Chương 7
Ba chấm
11/09/2019
Mày làm cái gì vậy hả? Mày có biết lễ hội Chương
Vũ Đài tao phải đầu tư cho mày bao nhiêu tiền không? Nhưng tại sao nó
mày phá nát nó như vậy? Mặt mũi của tao để đâu nữa hã?
Ông ấy mắng cậu ấy bằng một chuỗi từ cay nghiệt, cậu ấy không biết nói gì, cứ như vậy để ba cậu ấy sử dụng chuỗi cay nghiệt đó để mắng chửi! Trong lòng cậu ấy chỉ nhớ về hai từ Mộc Mộc!
-Thân Cảnh Vương! Tao nghĩ mày sáng suốt mới đem tập đoàn giao phó cho mày! Nhưng mày “ngu” đến nổi cầu hôn Doãn Mộc Mộc trên sóng như vậy? Hôn ước của mày với Trần Tiêu Ý thì phải làm sao?
Khi nghe đến cái tên “ Trần Tiêu Ý” cậu ấy nổi điên lên, chống trả lại ba cậu ấy một cách quyết liệt! Đó là sức mạnh của tình yêu!
-Ba! Người con thương là Doãn Mộc Mộc, chứ không phải Trần Tiêu Ý! Con không bao giờ đem hôn nhân của mình trở thành “hôn nhân chính trị” của ba! Con cưới chứ không phải ba cưới!
-Mày là cái thứ phản chủ!
Ông ta ( ba của Cảnh Vương) rất tức giận, mặt đỏ lên hẳn, trên đầu ông ta có vẻ đã “bốc khói”
-Ba! Có chuyện gì vậy! Trên đầu ba bốc khói rồi kìa!
-Cảnh Nam! Con về rồi à! Tốt quá! Tốt quá!
-Trước mặt Cảnh Vương là người em trai không cùng chung chí hướng Cảnh Nam!
-Sao vậy anh hai? Lại làm ba bực rồi!
-Con nhìn nó đi Cảnh Nam, nó làm ba tức đến như vậy! Ba thấy chỉ có mỗi mình con là con trai yêu dấu nhất của ba!
-Nếu hai người “âu yếm” nhau như vậy thì chắc tôi phải đi=)) ở đây bốc mùi giả tạo! Tôi phát nôn!
-Thằng ngỗ nghịch! Nếu đi thì đi luôn đi!
-Ba! Đừng tức giận như vậy! Con pha trà cho ba!.
-Làm phiền con vậy=)
-Anh hai! Vậy em tạm biệt! Em đi dây!
-Về nước rồi nhớ gọi điện cho anh! Gần đông rồi lạnh lắm nhớ mặc áo ấm vào! Và còn,.....
-Anh hai, anh hai, em không còn là con nít nữa! Vậy nhé! Tạm biệt anh!
-Tuy lời nói dứt khoác như thế! Nhưng trong lòng cô vẫn còn quyến luyến với đất nước này! Cái vùng đất cô và anh ấy gặp nhau! Cô luôn nghĩ “chắc vẫn còn hi vọng” nhưng đó chỉ là lời nói an ủi bản thân!
-A!,... tôi xin lỗi anh không sao chứ!
-Cô mở to đôi mắt, ngạc nhiên vì người ở trước mặt!
-Đại Thịnh!
-Tiểu Hi! Em đừng đi đâu hết nhé!
Ông ấy mắng cậu ấy bằng một chuỗi từ cay nghiệt, cậu ấy không biết nói gì, cứ như vậy để ba cậu ấy sử dụng chuỗi cay nghiệt đó để mắng chửi! Trong lòng cậu ấy chỉ nhớ về hai từ Mộc Mộc!
-Thân Cảnh Vương! Tao nghĩ mày sáng suốt mới đem tập đoàn giao phó cho mày! Nhưng mày “ngu” đến nổi cầu hôn Doãn Mộc Mộc trên sóng như vậy? Hôn ước của mày với Trần Tiêu Ý thì phải làm sao?
Khi nghe đến cái tên “ Trần Tiêu Ý” cậu ấy nổi điên lên, chống trả lại ba cậu ấy một cách quyết liệt! Đó là sức mạnh của tình yêu!
-Ba! Người con thương là Doãn Mộc Mộc, chứ không phải Trần Tiêu Ý! Con không bao giờ đem hôn nhân của mình trở thành “hôn nhân chính trị” của ba! Con cưới chứ không phải ba cưới!
-Mày là cái thứ phản chủ!
Ông ta ( ba của Cảnh Vương) rất tức giận, mặt đỏ lên hẳn, trên đầu ông ta có vẻ đã “bốc khói”
-Ba! Có chuyện gì vậy! Trên đầu ba bốc khói rồi kìa!
-Cảnh Nam! Con về rồi à! Tốt quá! Tốt quá!
-Trước mặt Cảnh Vương là người em trai không cùng chung chí hướng Cảnh Nam!
-Sao vậy anh hai? Lại làm ba bực rồi!
-Con nhìn nó đi Cảnh Nam, nó làm ba tức đến như vậy! Ba thấy chỉ có mỗi mình con là con trai yêu dấu nhất của ba!
-Nếu hai người “âu yếm” nhau như vậy thì chắc tôi phải đi=)) ở đây bốc mùi giả tạo! Tôi phát nôn!
-Thằng ngỗ nghịch! Nếu đi thì đi luôn đi!
-Ba! Đừng tức giận như vậy! Con pha trà cho ba!.
-Làm phiền con vậy=)
-Anh hai! Vậy em tạm biệt! Em đi dây!
-Về nước rồi nhớ gọi điện cho anh! Gần đông rồi lạnh lắm nhớ mặc áo ấm vào! Và còn,.....
-Anh hai, anh hai, em không còn là con nít nữa! Vậy nhé! Tạm biệt anh!
-Tuy lời nói dứt khoác như thế! Nhưng trong lòng cô vẫn còn quyến luyến với đất nước này! Cái vùng đất cô và anh ấy gặp nhau! Cô luôn nghĩ “chắc vẫn còn hi vọng” nhưng đó chỉ là lời nói an ủi bản thân!
-A!,... tôi xin lỗi anh không sao chứ!
-Cô mở to đôi mắt, ngạc nhiên vì người ở trước mặt!
-Đại Thịnh!
-Tiểu Hi! Em đừng đi đâu hết nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.