Già Thiên

Chương 457: Tới Bất Tử Sơn

Thần Đồng

17/04/2013

Phốc!

Hào quang chợt lóe, mấy chục giọt máu vẩy xuống vòm trời. lão Kim Sí Bằng Vương nhíu mày, lòng bàn tay xuất hiện một miệng vết thương nhỏ, khẽ thở dài:

- cũng không biết bao nhiêu năm không ai có thể thương đến ta, hôm nay lại bị nó đánh ra một vết thương.

Tất cả mọi người không biết nói gì. Đó là sức mạnh to lớn có thể chôn vùi không gian lại chỉ đánh ra được một vết thương nhỏ trong lòng bàn tay hắn, quả thật khiến người ta sởn tóc gáy.

lão Thiên Bằng này rốt cục cường đại tới mức nào? Thật sự là nghe mà rợn người, khiến người ta kinh sợ tới cực điểm. Đây là nhân vật khủng bố cấp Thánh chủ, có thể nhìn xuống đại địa mênh mông.

Ngay cả là đám người Diệp Phàm, Bàng Bác cũng hai mặt nhìn nhau, đầu lớn như cái đấu. Nhân vật cấp giáo chủ vô thượng quả thật không thể đo lường, trong lòng bọn họ dáng lên từng luồng ý lạnh.

Thân thể của Thiên Bằng tộc tuy khủng bố nhưng cũng không phải tuyệt đối bất hủ. Vừa rồi lão Bằng Vương dùng pháp lực ngập trời cũng với đại đạo ngăn chặn một kích tuyệt thế.

- Hai vị bạn cũ, ta tới giúp các ngươi.

Lại có người chạy tới, thoạt nhìn như một người trung niên, rất có uy thế. Tóc đen như thác nước, cặp mắt thâm thúy. Chính là Thánh chủ của Phong tộc.

- Để lão phu nhìn xem đây rốt cục là vật gì.

Lại một lão nhân vượt qua hư không mà tới, tóc bạc như tuyết, mắt như thần điện, tinh thần quắc thước. Có người nhận ra đây là Thánh chủ của Vạn Sơ, đã hơn hai ngàn tuổi, thọ Nguyên sắp hết, thực lực sâu không lường được.

Vài vị đại nhân vật nói chuyện không có khói lửa, hời hợt hờ hững nhưng là nếu động thủ thì lại đều không chút nhượng bộ, đều muốn thu vòng tròn thanh kim vào tay, ngăn cản lân nhau.

- Đây sẽ không thật sự là thần vật Thánh hiền cổ tế luyện ra chứ?

Rất nhiều người kinh hãi. Nếu không làm sao nhân vật cấp bậc Thánh chủ lại để bụng như vậy.

Ngay cả Diệp Phàm cũng Bàng Bác cũng hoài nghi. Nói là đĩa bay cũng không phải giống y hệt, có lẽ thật sự là một báu vật cũng không biết chừng. Ngay cả là có văn minh Vực Ngoại, làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy chứ.

Mấy vị đại nhân vật ưanhd dấu, cướp đoạt vòng tròn thanh kim, đều không chút nhượng bộ ra tay trong hư không.

Xoát-

Bỗng nhiên vòng tròn thanh kim đánh thủng hư không, đánh ra một cái hắc động, một đầu chui vào rồi rất nhanh biến mất dạng.

- Báu vật có thể tự mình vượt qua hư không, thiên hạ ít có. Chẳng lẽ thật sự có liên quan với Thánh hiền cổ?

Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc. Ngay cả là binh khí của nhân vật cấp Thánh chủ sinh ra “Thần chi” của riêng mình cũng không đến mức thông linh như vậy. Hơn phân nửa là báu vật thánh hiền.

- Đuổi!

lão Bằng Vương là người đầu tiên vọt vào hắc động, men theo vực môn có sẵn này đuổi theo. Vài vị Thánh chủ cũng tộc chủ khác cũng đều như vậy, chợt lóe rồi biến mất đuổi theo.

- Chúng ta có nên đi xem hay không?

Đồ miệng rộng có chút không yên phận.

- Đi xem, hơn phân nửa thật sự là bảo vật của Thánh hiền cổ. Nhất là nó tới từ Vực Ngoại, có ý nghĩa không tầm thường.

Hắc Hoàng nói.

- Ngươi có thể xác định nó bay hướng nào sao?

Bàng Bác hỏi. Lúc này vực môn đã đóng lại.

- Bổn hoàng là ai? Đủ loại đạo văn mở ra vực môn, không có gì có thể làm khó được ta. Bổn hoàng có thể xác định phương vị và khoảng cách của nó.

Đại hắc cẩu nói khoác không ngượng mồm.

- Cẩu cẩu đáng yêu đang ba hoa.

Tiểu bé ngồi trên lưng nó, ngây thơ nói.

Mấy người đều nở nụ cười, Lý Hắc Thủy nói:

- Không lâu trước đây còn sai lệch 600 vạn dặm, tiểu bé đều không tin tưởng ngươi.

- Lần này cam đoan không sai.

Đại hắc cẩu mau chóng bắt đầu vẻ đạo văn.

cũng lúc đó, trong Vọng Không cổ thành rất nhiều vực môn đồng thời mở ra, không ít cao thủ tinh thông trận văn cũng xác định phương vị vòng tròn thanh kim bay đi.

-Đi!



Đám người Diệp Phàm vượt qua hư không, trong nháy mắt biến mất dạng.

Khi bọn họ lao ra, tiến vào trong một vùng Đại Hoang. Rừng già nguyên thủy vô tận dày đặc, cổ mộc che trời, cũng không biết bao nhiêu vạn năm không có người tới.

Xa xa dãy núi đứt đoạn, loạn thạch xuyên mây. Nhân vật cấp Thánh chủ đại chiến tạo thành một cảnh tượng khủng bố, vòng tròn thanh kim kia cũng bắn ra vô tận thần mang, quét ngang mọi vật chất hữu hình.

- Đây thật không giống đĩa bay, uy lực cũng quá lớn.

Bàng Bác lẩm bẩm:

- Nếu là như vậy, vậy văn minh Vực Ngoại này cũng quá phát đạt.

- Nếu như thật sự là phi thuyền vũ trụ, ta nghĩ người ở bên trong sẽ càng thêm kinh sợ. Vài nhân vật cấp Thánh chủ trong mắt bọn họ không thể nghi ngờ là Thần Ma bất tử.

Diệp Phàm cười nói.

- Phi thuyền vũ trụ là cái gì?

Tiểu bé chớp chớp cặp mắt to hỏi.

- Là thần vật Thánh hiền cổ mới có thể tế luyện ra, là báu vật tuyệt thế.

Hắc Hoàng xen mồm, khiến cho Diệp Phàm chột dạ toát cả mồ hôi.

Không ít người xuất hiện ở khu vực này, tất cả đều theo xuống dưới, ở xa xa quan sát.

ầm-

Vòng tròn thanh kim lại xuyên thủng hư không, biến mất khỏi tại chỗ, mấy vị đại nhân vật đuổi theo không bỏ.

Cứ như vậy, trải qua mấy chục lần vượt qua hư không, vừa đánh vừa ngừng, sắc trời đã sáng hẳn lên, mặt trời dâng lên cao. cũng không biết đã vượt qua bao xa.

Rất nhiều đại giáo của khu vực trung bộ Đông Hoang đều nhận được tin tức, yêu tộc truyền thừa cổ xưa đều xuất động. Tử Phủ, Đạo Nhất Thánh địa cũng đều có cường giả tới.

- Không đúng. Khí tức nơi này quá khủng bố, chúng ta tới nơi nào rồi?

Hắc Hoàng vô cùng kinh ngạc.

Sau khi đi ra từ một lần vượt qua hư không cuối cùng, mấy người đều cảm thấy dị thường, đều có cảm giác hết hồn.

Đây là một vùng nguyên thủy, Đại Hoang khôn cũng, rất nhiều cổ mộc chọc lên trời cao, giống như những ngọn núi nhỏ. Rất nhiều gốc mây cổ lại càng vùi lấp núi lớn ở phía dưới.

Quá nguyên thủy! Đám dây mây này không biết sinh trưởng bao nhiêu năm, sớm nên hóa hình thành Thiên Yêu, đáng tiếc lại vẫn là bản thể, không thông linh.

Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dị thú, toàn bộd đều chưa từng nghe chưa từng gặp, đều kỳ dị mà lại khủng bố, tràn ngập khí tức khủng bố. Đều là thông linh cổ thụ.

- Đi vòng đi. Đám dị thú kia đều là những thứ cường đại khó tin, là hậu duệ của các loại Man Thú Vương trước thời thái cổ. Tuyệt đối không thể dây vào.

Hắc Hoàng nhắc nhở.

Trong Yêu tộc có một số nhân vật trời sinh cường đại tuyệt luân, vô tình cao ngạo, cả đời cũng không lựa chọn hóa thành hình người. Bọn họ không muốn dung nhập vào thế với mà người làm chủ này.

Những nhân vật đáng sợ như vậy luôn dùng hình thái Thú Vương không ngừng tiến hóa, cũng Yêu tộc hóa hình đi một con đường hoàn toàn không giống nhau. Bọn họ bất cận nhân tinh, một khi bị chọc giận, động một cái là núi thây biển máu.

Vài vị Thánh chủ đại chiến ở phía trước, đánh gày một số ngọn núi, dây vào một con Man Thú Vương vô cùng cường đại. Nó là một con Long Mã, to lớn vô cùng, giống như một ngọn núi lớn. Đầu rồng, thân ngựa, chân kỳ lân, toàn thân đỏ tham như máu, giống như ngọn lửa thiêu đốt.

Nó ngửa đầu rống lớn, căn bản không kém gì một vị Thánh chủ, xông vào trong rống nát một ngọn núi lớn.

- Đây là địa phương gì?

Có không ít người vượt qua hư không theo tới nơi này, đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Khi tất ca rmọi người đi theo vòng tròn thanh kim cũng mấy vị Thánh chủ đi hơn trăm dặm, cái loại khí tức nguy hiểm càng đậm, khiến người ta toàn thân phát lạnh.

Ngay cả mấy vị Thánh chủ đang đại chiến đều vô cùng kinh ngạc. Mà con Man Thú Vương thái cổ kia lại càng ngừng rống, mặc dù đang đại chiến nhưng lại cũng trở nên im lặng.

- Phía trước là...

Tâm thần Diệp Phàm nhảy dựng.

- Một vùng dãy núi màu đen, thoạt nhìn rất đặc biệt.

Bàng Bác cũng vô cùng kinh ngạc.

- Không ngờ lại tới nơi này.

Đại hắc cẩu không kìm nổi lau mồ hôi lạnh nói:



- cũng may lần này không sai lệch, nếu không rơi vào trong vùng dãy núi kia, chúng ta cũng đều đừng mong sống sót.

Cứ tiến thêm một bước đều có thể cảm nhận được khí tức khủng bố tăng thêm một phần, khiến tâm thần không yên. Như là đang chậm rãi tiếp cận một thứ vô cùng đáng sợ.

dãy núi kia khí thế hùng hồn, nguy nga sừng sững, dường như khi mới khai thiên lập địa đã sừng sững ở nơi này. Mỗi một ngọn núi đều có thể xưng là vua là hoàng của núi, khí thế bằng bạc hùng vĩ.

Phía trên dãy núi xanh um tươi tốt, mọc đầy cổ thụ che trời, có vẻ sinh cơ bừng bừng. Lại có một hồ nước tó điểm thêm cho vùng núi, nhưng chúng lại khó thể che giấu bản sắc của vùng núi - Tối đen!

- Đây rốt cục là nơi nào?

Đồ Phi hết hồn, không kìm nổi lên tiếng hỏi.

-Bất Tử Sơn.

Hắc Hoàng lộ vẻ ngưng trọng.

- Cái gì, đi tới bên ngoài Bất Tử Sơn? Chúng ta lại tới nơi này?

Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc.

Mấy người đều âm thầm may mắn, cùng nhau nhìn phía đại hắc cẩu. May mắn lần này coi như đáng tin, không có lệch lạc quá xa, bằng không thật sự phải chết người.

- Các ngươi đừng nhìn ta như vậy. Bổn hoàng là ai, làm sao có thể tự mình đùa chết?

Đại hắc cẩu chột dạ lẩm bẩm.

mấy nhân vật cấp Thánh chủ đại chiến tới bên ngoài Bất Tử Sơn, tất cả đều vô cùng kiêng kị, phát lực ngập trời bị đè ép xuống, không dám quá mức càn rỡ, sợ bên trong đi ra nhân vật cái thế gì đó.

Có quá nhiều truyền thuyết đáng sợ về Bất Tử Sơn. Những thứ từ trong đi ra đều gieo rác tai nạn, khiến Nhân tộc máu chảy thành sông, thây chất thành núi, hình thành niên đại hắc ám khủng bố.

Nếu không phải có Thánh thể đại thành cũng Đại Đế cổ trước sau xuất thế, nỗ lực hai đời mới trấn áp hết thảy, lịch sử của Nhân tộc Đông Hoang suýt nữa thì phải viết lại.

Tới gần Bất Tử Sơn màu đen, khí tức khủng bố khiến lòng người rung động, người người đều lộ vẻ sợ hãi.

Diệp Phàm muốn thu tiểu bé vào Ngọc Tịnh Rình, sợ cô bé bị dọa sợ lại bất ngờ phát hiện nàng bình yên vô sự, là người duy nhất không bị ảnh hưởng gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngồi trên lưng Hắc Hoàng, chớp cặp mắt to tò mò nhìn vào trong núi.

- Ngươi không cần lo cho nàng. Lát nữa để tiểu bé vào trong Bất Tử Sơn hái Ngộ Đạo Trà ăn đều không thành vấn đề.

Đại hắc cẩu nói thầm.

- Ngươi nói gì đấy!

Diệp Phàm trách mắng.

- Ta cũng không phải nói giỡn. Đương kim thế gian, chỉ sợ chỉ có nàng có thể bình yên tiến vào trong Bất Tử Sơn.

Đại hắc cẩu nói như vậy.

ầm-

Đột nhiên, vòng tròn thanh kim chợt lóe hào quang, vọt vào trong Bất Tử Sơn.

Đường kính của vòng tròn thanh kim tới trăm trượng, phi thường khổng lồ nhưng tốc độ lại cực nhanh, khi phi hành linh hoạt mà trôi chảy, mà nó lại có thể xuyên qua không gian.

Mấy vị Thánh chủ kiềm chế lẫn nhau, không ngừng ra tay với nhau rốt cục để nó tìm được cơ hội vọt qua chim sau vào trong Bất Tử Sơn.

Rất nhiều người cả kinh kêu lên. Một kiện thần vật như vậy rất có khả năng là báu vật của Thánh hiền cổ, nếu tiến vào một trong bảy cấm địa Sinh Mệnh sẽ không thể chiếm lấy bởi vì không ai dám đi vào.

Am... Am...

Mấy vị Thánh chủ đều vươn tay hướng vào trong Bất Tử Sơn chộp tới. Vừa rồi chi lo tranh đấu lẫn nhau, lại để thần vật tới tay chạy mất, lúc này hối hận thì đã muộn rồi.

Tốc độ của vòng tròn thanh kim quá nhanh, căn bản không thể nắm giữ, lập tức biến mất ở sâu trong dãy núi tối đen.

Các vị Thánh chủ không dám xâm nhập, chỉ vẻn vẹn thò vào mấy trăm thước rồi sau đó bất đắc dĩ thu tay. Bọn họ không dám lấy thân mạo hiểm. Có quá nhiều truyền thuyết đáng sợ về nơi đây.

Đột nhiên vòng tròn thanh kim rung chuyển kịch liệt, như là bị một cỗ lực lượng thần bí giam cầm. Những ngọn núi lớn màu đen mông lung sinh ra lực lượng quái dị khiến không gian vặn vẹo.

ầm-

Vòng tròn thanh kim giống như bị trói buộc, không thể phi hành vững vàng.” Ầm” một tiếng, nó tông vào dãy núi, bụi mù bốc lên đầy trời rồi rơi vào dãy núi sâu trong Bất Tử Sơn.

- Đáng tiếc, cứ như vậy bỏ lỡ.

Các vị Thánh chủ phi thường không cam lòng, nhưng cũng không làm sao được. Ngay cả Thánh hiền cổ sống lại cũng không dám tùy tiện tiến vào Bất Tử Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook