Chương 135: Tình cảm sâu đậm.
Ba chấm
22/10/2019
-Niên Vũ, anh đã chịu bắt máy rồi à? Tôi điện cho anh gần cả mười cuộc điện thoại.
Tôi mơ màn tỉnh dậy, cầm lấy cái điện thoại, tôi bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, Tiểu Hi vẫn nằm bên cạnh và ngủ say sưa, thì ra là Kim Chí gọi điện.
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi mới thức dậy, có chuyện gì không? Tôi hỏi.
Bằng một giọng nói hằn hộc cậu ta trả lời:
-Anh ngủ ngon quá nhở? Trong khi tôi phải chật vật với cái đống dự án của công ty anh đây thì anh đang nằm ngủ như chết trên cái giường.
-Kim Chí, tôi đã nói xin lỗi rồi, với lại ban đầu nó là công ty của tôi, ai bảo anh mua cổ phần rồi cướp thành công ty của anh rồi bay giờ than vãn quá nhiều công việc?
Để cậu ta điện thoại nhiều cuộc như vậy là lỗi của tôi, nhưng mà quá nhiều công việc là lỗi của cậu ta. Trách tôi làm gì.
-Thôi bỏ đi Niên Vũ, tôi muốn hỏi anh chuyện lễ hội Chương Vũ Đài hoàn thành chưa? Kim Chí liền dịu giọng xuống.
-Tôi hoàn thành theo đúng những gì anh nói rồi, tôi cũng đã đưa thư mời cho mọi người rồi. Tôi trả lời
-Tốt lắm Niên Vũ, ngày mai là tới lễ hội Chương Vũ Đài rồi, không ngờ tôi gặp cậu cũng sắp được một năm rồi. Thời gian trôi chẳng chừa ai nhỉ?
-KIm Chí, một năm qua xung quanh chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến chúng ta bối rối, tuyệt vọng, nhưng ngày mai tất cả sẽ được giải quyết ổn thỏa.
-Ừm, ngày mai mọi ân oán sẽ được giải quyết, tôi quyết định rồi Niên Vũ tôi sẽ không trả thù hay gì nữa, tôi sẽ ngưng lại và sống cuộc sống của riêng tôi.
Từ bên đây điện thoại tôi có thể cảm nhận được rằng cậu ta mong muốn sự tự do thế nào, bây giờ nếu có thể buông bỏ được thì tốt rồi, tôi cũng muốn buông bỏ tất cả những chuyện này, sống một cuộc sống bình thường. Nếu mọi chuyện êm đềm vậy thì tốt quá rồi.
-Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây Kim Chí.
Tôi tắt máy, quay sang nhìn Tiểu Hi, cô ấy nằm ngay bên cạnh nắm lấy tay tôi như một con mèo giữ món đồ chơi bên cạnh, không ngờ là tôi ôm cô ấy ngủ cả một đêm, gương mặt cô ấy thanh tú, sắc sảo cùng với hàng lông mi cong vút, đôi môi có màu của dâu tây, mái tóc vàng óng như ánh mặt trời, cô ấy thật sự rất đẹp!
-Thịnh.
-A, cô tỉnh rồi à Tiểu Hi, để tôi giải thích mọi chuyện.
Cô ấy nhìn xuống cơ thể mình rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống cơ thể mình, rồi lại tiếp tục nhìn tôi, cứ như vậy lặp lại 3 lần.
-Tiểu Hi, nghe tôi giải thích đêm quá, cô đã bị bệnh...
Chưa kịp dứt câu, cô ấy đá tôi bổ nhào xuống sàn, cô ấy dùng chân mình đạp lên bụng tôi, cô ấy loay hoay kiểm tra trên giường, rồi nhìn tôi bằng một con mắt viên đạn, cô ấy lấy cây kéo chỉ vào tôi:
-Đồ đê tiện, hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?
-Khoan khoan Tiểu Hi, tôi thật sự chưa làm gì cô hết. Đêm..đêm qua cô bị bệnh rồi cô ôm tôi ngủ cả đêm..đại loại là vậy.. nghe...nghe tôi giải thích, bỏ..bỏ kéo xuống đã...
Tôi như bị cà lâm, ấp úng nói không nên lời, tôi sợ rằng chỉ cần nói sai một xíu thôi là cô ấy sẽ động thủ mất, cuộc đời tươi sáng của tôi chẳng lẽ phế tại đây?
Cô ấy chẳng nói chẳng rằng, cúi mặt xuống im thin thít, tôi hỏi:
-Có...có chuyện gì à?
Cô ấy ngước mặt lên nhìn tôi bằng một đôi mắt không thể nào khinh bỉ hơn, cô ấy trả lời:
-Hừ, đê tiện.
Tôi đứng hình mất một lúc, không biết nói gì...
Tôi mơ màn tỉnh dậy, cầm lấy cái điện thoại, tôi bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, Tiểu Hi vẫn nằm bên cạnh và ngủ say sưa, thì ra là Kim Chí gọi điện.
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi mới thức dậy, có chuyện gì không? Tôi hỏi.
Bằng một giọng nói hằn hộc cậu ta trả lời:
-Anh ngủ ngon quá nhở? Trong khi tôi phải chật vật với cái đống dự án của công ty anh đây thì anh đang nằm ngủ như chết trên cái giường.
-Kim Chí, tôi đã nói xin lỗi rồi, với lại ban đầu nó là công ty của tôi, ai bảo anh mua cổ phần rồi cướp thành công ty của anh rồi bay giờ than vãn quá nhiều công việc?
Để cậu ta điện thoại nhiều cuộc như vậy là lỗi của tôi, nhưng mà quá nhiều công việc là lỗi của cậu ta. Trách tôi làm gì.
-Thôi bỏ đi Niên Vũ, tôi muốn hỏi anh chuyện lễ hội Chương Vũ Đài hoàn thành chưa? Kim Chí liền dịu giọng xuống.
-Tôi hoàn thành theo đúng những gì anh nói rồi, tôi cũng đã đưa thư mời cho mọi người rồi. Tôi trả lời
-Tốt lắm Niên Vũ, ngày mai là tới lễ hội Chương Vũ Đài rồi, không ngờ tôi gặp cậu cũng sắp được một năm rồi. Thời gian trôi chẳng chừa ai nhỉ?
-KIm Chí, một năm qua xung quanh chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến chúng ta bối rối, tuyệt vọng, nhưng ngày mai tất cả sẽ được giải quyết ổn thỏa.
-Ừm, ngày mai mọi ân oán sẽ được giải quyết, tôi quyết định rồi Niên Vũ tôi sẽ không trả thù hay gì nữa, tôi sẽ ngưng lại và sống cuộc sống của riêng tôi.
Từ bên đây điện thoại tôi có thể cảm nhận được rằng cậu ta mong muốn sự tự do thế nào, bây giờ nếu có thể buông bỏ được thì tốt rồi, tôi cũng muốn buông bỏ tất cả những chuyện này, sống một cuộc sống bình thường. Nếu mọi chuyện êm đềm vậy thì tốt quá rồi.
-Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây Kim Chí.
Tôi tắt máy, quay sang nhìn Tiểu Hi, cô ấy nằm ngay bên cạnh nắm lấy tay tôi như một con mèo giữ món đồ chơi bên cạnh, không ngờ là tôi ôm cô ấy ngủ cả một đêm, gương mặt cô ấy thanh tú, sắc sảo cùng với hàng lông mi cong vút, đôi môi có màu của dâu tây, mái tóc vàng óng như ánh mặt trời, cô ấy thật sự rất đẹp!
-Thịnh.
-A, cô tỉnh rồi à Tiểu Hi, để tôi giải thích mọi chuyện.
Cô ấy nhìn xuống cơ thể mình rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống cơ thể mình, rồi lại tiếp tục nhìn tôi, cứ như vậy lặp lại 3 lần.
-Tiểu Hi, nghe tôi giải thích đêm quá, cô đã bị bệnh...
Chưa kịp dứt câu, cô ấy đá tôi bổ nhào xuống sàn, cô ấy dùng chân mình đạp lên bụng tôi, cô ấy loay hoay kiểm tra trên giường, rồi nhìn tôi bằng một con mắt viên đạn, cô ấy lấy cây kéo chỉ vào tôi:
-Đồ đê tiện, hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?
-Khoan khoan Tiểu Hi, tôi thật sự chưa làm gì cô hết. Đêm..đêm qua cô bị bệnh rồi cô ôm tôi ngủ cả đêm..đại loại là vậy.. nghe...nghe tôi giải thích, bỏ..bỏ kéo xuống đã...
Tôi như bị cà lâm, ấp úng nói không nên lời, tôi sợ rằng chỉ cần nói sai một xíu thôi là cô ấy sẽ động thủ mất, cuộc đời tươi sáng của tôi chẳng lẽ phế tại đây?
Cô ấy chẳng nói chẳng rằng, cúi mặt xuống im thin thít, tôi hỏi:
-Có...có chuyện gì à?
Cô ấy ngước mặt lên nhìn tôi bằng một đôi mắt không thể nào khinh bỉ hơn, cô ấy trả lời:
-Hừ, đê tiện.
Tôi đứng hình mất một lúc, không biết nói gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.