Chương 905: Trường Sinh Bất Tử
Thần Đồng
07/11/2013
Lời Đoạn Đức nói làm người ta kinh hoàng, một
cái Thần triều to lớn như vậy lại có thể từ bỏ thống trị, ngồi trên giang sơn
hàng tỷ dặm biến thành mây khói, quá không hợp lý.
- Các người đừng có không tin, tất cả đều có tính toán, nếu kế hoạch của bọn họ thành công, có thể toàn giáo thành tiên!
Đạo sĩ vô lương lời không dọa chết người không ngừng.
Dựa theo hắn thấy, những điêu khắc đá trong ngôi mộ này dù rằng tối nghĩa, nhưng vẫn có thể làm rõ kết cục cuối cùng, dự báo sau cùng sẽ cưỡi mây thành tiên.
- Ta cảm thấy ngươi còn không dựa được hơn cả Hắc Hoàng, chỉ bằng một cái lãng mộ cổ mà có thể đưa ra kết luận như vậy, khó mà làm người ta tin được.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Bổn hoàng không dựa vào được?
Đại hắc cẩu bên cạnh khó chịu không thôi.
- Ta cũng không nói nhất định là thật, chỉ là cung cấp suy đoán mà thôi.
Đoạn Đức nói, lưu loát chuẩn bị xong tài liệu, nếu không phải là người thật, vậy thì nhất định là âm binh.
Kiếm tra chân chính của bọn họ đã đến, tổ miếu có ba mươi sáu tầng, trước đó thì còn dễ nói, không có tình huống nguy hiểm chết chắc. Còn sáu tầng cuối cùng thì khó nói, khó cam đoan không xuất hiện nguy hiểm, bằng không bốn đại Thần triều cùng Diêu Quang sẽ không dừng lại.
- Chờ xem cho kỹ.
Lão mù rất bình tĩnh.
Ở sau lưng cửa đá nối với một cái thế giới khó hiểu. Trong đêm mưa tối đen, tia chớp đỏ máu thỉnh thoảng xẹt qua, trên mặt đất là những đội binh lính mặc giáp trụ xa xưa lội trên đường lầy, mũi thương cùng chiến kiếm màu đen có một loại ma tính.
- Đúng rồi, đó là chiến y của Thần triều Vũ Hóa xa xưa.
Lão mù cũng gật đầu.
Khi tia chớp xẹt qua, ánh sáng chiếu lên giáp trụ cùng binh khí, áo giáp lạnh băng nhìn rõ cả những văn lạc đặc biệt. Không nhiều người mặc loại giáp này, chỉ có kẻ lập công lớn mới được thưởng cho, đây là tượng trưng cho vinh dự cùng thân phận và thực lực.
Thiên Binh giáp trụ, cái tên rất khí phái, đồng thời nói lên khí phách của Thần triều Vũ Hóa khi đó, muốn thống nhất trên trời dưới đất, thành lập Thần Đình bất hủ.
Dù đứng trên Trung Châu, thậm chí thống nhất năm địa vực, cũng chỉ là vinh quang phàm tục, hy vọng tối cao của bọn họ là vũ hóa thành tiên, luôn luôn cố gắng vì mục tiêu này.
- Ta có chút tin, không chừng tên trộm mộ nói là thật đấy.
Tề La nói, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiên Binh trong màn mưa.
Cùng lúc đó, đám người Diệp Phàm cũng vận chuyển thủ đoạn, cảm ứng được thân thể thật sự mà không phải quỷ mị, điều này làm bọn họ rùng mình.
Thần triều Vũ Hóa muốn làm gì? Người đời đều biết bọn họ bị diệt, nhưng tận mắt thấy lại thật quỷ dị, Thiên Binh của bọn họ còn sống trên đời, bảo hộ thánh miếu tối cao này.
- Đi, đến chỗ khác nhìn xem.
Bọn họ rời khôi đây, đi vào phía khác, mỗi một tầng tiểu thế giới thần miếu đều có nhiều đền đài gần như đều nối liền với tầng tiếp theo. Đi mấy chỗ, bọn họ đều thấy giống nhau, tầng ba mươi mốt quả thật có "Thiên Binh" còn sống.
Đồng thời, trước các cửa đá đều có tu sĩ ngừng lại, đông người tụ tập không dám tiến vào.
Mọi người cũng không muốn dừng bước, sợ bị người ta nhanh chân đến trước, trung tâm tổ miếu ghi lại những chuyện quá lớn, có lẽ có Vũ Hóa Tiên Kinh, hoặc là bí mật vượt qua tinh vực, hay Tiên Lệ Lục Kim thánh vật chuyên dùng của Đại đế.
Cuối cùng, một đội cổ tộc hành động trước tiên, bọn họ trời sinh cảm thấy ưu việt hơn Nhân tộc, đã hình thành từ những năm thái cổ. Tổ miếu Thần triều Vũ Hóa có quỷ dị đi nữa cũng không e ngại, gấp rút muốn lấy được Lục Đỉnh tồn tại từ xưa.
Ầm!
Mưa to như trút, tia chớp xẹt qua bầu trời, mọi người thấy được đội cổ tộc giao chiến với đội Thiên Binh, không ngừng hét lớn.
Mọi người giật mình, các Thiên Binh không nói một lời, đều là cao thủ khí thế hùng hồn, ngược lại cổ tộc lộ ra vẻ không thể chống nổi, không ngừng kêu hét.
Chiến kiếm màu đen của Thiên Binh quét qua, các loại Pháp bảo của sinh linh cổ không cản nổi, bị cắt thành mảnh vụn, kiếm quang màu đen ngang dọc như Thiên Binh hạ phàm, nhanh chóng chém các cổ tộc thành hai nửa.
Tia chớp màu máu đánh xuống, mưa như càng to hơn, bóng người mơ hồ, nhưng mọi người vẫn thấy được đội sinh linh cổ kia xong rồi, cho dù giết được vài Thiên Binh, nhưng cuối cùng vẫn bị diệt sạch.
Ngoài cửa đá, mọi người hít một hơi lạnh, đội người cổ tộc kia không yếu, nhưng bị đập tan nhanh như thế.
- Còn có người sống, chẳng lẽ binh mã Thần triều Vũ Hóa có thể trường sinh bất lão hay sao, bị phong ấn trong trong thần miếu mà vẫn sống măi?
Rất nhiều người kinh nghi không thôi, trong lòng không yên, cổ miếu này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Thiên Binh, mỗi một người đều lập được công lớn, thân thủ siêu phàm, bằng không làm sao gắn với danh hào kia, tuyệt đối là kẻ sinh ra vì chiến đấu.
- Có chút phiền phức, khó mà xông qua được.
Một số người trong lòng phát run, do dự không muốn lên.
- Những Thiên Binh kia đều là đại năng, Thần triều Vũ Hóa năm đó đã mạnh mẽ đến mức độ nào?
Có người kinh nghi không thôi.
- Ta nghĩ Thiên Binh hẳn là không nhiều, có lẽ chỉ mười mấy đội, chúng ta nhiều người có thể xông qua được.
Phần lớn người tự nhiên sẽ không hết hy vọng.
Lúc này có người đi ra, đẩy cửa đá nhẹ nhàng lách vào, sau đó trực tiếp lợi dụng thổ độn thuật chìm xuống lòng đất.
- A....
Nhưng mà không lâu sau truyền ra một tiếng hét thảm, một binh lính mặc giáp đen cầm chiến mâu đen đâm xuống đất, kéo một người lên, chính là tu sĩ vừa lén vào.
Phốc!
Hắn dùng sức chấn động, người kia lập tức bị xé nát, chết oan chết uổng.
- Hả?
Tề La mắt sáng như đuốc, nhìn về phía cửa đá cách đó không xa, không người mà mở, hiển nhiên có cường giả đi vào, nhanh đến mức không ai nhìn thấy được.
- Là một lão sát thủ vương Địa Ngục Thần triều.
Tề La híp mắt, trong lòng có có sát khí chợt lóe.
- Nói vậy thì có thể đi vào, chỉ cần đủ sức thì ngay cả Thiên Binh cũng không cảm giác được.
- Có chút không đúng, nơi này mới là tầng ba mươi mốt, ta nghĩ người quá mạnh mẽ dù xông qua được, phía trước cũng sẽ có người thủ hộ càng mạnh hơn nữa.
Mấy người bọn họ xì xào một trận, bắt đầu hành động, bởi vì những người khác cũng lục tục hành động, tự chọn cửa đá, nhắm một hướng đột phá.
- Tử Nguyệt, nàng đưa đến đây là được rồi, trở về đi.
Diệp Phàm xoay người nhìn Cơ Tử Nguyệt, ở phía trước có lẽ là nơi nguy hiểm, hắn không muốn nàng đi mạo hiểm.
- Không, ta muốn tận mắt thấy huynh đi lên Ngũ sắc Tế Đàn.
Cơ Tử Nguyệt quật cường nói, trong mắt ẩn chứa dòng nước.
- Yên tâm, có ta ở đây, không ai làm nàng bị thương được.
Tề La lên tiếng.
- Đúng vậy, cùng đi đưa ngươi đến trước Ngũ sắc Tế Đàn, ta đảm bảo cô ta không sao.
Hầu tử cũng nói.
Đoạn Đức, Hắc Hoàng lại gào thét nói tới cả ngàn tên cũng giết bỏ, tên dã man cũng phụ họa, Diệp Phàm thấy vậy cũng không nói thêm nữa.
Lão mù nói:
- Phía trước ngày càng nguy hiểm, mỗi người đốt một cái trản hồn đăng ở chỗ ta, lỡ như tách ra cũng không xảy ra chuyện.
Ngày càng có nhiều người lao vào tiểu thế giới tầng ba mươi mốt, thỉnh thoảng vang lên tiếng hét thảm, hiển nhiên có nhiều người ngã xuống, các Thiên Binh phối hợp ăn ý, nắm giữ chiến trận thượng cổ uy lực rất lớn.
- Đi!
Cuối cùng, mấy người Diệp Phàm đẩy cửa đá lớn, tiến vào tiểu thế giới thần bí này. Mưa vẫn to, mặt đất lầy lội, phía trước có những cây cổ thụ, nhưng không thấy kiến trúc, một đội Thiên Binh lập tức xung phong thẳng tới bọn họ.
Diệp Phàm cùng hầu tử mở đường phía trước, hai người dũng mãnh phi thường, khí huyết hoàng kim bùng lên nhuộm bóng mưa đêm thành màu vàng chói lọi.
Ầm!
Đại chiến trực tiếp mở màn, nắm tay Diệp Phàm kéo theo tia chớp vàng như hòa lẫn với sấm sét trên trời, lực lượng cực lớn đánh bay một tên Thiên Binh.
Phốc!
Hầu tử càng dứt khoát, vung thiết côn đập nát cánh tay phải một tên Thiên Binh, dũng mãnh không gì cản nổi.
- Thật là người sống!
Hắc Hoàng kéo tay một người, liều mạng cắn, cởi giáp trụ xuống nghiêm túc kiếm tra, sủa lên:
- Ta hỏi, các ngươi có lai lịch gì?
Bùm!
Nó quá sơ suất, mỗi một Thiên Binh đều là đại năng, thiết mâu thiếu chút đâm thủng cằm nó, may là nó da dày thịt béo, chẳng qua lại bị một quyền đấm sưng mắt.
Đội Thiên Binh này rất quyết đoán, bỏ lại mấy cỗ thi thể liền nhanh chóng rút lui, biến mất trong màn mưa, không quấn chặt lấy bọn họ.
- May chạy đi!
Tề La quát.
Không thể ở lâu tại đây, lỡ như tới mấy đội Thiên Binh thì to chuyện, bọn họ không chỉ có mấy đội, coi chừng còn có nhân vật lợi hại hơn.
Vừa rời đi không lâu, một cỗ khí tức hùng mạnh bùng nổ ở khu vực kia, một bóng người khống chế tia chớp đỏ máu kéo đi, tay cầm kiếm bảng to màu đen, thần uy kinh người.
- Là Thiên Tướng!
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng kinh hô, nhìn từ giáp trụ có thể phân biệt được, tục truyền người có phong hào Thiên Tướng thì chắc chắn là người trảm đạo, hơn nữa lập được công lao rất lớn.
- Vương giả này không kém, sắp thành Vương giả đại thành rồi, không nên chọc tới hắn.
Tề La lẩm bẩm.
Bọn họ không ngừng lại, nhanh chóng biến mất trong màn mưa, hóa thành tia chớp biến mất ở sâu bên trong, hiển nhiên nơi này là một cái địa vực rất rộng lớn. Khắp nơi là đồi núi, cây cối rậm rạp, mài không nhìn thấy kiến trúc cổ nào.
Trong đó bọn họ gặp phải một ít Thiên Binh, tránh thoát mấy đội, chém ngà bảy tám người, một đường tiến thẳng, trong màn mưa thấy được một ngôi đền sáng lên.
Nhưng mà chính lúc này, bọn họ kinh hãi, phía trước đầy mùi máu tươi, khắp nơi là thi thể, những người xông vào trước đã chết hơn một nửa, mấy trăm người ném bỏ tính mạng.
Mặt đất rung động, phía trước là một mảnh đông nghịt, chém giết như cơn lũ sắt thép, mặt đất cũng rung lên.
Hắc Hoàng dựng hết bộ lông, nói:
- Đây là một mảnh phương trận, có chừng năm trăm Thiên Binh, là ta điên rồi, hay là cái thế giới này điên rồi? Một giáo lấy ra năm trăm đại năng!
Mọi người đều ngây dại, quả thật là con số năm trăm, hơn nữa đều có thực lực đại năng, mặc giáp trụ xa xưa, cầm chiến kiếm cùng thương màu đen, tản ra khí cơ làm cho thiên địa cũng phải rung động.
- Bên kia... cũng có!
Đoạn Đức cũng hoảng sợ.
Bên kia, cũng có phương trận năm trăm người, từng bước đẩy tới, phát ra khí thế trời long đất lở, giết sạch tu sĩ xông tới.
- Con mẹ nó nhất định là ảo giác, căn bản không phải thật sự, dù là lúc Thần triều Vũ Hóa hưng thịnh nhất cũng không thể có một ngàn đại năng được!
Lão mù nói.
Điều này vượt quá lẽ thường, căn bản không thể giải thích nổi. Hai mươi mấy vạn năm, cho dù Thần triều Vũ Hóa thật sự quỷ dị còn lại trên đời, nhưng chỉ ẩn cư một góc, làm sao có nhiều cao thủ như vậy?
- Khí tức khủng bố trong núi kia, chúng ta không cần xông vào, từ đây nhìn một chút.
Tề La mẫn cảm nhất với sát khí, chỉ vào khu rừng tối đen xa xa.
Khi bọn người Diệp Phàm tiềm hành, lập tức cảm giác khó chịu, ngọn núi phía trước có áp lực trời sụp đất nứt đè bọn họ không thở nổi, thế giới như muốn sụp đổ, khí tức hùng mạnh không gì sánh bằng.
Cuối cùng, bọn họ đứng trên núi, nhìn xuống dưới, ai cũng hoảng sợ, cả người đầy hơi lạnh.
Phía trước là một mảnh nghĩa trang, phần lớn bia đá đều sụp đỏ, mưa to như trút, không thiếu mộ cổ nứt ra, có những khối xương trắng đi ra, nhanh chóng sinh trưởng ra máu thịt.
- Trời ạ, ta thấy cái gì, đây là nghĩa trang các đời Thiên Binh, bọn họ... sống lại? Chẳng lẽ Thần triều Vũ Hóa từ bỏ thống trị vì tiến hành đại sự nghịch thiên, hôm nay đã có bí mật thành tiên, trường sinh bất tử... đắp xương nặn thịt?
- Các người đừng có không tin, tất cả đều có tính toán, nếu kế hoạch của bọn họ thành công, có thể toàn giáo thành tiên!
Đạo sĩ vô lương lời không dọa chết người không ngừng.
Dựa theo hắn thấy, những điêu khắc đá trong ngôi mộ này dù rằng tối nghĩa, nhưng vẫn có thể làm rõ kết cục cuối cùng, dự báo sau cùng sẽ cưỡi mây thành tiên.
- Ta cảm thấy ngươi còn không dựa được hơn cả Hắc Hoàng, chỉ bằng một cái lãng mộ cổ mà có thể đưa ra kết luận như vậy, khó mà làm người ta tin được.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Bổn hoàng không dựa vào được?
Đại hắc cẩu bên cạnh khó chịu không thôi.
- Ta cũng không nói nhất định là thật, chỉ là cung cấp suy đoán mà thôi.
Đoạn Đức nói, lưu loát chuẩn bị xong tài liệu, nếu không phải là người thật, vậy thì nhất định là âm binh.
Kiếm tra chân chính của bọn họ đã đến, tổ miếu có ba mươi sáu tầng, trước đó thì còn dễ nói, không có tình huống nguy hiểm chết chắc. Còn sáu tầng cuối cùng thì khó nói, khó cam đoan không xuất hiện nguy hiểm, bằng không bốn đại Thần triều cùng Diêu Quang sẽ không dừng lại.
- Chờ xem cho kỹ.
Lão mù rất bình tĩnh.
Ở sau lưng cửa đá nối với một cái thế giới khó hiểu. Trong đêm mưa tối đen, tia chớp đỏ máu thỉnh thoảng xẹt qua, trên mặt đất là những đội binh lính mặc giáp trụ xa xưa lội trên đường lầy, mũi thương cùng chiến kiếm màu đen có một loại ma tính.
- Đúng rồi, đó là chiến y của Thần triều Vũ Hóa xa xưa.
Lão mù cũng gật đầu.
Khi tia chớp xẹt qua, ánh sáng chiếu lên giáp trụ cùng binh khí, áo giáp lạnh băng nhìn rõ cả những văn lạc đặc biệt. Không nhiều người mặc loại giáp này, chỉ có kẻ lập công lớn mới được thưởng cho, đây là tượng trưng cho vinh dự cùng thân phận và thực lực.
Thiên Binh giáp trụ, cái tên rất khí phái, đồng thời nói lên khí phách của Thần triều Vũ Hóa khi đó, muốn thống nhất trên trời dưới đất, thành lập Thần Đình bất hủ.
Dù đứng trên Trung Châu, thậm chí thống nhất năm địa vực, cũng chỉ là vinh quang phàm tục, hy vọng tối cao của bọn họ là vũ hóa thành tiên, luôn luôn cố gắng vì mục tiêu này.
- Ta có chút tin, không chừng tên trộm mộ nói là thật đấy.
Tề La nói, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiên Binh trong màn mưa.
Cùng lúc đó, đám người Diệp Phàm cũng vận chuyển thủ đoạn, cảm ứng được thân thể thật sự mà không phải quỷ mị, điều này làm bọn họ rùng mình.
Thần triều Vũ Hóa muốn làm gì? Người đời đều biết bọn họ bị diệt, nhưng tận mắt thấy lại thật quỷ dị, Thiên Binh của bọn họ còn sống trên đời, bảo hộ thánh miếu tối cao này.
- Đi, đến chỗ khác nhìn xem.
Bọn họ rời khôi đây, đi vào phía khác, mỗi một tầng tiểu thế giới thần miếu đều có nhiều đền đài gần như đều nối liền với tầng tiếp theo. Đi mấy chỗ, bọn họ đều thấy giống nhau, tầng ba mươi mốt quả thật có "Thiên Binh" còn sống.
Đồng thời, trước các cửa đá đều có tu sĩ ngừng lại, đông người tụ tập không dám tiến vào.
Mọi người cũng không muốn dừng bước, sợ bị người ta nhanh chân đến trước, trung tâm tổ miếu ghi lại những chuyện quá lớn, có lẽ có Vũ Hóa Tiên Kinh, hoặc là bí mật vượt qua tinh vực, hay Tiên Lệ Lục Kim thánh vật chuyên dùng của Đại đế.
Cuối cùng, một đội cổ tộc hành động trước tiên, bọn họ trời sinh cảm thấy ưu việt hơn Nhân tộc, đã hình thành từ những năm thái cổ. Tổ miếu Thần triều Vũ Hóa có quỷ dị đi nữa cũng không e ngại, gấp rút muốn lấy được Lục Đỉnh tồn tại từ xưa.
Ầm!
Mưa to như trút, tia chớp xẹt qua bầu trời, mọi người thấy được đội cổ tộc giao chiến với đội Thiên Binh, không ngừng hét lớn.
Mọi người giật mình, các Thiên Binh không nói một lời, đều là cao thủ khí thế hùng hồn, ngược lại cổ tộc lộ ra vẻ không thể chống nổi, không ngừng kêu hét.
Chiến kiếm màu đen của Thiên Binh quét qua, các loại Pháp bảo của sinh linh cổ không cản nổi, bị cắt thành mảnh vụn, kiếm quang màu đen ngang dọc như Thiên Binh hạ phàm, nhanh chóng chém các cổ tộc thành hai nửa.
Tia chớp màu máu đánh xuống, mưa như càng to hơn, bóng người mơ hồ, nhưng mọi người vẫn thấy được đội sinh linh cổ kia xong rồi, cho dù giết được vài Thiên Binh, nhưng cuối cùng vẫn bị diệt sạch.
Ngoài cửa đá, mọi người hít một hơi lạnh, đội người cổ tộc kia không yếu, nhưng bị đập tan nhanh như thế.
- Còn có người sống, chẳng lẽ binh mã Thần triều Vũ Hóa có thể trường sinh bất lão hay sao, bị phong ấn trong trong thần miếu mà vẫn sống măi?
Rất nhiều người kinh nghi không thôi, trong lòng không yên, cổ miếu này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Thiên Binh, mỗi một người đều lập được công lớn, thân thủ siêu phàm, bằng không làm sao gắn với danh hào kia, tuyệt đối là kẻ sinh ra vì chiến đấu.
- Có chút phiền phức, khó mà xông qua được.
Một số người trong lòng phát run, do dự không muốn lên.
- Những Thiên Binh kia đều là đại năng, Thần triều Vũ Hóa năm đó đã mạnh mẽ đến mức độ nào?
Có người kinh nghi không thôi.
- Ta nghĩ Thiên Binh hẳn là không nhiều, có lẽ chỉ mười mấy đội, chúng ta nhiều người có thể xông qua được.
Phần lớn người tự nhiên sẽ không hết hy vọng.
Lúc này có người đi ra, đẩy cửa đá nhẹ nhàng lách vào, sau đó trực tiếp lợi dụng thổ độn thuật chìm xuống lòng đất.
- A....
Nhưng mà không lâu sau truyền ra một tiếng hét thảm, một binh lính mặc giáp đen cầm chiến mâu đen đâm xuống đất, kéo một người lên, chính là tu sĩ vừa lén vào.
Phốc!
Hắn dùng sức chấn động, người kia lập tức bị xé nát, chết oan chết uổng.
- Hả?
Tề La mắt sáng như đuốc, nhìn về phía cửa đá cách đó không xa, không người mà mở, hiển nhiên có cường giả đi vào, nhanh đến mức không ai nhìn thấy được.
- Là một lão sát thủ vương Địa Ngục Thần triều.
Tề La híp mắt, trong lòng có có sát khí chợt lóe.
- Nói vậy thì có thể đi vào, chỉ cần đủ sức thì ngay cả Thiên Binh cũng không cảm giác được.
- Có chút không đúng, nơi này mới là tầng ba mươi mốt, ta nghĩ người quá mạnh mẽ dù xông qua được, phía trước cũng sẽ có người thủ hộ càng mạnh hơn nữa.
Mấy người bọn họ xì xào một trận, bắt đầu hành động, bởi vì những người khác cũng lục tục hành động, tự chọn cửa đá, nhắm một hướng đột phá.
- Tử Nguyệt, nàng đưa đến đây là được rồi, trở về đi.
Diệp Phàm xoay người nhìn Cơ Tử Nguyệt, ở phía trước có lẽ là nơi nguy hiểm, hắn không muốn nàng đi mạo hiểm.
- Không, ta muốn tận mắt thấy huynh đi lên Ngũ sắc Tế Đàn.
Cơ Tử Nguyệt quật cường nói, trong mắt ẩn chứa dòng nước.
- Yên tâm, có ta ở đây, không ai làm nàng bị thương được.
Tề La lên tiếng.
- Đúng vậy, cùng đi đưa ngươi đến trước Ngũ sắc Tế Đàn, ta đảm bảo cô ta không sao.
Hầu tử cũng nói.
Đoạn Đức, Hắc Hoàng lại gào thét nói tới cả ngàn tên cũng giết bỏ, tên dã man cũng phụ họa, Diệp Phàm thấy vậy cũng không nói thêm nữa.
Lão mù nói:
- Phía trước ngày càng nguy hiểm, mỗi người đốt một cái trản hồn đăng ở chỗ ta, lỡ như tách ra cũng không xảy ra chuyện.
Ngày càng có nhiều người lao vào tiểu thế giới tầng ba mươi mốt, thỉnh thoảng vang lên tiếng hét thảm, hiển nhiên có nhiều người ngã xuống, các Thiên Binh phối hợp ăn ý, nắm giữ chiến trận thượng cổ uy lực rất lớn.
- Đi!
Cuối cùng, mấy người Diệp Phàm đẩy cửa đá lớn, tiến vào tiểu thế giới thần bí này. Mưa vẫn to, mặt đất lầy lội, phía trước có những cây cổ thụ, nhưng không thấy kiến trúc, một đội Thiên Binh lập tức xung phong thẳng tới bọn họ.
Diệp Phàm cùng hầu tử mở đường phía trước, hai người dũng mãnh phi thường, khí huyết hoàng kim bùng lên nhuộm bóng mưa đêm thành màu vàng chói lọi.
Ầm!
Đại chiến trực tiếp mở màn, nắm tay Diệp Phàm kéo theo tia chớp vàng như hòa lẫn với sấm sét trên trời, lực lượng cực lớn đánh bay một tên Thiên Binh.
Phốc!
Hầu tử càng dứt khoát, vung thiết côn đập nát cánh tay phải một tên Thiên Binh, dũng mãnh không gì cản nổi.
- Thật là người sống!
Hắc Hoàng kéo tay một người, liều mạng cắn, cởi giáp trụ xuống nghiêm túc kiếm tra, sủa lên:
- Ta hỏi, các ngươi có lai lịch gì?
Bùm!
Nó quá sơ suất, mỗi một Thiên Binh đều là đại năng, thiết mâu thiếu chút đâm thủng cằm nó, may là nó da dày thịt béo, chẳng qua lại bị một quyền đấm sưng mắt.
Đội Thiên Binh này rất quyết đoán, bỏ lại mấy cỗ thi thể liền nhanh chóng rút lui, biến mất trong màn mưa, không quấn chặt lấy bọn họ.
- May chạy đi!
Tề La quát.
Không thể ở lâu tại đây, lỡ như tới mấy đội Thiên Binh thì to chuyện, bọn họ không chỉ có mấy đội, coi chừng còn có nhân vật lợi hại hơn.
Vừa rời đi không lâu, một cỗ khí tức hùng mạnh bùng nổ ở khu vực kia, một bóng người khống chế tia chớp đỏ máu kéo đi, tay cầm kiếm bảng to màu đen, thần uy kinh người.
- Là Thiên Tướng!
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng kinh hô, nhìn từ giáp trụ có thể phân biệt được, tục truyền người có phong hào Thiên Tướng thì chắc chắn là người trảm đạo, hơn nữa lập được công lao rất lớn.
- Vương giả này không kém, sắp thành Vương giả đại thành rồi, không nên chọc tới hắn.
Tề La lẩm bẩm.
Bọn họ không ngừng lại, nhanh chóng biến mất trong màn mưa, hóa thành tia chớp biến mất ở sâu bên trong, hiển nhiên nơi này là một cái địa vực rất rộng lớn. Khắp nơi là đồi núi, cây cối rậm rạp, mài không nhìn thấy kiến trúc cổ nào.
Trong đó bọn họ gặp phải một ít Thiên Binh, tránh thoát mấy đội, chém ngà bảy tám người, một đường tiến thẳng, trong màn mưa thấy được một ngôi đền sáng lên.
Nhưng mà chính lúc này, bọn họ kinh hãi, phía trước đầy mùi máu tươi, khắp nơi là thi thể, những người xông vào trước đã chết hơn một nửa, mấy trăm người ném bỏ tính mạng.
Mặt đất rung động, phía trước là một mảnh đông nghịt, chém giết như cơn lũ sắt thép, mặt đất cũng rung lên.
Hắc Hoàng dựng hết bộ lông, nói:
- Đây là một mảnh phương trận, có chừng năm trăm Thiên Binh, là ta điên rồi, hay là cái thế giới này điên rồi? Một giáo lấy ra năm trăm đại năng!
Mọi người đều ngây dại, quả thật là con số năm trăm, hơn nữa đều có thực lực đại năng, mặc giáp trụ xa xưa, cầm chiến kiếm cùng thương màu đen, tản ra khí cơ làm cho thiên địa cũng phải rung động.
- Bên kia... cũng có!
Đoạn Đức cũng hoảng sợ.
Bên kia, cũng có phương trận năm trăm người, từng bước đẩy tới, phát ra khí thế trời long đất lở, giết sạch tu sĩ xông tới.
- Con mẹ nó nhất định là ảo giác, căn bản không phải thật sự, dù là lúc Thần triều Vũ Hóa hưng thịnh nhất cũng không thể có một ngàn đại năng được!
Lão mù nói.
Điều này vượt quá lẽ thường, căn bản không thể giải thích nổi. Hai mươi mấy vạn năm, cho dù Thần triều Vũ Hóa thật sự quỷ dị còn lại trên đời, nhưng chỉ ẩn cư một góc, làm sao có nhiều cao thủ như vậy?
- Khí tức khủng bố trong núi kia, chúng ta không cần xông vào, từ đây nhìn một chút.
Tề La mẫn cảm nhất với sát khí, chỉ vào khu rừng tối đen xa xa.
Khi bọn người Diệp Phàm tiềm hành, lập tức cảm giác khó chịu, ngọn núi phía trước có áp lực trời sụp đất nứt đè bọn họ không thở nổi, thế giới như muốn sụp đổ, khí tức hùng mạnh không gì sánh bằng.
Cuối cùng, bọn họ đứng trên núi, nhìn xuống dưới, ai cũng hoảng sợ, cả người đầy hơi lạnh.
Phía trước là một mảnh nghĩa trang, phần lớn bia đá đều sụp đỏ, mưa to như trút, không thiếu mộ cổ nứt ra, có những khối xương trắng đi ra, nhanh chóng sinh trưởng ra máu thịt.
- Trời ạ, ta thấy cái gì, đây là nghĩa trang các đời Thiên Binh, bọn họ... sống lại? Chẳng lẽ Thần triều Vũ Hóa từ bỏ thống trị vì tiến hành đại sự nghịch thiên, hôm nay đã có bí mật thành tiên, trường sinh bất tử... đắp xương nặn thịt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.