Chương 5: Đảng 4P đại học C
Cuồng Anh Loạn Vũ
12/10/2015
Đã nói như thế, đều liên quan đến tôn nghiêm nam nhân, Hàn Dịch tất nhiên là chỉ có thể theo mỗ nam mặt cười đáp, “Ừ, Lê Duyệt, ta tin tưởng năng lực của ngươi, có thể đem công khóa cùng nhiệm vụ đều hảo hảo chiếu cố, cố gắng lên làm rất tốt!” Cứng rắn quyết tâm đưa áp-phích trong tay trả lại cho Lê Duyệt đang đứng bên người như con cừu nhỏ đáng thương.
Vừa rồi gặp thần sắc đồng tình của hội trưởng, vốn đã có tám phần nắm chắc, còn có bởi vì mềm lòng mà phóng chính mình một con ngựa, cũng ko nghĩ nửa đường xảy ra sự tình này. . . . . . Ai, tối hôm qua nhịn suốt đêm, vốn định sau khi thi xong, chiều hôm nay hảo hảo ngủ bù, thật sự là bất hạnh nha. . . . . . Như vậy có phải là nên nhận thức cái ngôi sao xui xẻo từ đâu rơi xuống này, đợi sau này. . . . . .”, quấy rầy hội trưởng rồi, ta đây trở về sửa lại bức tranh. . . . . . Xin hỏi vị này chính là?”
Xem Lê Duyệt sắc mặt tái nhợt, nhếch môi dưới, trên trán sợi tóc rủ xuống hơi che khuất hai con mắt ảm đạm, tiếp nhận áp-phích hai tay có chút hơi run rẩy. . . . . . Hàn Dịch cảm giác mình vừa làm một chuyện thật tàn nhẫn. . . . . . Đại học C là miếu hòa thượng, ngày thường liền khủng long cũng khó khăn kiếm tung tích muốn coi như trân bảo, mà khi dễ mỹ nữ thì hoàn toàn đi ngược lại truyền thống của đại học C, như vậy sở tác sở vi quả thực nên bị Thiên Lôi chém!
Hàn Dịch phiền đẩy tay tên con trai đang khoát lên vai mình, nghiến răng nghiến lợi vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: ” Đã quên giới thiệu. . . . . . Đây là người mới gia nhập bộ tuyên truyền học kì này – Lê Duyệt. Lê Duyệt, ngươi vào trễ. . . . . . Người này gọi Lạc Thiếu Thừa, kêu lạc Thiếu, trước kia là hội trưởng của bộ tuyên truyền. . . . . . , ách, bởi vì làm nhiều việc ác bị xoá tên lưu vong Nam Dương. . . . . .”
Lạc Thiếu Thừa ngược lại ko nghĩ đến sĩ diện, phản kháng cho một ma trảo lần nữa đáp lên vai Hàn Dịch lão huynh, “Mới ngủ tỉnh, thể chất kém, choáng váng đầu, làm phiền tiếp tục mượn dựa vào. . . . . Tiếp luôn lời của Hàn Dịch, “Ân. . . . . . Cuối cùng tổng kết lại là: căn cứ vào bản thân ko lương thiện, là bộ tuyên truyền nổi danh bại hoại, mỹ nữ từ nay về sau nhìn thấy ta có thể giả bộ như không biết hoặc không thấy được, không cần phản ứng. . . . . .” Vừa nói vừa mỉm cười.
Lê Duyệt là người rất nhạy cảm, tất nhiên là nghe ra trong lời nói có ý tại ngôn ngoại, lời nói của Lạc Thiếu Thừa trêu chọc chính hắn, kỳ thật ý còn lại là ko muốn kết bạn với Lê Duyệt, thậm chí đến tên Lê Duyệt cũng lười nhớ, trực tiếp gọi hai chữ Lê Duyệt chán ghét nhất — mỹ nữ.
Lê Duyệt nhìn về phía Lạc Thiếu Thừa, người này tuy cười đến vui sướng, nàng lại thấy thế nào cảm giác mình đang nhìn một con hồ ly. Trong nội tâm sinh ra một loại không hiểu cảm giác áp bách, bằng kinh nghiệm nàng nhiều năm qua tung hoành hắc bạch lưỡng đạo ăn hương uống lạt trong vạn khóm hoa ko dính phiến diệp, trực giác nói cho nàng biết người này nguy hiểm.
Đáng tiếc Lê Duyệt mỹ nữ có dũng khí hướng đến cọp. Đương nhiên trong đó có điểm là cùng hôm nay ly hôn, trong lòng buồn bực, cỗ oán khí không có chỗ phát tiết có quan hệ. Bình thương nàng nhẫn nhịn! Hừ, Lạc Thiếu Thừa nhé, như thế ghét không muốn gặp lại ta? Ta liền xử ngươi, dù sao bình thản thời gian đã lâu cũng có chút chán ngán, ngẫu nhiên chơi đùa kích thich. . . . . . Sợ ngươi ta đổi thành họ của ngươi! Suy nghĩ một chút, nhẹ cúi đầu, khóe miệng gợi lên một vòng ý nghĩa lời nói không rõ cười. . . . . .”Nguyên lai là tiền nhiệm. . . . . . Sư huynh, hôm nay thật đúng là thật có lỗi, quấy rầy giấc ngủ của ngươi. Sư huynh hảo khiêm tốn, bất quá đã đều là thành viên bộ tuyên truyền, dù cho sư huynh hiện ko tại, sư muội ta thực sự không thể thất lễ, từ nay về sau nếu gặp phải, tất nhiên là nên tôn xưng một tiếng: tiền nhiệm. . . . . . Sư huynh nha. . . . . .” Lê Duyệt cười đến ngọt ngào, lời nói trong miệng tuôn ra khá ác độc. Đồng dạng xem nhẹ tên của đối phương, châm chọc bằng từ “Tiền nhiệm” , cùng sử dụng một câu toan tính hai ý nghĩa tương đương điềm xấu ‘không tại’ (không tại: còn có nghĩa là chết đó ^^).
Lê Duyệt trước sau như một an phận dịu dàng ngoan ngoãn, cơn bão khó có thể nổi lên này Lạc Thiếu Thừa lại gặp được. Nói vừa xong, nàng có chút ít ảo não, lo lắng cho mình ngày bình thường giả vờ lương thuận khiêm tốn, dù sao hội trưởng còn đang ở đây, muốn đấu cũng nên tìm lúc khác. “Như vậy hội trưởng, ta đi, ta sẽ mau chóng đem tranh vẽ hảo giao tới!” Thấy được hội trưởng gật đầu, thục nữ hạ thấp người, nắm áp-phích rời đi.
Đợi Lê Duyệt trở lại phòng ngủ, còn không đợi nàng mở miệng, Trịnh Sơ du đã mắt sắc nhìn đến áp-phích trong tay nàng, ồn ào nói: “Làm sao có thể! Đối mặt thiên tiên đẹp như hoa như ngọc Tiểu Duyệt Duyệt, nam nhân kia lại nhẫn tâm trả lại tranh! ! Tranh của ta a. . . . . . Tranh hoàn mỹ như thế a. . . . . . Tranh phù hợp với tình hình thực tế vạch trần chân tướng sự thật như thế a. . . . . . Duyệt Duyêth, hội trưởng các ngươi sẽ không phải là đã quên đeo mắt kiếng, ném ngươi ra ngoài ko tiếp chứ?”
Lê Duyệt liếc nàng một cái, “Không phải hội trưởng, là. . . . . . một tên kêu Lạc Thừa Thiếu.” Nàng tạm nừng rồi nói tiếp: “Sơ Du, ta như thế nào cảm thấy tên này quá quen thuộc?” Chẳng ai hoàn mỹ, lên trời tại ban cho Lê Duyệt mỹ mạo đồng thời lấy đi năng lực nhớ tên của nàng, trên cơ bản nếu như không chăm chú dụng tâm nhớ, đối với người tình cơ gặp nhau quen biết không sâu, tỉ lệ quên tên lên tới 80%.
Lê Duyệt vốn là thuận miệng hỏi một chút, đã thấy Sơ Du mắt lộ lang quang, giống như làm tiết con gà hưng phấn bắt lấy bả vai Lê Duyệt lay động, “A. . . . . . Ngươi nói cái gì? ! Lập lại lần nữa! Tên của hắn! !”
Bị hoảng thực sự khó chịu, cảm thấy nàng này thật sự là hết thuốc chữa, Lê Duyệt thầm than khẩu khí, “Lạc. . . . . . Thiếu . . . . . Thừa.” Ách. . . . . . Thật sự cảm thấy có nghe qua, hơn nữa xem tình hình. . . . . . 80% cùng biến thân lang nữ Trịnh đại tiểu thư có quan hệ.
“Thật là Lạc Thiếu Thừa! Duyệt Duyệt ngươi xác định không có nghe sai? Lạc Thiếu hắn không phải là đi Nam Dương sao? ! . . . . . . Tại sao trở về rồi? Hắn trở về lúc nào nha??” Ngắn ngủn hơn mười giây, Trịnh Sơ Du đã trải qua từ phấn khởi đến háo sắc rồi nghi hoặc, ba giai đoạn hoạt động tâm lý, giờ phút này nhìn về phía Lê Duyệt một đôi tròng mắt lý lộ ra nồng đậm nghi vấn, đợi nàng giải thích.
“Trước khi ta trả lời ngươi, có thể cho tiểu nữ bất tài ta biết, Lạc Thiếu Thừa là yêu nghiệt phương nào?” Nghĩ đến mỗ hồ ly cười đến vô sỉ, Lê Duyệt chau lên đôi mi thanh tú, Nam Dương sao? Chỉ có học sinh xuất sắc mới có tư cách đi thôi, hồ ly là học sinh xuất sắc. . . . . .
Nghe xong câu hỏi của Lê Duyệt, Trịnh Sơ Du bày ra một thần sắc khinh bỉ: ngươi xong rồi, ngươi OUT, ngươi cùng thời đại tách rời e rằng ko có thuốc chữa, hừ hai tiếng, lại vỗ vỗ vai Lê duyệt, ra vẻ thấm thía nói: “Duyệt Duyệt, mặc dù biết ngươi không thích nhớ tên những người cùng mình không quan hệ, có thể sinh tồn ở đại học C, tốt xấu trấn sơn chi bảo — đảng 4P đại học C. . . . . . Ta tại bên tai ngươi đã niệm N lần a. . . . . . Đừng nói tỷ tỷ ta không dạy ngươi, thời buổi này ko nói chuyện đam mỹ ko được nha. . . . . .”
Đảng 4P đại học C. . . . . . Lê Duyệt giờ phút này rốt cục hiểu được vì sao chính mình cảm thấy tên Lạc Thiếu Thừa nghe quen tai rồi lại nghĩ không ra rồi, thực đáng thương. Cái mà Trịnh đại tiểu thư đã nói N lần là: “Nghe nói Lạc Lạc cùng Hiên Hiên hôm cùng trốn học. . . . . . Oa oa oa, nhất định là kìm nén không được. . . . . . Nam nhân chính là phái hành động a. . . . . .” “Hôm nay mỗ nữ cùng Lạc Thiếu và Tiểu Dương học chung, Lạc Thiếu lăn ra ngủ giữa chừng, Tiểu Dương nghịch đầu hắn, JQ a rất đáng yêu . . . . . .” “Duyệt Duyệt, ngươi cảm thấy Lạc Lạc cùng Tiểu Phong ai công ai thụ a? Ta cảm thấy rất khó đoán a. . . . . .” “Ngày hôm qua mỗ nữ hướng Lạc Lạc thổ lộ, Lạc Lạc tựa ở người Hiên Hiên lười biếng ko hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt, ai nha nha, rất rõ ràng nha, hắn làm sao có thể phản bội Hiên Hiên, nữ nhân kia nhất định là một vật hi sinh. . . . . .”
Trên cơ bản ngoại trừ năm thứ nhất lúc ban đầu hai ba lần đề cập có nói đến tên đầy đủ, sau Trịnh đại tiểu thư mỗi lần háo sắc đều dùng nick name Lạc Thiếu thay thế. Mà nàng Lê Duyệt bởi vì tránh bọn nam sinh điên cuồng theo đuổi làm hại, đến mức ngoại trừ tiết học chẳng muốn bước ra ngoài phòng ngủ, hết giờ học phần lớn thời gian ngâm mình ở trong《 tiên ma 》, cũng ít có đi dạo vườn trường BBS, càng không chuyên môn nghiên cứu giáo thảo, tuy biết đảng 4P đại học C tồn tại, có thể mọi người bất đồng viện bất đồng cấp, không nhớ nổi mỗi cái tên đầy đủ cũng là bình thường a.
Xem Lê Duyệt một bộ dạng dĩ nhiên lĩnh ngộ, Trịnh Sơ Du bề bộn hưng phấn mà truy vấn: “Nghĩ tới cũng sắp nói cho ta biết, làm sao ngươi nhận thức Lạc Thiếu? Hắn trở về lúc nào? !”
Lê Duyệt lúc trước có thể cùng Trịnh Sơ Du trở thành bạn bè, chính là vì nha đầu kia đối với mỹ nữ ko hề hứng thú. Lê Duyệt từ nhỏ bởi vì bên ngoài nhận được quá nhiều kinh diễm hoặc ghen ghét mục quang, mà ánh mắt nha đầu này xem mình cùng xem cái bàn cái ghế cùng những đồng học bình thường khác ko sai biệt lắm, điều này làm cho Lê Duyệt cảm thấy an toàn. Nhưng về sau ko nghĩ tới, nha đầu kia lang tính bản sắc liền hiện lộ ra, nàng thật là đối mỹ nữ không có hứng thú, lại đối soái ca khốc nam mê luyến cực kỳ, mà từ năm thứ nhất đến năm thứ hai trình độ si mê càng nghiêm trọng thêm, cuối cùng còn đi đến hủ nữ không đường về. . . . . .
Giờ phút này Lê duyệt đối với hành động của Trịnh Sơ Du tuy rằng thực ko nói gì, nhưng cũng ko muốn quét bạn tốt, liền ăn ngay nói thật: “Lúc giao tranh của ngươi thì hắn đang ngủ ngay bên cạnh hội trưởng, ra vẻ bị đánh thức. . . . . . Sau đó bức tranh liền lâm vào bi kịch. . . . . . Đến khi hắn khi nào trở về, chúng ta còn không có quen thuộc đến mức thảo luận vấn đề kia. . . . . .” Xem giao tình của hồ ly cùng hội trưởng ko phải là nông cạn, hội trưởng có lẽ biết a, chỉ là Sơ Du, ta xác thực không có cách nào khác thay ngươi làm, từ nay về sau cũng sẽ không làm loại hành động háo sức khiến người khác hiểu lầm.
“Vậy hắn thấy tranh của ta a? ! Đánh giá thế nào? ! Biểu lộ như thế nào? ! !” Nghe được Lạc Thiếu Thừa thừa xem qua tranh của mình, Trịnh Sơ Du thiếu chút nữa không có thét lên, nhân vật làm mưa làm gió ở trường thấy được tranh của mình . . . . . May mắn có giúp Duyệt Duyệt vẽ! LUCKY!
Lê Duyệt rất 囧, nhìn xem hảo hữu thần sắc tràn đầy hạnh phúc cùng chờ mong, nàng dám nói “Tranh của ngươi rất vô lương, bị người khác hoàn toàn khinh thường làm ta cũng bị khinh thường theo” sao? Nghĩ nghĩ, tên kia xem tranh xong quả thực đã nói một câu như vậy, tuy nhiên lời kia cũng không phải là mặt chữ ý tứ, bất quá. . . . . .”Hắn nói ngươi rất cố gắng, bảo ngươi tiếp tục cố gắng. . . . . .” Quên đi, chính mình trợn mắt nói lời bịa đặt cũng không phải lần đầu tiên, thêm một lần cũng ko sao.
“Duyệt Duyệt ~~~ ta thật hạnh phúc ~~~~~~” Trịnh Sơ Du triệt để lâm vào trong YY của mình không thể tự thoát ra được rồi, “Hảo, ta tiếp tục bức tranh! Lạc Thiếu hắn hội trông thấy tiến bộ của ta ! !” Trịnh Sơ Du nắm tay tỏ thái độ, ý chí chiến đấu hiên ngang.
Đối với tình thế phát triển theo hướng quỷ dị như thế này, chứng kiến hảo hữu lại bổ nhào lên bàn suy nghĩ một phen, Lê Duyệt tức có cảm giác áy náy, có thể nói lời đã nói ra như bát nước hắt đi, ko thể thu trở về, cũng đành phải thôi, nhắc nhở nàng nói: “Không cần phải lại bức tranh boy love, nam sinh sẽ không thích . . . . . .”
“Ừ, biết rõ!” Đầu cũng không ngầng lên, Trịnh Sơ Du trải rộng ra giấy ra bắt đầu phác thảo.
“Ta đây đi ngủ bù?” Bị Lạc Thiếu Thừa như vậy quấy rầy, Lê Duyệt sớm đã quên trước đối với Ám Dạ nói “Cho hắn một giờ suy nghĩ”…, tối hôm qua không có ngủ, hiện tại không có việc gì rồi, chỉ cảm thấy díp hết mắt vào.
“Ân, ngươi đi đi, ngủ ngon.” Rõ ràng trả lời.
“Sơ Du, không cần phải quá nghiêm túc. . . . . .”
“Ta biết rõ.”
“Ta đây ngủ. . . . . .” Thực xin lỗi Sơ Du, ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho ngươi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .
Vừa rồi gặp thần sắc đồng tình của hội trưởng, vốn đã có tám phần nắm chắc, còn có bởi vì mềm lòng mà phóng chính mình một con ngựa, cũng ko nghĩ nửa đường xảy ra sự tình này. . . . . . Ai, tối hôm qua nhịn suốt đêm, vốn định sau khi thi xong, chiều hôm nay hảo hảo ngủ bù, thật sự là bất hạnh nha. . . . . . Như vậy có phải là nên nhận thức cái ngôi sao xui xẻo từ đâu rơi xuống này, đợi sau này. . . . . .”, quấy rầy hội trưởng rồi, ta đây trở về sửa lại bức tranh. . . . . . Xin hỏi vị này chính là?”
Xem Lê Duyệt sắc mặt tái nhợt, nhếch môi dưới, trên trán sợi tóc rủ xuống hơi che khuất hai con mắt ảm đạm, tiếp nhận áp-phích hai tay có chút hơi run rẩy. . . . . . Hàn Dịch cảm giác mình vừa làm một chuyện thật tàn nhẫn. . . . . . Đại học C là miếu hòa thượng, ngày thường liền khủng long cũng khó khăn kiếm tung tích muốn coi như trân bảo, mà khi dễ mỹ nữ thì hoàn toàn đi ngược lại truyền thống của đại học C, như vậy sở tác sở vi quả thực nên bị Thiên Lôi chém!
Hàn Dịch phiền đẩy tay tên con trai đang khoát lên vai mình, nghiến răng nghiến lợi vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: ” Đã quên giới thiệu. . . . . . Đây là người mới gia nhập bộ tuyên truyền học kì này – Lê Duyệt. Lê Duyệt, ngươi vào trễ. . . . . . Người này gọi Lạc Thiếu Thừa, kêu lạc Thiếu, trước kia là hội trưởng của bộ tuyên truyền. . . . . . , ách, bởi vì làm nhiều việc ác bị xoá tên lưu vong Nam Dương. . . . . .”
Lạc Thiếu Thừa ngược lại ko nghĩ đến sĩ diện, phản kháng cho một ma trảo lần nữa đáp lên vai Hàn Dịch lão huynh, “Mới ngủ tỉnh, thể chất kém, choáng váng đầu, làm phiền tiếp tục mượn dựa vào. . . . . Tiếp luôn lời của Hàn Dịch, “Ân. . . . . . Cuối cùng tổng kết lại là: căn cứ vào bản thân ko lương thiện, là bộ tuyên truyền nổi danh bại hoại, mỹ nữ từ nay về sau nhìn thấy ta có thể giả bộ như không biết hoặc không thấy được, không cần phản ứng. . . . . .” Vừa nói vừa mỉm cười.
Lê Duyệt là người rất nhạy cảm, tất nhiên là nghe ra trong lời nói có ý tại ngôn ngoại, lời nói của Lạc Thiếu Thừa trêu chọc chính hắn, kỳ thật ý còn lại là ko muốn kết bạn với Lê Duyệt, thậm chí đến tên Lê Duyệt cũng lười nhớ, trực tiếp gọi hai chữ Lê Duyệt chán ghét nhất — mỹ nữ.
Lê Duyệt nhìn về phía Lạc Thiếu Thừa, người này tuy cười đến vui sướng, nàng lại thấy thế nào cảm giác mình đang nhìn một con hồ ly. Trong nội tâm sinh ra một loại không hiểu cảm giác áp bách, bằng kinh nghiệm nàng nhiều năm qua tung hoành hắc bạch lưỡng đạo ăn hương uống lạt trong vạn khóm hoa ko dính phiến diệp, trực giác nói cho nàng biết người này nguy hiểm.
Đáng tiếc Lê Duyệt mỹ nữ có dũng khí hướng đến cọp. Đương nhiên trong đó có điểm là cùng hôm nay ly hôn, trong lòng buồn bực, cỗ oán khí không có chỗ phát tiết có quan hệ. Bình thương nàng nhẫn nhịn! Hừ, Lạc Thiếu Thừa nhé, như thế ghét không muốn gặp lại ta? Ta liền xử ngươi, dù sao bình thản thời gian đã lâu cũng có chút chán ngán, ngẫu nhiên chơi đùa kích thich. . . . . . Sợ ngươi ta đổi thành họ của ngươi! Suy nghĩ một chút, nhẹ cúi đầu, khóe miệng gợi lên một vòng ý nghĩa lời nói không rõ cười. . . . . .”Nguyên lai là tiền nhiệm. . . . . . Sư huynh, hôm nay thật đúng là thật có lỗi, quấy rầy giấc ngủ của ngươi. Sư huynh hảo khiêm tốn, bất quá đã đều là thành viên bộ tuyên truyền, dù cho sư huynh hiện ko tại, sư muội ta thực sự không thể thất lễ, từ nay về sau nếu gặp phải, tất nhiên là nên tôn xưng một tiếng: tiền nhiệm. . . . . . Sư huynh nha. . . . . .” Lê Duyệt cười đến ngọt ngào, lời nói trong miệng tuôn ra khá ác độc. Đồng dạng xem nhẹ tên của đối phương, châm chọc bằng từ “Tiền nhiệm” , cùng sử dụng một câu toan tính hai ý nghĩa tương đương điềm xấu ‘không tại’ (không tại: còn có nghĩa là chết đó ^^).
Lê Duyệt trước sau như một an phận dịu dàng ngoan ngoãn, cơn bão khó có thể nổi lên này Lạc Thiếu Thừa lại gặp được. Nói vừa xong, nàng có chút ít ảo não, lo lắng cho mình ngày bình thường giả vờ lương thuận khiêm tốn, dù sao hội trưởng còn đang ở đây, muốn đấu cũng nên tìm lúc khác. “Như vậy hội trưởng, ta đi, ta sẽ mau chóng đem tranh vẽ hảo giao tới!” Thấy được hội trưởng gật đầu, thục nữ hạ thấp người, nắm áp-phích rời đi.
Đợi Lê Duyệt trở lại phòng ngủ, còn không đợi nàng mở miệng, Trịnh Sơ du đã mắt sắc nhìn đến áp-phích trong tay nàng, ồn ào nói: “Làm sao có thể! Đối mặt thiên tiên đẹp như hoa như ngọc Tiểu Duyệt Duyệt, nam nhân kia lại nhẫn tâm trả lại tranh! ! Tranh của ta a. . . . . . Tranh hoàn mỹ như thế a. . . . . . Tranh phù hợp với tình hình thực tế vạch trần chân tướng sự thật như thế a. . . . . . Duyệt Duyêth, hội trưởng các ngươi sẽ không phải là đã quên đeo mắt kiếng, ném ngươi ra ngoài ko tiếp chứ?”
Lê Duyệt liếc nàng một cái, “Không phải hội trưởng, là. . . . . . một tên kêu Lạc Thừa Thiếu.” Nàng tạm nừng rồi nói tiếp: “Sơ Du, ta như thế nào cảm thấy tên này quá quen thuộc?” Chẳng ai hoàn mỹ, lên trời tại ban cho Lê Duyệt mỹ mạo đồng thời lấy đi năng lực nhớ tên của nàng, trên cơ bản nếu như không chăm chú dụng tâm nhớ, đối với người tình cơ gặp nhau quen biết không sâu, tỉ lệ quên tên lên tới 80%.
Lê Duyệt vốn là thuận miệng hỏi một chút, đã thấy Sơ Du mắt lộ lang quang, giống như làm tiết con gà hưng phấn bắt lấy bả vai Lê Duyệt lay động, “A. . . . . . Ngươi nói cái gì? ! Lập lại lần nữa! Tên của hắn! !”
Bị hoảng thực sự khó chịu, cảm thấy nàng này thật sự là hết thuốc chữa, Lê Duyệt thầm than khẩu khí, “Lạc. . . . . . Thiếu . . . . . Thừa.” Ách. . . . . . Thật sự cảm thấy có nghe qua, hơn nữa xem tình hình. . . . . . 80% cùng biến thân lang nữ Trịnh đại tiểu thư có quan hệ.
“Thật là Lạc Thiếu Thừa! Duyệt Duyệt ngươi xác định không có nghe sai? Lạc Thiếu hắn không phải là đi Nam Dương sao? ! . . . . . . Tại sao trở về rồi? Hắn trở về lúc nào nha??” Ngắn ngủn hơn mười giây, Trịnh Sơ Du đã trải qua từ phấn khởi đến háo sắc rồi nghi hoặc, ba giai đoạn hoạt động tâm lý, giờ phút này nhìn về phía Lê Duyệt một đôi tròng mắt lý lộ ra nồng đậm nghi vấn, đợi nàng giải thích.
“Trước khi ta trả lời ngươi, có thể cho tiểu nữ bất tài ta biết, Lạc Thiếu Thừa là yêu nghiệt phương nào?” Nghĩ đến mỗ hồ ly cười đến vô sỉ, Lê Duyệt chau lên đôi mi thanh tú, Nam Dương sao? Chỉ có học sinh xuất sắc mới có tư cách đi thôi, hồ ly là học sinh xuất sắc. . . . . .
Nghe xong câu hỏi của Lê Duyệt, Trịnh Sơ Du bày ra một thần sắc khinh bỉ: ngươi xong rồi, ngươi OUT, ngươi cùng thời đại tách rời e rằng ko có thuốc chữa, hừ hai tiếng, lại vỗ vỗ vai Lê duyệt, ra vẻ thấm thía nói: “Duyệt Duyệt, mặc dù biết ngươi không thích nhớ tên những người cùng mình không quan hệ, có thể sinh tồn ở đại học C, tốt xấu trấn sơn chi bảo — đảng 4P đại học C. . . . . . Ta tại bên tai ngươi đã niệm N lần a. . . . . . Đừng nói tỷ tỷ ta không dạy ngươi, thời buổi này ko nói chuyện đam mỹ ko được nha. . . . . .”
Đảng 4P đại học C. . . . . . Lê Duyệt giờ phút này rốt cục hiểu được vì sao chính mình cảm thấy tên Lạc Thiếu Thừa nghe quen tai rồi lại nghĩ không ra rồi, thực đáng thương. Cái mà Trịnh đại tiểu thư đã nói N lần là: “Nghe nói Lạc Lạc cùng Hiên Hiên hôm cùng trốn học. . . . . . Oa oa oa, nhất định là kìm nén không được. . . . . . Nam nhân chính là phái hành động a. . . . . .” “Hôm nay mỗ nữ cùng Lạc Thiếu và Tiểu Dương học chung, Lạc Thiếu lăn ra ngủ giữa chừng, Tiểu Dương nghịch đầu hắn, JQ a rất đáng yêu . . . . . .” “Duyệt Duyệt, ngươi cảm thấy Lạc Lạc cùng Tiểu Phong ai công ai thụ a? Ta cảm thấy rất khó đoán a. . . . . .” “Ngày hôm qua mỗ nữ hướng Lạc Lạc thổ lộ, Lạc Lạc tựa ở người Hiên Hiên lười biếng ko hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt, ai nha nha, rất rõ ràng nha, hắn làm sao có thể phản bội Hiên Hiên, nữ nhân kia nhất định là một vật hi sinh. . . . . .”
Trên cơ bản ngoại trừ năm thứ nhất lúc ban đầu hai ba lần đề cập có nói đến tên đầy đủ, sau Trịnh đại tiểu thư mỗi lần háo sắc đều dùng nick name Lạc Thiếu thay thế. Mà nàng Lê Duyệt bởi vì tránh bọn nam sinh điên cuồng theo đuổi làm hại, đến mức ngoại trừ tiết học chẳng muốn bước ra ngoài phòng ngủ, hết giờ học phần lớn thời gian ngâm mình ở trong《 tiên ma 》, cũng ít có đi dạo vườn trường BBS, càng không chuyên môn nghiên cứu giáo thảo, tuy biết đảng 4P đại học C tồn tại, có thể mọi người bất đồng viện bất đồng cấp, không nhớ nổi mỗi cái tên đầy đủ cũng là bình thường a.
Xem Lê Duyệt một bộ dạng dĩ nhiên lĩnh ngộ, Trịnh Sơ Du bề bộn hưng phấn mà truy vấn: “Nghĩ tới cũng sắp nói cho ta biết, làm sao ngươi nhận thức Lạc Thiếu? Hắn trở về lúc nào? !”
Lê Duyệt lúc trước có thể cùng Trịnh Sơ Du trở thành bạn bè, chính là vì nha đầu kia đối với mỹ nữ ko hề hứng thú. Lê Duyệt từ nhỏ bởi vì bên ngoài nhận được quá nhiều kinh diễm hoặc ghen ghét mục quang, mà ánh mắt nha đầu này xem mình cùng xem cái bàn cái ghế cùng những đồng học bình thường khác ko sai biệt lắm, điều này làm cho Lê Duyệt cảm thấy an toàn. Nhưng về sau ko nghĩ tới, nha đầu kia lang tính bản sắc liền hiện lộ ra, nàng thật là đối mỹ nữ không có hứng thú, lại đối soái ca khốc nam mê luyến cực kỳ, mà từ năm thứ nhất đến năm thứ hai trình độ si mê càng nghiêm trọng thêm, cuối cùng còn đi đến hủ nữ không đường về. . . . . .
Giờ phút này Lê duyệt đối với hành động của Trịnh Sơ Du tuy rằng thực ko nói gì, nhưng cũng ko muốn quét bạn tốt, liền ăn ngay nói thật: “Lúc giao tranh của ngươi thì hắn đang ngủ ngay bên cạnh hội trưởng, ra vẻ bị đánh thức. . . . . . Sau đó bức tranh liền lâm vào bi kịch. . . . . . Đến khi hắn khi nào trở về, chúng ta còn không có quen thuộc đến mức thảo luận vấn đề kia. . . . . .” Xem giao tình của hồ ly cùng hội trưởng ko phải là nông cạn, hội trưởng có lẽ biết a, chỉ là Sơ Du, ta xác thực không có cách nào khác thay ngươi làm, từ nay về sau cũng sẽ không làm loại hành động háo sức khiến người khác hiểu lầm.
“Vậy hắn thấy tranh của ta a? ! Đánh giá thế nào? ! Biểu lộ như thế nào? ! !” Nghe được Lạc Thiếu Thừa thừa xem qua tranh của mình, Trịnh Sơ Du thiếu chút nữa không có thét lên, nhân vật làm mưa làm gió ở trường thấy được tranh của mình . . . . . May mắn có giúp Duyệt Duyệt vẽ! LUCKY!
Lê Duyệt rất 囧, nhìn xem hảo hữu thần sắc tràn đầy hạnh phúc cùng chờ mong, nàng dám nói “Tranh của ngươi rất vô lương, bị người khác hoàn toàn khinh thường làm ta cũng bị khinh thường theo” sao? Nghĩ nghĩ, tên kia xem tranh xong quả thực đã nói một câu như vậy, tuy nhiên lời kia cũng không phải là mặt chữ ý tứ, bất quá. . . . . .”Hắn nói ngươi rất cố gắng, bảo ngươi tiếp tục cố gắng. . . . . .” Quên đi, chính mình trợn mắt nói lời bịa đặt cũng không phải lần đầu tiên, thêm một lần cũng ko sao.
“Duyệt Duyệt ~~~ ta thật hạnh phúc ~~~~~~” Trịnh Sơ Du triệt để lâm vào trong YY của mình không thể tự thoát ra được rồi, “Hảo, ta tiếp tục bức tranh! Lạc Thiếu hắn hội trông thấy tiến bộ của ta ! !” Trịnh Sơ Du nắm tay tỏ thái độ, ý chí chiến đấu hiên ngang.
Đối với tình thế phát triển theo hướng quỷ dị như thế này, chứng kiến hảo hữu lại bổ nhào lên bàn suy nghĩ một phen, Lê Duyệt tức có cảm giác áy náy, có thể nói lời đã nói ra như bát nước hắt đi, ko thể thu trở về, cũng đành phải thôi, nhắc nhở nàng nói: “Không cần phải lại bức tranh boy love, nam sinh sẽ không thích . . . . . .”
“Ừ, biết rõ!” Đầu cũng không ngầng lên, Trịnh Sơ Du trải rộng ra giấy ra bắt đầu phác thảo.
“Ta đây đi ngủ bù?” Bị Lạc Thiếu Thừa như vậy quấy rầy, Lê Duyệt sớm đã quên trước đối với Ám Dạ nói “Cho hắn một giờ suy nghĩ”…, tối hôm qua không có ngủ, hiện tại không có việc gì rồi, chỉ cảm thấy díp hết mắt vào.
“Ân, ngươi đi đi, ngủ ngon.” Rõ ràng trả lời.
“Sơ Du, không cần phải quá nghiêm túc. . . . . .”
“Ta biết rõ.”
“Ta đây ngủ. . . . . .” Thực xin lỗi Sơ Du, ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho ngươi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.