Chương 1762: Trấn áp Thạch Hoàng
Thần Đồng
08/11/2013
- Ôi! Ta từng nói qua, đừng có sát tâm quá nặng,
kết quả sẽ có báo ứng, ngươi xem ứng ngỏn rồi thấy không?
Lão nhân lắc đầu, mang theo một loại bất đắc dĩ còn có thở dài, đi đến hướng trong rừng đào.
Nơi đó có mười mấy người, tuổi tác đều rất nhỏ, có bị phong ấn ở trong Nguyên, có đứng thẳng đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và Thạch Hoàng.
- Đi thôi, từ nay về sau thế gian sẽ không còn Bất Tử Son! Đại thế không thể ngăn cản rồi! Lão nhân ta sắp chết, thấy được một góc tương lai, về sau các ngươi hãy sống bình thường, cũng là cuộc sống không tệ!
Lão vung tay áo thu hết mọi người đi vào, từ đó cũng không quay đầu lại ra đi. Sau đó ở bên ngoài lại thu hồi một ngọn núi nhỏ, nơi đó có Tiên Lệ Lục Kim chợt lóe sáng, từ đó về sau lão không còn xuất hiện ở nhân gian.
Đây là lựa chọn của một vị chí tôn, kết quả lại chính là như vậy. Cuối cùng lão đã thấy ra, ngay cả con đường thành tiên đều không liếc mắt nhìn một cái. Ra ngoài đoán trước của Diệp Phàm.
Thạch Hoàng không nói gì thêm, tới cảnh giới này rồi, cái gì không hiểu, cái gì không rõ, cái loại tâm cảnh này hắn tự nhiên hiểu rõ, nhưng người với người thì không giống nhau.
- Bất Tử Sơn với Hư Không nhất mạch là tử địch, với Thánh thể cũng là không chết không ngừng, ngươi là con rễ của Hư Không Đại đế nhất mạch, cũng là Thánh thể, chỉ có đường chết!
Thạch Hoàng rốt cục lên tiếng, lạnh mặt tự phụ.
- Ha ha ha...
Diệp Phàm cười to, chỉ ngón tay vào hắn:
- Còn tường là hắc ám náo động năm đó sao, nếu ta đã đến đây, chính là để lấy đầu ngươi!
- Mấy trăm năm trước, Hư Không trở về, Hằng Vũ tái hiện, như trước là một mảnh mưa máu. Hôm nay ta cũng không muốn giằng co nhiều với ngươi, mười chiêu làm hạn định, không giết được ngươi ta tự tuyệt!
Thạch Hoàng nói lạnh như băng.
- Thật cuồng vọng! Dù là Tiêu Diêu Thiên Tôn cũng không dám đối với ta như vậy, một lão thạch đầu ngươi cũng xứng sao?!
Diệp Phàm biết Thạch Hoàng rất mạnh, có nói là sinh linh mạnh nhất xưa nay cùng không sai biệt lắm, nhưng như trước trầm mặt xuống.
Diệp Phàm có tự tin như vậy, cũng có loại năng lực này, mấy trăm năm trôi qua hắn luôn cố gắng cho giỏi hơn, đăng phong tạo cực, xưng được là vô địch thiên hạ.
Quá khứ, khi hắn cùng với đồng bọn đi vào cấm địa Sinh Mệnh luôn nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận, không dám sơ suất, ngày nay hết thảy đã khác, có thể chiến một trận với người như vậy.
- Ha ha ha... Tiểu tử! Năm đó may mắn cho ngươi nhặt được một cái mệnh, hôm nay còn quay lại để chấm dứt một đời!
Thạch Hoàng cười to, không ai bì nổi, tóc bay múa, ánh mắt lạnh như có thể đóng băng vũ trụ. Hắn cầm trong tay đại kích bổ tới phía trước.
Diệp Phàm bay lên trời, tiến vào vũ trụ, hắn không nghĩ hủy diệt Bắc Đẩu Tinh Vực, hắn có rất nhiều cảm tình với nơi này.
Thạch Hoàng cũng vọt lên trời đi theo, đại kích trong tay không thay đối phương hướng, thủy chung bổ tới phía Diệp Phàm, ô quang cắt qua vĩnh hằng, chiếu sáng tinh hà!
- Chiến vùng cấm rồi!
Người của Bắc Đẩu sợ run, tiểu tu sĩ tầng dưới chót nhất không thể thoát đi khôi gia viên, nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng toàn thân lạnh lẽo.
- Tin tưởng Diệp tiền bối có thể đủ sức chống lại hắn!
Mọi người cầu nguyện.
Thế lực lớn sớm bỏ chạy, chỉ còn lại môn phái không có cơ sở, bọn họ không có cách nào tiến vào tinh vực.
Trong chớp mắt, Diệp Phàm và Thạch Hoàng vượt qua vô số tinh vực, tiến vào biên hoang vũ trụ, trước sau ngừng lại.
“Ông!”
Đại kích bổ xuống, phát ra tiếng rít gió, Long Văn chợt hiện, một con rồng đen vọt lên phóng tới đánh Diệp Phàm. Đó là cây Phương Thiên Họa Kích có linh tính, giương nanh múa vuốt, đây là một kích Hoàng Đạo chí cường.
“Keng!”
Trên đầu Diệp Phàm xuất hiện một tòa Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, miệng đỉnh hướng ra phía ngoài buông xuống mẫu khí, ép sụp vũ trụ thập phương, cứng rắn ngãn chận đại kích. Mà chính hắn thét dài một tiếng, cũng công tới phía trước, đi lên chính là Thiên Đế Quyền kích tới mi tâm của Thạch Hoàng.
Mười chiêu phân thắng thua, luận sinh tử, không có gì là hư thức đáng nói, liều mạng huyết chiến mà cuồng, ra tay đều là đòn sát thủ.
“Ầm!”
Thạch Hoàng cả đời cường thế, từng gặp Độc Nhân, Hư Không, Vô Thủy... hắn trải qua năm tháng quá lâu xa, chưa bao giờ chịu già, với công kích của Diệp Phàm, cũng dùng nắm tay đánh ra.
Đây là một hồi đại quyết đấu trời sụp đất nứt, chỉ riêng va chạm lần này đã lập tức hủy diệt một mảng lớn tinh hải và biên hoang hỗn độn, làm cho nơi này trở thành nguồn gốc hủy diệt.
Ở trong tiếng leng keng, ở trong pháp tắc đạo của Đế phát ra, ức vạn lũ tiên quang, ngàn vạn đạo ráng màu tường hòa, hai người cùng chấn động kịch liệt, trước sau thối lui và bay tung ra sau.
Thạch Hoàng dĩ nhiên đã thăng hoa, khi quyết đấu với Diệp Phàm nhanh chóng kéo lên tới cực điểm, một kích này vô cùng khủng bố, liên tiếp chấn động, hận không thể đánh Diệp Phàm thành thịt nát.
Có thể thấy được hắn kiêng kỵ đối với Diệp Phàm, bằng không sao lại thăng hoa nhanh như vậy?
Đây chẳng khác nào bước trên một tuyệt lộ, sau một trận chiến với Diệp Phàm bất luận thắng thua, hắn đều không sống được, có lẽ chỉ có tiến vào con đường thành tiên, lập tức thành tiên mới được.
“Phốc!”
Khi Diệp Phàm thối lui, trên người bắn tung một đóa hoa máu, Thạch Hoàng cũng bị thương văng ra, gặp phải đòn nghiêm trọng, khóe miệng không ngừng nhỏ giọt máu tươi.
- Thì ra là thế, ngươi năm đó bị thương nặng, huyết khí khô bại, trọng thương chưa lành, cũng chỉ có thể luận sinh tử trong vòng mười chiêu!
Diệp Phàm cười lạnh.
Trách không được đối phương cuồng ngôn, kỳ thật hắn cũng là một loại bất đắc dĩ. Thạch Hoàng bị thương đại đạo đến nay chưa khôi hẳn. Năm đó hắn huyết chiến thiên hạ, cắn nuốt sinh mệnh thể. Sau lại Hoang chủ đến đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, giết chết một vị Cổ Hoàng thăng hoa, làm cho hắn không thể không quyết đoán quay về Bất Tử Son, không thể bổ sung đủ mệnh nguyên.
- Hoàng Phong Thiên Hạ!
Thạch Hoàng hét lớn, trong nháy mắt thần lực sôi trào đọng lại, tất cả hỗn độn khí trong vũ trụ này đều ngưng lại, bị giam cầm.
Đây là một trong bí thuật cấm kỵ vô thượng của hắn, từ hóa đá thăng hoa cực hạn mà biến, có thể niêm phong cất vào vĩnh hằng, cố định được thân Đại đế, tiến hành sát phạt.
Quả nhiên, Diệp Phàm khó có thể nhúc nhích, toàn thân như là rơi vào vũng bùn, gặp phải phiền toái lớn.
- Nguyên thần bất hủ, lòng ta vĩnh hằng!
Hắn nói nhỏ trong miệng, gian nan chấn động pháp tắc của chính mình, thân thể chí cường lúc này không nhúc nhích, nhưng mi tâm hắn lại phát sáng, nguyên thần hợp đạo, giãy đi ra.
- A...
Diệp Phàm rống to, nguyên thần nhấp nháy, thiêu đốt tinh không, tiểu nhân màu vàng chỉ cao bằng nắm tay, nhưng lại vô cùng uy nghiêm, một tay cầm cái đỉnh, tay kia thì diễn biến lực lượng của năm tháng, ngay lập tức phóng tới đánh Thạch Hoàng.
Đồng thời, bởi vì nguyên thần giãy thoát trói buộc, thân thể hắn cũng bạo phát dập nát chân không, huyết khí bao phủ vũ trụ, lập tức nhảy vọt ra ngoài, công tới Thach Hoàng.
Đây là một lần đại quyết đấu bí thuật, Diệp Phàm dung hợp bí quyết chữ “Tiền”, bí quyết chữ “Hành”, và ấn chữ “Trụ”... khai sáng ra một loại đại pháp năm tháng, dùng nguyên thần chủ công, thân thể làm hậu thuẫn, chí cương chí cường, không gì không phá nổi.
“Ầm!”
Va chạm mạnh kịch liệt, nơi này tiếng kêu “leng keng” vang động. Bất kể là Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hay là Hắc Kim Đại Kích đều chấn động mãnh liệt, bắn ra tia lửa bốn phía, đồng thời trên người hai vị chí cường giả cùng có hoa máu bắn tung toé.
- Sát!
Nguyên thần và thân thể của Diệp Phàm gần như đồng thời vọt tới phụ cận Thạch Hoàng, và lại ở ngay khoảnh khắc hợp nhất thăng hoa mà cực hạn kia, quay về làm một chinh thể, đã xảy ra một loại diễn biến và lột xác kỳ dị, giống như có tiếng chuông thời gian từ từ vang lên, cả người hắn trấn áp xuống Thạch Hoàng.
“Ầm!”
Thạch Hoàng bay tung ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn. Chung quy hắn không còn là thời tráng niên, trong quyết đấu chiêu thức thứ hai này phải lãnh chịu thiệt thòi cực lớn.
Chủ yếu vẫn là do thương thế trong cơ thể dẫn động lên, đạo thương cũ tái phát, phun ra từng ngụm từng ngụm máu Hoàng trong tinh không.
Hắn không phục lại càng không cam lòng. Năm đó Diệp Phàm ở trong mắt hắn so với con kiến không có gì khác nhau, mượn dùng thi thể của Thánh thể đại thành cũng không xứng là đối thủ của hắn, bị đánh giết máu nhuộm tinh không. Thế mà không tới ngàn năm sau, đối phương lại cường thế như vậy đến tận cửa trấn áp hắn, đây là một loại tao ngộ như thế nào, làm sao tâm tình hắn có thể có thể chịu nổi?
- Với máu Hoàng ta tế sống tiên!
Hắn rống to.
“Ông” một tiếng, phiến vũ trụ này bị thiêu đốt, thời gian, không gian đều ở trong phạm vi tác dụng bí thuật cấm kỵ của Thạch Hoàng. Trên người hắn máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ vũ trụ, rồi sau đó “ầm” một tiếng thiêu đốt, phát ra đạo minh.
Trong nháy mắt mà thôi, Diệp Phàm bị bao phủ, hoàn toàn không kịp tránh né.
“Phốc!”
Diệp Phàm gặp phải một kích nghiêm trọng, nổ tung ở trên bầu trời. Đây là một trong thủ đoạn khủng bố nhất của Thạch Hoàng, được xưng là tế sống tiên, chính là khai sáng để một ngày kia đối phó tiên giáng thế.
Hắn là dùng máu huyết và sinh mệnh của chính mình làm vật dẫn, dựa vào đó hiến tế, hủy diệt địch nhân.
Diệp Phàm khôi phục lại, trọng tổ thân thể, lộ thần sắc ngưng trọng. Đây mới là chiêu thứ ba mà thôi, hắn đã lãnh chịu thiệt thòi cực lớn.
Đương nhiên, tuy rằng nói là hạn định mười chiêu, nhưng không thể nói đơn giản như vậy, mà coi như mỗi một chiêu thức đều tính hơn cả ngàn chiêu, đều là đòn sát thủ có thể ngay lập tức phân sinh tử.
Thạch Hoàng huyết khí có hạn, nhất định phải dùng loại thủ đoạn này đối địch, hắn kiên trì không được thời gian bao lâu, vả lại hắn còn muốn lưu lại một phần tinh lực để xông vào Tiên lộ nữa!
Máu huyết còn đang tuôn ra, loại bí thuật cấm kỵ tế sống tiên này còn đang tiếp tục. Thạch Hoàng thà rằng tự tổn hại, cũng phải hủy diệt Diệp Phàm.
“Ầm!”
Diệp Phàm tạo ra dị tượng, làm tan rã thiên địa, quét ra pháp tắc trong hư không, là tự mình khởi động một chốn thiên đường không chịu ảnh hưởng.
Đồng thời, hắn vung Thiên Đế Quyền, ù ù vang động, tất cả mặt trời trăng sao trong vũ trụ đều cộng minh, nở rộ bảo huy từ các vực vọt tới, hắn liên tục đánh mạnh, hủy diệt Thần liên trật tự còn sót lại.
- Thạch Hoàng! Bất kể ngươi có thủ đoạn gì, hôm nay đều chết chắc rồi!
Diệp Phàm quát to, nghĩ đến cố nhân ngày xưa hắn như là lại nhớ tới niên đại hắc ám náo động, cái loại tuyệt vọng, cực kỳ bi ai... quanh quẩn trong lòng hắn.
Hắn không hề không đủ sức, đứng sừng sững ở tuyệt đỉnh chí cường, có thể báo thù cho họ.
“Ầm!”
Diệp Phàm chủ động công kích, dị tượng khóa vây, cố định được Thạch Hoàng. Tay trái hắn bấm ấn chữ “Trụ”, tay phải bấm ấn chữ “Vũ”, mi tâm vận chuyển bí quyết chữ “Tiền”, dưới chân bí quyết chữ “Hành” như cầu vồng, hắn hóa thành một đoàn ánh lửa thiêu đốt hừng hực phóng vọt tới.
“Phốc!”
Lần này Diệp Phàm đại thắng, đánh cho Thạch Hoàng nổ tung. Nhiều bí thuật cường đại đều xuất hiện, mau mà chuẩn mà độc, Thạch Hoàng cường đại như vậy cũng không chịu nổi, máu thịt bay tung tóe.
- Với Thần huyết ta rèn bất hủ!
Thạch Hoàng hét lớn, hắn vẫn chưa vội vã chữa trị thân thể, chỉ là bảo vệ nguyên thần, sau đó phát ra ma âm như vậy, chấn động trời xanh muôn đời.
Có một loại lực lượng kỳ dị cuồn cuộn mãnh liệt, một thân ảnh như Thần Ma từ xa xa đi tới, chảy xuôi khí tức của năm tháng, cực kỳ cường đại, vô cùng khủng bố.
- Thế thân kiếp sau của ta, bày ra áo nghĩa cực hạn của ngươi, đánh chết hắn!
Thạch Hoàng rống to, người kia lập tức khủng bố ngập trời.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, hắn không tin kiếp sau, chỉ tin ở kiếp này, đối phương làm thế nào thi triển ra công pháp như vậy?
“Không đúng, là đạo ngã của hắn! Không ngờ lại có thể dùng như vậy, bày ra loại lực lượng này!” Diệp Phàm bị kích động lớn, không thể không ngạc nhiên thán phục. Thạch Hoàng quả là kỳ tài ngút trời, giải quyết một nan để cho hắn, làm cho trong lòng Diệp Phàm đột nhiên sáng từ.
Những năm gần đây, hắn cũng luôn luôn nghiên cứu thệ ngà, đạo ngà, nhưng lại khó có thể chuyển hóa thành chiến lực thật sự, Thạch Hoàng coi như đã mở ra một cánh cửa cho hắn.
Tuy rằng hắn rất hưng phấn, nhưng lúc này đang đối mặt cũng cực độ nguy hiểm.
Diệp Phàm luôn cảm thấy mình bị trói buộc, như là bị phong ấn, quả nhiên lần này hắn gặp phải đại kiếp nạn rồi, trực tiếp bị đánh nổ tung hai lần, máu tươi rơi vài làm cho phiến vũ trụ này nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Nhưng, hắn rốt cục giày thoát ra được, toàn lực ra tay, đánh dập nát “đạo ngã” Thần Ma kia, trở thành tro bụi.
Thạch Hoàng chấn động mãnh liệt, lại bị thương nặng, lại tiếp tục trọng tổ, sắc mặt tái nhợt. Hắn biết hôm nay dữ nhiều lành ít, liên tục xuất ra thủ đoạn cấm kỵ, vậy mà đều thất bại.
- Xem ra không cần tới mười chiêu, một trận chiến sinh tử, một chiêu thức cuối cùng!
Hắn không mừng không lo quát lớn.
Lão nhân lắc đầu, mang theo một loại bất đắc dĩ còn có thở dài, đi đến hướng trong rừng đào.
Nơi đó có mười mấy người, tuổi tác đều rất nhỏ, có bị phong ấn ở trong Nguyên, có đứng thẳng đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và Thạch Hoàng.
- Đi thôi, từ nay về sau thế gian sẽ không còn Bất Tử Son! Đại thế không thể ngăn cản rồi! Lão nhân ta sắp chết, thấy được một góc tương lai, về sau các ngươi hãy sống bình thường, cũng là cuộc sống không tệ!
Lão vung tay áo thu hết mọi người đi vào, từ đó cũng không quay đầu lại ra đi. Sau đó ở bên ngoài lại thu hồi một ngọn núi nhỏ, nơi đó có Tiên Lệ Lục Kim chợt lóe sáng, từ đó về sau lão không còn xuất hiện ở nhân gian.
Đây là lựa chọn của một vị chí tôn, kết quả lại chính là như vậy. Cuối cùng lão đã thấy ra, ngay cả con đường thành tiên đều không liếc mắt nhìn một cái. Ra ngoài đoán trước của Diệp Phàm.
Thạch Hoàng không nói gì thêm, tới cảnh giới này rồi, cái gì không hiểu, cái gì không rõ, cái loại tâm cảnh này hắn tự nhiên hiểu rõ, nhưng người với người thì không giống nhau.
- Bất Tử Sơn với Hư Không nhất mạch là tử địch, với Thánh thể cũng là không chết không ngừng, ngươi là con rễ của Hư Không Đại đế nhất mạch, cũng là Thánh thể, chỉ có đường chết!
Thạch Hoàng rốt cục lên tiếng, lạnh mặt tự phụ.
- Ha ha ha...
Diệp Phàm cười to, chỉ ngón tay vào hắn:
- Còn tường là hắc ám náo động năm đó sao, nếu ta đã đến đây, chính là để lấy đầu ngươi!
- Mấy trăm năm trước, Hư Không trở về, Hằng Vũ tái hiện, như trước là một mảnh mưa máu. Hôm nay ta cũng không muốn giằng co nhiều với ngươi, mười chiêu làm hạn định, không giết được ngươi ta tự tuyệt!
Thạch Hoàng nói lạnh như băng.
- Thật cuồng vọng! Dù là Tiêu Diêu Thiên Tôn cũng không dám đối với ta như vậy, một lão thạch đầu ngươi cũng xứng sao?!
Diệp Phàm biết Thạch Hoàng rất mạnh, có nói là sinh linh mạnh nhất xưa nay cùng không sai biệt lắm, nhưng như trước trầm mặt xuống.
Diệp Phàm có tự tin như vậy, cũng có loại năng lực này, mấy trăm năm trôi qua hắn luôn cố gắng cho giỏi hơn, đăng phong tạo cực, xưng được là vô địch thiên hạ.
Quá khứ, khi hắn cùng với đồng bọn đi vào cấm địa Sinh Mệnh luôn nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận, không dám sơ suất, ngày nay hết thảy đã khác, có thể chiến một trận với người như vậy.
- Ha ha ha... Tiểu tử! Năm đó may mắn cho ngươi nhặt được một cái mệnh, hôm nay còn quay lại để chấm dứt một đời!
Thạch Hoàng cười to, không ai bì nổi, tóc bay múa, ánh mắt lạnh như có thể đóng băng vũ trụ. Hắn cầm trong tay đại kích bổ tới phía trước.
Diệp Phàm bay lên trời, tiến vào vũ trụ, hắn không nghĩ hủy diệt Bắc Đẩu Tinh Vực, hắn có rất nhiều cảm tình với nơi này.
Thạch Hoàng cũng vọt lên trời đi theo, đại kích trong tay không thay đối phương hướng, thủy chung bổ tới phía Diệp Phàm, ô quang cắt qua vĩnh hằng, chiếu sáng tinh hà!
- Chiến vùng cấm rồi!
Người của Bắc Đẩu sợ run, tiểu tu sĩ tầng dưới chót nhất không thể thoát đi khôi gia viên, nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng toàn thân lạnh lẽo.
- Tin tưởng Diệp tiền bối có thể đủ sức chống lại hắn!
Mọi người cầu nguyện.
Thế lực lớn sớm bỏ chạy, chỉ còn lại môn phái không có cơ sở, bọn họ không có cách nào tiến vào tinh vực.
Trong chớp mắt, Diệp Phàm và Thạch Hoàng vượt qua vô số tinh vực, tiến vào biên hoang vũ trụ, trước sau ngừng lại.
“Ông!”
Đại kích bổ xuống, phát ra tiếng rít gió, Long Văn chợt hiện, một con rồng đen vọt lên phóng tới đánh Diệp Phàm. Đó là cây Phương Thiên Họa Kích có linh tính, giương nanh múa vuốt, đây là một kích Hoàng Đạo chí cường.
“Keng!”
Trên đầu Diệp Phàm xuất hiện một tòa Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, miệng đỉnh hướng ra phía ngoài buông xuống mẫu khí, ép sụp vũ trụ thập phương, cứng rắn ngãn chận đại kích. Mà chính hắn thét dài một tiếng, cũng công tới phía trước, đi lên chính là Thiên Đế Quyền kích tới mi tâm của Thạch Hoàng.
Mười chiêu phân thắng thua, luận sinh tử, không có gì là hư thức đáng nói, liều mạng huyết chiến mà cuồng, ra tay đều là đòn sát thủ.
“Ầm!”
Thạch Hoàng cả đời cường thế, từng gặp Độc Nhân, Hư Không, Vô Thủy... hắn trải qua năm tháng quá lâu xa, chưa bao giờ chịu già, với công kích của Diệp Phàm, cũng dùng nắm tay đánh ra.
Đây là một hồi đại quyết đấu trời sụp đất nứt, chỉ riêng va chạm lần này đã lập tức hủy diệt một mảng lớn tinh hải và biên hoang hỗn độn, làm cho nơi này trở thành nguồn gốc hủy diệt.
Ở trong tiếng leng keng, ở trong pháp tắc đạo của Đế phát ra, ức vạn lũ tiên quang, ngàn vạn đạo ráng màu tường hòa, hai người cùng chấn động kịch liệt, trước sau thối lui và bay tung ra sau.
Thạch Hoàng dĩ nhiên đã thăng hoa, khi quyết đấu với Diệp Phàm nhanh chóng kéo lên tới cực điểm, một kích này vô cùng khủng bố, liên tiếp chấn động, hận không thể đánh Diệp Phàm thành thịt nát.
Có thể thấy được hắn kiêng kỵ đối với Diệp Phàm, bằng không sao lại thăng hoa nhanh như vậy?
Đây chẳng khác nào bước trên một tuyệt lộ, sau một trận chiến với Diệp Phàm bất luận thắng thua, hắn đều không sống được, có lẽ chỉ có tiến vào con đường thành tiên, lập tức thành tiên mới được.
“Phốc!”
Khi Diệp Phàm thối lui, trên người bắn tung một đóa hoa máu, Thạch Hoàng cũng bị thương văng ra, gặp phải đòn nghiêm trọng, khóe miệng không ngừng nhỏ giọt máu tươi.
- Thì ra là thế, ngươi năm đó bị thương nặng, huyết khí khô bại, trọng thương chưa lành, cũng chỉ có thể luận sinh tử trong vòng mười chiêu!
Diệp Phàm cười lạnh.
Trách không được đối phương cuồng ngôn, kỳ thật hắn cũng là một loại bất đắc dĩ. Thạch Hoàng bị thương đại đạo đến nay chưa khôi hẳn. Năm đó hắn huyết chiến thiên hạ, cắn nuốt sinh mệnh thể. Sau lại Hoang chủ đến đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, giết chết một vị Cổ Hoàng thăng hoa, làm cho hắn không thể không quyết đoán quay về Bất Tử Son, không thể bổ sung đủ mệnh nguyên.
- Hoàng Phong Thiên Hạ!
Thạch Hoàng hét lớn, trong nháy mắt thần lực sôi trào đọng lại, tất cả hỗn độn khí trong vũ trụ này đều ngưng lại, bị giam cầm.
Đây là một trong bí thuật cấm kỵ vô thượng của hắn, từ hóa đá thăng hoa cực hạn mà biến, có thể niêm phong cất vào vĩnh hằng, cố định được thân Đại đế, tiến hành sát phạt.
Quả nhiên, Diệp Phàm khó có thể nhúc nhích, toàn thân như là rơi vào vũng bùn, gặp phải phiền toái lớn.
- Nguyên thần bất hủ, lòng ta vĩnh hằng!
Hắn nói nhỏ trong miệng, gian nan chấn động pháp tắc của chính mình, thân thể chí cường lúc này không nhúc nhích, nhưng mi tâm hắn lại phát sáng, nguyên thần hợp đạo, giãy đi ra.
- A...
Diệp Phàm rống to, nguyên thần nhấp nháy, thiêu đốt tinh không, tiểu nhân màu vàng chỉ cao bằng nắm tay, nhưng lại vô cùng uy nghiêm, một tay cầm cái đỉnh, tay kia thì diễn biến lực lượng của năm tháng, ngay lập tức phóng tới đánh Thạch Hoàng.
Đồng thời, bởi vì nguyên thần giãy thoát trói buộc, thân thể hắn cũng bạo phát dập nát chân không, huyết khí bao phủ vũ trụ, lập tức nhảy vọt ra ngoài, công tới Thach Hoàng.
Đây là một lần đại quyết đấu bí thuật, Diệp Phàm dung hợp bí quyết chữ “Tiền”, bí quyết chữ “Hành”, và ấn chữ “Trụ”... khai sáng ra một loại đại pháp năm tháng, dùng nguyên thần chủ công, thân thể làm hậu thuẫn, chí cương chí cường, không gì không phá nổi.
“Ầm!”
Va chạm mạnh kịch liệt, nơi này tiếng kêu “leng keng” vang động. Bất kể là Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hay là Hắc Kim Đại Kích đều chấn động mãnh liệt, bắn ra tia lửa bốn phía, đồng thời trên người hai vị chí cường giả cùng có hoa máu bắn tung toé.
- Sát!
Nguyên thần và thân thể của Diệp Phàm gần như đồng thời vọt tới phụ cận Thạch Hoàng, và lại ở ngay khoảnh khắc hợp nhất thăng hoa mà cực hạn kia, quay về làm một chinh thể, đã xảy ra một loại diễn biến và lột xác kỳ dị, giống như có tiếng chuông thời gian từ từ vang lên, cả người hắn trấn áp xuống Thạch Hoàng.
“Ầm!”
Thạch Hoàng bay tung ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn. Chung quy hắn không còn là thời tráng niên, trong quyết đấu chiêu thức thứ hai này phải lãnh chịu thiệt thòi cực lớn.
Chủ yếu vẫn là do thương thế trong cơ thể dẫn động lên, đạo thương cũ tái phát, phun ra từng ngụm từng ngụm máu Hoàng trong tinh không.
Hắn không phục lại càng không cam lòng. Năm đó Diệp Phàm ở trong mắt hắn so với con kiến không có gì khác nhau, mượn dùng thi thể của Thánh thể đại thành cũng không xứng là đối thủ của hắn, bị đánh giết máu nhuộm tinh không. Thế mà không tới ngàn năm sau, đối phương lại cường thế như vậy đến tận cửa trấn áp hắn, đây là một loại tao ngộ như thế nào, làm sao tâm tình hắn có thể có thể chịu nổi?
- Với máu Hoàng ta tế sống tiên!
Hắn rống to.
“Ông” một tiếng, phiến vũ trụ này bị thiêu đốt, thời gian, không gian đều ở trong phạm vi tác dụng bí thuật cấm kỵ của Thạch Hoàng. Trên người hắn máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ vũ trụ, rồi sau đó “ầm” một tiếng thiêu đốt, phát ra đạo minh.
Trong nháy mắt mà thôi, Diệp Phàm bị bao phủ, hoàn toàn không kịp tránh né.
“Phốc!”
Diệp Phàm gặp phải một kích nghiêm trọng, nổ tung ở trên bầu trời. Đây là một trong thủ đoạn khủng bố nhất của Thạch Hoàng, được xưng là tế sống tiên, chính là khai sáng để một ngày kia đối phó tiên giáng thế.
Hắn là dùng máu huyết và sinh mệnh của chính mình làm vật dẫn, dựa vào đó hiến tế, hủy diệt địch nhân.
Diệp Phàm khôi phục lại, trọng tổ thân thể, lộ thần sắc ngưng trọng. Đây mới là chiêu thứ ba mà thôi, hắn đã lãnh chịu thiệt thòi cực lớn.
Đương nhiên, tuy rằng nói là hạn định mười chiêu, nhưng không thể nói đơn giản như vậy, mà coi như mỗi một chiêu thức đều tính hơn cả ngàn chiêu, đều là đòn sát thủ có thể ngay lập tức phân sinh tử.
Thạch Hoàng huyết khí có hạn, nhất định phải dùng loại thủ đoạn này đối địch, hắn kiên trì không được thời gian bao lâu, vả lại hắn còn muốn lưu lại một phần tinh lực để xông vào Tiên lộ nữa!
Máu huyết còn đang tuôn ra, loại bí thuật cấm kỵ tế sống tiên này còn đang tiếp tục. Thạch Hoàng thà rằng tự tổn hại, cũng phải hủy diệt Diệp Phàm.
“Ầm!”
Diệp Phàm tạo ra dị tượng, làm tan rã thiên địa, quét ra pháp tắc trong hư không, là tự mình khởi động một chốn thiên đường không chịu ảnh hưởng.
Đồng thời, hắn vung Thiên Đế Quyền, ù ù vang động, tất cả mặt trời trăng sao trong vũ trụ đều cộng minh, nở rộ bảo huy từ các vực vọt tới, hắn liên tục đánh mạnh, hủy diệt Thần liên trật tự còn sót lại.
- Thạch Hoàng! Bất kể ngươi có thủ đoạn gì, hôm nay đều chết chắc rồi!
Diệp Phàm quát to, nghĩ đến cố nhân ngày xưa hắn như là lại nhớ tới niên đại hắc ám náo động, cái loại tuyệt vọng, cực kỳ bi ai... quanh quẩn trong lòng hắn.
Hắn không hề không đủ sức, đứng sừng sững ở tuyệt đỉnh chí cường, có thể báo thù cho họ.
“Ầm!”
Diệp Phàm chủ động công kích, dị tượng khóa vây, cố định được Thạch Hoàng. Tay trái hắn bấm ấn chữ “Trụ”, tay phải bấm ấn chữ “Vũ”, mi tâm vận chuyển bí quyết chữ “Tiền”, dưới chân bí quyết chữ “Hành” như cầu vồng, hắn hóa thành một đoàn ánh lửa thiêu đốt hừng hực phóng vọt tới.
“Phốc!”
Lần này Diệp Phàm đại thắng, đánh cho Thạch Hoàng nổ tung. Nhiều bí thuật cường đại đều xuất hiện, mau mà chuẩn mà độc, Thạch Hoàng cường đại như vậy cũng không chịu nổi, máu thịt bay tung tóe.
- Với Thần huyết ta rèn bất hủ!
Thạch Hoàng hét lớn, hắn vẫn chưa vội vã chữa trị thân thể, chỉ là bảo vệ nguyên thần, sau đó phát ra ma âm như vậy, chấn động trời xanh muôn đời.
Có một loại lực lượng kỳ dị cuồn cuộn mãnh liệt, một thân ảnh như Thần Ma từ xa xa đi tới, chảy xuôi khí tức của năm tháng, cực kỳ cường đại, vô cùng khủng bố.
- Thế thân kiếp sau của ta, bày ra áo nghĩa cực hạn của ngươi, đánh chết hắn!
Thạch Hoàng rống to, người kia lập tức khủng bố ngập trời.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, hắn không tin kiếp sau, chỉ tin ở kiếp này, đối phương làm thế nào thi triển ra công pháp như vậy?
“Không đúng, là đạo ngã của hắn! Không ngờ lại có thể dùng như vậy, bày ra loại lực lượng này!” Diệp Phàm bị kích động lớn, không thể không ngạc nhiên thán phục. Thạch Hoàng quả là kỳ tài ngút trời, giải quyết một nan để cho hắn, làm cho trong lòng Diệp Phàm đột nhiên sáng từ.
Những năm gần đây, hắn cũng luôn luôn nghiên cứu thệ ngà, đạo ngà, nhưng lại khó có thể chuyển hóa thành chiến lực thật sự, Thạch Hoàng coi như đã mở ra một cánh cửa cho hắn.
Tuy rằng hắn rất hưng phấn, nhưng lúc này đang đối mặt cũng cực độ nguy hiểm.
Diệp Phàm luôn cảm thấy mình bị trói buộc, như là bị phong ấn, quả nhiên lần này hắn gặp phải đại kiếp nạn rồi, trực tiếp bị đánh nổ tung hai lần, máu tươi rơi vài làm cho phiến vũ trụ này nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Nhưng, hắn rốt cục giày thoát ra được, toàn lực ra tay, đánh dập nát “đạo ngã” Thần Ma kia, trở thành tro bụi.
Thạch Hoàng chấn động mãnh liệt, lại bị thương nặng, lại tiếp tục trọng tổ, sắc mặt tái nhợt. Hắn biết hôm nay dữ nhiều lành ít, liên tục xuất ra thủ đoạn cấm kỵ, vậy mà đều thất bại.
- Xem ra không cần tới mười chiêu, một trận chiến sinh tử, một chiêu thức cuối cùng!
Hắn không mừng không lo quát lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.