Chương 29: KIỂM TRA ĐỘT XUẤT
Tam Thiên Phong Tuyết
04/04/2021
Chuyện nhà trường kiểm tra đột xuất, học sinh lớp Truyền Thông nghe mà thấy ngu người.
Bọn họ vừa lên cấp Ba nên chưa gặp loại kiểm tra này bao giờ, dù đã nghe qua nhưng đều ôm tâm lý cầu may, cho rằng chuyện này chưa chắc đã rơi xuống đầu mình, nên không hề nghĩ cách đối phó.
So với khối lớp dưới thì lớp Tự Nhiên khối Mười Một khá khẩm hơn, họ tương đối có kinh nghiệm về chuyện này.
Nhưng lớp đầu tiên bị kiểm tra đột xuất lại là lớp Truyền Thông đúng là chuyện hiếm thấy.
Lớp Truyền Thông thuộc tòa nhà Nghệ Thuật, cũng chính là tòa nhà số Ba trong khi khối văn phòng lại nằm ở tòa nhà số Hai hướng Đông, thông thường kiểm tra chưa bao giờ lấy tòa nhà Nghệ Thuật ra khai đao.
Nên lúc giáo viên đi vào lớp, Lý Minh Châu cũng bị bất ngờ.
Trường Trung học số Một xét điện thoại rất gắt gao, bởi vậy nên lũ học sinh cũng có ngàn lẻ một cách để lách luật.
Ví dụ như giấu điện thoại trong thùng rác, trong đồ lót, hoặc gửi nhờ điện thoại ở lớp bên cạnh, đợi lớp mình bị kiểm tra xong thì lấy lại. Một số ít có quan hệ tốt với thầy cô, thấy thầy cô không quản chuyện đó thậm chí còn gửi điện thoại trong văn phòng thầy cô mà mình tin tưởng.
Tóm lại, chỉ có cách mà nhà trường không nghĩ ra chứ không có cách mà học sinh không làm được. Có năm, học sinh còn mua túi không thấm nước, bỏ điện thoại vào đó rồi cho vào bình giữ nhiệt. Bạn nghĩ giáo viên sẽ nghĩ tới chuyện đó sao? Cơ bản là không hề nghĩ tới.
Trước kia điện thoại không liền một khối như bây giờ thì còn xuất hiện tình trạng tàn nhẫn “phanh thây” điện thoại. Hai năm trở lại đây, điện thoại thông minh ngày càng phổ biến nên chuyện tách từng bộ phận ra đem đi giấu mới không được thực hiện nữa.
Huống hồ lần này lớp Truyền Thông cư ngụ chốn heo hút nhất ai dè lại bị sờ gáy đầu tiên.
Mấy học sinh ngồi đầu lớp không kịp giấu điện thoại đi nhưng đám ngồi phía sau đương nhiên phải lặng lẽ tìm chỗ giấu.
Vương Miểu thầm thì chửi thề: “Má nó, còn dùng cả máy dò kim loại sao?”
Lâm Quân Huy mở miệng: “Vì có quá nhiều đứa giấu điện thoại trong đũng quần đó.”
Giáo viên không tiện lục soát đũng quần bạn thì phải nghĩ ra biện pháp khác để trị bạn chứ sao!
Vương Miểu lấy điện thoại trong hộc bàn ra, “Má nó, tôi vừa mua con iPhone này xong!”
“Tôi nghĩ cậu tiếc rẻ chuyện mất liên lạc với em gái lớp dưới hơn chứ.” Lâm Quân Huy nói mát.
Vương Miểu biết Lâm Quân Huy không đáng tin, lập tức hỏi Lục Dao, “Anh Lục à, phải làm sao bây giờ?”
Lục Dao bỏ tai nghe xuống, “Làm sao là làm sao, muốn thu thì thu đi.”
Mặt Vương Miểu trắng bệch ra, “Đừng vậy mà anh Lục! Bị thu thì tới khi ra trường mới được trả lại đó, lúc đó thì chắc iPhone 6 cũng ra mắt rồi!”
*TRUYỆN NÀY TÁC GIẢ VIẾT LÂU RỒI MÀ KHÔNG AI EDIT NÊN MẤY CÔ ĐỪNG THẮC MẮC SAO LÚC NÀY IPHONE 6 CÒN CHƯA RA ĐỜI NHA :))
Lục Dao dường như không hề để bụng chuyện điện thoại mình có thể bị tịch thu hay không, nhưng ngược lại sắc mặt Lý Minh Châu lại không tốt lắm.
Học sinh ra khỏi lớp đều phải đem điện thoại nộp ra.
Nhà trường không cho mang điện thoại đi học, nếu bạn ném điện thoại đi thì ngoài chuyện làm trái nội quy nhà trường còn mắc thêm tội làm tổn thất tài sản, thế thì giáo viên sẽ dùng camera giám sát mà tìm đồ lại cho bạn, sau đó khi bạn mang điện thoại đi nộp còn bị tính thêm tội.
Nên khi mọi người đi ra đều cố giấu điện thoại trong túi áo mong may mắn gõ cửa, nhưng có đứa lại ngốc tới mức nhét trong túi quần. Quần đồng phục bó sát người, giáo viên vừa nhìn đã thấy một khối vuông hình điện thoại gồ lên, ngay cả máy dò kim loại cũng chẳng cần dùng đến.
Đương nhiên Lý Minh Châu không phải loại không có đầu óc như vậy. Đầu óc cô rất tốt, nhưng dù có là người thông minh đến mấy cũng không tránh khỏi những lúc gặp xui xẻo. Vận may cô vẫn luôn tốt, đời cô tính tới thời điểm này, chuyện xui nhất cô gặp là giả mạo sinh viên để dạy kèm cho Lục Dao bị phát hiện.
Trước khi cô chào đời, những chuyện xui xẻo kia đều ập đến với bà mẹ điên của cô, không liên quan tới vận may của cô.
Nhưng bây giờ Lý Minh Châu không thể không thừa nhận rằng cô đang đối mặt với lần xui xẻo thứ hai trong đời mình.
Khi Lý Minh Châu đi tới đây, đương nhiên cầm theo điện thoại, đây là điện thoại cô dùng để liên hệ bà Vương.
Bà Vương là người thuê trọ lầu Bốn. Bà ấy là dân từ nơi khác đến vùng này, thường ngày làm việc tại nhà. Lý Minh Châu trả bà ấy một khoản tiền để hàng ngày bà ấy bớt chút thời gian đến chăm sóc cho Tô Thiên Du.
Nếu Tô Thiên Du có chuyện gì thì bà Vương sẽ gọi điện cho cô, cô sẽ chạy từ trường về nhà.
Nên chiếc điện thoại này đúng là rất quan trọng với cô, nhưng có lẽ đêm nay không giữ nổi rồi.
Lý Minh Châu xoa xoa ấn đường, thoáng sốt ruột.
Lục Dao thấy thế liền hỏi: “Cậu mang điện thoại theo à?”
Lý Minh Châu nhìn cậu một cái, ý nói: Nói thừa
Lục Dao đưa tay ra, “Đưa cho tôi đi.”
Lý Minh Châu nói, “……. Chi vậy?”
Lục Dao khẽ cười, “Chẳng lẽ tôi lại nộp điện thoại cậu lên chắc? Để tôi giấu giúp cậu.”
Lý Minh Châu, “Cậu tính giấu ở đâu?”
“Cậu quản làm gì, nếu không muốn thì cậu cứ chờ bị thu điện thoại đi!”
Vương Miểu đứng bên cạnh nhìn: …… Đệt mợ cái đồ tiêu chuẩn kép!
Lục Dao thấy Lý Minh Châu không nhúc nhích thì vươn tay ra tự lấy luôn. Lúc bàn tay cậu thò vào túi áo Lý Minh Châu, toàn thân Lý Minh Châu đều run lên, gạt tay cậu ra.
“Cậu làm gì vậy?”
Lý Minh Châu có vẻ như không quá thích tiếp xúc cơ thể với người khác, đây là điều mà Lục Dao phát hiện ra sau một thời gian chơi chung với Lý Minh Châu, nên khi thấy Lý Minh Châu hất tay mình ra thì cậu cũng không có phản ứng gì quá khích.
“Lấy điện thoại.” Lục Dao không ngừng cố gắng, móc túi bên này không có thì móc túi bên kia lấy điện thoại ra.
Lý Minh Châu không biết cậu tính làm gì, nhưng giáo viên phía trước đã sắp kiểm tra tới phía sau.
Học sinh phía sau đều xếp hàng ngay ngắn chờ đến lượt bị kiểm tra.
Máy dò kim loại màu vàng đen đảo qua đảo lại trên người học sinh, khóa kéo, thắt lưng, kẹp tóc, phàm là quét tới đâu mà máy kêu lên thì đều bắt họ bỏ thứ đó ra.
Một giáo viên khác đi lục soát hộc bàn. Trường trung học Số Một được Cục cảnh sát thành phố H cho phép kiểm tra xem học sinh có mang vật dụng nguy hiểm vào trường hay không.
Ấy thế mà tìm được đến bảy tám chiếc điện thoại, đằng trước cũng soát ra được hơn mười chiếc.
Dường như điện thoại cả lớp đều bị thu sạch bách.
Khi kiểm tra tới Lục Dao, Thái hậu Ngô nói: “Lục Dao, cậu có mang điện thoại theo không?”
Lục Dao nói, “Có.”
Thái hậu Ngô, “Vậy tự lấy ra đi.”
Bà đối xử với Lục Dao không giống như những học sinh khác. Nếu lấy máy khám người vị Thái Tử này thì cậu ta sẽ không vui đâu.
Lục Dao móc một chiếc điện thoại trong túi ra, tất nhiên không phải là điện thoại của Lý Minh Châu mà là chiếc iPhone của chính cậu, màu đen, đời mời nhất.
Thái hậu Ngô chần chờ nói, “Thật thà dữ vậy?”
Lục Dao khẽ cười, mở miệng nói, “Cô Ngô à, tôi muốn đi tìm tài liệu.”
Thái hậu Ngô thấy Lục Dao chịu phối hợp như thế, tự trấn an mình, bà còn tưởng sẽ thua trên tay Lục Dao trận này chứ.
Lục Dao túm lấy Lý Minh Châu, “Đi thôi.”
Thái hậu Ngô nói, “Đi tìm tài liệu thì cần gì tới hai người?”
“Là tài liệu của cậu ấy để tối dạy kèm cho tôi, tôi tự tìm không thấy.” Lục Dao nói rất hợp tình hợp lý.
Thái hậu Ngô chỉ hỏi cho có, bà thu được điện thoại của Lục Dao thì tâm trạng đầy phấn khởi, xua xua tay, Lý Minh Châu cứ thế bị Lục Dao kéo ra ngoài.
Đến khi xuống dưới lầu, Lục Dao mới lấy điện thoại của Lý Minh Châu mà cậu đút trong túi khác ra, “Nè.”
Lý Minh Châu thoáng cảm động, nhưng bên ngoài vẫn tỉnh bơ, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại, ngờ đâu Lục Dao không đưa cô ngay mà giơ điện thoại lên cao.
Lý Minh Châu: ?
Lục Dao cười nói, “Tôi không có thù lao à?”
Lý Minh Châu:……..
Lục Dao nhìn cô, Lý Minh Châu mở miệng, “Cậu muốn gì?”
Lục Dao nói, “Chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ kĩ sẽ bảo cậu đưa tôi.”
Lý Minh Châu gật đầu, Lục Dao xác nhận lại lần nữa, “Đàn ông nói lời phải giữ lời.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
Lục Dao nghe vậy mới vừa lòng trả điện thoại lại cho cô.
Hai người vốn không muốn tìm tài liệu gì, sau khi đi dạo một vòng dưới lầu thì quay về lớp học, lúc này việc kiểm tra đã kết thúc.
Vương Miểu ai oán nhìn Lục Dao đi vào, Lục Dao lạnh lùng quay đi.
Vương Miểu nói, “Người khác nhau thì số mệnh cũng khác nhau mà, ôi trời!”
Lý Minh Châu nghe cậu ta than mà nổi hết da gà.
Không bao lâu sau, chủ nhiệm lớp Nghệ Thuật cầm hai phiếu điểm đi vào lớp.
Dù học sinh lớp Nghệ Thuật có kiêu ngạo đến mấy nhưng đã là học sinh thì đều mắc chung một loại bệnh, chính là sợ chủ nhiệm lớp, mà học sinh lớp Nghệ Thuật cũng không ngoại lệ.
Sau khi lão Chương đi vào, lớp Nghệ Thuật đột nhiên im re. Đầu tiên, ông khách sáo nói mấy câu chào đón lớp Một, sau đó nói vào chuyện chính.
“Điểm thi giữa kỳ đã có, chiều nay mấy trò đã hỏi giáo viên bộ môn chưa?”
Trong lớp, mấy tiếng “Chưa” lác đác vang lên, cũng lẫn thêm vài tiếng “Đã hỏi.”
Lão Chương thở dài, “Sao thường ngày tôi lại có thể cảm thấy mấy trò không kém cỏi lắm cơ chứ!”
Trong lòng mọi người đều có linh tính không lành.
Lão Chương nói, “Lần này hạng nhất lớp ta thuộc về Hồ Tĩnh Dao. Thành tích của Hồ Tĩnh Dao cũng xem như ổn định, thi chất lượng đầu năm cũng đứng nhất lớp, cố gắng phát huy nhé.”
“Hạng hai là Chu Khiết, tiếp tục cố gắng.”
“Hạng ba là Lăng Phỉ, cố lên.”
Top ba của lớp đều là con gái.
Triệu Tiểu Hân hỏi, “Thưa thầy, còn mấy người khác thì sao ạ?”
Lão Chương đau đớn vô cùng, “Sau hạng ba thì điểm sổ của mấy trò đều te tua thê thảm, nhìn đi, nhìn đi, sao hai trăm điểm thôi mà cũng không kiếm nổi là sao! Tôi làm bài bằng chân cũng cao điểm hơn mấy trò nữa!”
Mọi người thổn thức, đại đa số học sinh lớp Nghệ Thuật đều đi cửa sau vào, điểm số của bọn họ dùng cụm từ “thảm không nỡ nhìn” để hình dung thì vẫn còn nhẹ chán.
Từ cấp Hai lên cấp Ba có một giai đoạn chuyển tiếp, mọi người còn chưa kịp điều chỉnh bản thân, lần đầu thi không thể phát huy thực lực cũng là chuyện thường tình.
La Mạn Văn nói, “Tính cả lớp Nghệ Thuật của khu Hai thì chúng ta có bốn lớp, hạng nhất rơi vào lớp nào vậy ạ?”
“Lớp Mỹ Thuật khu Hai.” Lão Chương nói, “Hạng nhất lớp mình chỉ bằng điểm hạng mười bên họ.”
Hồ Tĩnh Dao cười gượng gạo, làm như không có gì lấy gương ra tô lại son.
Học sinh lớp Nghệ Thuật cũng không vì điểm thi của mình thua người khác mà mắc cỡ, bọn họ nhà ai mà chẳng đầy tiền, đâu cần để ý tới điểm số.
La Mạn Văn ồ một tiếng, đột nhiên hỏi, “Vậy hạng nhất toàn khối thì sao ạ? Khu Một hay khu Hai vậy thầy?”
Lão Chương lại càng thở dài não nề hơn, “Lớp Một khu Hai, nếu không mấy trò nghĩ vì sao khu chúng ta lại bị kiểm tra điện thoại bất thình lình như vậy, là do hiệu trưởng bị mấy trò chọc điên đó!”
Học sinh khóa lớp Mười mới vào, hạng nhất kì thi thuộc về khu Hai, nói ra đúng là mất mặt.
La Mạn Văn nói, “Hạng nhất của họ được bao nhiêu điểm vậy?”
“697.” Lão Chương nói.
Sau khi trường Trung học số Một cải cách thì tiến hành phân ban ngay từ lớp Mười, ban Tự Nhiên không còn lớp Xã Hội nữa, tất cả đều là lớp Tự Nhiên.
“Đệt, cao dữ thần, trái ý Trời luôn còn gì!” La Mạn Văn chửi thề, “Đầu óc kiểu gì không biết!”
Lão Chương cười gằn một tiếng, “Là do mấy trò chưa thấy điểm cao hơn thôi, tôi thấy mất mặt giùm mấy trò luôn!”
Lâm Quân Huy ngồi sau ồn ào, “Lão Chương, thầy cầm hai bảng điểm, cái kia là của ai?”
Lão Chương trả lời, “Của anh chị mấy trò.”
Ý là: Của lớp Một Tự Nhiên khối Mười Một.
Lúc này, học sinh lớp Tự Nhiên vốn đang cúi đầu bỗng ngẩng phắt lên.
Lão Chương giải thích, “Thầy La của mấy trò đi họp chưa về, phòng giáo vụ liền đưa phiếu điểm của mấy trò cho tôi để tôi mang về cho mấy trò xem.”
Lớp Nghệ Thuật nghe vậy liền tò mò, nhốn nháo hẳn lên, “Lão Chương! Đọc đi đọc đi! Xem họ thi được bao nhiêu!”
Lão Chương thấy mệt tim: Bọn nhãi ranh này chưa bao giờ được trông thấy học sinh giỏi sao! Cứ khăng khăng tự rước lấy nhục!
Lúc này Lục Dao nhìn thoáng qua Lý Minh Châu, mở miệng hỏi, “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Lý Minh Châu đang ngồi im ráng nghe điểm Lục Dao một cách chăm chú, ai dè lão Chương đọc hết top ba thì nghỉ, không đề cập tới điểm của Lục Dao.
Nghe Lục Dao hỏi cô mới hoàn hồn, “Tôi chưa xem.”
Tôn Vũ la lên, “Lão Chương, hạng nhất là người của khu chúng ta hay khu Hai thế?”
Lão Chương mở miệng, “Khu chúng ta, à, giờ đang ngồi trong lớp chúng ta luôn.”
Lão Chương nhìn Lý Minh Châu, cả lớp liền nhao nhao lên: Mấy điểm thế?
Tay lão Chương cầm tờ giấy run run, nhìn tên Lý Minh Châu đứng đầu bảng, điểm số bắt đầu bằng số 7, “740, được trọn điểm Ngữ Văn và Vật Lý”. Ông bổ sung, “Phía sau điểm ghi chú thế.”
Cả lớp ồ lên, nhất thời đủ thứ câu cảm thán như “Đệt!” “Là người sao?” “Gặp quỷ rồi!” vang lên.
Lý Minh Châu bình tĩnh nghĩ: Thành tích ổn định.
Lớp Nghệ thuật lại đột nhiên im lặng bất thường.
La Mạn Văn hỏi, “Hạng nhất lớp mình bao nhiêu ạ?”
“360.” Lão Chương che mặt, “Mấy trò giỏi ghê, thi được một nửa điểm của người ta luôn!”
Lục Dao nghe thế thì khóe môi bất giác cong lên như thể đang khoe khoang: Thấy chưa? Người của anh đây ưu tú như thế đó!
Lão Chương thấy trong khi đám học sinh lớp Nghệ Thuật đang hổ thẹn không thôi mà Lục Dao lại cười cợt bất thường như thế thì thét lên, “Lục Dao, trò cười cái gì mà cười, trò chỉ làm được có 240! Điểm người ta cao gấp hơn ba lần điểm trò đó!”
Lý Minh Châu ngồi đằng sau vừa nghe thấy điểm số của Lục Dao thì mắt tối sầm lại, thiếu điều té xuống đất.
Bọn họ vừa lên cấp Ba nên chưa gặp loại kiểm tra này bao giờ, dù đã nghe qua nhưng đều ôm tâm lý cầu may, cho rằng chuyện này chưa chắc đã rơi xuống đầu mình, nên không hề nghĩ cách đối phó.
So với khối lớp dưới thì lớp Tự Nhiên khối Mười Một khá khẩm hơn, họ tương đối có kinh nghiệm về chuyện này.
Nhưng lớp đầu tiên bị kiểm tra đột xuất lại là lớp Truyền Thông đúng là chuyện hiếm thấy.
Lớp Truyền Thông thuộc tòa nhà Nghệ Thuật, cũng chính là tòa nhà số Ba trong khi khối văn phòng lại nằm ở tòa nhà số Hai hướng Đông, thông thường kiểm tra chưa bao giờ lấy tòa nhà Nghệ Thuật ra khai đao.
Nên lúc giáo viên đi vào lớp, Lý Minh Châu cũng bị bất ngờ.
Trường Trung học số Một xét điện thoại rất gắt gao, bởi vậy nên lũ học sinh cũng có ngàn lẻ một cách để lách luật.
Ví dụ như giấu điện thoại trong thùng rác, trong đồ lót, hoặc gửi nhờ điện thoại ở lớp bên cạnh, đợi lớp mình bị kiểm tra xong thì lấy lại. Một số ít có quan hệ tốt với thầy cô, thấy thầy cô không quản chuyện đó thậm chí còn gửi điện thoại trong văn phòng thầy cô mà mình tin tưởng.
Tóm lại, chỉ có cách mà nhà trường không nghĩ ra chứ không có cách mà học sinh không làm được. Có năm, học sinh còn mua túi không thấm nước, bỏ điện thoại vào đó rồi cho vào bình giữ nhiệt. Bạn nghĩ giáo viên sẽ nghĩ tới chuyện đó sao? Cơ bản là không hề nghĩ tới.
Trước kia điện thoại không liền một khối như bây giờ thì còn xuất hiện tình trạng tàn nhẫn “phanh thây” điện thoại. Hai năm trở lại đây, điện thoại thông minh ngày càng phổ biến nên chuyện tách từng bộ phận ra đem đi giấu mới không được thực hiện nữa.
Huống hồ lần này lớp Truyền Thông cư ngụ chốn heo hút nhất ai dè lại bị sờ gáy đầu tiên.
Mấy học sinh ngồi đầu lớp không kịp giấu điện thoại đi nhưng đám ngồi phía sau đương nhiên phải lặng lẽ tìm chỗ giấu.
Vương Miểu thầm thì chửi thề: “Má nó, còn dùng cả máy dò kim loại sao?”
Lâm Quân Huy mở miệng: “Vì có quá nhiều đứa giấu điện thoại trong đũng quần đó.”
Giáo viên không tiện lục soát đũng quần bạn thì phải nghĩ ra biện pháp khác để trị bạn chứ sao!
Vương Miểu lấy điện thoại trong hộc bàn ra, “Má nó, tôi vừa mua con iPhone này xong!”
“Tôi nghĩ cậu tiếc rẻ chuyện mất liên lạc với em gái lớp dưới hơn chứ.” Lâm Quân Huy nói mát.
Vương Miểu biết Lâm Quân Huy không đáng tin, lập tức hỏi Lục Dao, “Anh Lục à, phải làm sao bây giờ?”
Lục Dao bỏ tai nghe xuống, “Làm sao là làm sao, muốn thu thì thu đi.”
Mặt Vương Miểu trắng bệch ra, “Đừng vậy mà anh Lục! Bị thu thì tới khi ra trường mới được trả lại đó, lúc đó thì chắc iPhone 6 cũng ra mắt rồi!”
*TRUYỆN NÀY TÁC GIẢ VIẾT LÂU RỒI MÀ KHÔNG AI EDIT NÊN MẤY CÔ ĐỪNG THẮC MẮC SAO LÚC NÀY IPHONE 6 CÒN CHƯA RA ĐỜI NHA :))
Lục Dao dường như không hề để bụng chuyện điện thoại mình có thể bị tịch thu hay không, nhưng ngược lại sắc mặt Lý Minh Châu lại không tốt lắm.
Học sinh ra khỏi lớp đều phải đem điện thoại nộp ra.
Nhà trường không cho mang điện thoại đi học, nếu bạn ném điện thoại đi thì ngoài chuyện làm trái nội quy nhà trường còn mắc thêm tội làm tổn thất tài sản, thế thì giáo viên sẽ dùng camera giám sát mà tìm đồ lại cho bạn, sau đó khi bạn mang điện thoại đi nộp còn bị tính thêm tội.
Nên khi mọi người đi ra đều cố giấu điện thoại trong túi áo mong may mắn gõ cửa, nhưng có đứa lại ngốc tới mức nhét trong túi quần. Quần đồng phục bó sát người, giáo viên vừa nhìn đã thấy một khối vuông hình điện thoại gồ lên, ngay cả máy dò kim loại cũng chẳng cần dùng đến.
Đương nhiên Lý Minh Châu không phải loại không có đầu óc như vậy. Đầu óc cô rất tốt, nhưng dù có là người thông minh đến mấy cũng không tránh khỏi những lúc gặp xui xẻo. Vận may cô vẫn luôn tốt, đời cô tính tới thời điểm này, chuyện xui nhất cô gặp là giả mạo sinh viên để dạy kèm cho Lục Dao bị phát hiện.
Trước khi cô chào đời, những chuyện xui xẻo kia đều ập đến với bà mẹ điên của cô, không liên quan tới vận may của cô.
Nhưng bây giờ Lý Minh Châu không thể không thừa nhận rằng cô đang đối mặt với lần xui xẻo thứ hai trong đời mình.
Khi Lý Minh Châu đi tới đây, đương nhiên cầm theo điện thoại, đây là điện thoại cô dùng để liên hệ bà Vương.
Bà Vương là người thuê trọ lầu Bốn. Bà ấy là dân từ nơi khác đến vùng này, thường ngày làm việc tại nhà. Lý Minh Châu trả bà ấy một khoản tiền để hàng ngày bà ấy bớt chút thời gian đến chăm sóc cho Tô Thiên Du.
Nếu Tô Thiên Du có chuyện gì thì bà Vương sẽ gọi điện cho cô, cô sẽ chạy từ trường về nhà.
Nên chiếc điện thoại này đúng là rất quan trọng với cô, nhưng có lẽ đêm nay không giữ nổi rồi.
Lý Minh Châu xoa xoa ấn đường, thoáng sốt ruột.
Lục Dao thấy thế liền hỏi: “Cậu mang điện thoại theo à?”
Lý Minh Châu nhìn cậu một cái, ý nói: Nói thừa
Lục Dao đưa tay ra, “Đưa cho tôi đi.”
Lý Minh Châu nói, “……. Chi vậy?”
Lục Dao khẽ cười, “Chẳng lẽ tôi lại nộp điện thoại cậu lên chắc? Để tôi giấu giúp cậu.”
Lý Minh Châu, “Cậu tính giấu ở đâu?”
“Cậu quản làm gì, nếu không muốn thì cậu cứ chờ bị thu điện thoại đi!”
Vương Miểu đứng bên cạnh nhìn: …… Đệt mợ cái đồ tiêu chuẩn kép!
Lục Dao thấy Lý Minh Châu không nhúc nhích thì vươn tay ra tự lấy luôn. Lúc bàn tay cậu thò vào túi áo Lý Minh Châu, toàn thân Lý Minh Châu đều run lên, gạt tay cậu ra.
“Cậu làm gì vậy?”
Lý Minh Châu có vẻ như không quá thích tiếp xúc cơ thể với người khác, đây là điều mà Lục Dao phát hiện ra sau một thời gian chơi chung với Lý Minh Châu, nên khi thấy Lý Minh Châu hất tay mình ra thì cậu cũng không có phản ứng gì quá khích.
“Lấy điện thoại.” Lục Dao không ngừng cố gắng, móc túi bên này không có thì móc túi bên kia lấy điện thoại ra.
Lý Minh Châu không biết cậu tính làm gì, nhưng giáo viên phía trước đã sắp kiểm tra tới phía sau.
Học sinh phía sau đều xếp hàng ngay ngắn chờ đến lượt bị kiểm tra.
Máy dò kim loại màu vàng đen đảo qua đảo lại trên người học sinh, khóa kéo, thắt lưng, kẹp tóc, phàm là quét tới đâu mà máy kêu lên thì đều bắt họ bỏ thứ đó ra.
Một giáo viên khác đi lục soát hộc bàn. Trường trung học Số Một được Cục cảnh sát thành phố H cho phép kiểm tra xem học sinh có mang vật dụng nguy hiểm vào trường hay không.
Ấy thế mà tìm được đến bảy tám chiếc điện thoại, đằng trước cũng soát ra được hơn mười chiếc.
Dường như điện thoại cả lớp đều bị thu sạch bách.
Khi kiểm tra tới Lục Dao, Thái hậu Ngô nói: “Lục Dao, cậu có mang điện thoại theo không?”
Lục Dao nói, “Có.”
Thái hậu Ngô, “Vậy tự lấy ra đi.”
Bà đối xử với Lục Dao không giống như những học sinh khác. Nếu lấy máy khám người vị Thái Tử này thì cậu ta sẽ không vui đâu.
Lục Dao móc một chiếc điện thoại trong túi ra, tất nhiên không phải là điện thoại của Lý Minh Châu mà là chiếc iPhone của chính cậu, màu đen, đời mời nhất.
Thái hậu Ngô chần chờ nói, “Thật thà dữ vậy?”
Lục Dao khẽ cười, mở miệng nói, “Cô Ngô à, tôi muốn đi tìm tài liệu.”
Thái hậu Ngô thấy Lục Dao chịu phối hợp như thế, tự trấn an mình, bà còn tưởng sẽ thua trên tay Lục Dao trận này chứ.
Lục Dao túm lấy Lý Minh Châu, “Đi thôi.”
Thái hậu Ngô nói, “Đi tìm tài liệu thì cần gì tới hai người?”
“Là tài liệu của cậu ấy để tối dạy kèm cho tôi, tôi tự tìm không thấy.” Lục Dao nói rất hợp tình hợp lý.
Thái hậu Ngô chỉ hỏi cho có, bà thu được điện thoại của Lục Dao thì tâm trạng đầy phấn khởi, xua xua tay, Lý Minh Châu cứ thế bị Lục Dao kéo ra ngoài.
Đến khi xuống dưới lầu, Lục Dao mới lấy điện thoại của Lý Minh Châu mà cậu đút trong túi khác ra, “Nè.”
Lý Minh Châu thoáng cảm động, nhưng bên ngoài vẫn tỉnh bơ, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại, ngờ đâu Lục Dao không đưa cô ngay mà giơ điện thoại lên cao.
Lý Minh Châu: ?
Lục Dao cười nói, “Tôi không có thù lao à?”
Lý Minh Châu:……..
Lục Dao nhìn cô, Lý Minh Châu mở miệng, “Cậu muốn gì?”
Lục Dao nói, “Chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ kĩ sẽ bảo cậu đưa tôi.”
Lý Minh Châu gật đầu, Lục Dao xác nhận lại lần nữa, “Đàn ông nói lời phải giữ lời.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
Lục Dao nghe vậy mới vừa lòng trả điện thoại lại cho cô.
Hai người vốn không muốn tìm tài liệu gì, sau khi đi dạo một vòng dưới lầu thì quay về lớp học, lúc này việc kiểm tra đã kết thúc.
Vương Miểu ai oán nhìn Lục Dao đi vào, Lục Dao lạnh lùng quay đi.
Vương Miểu nói, “Người khác nhau thì số mệnh cũng khác nhau mà, ôi trời!”
Lý Minh Châu nghe cậu ta than mà nổi hết da gà.
Không bao lâu sau, chủ nhiệm lớp Nghệ Thuật cầm hai phiếu điểm đi vào lớp.
Dù học sinh lớp Nghệ Thuật có kiêu ngạo đến mấy nhưng đã là học sinh thì đều mắc chung một loại bệnh, chính là sợ chủ nhiệm lớp, mà học sinh lớp Nghệ Thuật cũng không ngoại lệ.
Sau khi lão Chương đi vào, lớp Nghệ Thuật đột nhiên im re. Đầu tiên, ông khách sáo nói mấy câu chào đón lớp Một, sau đó nói vào chuyện chính.
“Điểm thi giữa kỳ đã có, chiều nay mấy trò đã hỏi giáo viên bộ môn chưa?”
Trong lớp, mấy tiếng “Chưa” lác đác vang lên, cũng lẫn thêm vài tiếng “Đã hỏi.”
Lão Chương thở dài, “Sao thường ngày tôi lại có thể cảm thấy mấy trò không kém cỏi lắm cơ chứ!”
Trong lòng mọi người đều có linh tính không lành.
Lão Chương nói, “Lần này hạng nhất lớp ta thuộc về Hồ Tĩnh Dao. Thành tích của Hồ Tĩnh Dao cũng xem như ổn định, thi chất lượng đầu năm cũng đứng nhất lớp, cố gắng phát huy nhé.”
“Hạng hai là Chu Khiết, tiếp tục cố gắng.”
“Hạng ba là Lăng Phỉ, cố lên.”
Top ba của lớp đều là con gái.
Triệu Tiểu Hân hỏi, “Thưa thầy, còn mấy người khác thì sao ạ?”
Lão Chương đau đớn vô cùng, “Sau hạng ba thì điểm sổ của mấy trò đều te tua thê thảm, nhìn đi, nhìn đi, sao hai trăm điểm thôi mà cũng không kiếm nổi là sao! Tôi làm bài bằng chân cũng cao điểm hơn mấy trò nữa!”
Mọi người thổn thức, đại đa số học sinh lớp Nghệ Thuật đều đi cửa sau vào, điểm số của bọn họ dùng cụm từ “thảm không nỡ nhìn” để hình dung thì vẫn còn nhẹ chán.
Từ cấp Hai lên cấp Ba có một giai đoạn chuyển tiếp, mọi người còn chưa kịp điều chỉnh bản thân, lần đầu thi không thể phát huy thực lực cũng là chuyện thường tình.
La Mạn Văn nói, “Tính cả lớp Nghệ Thuật của khu Hai thì chúng ta có bốn lớp, hạng nhất rơi vào lớp nào vậy ạ?”
“Lớp Mỹ Thuật khu Hai.” Lão Chương nói, “Hạng nhất lớp mình chỉ bằng điểm hạng mười bên họ.”
Hồ Tĩnh Dao cười gượng gạo, làm như không có gì lấy gương ra tô lại son.
Học sinh lớp Nghệ Thuật cũng không vì điểm thi của mình thua người khác mà mắc cỡ, bọn họ nhà ai mà chẳng đầy tiền, đâu cần để ý tới điểm số.
La Mạn Văn ồ một tiếng, đột nhiên hỏi, “Vậy hạng nhất toàn khối thì sao ạ? Khu Một hay khu Hai vậy thầy?”
Lão Chương lại càng thở dài não nề hơn, “Lớp Một khu Hai, nếu không mấy trò nghĩ vì sao khu chúng ta lại bị kiểm tra điện thoại bất thình lình như vậy, là do hiệu trưởng bị mấy trò chọc điên đó!”
Học sinh khóa lớp Mười mới vào, hạng nhất kì thi thuộc về khu Hai, nói ra đúng là mất mặt.
La Mạn Văn nói, “Hạng nhất của họ được bao nhiêu điểm vậy?”
“697.” Lão Chương nói.
Sau khi trường Trung học số Một cải cách thì tiến hành phân ban ngay từ lớp Mười, ban Tự Nhiên không còn lớp Xã Hội nữa, tất cả đều là lớp Tự Nhiên.
“Đệt, cao dữ thần, trái ý Trời luôn còn gì!” La Mạn Văn chửi thề, “Đầu óc kiểu gì không biết!”
Lão Chương cười gằn một tiếng, “Là do mấy trò chưa thấy điểm cao hơn thôi, tôi thấy mất mặt giùm mấy trò luôn!”
Lâm Quân Huy ngồi sau ồn ào, “Lão Chương, thầy cầm hai bảng điểm, cái kia là của ai?”
Lão Chương trả lời, “Của anh chị mấy trò.”
Ý là: Của lớp Một Tự Nhiên khối Mười Một.
Lúc này, học sinh lớp Tự Nhiên vốn đang cúi đầu bỗng ngẩng phắt lên.
Lão Chương giải thích, “Thầy La của mấy trò đi họp chưa về, phòng giáo vụ liền đưa phiếu điểm của mấy trò cho tôi để tôi mang về cho mấy trò xem.”
Lớp Nghệ Thuật nghe vậy liền tò mò, nhốn nháo hẳn lên, “Lão Chương! Đọc đi đọc đi! Xem họ thi được bao nhiêu!”
Lão Chương thấy mệt tim: Bọn nhãi ranh này chưa bao giờ được trông thấy học sinh giỏi sao! Cứ khăng khăng tự rước lấy nhục!
Lúc này Lục Dao nhìn thoáng qua Lý Minh Châu, mở miệng hỏi, “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Lý Minh Châu đang ngồi im ráng nghe điểm Lục Dao một cách chăm chú, ai dè lão Chương đọc hết top ba thì nghỉ, không đề cập tới điểm của Lục Dao.
Nghe Lục Dao hỏi cô mới hoàn hồn, “Tôi chưa xem.”
Tôn Vũ la lên, “Lão Chương, hạng nhất là người của khu chúng ta hay khu Hai thế?”
Lão Chương mở miệng, “Khu chúng ta, à, giờ đang ngồi trong lớp chúng ta luôn.”
Lão Chương nhìn Lý Minh Châu, cả lớp liền nhao nhao lên: Mấy điểm thế?
Tay lão Chương cầm tờ giấy run run, nhìn tên Lý Minh Châu đứng đầu bảng, điểm số bắt đầu bằng số 7, “740, được trọn điểm Ngữ Văn và Vật Lý”. Ông bổ sung, “Phía sau điểm ghi chú thế.”
Cả lớp ồ lên, nhất thời đủ thứ câu cảm thán như “Đệt!” “Là người sao?” “Gặp quỷ rồi!” vang lên.
Lý Minh Châu bình tĩnh nghĩ: Thành tích ổn định.
Lớp Nghệ thuật lại đột nhiên im lặng bất thường.
La Mạn Văn hỏi, “Hạng nhất lớp mình bao nhiêu ạ?”
“360.” Lão Chương che mặt, “Mấy trò giỏi ghê, thi được một nửa điểm của người ta luôn!”
Lục Dao nghe thế thì khóe môi bất giác cong lên như thể đang khoe khoang: Thấy chưa? Người của anh đây ưu tú như thế đó!
Lão Chương thấy trong khi đám học sinh lớp Nghệ Thuật đang hổ thẹn không thôi mà Lục Dao lại cười cợt bất thường như thế thì thét lên, “Lục Dao, trò cười cái gì mà cười, trò chỉ làm được có 240! Điểm người ta cao gấp hơn ba lần điểm trò đó!”
Lý Minh Châu ngồi đằng sau vừa nghe thấy điểm số của Lục Dao thì mắt tối sầm lại, thiếu điều té xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.