Chương 912: Vũ Hóa Đại Đế
Thần Đồng
07/11/2013
Đệ nhất tổ mạch của Trung Châu còn tồn tại,
không hoàn toàn bị hủy diệt. Từ động khẩu kia liên tục phun ra ánh sáng lành, rực
rỡ mà tươi đẹp. Trong đó có một thạch thai nặng nề di động.
Vũ Hóa Đại đế.
Mọi người gần như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Chính mắt nhìn thấy cảnh tượng nghịch thiên như vậy, một vị Đại đế cổ còn sống? Khiến người ta không thể lý giải nổi. Từ ngày đó tơi nay đã phải gần ba mươi vạn năm rồi.
Ở giữa vùng núi có rất nhiều tổ miếu, rộng lớn khí phách, phong cách cổ xưa mà tự nhiên, tỏa ra ánh sáng năm màu, dày đặc cổ tự. Tiếng hiển tể và thiện âm vang lên, muôn hình vạn trạng.
Những cảnh tượng an lành này càng phụ trợ khiến động khẩu kia thêm phi phàm. Thạch thai mơ hồ, dường như có hình người đang ngồi xếp bằng, rất thô ráp nhưng cũng không thể phủ nhận nó đã trở thành trung tâm của thiên địa này.
Đây là một cái xác đá, bên trong đúng là có sinh mạng khiến trái tim mọi người đập rộn ràng. Hai vị Thánh nhân viễn cổ bảo vệ Đại đế chính là thứ này sao?
Vũ Hóa Đại đế. Thế gian vẫn luôn tranh luận xem hắn có tồn tại hay không. Ngày nay chuyện này đã được chứng thực sao. Đại đế cổ xưa để lại dấu vết bất diệt.
- Chuyện này là không có khả năng. Vô Thủy Đại đế còn phải ra đi, sao hắn có thể sống được?
Đại hắc cẩu không dám nói ra, dùng thần niệm gào lên trong lòng Diệp Phàm với đám người Tề La, phát biểu đầy nghi hoặc.
Nó đã từng đi theo Đại đế cổ, vô cùng hiểu rõ hắn. Nó vẫn luôn tin rằng Vô Thủy Đại đế chưa chết, đang ở Tiên vực, chứ nếu không thì người ở thế giới này sao có thể sống lâu thể được.
- Không phải là một tổ tông vô cùng tàn nhẫn khác sống lại đó chứ?
Khóe miệng Đoạn Đức co giật. Sau khi nhìn thấy Âm Thần xong hắn cũng tự giác ném mấy thứ Cửu U Thai đi. Mấy thứ này chống lại dạng tồn tại đó là vô dụng.
Hắn nói ra ý tưởng này, đương nhiên cũng dùng thần niệm truyền âm. Thần triều Vũ Hóa hai mươi mấy vạn năm trước hơn phân nửa là có hành động nghịch thiên mới tạo thành tất cả chuyện này.
- Năm đó bọn họ khẳng định là điên rồi, hơn phân nửa muốn hủy diệt toàn bộ Trung Châu, không tiếc tất cả tẩm bổ thạch thai, cũng chính là Vũ Hóa Đại đế trong truyền thuyết phải không?
Đoạn Đức cũng không thể xác định.
Nhưng trong lòng hắn lại nói thầm như vậy. Đại hắc cẩu nói rất đúng. Không ai có thể sống lâu như vậy, dù là Đại đế cổ cũng không được. Thể quả là quá khoa trương.
Không riêng gì bọn họ thầm nghi hoặc mà những người khác cũng sinh ra cảm giác không lành. Nhất là Thái thượng Thánh chủ của Phong tộc lại càng dán mắt nhìn chằm chằm vào thạch thai kia.
- Ta thấy giống như một Thánh linh nhỉ?
Có người nói nhỏ. Cũng không ít người hoài nghi như vậy. Dù sao cũng là một thai thể bằng đá, bên trong không rõ là có thứ gì.
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Tổ mạch đệ nhất là nơi tiên địa hội tụ tinh hoa của một đại vực, nếu không đản sinh ra thứ này mới là chuyên kỳ quái.
- Các ngươi còn chờ gì nữa, sao không quỳ bái Vũ Hóa Đại đế đi, nhận tội với người đi?
Hai Âm Thần lạnh lùng nói, tuy rằng người không lớn nhưng tiếng nói lại rất già cả.
Trong lòng mọi người lại càng lo lắng. Thạch thai này rốt cục là Thánh linh hay là Vũ Hóa Đại đế, không ai có thể nói rõ được, trái tim đều gia tốc.
- Vũ Hóa Đại đế còn sống cũng không phải là chuyên không có khả năng. Tổ sư Nguyên Thiên đời đầu tiên từng nói, nhân lực có cuối, mà thiên địa lại tồn tại mãi. Nếu độ được vô lượng kiếp thì có thể thọ cùng thiên địa, theo lý luận là có thể bất tử.
Một vị Tầm Long Địa Sư từ Trung Châu nói như vậy.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Thủy tổ Nguyên Thiên đã từng nói như vậy sao? Hắn giữa chừng mới học, tất cả đều tự mình mày mò cảm ngộ, căn bản không biết những điều này.
- Hừ, ta không tin Vũ Hóa Đại đế còn sống. Nếu nói hắn còn sống thì những Đại đế xuất hiện sau cũng vậy. Mà hắn chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Vũ Hóa Thần triều bị hủy diệt sao?
Trên đường tiến vào đây có rất nhiều người chết, trong đó có không ít người là bị hậu duệ của Âm Thần cắn nuốt. Con cháu hoặc cha mẹ bọn họ tất nhiên tràn ngập thù hận, bất kể hậu quả mà nói.
Hiển nhiên Âm Thần cũng không muốn nghe bọn họ chỉ trích, cười lạnh liên tục nói:
- Nếu không có Đại đế thì chúng ta còn sống lại được sao? Thủ đoạn của Đại đế cổ các ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu.
Đây là một điều bí ẩn nhưng cũng không phải không thể giải thích. Bọn họ có thể thông qua phương pháp khác đều nhớ lại kiếp trước, nhưng giọng điệu này vẫn khiến mọi người cảm thấy nghiêm nghị hẳn.
- Vũ Hóa Đại đế tồn tại hay không vẫn là nghi vấn. Năm đó vì sao hắn không vang danh thiên hạ, căn bản chưa ghi trong sử sách chứ? Có trăm ngàn chỗ hở đó.
Dám nghi ngờ lời nói của hai Thánh nhân viễn cổ, có thể nói là ngại mình sống quá lâu, chẳng khác gì Giáo chủ trước đó không lâu bị đạo đồng điểm một chỉ chết tươi kia.
- Vũ Hóa Đại đế rất khiêm nhường, dù hành tẩu thiên hạ nhiều năm nhưng cũng rất ít khi hiển hóa thế gian, ai có thể so sánh được chứ.
Nữ đạo đồng nói.
- Thế gian còn đồn ràng dù Vũ Hóa Đại đế có tồn tại trên đời nhưng cũng không phải là nhân loại mà là một Thánh linh chứng đạo.
Nam nhân kia phi thường kích động, đau lòng vì mất cha, ánh mắt đỏ rực mà nói.
Tất cả mọi người đều run run. Chuyện này là nghi ngờ Thánh nhân viễn cổ. Ở đây không có mấy người có gan nói như vậy, động cái sẽ gặp họa sát thân ngay.
- Ngươi nói bậy gì đó?
Hai người đạo đồng này lạnh lùng nói, hiển nhiên là đã tức giận rồi. Đây đúng là đối phương đã khinh nhờn uy danh của Vũ Hóa Đại đế.
- Hừ, tin đồn này tuy rằng người nghe thấy không nhiều lắm nhưng cũng đâu phải chỉ có chúng ta.
Nam nhân kia giống như bằng bất cứ giá nào cũng phải nói.
- Độc Nhân Đại đế sau khi chứng đạo thì chuyện đầu tiên làm là dùng một chưởng diệt Thần triều Vũ Hóa, sau đó một kiểm chặt đứt Thiên Đoạn Sơn Mạch.
Chuyện này quả là long trời lở đất, ai nấy đều không ngờ hắn lại dám nói như vậy. Chuyện này là bí ẩn mà không ít người chưa từng nghe qua, lúc này đều vô cùng kinh hãi.
- Vũ Hóa Đại đế là Thánh linh đó là chuyện không đáng tin.
Đoạn Đức lắc đầu nói. Hắn từ tin tức tìm hiểu trong cổ mộ biết đối phương chắc chắn là Nhân tộc.
Nhưng hắn cũng biết nhiều chuyện khác. Thiên Đoạn Sơn Mạch kia là tiên thổ vô thượng của Thánh linh, nghe đồn bị Độc Nhân Đại đế đánh nát mới biến thành một vùng khô cằn sỏi đá ngày nay.
Lúc này thần sắc hai đạo đồng vô cùng âm trầm. Nữ đồng vung tay lên. Nam nhân vừa rồi nói liền bay đi, rơi vào trong tiểu thế giới bên trong điện thờ cao nhất.
- Các ngươi đều đi vào nhận tội đi.
Hai vị Thánh nhân nhìn như trẻ con này đều động thủ, tay áo vung lên. Dù là người có Thánh binh cũng không chịu nổi, không thể chống lại nhân vật cấp bậc này.
Chỉ có Đại Hạ, Khương gia, Cửu Lê có truyền thừa bất hủ thì còn ừấn định, đồng thời thức tỉnh Đế binh Cực Đạo, cẩn thận đề phòng.
- Chư vị mời đi thôi. Nơi này là là tổ mạch đệ nhất Trung Châu năm đó. Các ngươi nếu đánh Đế binh Cực Đạo ra thì sẽ dẫn động tinh hoa long khí đại địa, nói không chừng khiến cả trăm vạn dặm lúc xuống đó.
Sắc mặt hai đạo đồng không chút thay đổi nói.
Mọi người lập tức nghiêm túc hẳn. Đây là uy hiếp hay cảnh cáo chứ? Thánh nhân viễn cổ đứng ở địa phương đặc thù này, dân động tổ mạch đệ nhất, nếu cố ý hủy diệt thì đúng là một trận đại nạn rồi.
Tuy nhiên Đế binh Cực Đạo nơi tay bọn họ cũng không phải chỉ có một thanh. Tuy bọn họ cũng cảm thấy lạnh ngắt nhưng cũng không giống như người khác. Bởi vì một kích của Đại đế thì ngay cả Thánh nhân cũng không dám chống lại, chỉ có thể chạy trốn, lựa thời cơ mà ra tay.
- Không sao. Chúng ta cùng tiến cùng lui. Mấy món Đế binh này xuất hiện thì trừ phi là Đại đế sống lại trấn áp, bằng không dù là Thánh nhân cũng khó làm khó được chúng ta.
Một vị Thánh chủ nói. Lời của hắn đúng là chính xác. Từ đáy lòng hắn cũng không tin là Vũ Hóa Đại đế còn sống, mặc dù đi vào mà cầm Đế binh trong tay thì hoàn toàn có thể đánh tan ba mươi sáu tầng miếu, chém ngang hư không mà rời đi.
Mọi người đều đứng bên trong tầng điện thứ ba mười sáu, không có người nào tới gần vùng sáng lành kia. Hàng ngàn vạn luồng sáng an lành bao phủ cổ Miếu. Mọi người đều đứng ở trước cửa long động kia quan sát, xem thạch thai nặng nề di động.
- Đại đế, tể phẩm của người đã tới rồi. Còn có vài món Đế binh nữa. Đây đúng là một bữa tiệc thịnh soạn đó. Xin người ưở về, sống lại đi...
Hai đạo đồng đứng trước cửa đá, lẩm bẩm trong miệng như tụng ma chú cổ xưa, khiến da đầu người nghe run lên.
Dưới chân mọi người đều lóe lên đạo vặn, tỏa ra thần quang sáng lạn, toàn ngập một loại dao động đầy ma tính. Lập tức có người kêu lớn, nói:
- Thạch thai kia muốn hút sạch tinh khí trong thiên địa này, khiến chúng ta hóa thành tro bụi. Không thể ngồi chờ chết được.
- Hai Âm Thần chết tiệt, quả nhiên là lòng dạ bất lương, muốn giết chúng ta. Vũ Hóa Đại đế đã chết từ lâu rồi.
Hắc Hoàng kêu lên, cổ động mọi người cùng đánh giết. Bọn họ có Thôn Thiên Ma Quán, tuyệt đối không e ngại.
Nhưng chuyện khiến người ta giật mình xảy ra. Một thanh Hoàng Kim Thánh Kiểm bổ thẳng xuống, chém thạch thai thành hai nửa ngay tại chỗ.
Mọi người đều há hốc mồm. Đường đường là thạch thai, bên trong dựng hóa Vũ Hóa Đại đế hư hư thực thực mà một kích đã bị đánh vỡ, cũng không phải do Đế binh gây ra, đúng là khiến người ta không dám tin.
- Sao lại như vậy... Đoạn Đức.
Hai đạo đồng kia kêu to, vọt vào bên trong tiên quang và long khí dâng lên từ cổ động, nhìn hai nửa thạch thai.
Một luồng sáng giống như lông chim bay ra. Bên trong hai nửa thạch thai trống không, chẳng có thân ảnh nào. Ánh sáng tiêu tán như vậy, chỉ có một luồng để uy tràn ra.
- Vũ Hóa Phi Tiên!
- Dù là Vũ Hóa Đại đế ở trong đó thì cũng phải Vũ Hóa Phi Tiên thôi!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên. Đây là ánh sáng sau khi Vũ Hóa Phi Tiên, cho dù là một vị tồn tại vô thượng ở bên trong thạch thai thì lâu ngày cũng phải hóa đạo, biến mất trong thiên địa pháp tắc.
- Không có khả năng. Sáu ngàn năm trước Vũ Hóa Đại đế từ toong tổ mạch sống lại, cũng thức tỉnh chúng ta, ban cho chúng ta trí nhớ kiếp trước, còn bảo chúng ta bảo vệ thánh miếu cao nhất...giờ người ở đâu? Thiên Bằng có thể chém đôi thạch thai của người. Chuyên này căn bản không có khả năng.
Hai đạo đồng như nổi điên kêu gào, khó có thể thừa nhận chuyên này, cao giọng gọi Đại đế, các ngươi ữợn trừng lên giống như sắp tẩu hỏa nhập ma vậy.
- Nhất định là ở sâu trong tổ mạch rồi.
Hai Thánh nhân trông như nhỏ tuổi kia hóa thành hai luồng sáng biến mất trong động khẩu kia, nhàm vào sâu trong tổ mạch Trung Châu tìm kiếm kết quả.
Mọi người sững sờ. Ai cũng không dự đoán được kết quả lại thể này, trợn mắt há mồm, không nói nên lời.
- Hai đạo đồng này nhất định bị người ta lừa rồi. Tuy nhiên cũng xứng đáng thôi, vừa rồi định tể sống chúng ta. Từ đó có thể thấy sáu ngàn năm trước có một tồn tại đáng sợ, cực kỳ tàn nhẫn, hơn phân nửa làm Thánh linh khủng bố tới nơi này, bằng không cũng không thể lừa dối hai đạo đồng cường đại này.
Hắc Hoàng phán đoán.
- Còn đợi gì nữa. Mau hành động đi thôi.
- Sâu trong tổ mạch bị tàn phá này phân nửa là có Thánh linh cường đại. Mau khắc họa là Vũ Hóa Tiên Kinh đi.
Mọi người phán đoán có thể có một tồn tại vô thượng thật. Lúc này phải hành động bằng không thì sẽ ra về tay trắng.
Ông.
Một luồng ánh sáng chói mắt chiếu ra, đồng thời bổ về phía Diệp Phàm và hầu tử. Hàn khí lạnh cóng xâm nhập vào tận xương cốt người ta.
- Thiên Hoàng tử, ngươi hôm nay không đi khỏi đây được đâu.
Hầu tử kêu to, vung đại bổng đánh về phía trước, giết người hộ đạo của Thiên Hoàng tử.
Chát.
Một luồng kiểm quang sắc bén bay tới, chém xuống đầu Diệp Phàm. Đôi mắt hắn tỏa ra thần quang, nắm tay màu vàng đánh tan sát khí, sau đó hừ một tiếng, vận chuyển bí quyết chữ Binh, chém chết tên cổ tộc kia, thuận thể đoạt luôn thanh kiểm này, tiến về phía trước.
Đó là mười mấy cường giả của cổ tộc, trong đó có cả người đã trảm đạo, kết thành sát trận tấn công muốn giết Diệp Phàm.
- Bày trận trong này đối phó với ta?
Diệp Phàm lạnh lùng vô cùng, dẫm một phát. Long khí dưới chân sôi trào, hóa thành Nguyên Thiên Thần Trận lan ra rất nhanh.
Phụt!
Một gã sinh linh cổ tộc liền bị đánh thành mưa máu ngay tại chỗ, hình thần câu diệt. Chân Diệp Phàm bước theo bí quyết chữ Hành, giết vào trong đám người như đi vào chỗ không người.
- Ở nơi này ta là tồn tại vô địch với các ngươi.
Diệp Phàm vung thần kiểm đọng máu, tung hoành ngang dọc, kiểm khí ngập trời, gần như trong nháy mắt liền có bốn cái đầu lâu bay ra, nguyên thần chết đi, thân thể chia lìa.
Tóc đen tung bay, ánh mắt lạnh lùng, tiến bước kiên định, từng bước đi tới, áp bức một đám cường giả cổ tộc đều rút lui. Đây là chiến trường của Nguyên Thiên Sư, bọn họ không thể lý giải, không thể hiểu nổi.
Phía trước có một vùng cổ Miếu tỏa ra tiên quang, ánh sáng tươi đẹp, tỏa ra thần mang, tràn ngập vẻ thần thánh và an lành, dường như là điện phủ thần Thánh tử thái cổ vậy.
Cổ tộc điên cuồng. Bọn họ lao tới liều chết.
Tu sĩ Nhân tộc rống to. Cảm ngộ của Thánh hiền cổ hóa thành văn tự hữu hình, dầy đặc trên vùng đền đài kia, thần bí sáng lạn. Một vùng cổ tự lóe lên. Những luồng thần niệm của Thánh hiền cổ chấn động, cộng minh với đại đạo.
Đó là một địa phương khiến người ta phải điên cuồng, không ai không động tâm. Chỉ cần chiếm được một phần cũng có thể hưởng thụ cả đời.
Mặc dù những thứ không phát sáng thì cũng cộng hưởng với đại đạo khiến lòng người chấn động. Bóng người nhiều không đếm được đánh về phía trước. Mọi người đều cảm thấy giá trị của địa phương kia rất lớn, có lực lượng phong ấn.
Năm đó Thần triều Vũ Hóa thống trị nửa Trung Châu, sức mạnh hiểm có ai sánh bằng. Cả cổ tinh này đều không thể ngăn cản bước chân bọn họ, tiến về phía tinh không.
Diệp Phàm giống như một Ma Vương, mỗi kiểm là một mạng. Tất cả cổ tộc đều chạy sạch, căn bản không ai dám căn đường hắn. Trong bóng tối có người ra tay, cũng đều bị hắn một kiểm chém thành mấy chục mảnh, máu tươi và xương vỡ văng khắp nơi.
Cơ Tử Nguyệt theo sát phía sau hắn. Hắc Hoàng, Tề La và lão mù, Đoạn Đức, Đông Phương Dã đi giúp hầu tử.
Bàng Bác nói:
- Không thấy Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn. Ta có dự cảm địa phương này hôm nay sẽ hóa thành một trường Tu La nhuốm máu, chém giết cho máu chảy thành sông cũng không ngừng. Nếu có thể đi lên Ngũ sắc Tể Đàn thì nhất định phải giết hết tất cả đại địch, quyết không thể khiến chiến đấu kéo tới địa cầu, bằng không thì đúng là một hồi đại nạn.
Trong hỗn chiến, mọi người xông về phía tổ miếu cao nhất. Một lão già bỗng đột nhiên xuất hiện ở cửa đá tại tầng tiểu thế giới cuối cùng. Nếu có cổ tộc ở đây thì sẽ rất kinh hãi. Bởi vì người này không ngờ là Hồn Thác Đại Thánh.
- Vũ Hóa Đại đế thực sự còn sống không? Ta lại cảm nhận được một tuy khí tức của Đại đế cổ...
Trong tay hắn cầm một điện thở, nhìn chằm chằm vào bên trong.
- Thiên hạ hiện nay, Thánh nhân không xuất hiện, ngươi sao lại ở đây?
Một người ốm yếu hiện ra cách đó không xa, mông lung mờ ảo, chính là Cái Cửu U.
Hồn Thác Đại Thánh xoay người nói:
- Ta muốn tới tổ mạch đệ nhất kia, sợ hắn huyết tẩy nhân thể.
Vũ Hóa Đại đế.
Mọi người gần như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Chính mắt nhìn thấy cảnh tượng nghịch thiên như vậy, một vị Đại đế cổ còn sống? Khiến người ta không thể lý giải nổi. Từ ngày đó tơi nay đã phải gần ba mươi vạn năm rồi.
Ở giữa vùng núi có rất nhiều tổ miếu, rộng lớn khí phách, phong cách cổ xưa mà tự nhiên, tỏa ra ánh sáng năm màu, dày đặc cổ tự. Tiếng hiển tể và thiện âm vang lên, muôn hình vạn trạng.
Những cảnh tượng an lành này càng phụ trợ khiến động khẩu kia thêm phi phàm. Thạch thai mơ hồ, dường như có hình người đang ngồi xếp bằng, rất thô ráp nhưng cũng không thể phủ nhận nó đã trở thành trung tâm của thiên địa này.
Đây là một cái xác đá, bên trong đúng là có sinh mạng khiến trái tim mọi người đập rộn ràng. Hai vị Thánh nhân viễn cổ bảo vệ Đại đế chính là thứ này sao?
Vũ Hóa Đại đế. Thế gian vẫn luôn tranh luận xem hắn có tồn tại hay không. Ngày nay chuyện này đã được chứng thực sao. Đại đế cổ xưa để lại dấu vết bất diệt.
- Chuyện này là không có khả năng. Vô Thủy Đại đế còn phải ra đi, sao hắn có thể sống được?
Đại hắc cẩu không dám nói ra, dùng thần niệm gào lên trong lòng Diệp Phàm với đám người Tề La, phát biểu đầy nghi hoặc.
Nó đã từng đi theo Đại đế cổ, vô cùng hiểu rõ hắn. Nó vẫn luôn tin rằng Vô Thủy Đại đế chưa chết, đang ở Tiên vực, chứ nếu không thì người ở thế giới này sao có thể sống lâu thể được.
- Không phải là một tổ tông vô cùng tàn nhẫn khác sống lại đó chứ?
Khóe miệng Đoạn Đức co giật. Sau khi nhìn thấy Âm Thần xong hắn cũng tự giác ném mấy thứ Cửu U Thai đi. Mấy thứ này chống lại dạng tồn tại đó là vô dụng.
Hắn nói ra ý tưởng này, đương nhiên cũng dùng thần niệm truyền âm. Thần triều Vũ Hóa hai mươi mấy vạn năm trước hơn phân nửa là có hành động nghịch thiên mới tạo thành tất cả chuyện này.
- Năm đó bọn họ khẳng định là điên rồi, hơn phân nửa muốn hủy diệt toàn bộ Trung Châu, không tiếc tất cả tẩm bổ thạch thai, cũng chính là Vũ Hóa Đại đế trong truyền thuyết phải không?
Đoạn Đức cũng không thể xác định.
Nhưng trong lòng hắn lại nói thầm như vậy. Đại hắc cẩu nói rất đúng. Không ai có thể sống lâu như vậy, dù là Đại đế cổ cũng không được. Thể quả là quá khoa trương.
Không riêng gì bọn họ thầm nghi hoặc mà những người khác cũng sinh ra cảm giác không lành. Nhất là Thái thượng Thánh chủ của Phong tộc lại càng dán mắt nhìn chằm chằm vào thạch thai kia.
- Ta thấy giống như một Thánh linh nhỉ?
Có người nói nhỏ. Cũng không ít người hoài nghi như vậy. Dù sao cũng là một thai thể bằng đá, bên trong không rõ là có thứ gì.
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Tổ mạch đệ nhất là nơi tiên địa hội tụ tinh hoa của một đại vực, nếu không đản sinh ra thứ này mới là chuyên kỳ quái.
- Các ngươi còn chờ gì nữa, sao không quỳ bái Vũ Hóa Đại đế đi, nhận tội với người đi?
Hai Âm Thần lạnh lùng nói, tuy rằng người không lớn nhưng tiếng nói lại rất già cả.
Trong lòng mọi người lại càng lo lắng. Thạch thai này rốt cục là Thánh linh hay là Vũ Hóa Đại đế, không ai có thể nói rõ được, trái tim đều gia tốc.
- Vũ Hóa Đại đế còn sống cũng không phải là chuyên không có khả năng. Tổ sư Nguyên Thiên đời đầu tiên từng nói, nhân lực có cuối, mà thiên địa lại tồn tại mãi. Nếu độ được vô lượng kiếp thì có thể thọ cùng thiên địa, theo lý luận là có thể bất tử.
Một vị Tầm Long Địa Sư từ Trung Châu nói như vậy.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Thủy tổ Nguyên Thiên đã từng nói như vậy sao? Hắn giữa chừng mới học, tất cả đều tự mình mày mò cảm ngộ, căn bản không biết những điều này.
- Hừ, ta không tin Vũ Hóa Đại đế còn sống. Nếu nói hắn còn sống thì những Đại đế xuất hiện sau cũng vậy. Mà hắn chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Vũ Hóa Thần triều bị hủy diệt sao?
Trên đường tiến vào đây có rất nhiều người chết, trong đó có không ít người là bị hậu duệ của Âm Thần cắn nuốt. Con cháu hoặc cha mẹ bọn họ tất nhiên tràn ngập thù hận, bất kể hậu quả mà nói.
Hiển nhiên Âm Thần cũng không muốn nghe bọn họ chỉ trích, cười lạnh liên tục nói:
- Nếu không có Đại đế thì chúng ta còn sống lại được sao? Thủ đoạn của Đại đế cổ các ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu.
Đây là một điều bí ẩn nhưng cũng không phải không thể giải thích. Bọn họ có thể thông qua phương pháp khác đều nhớ lại kiếp trước, nhưng giọng điệu này vẫn khiến mọi người cảm thấy nghiêm nghị hẳn.
- Vũ Hóa Đại đế tồn tại hay không vẫn là nghi vấn. Năm đó vì sao hắn không vang danh thiên hạ, căn bản chưa ghi trong sử sách chứ? Có trăm ngàn chỗ hở đó.
Dám nghi ngờ lời nói của hai Thánh nhân viễn cổ, có thể nói là ngại mình sống quá lâu, chẳng khác gì Giáo chủ trước đó không lâu bị đạo đồng điểm một chỉ chết tươi kia.
- Vũ Hóa Đại đế rất khiêm nhường, dù hành tẩu thiên hạ nhiều năm nhưng cũng rất ít khi hiển hóa thế gian, ai có thể so sánh được chứ.
Nữ đạo đồng nói.
- Thế gian còn đồn ràng dù Vũ Hóa Đại đế có tồn tại trên đời nhưng cũng không phải là nhân loại mà là một Thánh linh chứng đạo.
Nam nhân kia phi thường kích động, đau lòng vì mất cha, ánh mắt đỏ rực mà nói.
Tất cả mọi người đều run run. Chuyện này là nghi ngờ Thánh nhân viễn cổ. Ở đây không có mấy người có gan nói như vậy, động cái sẽ gặp họa sát thân ngay.
- Ngươi nói bậy gì đó?
Hai người đạo đồng này lạnh lùng nói, hiển nhiên là đã tức giận rồi. Đây đúng là đối phương đã khinh nhờn uy danh của Vũ Hóa Đại đế.
- Hừ, tin đồn này tuy rằng người nghe thấy không nhiều lắm nhưng cũng đâu phải chỉ có chúng ta.
Nam nhân kia giống như bằng bất cứ giá nào cũng phải nói.
- Độc Nhân Đại đế sau khi chứng đạo thì chuyện đầu tiên làm là dùng một chưởng diệt Thần triều Vũ Hóa, sau đó một kiểm chặt đứt Thiên Đoạn Sơn Mạch.
Chuyện này quả là long trời lở đất, ai nấy đều không ngờ hắn lại dám nói như vậy. Chuyện này là bí ẩn mà không ít người chưa từng nghe qua, lúc này đều vô cùng kinh hãi.
- Vũ Hóa Đại đế là Thánh linh đó là chuyện không đáng tin.
Đoạn Đức lắc đầu nói. Hắn từ tin tức tìm hiểu trong cổ mộ biết đối phương chắc chắn là Nhân tộc.
Nhưng hắn cũng biết nhiều chuyện khác. Thiên Đoạn Sơn Mạch kia là tiên thổ vô thượng của Thánh linh, nghe đồn bị Độc Nhân Đại đế đánh nát mới biến thành một vùng khô cằn sỏi đá ngày nay.
Lúc này thần sắc hai đạo đồng vô cùng âm trầm. Nữ đồng vung tay lên. Nam nhân vừa rồi nói liền bay đi, rơi vào trong tiểu thế giới bên trong điện thờ cao nhất.
- Các ngươi đều đi vào nhận tội đi.
Hai vị Thánh nhân nhìn như trẻ con này đều động thủ, tay áo vung lên. Dù là người có Thánh binh cũng không chịu nổi, không thể chống lại nhân vật cấp bậc này.
Chỉ có Đại Hạ, Khương gia, Cửu Lê có truyền thừa bất hủ thì còn ừấn định, đồng thời thức tỉnh Đế binh Cực Đạo, cẩn thận đề phòng.
- Chư vị mời đi thôi. Nơi này là là tổ mạch đệ nhất Trung Châu năm đó. Các ngươi nếu đánh Đế binh Cực Đạo ra thì sẽ dẫn động tinh hoa long khí đại địa, nói không chừng khiến cả trăm vạn dặm lúc xuống đó.
Sắc mặt hai đạo đồng không chút thay đổi nói.
Mọi người lập tức nghiêm túc hẳn. Đây là uy hiếp hay cảnh cáo chứ? Thánh nhân viễn cổ đứng ở địa phương đặc thù này, dân động tổ mạch đệ nhất, nếu cố ý hủy diệt thì đúng là một trận đại nạn rồi.
Tuy nhiên Đế binh Cực Đạo nơi tay bọn họ cũng không phải chỉ có một thanh. Tuy bọn họ cũng cảm thấy lạnh ngắt nhưng cũng không giống như người khác. Bởi vì một kích của Đại đế thì ngay cả Thánh nhân cũng không dám chống lại, chỉ có thể chạy trốn, lựa thời cơ mà ra tay.
- Không sao. Chúng ta cùng tiến cùng lui. Mấy món Đế binh này xuất hiện thì trừ phi là Đại đế sống lại trấn áp, bằng không dù là Thánh nhân cũng khó làm khó được chúng ta.
Một vị Thánh chủ nói. Lời của hắn đúng là chính xác. Từ đáy lòng hắn cũng không tin là Vũ Hóa Đại đế còn sống, mặc dù đi vào mà cầm Đế binh trong tay thì hoàn toàn có thể đánh tan ba mươi sáu tầng miếu, chém ngang hư không mà rời đi.
Mọi người đều đứng bên trong tầng điện thứ ba mười sáu, không có người nào tới gần vùng sáng lành kia. Hàng ngàn vạn luồng sáng an lành bao phủ cổ Miếu. Mọi người đều đứng ở trước cửa long động kia quan sát, xem thạch thai nặng nề di động.
- Đại đế, tể phẩm của người đã tới rồi. Còn có vài món Đế binh nữa. Đây đúng là một bữa tiệc thịnh soạn đó. Xin người ưở về, sống lại đi...
Hai đạo đồng đứng trước cửa đá, lẩm bẩm trong miệng như tụng ma chú cổ xưa, khiến da đầu người nghe run lên.
Dưới chân mọi người đều lóe lên đạo vặn, tỏa ra thần quang sáng lạn, toàn ngập một loại dao động đầy ma tính. Lập tức có người kêu lớn, nói:
- Thạch thai kia muốn hút sạch tinh khí trong thiên địa này, khiến chúng ta hóa thành tro bụi. Không thể ngồi chờ chết được.
- Hai Âm Thần chết tiệt, quả nhiên là lòng dạ bất lương, muốn giết chúng ta. Vũ Hóa Đại đế đã chết từ lâu rồi.
Hắc Hoàng kêu lên, cổ động mọi người cùng đánh giết. Bọn họ có Thôn Thiên Ma Quán, tuyệt đối không e ngại.
Nhưng chuyện khiến người ta giật mình xảy ra. Một thanh Hoàng Kim Thánh Kiểm bổ thẳng xuống, chém thạch thai thành hai nửa ngay tại chỗ.
Mọi người đều há hốc mồm. Đường đường là thạch thai, bên trong dựng hóa Vũ Hóa Đại đế hư hư thực thực mà một kích đã bị đánh vỡ, cũng không phải do Đế binh gây ra, đúng là khiến người ta không dám tin.
- Sao lại như vậy... Đoạn Đức.
Hai đạo đồng kia kêu to, vọt vào bên trong tiên quang và long khí dâng lên từ cổ động, nhìn hai nửa thạch thai.
Một luồng sáng giống như lông chim bay ra. Bên trong hai nửa thạch thai trống không, chẳng có thân ảnh nào. Ánh sáng tiêu tán như vậy, chỉ có một luồng để uy tràn ra.
- Vũ Hóa Phi Tiên!
- Dù là Vũ Hóa Đại đế ở trong đó thì cũng phải Vũ Hóa Phi Tiên thôi!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên. Đây là ánh sáng sau khi Vũ Hóa Phi Tiên, cho dù là một vị tồn tại vô thượng ở bên trong thạch thai thì lâu ngày cũng phải hóa đạo, biến mất trong thiên địa pháp tắc.
- Không có khả năng. Sáu ngàn năm trước Vũ Hóa Đại đế từ toong tổ mạch sống lại, cũng thức tỉnh chúng ta, ban cho chúng ta trí nhớ kiếp trước, còn bảo chúng ta bảo vệ thánh miếu cao nhất...giờ người ở đâu? Thiên Bằng có thể chém đôi thạch thai của người. Chuyên này căn bản không có khả năng.
Hai đạo đồng như nổi điên kêu gào, khó có thể thừa nhận chuyên này, cao giọng gọi Đại đế, các ngươi ữợn trừng lên giống như sắp tẩu hỏa nhập ma vậy.
- Nhất định là ở sâu trong tổ mạch rồi.
Hai Thánh nhân trông như nhỏ tuổi kia hóa thành hai luồng sáng biến mất trong động khẩu kia, nhàm vào sâu trong tổ mạch Trung Châu tìm kiếm kết quả.
Mọi người sững sờ. Ai cũng không dự đoán được kết quả lại thể này, trợn mắt há mồm, không nói nên lời.
- Hai đạo đồng này nhất định bị người ta lừa rồi. Tuy nhiên cũng xứng đáng thôi, vừa rồi định tể sống chúng ta. Từ đó có thể thấy sáu ngàn năm trước có một tồn tại đáng sợ, cực kỳ tàn nhẫn, hơn phân nửa làm Thánh linh khủng bố tới nơi này, bằng không cũng không thể lừa dối hai đạo đồng cường đại này.
Hắc Hoàng phán đoán.
- Còn đợi gì nữa. Mau hành động đi thôi.
- Sâu trong tổ mạch bị tàn phá này phân nửa là có Thánh linh cường đại. Mau khắc họa là Vũ Hóa Tiên Kinh đi.
Mọi người phán đoán có thể có một tồn tại vô thượng thật. Lúc này phải hành động bằng không thì sẽ ra về tay trắng.
Ông.
Một luồng ánh sáng chói mắt chiếu ra, đồng thời bổ về phía Diệp Phàm và hầu tử. Hàn khí lạnh cóng xâm nhập vào tận xương cốt người ta.
- Thiên Hoàng tử, ngươi hôm nay không đi khỏi đây được đâu.
Hầu tử kêu to, vung đại bổng đánh về phía trước, giết người hộ đạo của Thiên Hoàng tử.
Chát.
Một luồng kiểm quang sắc bén bay tới, chém xuống đầu Diệp Phàm. Đôi mắt hắn tỏa ra thần quang, nắm tay màu vàng đánh tan sát khí, sau đó hừ một tiếng, vận chuyển bí quyết chữ Binh, chém chết tên cổ tộc kia, thuận thể đoạt luôn thanh kiểm này, tiến về phía trước.
Đó là mười mấy cường giả của cổ tộc, trong đó có cả người đã trảm đạo, kết thành sát trận tấn công muốn giết Diệp Phàm.
- Bày trận trong này đối phó với ta?
Diệp Phàm lạnh lùng vô cùng, dẫm một phát. Long khí dưới chân sôi trào, hóa thành Nguyên Thiên Thần Trận lan ra rất nhanh.
Phụt!
Một gã sinh linh cổ tộc liền bị đánh thành mưa máu ngay tại chỗ, hình thần câu diệt. Chân Diệp Phàm bước theo bí quyết chữ Hành, giết vào trong đám người như đi vào chỗ không người.
- Ở nơi này ta là tồn tại vô địch với các ngươi.
Diệp Phàm vung thần kiểm đọng máu, tung hoành ngang dọc, kiểm khí ngập trời, gần như trong nháy mắt liền có bốn cái đầu lâu bay ra, nguyên thần chết đi, thân thể chia lìa.
Tóc đen tung bay, ánh mắt lạnh lùng, tiến bước kiên định, từng bước đi tới, áp bức một đám cường giả cổ tộc đều rút lui. Đây là chiến trường của Nguyên Thiên Sư, bọn họ không thể lý giải, không thể hiểu nổi.
Phía trước có một vùng cổ Miếu tỏa ra tiên quang, ánh sáng tươi đẹp, tỏa ra thần mang, tràn ngập vẻ thần thánh và an lành, dường như là điện phủ thần Thánh tử thái cổ vậy.
Cổ tộc điên cuồng. Bọn họ lao tới liều chết.
Tu sĩ Nhân tộc rống to. Cảm ngộ của Thánh hiền cổ hóa thành văn tự hữu hình, dầy đặc trên vùng đền đài kia, thần bí sáng lạn. Một vùng cổ tự lóe lên. Những luồng thần niệm của Thánh hiền cổ chấn động, cộng minh với đại đạo.
Đó là một địa phương khiến người ta phải điên cuồng, không ai không động tâm. Chỉ cần chiếm được một phần cũng có thể hưởng thụ cả đời.
Mặc dù những thứ không phát sáng thì cũng cộng hưởng với đại đạo khiến lòng người chấn động. Bóng người nhiều không đếm được đánh về phía trước. Mọi người đều cảm thấy giá trị của địa phương kia rất lớn, có lực lượng phong ấn.
Năm đó Thần triều Vũ Hóa thống trị nửa Trung Châu, sức mạnh hiểm có ai sánh bằng. Cả cổ tinh này đều không thể ngăn cản bước chân bọn họ, tiến về phía tinh không.
Diệp Phàm giống như một Ma Vương, mỗi kiểm là một mạng. Tất cả cổ tộc đều chạy sạch, căn bản không ai dám căn đường hắn. Trong bóng tối có người ra tay, cũng đều bị hắn một kiểm chém thành mấy chục mảnh, máu tươi và xương vỡ văng khắp nơi.
Cơ Tử Nguyệt theo sát phía sau hắn. Hắc Hoàng, Tề La và lão mù, Đoạn Đức, Đông Phương Dã đi giúp hầu tử.
Bàng Bác nói:
- Không thấy Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn. Ta có dự cảm địa phương này hôm nay sẽ hóa thành một trường Tu La nhuốm máu, chém giết cho máu chảy thành sông cũng không ngừng. Nếu có thể đi lên Ngũ sắc Tể Đàn thì nhất định phải giết hết tất cả đại địch, quyết không thể khiến chiến đấu kéo tới địa cầu, bằng không thì đúng là một hồi đại nạn.
Trong hỗn chiến, mọi người xông về phía tổ miếu cao nhất. Một lão già bỗng đột nhiên xuất hiện ở cửa đá tại tầng tiểu thế giới cuối cùng. Nếu có cổ tộc ở đây thì sẽ rất kinh hãi. Bởi vì người này không ngờ là Hồn Thác Đại Thánh.
- Vũ Hóa Đại đế thực sự còn sống không? Ta lại cảm nhận được một tuy khí tức của Đại đế cổ...
Trong tay hắn cầm một điện thở, nhìn chằm chằm vào bên trong.
- Thiên hạ hiện nay, Thánh nhân không xuất hiện, ngươi sao lại ở đây?
Một người ốm yếu hiện ra cách đó không xa, mông lung mờ ảo, chính là Cái Cửu U.
Hồn Thác Đại Thánh xoay người nói:
- Ta muốn tới tổ mạch đệ nhất kia, sợ hắn huyết tẩy nhân thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.