấm kỵ. Diệp

Phàm cũng đến từ tinh không khác, nếu bị người của Tu Di Sơn phát hiện ra thì

trời biết sẽ phát sinh chuyện gì.

- Về sau bắt cóc một sinh linh thái cổ để hắn đọc là được.

Đông Phương Dã nói, vô cùng mạnh mẽ, coi chủng tộc thái cổ như gà vịt.

Diệp Phàm cảm thấy phiến lục đồng này quá quý hiếm, ngượng ngùng cầm trong tay nói:

- Thứ này quý giá quá.

-

- Thánh nhân viễn cổ hóa đạo, lưu lại một Thần thánh cốt duy nhất, qua muôn ngần thử thách vẫn bất diệt, có thể nói là ngưng tụ ảo diệu toàn thân hắn, là thần vật tuyệt thế, ngươi không do dự mà trực tiếp đưa cho ta. Khối đồng này ngươi cứ cầm lấy đi.

Đông Phương Dã nói.

Cuối cùng hai người đều thu lấy, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, trong lòng kích động vô cùng.



- Cây lang nha bổng này tương lai khẳng định có thể khôi phục thành binh khí của Thánh nhân, hơn nữa còn cường đại siêu cấp. Dù sao thì nó cũng dung hợp toàn bộ tinh hoa của Thánh nhân mà.

Đoạn Đức lầm bầm.

- Tiên Lệ Lục Kim thư tràn ngập tính chất không thể xác định nhưng tương lai nói không chừng lại dịch ra được một bộ tiên kinh cũng nên.

Lão già ôm trừng thần thì thầm.

Năm người rời khỏi tổ quả, sợ kim ô trưởng thành đuổi tới, sau khi chuồn ra thì lại tới trong một dãy núi khác.

- Lại một vũng nước...là Thần Nguyên dịch.

Đoạn Đức cả kinh kêu lên, vọt tới liền. Không thể nói là số mạng của tên mập chết tiệt này đúng là rất đỏ.

Lần này hắn phát hiện ra một vũng nước tới nửa thước vuông, hình thành từ Thần Nguyên dịch, tỏa ra thần quang rực rỡ, chiếu rọi cổ mộc xung quanh thành một màu xanh như ngọc.

- Nhiều Thần Nguyên dịch như vậy thì đã có thể trùm một tầng bên ngoài thân thể rồi. Ta nghĩ có thể phong ta một vạn tám ngàn năm đó. Nêu như bán cho những Thánh địa kia thì tuyệt đối có thể đổi được kiện thần binh Vương giả.

Lão già mù đỏ mắt nói:

- Ngươi không phải rất hiểu mộ táng học sao? Mau tìm xem thần linh kia được chôn ở nơi nào, đào quan tài kia ra sớm một chút. Bằng không để những Hoàng chủ, Yêu chủ kia nhanh chân tới trước thì chúng ta chẳng được xơ múi gì đâu.

Đoạn Đức bình tĩnh ở lại, nhìn chằm chằm vào tiểu thế giới này, suy nghĩ xuất thần rồi nói:

- Sao ta cảm thấy nơi nào cũng là nơi thích hợp để chôn người thế. Đúng là không hổ là nơi tiên táng.

Tiểu thế giới này không lớn, nhưng mỗi một ngọn núi đều phải tìm một lần thì cũng khiến người ta mệt chết.

Diệp Phàm tiến lên, dùng Nguyên Thiên thần thuật xem địa thế, tìm long mạch, khóa càn khôn, thăm do thiên cơ, muốn tìm nơi tiên táng.

- Giới này là giới trong giới, so với tiên nhân đồ bên ngoài còn huyền ảo hơn.

Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào một dãy núi phía xa xa nói:

- Các ngươi nhìn xem, kia có giống như hình dạng một tiên nhân ngã trên mặt đất không?

Mọi người đưa mắt quan sát, càng nhìn càng thấy giống. Những bụi cây rậm rạp, thác nước chảy xuống giống như đẫm máu. Tiên nhân phơi thây, ngã xuống trong dãy núi.

- Chắc là chôn ở đó rồi.

Diệp Phàm cung cấp hình ảnh đại thể của thiên địa, Đoạn Đức rất nhanh có phỏng đoán. Sau đó hắn liền thấy phải tìm huyệt thể nào.

Năm người phấn chấn tế ra Tinh Hà, hóa thành một thác nước vượt núi mà đi, hiện ra phía trước ngọn núi kia thì dừng lại.

- Đây giống như một vết chém của tiên nhân vậy.

Lão già mù hít sâu một hơi khí lạnh.

Dãy núi này có hình dạng kỳ lạ, giống như tiên nhân phơi thây đầy đất nhưng lại lưu động khí tức thiên đạo, vừa tiếp cận liền nhưng có tiếng tụng cổ kinh.

Âm Thanh của đại đạo lớn mà huyền diệu, giống như từ trên chín tầng trời vọng xuống, không ngừng tràn vào trong tai của mấy người nhưng lại không thể nghe rõ, càng nghe càng nóng ruột.

- Quả nhiên là thần diệu khó lường.

Giác Hữu Tỉnh mở miệng, cành Bồ Đề trong tay tỏa ra ánh sáng xanh.

- Thừa dịp mấy tên Hoàng chủ, Yêu chủ, Thần tăng còn tìm kiếm ở địa phương khác, chúng ta mau chạy vào, thu tiên táng vào tay thôi.

Đông Phương Dã giục.

Đoạn Đức đi vòng quanh một hồi, sau đó tới một sườn núi trọc nói:

- Núi này tuyệt đối không thể lao bừa, bằng không sẽ gặp họa sát thân. Chứng ta tiến vào từ phía này đi.

Trên dãy núi có một cổ động, chính là miệng của tiên nhân bị phơi thây, thông sâu vào trong địa mạch.

Mới vừa tiến vào trong cổ động, mọi người liền biến sắc, thần lực bị áp chế rất mạnh, còn có một loại uy áp vô thượng truyền ra từ sâu trong địa mạch khiến người muốn quỳ rạp xuống đất.

- Có thể so với khí tức của Đại để cổ, tương tự như Thánh binh Cực Đạo tỉnh giấc.

Diệp Phàm tói qua đại chiến ở Thần Thành Bắc Vực, lúc ấy đã có người muốn giết Khương Thần Vương, ngay cả Thánh binh Cực Đạo cũng đều lôi ra. Hắn tự mình cảm nhận được hai vũ khí Cực Đạo tỉnh giấc, suýt nữa là hủy diệt phạm vi vạn dặm.

- Tất có thi thể của thần linh cổ.

Gã mập họ Đoạn nói về mộ táng học có thể xem là một nhân sĩ đầy uy quyền, phán đoán một câu như vậy.

- Thần linh đó. Đủ loại dấu hiệu cho thấy thật sự có tồn tại trên thế gian. Chứng ta sắp nhìn thấy rồi!

Lão già mù cũng thì thầm.

Thần Chi Niệm đã xuất hiện, nếu không có nơi chôn cất thần linh thì thật sự không giải thích nổi. Mọi người đều kích động. Có lẽ bọn họ sắp được chứng kiến một thần tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook