Gia Tộc Bị Lưu Đày? Ta Dựa Vào Trồng Trọt Trở Thành Triệu Phú
Chương 20: Choáng Váng 2
Quất Quất Quất Quất Tử
26/05/2024
Im lặng một lát, Hồ thị cười khen: “A Anh đúng là càng ngày càng giỏi.”
Lời thông minh này, bà ấy thật sự không nói nên lời, cũng chỉ có người tiểu thúc mới có thể nhắm mắt nói bừa.
Chu thị đưa tay vuốt đầu Quý Trường Anh, tự hào nói: “Con ta sinh ra đấy!”
Quý Trường Xuyên cũng mỉm cười, trưởng tỷ càng ngày càng hiểu chuyện, chắc chắn là do hắn ta dạy tốt.
Quý Minh Hạo cười híp mắt nhìn nàng: “A Anh thật lợi hại.”
Quý Phong Thu cất phần lương thực còn lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không biết sẽ phải nhốt ở đây bao nhiêu ngày mới được lên đường, phải tiết kiệm một chút.”
Quý Trường Anh lên tiếng: “Ngày mai lên đường.”
Quý Phong Ích kinh ngạc hỏi: “Làm sao A Anh biết?”
“Hôm qua lính canh nói chuyện.”
Lời này khiến cả nhà đều ngạc nhiên nhìn nàng.
Hôm qua, mọi người đều không để ý lính canh nói gì, nhưng mà A Anh lại nghe được, hơn nữa còn trả lời rất mạch lạc.
“A Anh biết bây giờ chúng ta đang ở đâu ư?” Quý Minh Hiên thử hỏi dò xét.
“Đại lao.”
“Vậy vì sao chúng ta lại ở đây?”
“Sắp bị lưu đày.”
“Đại Hà chỉ vào đống phân gà trên đất bảo đó là đường, tỷ phải làm sao?”
“Đè hắn xuống đất ăn.”
Quý Trường Xuyên ngạc nhiên nhìn nàng: “Trưởng tỷ! Tỷ khỏe lại rồi!”
Quý Trường Anh không đáp lời, chỉ giả vờ không hiểu nhìn hắn ta.
Ánh mắt như vậy khiến Quý Trường Xuyên như bị tạt một gáo nước lạnh, bình tĩnh lại.
“Ta thấy A Anh bây giờ tuy chưa khỏe hoàn toàn, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều, chẳng lẽ thật giống như vị đạo trưởng kia nói, thời cơ đã đến thì sẽ tốt?”
Trước đây, sau khi phát hiện Quý Trường Anh không giống những đứa trẻ bình thường, tìm nhiều đại phu xem đều nói không cứu được.
Ngay khi cả nhà nghi ngờ đây là di truyền từ Chu thị thì gặp một đạo trưởng tiên phong đạo cốt, nói A Anh trời sinh thiếu một hồn, thời cơ đến tự nhiên sẽ bình thường.
Thuyết pháp này khiến cả nhà bán tín bán nghi, nhưng dù sao cũng có một tia hy vọng.
Từ đó về sau, hễ gặp chùa miếu đạo quán, cả nhà đều đi quyên góp công đức.
Bây giờ, Hồ thị không khỏi nhớ đến chuyện này, liền đề cập đến.
Quý Phong Thu cũng không quan tâm nhiều, ông ấy chỉ biết rằng khuê nữ của mình bây giờ tốt hơn trước.
Vì vậy, ông ấy vui vẻ nói: “Chờ chúng ta đến nơi, ta sẽ lại tìm đại phu xem cho A Anh, biết đâu lại khỏi hẳn!”
Quý Phong Ích gật đầu: “Việc này phải nhớ kỹ.”
Quý Minh Hạo sớm đã quan sát thấy dáng vẻ hiếu kỳ của Quý Trường Anh, đôi mắt dài hơi nhướn lên, khóe miệng khẽ cong, trang nghiêm đĩnh đạc: "Ừ, có tiến bộ."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lời thông minh này, bà ấy thật sự không nói nên lời, cũng chỉ có người tiểu thúc mới có thể nhắm mắt nói bừa.
Chu thị đưa tay vuốt đầu Quý Trường Anh, tự hào nói: “Con ta sinh ra đấy!”
Quý Trường Xuyên cũng mỉm cười, trưởng tỷ càng ngày càng hiểu chuyện, chắc chắn là do hắn ta dạy tốt.
Quý Minh Hạo cười híp mắt nhìn nàng: “A Anh thật lợi hại.”
Quý Phong Thu cất phần lương thực còn lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không biết sẽ phải nhốt ở đây bao nhiêu ngày mới được lên đường, phải tiết kiệm một chút.”
Quý Trường Anh lên tiếng: “Ngày mai lên đường.”
Quý Phong Ích kinh ngạc hỏi: “Làm sao A Anh biết?”
“Hôm qua lính canh nói chuyện.”
Lời này khiến cả nhà đều ngạc nhiên nhìn nàng.
Hôm qua, mọi người đều không để ý lính canh nói gì, nhưng mà A Anh lại nghe được, hơn nữa còn trả lời rất mạch lạc.
“A Anh biết bây giờ chúng ta đang ở đâu ư?” Quý Minh Hiên thử hỏi dò xét.
“Đại lao.”
“Vậy vì sao chúng ta lại ở đây?”
“Sắp bị lưu đày.”
“Đại Hà chỉ vào đống phân gà trên đất bảo đó là đường, tỷ phải làm sao?”
“Đè hắn xuống đất ăn.”
Quý Trường Xuyên ngạc nhiên nhìn nàng: “Trưởng tỷ! Tỷ khỏe lại rồi!”
Quý Trường Anh không đáp lời, chỉ giả vờ không hiểu nhìn hắn ta.
Ánh mắt như vậy khiến Quý Trường Xuyên như bị tạt một gáo nước lạnh, bình tĩnh lại.
“Ta thấy A Anh bây giờ tuy chưa khỏe hoàn toàn, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều, chẳng lẽ thật giống như vị đạo trưởng kia nói, thời cơ đã đến thì sẽ tốt?”
Trước đây, sau khi phát hiện Quý Trường Anh không giống những đứa trẻ bình thường, tìm nhiều đại phu xem đều nói không cứu được.
Ngay khi cả nhà nghi ngờ đây là di truyền từ Chu thị thì gặp một đạo trưởng tiên phong đạo cốt, nói A Anh trời sinh thiếu một hồn, thời cơ đến tự nhiên sẽ bình thường.
Thuyết pháp này khiến cả nhà bán tín bán nghi, nhưng dù sao cũng có một tia hy vọng.
Từ đó về sau, hễ gặp chùa miếu đạo quán, cả nhà đều đi quyên góp công đức.
Bây giờ, Hồ thị không khỏi nhớ đến chuyện này, liền đề cập đến.
Quý Phong Thu cũng không quan tâm nhiều, ông ấy chỉ biết rằng khuê nữ của mình bây giờ tốt hơn trước.
Vì vậy, ông ấy vui vẻ nói: “Chờ chúng ta đến nơi, ta sẽ lại tìm đại phu xem cho A Anh, biết đâu lại khỏi hẳn!”
Quý Phong Ích gật đầu: “Việc này phải nhớ kỹ.”
Quý Minh Hạo sớm đã quan sát thấy dáng vẻ hiếu kỳ của Quý Trường Anh, đôi mắt dài hơi nhướn lên, khóe miệng khẽ cong, trang nghiêm đĩnh đạc: "Ừ, có tiến bộ."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.