Giả Vờ Ngoan

Chương 28: Giống như dỗ bé con

Cẩn Du

04/02/2024

Nếu đã vậy rồi, Ngụy Triêm Y cô còn phải giả vờ làm gì nữa chứ?

Lau khô nước mắt, biểu tình cô trong nháy mắt đã thay đổi 180 độ, vẻ nhu nhược đáng thương ban nãy lập tức biến thành vẻ ngang ngược kiêu ngạo, “Chú út, con sẽ không gả cho tên này.”

Cô quay đầu đi luôn, Ngụy Lương gọi cô mấy tiếng cô cũng không quan tâm, hai người cứ thế trơ mắt nhìn Ngụy Triêm Y rời đi.

Ngụy Lương lại nhìn về phía Úc Thanh, đây là nhân vật mà ông không đắc tội nổi, tuy nói nhà họ Ngụy ở Bắc Lâm cũng coi như là gia tộc số một số hai, nhưng so với Úc gia của Liêu Thành thì vẫn có một sự chênh lệch không nhỏ.

Nhìn bộ dáng bình tĩnh không chút gợn sóng của Úc Thanh, dường như cũng không hề so đo với thái độ ban nãy của Ngụy Triêm Y.

“Triêm Y con bé này, từ nhỏ đã bị nhà chúng tôi nuông chiều đến hư rồi, Úc tổng cũng đừng chấp nhặt với nó nhé.”

Úc Thanh cười nhẹ, “Không sao.”

Ngụy Lương: “Úc tiên sinh uống trà đi.”

Úc Thanh gật đầu, tùy tiện dùng nắp ly nhẹ phất qua lá trà trong tách, Ngụy Lương cũng nhấp một ngụm, dường như là đã chuẩn bị xong lời nói, lúc này mới cẩn thận mở miệng: “Ngụy gia chúng tôi bây giờ cũng chỉ có mỗi Triêm Y là độc đinh thôi, về thân thế của con bé, những người khác trong dòng họ cũng không biết, lúc cha mẹ con bé qua đời con bé còn chưa thành niên, vẫn còn là đứa nhỏ mười mấy tuổi đầu mà thôi, anh trai với chị dâu tôi giao nó cho tôi chăm sóc, đứa bé này tuy được chiều từ nhỏ, nhưng lại là một người rất có chủ kiến, nhiều năm qua nó cứ du ngoạn khắp nơi như vậy, dẫn tới tính tình cũng kiêu ngạo không dịu dàng lắm, Úc tổng thứ lỗi cho nó. Còn nữa, tôi là chú của con bé, tôi vẫn tôn trọng ý nguyện của con bé nhiều hơn, cho nên lời cầu hôn của ngài Úc đây…”

Ông tạm dừng một lát, lại ngước mắt lên nhìn Úc Thanh, anh vẫn là cái dáng vẻ văn nhã ôn nhu đó.

Tâm tình Ngụy Lương bồn chồn hơn, Úc tam gia này đã tự mình tới cửa cầu hôn, thế mà còn bị từ chối, ông tưởng tượng thôi cũng thấy đau cả đầu rồi, châm chước rồi nói: “Úc tổng, lời cầu hôn này, tôi thấy… hay là thôi đi?”

Úc Thanh nhẹ nhàng đặt tách trà lên đĩa nhỏ trên bàn, vang lên một tiếng động nhỏ, anh chậm rãi nâng mắt lên.

Ngụy Lương lập tức thẳng người, khẩn trương nuốt nước miếng.

Úc Thanh ôn hòa lên tiếng: “Tôi muốn cưới Ngụy tiểu thư, hôn sự này không thể lùi.”

“Nhưng Triêm Y nhà chúng tôi không có tình cảm với ngài.”

Đến ngay cả việc vì sao Ngụy Triêm Y lại quen Úc Thanh, Ngụy Lương tính sau đó về sẽ hỏi cô thật kỹ một chút.

Úc Thanh trầm ngâm một lát, hơi hơi rũ mắt, thanh âm có hơi khàn, “Tôi biết, tôi sẽ cầu được lời đồng ý của cô ấy.”

Mấy hôm trước còn nói với Ngụy Triêm Y là cho cô cơ hội lựa chọn có muốn ở bên anh hay không, hôm nay đã tới cửa cầu hôn rồi, Úc Thanh rốt cuộc vẫn xem nhẹ bản thân muốn cô tới mức nào.

Ngay cả anh cũng cảm thấy bản thân là đồ đê tiện, nói một đằng làm một nẻo, đúng là nên đánh nên mắng, anh sẽ bồi tội với Ngụy Triêm Y, nhưng mà cứ nghĩ tới nếu cho cô quá nhiều cơ hội lựa chọn thì sau này rất có thể cô sẽ không chọn mình, Úc Thanh thực sự không thể chấp nhận được, ngay cả một giả thiết đơn giản thôi cũng khiến anh ghen ghét tới phát điên.

Úc Thanh tin rằng, trên đời này người có thể làm công chúa hạnh phúc chỉ có anh, anh không yên tâm, cũng tuyệt đối sẽ không nhường cô cho người khác.

Tuổi của Ngụy Lương còn lớn hơn mấy chục so với Úc Thanh, nhưng so sánh hai người với nhau, Úc Thanh càng giống như người lớn hơn, uy nghiêm nội liễm lại khiến người ta không dám coi khinh, rõ ràng chỉ ôn hòa nói mấy câu mà thôi nhưng lại có thể chặn hết tất cả đường lui của Ngụy Lương.

Ông âm thầm lau mồ hôi, lần đầu tiên đối mặt với Úc Thanh trong truyền thuyết, có hơi khẩn trương tý, nghe anh nói chuyện bình tĩnh như vậy, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.

“Ngụy tổng.” Úc Thanh cũng không vội vã gọi ông là chú út như Ngụy Triêm Y.

Theo lý, Ngụy Lương thật sự đúng là không kham nổi việc một nhân vật lớn như thế này gọi ông theo hàng trưởng bối, gọi Ngụy tổng vẫn ổn nhất.

Ông đáp một tiếng, vẫn rất khó xử: “Này… tôi vẫn phải hỏi ý của Triêm Y.”

Úc Thanh thoáng suy tư, “Nghe nói Ngụy tổng đang tranh một hạng mục với Chu thị? Tôi lấy nó về đưa cho Ngụy gia thì sao?”

Ngụy Lương: “…”

Thời buổi có quyền có thế là có tất cả như thế này, một chữ “lấy” lại có thể nói ra nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay đến thế.

“Này không thể lấy lợi ích làm ăn ra cân nhắc được, hạnh phúc của Triêm Y, nửa đời sau của con bé, tôi cược không nổi đâu, ngài…”

Úc Thanh ôn thanh: “Tôi yêu tiểu thư, ngài không cần hoài nghi tình cảm của tôi, mấy năm trước khi tôi với cô ấy chuẩn bị kết hôn lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi bởi vì một số hiểu lầm mà chia tay, hiện tại tôi không muốn trì hoãn, muốn chắc chắn chuyện này.”

Tiếng nói thanh lãnh như ngọc ôn hòa trình bày, Ngụy Lương lại há mồm khiếp sợ, Ngụy Triêm Y chưa từng nhắc tới chuyện mấy năm trước với ông, này cũng không kỳ lạ, rốt cuộc thì sau khi ba mẹ cô qua đời, cô cũng ít tâm sự với người khác, nhưng mấy năm trước Ngụy Triêm Y suýt gả cho Úc Thanh? Tin được không…?

Ngụy Lương bỗng nhiên nhớ tới lời đồn mấy năm nay, đồn rằng Úc Thanh yêu một ca nữ của Xuân Ngọc Đường, yêu đến chết đi sống lại, còn muốn cưới cô ấy, kết quả người còn chưa cưới được thì bình hoa nhỏ anh đặt trên đầu quả tim này đã qua đời, Úc Thanh cũng vì vậy mà điên mất mấy năm, tóc cũng bạc trắng nửa đầu.

Ngụy Lương lại liếc mắt nhìn tóc của Úc Thanh, màu đen, không có trắng nha.

Ông nào biết rằng, Úc Thanh là sợ Ngụy Triêm Y sẽ ghét bỏ mình giống như ông già, cho nên mới cố tình nhuộm tóc thành đen.

Khi cô không ở đây, anh cũng lười quan tâm, giờ cô về rồi, anh vì muốn cô bé nhà anh nhìn mình nhiều thêm một cái, đương nhiên phải chú ý tới dáng vẻ nhan sắc của bản thân rồi.

“Thế nào?” Úc Thanh thấp giọng thúc giục.

Bao nhiêu năm nay anh đều là ổn trọng bình tĩnh, làm việc luôn không nhanh không chậm, nhưng những chuyện liên quan tới Ngụy Triêm Y lại luôn không thể nào đúng mực thong dong nổi.

Ngụy Lương ho khan một tiếng: “Tôi có nghe được một số lời đồn, nói người Úc tổng thích là một ca nữ, đương nhiên, tôi không có ý nói cô gái kia không tốt. Nhưng Triêm Y nhà chúng tôi từ nhỏ đã kiêu ngạo, sao có thể cam tâm chồng tương lai của mình từng thích một cô gái khác đến như vậy chứ?”

Biểu tình của Úc Thanh vẫn nhàn nhạt: “Ca nữ mà Ngụy tổng nhắc tới, chính là cháu gái ngài, Ngụy Triêm Y.”

Ngụy Lương ngẩn ra.

Úc Thanh lại nhíu mi nói: “Còn nữa, cô ấy không phải ca nữ, chỉ là làm việc ở đó mà thôi.”

Nhiều năm qua anh luôn ở trong trạng thái bi thương thống khổ vì mất đi Ngụy Triêm Y, cũng không màng tới những thế sự ngoài kia, người xung quanh cũng sợ gợi lên những chuyện làm anh thương tâm nên cũng không nhắc tới những thứ liên quan tới Ngụy Triêm Y trước mặt anh, cho nên anh cũng không biết rằng lời đồn này đã truyền tới sai lệch như vậy, rất là không vui vì mấy lời nói xấu cô gái nhà anh như vậy.

Úc Thanh nghiêng đầu nhìn trợ lý Lưu: “Trở về Liêu Thành đánh tiếng ra ngoài, đám người lắm mồm lắm miệng đó chính là thiếu dạy dỗ, đừng để những lời nói bậy kia truyền tới tai phu nhân.”

Trợ lý Lưu: “Vâng ạ.”

Ngụy Lương đột nhiên phản ứng lại: “Úc tổng, Triêm Y nhà tôi sao lại đi Xuân Ngọc Đường làm ca… làm thêm rồi?”

“Vì dụ dỗ tôi.”

Ngụy Lương:?

Úc Thanh: “Nói chính xác thì, là tôi thiết kế, làm cô ấy dụ dỗ tôi.”

Ngụy Lương:????

Cuộc sống này cũng không dễ dàng gì, chú út bày tỏ không thể hiểu nổi cách chơi của giới trẻ.

Chẳng lẽ người Liêu Thành biết cách chơi hơn người Bắc Lâm hả ta?

Úc Thanh cũng không biết lời mình nói ra khiến người ta kinh sợ tới mức nào, anh đứng lên, thái độ mang theo sự khẩn thiết, khom lưng thấp giọng nói: “Tôi mến mộ tiểu thư nhiều năm, tâm tâm niệm niệm muốn cùng cô ấy đi hết quãng đời còn lại, nếu có thể có kiếp sau, nguyện đời đời kiếp kiếp yêu cô ấy. Hy vọng Ngụy tổng có thể thành toàn.”

Ngụy Lương lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng đỡ Úc Thanh đứng thẳng, khó xử ấp úng mất một lúc, “Như vậy đi, giờ Úc tổng cứ ở lại Ngụy gia, có thể làm bạn cũng có thể bồi dưỡng tình cảm với Triêm Y luôn. Cũng tiện cho tôi quan sát xem thái độ của Triêm Y với ngài là thế nào, nếu trong lòng con bé có ngài thì tôi nhất định sẽ không cản trở hôn sự này.”

Úc Thanh rốt cuộc cũng cong môi cười: “Cảm ơn.”

Ngụy Lương thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng không tiện dò hỏi kỹ tên Úc Thanh lưu manh này đã thiết kế cháu gái nhỏ nhà ông thế nào mà con bé lại đi dụ dỗ anh, tuy tâm tình ông vô cùng khó chịu, nhưng lại ngại thân phận và địa vị của anh, cho nên trên mặt vẫn phải giả lả cười, nuốt cục tức này vào trong bụng.

Sau khi thu xếp xong cho Úc Thanh, Ngụy Lương liền xông thẳng lên phòng Ngụy Triêm Y.

Ngụy Triêm Y ngủ bù dậy, tâm tình vốn đang rất tốt, thế mà lại bị Úc Thanh tới đột nhiên phá hỏng, cô định khi nào chú út qua thì sẽ dò hỏi một chút, cho nên liền ngồi ở biệt viện vừa cắm hoa vừa đợi.

Ngụy Lương nhanh chân đi tới, “Bà cô nhỏ! Con thành thật nói chú nghe, từ bao giờ mà con lại chọc vào nhân vật như Úc Thanh rồi?”

Ngụy Triêm Y cắt phăng cành hoa đi, chọn chỗ đẹp cắm vào trong bình, lười nhác nói: “Úc Thanh nói hết với chú rồi à.”

“Nói cái có cái không, chú cũng đâu thể mặt dày đi hỏi được.”

Dụ dỗ gì đó… quá thẹn rồi.

Ngụy Lương nhìn Ngụy Triêm Y: “Úc Thanh cũng không phải người lương thiện gì, con ngẫm lại xem, hắn từ nhỏ đã bệnh tật, sống tới được tận bây giờ, từ một người không có thứ gì trong tay bò lên được vị trí gia chủ của nhà họ Úc, hắn phải độc ác tới mức nào chứ, tâm cơ nhất định là sâu không lường được! Con nói đi, nói hết cho chú nghe, con nhảy vào bẫy rập của hắn kiểu gì hả, vì sao hắn lại thích con rồi?”

Ngụy Triêm Y thở dài: “Chú út, vấn đề này chú nên đi hỏi Úc Thanh mới đúng, sao con biết anh ta thích con từ lúc nào chứ?”

Ngụy Lương nghẹn lại: “Chú, chú không dám mà.”

“Chú sao vậy, tốt xấu gì thì giờ cũng là gia chủ của nhà họ Ngụy cơ mà.”

“Con cũng không phải không biết nhà chúng ta so với nhà họ Úc kém xa rất nhiều. Đúng rồi, sao con biết Úc Thanh là con trai ruột của mẹ con?”

Biểu tình Ngụy Triêm Y lạnh xuống: “Úc Thanh chính miệng nói, sau đó con có xác minh, là thật.”

Lúc mới đầu khi nghe được tin này, cô còn vì ân oán của người lớn mà có thành kiến với Úc Thanh, nhưng giờ nghĩ thoáng hơn, tuy cô ghét anh là thật, nhưng chung quy anh vẫn là con ruột của mẹ mình.

“May mà hiện tại lão gia của của nhà họ Úc đã bị kéo xuống, không thì chú cũng sẽ không tha cho lão! Cũng may mà quan hệ giữa Úc Thanh với ba hắn trước giờ không hòa thuận, nếu không chú cũng nhịn không được mà có thành kiến với hắn luôn.”



Ngụy Lương ngồi xuống: “Lời này con nói đúng, cha con bọn họ quả thực có thể gọi là kẻ thù của nhau, xét theo góc độ nào đó, Úc Thanh cũng có thể được coi là đồng minh của chúng ta, giúp chúng ta giải quyết được một mối thù lớn.”

Ông cẩn thận quan sát biểu tình của Ngụy Triêm Y, cũng không nhìn ra được có điểm gì khác biệt, tò mò hỏi: “Vậy dựa theo lời Úc Thanh nói, hắn hẳn là đã quen con từ rất lâu rồi, cũng đã sớm thích con, vậy nên mới thiết kế bẫy rập để con tới bên cạnh hắn, nhưng sau đó hắn làm gì mà hai đứa chia tay vậy?”

Ngụy Triêm Y bị gai hoa đâm vào tay.

Ngụy Lương nhướng mày, nhìn dáng vẻ này, xem chừng là trong lòng vẫn còn có Úc Thanh? Ông thoáng cái đã có suy nghĩ riêng.

Ngụy Triêm Y lạnh giọng đáp: “Con đoán anh ta nhất định là vừa đe dọa vừa dụ dỗ chú để chú đồng ý hôn sự này đúng không? Chú út, con nói chú nghe, không có cửa đâu! Con tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta!”

“Không xem xét tý nào hả? Chú thấy Úc tổng thích con lắm.”

“Không xem cũng không xét, chú út cũng nói rồi còn gì, tâm tư anh ta nặng như vậy, tàn nhẫn lại độc ác, chú cảm thấy con chơi được anh ta hả?”

Tâm của Ngụy Lương lại bắt đầu dao động, đúng vậy, cháu gái ông tuy thông minh thật, nhưng chắc chắn không thể tâm cơ bằng Úc Thanh, nếu mà gả cho anh, chắc chắn là bị anh ăn sạch rồi còn gì, không được không được. Ông liên tục lắc đầu.

Ngụy Triêm Y ôm bình hoa rời khỏi đây, lúc xoay người thì nhìn thấy Úc Thanh, cũng không biết anh tới từ lúc nào, cứ đứng lẳng lặng ở đó nhìn cô, dường như đã nghe được tất cả những gì hai chú cháu vừa nói, sắc mặt có hơi tái nhợt.

Ngụy Lương xấu hổ cười: “Sao Úc tổng lại ở đây?”

Úc Thanh không nói gì, yên lặng nhìn Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y cũng nhìn anh, “Xem ra chú út của tôi để anh ở lại rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh, cho dù anh có làm gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được gì đâu.”

Cô quyết định đi đường vòng, Úc Thanh lại vội vàng bước nhanh tới: “Triêm Triêm, anh chuyển hết tài sản đứng tên anh tới danh nghĩa của em nhé.”

Ngụy Triêm Y:?

Ngụy Lương:?

Úc Thanh dịu dàng cười: “Nói như vậy, có phải em sẽ cảm thấy là em chơi được anh hay không? Nếu sau này anh có lỗi gì với em, em cứ việc đuổi anh ra khỏi nhà, có được không?”

Ngụy Triêm Y nhịn không được bổ não ra hình ảnh Úc Thanh bị đuổi ra khỏi nhà.

Ngụy Lương cũng mong chờ nhìn về phía Ngụy Triêm Y.

Cô cười lạnh: “Tôi cũng không thiếu tiền.”

Ngụy Lương nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: “Triêm Y, đây không phải là chuyện có tiền hay không có tiền, đây là địa vị đó! Địa vị đó con có biết không!”

Ngụy Triêm Y liếc chú út một cái, chú út lập tức ngậm miệng.

Cô mở miệng: “Phiền chú út sắp xếp cho con một tài xế, con muốn tới nghĩa trang thăm ba mẹ con.”

Úc Thanh đi lên: “Anh đưa em đi.”

“Anh?”

“Em tìm con trai ruột của Ngụy phu nhân không phải là vì muốn hắn về nhà tế bái cha mẹ sao? Anh đi với em.”

Úc Thanh là con trai ruột của mẹ, Ngụy Triêm Y đương nhiên không thể cản anh đi tế bái, cô nhíu nhíu mày, cũng không có nói gì nữa.

Mộ của nhà họ Ngụy nằm ở giao lộ phía Tây của Bắc Lâm, bốn phía đều là đồi núi bao quanh, đi xe phải mất mấy tiếng đồng hồ, còn phải đi bộ lên một đoạn đường núi, bởi vì khi sinh thời, mẹ của Ngụy Triêm Y thích nơi non xanh nước biếc, không khí trong lành, vì thế nên Ngụy Triêm Y mới cố ý chọn nơi này làm nơi chôn cất cho bà.

Trợ lý Lưu đang lái xe, Ngụy Triêm Y với Úc Thanh ngồi ở phía sau, cô ôm bình hoa mình vừa cắm, ánh mắt Úc Thanh dừng ở trên bình, “Tặng bọn họ?”

“Ừ.”

“Thật đẹp, chắc chắn họ sẽ thích.”

Ngụy Triêm Y liếc anh một cái: “Bớt nịnh nọt đi.”

Ánh mắt tràn ngập vẻ ghét bỏ kiểu: Anh có là anh trai của tôi thì làm sao?

Thanh âm Úc Thanh dịu nhẹ quan tâm: “Anh giúp em cầm nhé?”

Ngụy Triêm Y đề phòng nhìn anh.

“Bình hoa này nhìn qua khá nặng.”

Cô cười lạnh: “Ngực không đập đá tôi còn chẳng sợ, giờ lại sợ ôm không nổi cái bình nhỏ này?”

Úc Thanh không lên tiếng, trầm ngâm mấy giây: “Ngực không đập đá?”

Ánh mắt anh thong thả chậm rãi dời từ trên mặt Ngụy Triêm Y xuống, nhẹ nhướng mày.

“Lưu manh!” Ngụy Triêm Y vung một cái tát qua, Úc Thanh nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, thân thể của Ngụy Triêm Y liền ngả về phía anh.

Úc Thanh thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt này của cô, than nhẹ cười khẽ: “Đợi anh tháo kính xuống rồi em đánh có được không? Hôm nay ra ngoài chỉ mang có một bộ, đánh vỡ rồi, chỉ sợ lát nữa sẽ phiền em dắt anh đi mất, anh đương nhiên rất muốn như vậy, nhưng lại sợ khiến em ghét bỏ.”

Úc Thanh tháo mắt kính xuống.

Ngụy Triêm Y biết, Úc Thanh mà tháo kính xuống thì sẽ càng thêm yêu nghiệt, con ngươi hẹp dài, đuôi mắt cong cong, anh thấp giọng nhẹ hỏi: “Triêm Bảo, đánh chứ?”

Ngụy Triêm Y không chút do dự, hung hăng vung một cái tát qua.

Một tiếng “chát” vang dội, mang theo oán khí suốt ba năm, phảng phất như đều đòi lại hết từ cái tát này, gương mặt nhợt nhạt của Úc Thanh bị đánh đến hơi đỏ lên, mặt nghiêng sang một bên.

Trợ lý Lưu kinh hoàng vô cùng, đột nhiên phanh gấp một cái Ngụy Triêm Y không đề phòng ngã dúi về trước, Úc Thanh lập tức duỗi tay bảo vệ thân thể và phần đầu của cô, ôm cô vào trong lòng.

Ngụy Triêm Y ngẩn ra.

Úc Thanh không vui: “Phu nhân chỉ đùa giỡn với tôi mà thôi, có vấn đề gì không?”

Trợ lý Lưu: “Dạ… không ạ.”

Úc Thanh có tính tình có thù tất báo, có người lén nói xấu anh thôi cũng bị anh ghi ở trong lòng rồi chỉnh cho một trận, chứ đừng nói đến giờ còn bị ăn một bạt tai, trợ lý là thật sự bị dọa sợ, cũng thật sự bội phục Ngụy Triêm Y.

Ngụy Triêm Y đẩy anh ra: “Sao, lực đạo này đánh có sảng khoái không?”

Úc Thanh gập ngón tay khẽ chạm vào sườn mặt nóng rát, mang mắt kính lên, cười khẽ: “Không tệ, sau này anh cũng không cần lo lắng em sẽ bị bắt nạt nữa.”

“Anh không bắt nạt tôi là tốt lắm rồi.”

Úc Thanh dịu dàng: “Anh sẽ không bắt nạt em nữa.”

Một cái tát này đối với anh mà nói thì chẳng đáng tức giận chút nào.

“Trước đây anh bắt nạt tôi còn ít à?”

Úc Thanh ngừng một chút: “Xin lỗi em.”

Anh rũ mắt nhìn cô, thái độ khẩn thiết đến mức có hơi hèn mọn: “Triêm Bảo, thật sự xin lỗi em.”

“Anh hiểu, cho dù anh nói gì đi nữa, làm gì đi nữa, em đều rất ghét anh.”

“Em có thể ghét anh, nhưng đừng đuổi anh đi, được không em?”

“Đến mức này sao Úc Thanh, anh nhìn tôi cho kỹ đi.”

Ngụy Triêm Y ngồi thẳng lên, ghé sát mặt vào mặt anh, chỉ vào bản thân nói: “Tôi, bị chiều đến hư rồi, ngang ngược không nói lý, có nói lý đi nữa thì cũng sẽ không chịu buông tha cho người ta, không phải công chúa nhưng lại mắc bệnh công chúa, tất cả những khiếm khuyết trên người tôi tôi đều biết hết, nhưng tôi sẽ không thay đổi, tôi muốn cứ thế mà làm theo ý mình, vừa hư vừa đáng ghét, tôi nói anh nghe, nếu anh mà còn quấn lấy tôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục đánh anh, tiếp tục mắng anh, đến lúc đó đừng có trách tôi không chừa cho anh chút mặt mũi.”

Thái độ kiêu ngạo này hoàn toàn chính là một cô đại tiểu thư bị chiều hư.

Úc Thanh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, chậm rãi cười: “Em là cô bé mà Úc Thanh anh thích, có thể tùy hứng làm loạn.”

Ngụy Triêm Y: “…”

Thật đúng là bá đạo.

Cô mặt không cảm xúc ngồi cách xa anh một chút.

Xe tiến vào dưới chân núi, Ngụy Triêm Y ôm bình hoa xuống xe, quét mắt qua Úc Thanh, má phải anh hơi đỏ lên, trông khá nổi bật trên làn da tái nhợt kia, cô lạnh lùng chậc một tiếng, không để ý tới anh nữa, một mình đi lên núi.

Úc Thanh đi ở phía sau cô, “Ba năm trước chúng ta đi chùa ở trên núi cũng từng đi qua con đường nhỏ giống như thế này.”

Bước chân Ngụy Triêm Y hơi dừng, sau đó liền tăng tốc.

Cô không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan tới ngôi chùa đó, trái tim cô cũng từ lúc đó mà bắt đầu không thuộc về chính mình nữa, mà hiện tại Úc Thanh lại luôn muốn làm tâm cô dao động.

Hai người giữ một khoảng cách không gần không xa, Úc Thanh thỉnh thoảng sẽ nói một câu, Ngụy Triêm Y thì coi anh là không khí.



Đứng ở trước bia mộ của đôi vợ chồng Ngụy thị, Ngụy Triêm Y đặt bình hoa trong tay xuống trước mộ, “Ba, mẹ, con tới thăm hai người đây.”

Úc Thanh nhìn cô nói chuyện, cô gái nhỏ kiêu ngạo tùy hứng lúc trước trong chớp mắt đã trở nên ôn nhu dịu dàng như vậy.

Ngụy Triêm Y quỳ gối xuống trước bia mộ, nhẹ vuốt ve di ảnh của đôi vợ chồng, “Xin lỗi hai người, giờ mới về thăm hai người được.”

“Mẹ, mẹ có ăn cơm đều đặn không đó? Gần đây sức khỏe thế nào rồi?”

“Ba, ba uống ít rượu thôi nhé, phải chăm sóc mẹ thật tốt nữa.”

“Ở trên trời cũng phải thật hạnh phúc, đừng quá nhớ con, con sống tốt lắm.”

Mặt mày Úc Thanh giãn ra, thần sắc trở nên nhu hòa.

Anh đột nhiên cảm thấy cực kỳ may mắn, người anh thích được nuông chiều mà lớn lên, tuy là cô nhi nhưng chưa từng chịu khổ.

Từ nhỏ cô đã có người yêu thương, được người dỗ dành, nên là vậy mới đúng, không cần giống như anh, bị vứt bỏ ở một xó không người hỏi han, nếm trải đủ loại lạnh nhạt.

May mà như vậy, may mà công chúa của anh hạnh phúc.

Úc Thanh cũng quỳ xuống, nhìn di ảnh của người phụ nữ trước bia mộ, cũng không nói gì, chỉ yên lặng cảm ơn bà ở trong lòng, cảm ơn bà vì đã yêu thương bảo bối của anh.

Có lẽ trước đây Úc Thanh thật sự hận mẹ mình, nhưng bây giờ, anh chỉ cảm thấy biết ơn bà.

Nếu không phải người bị tiễn đi là anh, như vậy Ngụy Triêm Y sẽ lớn lên trong cô nhi viện, cuộc sống của cô sẽ khác, có lẽ là một phiên bản khác của Úc Thanh.

May mà người đi là anh, may mà Ngụy Triêm Y thoát khỏi cuộc sống đó, may mà cô không phải chịu khổ.

Ngụy Triêm Y quay đầu, còn có thể nhìn thấy sườn mặt đỏ lên vì bị cô đánh của Úc Thanh, “Ba mẹ, con tìm được…”

Cô cưỡng ép sự bài xích ở trong lòng xuống: “Anh trai rồi, anh ấy tới thăm hai người đây.”

Úc Thanh cười dịu dàng, ngỏ lời: “Triêm Triêm, có thể cho anh mượn một bông hoa không?”

Ngụy Triêm Y ừ một tiếng.

Úc Thanh rút một cành hoa từ bình hoa của cô ra, đặt xuống trước mộ người phụ nữ, “Nhìn ngài đẹp như vậy cơ mà, Triêm Triêm rất giống ngài.”

Ngụy Triêm Y nhìn anh.

Cô căn bản không phải con gái ruột của mẹ, mà đứa con trai ruột của bà lại nói cô rất giống Ngụy phu nhân, cô nghi hoặc, không phải anh rất ghét mình khi đã cướp đi tình yêu của mẹ sao?

Úc Thanh nhìn người phụ nữ trên bia mộ, “Cảm ơn ngài đã nuôi Triêm Triêm tốt như vậy, sau này ngài không cần lo lắng nữa, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Ngụy Triêm Y ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Bớt nịnh đi.”

“Không có nịnh, chúng ta là duyên trời tác hợp, duyên phận mà trời cao đã an bài.”

Ngụy Triêm Y: “…”

Mẹ nhà anh!

Ngụy Triêm Y đứng lên rời đi, Úc Thanh cũng đứng dậy khom lưng ba lần rồi mới đi theo cô.

Cô đi rất nhanh, Úc Thanh nhíu mày, dịu giọng dặn dò: “Triêm Triêm, đường nhỏ gập ghềnh, em đi chậm chút.”

“Triêm Triêm, anh cõng em nhé.”

“Đừng giận, anh xin lỗi em có được không.”

“Anh sẽ không đuổi theo em, em đi chậm chút.”

Ngụy Triêm Y quay đầu trừng anh: “Anh nói lắm quá!”

Lúc anh ít nói thì đúng là một chữ cũng cạy không ra, lúc mà dông dài lên thì chính là quản trời quản đất, trước kia đã thế rồi, chỉ cần váy cô có hơi hở là anh nhất định sẽ nghiêm túc dạy dỗ cô, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không chút thay đổi.

Ngụy Triêm Y quay đầu tiếp tục đi, tốt nhất là bỏ xa anh, đột nhiên ở lối rẽ nhảy ra vài người cầm dao gào lớn: “Cướp đây! Lấy hết đồ giá trị của chúng mày ra đây!”

Ngụy Triêm Y nhận ra bọn cướp này, còn không phải là đám người cướp xe bus ba năm trước à? Đúng là núi xanh vẫn còn dòng chảy siết, cái gì cũng không thay đổi nha.

Úc Thanh nhíu mày, bước nhanh tới trước mặt kéo Ngụy Triêm Y ra sau, Ngụy Triêm Y lại duỗi tay đẩy anh ra, khinh bỉ nói: “Anh tránh xa chút, đỡ cho thân thể bệnh tật kia lại bị thương, đến lúc đó tôi còn phải cõng anh xuống núi, phiền lắm!”

Úc Thanh càng nhíu mày chặt hơn: “Đừng náo loạn, tới đây với anh.”

“Anh mới đừng có náo loạn ấy, anh biết đánh nhau không?” Ngụy Triêm Y xắn tay áo, xoa xoa cổ tay.

Bọn cướp cũng nhận ra hai người, đây không phải là người đàn ông ba năm trước đã tống bọn chúng vào ngục giam sao? Lúc trước bởi vì bọn chúng suýt chút nữa đâm hỏng mắt Ngụy Triêm Y mà đã bị Úc Thanh dạy dỗ một trận nhớ đời, sau đó lại bị tống cổ vào ngục giam, lúc này vừa mới ra ngục đã gặp được người quen cũ, đám cướp sợ hãi rụt rè không dám tiến lên.

Ngụy Triêm Y không quan tâm tới sự lo lắng của Úc Thanh, nhảy nhảy đấm đấm vào không khí làm tư thế chuẩn bị, định dùng một thân võ nghệ cao minh của mình làm Úc Thanh nhụt chí, biết khó mà lui.

“Họ Úc kia, lăn xa một chút, tôi sợ tý máu bắn lên người anh đấy.” Khí thế bá vương ào ào tới.

Ngụy Triêm Y nhào về phía bọn cướp, dưới chân đột nhiên vấp một cái, động tác thay đổi, khí thế bá vương lập tức giảm xuống, biểu tình có chút vặn vẹo khó coi.

Má nó chứ, chưa khai chiến đã đổ máu mẹ rồi.

Cmn, cố ý chơi cô đúng không!?

Bọn cướp nhân thời cơ lao tới, thân thể sắp ngã sấp xuống của Ngụy Triêm Y bị một cánh tay ôm lấy, Úc Thanh ôm chặt eo cô, đá văng đám cướp ra xa, cũng không phải đá bừa, vừa nhìn liền biết rất có kết cấu.

Ngụy Triêm Y nhịn đau trợn tròn mắt nhìn, Úc Thanh biết đánh nhau à?

Úc Thanh bế cô lên, tìm tảng đá lớn cẩn thận đặt cô xuống, hơi chau mi chạm chạm vào cái chân bị trật của cô.

Anh cởi áo khoác khoác lên cho cô, xoa tóc cô, “Triêm Bảo ngoan, cho anh năm phút.”

Ngụy Triêm Y:???

Kế đó, cô được chứng kiến một màn mà tới nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng được, Úc Thanh đánh nhau thế mà lại hung ác như vậy, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, dao nhọn trong tay đám cướp bị anh tóm được cổ tay bẻ xuống, dao rơi ra được anh đỡ lấy, sau đó vung lên vững vàng cắm thẳng ở trên thân cây.

Ngụy Triêm Y nhìn con dao kia, trợn mắt há mồm, cứng đờ nhìn Úc Thanh, cô phát hiện sau khi Úc Thanh ném dao của đám cướp xong còn cố ý đạp một cái vào mắt cá chân chúng, mỗi tên một phát, dường như đang báo thù cho cái chân của Ngụy Triêm Y.

Ngụy Triêm Y nhìn Úc Thanh đánh nhau, thế mà lại có hơi đỏ mặt, tuy đúng là rất đẹp trai, nhưng khác với vẻ đẹp trai dịu dàng văn nhã như mọi ngày, có điều đây không phải nguyên nhân khiến cô đỏ mặt.

Nguyên nhân là vì…

~ “Anh tránh xa chút, đỡ cho thân thể bệnh tật kia lại bị thương, đến lúc đó tôi còn phải cõng anh xuống núi, phiền lắm!”

~ “Anh mới đừng có náo loạn ấy, anh biết đánh nhau không?”

~ “Họ Úc kia, lăn xa một chút, tôi sợ tý máu bắn lên người anh đấy.”

Mấy câu kia cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô như cái máy phát nhạc, Ngụy Triêm Y nhớ tới bộ dáng ban nãy của mình, sắc mặt vô cùng khó coi, giống như con đần ở trước mặt đại lão giấu nghề ấy.

Không đến năm phút, đám cướp đã ngã rạp ra đất, hoàn toàn không bò dậy nổi nữa.

Úc Thanh bước nhanh trở về, ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩm thận đụng vào cổ chân cô: “Triêm Bảo có đau không?”

Đau thì đau thật, nhưng Ngụy Triêm Y giả ngầu thất bại, cũng không thể quá chột dạ ở trước mặt anh được, cô lắc lắc đầu.

Trong mắt Úc Thanh lộ ra vẻ đau lòng, Ngụy Triêm Y chịu không nổi cái ánh mắt này của anh, nói sang chuyện khác: “Báo cảnh sát đi, bắt hết chúng lại!”

Giống như học sinh tiểu học mách tội với người lớn.

Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa tóc cô, giống như dỗ bé con: “Ừ, bắt hết lại, báo thù cho Triêm Bảo.”

Lại hơi nâng mu bàn tay cô lên: “Chúng ta cùng tới cục cảnh sát, nhốt hết bọn họ lại, bọn họ muốn bắt nạt em, thật đáng chết mà.”

Ngụy Triêm Y:?

Thế mà lại dùng giọng điệu ôn nhu sởn tóc gáy như vậy.

Biến thái!

Úc Thanh thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ, anh không nỡ mắng em đâu.”

Xem đi xem đi, anh ta quả nhiên là tên biến thái, cô nghĩ cái gì anh ta biết hết kìa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giả Vờ Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook