Gia Tộc Bị Lưu Đày? Ta Dựa Vào Trồng Trọt Trở Thành Triệu Phú
Chương 48: Nàng Là Đồ Ngốc, Ngươi Cũng Vậy Sao? 2
Quất Quất Quất Quất Tử
26/05/2024
Dù sao thì thứ gì cũng có phần của chúng, cô nương ngốc nghếch này lại không biết chạy đi đâu, chi bằng mắt không thấy tâm không phiền.
Chỉ là những người khác thì không được đối xử tốt như vậy.
Trước đó có người thấy Quý Trường Anh chạy đi hái đồ ăn, tưởng là đám quan sai ngầm cho phép, nên cũng chạy theo hái.
Kết quả bị nha dịch dùng roi quất cho khóc lóc thảm thiết, miệng tên đó còn không phục mà kêu lên: "Sao các ngươi không quất nàng ta?"
Tên quan sai quất hắn lại quất thêm một roi: "Nàng ta là kẻ ngốc, ngươi cũng là kẻ ngốc sao?"
Cứ như vậy, ngoài Quý Trường Anh được hưởng đặc quyền, thì chuyện nàng có vấn đề về đầu óc cũng trở nên nổi tiếng trong cả đoàn người lưu đày.
Quý Trường Anh thấy đoàn người đã đi hơi xa thì gom nốt phần rau mồng tơi chưa hái vào không gian.
Thứ tốt như vậy mà bỏ đi thì thật đáng tiếc.
Nhìn bãi đất trống trải này, nàng vô cùng hài lòng, nhảy nhót rồi chạy đến khoe với Hồ thị như dâng bảo vật.
Hôm nay vận may không tốt.
Mãi cho đến khi mặt trời không còn nhìn thấy một chút nào, đoàn người bọn họ vẫn chưa tìm được một con suối nhỏ nào để nghỉ ngơi.
Buổi tối, rất nhiều người gần như không nhìn rõ đường, cả đoàn người bắt đầu đi loạng choạng.
Trương Tử Vi bất đắc dĩ, đến khi nhìn thấy một khoảng đất trống, liền ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi.
Vừa dứt lời, Tôn Phồn đã dẫn theo một đám nha dịch đi tới: "Buổi tối không cần phát lương khô cho đám tiện dân này nữa."
"Nếu không phát, ngày mai bọn chúng không có sức đi đường, chậm trễ hành trình thì cả ngươi và ta đều không gánh nổi."
Tôn Phồn vẻ mặt hung tợn: "Ta nói không phát là không phát! Đã đi mấy ngày rồi mà lão tử vẫn chưa vơ vét được chút gì, đừng tưởng mấy ngày nay ta nghe lời ngươi là sợ ngươi, nếu ngươi dám cản trở lão tử làm giàu, ta sẽ khiến ngươi không sống nổi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Trương Tử Vi không hề thay đổi.
Cảnh tượng này đã nằm trong dự liệu của hắn ta.
Nếu mấy ngày trước tên này không bị đau bụng, thì e rằng đã không chịu yên ổn như vậy.
Giờ đúng lúc bắt đầu tìm chuyện.
Nhưng lời nói của Tôn Phồn đối với hắn ta cũng là chuyện tốt.
"Được! Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ nể mặt ngươi, nhưng tiền ngươi không được lấy hết, nếu không thì ta cũng không dễ chọc đâu."
Ánh mắt Trương Tử Vi lóe lên tia lạnh lẽo, tay đặt lên chuôi đao đeo bên hông.
Ai làm nghề này mà chẳng phải vì kiếm tiền?
Nếu Tôn Phồn dám cắt đứt đường sống của hắn ta, thì hắn ta không ngại ra tay giết Tôn Phồn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ là những người khác thì không được đối xử tốt như vậy.
Trước đó có người thấy Quý Trường Anh chạy đi hái đồ ăn, tưởng là đám quan sai ngầm cho phép, nên cũng chạy theo hái.
Kết quả bị nha dịch dùng roi quất cho khóc lóc thảm thiết, miệng tên đó còn không phục mà kêu lên: "Sao các ngươi không quất nàng ta?"
Tên quan sai quất hắn lại quất thêm một roi: "Nàng ta là kẻ ngốc, ngươi cũng là kẻ ngốc sao?"
Cứ như vậy, ngoài Quý Trường Anh được hưởng đặc quyền, thì chuyện nàng có vấn đề về đầu óc cũng trở nên nổi tiếng trong cả đoàn người lưu đày.
Quý Trường Anh thấy đoàn người đã đi hơi xa thì gom nốt phần rau mồng tơi chưa hái vào không gian.
Thứ tốt như vậy mà bỏ đi thì thật đáng tiếc.
Nhìn bãi đất trống trải này, nàng vô cùng hài lòng, nhảy nhót rồi chạy đến khoe với Hồ thị như dâng bảo vật.
Hôm nay vận may không tốt.
Mãi cho đến khi mặt trời không còn nhìn thấy một chút nào, đoàn người bọn họ vẫn chưa tìm được một con suối nhỏ nào để nghỉ ngơi.
Buổi tối, rất nhiều người gần như không nhìn rõ đường, cả đoàn người bắt đầu đi loạng choạng.
Trương Tử Vi bất đắc dĩ, đến khi nhìn thấy một khoảng đất trống, liền ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi.
Vừa dứt lời, Tôn Phồn đã dẫn theo một đám nha dịch đi tới: "Buổi tối không cần phát lương khô cho đám tiện dân này nữa."
"Nếu không phát, ngày mai bọn chúng không có sức đi đường, chậm trễ hành trình thì cả ngươi và ta đều không gánh nổi."
Tôn Phồn vẻ mặt hung tợn: "Ta nói không phát là không phát! Đã đi mấy ngày rồi mà lão tử vẫn chưa vơ vét được chút gì, đừng tưởng mấy ngày nay ta nghe lời ngươi là sợ ngươi, nếu ngươi dám cản trở lão tử làm giàu, ta sẽ khiến ngươi không sống nổi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Trương Tử Vi không hề thay đổi.
Cảnh tượng này đã nằm trong dự liệu của hắn ta.
Nếu mấy ngày trước tên này không bị đau bụng, thì e rằng đã không chịu yên ổn như vậy.
Giờ đúng lúc bắt đầu tìm chuyện.
Nhưng lời nói của Tôn Phồn đối với hắn ta cũng là chuyện tốt.
"Được! Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ nể mặt ngươi, nhưng tiền ngươi không được lấy hết, nếu không thì ta cũng không dễ chọc đâu."
Ánh mắt Trương Tử Vi lóe lên tia lạnh lẽo, tay đặt lên chuôi đao đeo bên hông.
Ai làm nghề này mà chẳng phải vì kiếm tiền?
Nếu Tôn Phồn dám cắt đứt đường sống của hắn ta, thì hắn ta không ngại ra tay giết Tôn Phồn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.