Chương 98: Nước mắt tôi muốn rơi!
Ba chấm
24/09/2019
Trên con đường dài thẳng tắp là sự nhộn nhịp của
thành phố ban đêm, những ánh đèn đường thẳng tắp cùng với dòng người náo nhiệt. Đi cùng với cô ấy tôi bèn bắt chuyện
-Hôm nay trời lạnh thật nhỉ Trương Tuệ Anh?
-Ừm, khá lạnh! Bằng giọng điệu hững hờ có chút nhạt nhẽo, cô ấy trả lời.
-Ừm, đúng vậy! Tôi cùng chẳng dám nói thêm gì vào lúc này khi mà cô ấy trả lời như vậy.
-Anh làm gì mà lúc nãy thấy thê thảm vậy? À không, rũ rượi hoặc ủ rũ mới đúng? Tuệ Anh hỏi.
-Chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy những cảm giác rất kì lạ mà thôi, nhưng bây giờ hết rồi! Niên Vũ trả lời.
-Những cảm giác kì lạ? Nghe anh nói tôi mới thấy lạ. Bằng giọng điệu băng khoăn, bàng hoàng Tuệ Anh nói.
Hai người đang đi trên phố đêm, dữa dòng người tấp nập và những ánh đèn, tiếng động khiến con phố trở nên nhộn nhịp, kẻ vừa nói vừa cười, kẻ tràn ngập trong niềm hạnh phúc, vui sướng, tình yêu, ấy thế mà lẫn lộn trong dòng người đó, lại có những trái tim cô đơn đến nhường nào mà không ai hay biết,…
-Này Tuệ Anh, cô có bao giờ cảm thấy những cảm giác “kì lạ” mà tôi nói chưa? Niên Vũ hỏi.
-Những cảm giác đó như thế nào? Nó có khó chịu không? Nó vui vẻ hay nó hỗn độn? Tuệ Anh trả lời.
-Tôi cũng không biết phải giải thích cho cô nghe như thế nào, nhưng khi tôi đang loay hoay tìm lối ra trong tâm trí tôi chẳng thể nghe được giọng nói của ai hết nhưng tôi có thể nghe được giọng nói của một người, cô nói xem “hiện tượng” này là như thế nào?
Tuệ ANh khá trầm mặc, cô điềm tĩnh vẫn cứ đi, cô ấy hỏi tiếp: “giọng nói của người đó thế nào? Anh cảm thấy nó thế nào?”
-Nó,…nó rất ấm lòng, nó rất an toàn,…!
-Chỉ có như vậy thôi sao?
-Ừm! Chỉ có vậy thôi!
-Tôi không biết “người đó” mà anh nói là ai, tôi cũng không hiểu anh đang nói cái quái gì, nhưng mà “người đó” rất quan trọng với anh, tuy anh không nhận ra vị trí của người đó trong lòng mình, nhưng đối với anh và “người đó” đối phương chiếm vị trí rất đặc biệt, anh nên cảm thấy vui đi, vì khi anh đang chìm đắm trong mấy cái “cảm giác kì lạ” đó, thì đã có người sẵn sàng kéo anh ra!
Khi cô ấy nói xong thì tôi nghe cảm thấy rằng đã hiểu được phần nào, nhưng cũng chẳng hiểu gì, nhưng mà tôi không ghét cái cảm giác này, thật kì lạ nhỉ? “Khi tôi đang chìm đắm trong những cảm xúc hỗn độn, cô lại sẵn sàng kéo tôi ra khỏi nó! Vậy thì tôi sợ gì những cảm xúc này chứ? Vì lúc nào cô cũng ở bên cạnh tôi, có phải không? Cô gái mà tôi đã lãng quên,…!”
-Cảm ơn cô nhé Tuệ Anh, mặc dù tôi không hiểu cô nói gì, nhưng tôi lại thấy nhẹ lòng đó chứ! Niên Vũ cười tươi và nói.
-Anh hài lòng với câu trả lời này sao? Tuệ Anh hỏi.
-Tại sao lại không? Vì nhờ cô tôi mới biết rằng hiện tại tôi là người được cứu rỗi, cảm ơn cô nhiều nhé!
Trong nụ cười và sự nhẹ lòng của Niên Vũ, thì Tuệ Anh lại trầm mặc và im lặng, Niên Vũ vẫy tay chào Tuệ Anh và quay bước đi, Tuệ ANh giương cánh tay ra, cô nắm lấy áo của Niên Vũ: “Có chuyện gì sao?” Niên Vũ hỏi. Nhưng anh lại nhận được một cái lắc đầu: “Không, không có gì, A Nhĩ đến nơi rồi, tạm biệt anh, tôi về trước!”
-“Ừm, sáng mai gặp lại ở công ty nhé!” Bằng một dáng vẻ tươi cười Niên Vũ trả lời.
Tuệ Anh quay bước đi trong sự trầm mặc, cô quay lại nhìn tôi cười mỉm, nhưng nụ cười này thật miễn cưỡng và khiến tôi chạnh lòng, sao vậy nhỉ? Sáng mai lại gặp rồi mà? Tại sao tôi lại sợ như vậy? Ơ kìa? TẠi sao chân tôi lại chạy theo cô ấy? Tại sao tôi lại sợ cô ấy rời bỏ mình như vậy? “Đừng đi, đừng đi, đừng đi mà,…!”
*Bịch!*
-NIÊN VŨ! [Lời của Tuệ ANh]
Trong tâm trí thật mơ hồ, tôi không nhìn rõ những gì trước mắt, “Niên Vũ”, ơ kìa? Là giọng nói của cô sao? Tôi,…không biết gì hết, tôi cũng chẳng nghe được thứ gì, nhưng tôi lại nghe được giọng nói của cô! Cảm giác sắp mất mát này là gì vậy? Nước mắt tôi muốn rơi quá! “Nắm chặt lấy tay tôi, đừng buông nhé, bàn tay của cô ấm áp và mềm mại quá, nó khiến tôi thấy an toàn,…!Tôi,…muốn cô ở lại,…!”
-Hôm nay trời lạnh thật nhỉ Trương Tuệ Anh?
-Ừm, khá lạnh! Bằng giọng điệu hững hờ có chút nhạt nhẽo, cô ấy trả lời.
-Ừm, đúng vậy! Tôi cùng chẳng dám nói thêm gì vào lúc này khi mà cô ấy trả lời như vậy.
-Anh làm gì mà lúc nãy thấy thê thảm vậy? À không, rũ rượi hoặc ủ rũ mới đúng? Tuệ Anh hỏi.
-Chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy những cảm giác rất kì lạ mà thôi, nhưng bây giờ hết rồi! Niên Vũ trả lời.
-Những cảm giác kì lạ? Nghe anh nói tôi mới thấy lạ. Bằng giọng điệu băng khoăn, bàng hoàng Tuệ Anh nói.
Hai người đang đi trên phố đêm, dữa dòng người tấp nập và những ánh đèn, tiếng động khiến con phố trở nên nhộn nhịp, kẻ vừa nói vừa cười, kẻ tràn ngập trong niềm hạnh phúc, vui sướng, tình yêu, ấy thế mà lẫn lộn trong dòng người đó, lại có những trái tim cô đơn đến nhường nào mà không ai hay biết,…
-Này Tuệ Anh, cô có bao giờ cảm thấy những cảm giác “kì lạ” mà tôi nói chưa? Niên Vũ hỏi.
-Những cảm giác đó như thế nào? Nó có khó chịu không? Nó vui vẻ hay nó hỗn độn? Tuệ Anh trả lời.
-Tôi cũng không biết phải giải thích cho cô nghe như thế nào, nhưng khi tôi đang loay hoay tìm lối ra trong tâm trí tôi chẳng thể nghe được giọng nói của ai hết nhưng tôi có thể nghe được giọng nói của một người, cô nói xem “hiện tượng” này là như thế nào?
Tuệ ANh khá trầm mặc, cô điềm tĩnh vẫn cứ đi, cô ấy hỏi tiếp: “giọng nói của người đó thế nào? Anh cảm thấy nó thế nào?”
-Nó,…nó rất ấm lòng, nó rất an toàn,…!
-Chỉ có như vậy thôi sao?
-Ừm! Chỉ có vậy thôi!
-Tôi không biết “người đó” mà anh nói là ai, tôi cũng không hiểu anh đang nói cái quái gì, nhưng mà “người đó” rất quan trọng với anh, tuy anh không nhận ra vị trí của người đó trong lòng mình, nhưng đối với anh và “người đó” đối phương chiếm vị trí rất đặc biệt, anh nên cảm thấy vui đi, vì khi anh đang chìm đắm trong mấy cái “cảm giác kì lạ” đó, thì đã có người sẵn sàng kéo anh ra!
Khi cô ấy nói xong thì tôi nghe cảm thấy rằng đã hiểu được phần nào, nhưng cũng chẳng hiểu gì, nhưng mà tôi không ghét cái cảm giác này, thật kì lạ nhỉ? “Khi tôi đang chìm đắm trong những cảm xúc hỗn độn, cô lại sẵn sàng kéo tôi ra khỏi nó! Vậy thì tôi sợ gì những cảm xúc này chứ? Vì lúc nào cô cũng ở bên cạnh tôi, có phải không? Cô gái mà tôi đã lãng quên,…!”
-Cảm ơn cô nhé Tuệ Anh, mặc dù tôi không hiểu cô nói gì, nhưng tôi lại thấy nhẹ lòng đó chứ! Niên Vũ cười tươi và nói.
-Anh hài lòng với câu trả lời này sao? Tuệ Anh hỏi.
-Tại sao lại không? Vì nhờ cô tôi mới biết rằng hiện tại tôi là người được cứu rỗi, cảm ơn cô nhiều nhé!
Trong nụ cười và sự nhẹ lòng của Niên Vũ, thì Tuệ Anh lại trầm mặc và im lặng, Niên Vũ vẫy tay chào Tuệ Anh và quay bước đi, Tuệ ANh giương cánh tay ra, cô nắm lấy áo của Niên Vũ: “Có chuyện gì sao?” Niên Vũ hỏi. Nhưng anh lại nhận được một cái lắc đầu: “Không, không có gì, A Nhĩ đến nơi rồi, tạm biệt anh, tôi về trước!”
-“Ừm, sáng mai gặp lại ở công ty nhé!” Bằng một dáng vẻ tươi cười Niên Vũ trả lời.
Tuệ Anh quay bước đi trong sự trầm mặc, cô quay lại nhìn tôi cười mỉm, nhưng nụ cười này thật miễn cưỡng và khiến tôi chạnh lòng, sao vậy nhỉ? Sáng mai lại gặp rồi mà? Tại sao tôi lại sợ như vậy? Ơ kìa? TẠi sao chân tôi lại chạy theo cô ấy? Tại sao tôi lại sợ cô ấy rời bỏ mình như vậy? “Đừng đi, đừng đi, đừng đi mà,…!”
*Bịch!*
-NIÊN VŨ! [Lời của Tuệ ANh]
Trong tâm trí thật mơ hồ, tôi không nhìn rõ những gì trước mắt, “Niên Vũ”, ơ kìa? Là giọng nói của cô sao? Tôi,…không biết gì hết, tôi cũng chẳng nghe được thứ gì, nhưng tôi lại nghe được giọng nói của cô! Cảm giác sắp mất mát này là gì vậy? Nước mắt tôi muốn rơi quá! “Nắm chặt lấy tay tôi, đừng buông nhé, bàn tay của cô ấm áp và mềm mại quá, nó khiến tôi thấy an toàn,…!Tôi,…muốn cô ở lại,…!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.