Chương 1709: Tụ tập
Thần Đồng
08/11/2013
“Ô… ô...”
Tiếng kèn vang lên thê lương, vang xa khắp mọi ngõ ngách trong vũ trụ, trên một viên tinh tú hoang dã, một thiếu niên mặc áo da thú đang đi lại trong núi sâu chợt mờ to mắt nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng tự nói:
- Thời gian đã cách nhiều năm như vậy, còn có thể nghe tiếng kèn Chiến Tranh vang lên, thật sự là không dễ!
Sau đó, hắn vứt con mồi trên đầu vai xuống, đi tới gian nhà tranh ở xa xa, lấy ra một cây cung cứng màu đen, xách lên một cây côn bằng đá, rồi biến mất tại chỗ khôngthấy!
“Đông… Đông...”
Tiếng trống kêu vang nặng nề, khắp nơi thiên địa, bát hoang vũ trụ lại rung chuyển lên, tiếng trống kêu gọi của Thiên Hoàng đang vỗ động, âm thanh của nó như man ngưu chạy như điên, đạp trên mặt đất ù ù vang động, đinh tai nhức óc.
Loại thanh âm này rất lớn, vừa rồi bị tiếng kèn áp chế một lát, kết quả lập tức lại bùng phát mạnh lên, như sóng lớn vỗ bờ, khắp vũ trụ đều cùng kêu vang.
- Không được! Đây là lời kêu gọi của Thiên Hoàng, tổ ta đã thề nguỵền lạc ấn vào trong máu hậu nhân, nếu không đi tham chiến sẽ có tai nạn buông xuống!
Các nơi vang lên thanh âm bất đồng, đều rất khiếp sợ. Chuyện này đã trôi qua muôn đời, lời thề nguyền ngày xưa không ngờ lại vang lên.
Tại tổ địa Đại Lực Ngưu Ma tộc, thần tượng cung phụng ở trên cao kia lay động kịch liệt, phát ra hào quang vạn trượng, như một Thiên thần đang tức giận, mấy lão đầu ngưu đang liều mạng chống cự.
Máu huyết của bọn họ đang thiêu đốt, như lợi kiếm chém vào cây khô, bản thân đều sắp bị tan rã. Một loại thanh âm cổ xưa vang vọng ở trong tổ địa: “Các ngươi tuân giữ lời thề, thần hồn không tiêu tan, nghe ta kêu gọi mà chiến thì được sống...
Một đoạn ma chú này như là truyền đến từ viễn cổ, âm thanh tang thương, đáng sợ mà kinh người, làm cho máu huyết người ta đều đi theo đó sôi trào, nếu vâng theo, cường giả bùng phát hào quang vạn trượng, càng mạnh hơn.
Nếu phản kháng, cả thân thể như tắm trong kiếp hỏa, gặp đại kiếp tâm ma vô cùng thống khổ.
Biến cố cùng loại như vậy phát sinh ở các nơi vũ trụ, ngày xưa cổ tổ của các tộc phát hạ lời thề Thần huyết với Thiên Hoàng đến nay không tiêu tan, khắc dấu ấn vào trong máu của họ, đều có lực ước thúc đối với hậu thế.
Kết quả này chấn nhiếp lòng người, làm cho rất nhiều đại tộc đều biến sắc, tụ tập ở tổ địa bộ tộc bàn bạc cách đối phó, cố gắng chống lại.
Làm sao bây giờ? Đây là lựa chọn của rất nhiều cường tộc đều gặp phải.
Tiếng trống cổ xưa của Thiên Hoàng vang lên ở thời đại này, từng chiến bộ rốt cuộc tuân theo hay là không theo? Đây là một quyết định gian nan, nếu có quyền lựa chọn, không có người nào nguyện ý bị cuốn vào trong vòng huyết chiến.
“Ô… ô...”
Tiếng kèn của Đế Tôn âm thanh thê lương, lực xuyên thấu trực tiếp càng mạnh. Áp chế tiếng trống của Thiên Hoàng, giảm bớt rất nhiều cảnh ngộ nguy hiểm của đại tộc, giúp bọn họ dễ chịu hơn rất nhiều.
Rất nhiều cường giả phóng đi hướng về phương vị tiếng kèn của Đế Tôn, dựa vào đó để chống lại tiếng trống của Thiên Hoàng.
- Phải làm ra quyết định, không thể trì hoãn!
Một bên là tiếng kèn của Đế Tôn, một bên là tiếng trống trận của Thiên Hoàng đồng thời vang lên, các tộc phải nhanh một chút làm ra quyết định, không thể trì hoãn được nữa.
- Nghe theo lời kêu gọi của Bất Tử Thiên Hoàng, tiến lên chiến một trận!
- Sát, tiến vào chiến trường vũ trụ. Vì lời thề của tổ tiên, vì lời hứa hẹn thủ hộ ngày xưa mà chinh phạt, bước lên theo Thiên Hoàng!
Từng giày giụa, từng suy nghĩ rồi không hề ít đại tộc xuất động, nhắm về phía vang lên tiếng trống trận, nghe theo lời kêu gọi, phải đi vào một trận chiến đáng sợ và thảm thiết nhất.
Từng đội từng đội cường giả cắt qua tinh không, bay về phía chỗ tinh vực Hoàng Sào, tới cuối cùng, bóng người đông nghìn nghịt cuồn cuộn mãnh liệt.
Đây là một dòng thác lũ hội tụ mà đến, tinh môn không ngừng mở ra, làm cho nơi này hóa thành một biến cường giả. Còn chưa có chân chính khai chiến, cũng đã làm cho bầu không khí tăng áp lực lên tới cực điểm.
Hoàng Sào thật lớn đỏ tươi như máu, dùng cây phượng hoàng xây thành, vắt ngang trong vũ trụ. Một nữ nhân diêm dúa xinh đẹp dựng thân ở trên đó, có mấy vị thần tướng thủ hộ, nàng tao nhà phong hoa, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng nơi đây.
- Vinh quang của Bất Tử Thiên Hoàng muôn đời bất hủ, hiện giờ có người lại aiẫm lên nó dưới chân! Như thế nào, làm sao bây giờ? Tự nhiên là phải chiến một trận đến cùng, giữ tôn nghiêm của Thiên Hoàng!
- Chiến!
Phía dưới, vang lên tiếng rống giận dữ vô tận, dời núi lấp biến, phiến vũ trụ này đều rung chuyển, truyền tới phương xa, vô tận tinh vực, phần đông sinh linh tất cả đều run rẩy.
Vô số cường giả rống to, thanh âm hợp cùng một chỗ giống như sấm sét nổ vang, kinh thiên động địa, khắp vũ trụ đều nổ vang!
Mà đúng lúc này, Bất Tử Thiên Hậu đứng trên Hoàng Sào màu máu lại bắt đầu tự mình nổi trống kêu gọi tụ tập. Dáng người nàng thướt tha, yếu điệu trang nhà, một đôi cánh tay trắng như ngó sen, ở nơi đó còn thật sự nghiêm túc vỗ trống, có một loại hấp dẫn đặc biệt.
Tiếng trống nặng nề, như biển cả mênh mông cuồn cuộn xé rách vòm trời, thổi quét, khuếch tán đi khắp bát hoang vũ trụ, đến cuối cùng như trăm vạn đại quân chém giết, gào rống vang dội khắp thiên địa.
Loại tiết tấu này thực đáng sợ, làm cho tất cả cường giả ở phụ cận đều thần hồn phát sáng, nhiệt huyết cuồn cuộn chen chúc lao xuống, tất cả đều huyết mạch phun trào, hận không thể lập tức chiến một trận!
Mà giờ khắc này, phản ứng ở khắp nơi vũ trụ còn lớn hơn nữa, bị tiếng trống trận kêu gọi, bị Thần âm tập thể, tất cả đều đang run rẩy, cùng theo đó kêu vang. Phàm là cường tộc phát hạ tâm ma lời thề đều có chút không thể chịu được, nếu tiếp tục không đến thì có thể sẽ đi tới hướng tự hủy.
- Vì Bất Tử Thiên Hoàng mà chiến, máu tươi tưới Vực ngoại, chém phá vòm trời, chiến!
Giống như lũ lụt dâng trào, cường giả các nơi không kiềm nổi điên cuồng gào thét. Lại có nhân vật cái thế rốt cuộc không kiềm nổi, kết đội thành đoàn bước trên hành trình.
Bất Tử Thiên Hoàng tửng được rất nhiều đại tộc khắp vũ trụ coi là vị Thần tối cao, không gì không làm được, ngồi xếp bằng trên chín tầng trời cao cao tại thượng. Ngày nay tất cả đều đi ra. Ở quá khứ cổ xưa, người tôn sùng hắn thật sự nhiều lắm.
Trên một tinh tú hoang vắng, một lão nhân đầu bạc mặc áo vải thô đang canh tác, lão chợt thở dài, bỏ lại công việc đang làm, đi tới hướng một gian nhà đá cách đó không xa, dắt ra một con ngựa què, xoay người ngồi lên, tại chỗ lóe lên một luồng hào quang, lão nhân và con ngựa què cùng nhau biến mất không thấy.
Sau đó không lâu, lão xuất hiện trong đại quân phụ cận Hoàng Sào màu máu, thực không bắt mắt, trong ánh mắt đục ngầu mang theo hoài niệm, mang theo dấu ấn năm tháng ngày xưa nhìn về phía thân ảnh yếu điệu phía trên Hoàng Sào, thần sắc lão có điểm phức tạp.
Bất Tử Thiên Hậu như là có cảm ứng, thoắt quay đầu lại, nhưng nơi đó lại là một mảnh hư không, cũng không có bóng dáng nào, mà người ở gần đó cũng không ai có cảm ứng gì đặc biệt.
“Ô… ô...”
Tiếng kèn Chiến Tranh của Đế Tôn như gió to thổi quét, như anh hùng rống giận, như tiếng thác nước chảy, có một loại cứng cáp, có một loại hùng hồn, giống như Thiên thần viễn cổ đang kêu gọi quần hùng, từ vòm trời mênh mông cổ đại tận đầu cuối mặt đất, mang theo một loại khí tức hoang dã.
Tiếng kèn càng lúc càng lớn, tự nhiên triệt tiêu hết tiếng trống trận trong phiến vũ trụ này. Rất nhiều người chen chúc nhằm về hướng nơi này mà đến, muốn tìm sự che chờ.
Hơn nữa, còn có rất nhiều chiến bộ cổ xưa, tụ tập theo tiếng kèn. Đây là bộ lạc thần tướng của Thiên Đình năm xưa, bọn họ được gọi tính lại. Rất nhiều người vô cùng kích động.
- Vầng hào quang của Đế Tôn, vinh quang vô địch, ngay cả là muôn đời sau cũng không cho phép khinh nhờn, không người nào được phép khiêu khích. Tội nhân Bất Tử Thiên Hoàng này phải bị thanh toán!
Có người phẫn nộ gào thét, không cam lòng kêu to, phải quyết một trận tử chiến, quét sạch khuất nhục ngày xưa, lập lại quang vinh rực rỡ sáng rọi của Thiên Đình.
“Ù ù...”
Thiên quân vạn mà chen chúc lao xuống, cường giả tụ tập tới nơi này tuyệt không ít so với người tụ tập ở phụ cận Hoàng Sào: tiếng man kỵ gào rống, tiếng áo giáp leng keng, chiến qua nhấp nháy tản ra hàn quang, trám vạn hùng sư hội tụ.
Trong đó một thiếu niên mặc da thú, lưng đeo một cây cung cứng màu đen, xách theo một cây côn đá, đứng ở trong biển người, con ngươi trong sáng nhìn về hướng lão Thần thổi kèn Chiến Tranh, sắc mặt có chút khác thường, dường như đang nhớ lại điều gì.
Muôn đời không quay đầu lại, nhân gian đã qua mấy độ khói bếp, cách xa nhau năm tháng vô tận, tiếng trống Hoán Tương của Bất Tử Thiên Hoàng vang lên, tiếng kèn Chiến Tranh của Đế Tôn ô ô vang động, chấn động tinh, không, khắp thiên hạ đều đại loạn.
Các nơi sôi trào, rất nhiều đại tộc đều bước trên hành trình, muốn đi tham chiến!
Phía trước Thiên Đình, đám người Diệp Phàm, Hắc Hoàng, Bàng Bác yô cùng cảm khái, lực ảnh hưởng của hai đại chí tôn ngày xưa quá lớn, tiếng trống vừa vang lên, tiếng kèn vừa thổi lên, rất nhiều kế thừa ngày nay đều bị kéo tới. Bộ chúng tiềm tàng của họ thật sự quá khổng lồ, qua đi năm tháng dài lâu mà lại còn có thể tụ tập như thế!
Cái gì là nội tình? Đây mới đúng! Hiệu lệnh vừa ra, cho dù là trôi qua mấy trăm vạn năm, vẫn như trước người theo đến như mây trên trời, chiến bộ đầy trời, vũ trụ đều vì bọn họ mà chấn động.
- Khi nào thì Thiên Đình của chúng ta cũng có thể như thế, vung tay hô một tiếng, thiên hạ ai dám không tuân theo!
Bàng Bác nói.
- Không có thời gian nghĩ tới những thứ này! Những chuyện lần này vượt qua dự liệu của chúng ta, cần phải làm tốt dự tính chuyện xấu nhất. Hắc Hoàng ngươi ở bên cạnh cô bé, nửa bước cũng không được tách ra, với bé cùng nhau thủ hộ tốt nơi này!
Diệp Phàm nhắc nhở.
Một trận chiến này không thể tránh né, đại chiến tất nhiên phải bùng nổ!
Thời gian bùng lên, như là lập tức vượt qua trăm ngàn năm, chiến tranh tới rồi, lệnh động viên vang vọng khắp hoàn vũ, sát khí tràn ngập vòm trời.
Ở trên một tòa Thần đảo, Diệp Phàm và lão nhân đốn củi đứng chung một chỗ, ở phía sau bọn họ là đại quân vô cùng tận, mà ở một hướng khác thì lại là người của tổ chức Thần. Lão Thần như trước đang thổi kèn, kêu gọi hậu đại bộ chúng của Thiên Đình cổ còn lưu lại trên thế gian.
- Không có lựa chọn nào khác, hôm nay phải có một trận chiến!
- Năm đó, Bất Tử Thiên Hoàng phận bội Đế Tôn, trong bóng tối đánh lén, làm cho cả giáo Thiên Đình cổ phi tiên thất bại, hắn là tội nhân muôn đời, làm kẻ truy sát của cả thế gian!
- Năm tháng phủ đầy bụi, đã qua đi muôn đời, Bất Tử Thiên Hoàng nhất mạch còn chưa từ bỏ ý định, bọn họ vọng tường tiếp tục dấy động can qua, kiếp này không có thỏa hiệp, sẽ không tránh né cuộc chiến. Thiên Đình cổ mặc dù đã tan rã, nhưng chiến hồn chưa từng tiêu tán, chúng ta phải quyết một trận tử chiến, kết liễu đoạn nhân quả của kiếp trước, kiếp nầy!
Rất nhiều người rống giận, lão Thần lại dòng dạc, râu tóc trắng như tuyết đều tung bay, thân thể đều run ran, tiến hành khiến trách, sắp sửa mờ màn đại chiến.
Hư không sụp đổ, tinh môn một loạt tiếp theo một loạt xuất hiện, tất cả chiến thuyền, thiết kỵ... toàn bộ xuất động, xuất phát tới phía trước!
- Tắm rữa máu huyết của chư Thần, đạp lên thi thể hài cốt của ma quy, tiến hành một trận chiến huy hoàng nhất đi!
Phía trước Hoàng Sào mọi người cũng đang gào rống, lời nói của Bất Tử Thiên Hậu vang vọng, khích lệ sĩ khí.
Vì thời điểm này, tinh môn nối thông nơi này, đại chiến tiến đến không thể tránh né, đại quân vô cùng tận đánh tới.
“Ông!”
Cả tòa đảo bay ra, Diệp Phàm, lão nhân đốn củi dựng thân ở trên, bễ nghễ tứ phương, khí tức cường đại không thèm che giấu, nhằm ra bốn phía.
Xoát một tiếng, mọi người trên hòn đảo biến mất, nhằm tới Hoàng Sào nơi đó, bất kể là Diệp Phàm hay lão nhân đốn củi đều phóng xuất ra khí cơ cường đại, áp bức bộ chúng của Thiên Hoàng.
- Lại thấy mặt, nhưng lần này ngươi cũng không tính là gì!
Khôn Thiên thần tướng vọt tới, đón đánh hướng Diệp Phàm, trên mặt lộ sát ý, khí tức của hắn so với trước đây không lâu nồng đậm hơn rất nhiều lần, cường đại có chút không bình thường, mọi người đều nhảy dựng trong lòng.
- Cẩn thận, nhất định hắn đã ăn phần dư thừa của Cửu Chuỵển Tiên Đan, dược lực tan ra, chừa khôi thương thế của hắn, còn giúp hắn có thể tái hiện chiến lực chân chính trước thái cổ!
Chuẩn đế Sơn Hoàng nhắc nhở, hắn là một lão gà trống đắc đạo, từng vô tình tiến vào trong một tàn tích động phủ tiên gia, ăn qua loại vật này, nên rất nhạy cảm với khí tức như vậy.
Mọi người đều là nhảy dựng trong lòng, trong Hoàng Sào có phần dư thừa của Cửu Chuyển Tiên Đan, đúng thật là rất nghịch thiên!
- Ở trước thời thái cổ đó, tám lộ thần tướng chúng ta vừa ra ai có thể kháng cự? Ngay cả Chuẩn đế sắp thành đạo trên chín tầng trời đều giết qua, ngươi chỉ là một tên lục trọng thiên thì tính cái gì!
Khôn Thiên rống to, thần lực trong cơ thể như biển cả mênh mông, hắn phẫn nộ phóng tới. Lần trước thiếu chút nữa bị Diệp Phàm đánh chết, bị hắn coi là vô cùng nhuc nhà từ lúc chào đời tới nay.
- Lúc này nơi đây, lấy ngươi đầu!
Diệp Phàm chỉ nói một câu như vậy.
Đại quyết chiến tiến đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.