Chương 32
Ba chấm
19/09/2019
-Mỗi người trong chúng ta ai ai cũng đều có một
thời thanh xuân, những kỉ niệm vui vẻ khi chúng ta cùng nhau thực hiện
ước mơ, chúng ta đi trên những con đường mà mình đã chọn, ta đắm chìm
vào trong cơn mưa rào mang tên thanh xuân!
“Thanh xuân là những cơn mưa rào vì vậy đừng lãng phí nó cho những điều vô ích!”
Giá trị của thanh xuân!
Cánh của phòng mở ra, một vũng máu dưới sàn, ai ai cũng đều hốt hoảng, Doãn Cẩm Sa ( mẹ của Mộc Mộc) tái mặt, thét lớn:
-“Mộc Mộc, mau gọi cấp cứu!”
Bà ta hốt hoảng, mặt tái đi,không còn thấy sức sống, đầu óc bà ấy choáng váng, ngất xỉu tại chỗ!
-Phu nhân! Phu nhân! Đừng làm tôi sợ! Phu nhân!
Kẻ hầu người hạ trong nhà hốt hoảng, kẻ ngơ ngác, kẻ loạn xạ, kẻ thét la!
#Tại bệnh viện Hoàng Đô#
-Không sao rồi, phu nhân Doãn đâu chỉ vì sốc quá nên ngất, bây giờ cũng đã tỉnh lại, còn về phần tiểu thư bị mất máu quá nhiều nên có thể sẽ hôn mê trong thời gian ngắn, nhưng còn mạng sống thì an toàn!
-Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn!
Nghe được tin này, người hầu kẻ hạ trong nhà cũng đều an tâm, bởi vị bọn họ đều nợ ân tình của Doãn gia, nên ai ai cũng tôn sùng Doãn Cẩm Sa và Doãn Mộc Mộc, có người lên tiếng hỏi:
-“Chúng ta có thể vào thăm phu nhân và tiểu thư được chưa bác sĩ?”
-Được rồi, mọi người có thể vào thăm bệnh nhân
Nghe xong, cả đám mừng rỡ, chạy vào phòng Doãn Cẩm Sa với vẻ mặt tươi cười!
-Phu nhân! Người tỉnh lại rồi!
Bà ấy đầu óc quay cuồng, còn rất chóng mặt, gương mặt đã hồng hào hơn trước, đột nhiên bà nhớ ra và lo lắng:
-Mộc Mộc sao rồi? Nó đâu rồi!
-Phu nhân tiểu thư an toàn rồi ạ, nhưng sẽ hôn mê trong thời gian ngắn!
-Cũng do lỗi của ta không chăm sóc con bé chu đáo, tại sao con bé lại rạch cổ tay của mình chứ, nó muốn rời bỏ ta như vậy sao?
Đôi mắt của bà ấy rưng rưng nước mắt, giọng ngẹn ngào mà nói!
-Nhanh lên đưa ta đến thăm Mộc Mộc!
“Thanh xuân là những cơn mưa rào vì vậy đừng lãng phí nó cho những điều vô ích!”
Giá trị của thanh xuân!
Cánh của phòng mở ra, một vũng máu dưới sàn, ai ai cũng đều hốt hoảng, Doãn Cẩm Sa ( mẹ của Mộc Mộc) tái mặt, thét lớn:
-“Mộc Mộc, mau gọi cấp cứu!”
Bà ta hốt hoảng, mặt tái đi,không còn thấy sức sống, đầu óc bà ấy choáng váng, ngất xỉu tại chỗ!
-Phu nhân! Phu nhân! Đừng làm tôi sợ! Phu nhân!
Kẻ hầu người hạ trong nhà hốt hoảng, kẻ ngơ ngác, kẻ loạn xạ, kẻ thét la!
#Tại bệnh viện Hoàng Đô#
-Không sao rồi, phu nhân Doãn đâu chỉ vì sốc quá nên ngất, bây giờ cũng đã tỉnh lại, còn về phần tiểu thư bị mất máu quá nhiều nên có thể sẽ hôn mê trong thời gian ngắn, nhưng còn mạng sống thì an toàn!
-Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn!
Nghe được tin này, người hầu kẻ hạ trong nhà cũng đều an tâm, bởi vị bọn họ đều nợ ân tình của Doãn gia, nên ai ai cũng tôn sùng Doãn Cẩm Sa và Doãn Mộc Mộc, có người lên tiếng hỏi:
-“Chúng ta có thể vào thăm phu nhân và tiểu thư được chưa bác sĩ?”
-Được rồi, mọi người có thể vào thăm bệnh nhân
Nghe xong, cả đám mừng rỡ, chạy vào phòng Doãn Cẩm Sa với vẻ mặt tươi cười!
-Phu nhân! Người tỉnh lại rồi!
Bà ấy đầu óc quay cuồng, còn rất chóng mặt, gương mặt đã hồng hào hơn trước, đột nhiên bà nhớ ra và lo lắng:
-Mộc Mộc sao rồi? Nó đâu rồi!
-Phu nhân tiểu thư an toàn rồi ạ, nhưng sẽ hôn mê trong thời gian ngắn!
-Cũng do lỗi của ta không chăm sóc con bé chu đáo, tại sao con bé lại rạch cổ tay của mình chứ, nó muốn rời bỏ ta như vậy sao?
Đôi mắt của bà ấy rưng rưng nước mắt, giọng ngẹn ngào mà nói!
-Nhanh lên đưa ta đến thăm Mộc Mộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.