Chương 45
Ba chấm
19/09/2019
Niên Vũ và Kim Chí chạy vào, tay thủ thế sẵn, bất ngờ là xung quanh chẳng có ai, một không gian tĩnh lặng đến lạ lùng,
cảm giác bất an lúc nào cũng ở cạnh! Niên Vũ lên tiếng:
-Tại sao ở đây chẳng có ai hết vậy? Kim Chí anh nghĩ thế nào? Thật là kì lạ!
-Kim Chí nhíu mày, ngó xung quanh, cảnh giác cao, anh lấp ló, bỗng điện thoại anh reo lên! Kim Chí anh bắt máy thử xem, chúng vẫn chưa chỉ rõ địa điểm cho chúng ta! Niên Vũ bảo.
-Thôi được! Kim Chí bắt cuộc điện thoại, phía bên kia lại là giọng của một người phụ nữ.
-Lâu quá chúng ta không gặp rồi, nhớ tôi không? Kim Chí nhếch mép cười đểu: giọng nói của ngươi sao ta quên được, nếu được thì chúng ta đi uống cà phê một chuyến!
Bên kia điện thoại là một giọng cười lớn, hồi đáp lại rằng: cậu thật là thú vị tôi muốn tìm hiểu cậu rồi đó! Bằng Kim Chí!
Kim Chí tức giận, máu sôi lên não, cậu quát lớn, với gân nổi trên mặt:
-Tên tôi là Tô Kim Chí, tôi là người họ Tô! Chẳng có liên quan gì đến nhà họ Bằng cả.
-Được rồi, cậu muốn cứu Tiểu Hi không vậy? Nếu muốn thì hãy đến căn hầm bỏ hoang ở phía trước, tôi đợi cậu! Mà cậu có muốn nghe giọng nói của cô bé tiên nữ này không?
Kim Chí tức giận và lo lắng, bên kia điện thoại là giọng nói của Tiểu Hi. Cậu cảm nhận được rằng Tiểu Hi đang thật sự rất đau. Giọng cô rên la, nghe thấy được tiếng đánh đập.
-Cô dừng lại ngay, Kim Chí quát lớn.
-Được rồi, tới đây nhanh đi, có rất nhiều thứ đang đợi cậu. Nói xong, điện thoại tắt, cậu báo lại tình hình cho Niên Vũ. Niên Vũ gật đầu và hiểu được mọi chuyện. Anh nói:
-Chúng ta phải cứu Tiểu Hi ra nhanh. Đi thôi! Kim Chí gật đầu, cả hai cùng đi tới căn hầm phía trước.
————tại chỗ Cảnh Vương————.
-Bác sĩ cô ấy không sao chứ? Cảnh Vương với vẻ mặt lo âu và đầy tâm trạng hỏi.
-Cô ấy mất máu quá nhiều, có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện tạo tình hình của cô ấy cũng khả quan hơn trước, anh có thể vào thăm được rồi.
-Cảm ơn bác sĩ, vừa nói xong Cảnh Vương chạy vào, thở gấp: Nhã Giao cô không sao chứ? Nhã giao từ từ mở mắt, cô bất ngờ khi nhìn thấy Cảnh Vương trước mắt:
-Sao anh lại ở đây, Trần Tiêu Ý đâu? Tay tôi đau quá. Nhã Giao hốt hoảng, nắm áo Cảnh Vương. Anh nhẹ nhàng bảo: mọi chuyện ổn hết rồi!
Sau khi nghe được câu nói Nhã Giao bình tĩnh lại, như đã trút được gánh nặng. Cô dịu dàng bảo:
-Cảm ơn anh, Cảnh Vương vì đã cứu tôi, và,...tại sao anh lại chọn tôi thay vì Tiêu Ý, cô ấy là vị hôn thê của anh.
Sau khi nghe được câu nói. Cảnh Vương trầm lặng, không gian lắng đọng lại, anh im lặng và cúi mặt xuỗng, anh nói:
-“Dù có bao nhiêu tờ giấy hay thoả thuận được sắp đặt, tôi cũng chỉ luôn yêu một người, những thứ khác đối với tôi cũng sẽ phai nhoà!”
-Tại sao ở đây chẳng có ai hết vậy? Kim Chí anh nghĩ thế nào? Thật là kì lạ!
-Kim Chí nhíu mày, ngó xung quanh, cảnh giác cao, anh lấp ló, bỗng điện thoại anh reo lên! Kim Chí anh bắt máy thử xem, chúng vẫn chưa chỉ rõ địa điểm cho chúng ta! Niên Vũ bảo.
-Thôi được! Kim Chí bắt cuộc điện thoại, phía bên kia lại là giọng của một người phụ nữ.
-Lâu quá chúng ta không gặp rồi, nhớ tôi không? Kim Chí nhếch mép cười đểu: giọng nói của ngươi sao ta quên được, nếu được thì chúng ta đi uống cà phê một chuyến!
Bên kia điện thoại là một giọng cười lớn, hồi đáp lại rằng: cậu thật là thú vị tôi muốn tìm hiểu cậu rồi đó! Bằng Kim Chí!
Kim Chí tức giận, máu sôi lên não, cậu quát lớn, với gân nổi trên mặt:
-Tên tôi là Tô Kim Chí, tôi là người họ Tô! Chẳng có liên quan gì đến nhà họ Bằng cả.
-Được rồi, cậu muốn cứu Tiểu Hi không vậy? Nếu muốn thì hãy đến căn hầm bỏ hoang ở phía trước, tôi đợi cậu! Mà cậu có muốn nghe giọng nói của cô bé tiên nữ này không?
Kim Chí tức giận và lo lắng, bên kia điện thoại là giọng nói của Tiểu Hi. Cậu cảm nhận được rằng Tiểu Hi đang thật sự rất đau. Giọng cô rên la, nghe thấy được tiếng đánh đập.
-Cô dừng lại ngay, Kim Chí quát lớn.
-Được rồi, tới đây nhanh đi, có rất nhiều thứ đang đợi cậu. Nói xong, điện thoại tắt, cậu báo lại tình hình cho Niên Vũ. Niên Vũ gật đầu và hiểu được mọi chuyện. Anh nói:
-Chúng ta phải cứu Tiểu Hi ra nhanh. Đi thôi! Kim Chí gật đầu, cả hai cùng đi tới căn hầm phía trước.
————tại chỗ Cảnh Vương————.
-Bác sĩ cô ấy không sao chứ? Cảnh Vương với vẻ mặt lo âu và đầy tâm trạng hỏi.
-Cô ấy mất máu quá nhiều, có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện tạo tình hình của cô ấy cũng khả quan hơn trước, anh có thể vào thăm được rồi.
-Cảm ơn bác sĩ, vừa nói xong Cảnh Vương chạy vào, thở gấp: Nhã Giao cô không sao chứ? Nhã giao từ từ mở mắt, cô bất ngờ khi nhìn thấy Cảnh Vương trước mắt:
-Sao anh lại ở đây, Trần Tiêu Ý đâu? Tay tôi đau quá. Nhã Giao hốt hoảng, nắm áo Cảnh Vương. Anh nhẹ nhàng bảo: mọi chuyện ổn hết rồi!
Sau khi nghe được câu nói Nhã Giao bình tĩnh lại, như đã trút được gánh nặng. Cô dịu dàng bảo:
-Cảm ơn anh, Cảnh Vương vì đã cứu tôi, và,...tại sao anh lại chọn tôi thay vì Tiêu Ý, cô ấy là vị hôn thê của anh.
Sau khi nghe được câu nói. Cảnh Vương trầm lặng, không gian lắng đọng lại, anh im lặng và cúi mặt xuỗng, anh nói:
-“Dù có bao nhiêu tờ giấy hay thoả thuận được sắp đặt, tôi cũng chỉ luôn yêu một người, những thứ khác đối với tôi cũng sẽ phai nhoà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.