Chương 14
Ba chấm
19/09/2019
Mà Tiêu Ý tối nay em muốn cùng anh đi ăn cơm không?
-Nếu như anh không phiền, thì em sẵn lòng!
-Vậy tối nay 8h em nhé!
Vâng cảm ơn anh! Thôi em về trước nhé!
-Em không cần đợi anh Cảnh Vương xuống sao?
-Dạ! Vâng em về trước đây ạ! Em không muốn làm phiền anh thêm lần nào!
-Thêm lần nào? Là sao?
-Dạ không....không có gì, anh không cần bận tâm!
-Vậy em về trước nhé!
Umk! Em về cẩn thận!
Khi cô ấy bước ra khỏi nhà! Cảnh Nam gào thét vì sung sướng! Nhưng sự gào thét đó chỉ diễn ra trong thâm tâm, một lời nó “vâng” của Tiêu Ý cũng đã khiến Cảnh Nam mãn nguyện, chỉ cần một nụ cười của Tiêu Ý, Cảnh Nam đã gào thét vì sung sướng!
“Trần Tiêu Ý, em là liều thuốc duy nhất của tôi”
7h tối
-Cảnh Nam em chuẩn bị đi đâu vậy!
-Vậy anh cũng đi đâu?
-Anh đi ăn tiệc với bạn anh! Nhưng mà anh đi đâu cũng cần báo cáo với em à!
-Em chỉ hỏi thôi, có trả lời hay không là quyền của anh!
Cũng như mọi ngày hai anh em “không cùng chí hướng” gặp nhau là cãi, có vẻ chính cả hai cũng đã biến điều này thành thói quen!
Anh đi đây! Một lác em đi nhớ bảo dì Châu khoá cửa cẩn thận!
-Em biết rồi=))))
-Chiếc xe của Cảnh Vương chạy chậm chậm trên đường, tiến đến tập đoàn Doãn Gia!
-Mộc Mộc, em có ở đó không!
Cánh của Doãn Gia mở ra!
-Cậu là....Thân thiếu gia...tôi xin lỗi vì đã thất lễ mời cậu vào trong!
-Mộc Mộc đâu rồi?
-Dạ tiểu thư đang ở trên phòng!
-Anh Cảnh Vương?
Cô tiên nữ nhỏ bé của tôi đang ở ngay trước mắt! Cô ấy mặc bộ váy trắng, được bẹt vai, có beo ở cánh tay, cô ấy nở một nụ cười và bảo:
“Chúng ta chỉ đi ăn lẩu mà anh diện cả áo vest vào à”
-Em có biết không, chỉ một nụ cười của em cũng đã khiến lòng tôi toả sang, em như tia sáng đã dẩn lối cho tôi vậy!
-Anh...anh....
Hi hi! Mà thôi không sao đâu! Anh nhìn như vậy cũng đẹp lắm!
Mộc Mộc ơi là Mộc Mộc tôi đã cố gắng ngăn cho mình không thích em nữa nhưng tôi không làm được, em cứ kéo tôi vào cái hố si tình này, đến nỗi tuy đau nhưng tôi không muốn thoát ra khỏi nơi đó!
-Nếu em muốn thì tôi có thể thay bộ khác!
-Không đâu...anh như vậy là được rồi! Chúng ta đi thôi, anh Cảnh Vương!
-Um......
-Dì một lúc báo lại cho mẹ tôi là tôi đi cùng anh Cảnh Vương nhé!
-Vâng, thưa tiểu thư!
Reng...reng....reng!
-Alo! Là em sao Tiêu Ý!
-Anh Cảnh Nam em......
-“Mộc Mộc! Chúng ta tới rồi, biệt thự Hà Gia! “
-Nếu như anh không phiền, thì em sẵn lòng!
-Vậy tối nay 8h em nhé!
Vâng cảm ơn anh! Thôi em về trước nhé!
-Em không cần đợi anh Cảnh Vương xuống sao?
-Dạ! Vâng em về trước đây ạ! Em không muốn làm phiền anh thêm lần nào!
-Thêm lần nào? Là sao?
-Dạ không....không có gì, anh không cần bận tâm!
-Vậy em về trước nhé!
Umk! Em về cẩn thận!
Khi cô ấy bước ra khỏi nhà! Cảnh Nam gào thét vì sung sướng! Nhưng sự gào thét đó chỉ diễn ra trong thâm tâm, một lời nó “vâng” của Tiêu Ý cũng đã khiến Cảnh Nam mãn nguyện, chỉ cần một nụ cười của Tiêu Ý, Cảnh Nam đã gào thét vì sung sướng!
“Trần Tiêu Ý, em là liều thuốc duy nhất của tôi”
7h tối
-Cảnh Nam em chuẩn bị đi đâu vậy!
-Vậy anh cũng đi đâu?
-Anh đi ăn tiệc với bạn anh! Nhưng mà anh đi đâu cũng cần báo cáo với em à!
-Em chỉ hỏi thôi, có trả lời hay không là quyền của anh!
Cũng như mọi ngày hai anh em “không cùng chí hướng” gặp nhau là cãi, có vẻ chính cả hai cũng đã biến điều này thành thói quen!
Anh đi đây! Một lác em đi nhớ bảo dì Châu khoá cửa cẩn thận!
-Em biết rồi=))))
-Chiếc xe của Cảnh Vương chạy chậm chậm trên đường, tiến đến tập đoàn Doãn Gia!
-Mộc Mộc, em có ở đó không!
Cánh của Doãn Gia mở ra!
-Cậu là....Thân thiếu gia...tôi xin lỗi vì đã thất lễ mời cậu vào trong!
-Mộc Mộc đâu rồi?
-Dạ tiểu thư đang ở trên phòng!
-Anh Cảnh Vương?
Cô tiên nữ nhỏ bé của tôi đang ở ngay trước mắt! Cô ấy mặc bộ váy trắng, được bẹt vai, có beo ở cánh tay, cô ấy nở một nụ cười và bảo:
“Chúng ta chỉ đi ăn lẩu mà anh diện cả áo vest vào à”
-Em có biết không, chỉ một nụ cười của em cũng đã khiến lòng tôi toả sang, em như tia sáng đã dẩn lối cho tôi vậy!
-Anh...anh....
Hi hi! Mà thôi không sao đâu! Anh nhìn như vậy cũng đẹp lắm!
Mộc Mộc ơi là Mộc Mộc tôi đã cố gắng ngăn cho mình không thích em nữa nhưng tôi không làm được, em cứ kéo tôi vào cái hố si tình này, đến nỗi tuy đau nhưng tôi không muốn thoát ra khỏi nơi đó!
-Nếu em muốn thì tôi có thể thay bộ khác!
-Không đâu...anh như vậy là được rồi! Chúng ta đi thôi, anh Cảnh Vương!
-Um......
-Dì một lúc báo lại cho mẹ tôi là tôi đi cùng anh Cảnh Vương nhé!
-Vâng, thưa tiểu thư!
Reng...reng....reng!
-Alo! Là em sao Tiêu Ý!
-Anh Cảnh Nam em......
-“Mộc Mộc! Chúng ta tới rồi, biệt thự Hà Gia! “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.