Chương 75: Bữa tối của tôi và cô ấy!
Ba chấm
23/09/2019
8h tại nhà hàng Sa Sa.
-Minh Di, tôi đến rồi, tại sao không để tôi đến rước cô luôn?
-Không cần! Tôi tự mình đến là được!
Trước mắt tôi là một cô gái có mái tóc xanh dương, phong thái thật kiêu kỳ, và còn rất sang trọng, nhưng tôi không thể động tâm với cô ta, không bao giờ!
-Anh gọi món đi, sao hôm nay lại hẹn tôi ăn cơm, quan hệ của chúng ta từ khi nào tốt vậy? Minh Di nói.
-Sao vậy? Cô ghen à? Hay là bực tức do tôi đến tập đoàn Hoàng Đô của Tuệ ANh làm việc?
Minh Di im lặng, gương mặt toát lên vẻ u ám khiên Niên Vũ dè chừng, cô ấy nói:
-Anh cũng nên biết hiện tại chúng ta là vị hôn thê của nhau, nếu như cảm thấy thích hợp, thì sau một thời gian chúng ta sẽ cưới____
-Cưới? Ai nói như vậy? Niên Vũ lạnh nhạt mà hỏi khiến Minh Di sững sờ, anh nói tiếp:
-Cô quên rằng chúng ta chỉ là đi xem mắt bình thường, còn chưa trở thành hôn thê, cô có nhầm lẫn gì không vậy?
Minh Di không tức giận hay cáu gắt, cô ấy chỉ cười mỉm:
-Đàn ông theo tôi như cả một đại dương, còn người tôi để ý thì như một hạt cát, tôi nghĩ anh rất có tư cách đó chứ? Anh nghĩ anh có thể chịu đựng được mị lực của tôi bao lâu? Hay là anh có người mà mình thích rồi?
Niên Vũ nói:
-Tôi không…
-Sao vậy? Trúng tim đen à? Mà thôi hôm nay tôi thất khá vui, vì vậy bỏ qua chuyện này vậy? Phục vụ cho gọi món!
Tại sao mình không thể nói ra rằng “mình không thích bất kì ai!” Mình thật sự đã để ý đến một người, nhưng mà mình không chắc đây là thương, thích, hay yêu, cảm xúc của mình thật hỗn loạn, người con gái đó đẹp tựa như tiên vậy, ấy thế mà mình không thể chạm đến mới đau.
Mình thật sự đã dần quen với cái cảm xúc hỗn loạn này rồi, nhưng mà đôi khi mình còn không nhớ hình dáng của cô ấy, mình chỉ nhớ rằng mình đã yêu sâu đậm một người
__________________________________
-Cô còn muốn tôi làm thế nào nữa, tôi đã làm theo những gì cô nói rồi!
-Diệp Dao Dao, cô nghĩ rằng như vậy là đủ sao? 15 năm trước cô gây cho tôi nỗi khổ gì không nhớ à, hay là muốn thứ gì đó khác được tung lên?
-Một ngày nào đó cô sẽ gặp quả báo! ****
Giọng từ điện thoại ở đầu dây bên kia quát lớn, hay gọi là cười sặc sụa.
-Cô nghĩ sao vậy Diệp Dao Dao, cả đời này tôi vẫn sẽ là người chiến thắng, và một ngày nào đó cô sẽ mất hết tất cả như tôi thôi, bây giờ thì hãy nói cho tôi biết tung tích của***
-Minh Di, tôi đến rồi, tại sao không để tôi đến rước cô luôn?
-Không cần! Tôi tự mình đến là được!
Trước mắt tôi là một cô gái có mái tóc xanh dương, phong thái thật kiêu kỳ, và còn rất sang trọng, nhưng tôi không thể động tâm với cô ta, không bao giờ!
-Anh gọi món đi, sao hôm nay lại hẹn tôi ăn cơm, quan hệ của chúng ta từ khi nào tốt vậy? Minh Di nói.
-Sao vậy? Cô ghen à? Hay là bực tức do tôi đến tập đoàn Hoàng Đô của Tuệ ANh làm việc?
Minh Di im lặng, gương mặt toát lên vẻ u ám khiên Niên Vũ dè chừng, cô ấy nói:
-Anh cũng nên biết hiện tại chúng ta là vị hôn thê của nhau, nếu như cảm thấy thích hợp, thì sau một thời gian chúng ta sẽ cưới____
-Cưới? Ai nói như vậy? Niên Vũ lạnh nhạt mà hỏi khiến Minh Di sững sờ, anh nói tiếp:
-Cô quên rằng chúng ta chỉ là đi xem mắt bình thường, còn chưa trở thành hôn thê, cô có nhầm lẫn gì không vậy?
Minh Di không tức giận hay cáu gắt, cô ấy chỉ cười mỉm:
-Đàn ông theo tôi như cả một đại dương, còn người tôi để ý thì như một hạt cát, tôi nghĩ anh rất có tư cách đó chứ? Anh nghĩ anh có thể chịu đựng được mị lực của tôi bao lâu? Hay là anh có người mà mình thích rồi?
Niên Vũ nói:
-Tôi không…
-Sao vậy? Trúng tim đen à? Mà thôi hôm nay tôi thất khá vui, vì vậy bỏ qua chuyện này vậy? Phục vụ cho gọi món!
Tại sao mình không thể nói ra rằng “mình không thích bất kì ai!” Mình thật sự đã để ý đến một người, nhưng mà mình không chắc đây là thương, thích, hay yêu, cảm xúc của mình thật hỗn loạn, người con gái đó đẹp tựa như tiên vậy, ấy thế mà mình không thể chạm đến mới đau.
Mình thật sự đã dần quen với cái cảm xúc hỗn loạn này rồi, nhưng mà đôi khi mình còn không nhớ hình dáng của cô ấy, mình chỉ nhớ rằng mình đã yêu sâu đậm một người
__________________________________
-Cô còn muốn tôi làm thế nào nữa, tôi đã làm theo những gì cô nói rồi!
-Diệp Dao Dao, cô nghĩ rằng như vậy là đủ sao? 15 năm trước cô gây cho tôi nỗi khổ gì không nhớ à, hay là muốn thứ gì đó khác được tung lên?
-Một ngày nào đó cô sẽ gặp quả báo! ****
Giọng từ điện thoại ở đầu dây bên kia quát lớn, hay gọi là cười sặc sụa.
-Cô nghĩ sao vậy Diệp Dao Dao, cả đời này tôi vẫn sẽ là người chiến thắng, và một ngày nào đó cô sẽ mất hết tất cả như tôi thôi, bây giờ thì hãy nói cho tôi biết tung tích của***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.