Chương 777: Tiên Tam Trảm Đạo
Thần Đồng
07/11/2013
Ánh trăng u lãnh, đại địa trống trải hoang vắng,
chỉ có độc lang phát ra những tiếng hú thê lương.
Trong môi trường này, một cổ miếu sừng sững to lớn bao phủ trong quang huy màu vàng, thần thánh mà trang nghiêm, to lớn mà chính khí quả thật vô cùng thần bí.
Trong đại điện, bên cạnh một cây đèn cầy cổ, An Diệu Y ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, khuôn mặt trắng nốn như ngọc mang theo vẻ tươi cười, những ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng gãy lên cầm huyền, phát ra những âm phù thần diệu.
- Thật không biết ta!?
Diệp Phàm tiến lên, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi. Lúc này hắn không còn khí thế lăng lệ nha ngàn quân khi còn ở Vương gia.
Đang!
Ở sâu trong cổ miếu này truyền ra một tiếng chuông, truyền xa mấy trăm dặm, khiến cả thảo nguyên đều như run rẩy. Diệp Phàm dừng lại, đối kháng loại âm ba này.
Mà lúc này, sau đầu An Diệu Y dâng lên một mảnh phật quang, khiến một thân áo trắng của nàng càng thêm thần thánh. Lúc này, nàng ta như một vị Bồ Tát, thánh khiết mà cao xa.
Tóc đen tung bay, mỗi sợi lóng lánh, sau đâu nàng có một đạo thân hoàn hộ thể khiến nàng bảo tướng nghiêm trang, dù đang tươi cười nhưng khiến người ta cảm giác rất xa xôi.
- Diệu Ỵ, nàng sao lại không biết ta được?!
Do nhẹ nhàng nói.
- Từ biệt mười mấy năm, thời gian như nước chảy, đã qua không thể lưu lại. Hoa có khi nở lại, nhạn có lúc quay về, người dù quay lại nhưng đã đâu còn như cũ?!
Trong mắt An Diệu Y nổi lên một tầng hơi nước nhưng vẫn đang tươi cười, lưu động một loại ánh sáng kinh diễm.
Trong lòng Diệp Phàm run lên! Khi hắn đang ở thời điểm gian nan, khốn khổ nhất, mọi người đều chế giễu, cho rằng Thánh thể sớm có số mệnh, không thể phá vỡ nguyền rủa nhưng chỉ có An Diệu Y tin tưởng vững chắc rằng hắn có thể thành công đột phá cửa ải!
Chưa hết, nàng thậm chí còn đánh bạc, một canh bạc cả đời!
- Ta vẫn như trước, chưa bao giờ thay đổi!
Diệp Phàm đi nhanh tới, chăm chú nhìn nàng, muốn đến gần hơn.
Nhưng mà tiếng chuông lại vang lên, thần hoàn phía sau đầu An Diệu Y càng thêm rực rỡ, phật quang sáng chói, xuất trần thánhkhiết, khiến thế nhân không thể khinh nhờn.
- Thời gian không thể quay lại, chưa từng có đường về, đã bước ra một bước, chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi!
An Diệu Y tươi cười, ánh mắt rất dịu dàng, nhưng lại càng cảm giác xa xôi.
Mười hai năm trước, Diệp Phàm không quay đầu, cũng không thể nói lời từ biệt với nữ nhân này! Nghĩ lại những chuyện cũ khiến hắn không khỏi thất thần.
- Mặc dù tiến về phía trước nhưng người và tâm vẫn như cũ!
Ngày xưa, khi Diệp Phàm thành công đột phá, xóa bỏ nguyền rủa thì cũng bị đại đạo gây thương tích, sinh mệnh không nhiều, con đường phía trước vô vọng, gặp phải châm chọc mà khiêu khích. Một truyền nhân Tiểu Hành Cung nho nhỏ mà cũng giám vô lễ với hắn.
Thời kỳ đó, vì để hắn khỏi hẳn, An Diệu Y đi khắp nơi cầu linh dược, giao cả Niết Bàn Kinh của Phật giáo cho hắn, còn song tu để chữa thương.
Hắn không thể nào quên tất cả những điều này.
- Diệu Y, nàng còn nhớ rõ ta!
Diệp Phàm chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng nói.
Trong quá trình này, Lệ Thiên hiếm khi không xen vào câu nào, cùng Yến Nhất Tịch đứng yên ngoài đại điện, lẳng lặng chú ý hết thảy.
An Diệu Y nhoẻn cười vô cùng xinh đẹp, có thần huy bất hủ nở rộ nhưng Diệp Phàm lại cảm giác càng ngày càng xa vời.
- Sớm không biết ngươi!
Những lời này rất khẽ nhưng khiến đáy lòng Diệp Phàm run lên! Hắn đi vào thế giới này, đã quen thuộc sinh với tử, giày dụa mà sống, vì cường đại mà tu hành, cũng không có cái gọi là gút mắt nhân tình, chỉ có cảm động.
Mà nay, sau khi nghe lời này, hắn sinh ra một cảm giác chua xót, ở sâu trong đáy lòng phải giật mình, như đang giằng co.
- Không biết ta, thái độ của nàng có như trước không?!
- Người nếu quay đầu lại nhưng cũng không như trước. Ta đã nói bước chân đã đặt xuống, sẽ không còn đường về!
Thanh âm An Diệu Y rất khẽ, ngón tay lưu loát đánh lên hụyền cầm, tấu ra diệu âm, trong đại thảo nguyên trống trải này tạo ra cảm giác rất đồng điệu mà thê lương.
- Nàng là nói?
Diệp Phàm đi nhanh về phía trước, tới cạnh người nàng.
An Diệu Y nở một nụ cười, mái tóc buông xuống, mềm mại như lụa.
- Nàng đợi ngươi nhiều năm nhưng vẫn chưa gặp lại.
- Nàng... là ai?
Diệp Phàm run giọng nói.
- Nàng là nàng!
Thần sắc An Diệu Y dịu dàng, lời nói càng khẽ, trong mắt tràn ngập hơi nước.
- Nàng chính là ngươi!
Diệp Phàm nói.
- Không phải rồi, lúc trước nàng chính là ta nhưng mà nay ta không phải là nàng!
An Diệu Y cười nhưng nước mắt dần chảy xuống.
- Vì sao phải nói như vậy?!
Diệp Phàm run run.
An Diệu Y vung mái tóc, những sợi tóc bay múa, tràn ngập ánh sáng thần thánh. Nàng cười lớn nhưng nước mắt càng nhiều, đều dấu sau mái tóc.
- Bởi vì nàng kia đã không còn, mà nay chi còn có ta, không hề quen biết ngươi!
Ở giờ khắc này, thanh âm nàng rét lạnh.
- Diệu Y...
Diệp Phàm tiến lên, muốn nắm lấy cánh tay nàng.
Nhưng An Diệu Y nhẹ nhàng đánh huyền cầm, ở sâu trong cổ miếu lại vang lên tiếng chuông thật lớn, phật quang sau đầu nàng hừng hực, mơ hồ có thể thấy được một Đại Phật Từ Bi.
Diệp Phàm không thể tới gần hơn, nếu muốn tiếp tục tiến lên chỉ có động võ. Một mảnh tràng vực chắn đường tới của hắn.
- Ta chờ ngươi ở nơi này chỉ vì muốn gặp mặt một lần, một tâm nguyện cuối cùng của nàng!
Phật quang phía sau An Diệu Y vô lượng, trang nghiêm không thể xâm phạm, không còn dịu dàng như lúc trước nữa.
- Ngươi hay nàng, thế gian chỉ có một Diệu Y, bất luận là ai, bất kể thế nào, ta cũng phải tìm về!
Thanh âm Diệp Phàm hữu lực mà kiên định, tạo ra thánh vực hoàng kim, đi nhanh về phía trước.
- Chẳng lẽ ngươi muốn ra tay với ta sao?!
An Diệu Y bình tĩnh lên tiếng.
- Thế gian chỉ có một Diệu Y, vì để nàng trở về, rất xin lỗi, ta phải đắc tội!
Diệp Phàm mạnh mẽ điểm tay về phía trước.
Ầm!
Phật quang nhoáng lên, An Diệu Y chặn một kích này rồi phiêu phiêu lui về phía sau, như một nữ Bồ Tát ngồi xếp bằng xuống một đài sen, bảo tướng nghiêm trang.
Đang!
Tiếng chuông ầm vang nhưng thiện xướng Phật giáo, chấn động thiên địa, khiến thế nhân cảnh tỉnh, như một chậu nước lạnh đổ lên đầu.
Ầm
Hai người giao thủ trong điện, nhanh như tia chớp. Đạo pháp, bí thuật bắt đầu khởi động, tấn công bốn phía, thánh vực hoàng kim rực rỡ, phất quang vô lượng, không ngừng va chạm nhau.
Mặc dù không phải quyết chiến sinh từ, cũng giao thủ trong phạm vi nhỏ nhưng cũng rất ác liệt, có rất nhiều chỗ khiến người ta kinh thán, vô cùng phi phàm.
Xích!
Một đạo yên hà phá không hiện lên, cả hai bay ra cổ miếu, tiếp tục giao thủ trên đại thảo nguyên, trong trời đêm lưu lại một đạo quang hoa sáng lạn.
- Diệp tiểu tử, có cần chúng ta ra tay, dùng Thánh binh trấn áp nàng ta không?
Lệ Thiên kêu lớn.
- Tới hiện tại mà ngươi còn kêu thế sao?! Cứ để bọn họ đánh đi, không nên kêu loạn như vậy!
Yến Nhất Tịch trừng mắt quát hắn.
- Ta sớm nhìn ra cứ đánh nhau như vậy thì không đến độ xảy ra mất mạng, Diệp tiểu tử không dám xuống tay!
Lệ Thiẻn lẩm bẩm.
Diệp Phàm đại chiến với An Diệu Y, hai người đánh từ giữa hư không xuống mặt đất rồi tiến nhập một mảnh hồ lớn. Hắn không thể ra tay nặng nhưng cũng vô cùng giật mình.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm thấy An Diệu Y ra tay, trước kia chưa từng thấy nàng thể hiện tu vi, không ngờ cường đại như vậy khiến hắn rất kinh hãi.
Hai canh giờ trôi qua, Diệp Phàm nhíu nhíu mày, triển lộ ra thực lực đáng sợ, bằng không thật sự không hàng phục được mỹ nhân xinh đẹp này.
- Nữ nhân này thật cường đại! đã chạm vào cánh cửa Tiên Tam Trảm Đạo rồi, Diệp tiểu tử chỉ cần hơi vô ý cũng có thể bị nàng ta đánh cho bị thương!
Thần sắc Lệ Thiên rất ngưng trọng.
- Quả thật đáng sợ! Có được tu vi bực này đúng là một kỳ nữ!
Yến Nhất Tịch gật đầu.
Ầm ầm ầm…
Lại qua một canh giờ, dù Diệp Phàm đánh mạnh tay, Lục Đạo Luân Hồi Quyền áp chế hết thày, Đấu Chiến Thánh Pháp thôi diễn thái cực, thánh vực hoàng kim ép xuống, bắt sống An Diệu Y, giam cầm nàng trong một mảnh kim quang.
Đây là một khối thân thể xinh đẹp, mái tóc xõa xuống, chiếc cổ trắng ngần như thiên nga, gương mặt như mộng ảo, tràn ngập linh khí!
- Diệu Y nàng...
Diệp Phàm vươn ra thần thức cường đại, tấn công Tiên Thai nàng, muốn biết rõ hết thảy.
Một hồi chiến đấu mới bắt đầu, đây là cuộc chiến thần thức. Toàn thân An Diệu Y lóe ra thần quang, thần thức như một nữ Bồ Tát, vô cùng cường đại.
Đây là sự giao chiến về đạo!
Đây là một mảnh tiểu thế giới sáng lạn, hai người quyết đấu tạo ra một cảnh tượng rất kỳ dị.
Ầm!
Cuối cùng, Diệp Phàm từ trên trời giáng xuống, ở khoảnh khắc không thương tổn An Diệu Y, dùng nguyên thần chế trụ thần niệm của nàng ta.
Một trận âm thanh cười khẽ truyền tới, một thanh âm vô cùng êm tai truyền ra, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu nam nhân ngươi thật sự là càng ngày càng lợi hại!
- Diệu Y!
Diệp Phàm buông nàng ra, lẳng lặng nhìn nữ nhân hai mắt tràn ngập sương mù, càng thêm dịu dàng và kinh diễm, như đã gần gũi hơn rất nhiều.
- Không ngờ tới còn có thể gặp nhau một lần! Xem ra chấp niệm của ta quá sâu, có lực lượng lớn như vậy khiến nàng không thể không thỏa hiệp!
An Diệu Y tươi cười rất tươi, ánh mắt say lòng người, cười khuynh quốc khuynh thành.
- Ngươi đang nói nàng là ai?
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn nàng.
- Nàng là ta, là cái chém ngươi, chém một bộ phận của ta!
An Diệu Y cười yếu ớt, nói ra điều rất vi diệu nhưng Diệp Phàm vẫn hiểu ra một chút trắng đen!
- Tiên Tam Trảm Đạo! Ngươi lựa chọn chém hết thảy liên quan tới ta! Chém một bộ phận, lau đi hết thảy về ta!
- Ngươi đã rời xa, đi khôi thế giới này, cũng không quay đầu nhìn lại, không hề chiếu cố!
An Diệu Y cười say lòng người nhưng không có một tia hối tiếc!
Trong lòng Diệp Phàm chua xót. Đây là một nữ nhân thoạt nhìn thiên kiều bá mị nhưng trong lòng đầy ngạo khí, thậm chí rất cương nganh.
Hắn nhớ rõ lời nói Ầm đạm mà quyết tuyệt ngày xưa của An Diệu Y.
- Nếu loạn cả đời, ta sa đọa trong hồng trần cuồn cuộn. Nếu có một ngày ta là Đế sẽ chém sạch những người có liên quan tới ta, rửa sạch cả đời vinh nhục chìm nổi của ta!
Hắn bình tĩnh nhìn nữ nhân này, hồi lâu không nói gì, mài tới khi có cơn gió thổi tới hắn mới tỉnh lại.
- Nàng đã chạm tới một cửa Tiên Tam Trảm Đạo kia sao?!
- Không cần giật mình! Rất nhiều người đều đổ tại nơi này, không thể bước tới. Rất nhiều người đều dùng một đời trảm đạo!
Nói tới đây, An Diệu Y nhoẻn miệng cười nói:
- Vẫn là tiểu nam nhân lợi hại, từng bước vượt qua, đuổi kịp. Mười mấy năm, Vương Đằng chỉ sợ càng thêm đáng sợ nhưng vẫn như cũ bị ngăn cản ở ngoài Đạo môn Tiên Tam, không thể bước vào, không thể bằng được ngươi đang ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai, bậc nhỏ thứ tám!
Tiên Tam Trảm Đạo, chặt đứt con đường phía trước, không còn đường có thể tìm ra! Rất nhiều người dùng hết cả đời cũng không thể tiến thêm.
Tại một cửa này, dù tu luyện mười năm hay ngàn năm cũng không khác nhau. Nếu có thể ngộ, có chút đại nghị lực còn có thể vượt qua, nếu không chính là vứt bỏ một đời.
Thiên chém nhân đạo, hủy diệt căn cơ!
Tiên Tam Trảm Đạo, chặt đứt con đường của tu sĩ. Người có thể trảm đạo, chém một đao, chém đi niệm trong lòng, chém hết, chém sạch, chém ra đạo!
- Chém đạo lộ, nàng không ngờ lựa chọn như vậy...
Diệp Phàm nhìn khuôn mặt không tì vết này.
An Diệu Y tươi cười, đi tới trước người hắn nói:
- Ta nếu thất bại sẽ tan thành mây khói. Nếu ta thành công, mười năm, trăm năm sau sẽ tiến vào cánh cửa Tiên Tam, hết thảy sẽ lần nữa trọng tân.
Diệp Phàm nâng tay lên, vuốt ve hai má nàng, nhẹ giọng nói:
- Nàng sao có thể tan thành mây khói chứ! Ta từng đáp ứng sẽ hộ đạo cho nàng, nhất định cho nàng thành công, ít nhất là một vị nữ thánh!
- Uy uy uy... Phía dưới còn có hai người sống đó! Đúng rồi, còn cả con nít nữa, đừng quá phận như vậy!
Lệ Thiên phóng xuất tiểu Đồng Đồng ra.
Tiểu tử kia vừa mới xuất hiện liền nhếch miệng khóc nói:
- Dâm tặc thúc thúc, người đi để người khác đạp phải cứt chó đi, ta không muốn theo người tu luyện, không muốn đạp người ta...
- *&&%$, đứa nhỏ này thật sự...
- Sư phụ...
Đồng Đồng thấy Diệp Phàm kéo An Diệu Y bay đi lập tức gào lên.
- Quên đi, đừng gọi nữa, không thể đại sát phong tình, cứ ở sau đi!
Lê Thiên xoa xoa đầu hắn.
Trong môi trường này, một cổ miếu sừng sững to lớn bao phủ trong quang huy màu vàng, thần thánh mà trang nghiêm, to lớn mà chính khí quả thật vô cùng thần bí.
Trong đại điện, bên cạnh một cây đèn cầy cổ, An Diệu Y ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, khuôn mặt trắng nốn như ngọc mang theo vẻ tươi cười, những ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng gãy lên cầm huyền, phát ra những âm phù thần diệu.
- Thật không biết ta!?
Diệp Phàm tiến lên, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi. Lúc này hắn không còn khí thế lăng lệ nha ngàn quân khi còn ở Vương gia.
Đang!
Ở sâu trong cổ miếu này truyền ra một tiếng chuông, truyền xa mấy trăm dặm, khiến cả thảo nguyên đều như run rẩy. Diệp Phàm dừng lại, đối kháng loại âm ba này.
Mà lúc này, sau đầu An Diệu Y dâng lên một mảnh phật quang, khiến một thân áo trắng của nàng càng thêm thần thánh. Lúc này, nàng ta như một vị Bồ Tát, thánh khiết mà cao xa.
Tóc đen tung bay, mỗi sợi lóng lánh, sau đâu nàng có một đạo thân hoàn hộ thể khiến nàng bảo tướng nghiêm trang, dù đang tươi cười nhưng khiến người ta cảm giác rất xa xôi.
- Diệu Ỵ, nàng sao lại không biết ta được?!
Do nhẹ nhàng nói.
- Từ biệt mười mấy năm, thời gian như nước chảy, đã qua không thể lưu lại. Hoa có khi nở lại, nhạn có lúc quay về, người dù quay lại nhưng đã đâu còn như cũ?!
Trong mắt An Diệu Y nổi lên một tầng hơi nước nhưng vẫn đang tươi cười, lưu động một loại ánh sáng kinh diễm.
Trong lòng Diệp Phàm run lên! Khi hắn đang ở thời điểm gian nan, khốn khổ nhất, mọi người đều chế giễu, cho rằng Thánh thể sớm có số mệnh, không thể phá vỡ nguyền rủa nhưng chỉ có An Diệu Y tin tưởng vững chắc rằng hắn có thể thành công đột phá cửa ải!
Chưa hết, nàng thậm chí còn đánh bạc, một canh bạc cả đời!
- Ta vẫn như trước, chưa bao giờ thay đổi!
Diệp Phàm đi nhanh tới, chăm chú nhìn nàng, muốn đến gần hơn.
Nhưng mà tiếng chuông lại vang lên, thần hoàn phía sau đầu An Diệu Y càng thêm rực rỡ, phật quang sáng chói, xuất trần thánhkhiết, khiến thế nhân không thể khinh nhờn.
- Thời gian không thể quay lại, chưa từng có đường về, đã bước ra một bước, chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi!
An Diệu Y tươi cười, ánh mắt rất dịu dàng, nhưng lại càng cảm giác xa xôi.
Mười hai năm trước, Diệp Phàm không quay đầu, cũng không thể nói lời từ biệt với nữ nhân này! Nghĩ lại những chuyện cũ khiến hắn không khỏi thất thần.
- Mặc dù tiến về phía trước nhưng người và tâm vẫn như cũ!
Ngày xưa, khi Diệp Phàm thành công đột phá, xóa bỏ nguyền rủa thì cũng bị đại đạo gây thương tích, sinh mệnh không nhiều, con đường phía trước vô vọng, gặp phải châm chọc mà khiêu khích. Một truyền nhân Tiểu Hành Cung nho nhỏ mà cũng giám vô lễ với hắn.
Thời kỳ đó, vì để hắn khỏi hẳn, An Diệu Y đi khắp nơi cầu linh dược, giao cả Niết Bàn Kinh của Phật giáo cho hắn, còn song tu để chữa thương.
Hắn không thể nào quên tất cả những điều này.
- Diệu Y, nàng còn nhớ rõ ta!
Diệp Phàm chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng nói.
Trong quá trình này, Lệ Thiên hiếm khi không xen vào câu nào, cùng Yến Nhất Tịch đứng yên ngoài đại điện, lẳng lặng chú ý hết thảy.
An Diệu Y nhoẻn cười vô cùng xinh đẹp, có thần huy bất hủ nở rộ nhưng Diệp Phàm lại cảm giác càng ngày càng xa vời.
- Sớm không biết ngươi!
Những lời này rất khẽ nhưng khiến đáy lòng Diệp Phàm run lên! Hắn đi vào thế giới này, đã quen thuộc sinh với tử, giày dụa mà sống, vì cường đại mà tu hành, cũng không có cái gọi là gút mắt nhân tình, chỉ có cảm động.
Mà nay, sau khi nghe lời này, hắn sinh ra một cảm giác chua xót, ở sâu trong đáy lòng phải giật mình, như đang giằng co.
- Không biết ta, thái độ của nàng có như trước không?!
- Người nếu quay đầu lại nhưng cũng không như trước. Ta đã nói bước chân đã đặt xuống, sẽ không còn đường về!
Thanh âm An Diệu Y rất khẽ, ngón tay lưu loát đánh lên hụyền cầm, tấu ra diệu âm, trong đại thảo nguyên trống trải này tạo ra cảm giác rất đồng điệu mà thê lương.
- Nàng là nói?
Diệp Phàm đi nhanh về phía trước, tới cạnh người nàng.
An Diệu Y nở một nụ cười, mái tóc buông xuống, mềm mại như lụa.
- Nàng đợi ngươi nhiều năm nhưng vẫn chưa gặp lại.
- Nàng... là ai?
Diệp Phàm run giọng nói.
- Nàng là nàng!
Thần sắc An Diệu Y dịu dàng, lời nói càng khẽ, trong mắt tràn ngập hơi nước.
- Nàng chính là ngươi!
Diệp Phàm nói.
- Không phải rồi, lúc trước nàng chính là ta nhưng mà nay ta không phải là nàng!
An Diệu Y cười nhưng nước mắt dần chảy xuống.
- Vì sao phải nói như vậy?!
Diệp Phàm run run.
An Diệu Y vung mái tóc, những sợi tóc bay múa, tràn ngập ánh sáng thần thánh. Nàng cười lớn nhưng nước mắt càng nhiều, đều dấu sau mái tóc.
- Bởi vì nàng kia đã không còn, mà nay chi còn có ta, không hề quen biết ngươi!
Ở giờ khắc này, thanh âm nàng rét lạnh.
- Diệu Y...
Diệp Phàm tiến lên, muốn nắm lấy cánh tay nàng.
Nhưng An Diệu Y nhẹ nhàng đánh huyền cầm, ở sâu trong cổ miếu lại vang lên tiếng chuông thật lớn, phật quang sau đầu nàng hừng hực, mơ hồ có thể thấy được một Đại Phật Từ Bi.
Diệp Phàm không thể tới gần hơn, nếu muốn tiếp tục tiến lên chỉ có động võ. Một mảnh tràng vực chắn đường tới của hắn.
- Ta chờ ngươi ở nơi này chỉ vì muốn gặp mặt một lần, một tâm nguyện cuối cùng của nàng!
Phật quang phía sau An Diệu Y vô lượng, trang nghiêm không thể xâm phạm, không còn dịu dàng như lúc trước nữa.
- Ngươi hay nàng, thế gian chỉ có một Diệu Y, bất luận là ai, bất kể thế nào, ta cũng phải tìm về!
Thanh âm Diệp Phàm hữu lực mà kiên định, tạo ra thánh vực hoàng kim, đi nhanh về phía trước.
- Chẳng lẽ ngươi muốn ra tay với ta sao?!
An Diệu Y bình tĩnh lên tiếng.
- Thế gian chỉ có một Diệu Y, vì để nàng trở về, rất xin lỗi, ta phải đắc tội!
Diệp Phàm mạnh mẽ điểm tay về phía trước.
Ầm!
Phật quang nhoáng lên, An Diệu Y chặn một kích này rồi phiêu phiêu lui về phía sau, như một nữ Bồ Tát ngồi xếp bằng xuống một đài sen, bảo tướng nghiêm trang.
Đang!
Tiếng chuông ầm vang nhưng thiện xướng Phật giáo, chấn động thiên địa, khiến thế nhân cảnh tỉnh, như một chậu nước lạnh đổ lên đầu.
Ầm
Hai người giao thủ trong điện, nhanh như tia chớp. Đạo pháp, bí thuật bắt đầu khởi động, tấn công bốn phía, thánh vực hoàng kim rực rỡ, phất quang vô lượng, không ngừng va chạm nhau.
Mặc dù không phải quyết chiến sinh từ, cũng giao thủ trong phạm vi nhỏ nhưng cũng rất ác liệt, có rất nhiều chỗ khiến người ta kinh thán, vô cùng phi phàm.
Xích!
Một đạo yên hà phá không hiện lên, cả hai bay ra cổ miếu, tiếp tục giao thủ trên đại thảo nguyên, trong trời đêm lưu lại một đạo quang hoa sáng lạn.
- Diệp tiểu tử, có cần chúng ta ra tay, dùng Thánh binh trấn áp nàng ta không?
Lệ Thiên kêu lớn.
- Tới hiện tại mà ngươi còn kêu thế sao?! Cứ để bọn họ đánh đi, không nên kêu loạn như vậy!
Yến Nhất Tịch trừng mắt quát hắn.
- Ta sớm nhìn ra cứ đánh nhau như vậy thì không đến độ xảy ra mất mạng, Diệp tiểu tử không dám xuống tay!
Lệ Thiẻn lẩm bẩm.
Diệp Phàm đại chiến với An Diệu Y, hai người đánh từ giữa hư không xuống mặt đất rồi tiến nhập một mảnh hồ lớn. Hắn không thể ra tay nặng nhưng cũng vô cùng giật mình.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm thấy An Diệu Y ra tay, trước kia chưa từng thấy nàng thể hiện tu vi, không ngờ cường đại như vậy khiến hắn rất kinh hãi.
Hai canh giờ trôi qua, Diệp Phàm nhíu nhíu mày, triển lộ ra thực lực đáng sợ, bằng không thật sự không hàng phục được mỹ nhân xinh đẹp này.
- Nữ nhân này thật cường đại! đã chạm vào cánh cửa Tiên Tam Trảm Đạo rồi, Diệp tiểu tử chỉ cần hơi vô ý cũng có thể bị nàng ta đánh cho bị thương!
Thần sắc Lệ Thiên rất ngưng trọng.
- Quả thật đáng sợ! Có được tu vi bực này đúng là một kỳ nữ!
Yến Nhất Tịch gật đầu.
Ầm ầm ầm…
Lại qua một canh giờ, dù Diệp Phàm đánh mạnh tay, Lục Đạo Luân Hồi Quyền áp chế hết thày, Đấu Chiến Thánh Pháp thôi diễn thái cực, thánh vực hoàng kim ép xuống, bắt sống An Diệu Y, giam cầm nàng trong một mảnh kim quang.
Đây là một khối thân thể xinh đẹp, mái tóc xõa xuống, chiếc cổ trắng ngần như thiên nga, gương mặt như mộng ảo, tràn ngập linh khí!
- Diệu Y nàng...
Diệp Phàm vươn ra thần thức cường đại, tấn công Tiên Thai nàng, muốn biết rõ hết thảy.
Một hồi chiến đấu mới bắt đầu, đây là cuộc chiến thần thức. Toàn thân An Diệu Y lóe ra thần quang, thần thức như một nữ Bồ Tát, vô cùng cường đại.
Đây là sự giao chiến về đạo!
Đây là một mảnh tiểu thế giới sáng lạn, hai người quyết đấu tạo ra một cảnh tượng rất kỳ dị.
Ầm!
Cuối cùng, Diệp Phàm từ trên trời giáng xuống, ở khoảnh khắc không thương tổn An Diệu Y, dùng nguyên thần chế trụ thần niệm của nàng ta.
Một trận âm thanh cười khẽ truyền tới, một thanh âm vô cùng êm tai truyền ra, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu nam nhân ngươi thật sự là càng ngày càng lợi hại!
- Diệu Y!
Diệp Phàm buông nàng ra, lẳng lặng nhìn nữ nhân hai mắt tràn ngập sương mù, càng thêm dịu dàng và kinh diễm, như đã gần gũi hơn rất nhiều.
- Không ngờ tới còn có thể gặp nhau một lần! Xem ra chấp niệm của ta quá sâu, có lực lượng lớn như vậy khiến nàng không thể không thỏa hiệp!
An Diệu Y tươi cười rất tươi, ánh mắt say lòng người, cười khuynh quốc khuynh thành.
- Ngươi đang nói nàng là ai?
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn nàng.
- Nàng là ta, là cái chém ngươi, chém một bộ phận của ta!
An Diệu Y cười yếu ớt, nói ra điều rất vi diệu nhưng Diệp Phàm vẫn hiểu ra một chút trắng đen!
- Tiên Tam Trảm Đạo! Ngươi lựa chọn chém hết thảy liên quan tới ta! Chém một bộ phận, lau đi hết thảy về ta!
- Ngươi đã rời xa, đi khôi thế giới này, cũng không quay đầu nhìn lại, không hề chiếu cố!
An Diệu Y cười say lòng người nhưng không có một tia hối tiếc!
Trong lòng Diệp Phàm chua xót. Đây là một nữ nhân thoạt nhìn thiên kiều bá mị nhưng trong lòng đầy ngạo khí, thậm chí rất cương nganh.
Hắn nhớ rõ lời nói Ầm đạm mà quyết tuyệt ngày xưa của An Diệu Y.
- Nếu loạn cả đời, ta sa đọa trong hồng trần cuồn cuộn. Nếu có một ngày ta là Đế sẽ chém sạch những người có liên quan tới ta, rửa sạch cả đời vinh nhục chìm nổi của ta!
Hắn bình tĩnh nhìn nữ nhân này, hồi lâu không nói gì, mài tới khi có cơn gió thổi tới hắn mới tỉnh lại.
- Nàng đã chạm tới một cửa Tiên Tam Trảm Đạo kia sao?!
- Không cần giật mình! Rất nhiều người đều đổ tại nơi này, không thể bước tới. Rất nhiều người đều dùng một đời trảm đạo!
Nói tới đây, An Diệu Y nhoẻn miệng cười nói:
- Vẫn là tiểu nam nhân lợi hại, từng bước vượt qua, đuổi kịp. Mười mấy năm, Vương Đằng chỉ sợ càng thêm đáng sợ nhưng vẫn như cũ bị ngăn cản ở ngoài Đạo môn Tiên Tam, không thể bước vào, không thể bằng được ngươi đang ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai, bậc nhỏ thứ tám!
Tiên Tam Trảm Đạo, chặt đứt con đường phía trước, không còn đường có thể tìm ra! Rất nhiều người dùng hết cả đời cũng không thể tiến thêm.
Tại một cửa này, dù tu luyện mười năm hay ngàn năm cũng không khác nhau. Nếu có thể ngộ, có chút đại nghị lực còn có thể vượt qua, nếu không chính là vứt bỏ một đời.
Thiên chém nhân đạo, hủy diệt căn cơ!
Tiên Tam Trảm Đạo, chặt đứt con đường của tu sĩ. Người có thể trảm đạo, chém một đao, chém đi niệm trong lòng, chém hết, chém sạch, chém ra đạo!
- Chém đạo lộ, nàng không ngờ lựa chọn như vậy...
Diệp Phàm nhìn khuôn mặt không tì vết này.
An Diệu Y tươi cười, đi tới trước người hắn nói:
- Ta nếu thất bại sẽ tan thành mây khói. Nếu ta thành công, mười năm, trăm năm sau sẽ tiến vào cánh cửa Tiên Tam, hết thảy sẽ lần nữa trọng tân.
Diệp Phàm nâng tay lên, vuốt ve hai má nàng, nhẹ giọng nói:
- Nàng sao có thể tan thành mây khói chứ! Ta từng đáp ứng sẽ hộ đạo cho nàng, nhất định cho nàng thành công, ít nhất là một vị nữ thánh!
- Uy uy uy... Phía dưới còn có hai người sống đó! Đúng rồi, còn cả con nít nữa, đừng quá phận như vậy!
Lệ Thiên phóng xuất tiểu Đồng Đồng ra.
Tiểu tử kia vừa mới xuất hiện liền nhếch miệng khóc nói:
- Dâm tặc thúc thúc, người đi để người khác đạp phải cứt chó đi, ta không muốn theo người tu luyện, không muốn đạp người ta...
- *&&%$, đứa nhỏ này thật sự...
- Sư phụ...
Đồng Đồng thấy Diệp Phàm kéo An Diệu Y bay đi lập tức gào lên.
- Quên đi, đừng gọi nữa, không thể đại sát phong tình, cứ ở sau đi!
Lê Thiên xoa xoa đầu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.