Chương 91: Tình cảm này liệu có phải là thật lòng?
Ba chấm
24/09/2019
-Này! Niên Vũ, mẹ tôi muốn anh lại nhà chơi kìa? ANh nghĩ khi nào mới được? Tuệ Anh nói.
Niên Vũ bỡ ngỡ chỉ vào mình và hỏi:
-Tôi sao? Tại sao chứ? Tôi có thân gì với cô đâu với lại tôi cũng chẳng có thân phận cao quý gì!
-Anh không có quyền từ chối! Tối nay lại đi. Mẹ tôi lúc nào cũng rãnh…! Tuệ Anh nói.
Niên Vũ thở dài đành cắn răng đồng ý mà “ừm” một cái, anh tiến lại gần đặt lên bàn làm việc của cô một cuốn sách, cô ấy cằm cuốn sách lên, lật ra trang đầu tiên
-Anh đọc xong cuốn “Người nắm tay tôi năm ấy” này rồi à, thấy nó thế nào?
Bằng giọng điệu bỡ ngỡ, bâng khuân, Niên Vũ nói:
-Thật ra khi đọc nó tôi đều cảm thấy thương xót cho Tiên Tinh, nhân vật nữ chính của câu chuyện, nếu như cô ấy không dành cả thanh xuân của mình cho anh ta thì cuộc sống của cô ấy có lẽ đã tốt hơn,…
Đột nhiên Tuệ Anh khá trầm mặc, Niên Vũ vỗ vai cô hỏi “cô sao thế?”, cô ấy cuối mặt xuống mỉm cười và nói “không có gì!” Niên Vũ liền bàng hoàng hỏi thêm một câu:
-Tại sao phần kết của cuốn sách này lại không có vậy? Đến chỗ “Tôi đợi chờ anh cả thanh xuân chỉ đổi lại câu “anh xin lỗi”, anh nợ tôi cả đời người mà có thể sống vui vẻ được sao?” Đến khúc đó thì đột nhiên lại hết, cô nghĩ phần kết của câu chuyện thế nào?
Tuệ Anh ngồi trên chiếc ghế xoay, xoay lại để bản thân ngồi đối diện Niên Vũ, cô ấy nói:
-Bản thân tôi cũng chưa nghỉ ra phần kết nữa,…
-Hả? Là sao? Cô…cô là tác giả cuốn sách này? Niên Vũ trầm trồ ngạc nhiên, trên gương mặt anh lúc bấy giờ có một chữ “chẳng lẽ!” to đùng, anh bất ngờ.
-Ừm. Tôi là tác giả cuốn sách này, chỉ có một cuốn thôi đó, tôi chỉ viết cho vui thôi chứ đâu sản xuất ra thị trường, với lại quyển sách này giống như một quyển nhật kí, hay là một quyển sách để chia sẻ tâm sự vậy,… Tuệ ANh nói.
Trong khoảng khắc đó, tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy, một đôi mắt ươm ướp nỗi buồn, và sự cô đơn, có đôi lúc cô ấy có thể nói ra những lời gai góc khiến ai cũng thù hận cô ấy, nhưng mà nghĩ lại thì với một đôi mắt rũ rượi nỗi buồn của sự cô đơn kia, đôi mắt như những làn sóng nhấp nhô nhịp nhàng, lượn một cách thật nhẹ nhàng, tôi hiểu rằng làn sóng ấy không muốn lượn nhưng do gió thổi mà thôi, tôi vừa nghì lại rằng thật tội nghiệp cô ấy, Trương Tuệ Anh ngoài sự cô đơn ra thì cô có gì nữa? Cô không có bạn bè, cũng chẳng có niềm vui? Cô không đáng để hận!
-Ngốc à! Cô ấu trĩ đến mức chia sẻ với cuốn sách sao? Có tôi ở đây mà? Cô cứ chia sẻ với tôi, tôi sẽ lắng nghe!
Đôi mắt Niên Vũ tràn đầy sự dịu dàng và ấm áp như ánh nắng mùa xuân, đôi tay anh lại một lần nữa xoa đầu Tuệ Anh, anh tiến sát lại gần cô ấy thổi nhẹ vào tai cô, tai cô ấy thật nhạy cảm, liền đỏ lên không thương tiếc “bán đứng” chủ của mình.
-Anh làm gì vậy hả? Tuệ Anh hốt hoảng, đôi mắt cô xoay tròn, cô sử dụng tay để che tai lại.
-Hể tôi tưởng cô bạo lắm mà, sao hôm nay nhát như thỏ đế vậy? Xem ra tình cảm của cô đối với tôi thay đổi rồi a~~!
-Không! Không bao giờ, đừng có mà tưởng bỡ! Tuệ Anh đứng lên, cô kiên quyết nói lời khẳng định.
-Cô thoải mái hơn rồi chứ? Từ nãy khi tôi bàn về cuốn sách cô cứ trầm mặc thế nào ấy! Bây giờ chắc đã thoải mái hơn rồi nhỉ?
Tuệ Anh nhìn chăm chăm vào Niên Vũ, trong mắt cô Niên Vũ như một người lạc quan và vui vẻ, cô cười mỉm nhẹ nhàng, nụ cười của cô thật sáng chói, cô ấy nói:
-Ừm! Chắc vậy!
Nhìn cô ấy tươi cười một nụ cười sáng chói như vậy, tôi lại cảm thấy tim mình đã đỏ hơn, lại lạc quan trở lại, tôi tự hỏi rằng: “tại sao trên thế gian này lại có người phụ nữ đẹp như vậy? Nụ cười của cô ấy sáng chói hơn bất kì ai, bất kì người nào tôi từng gặp!” Nụ cười như tiếp thêm sức mạnh cho người khác, à không cho tôi mới đúng!
-Anh ở đây đi, tôi đi xử lý nốt đóng tài liệu! Tuệ Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Trong căn phòng này chỉ còn lại mỗi mình tôi, tôi cứ như lơ lơ lãn đản giữa tình cảm của mình, chắc tôi đã thích cô ấy như một người bạn, tôi không còn ghét cô ta nữa, đúng vậy, tình cảm của tôi chỉ được phép dừng lại ở đây, nó không được phép tiến xa hơn nữa, nhưng mà tình cảm này liệu có chân thành, nó là thật chứ?!
Cảm xúc của tôi hỗn loạn bộn bề, mỗi khi cô ấy cười như vậy, tim tôi liền đập “thình thịch” “thình thịch”, nhưng khi cô ấy đi tôi lại cảm thấy sợ, sợ tôi lại phải lòng cô ấy, nhưng mà nếu như tôi thích cô ấy thật sự liệu cô ấy có giống như Tiên Tinh, cô gái trong cuốn tiểu thuyết kia, tình cảm này của tôi liệu có chân thành? Tôi muốn làm bạn với cô ấy!
Niên Vũ bỡ ngỡ chỉ vào mình và hỏi:
-Tôi sao? Tại sao chứ? Tôi có thân gì với cô đâu với lại tôi cũng chẳng có thân phận cao quý gì!
-Anh không có quyền từ chối! Tối nay lại đi. Mẹ tôi lúc nào cũng rãnh…! Tuệ Anh nói.
Niên Vũ thở dài đành cắn răng đồng ý mà “ừm” một cái, anh tiến lại gần đặt lên bàn làm việc của cô một cuốn sách, cô ấy cằm cuốn sách lên, lật ra trang đầu tiên
-Anh đọc xong cuốn “Người nắm tay tôi năm ấy” này rồi à, thấy nó thế nào?
Bằng giọng điệu bỡ ngỡ, bâng khuân, Niên Vũ nói:
-Thật ra khi đọc nó tôi đều cảm thấy thương xót cho Tiên Tinh, nhân vật nữ chính của câu chuyện, nếu như cô ấy không dành cả thanh xuân của mình cho anh ta thì cuộc sống của cô ấy có lẽ đã tốt hơn,…
Đột nhiên Tuệ Anh khá trầm mặc, Niên Vũ vỗ vai cô hỏi “cô sao thế?”, cô ấy cuối mặt xuống mỉm cười và nói “không có gì!” Niên Vũ liền bàng hoàng hỏi thêm một câu:
-Tại sao phần kết của cuốn sách này lại không có vậy? Đến chỗ “Tôi đợi chờ anh cả thanh xuân chỉ đổi lại câu “anh xin lỗi”, anh nợ tôi cả đời người mà có thể sống vui vẻ được sao?” Đến khúc đó thì đột nhiên lại hết, cô nghĩ phần kết của câu chuyện thế nào?
Tuệ Anh ngồi trên chiếc ghế xoay, xoay lại để bản thân ngồi đối diện Niên Vũ, cô ấy nói:
-Bản thân tôi cũng chưa nghỉ ra phần kết nữa,…
-Hả? Là sao? Cô…cô là tác giả cuốn sách này? Niên Vũ trầm trồ ngạc nhiên, trên gương mặt anh lúc bấy giờ có một chữ “chẳng lẽ!” to đùng, anh bất ngờ.
-Ừm. Tôi là tác giả cuốn sách này, chỉ có một cuốn thôi đó, tôi chỉ viết cho vui thôi chứ đâu sản xuất ra thị trường, với lại quyển sách này giống như một quyển nhật kí, hay là một quyển sách để chia sẻ tâm sự vậy,… Tuệ ANh nói.
Trong khoảng khắc đó, tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy, một đôi mắt ươm ướp nỗi buồn, và sự cô đơn, có đôi lúc cô ấy có thể nói ra những lời gai góc khiến ai cũng thù hận cô ấy, nhưng mà nghĩ lại thì với một đôi mắt rũ rượi nỗi buồn của sự cô đơn kia, đôi mắt như những làn sóng nhấp nhô nhịp nhàng, lượn một cách thật nhẹ nhàng, tôi hiểu rằng làn sóng ấy không muốn lượn nhưng do gió thổi mà thôi, tôi vừa nghì lại rằng thật tội nghiệp cô ấy, Trương Tuệ Anh ngoài sự cô đơn ra thì cô có gì nữa? Cô không có bạn bè, cũng chẳng có niềm vui? Cô không đáng để hận!
-Ngốc à! Cô ấu trĩ đến mức chia sẻ với cuốn sách sao? Có tôi ở đây mà? Cô cứ chia sẻ với tôi, tôi sẽ lắng nghe!
Đôi mắt Niên Vũ tràn đầy sự dịu dàng và ấm áp như ánh nắng mùa xuân, đôi tay anh lại một lần nữa xoa đầu Tuệ Anh, anh tiến sát lại gần cô ấy thổi nhẹ vào tai cô, tai cô ấy thật nhạy cảm, liền đỏ lên không thương tiếc “bán đứng” chủ của mình.
-Anh làm gì vậy hả? Tuệ Anh hốt hoảng, đôi mắt cô xoay tròn, cô sử dụng tay để che tai lại.
-Hể tôi tưởng cô bạo lắm mà, sao hôm nay nhát như thỏ đế vậy? Xem ra tình cảm của cô đối với tôi thay đổi rồi a~~!
-Không! Không bao giờ, đừng có mà tưởng bỡ! Tuệ Anh đứng lên, cô kiên quyết nói lời khẳng định.
-Cô thoải mái hơn rồi chứ? Từ nãy khi tôi bàn về cuốn sách cô cứ trầm mặc thế nào ấy! Bây giờ chắc đã thoải mái hơn rồi nhỉ?
Tuệ Anh nhìn chăm chăm vào Niên Vũ, trong mắt cô Niên Vũ như một người lạc quan và vui vẻ, cô cười mỉm nhẹ nhàng, nụ cười của cô thật sáng chói, cô ấy nói:
-Ừm! Chắc vậy!
Nhìn cô ấy tươi cười một nụ cười sáng chói như vậy, tôi lại cảm thấy tim mình đã đỏ hơn, lại lạc quan trở lại, tôi tự hỏi rằng: “tại sao trên thế gian này lại có người phụ nữ đẹp như vậy? Nụ cười của cô ấy sáng chói hơn bất kì ai, bất kì người nào tôi từng gặp!” Nụ cười như tiếp thêm sức mạnh cho người khác, à không cho tôi mới đúng!
-Anh ở đây đi, tôi đi xử lý nốt đóng tài liệu! Tuệ Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Trong căn phòng này chỉ còn lại mỗi mình tôi, tôi cứ như lơ lơ lãn đản giữa tình cảm của mình, chắc tôi đã thích cô ấy như một người bạn, tôi không còn ghét cô ta nữa, đúng vậy, tình cảm của tôi chỉ được phép dừng lại ở đây, nó không được phép tiến xa hơn nữa, nhưng mà tình cảm này liệu có chân thành, nó là thật chứ?!
Cảm xúc của tôi hỗn loạn bộn bề, mỗi khi cô ấy cười như vậy, tim tôi liền đập “thình thịch” “thình thịch”, nhưng khi cô ấy đi tôi lại cảm thấy sợ, sợ tôi lại phải lòng cô ấy, nhưng mà nếu như tôi thích cô ấy thật sự liệu cô ấy có giống như Tiên Tinh, cô gái trong cuốn tiểu thuyết kia, tình cảm này của tôi liệu có chân thành? Tôi muốn làm bạn với cô ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.