Chương 79: CÔ LÀ NỮ
Tam Thiên Phong Tuyết
04/04/2021
Rất nhiều năm về trước, Lục Dao là một người theo chủ nghĩa duy vật.
Một người theo chủ nghĩa duy vật như cậu, đương nhiên không duy tâm.
Người theo phái duy vật tin tưởng những gì mình tận mắt thấy, nhưng người theo phái duy tâm thì sẽ tự lừa gạt bản thân: Tình cảm của mình chính là ý thức của mình.
Là một người theo phái duy vật, Lục Dao cũng từng nghĩ về một số chuyện khó tin, ví như tiền từ trên trời rớt xuống, ví như đang đi trên đường đột nhiên bay lên, ví như trên đời chỉ có mình cậu nhìn thấy trời mưa.
Chuyện cuối cùng xảy ra thật, hồi nhỏ Lục Dao cho rằng chỉ có mình cậu có thể nhìn thấy trời mưa.
Trời mưa to thì ai mà chẳng thấy, nhưng nếu là mưa bụi thì chỉ có mình cậu thấy.
Cậu đoan chắc là thế, cũng vì vậy mà cảm thấy mình gánh trên vai nhiệm vụ cứu vớt thế giới. Mãi đến một ngày nọ, Lục Tri nói cho cậu biết: Anh cũng có thể nhìn thấy mưa bụi.
Có thể thấy Lục Tri là người xấu trong xương tủy.
Người xấu này vì quá xấu xa, lại thích đùa dai, Thượng Đế thiếu một người biết đùa để giải trí những muộn phiền bất diệt, nên đã mang Lục Tri đi.
Bởi vậy trên đời này không còn gã người xấu Lục Tri tới nói cho cậu biết: Lý Minh không phải nam, mà là nữ.
Cậu nhìn đôi môi Lý Minh Châu khép khép mở mở, thầm thì nói một câu.
Dòng máu nóng trong người Lục Dao sục sôi, đổ dồn về não bộ ồn ào muốn điếc cả tai, trông có vẻ như trong đại não cậu bây giờ đang có một biểu biểu diễn rock and roll.
Một chốc thì cậu cảm thấy mình đang nằm mơ, một chốc lại cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ.
Ba hồn sáu phách lạc trôi một hồi liền bay vào sâu thẳm nội tâm cậu.
Sâu trong nội tâm cậu có một ngọn núi trơ trụi, trên núi có một chú tiểu đang đánh chuông, hễ đánh lần nào là khiến Lục Dao thấy hoa mặt chóng mày lần đó.
Lục Dao nói: Bạch thầy, xin thầy đừng đánh nữa.
Chú tiểu nói: A di đà phật.
Lục Dao nói: Tôi nên làm gì bây giờ?
Chú tiểu không đáp, tiếng gõ mõ thình thịch vang lên, vang suốt một hồi, Lục Dao chợt nhận ra đây không phải tiếng mõ mà là tiếng trái tim cậu đang đập.
Chú tiểu không thể nào gõ mõ ra nhịp đôi như thế, đây là trái tim cậu đang đập điên cuồng, nghe hơi giống nhịp đôi.
Lục Dao hỏi: Tôi nên làm gì bây giờ?
Chú tiểu đáp lời cậu với vẻ cao thâm khó đoán: Cậu có công đức lớn thì phải khống chế bản thân, sắc tức là không, không tức là sắc…
Chú tiểu nói rất nhiều, Lục Dao cảm thấy cậu ta thật ồn ào.
Chú tiểu lại nói: Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Lục Dao hùa theo: Nói rất đúng!
Có thể thấy rõ cậu đã mất đi lý trí.
Thân thể Lý Minh Châu rất mềm mại, cậu từng vài lần mơ tưởng được ôm lấy cô, nhưng ảo tưởng chính là ảo tưởng, lúc ra tay mới biết hóa ra: Thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.
Lúc cô cởi được nửa cái áo thì đầu óc Lục Dao đã ngừng hoạt động.
Phản ứng của cậu hệt như cô fan nữ lúc tối, một lát thì trong đầu bỗng ngâm thơ vớ vẩn, một lát lại cảm khái nhân sinh, lát sau lại ở trong đầu ăn chay niệm Phật tự hỏi về cuộc đời, mọi tế bào thần kinh của đại não cậu đều hoàn toàn bãi công ngay khi Lý Minh Châu cởi áo ngủ ra.
Làn da trắng của Lý Minh Châu như một khối ngọc trơn láng, hiệu quả thị giác quá mạnh mẽ. Lục Dao choáng váng, nhất thời không biết nên hoảng sợ vì “không ngờ cậu ấy là nữ” hay “hóa ra cậu ấy muốn thịt mình” thì mới tốt.
Lục Dao tự vấn: Chuyện gì đang xảy ra thế?
Bạn trai của mình không phải bạn trai của mình mà hóa ra lại là bạn gái của mình…
Y như niệm chú.
Lục Dao niệm hai lần, chú tiểu trong lòng cậu nói: Thí chủ à, cậu ồn muốn chết.
Lục Dao nói: Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi nên làm gì bây giờ?
Chú tiểu ung dung hỏi cậu một câu đâm thẳng vào linh hồn cậu: Lục Dao, cậu còn là đàn ông không?
Lục Dao hiển nhiên là còn.
Tâm lý của cậu đã chín chắn sau sinh nhật mười tám tuổi, Lý Minh Châu mua một tặng một, thay cậu hoàn thành lễ trưởng thành cho thể xác.
Sức lực và những yêu hận vô tận của chàng trai trẻ trút đầy căn phòng nhỏ hẹp.
Nước Tây Hồ như tràn vào phòng, khiến cậu theo bản năng mà trồi ngụp trong ấy.
Đầu óc Lục Dao tối nay chỉ dùng để trang trí, cậu không nghĩ ngợi được gì. Đến sáng ngồi dậy trên giường, cậu chỉ nhớ rõ cái giọng lạnh như băng của Lý Minh Châu.
“Đừng… ở bên trong.”
Cậu ngồi ngây như phỗng trên giường, bình tĩnh tự hỏi hết ba mươi giây cuộc đời, cố nhớ lại chuyện huyễn hoặc đã phát sinh đêm qua.
Cuối cùng nhớ một lúc, chưa kịp nhớ ra tình tiết nào thì tuyến thượng thận đã nổi cơn thịnh nộ, máu cậu chạy hết lên mặt, vừa chạy chúng vừa hô to gọi nhỏ đòi khởi nghĩa, chuyện này khiến Lục Dao thoạt trông như cái tàu hỏa hơi nước Hogwarts.
Cái loại chỉ có đầu tàu.
Lục Dao bần thần nghĩ: Cậu ấy là nữ.
Lục Dao ôm chăn, càng ôm càng chặt, cuối cùng vùi mặt vào chăn, như bông pháo hoa lạ kỳ vừa nổ.
Cậu không kiềm được mà cong môi lên, bất tri bất giác nhận ra: Mình quả nhiên không phải gay.
Lục Dao tạm dừng một lát, nén cơn mừng thầm xuống, bỗng giận sôi.
Lục Dao nghĩ bụng: Mẹ nó, mình nhất định phải tìm cậu ấy để tính sổ!
Trời đã sáng choang, cậu ngủ đến mức tóc tai bù xù hết cả lên, Lục Dao đột nhiên vén chăn lên, không thấy Lý Minh Châu đâu.
Lục Dao đúng tình hợp lý nghĩ: Bỏ trốn, tội nặng thêm một bậc!
Lúc này, cậu còn không biết cái câu “bỏ trốn” vừa buột miệng phát ra lại chuẩn không cần chỉnh.
Cậu để trần nửa thân trên, chỉ mặc mỗi chiếc quần jeans tìm hết lầu trên lầu dưới vẫn không thấy Lý Minh Châu.
Chiếc áo ngủ nhăn nhúm của cô vứt ở góc tường, trông rất vô tội.
Lục Dao cầm điện thoại lên gọi cho Lý Minh Châu, không liên lạc được.
Rõ là đã tháo sim ra.
Lúc này, Lục Dao ngẫm nghĩ mới thấy có gì đó không ổn.
Nếu vì ngại ngùng mà lén bỏ đi thì đâu đến mức tháo sim.
Chuyện này đã vượt quá phạm vi mấy trò tình thú của những cặp đang yêu.
Trong thâm tâm Lục Dao đột nhiên có dự cảm chẳng lành, dự cảm này đã luẩn quẩn trong lòng cậu từ rất lâu, nhưng bây giờ lại càng rõ ràng hơn. Cậu vội vội vàng vàng mặc quần áo vào rồi chạy tới nhà Lý Minh Châu.
Gác mái nhỏ đã bị dọn trống trơn, tầng bốn cũng thế.
Cậu đụng phải Từ Trình ở đầu cầu thang.
Từ Trình rất kinh ngạc khi gặp cậu ở đây, dù sao bây giờ Lục Dao cũng rất nổi tiếng, đám nam sinh hễ chơi game đều biết tên cậu.
“Lục Dao?”
“Lý Minh đâu?” Lục Dao hỏi.
“Lý Minh? Năm ngoái đã dọn đi rồi, cậu không liên lạc với cậu ấy sao?”
“Dọn đi từ năm ngoái?” Lục Dao chợt thấy thấp thỏm trong lòng.
“Đúng vậy, lúc đó cậu ấy làm thủ tục thôi học xong thì hôm sau dọn đi luôn.” Từ Trình nói.
Sắc mặt Lục Dao dần dần trắng bệch.
“Thôi học… Thôi học gì chứ?”
Từ Trình lên đây một chuyến để quét tước căn phòng trống, thuận miệng đáp.
“Lý Minh ấy à, năm ngoái thôi học rồi, lúc ấy lão La làm đủ mọi cách muốn giữ cậu ấy lại mà không được.” Từ Trình nói, “Tôi còn tưởng bọn cậu đã thương lượng với nhau ổn thỏa rồi chứ, người này vừa đi thì người kia đã đi luôn…”
“Không phải cậu ấy được cử đi học sao?” Đồng tử Lục Dao co lại.
“… Tôi đâu biết.”
Từ Trình chưa nói hết câu thì Lục Dao đã lao xuống lầu.
Cậu ấy đang làm cái quái gì thế!
Lục Dao chui vào trong xe.
Cậu cố bình tĩnh lại, suy nghĩ bắt đầu rõ ràng hơn.
Lý Minh Châu muốn tặng quà sinh nhật cho cậu, Lý Minh Châu nói cho cậu biết bí mật, Lý Minh Châu dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời cậu như đổi tim cho người khác.
Ba chuyện này hợp lại một chỗ khiến Lục Dao không thầy dạy cũng giải ra đáp án.
“Cô ấy đã bỏ mình.”
Chuyện tình mà cậu khăng khăng cố chấp, nửa ép buộc mới có được đột nhiên bị tuyên bố kết thúc.
Mới sáng nay cậu còn ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp sau khi kết hôn, cậu muốn có con trai trước, đã đặt tên cho nó xong xuôi, còn hình dung nó trông giống cô, sau đó lại đẻ tiếp một bé gái trông cũng giống cô, và cũng đặt tên cho bé, thế thì sau này anh trai có thể bảo vệ em gái…
Radio trong xe đang có người hỏi: Anh có chỗ đứng nào trong lòng em không? Một người khác trả lời: Anh hoàn toàn chẳng là gì trong lòng tôi.
Đầu ngón tay Lục Dao tái nhợt, thở hắt một hơi, dường như có chiếc móng vuốt bén nhọn chọc vào tim cậu, đến khi thịt rữa ra mới thôi.
Hiện thực xám xịt càng tô đậm chuyện ban sáng cậu ảo tưởng ngu xuẩn đến mức nào.
Cậu sợ hãi nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, một bầu trắng xóa, tuyết rơi lớn, che đậy hết mọi vết dấu quá vãng.
Cô là một người nói dối chuyên nghiệp, đến nỗi có nhiều lần cô suýt nữa khiến Lục Dao tin rằng: Cậu ấy thích mình, cậu ấy muốn ở cạnh mình.
Lục Dao thầm nghĩ: Cậu ấy lại gạt mình.
Lý Minh Châu luôn lừa cậu, thậm chí ngay cả chuyện cô là nam hay nữ cũng không nói cho Lục Dao biết, lừa cậu xoay vòng vòng.
Cô có tầng tầng lớp lớp vỏ bọc, khi Lục Dao lột được một lớp ngụy trang của cô khiến cậu cho rằng cô đã bị cảm động, nhưng hóa ra là không, lớp cô lộ ra vẫn chỉ là vỏ ngoài.
Máu toàn thân Lục Dao đông lại, nửa giây sau, môi cậu khẽ mấp máy.
Thì ra tối hôm qua không phải bắt đầu, mà chính là kết thúc.
Lòng cậu tràn đầy vui mừng cho rằng rốt cuộc mình đã hái được ngôi sao mơ ước đã lâu, ngờ đâu ngôi sao lại sà xuống tỏ ý: Ngủ với cậu một đêm, coi như phí chia tay.
Mặt Lục Dao không chút cảm xúc, cố đè nén cảm xúc trong lòng xuống: Chia tay cái cóc khô.
Cậu bắt một chiếc xe đi thẳng tới bệnh viện.
Lục Dao không ngụy trang gì, đi qua hành lang âm u.
Y tá nhận ra cậu, khẽ kêu lên.
Lục Dao đẩy cửa ra, quả nhiên, giường bệnh Tô Thiên Du đã trống trơn.
Lục Dao chứng thực phỏng đoán của mình: Cô ấy vì Tô Thiên Du mới bỏ rơi mình.
Tằng Huy đứng dậy.
Lục Dao mặt mày âm u mở miệng, “Người phụ nữ nằm giường này đâu ạ?”
Tằng Huy hỏi, “….Lục Dao?”
Lục Dao nhìn ông.
Tằng Huy lấy chiếc thẻ ngân hàng trong túi ra, màu xanh lục, là thẻ lương của cậu.
“Cậu ấy có ý gì? Bảo tự cậu ấy tới đây mà trả.”
Lục Dao đột nhiên lấy lại tinh thần, “Chú biết cậu ấy đi đâu à?”
Tằng Huy chỉ được Lý Minh Châu nhờ cậy là nếu có một cậu nhóc tính tình khó ở tới tìm cô thì đưa tấm thẻ này cho cậu.
Bây giờ xem ra, tên này chẳng lẽ là… tới đòi nợ?
Tằng Huy nói, “Tôi không biết, tôi chỉ chịu trách nhiệm giao nó cho cậu thôi.”
Vương Tú đúng lúc đẩy cửa đi vào, “Lão Tằng, thằng bé Lý Minh mấy giờ bay thế? Em muốn ra sân bay tiễn nó, số nó thật là khổ…”
Bà bỗng im bặt.
Trong phòng, mặt Lục Dao vốn dĩ đã khó coi nay càng đen đi.
Tằng Huy nóng nảy nói, “Em nói bừa gì thế!”
Vương Tú thấy Lục Dao trẻ trung cao to đứng đó thì hoảng sợ, nói mà không kịp lựa lời, “Cái gì, nói bừa gì… Lý Minh nó xuất ngoại ai biết khi nào mới về… Gặp một lần thì làm sao…”
Sân bay, xuất ngoại.
Tim Lục Dao đột nhiên trĩu nặng, cậu tông cửa xông ra.
Sân bay Tiêu Sơn.
Vé máy bay của Lý Minh Châu là một giờ chiều, bây giờ còn cách giờ cất cánh nửa tiếng.
Ông nội Lục Dao này có lẽ cầm tinh nhà chó, cắn cô đến mức lưu lại đầy dấu răng.
Cô kéo áo khoác lên thật cao để che đi dấu vết mờ ám trên cổ. Lý Minh Châu nhìn xa xăm, ngồi ngây ngốc trước cổng soát vé.
Người soát vé mới đó đã đến, loa hết lần này tới lần khác bắt đầu thông báo về chuyến bay.
Lý Minh Châu ngồi gần cổng soát vé, khổ nỗi người ngợm hôm nay mệt mỏi nên đi đứng hơi chậm chạp nên xếp ở giữa hàng.
Đằng trước cô là một anh chàng vẫn luôn lướt Weibo đang kêu lên với bạn mình: “Đệt! Cậu mau xem tin đầu bảng Weibo đi!”
“Sao thế?”
“Lục Dao đang ở sân bay Tiêu Sơn!”
“Má! Thật hay giả? Ở đâu thế?”
“Người khác chụp được, hình như ở cổng số một. Má ơi! tiếc quá đi! Nếu giờ mà chưa check-in thì tôi muốn tới xin chữ ký của cậu ấy.”
“Cậu ấy tới sân bay Tiêu Sơn làm gì? Để tôi xem nào, ai chụp thế?”
“Cư dân mạng chụp, cách đây một lúc rồi, trông có vẻ như đang tìm người…”
Lý Minh Châu thấy sống lưng lạnh toát, bất chấp chuyện chen hàng mà đi ra trước vài người.
Hai chàng trai kia vẫn đang ríu rít thảo luận không thôi, Lý Minh Châu thầm kinh ngạc: Sao Lục Dao lại tìm tới đây?
Cô check-in xong, mở điện thoại lên thấy tin Lục Dao đang đứng ở công số một sân bay.
Tin tức trên Weibo cập nhật rất kịp thời, trong video Lục Dao vẫn mặc bộ đồ hôm qua, bị fan vây chật như nêm cối.
Lý Minh Châu nhìn cậu không đi được lấy nửa bước, thở phào nhẹ nhõm một hơi, song trái tim lại co thắt từng hồi đau đớn.
Cô tự nhủ: Chúng ta nên rời xa.
Cô lặp đi lặp lại hơn mười lần, không ngừng nhắc nhở bản thân.
Lục Dao là thiếu gia dạo chơi nhân gian, tương lai và cuộc sống của cậu khác hẳn cô, cô chỉ là cọng củi giãy giụa giữa bùn lầy, khát vọng được nảy mầm trong bóng tối.
Giọng nói nhẹ nhàng của tiếp viên hàng không vang lên bên tai cô, phá vỡ mạch tư duy của cô.
“Thưa cô, xin cô hãy tắt điện thoại, cảm ơn cô đã phối hợp.”
Trước khi tắt điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại lắp sim vào. Số điện thoại này đã bị Lục Dao gọi nổ máy, mọi cuộc gọi nhỡ đều đến từ số cậu, tin nhắn chất đầy hộp thư, tin nhắn mới nhất là nửa tiếng trước.
“Cậu không thể như vậy, không được đi, hôm qua là sinh nhật của tôi cậu không được đi, tôi có thể làm việc, có thể kiếm tiền, có thể nuôi cậu mà.”
Tin nhắn nội dung lộn xộn, Lục Dao nóng lòng chứng minh bản thân, nói năng không đâu vào đâu, song từng chữ từng chữ lại như đâm vào tim cô, khiến Lý Minh Châu ngạt thở.
Dường như Lục Dao và sinh nhật của cậu bẩm sinh đã khắc nhau, vào sinh nhật cậu phải nói lời vĩnh biệt với Lục Tri, giờ đúng sinh nhật lại phải chia xa Lý Minh Châu. Trên thế giới này, mọi nỗi đau đớn nhất cậu đều phải nếm trải một lần.
Cô không đành lòng đọc nữa, sợ mình sẽ mềm lòng bèn tắt máy một cách quyết đoán.
Lý Minh Châu thở dài, nghĩ bụng: Mình không phải là người như vậy.
Cô siết chặt túi, trong túi có chứng minh nhân dân và hộ chiếu của cô.
Ảnh chụp mới đây, tên là: Lý Minh Châu.
Một người theo chủ nghĩa duy vật như cậu, đương nhiên không duy tâm.
Người theo phái duy vật tin tưởng những gì mình tận mắt thấy, nhưng người theo phái duy tâm thì sẽ tự lừa gạt bản thân: Tình cảm của mình chính là ý thức của mình.
Là một người theo phái duy vật, Lục Dao cũng từng nghĩ về một số chuyện khó tin, ví như tiền từ trên trời rớt xuống, ví như đang đi trên đường đột nhiên bay lên, ví như trên đời chỉ có mình cậu nhìn thấy trời mưa.
Chuyện cuối cùng xảy ra thật, hồi nhỏ Lục Dao cho rằng chỉ có mình cậu có thể nhìn thấy trời mưa.
Trời mưa to thì ai mà chẳng thấy, nhưng nếu là mưa bụi thì chỉ có mình cậu thấy.
Cậu đoan chắc là thế, cũng vì vậy mà cảm thấy mình gánh trên vai nhiệm vụ cứu vớt thế giới. Mãi đến một ngày nọ, Lục Tri nói cho cậu biết: Anh cũng có thể nhìn thấy mưa bụi.
Có thể thấy Lục Tri là người xấu trong xương tủy.
Người xấu này vì quá xấu xa, lại thích đùa dai, Thượng Đế thiếu một người biết đùa để giải trí những muộn phiền bất diệt, nên đã mang Lục Tri đi.
Bởi vậy trên đời này không còn gã người xấu Lục Tri tới nói cho cậu biết: Lý Minh không phải nam, mà là nữ.
Cậu nhìn đôi môi Lý Minh Châu khép khép mở mở, thầm thì nói một câu.
Dòng máu nóng trong người Lục Dao sục sôi, đổ dồn về não bộ ồn ào muốn điếc cả tai, trông có vẻ như trong đại não cậu bây giờ đang có một biểu biểu diễn rock and roll.
Một chốc thì cậu cảm thấy mình đang nằm mơ, một chốc lại cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ.
Ba hồn sáu phách lạc trôi một hồi liền bay vào sâu thẳm nội tâm cậu.
Sâu trong nội tâm cậu có một ngọn núi trơ trụi, trên núi có một chú tiểu đang đánh chuông, hễ đánh lần nào là khiến Lục Dao thấy hoa mặt chóng mày lần đó.
Lục Dao nói: Bạch thầy, xin thầy đừng đánh nữa.
Chú tiểu nói: A di đà phật.
Lục Dao nói: Tôi nên làm gì bây giờ?
Chú tiểu không đáp, tiếng gõ mõ thình thịch vang lên, vang suốt một hồi, Lục Dao chợt nhận ra đây không phải tiếng mõ mà là tiếng trái tim cậu đang đập.
Chú tiểu không thể nào gõ mõ ra nhịp đôi như thế, đây là trái tim cậu đang đập điên cuồng, nghe hơi giống nhịp đôi.
Lục Dao hỏi: Tôi nên làm gì bây giờ?
Chú tiểu đáp lời cậu với vẻ cao thâm khó đoán: Cậu có công đức lớn thì phải khống chế bản thân, sắc tức là không, không tức là sắc…
Chú tiểu nói rất nhiều, Lục Dao cảm thấy cậu ta thật ồn ào.
Chú tiểu lại nói: Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Lục Dao hùa theo: Nói rất đúng!
Có thể thấy rõ cậu đã mất đi lý trí.
Thân thể Lý Minh Châu rất mềm mại, cậu từng vài lần mơ tưởng được ôm lấy cô, nhưng ảo tưởng chính là ảo tưởng, lúc ra tay mới biết hóa ra: Thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.
Lúc cô cởi được nửa cái áo thì đầu óc Lục Dao đã ngừng hoạt động.
Phản ứng của cậu hệt như cô fan nữ lúc tối, một lát thì trong đầu bỗng ngâm thơ vớ vẩn, một lát lại cảm khái nhân sinh, lát sau lại ở trong đầu ăn chay niệm Phật tự hỏi về cuộc đời, mọi tế bào thần kinh của đại não cậu đều hoàn toàn bãi công ngay khi Lý Minh Châu cởi áo ngủ ra.
Làn da trắng của Lý Minh Châu như một khối ngọc trơn láng, hiệu quả thị giác quá mạnh mẽ. Lục Dao choáng váng, nhất thời không biết nên hoảng sợ vì “không ngờ cậu ấy là nữ” hay “hóa ra cậu ấy muốn thịt mình” thì mới tốt.
Lục Dao tự vấn: Chuyện gì đang xảy ra thế?
Bạn trai của mình không phải bạn trai của mình mà hóa ra lại là bạn gái của mình…
Y như niệm chú.
Lục Dao niệm hai lần, chú tiểu trong lòng cậu nói: Thí chủ à, cậu ồn muốn chết.
Lục Dao nói: Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi nên làm gì bây giờ?
Chú tiểu ung dung hỏi cậu một câu đâm thẳng vào linh hồn cậu: Lục Dao, cậu còn là đàn ông không?
Lục Dao hiển nhiên là còn.
Tâm lý của cậu đã chín chắn sau sinh nhật mười tám tuổi, Lý Minh Châu mua một tặng một, thay cậu hoàn thành lễ trưởng thành cho thể xác.
Sức lực và những yêu hận vô tận của chàng trai trẻ trút đầy căn phòng nhỏ hẹp.
Nước Tây Hồ như tràn vào phòng, khiến cậu theo bản năng mà trồi ngụp trong ấy.
Đầu óc Lục Dao tối nay chỉ dùng để trang trí, cậu không nghĩ ngợi được gì. Đến sáng ngồi dậy trên giường, cậu chỉ nhớ rõ cái giọng lạnh như băng của Lý Minh Châu.
“Đừng… ở bên trong.”
Cậu ngồi ngây như phỗng trên giường, bình tĩnh tự hỏi hết ba mươi giây cuộc đời, cố nhớ lại chuyện huyễn hoặc đã phát sinh đêm qua.
Cuối cùng nhớ một lúc, chưa kịp nhớ ra tình tiết nào thì tuyến thượng thận đã nổi cơn thịnh nộ, máu cậu chạy hết lên mặt, vừa chạy chúng vừa hô to gọi nhỏ đòi khởi nghĩa, chuyện này khiến Lục Dao thoạt trông như cái tàu hỏa hơi nước Hogwarts.
Cái loại chỉ có đầu tàu.
Lục Dao bần thần nghĩ: Cậu ấy là nữ.
Lục Dao ôm chăn, càng ôm càng chặt, cuối cùng vùi mặt vào chăn, như bông pháo hoa lạ kỳ vừa nổ.
Cậu không kiềm được mà cong môi lên, bất tri bất giác nhận ra: Mình quả nhiên không phải gay.
Lục Dao tạm dừng một lát, nén cơn mừng thầm xuống, bỗng giận sôi.
Lục Dao nghĩ bụng: Mẹ nó, mình nhất định phải tìm cậu ấy để tính sổ!
Trời đã sáng choang, cậu ngủ đến mức tóc tai bù xù hết cả lên, Lục Dao đột nhiên vén chăn lên, không thấy Lý Minh Châu đâu.
Lục Dao đúng tình hợp lý nghĩ: Bỏ trốn, tội nặng thêm một bậc!
Lúc này, cậu còn không biết cái câu “bỏ trốn” vừa buột miệng phát ra lại chuẩn không cần chỉnh.
Cậu để trần nửa thân trên, chỉ mặc mỗi chiếc quần jeans tìm hết lầu trên lầu dưới vẫn không thấy Lý Minh Châu.
Chiếc áo ngủ nhăn nhúm của cô vứt ở góc tường, trông rất vô tội.
Lục Dao cầm điện thoại lên gọi cho Lý Minh Châu, không liên lạc được.
Rõ là đã tháo sim ra.
Lúc này, Lục Dao ngẫm nghĩ mới thấy có gì đó không ổn.
Nếu vì ngại ngùng mà lén bỏ đi thì đâu đến mức tháo sim.
Chuyện này đã vượt quá phạm vi mấy trò tình thú của những cặp đang yêu.
Trong thâm tâm Lục Dao đột nhiên có dự cảm chẳng lành, dự cảm này đã luẩn quẩn trong lòng cậu từ rất lâu, nhưng bây giờ lại càng rõ ràng hơn. Cậu vội vội vàng vàng mặc quần áo vào rồi chạy tới nhà Lý Minh Châu.
Gác mái nhỏ đã bị dọn trống trơn, tầng bốn cũng thế.
Cậu đụng phải Từ Trình ở đầu cầu thang.
Từ Trình rất kinh ngạc khi gặp cậu ở đây, dù sao bây giờ Lục Dao cũng rất nổi tiếng, đám nam sinh hễ chơi game đều biết tên cậu.
“Lục Dao?”
“Lý Minh đâu?” Lục Dao hỏi.
“Lý Minh? Năm ngoái đã dọn đi rồi, cậu không liên lạc với cậu ấy sao?”
“Dọn đi từ năm ngoái?” Lục Dao chợt thấy thấp thỏm trong lòng.
“Đúng vậy, lúc đó cậu ấy làm thủ tục thôi học xong thì hôm sau dọn đi luôn.” Từ Trình nói.
Sắc mặt Lục Dao dần dần trắng bệch.
“Thôi học… Thôi học gì chứ?”
Từ Trình lên đây một chuyến để quét tước căn phòng trống, thuận miệng đáp.
“Lý Minh ấy à, năm ngoái thôi học rồi, lúc ấy lão La làm đủ mọi cách muốn giữ cậu ấy lại mà không được.” Từ Trình nói, “Tôi còn tưởng bọn cậu đã thương lượng với nhau ổn thỏa rồi chứ, người này vừa đi thì người kia đã đi luôn…”
“Không phải cậu ấy được cử đi học sao?” Đồng tử Lục Dao co lại.
“… Tôi đâu biết.”
Từ Trình chưa nói hết câu thì Lục Dao đã lao xuống lầu.
Cậu ấy đang làm cái quái gì thế!
Lục Dao chui vào trong xe.
Cậu cố bình tĩnh lại, suy nghĩ bắt đầu rõ ràng hơn.
Lý Minh Châu muốn tặng quà sinh nhật cho cậu, Lý Minh Châu nói cho cậu biết bí mật, Lý Minh Châu dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời cậu như đổi tim cho người khác.
Ba chuyện này hợp lại một chỗ khiến Lục Dao không thầy dạy cũng giải ra đáp án.
“Cô ấy đã bỏ mình.”
Chuyện tình mà cậu khăng khăng cố chấp, nửa ép buộc mới có được đột nhiên bị tuyên bố kết thúc.
Mới sáng nay cậu còn ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp sau khi kết hôn, cậu muốn có con trai trước, đã đặt tên cho nó xong xuôi, còn hình dung nó trông giống cô, sau đó lại đẻ tiếp một bé gái trông cũng giống cô, và cũng đặt tên cho bé, thế thì sau này anh trai có thể bảo vệ em gái…
Radio trong xe đang có người hỏi: Anh có chỗ đứng nào trong lòng em không? Một người khác trả lời: Anh hoàn toàn chẳng là gì trong lòng tôi.
Đầu ngón tay Lục Dao tái nhợt, thở hắt một hơi, dường như có chiếc móng vuốt bén nhọn chọc vào tim cậu, đến khi thịt rữa ra mới thôi.
Hiện thực xám xịt càng tô đậm chuyện ban sáng cậu ảo tưởng ngu xuẩn đến mức nào.
Cậu sợ hãi nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, một bầu trắng xóa, tuyết rơi lớn, che đậy hết mọi vết dấu quá vãng.
Cô là một người nói dối chuyên nghiệp, đến nỗi có nhiều lần cô suýt nữa khiến Lục Dao tin rằng: Cậu ấy thích mình, cậu ấy muốn ở cạnh mình.
Lục Dao thầm nghĩ: Cậu ấy lại gạt mình.
Lý Minh Châu luôn lừa cậu, thậm chí ngay cả chuyện cô là nam hay nữ cũng không nói cho Lục Dao biết, lừa cậu xoay vòng vòng.
Cô có tầng tầng lớp lớp vỏ bọc, khi Lục Dao lột được một lớp ngụy trang của cô khiến cậu cho rằng cô đã bị cảm động, nhưng hóa ra là không, lớp cô lộ ra vẫn chỉ là vỏ ngoài.
Máu toàn thân Lục Dao đông lại, nửa giây sau, môi cậu khẽ mấp máy.
Thì ra tối hôm qua không phải bắt đầu, mà chính là kết thúc.
Lòng cậu tràn đầy vui mừng cho rằng rốt cuộc mình đã hái được ngôi sao mơ ước đã lâu, ngờ đâu ngôi sao lại sà xuống tỏ ý: Ngủ với cậu một đêm, coi như phí chia tay.
Mặt Lục Dao không chút cảm xúc, cố đè nén cảm xúc trong lòng xuống: Chia tay cái cóc khô.
Cậu bắt một chiếc xe đi thẳng tới bệnh viện.
Lục Dao không ngụy trang gì, đi qua hành lang âm u.
Y tá nhận ra cậu, khẽ kêu lên.
Lục Dao đẩy cửa ra, quả nhiên, giường bệnh Tô Thiên Du đã trống trơn.
Lục Dao chứng thực phỏng đoán của mình: Cô ấy vì Tô Thiên Du mới bỏ rơi mình.
Tằng Huy đứng dậy.
Lục Dao mặt mày âm u mở miệng, “Người phụ nữ nằm giường này đâu ạ?”
Tằng Huy hỏi, “….Lục Dao?”
Lục Dao nhìn ông.
Tằng Huy lấy chiếc thẻ ngân hàng trong túi ra, màu xanh lục, là thẻ lương của cậu.
“Cậu ấy có ý gì? Bảo tự cậu ấy tới đây mà trả.”
Lục Dao đột nhiên lấy lại tinh thần, “Chú biết cậu ấy đi đâu à?”
Tằng Huy chỉ được Lý Minh Châu nhờ cậy là nếu có một cậu nhóc tính tình khó ở tới tìm cô thì đưa tấm thẻ này cho cậu.
Bây giờ xem ra, tên này chẳng lẽ là… tới đòi nợ?
Tằng Huy nói, “Tôi không biết, tôi chỉ chịu trách nhiệm giao nó cho cậu thôi.”
Vương Tú đúng lúc đẩy cửa đi vào, “Lão Tằng, thằng bé Lý Minh mấy giờ bay thế? Em muốn ra sân bay tiễn nó, số nó thật là khổ…”
Bà bỗng im bặt.
Trong phòng, mặt Lục Dao vốn dĩ đã khó coi nay càng đen đi.
Tằng Huy nóng nảy nói, “Em nói bừa gì thế!”
Vương Tú thấy Lục Dao trẻ trung cao to đứng đó thì hoảng sợ, nói mà không kịp lựa lời, “Cái gì, nói bừa gì… Lý Minh nó xuất ngoại ai biết khi nào mới về… Gặp một lần thì làm sao…”
Sân bay, xuất ngoại.
Tim Lục Dao đột nhiên trĩu nặng, cậu tông cửa xông ra.
Sân bay Tiêu Sơn.
Vé máy bay của Lý Minh Châu là một giờ chiều, bây giờ còn cách giờ cất cánh nửa tiếng.
Ông nội Lục Dao này có lẽ cầm tinh nhà chó, cắn cô đến mức lưu lại đầy dấu răng.
Cô kéo áo khoác lên thật cao để che đi dấu vết mờ ám trên cổ. Lý Minh Châu nhìn xa xăm, ngồi ngây ngốc trước cổng soát vé.
Người soát vé mới đó đã đến, loa hết lần này tới lần khác bắt đầu thông báo về chuyến bay.
Lý Minh Châu ngồi gần cổng soát vé, khổ nỗi người ngợm hôm nay mệt mỏi nên đi đứng hơi chậm chạp nên xếp ở giữa hàng.
Đằng trước cô là một anh chàng vẫn luôn lướt Weibo đang kêu lên với bạn mình: “Đệt! Cậu mau xem tin đầu bảng Weibo đi!”
“Sao thế?”
“Lục Dao đang ở sân bay Tiêu Sơn!”
“Má! Thật hay giả? Ở đâu thế?”
“Người khác chụp được, hình như ở cổng số một. Má ơi! tiếc quá đi! Nếu giờ mà chưa check-in thì tôi muốn tới xin chữ ký của cậu ấy.”
“Cậu ấy tới sân bay Tiêu Sơn làm gì? Để tôi xem nào, ai chụp thế?”
“Cư dân mạng chụp, cách đây một lúc rồi, trông có vẻ như đang tìm người…”
Lý Minh Châu thấy sống lưng lạnh toát, bất chấp chuyện chen hàng mà đi ra trước vài người.
Hai chàng trai kia vẫn đang ríu rít thảo luận không thôi, Lý Minh Châu thầm kinh ngạc: Sao Lục Dao lại tìm tới đây?
Cô check-in xong, mở điện thoại lên thấy tin Lục Dao đang đứng ở công số một sân bay.
Tin tức trên Weibo cập nhật rất kịp thời, trong video Lục Dao vẫn mặc bộ đồ hôm qua, bị fan vây chật như nêm cối.
Lý Minh Châu nhìn cậu không đi được lấy nửa bước, thở phào nhẹ nhõm một hơi, song trái tim lại co thắt từng hồi đau đớn.
Cô tự nhủ: Chúng ta nên rời xa.
Cô lặp đi lặp lại hơn mười lần, không ngừng nhắc nhở bản thân.
Lục Dao là thiếu gia dạo chơi nhân gian, tương lai và cuộc sống của cậu khác hẳn cô, cô chỉ là cọng củi giãy giụa giữa bùn lầy, khát vọng được nảy mầm trong bóng tối.
Giọng nói nhẹ nhàng của tiếp viên hàng không vang lên bên tai cô, phá vỡ mạch tư duy của cô.
“Thưa cô, xin cô hãy tắt điện thoại, cảm ơn cô đã phối hợp.”
Trước khi tắt điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại lắp sim vào. Số điện thoại này đã bị Lục Dao gọi nổ máy, mọi cuộc gọi nhỡ đều đến từ số cậu, tin nhắn chất đầy hộp thư, tin nhắn mới nhất là nửa tiếng trước.
“Cậu không thể như vậy, không được đi, hôm qua là sinh nhật của tôi cậu không được đi, tôi có thể làm việc, có thể kiếm tiền, có thể nuôi cậu mà.”
Tin nhắn nội dung lộn xộn, Lục Dao nóng lòng chứng minh bản thân, nói năng không đâu vào đâu, song từng chữ từng chữ lại như đâm vào tim cô, khiến Lý Minh Châu ngạt thở.
Dường như Lục Dao và sinh nhật của cậu bẩm sinh đã khắc nhau, vào sinh nhật cậu phải nói lời vĩnh biệt với Lục Tri, giờ đúng sinh nhật lại phải chia xa Lý Minh Châu. Trên thế giới này, mọi nỗi đau đớn nhất cậu đều phải nếm trải một lần.
Cô không đành lòng đọc nữa, sợ mình sẽ mềm lòng bèn tắt máy một cách quyết đoán.
Lý Minh Châu thở dài, nghĩ bụng: Mình không phải là người như vậy.
Cô siết chặt túi, trong túi có chứng minh nhân dân và hộ chiếu của cô.
Ảnh chụp mới đây, tên là: Lý Minh Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.