Giả Vờ Ngoan

Chương 14: Kim ốc tàng kiều

Cẩn Du

19/01/2024

Ngụy Triêm Y ngất xỉu đương nhiên là giả vờ, chỉ cần có thể giữ chân Úc Kỳ một lúc, không cho cậu ta đuổi kịp tới hầm ngầm rồi phát hiện ra Tô Lăng đã bị cứu đi là được.

Cô được Úc Thanh ôm lên xe, nằm ở trong lòng anh, bàn tay người đàn ông mềm nhẹ nâng đầu cô lên, để cô thoải mái dựa vào khuỷu tay anh, hơi thở xung quanh đều ngập tràn mùi trầm hương thoang thoảng trên người Úc Thanh.

Anh nhìn qua có chút ốm yếu, nhưng cái cơ thể này lại rất săn chắc, cho dù cô nhắm cả hai mắt không nhìn thấy bất cứ thứ gì đi chăng nữa thì cũng có thể đoán được bộ dáng hiện tại của mình đang là thế nào.

Vì sao anh không để cô ở bên cạnh, vì sao lên xe rồi mà vẫn còn ôm cô vậy!?

Lúc sau, cô lại nghe được một ít tiếng sột soạt, hẳn là đám vệ sĩ của bọn họ đang lần lượt lên xe, ngay sau đó, xe lăn bánh rời đi, hướng đi là biệt thự của Úc Thanh.

Trong lòng Ngụy Triêm Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Tô Lăng với Mạc Khả cùng hai mươi mấy người kia an toàn rời đi là tốt rồi, sau này cô cũng không cần lo gì nữa.

Đương nhiên, cảm giác hiện tại khi bị Úc Thanh ôm trong ngực cũng không hề dễ chịu, cô có thể cảm giác được tầm mắt đánh giá của anh.

Bình bình tĩnh tĩnh, không nóng không lạnh.

Giống như đang xem một món đồ vậy.

Ngụy Triêm Y chửi thầm: Nếu anh đã coi thường tôi như vậy thì ôm tôi làm quái gì chứ? Điên à!

Ánh mắt như vậy, cho dù cô có nhắm mắt cũng không hề thoải mái chút nào, thậm chí còn như đứng trên đống lửa, ngồi ở đống than vậy, khẩn trương tới mức hô hấp cũng chậm lại.

Ngón tay Úc Thanh xoa xoa khuôn mặt cô, đầu ngón tay trượt từ giữa mày cô xuống, thong thả mơn trớn gương mặt xinh đẹp, giống như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật đẹp nhất thế gian, động tác của anh vừa cẩn thận vừa trìu mến.

Trong nháy mắt đó, Ngụy Triêm Y thậm chí còn cảm thấy, Úc Thanh thích là thích cái gương mặt này của cô mà thôi.

Ánh mắt anh nhìn cô dần dần trở nên nóng bỏng.

Xe vốn đang chạy vững vàng lại bởi vì đi qua một đoạn xóc mà bị cấn lên một chút, Úc Thanh lập tức đưa tay bảo vệ đầu cô không bị đập xuống.

Cánh tay cô bởi vì chiếc xe bị xóc mà rũ xuống khỏi ngực Úc Thanh, lúc sắp bị đụng vào kệ, Úc Thanh lại nhanh chóng nắm lấy tay cô, rũ mắt nhìn cô, Ngụy Triêm Y vẫn chưa tỉnh.

Anh nhẹ nhàng chậm chạp thả tay cô trở về chỗ cũ, lại một lần nữa ôm cô thật chặt, cẩn thận nhìn cô một cái, thấy cô gái trong lòng mình không hề bị chuyện phát sinh ngoài ý muốn này mà bừng tỉnh, lúc này anh mới thả lỏng người, lúc nâng mắt lên, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo: “Lái xe kiểu gì đấy?”

“Tôi xin lỗi tiên sinh.”

Có khúc nhạc đệm nho nhỏ này, người lái xe càng thêm cẩn thận hơn, từ mỗi một động tác của ông chủ ban nãy, họ cũng đã nhìn ra được phần nào, tốt nhất là đừng để người phụ nữ trong lòng anh có bất cứ thương tổn gì.

Sau khi về tới nhà, Úc Thanh cũng không ném cô cho người khác.

Nhưng mà Ngụy Triêm Y không ngờ tới là, cho tới khi đặt cô lên giường, Úc Thanh cũng không có rời đi, anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, động tác cẩn thận dịu dàng, thậm chí còn có cảm giác yêu thích không nỡ buông tay.

Từ lúc giả bộ bất tỉnh cho tới giờ đã hơn một tiếng, cô thầm đánh giá thời gian, xem xét xem nên tỉnh lại lúc nào mới thích hợp, có điều tỉnh lúc nào chứ tuyệt đối không phải là tỉnh trong cái hoàn cảnh xấu hổ như hiện tại.

Dày vò trong chốc lát, cô nghe thấy tiếng hít thờ đều đều của Úc Thanh, dường như anh thực sự đã ngủ rồi. Ngụy Triêm Y cũng có chút mệt mỏi, mấy ngày qua cô vẫn luôn tìm kiếm Tô Lăng, ăn không ngon ngủ không yên, thù này, cô nhất định sẽ ghim Úc Kỳ thật kỹ.

Sau khi dùng tất cả những từ ngữ thô tục mà mình biết thăm hỏi Úc Kỳ và 18 đời tổ tông nhà cậu ta, cô dần dần ngủ thiếp đi.

Nói cũng buồn cười, cô là bị đói tới tỉnh.

Cả người đang trong trạng thái hoàn toàn thoát lực, lúc từ trên giường bò dậy mới phát giác bản thân đang nằm trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy, quần áo trên người cũng được thay ra, đổi thành váy ngủ tơ tằm màu đỏ.

Bên ngoài có ánh sáng mặt trời chiếu vào dừng ở trên một góc giường của cô, ánh sáng nghiêng nghiêng ánh lên nửa bên mặt Ngụy Triêm Y, làn da trắng nõn của cô cơ hồ giống như trong suốt vậy.

Ngụy Triêm Y có chút hoảng hốt, giống như lại trở về mấy năm về trước, cô vẫn còn là cô chủ của nhà họ Ngụy, lúc ba mẹ cô vẫn còn khỏe mạnh, mỗi sáng cô thức dậy đều là tỉnh lại trong căn phòng xinh đẹp như thế này.

Xuống giường, trên mặt đất phủ một tấm thảm lông tơ màu trắng, dẫm lên rất mềm, Ngụy Triêm Y nhàn nhạt liếc mắt một cái, đi tới cạnh cửa sổ.

Cúi đầu nhìn xuống, đây là lầu hai, trên vách tường có dây đằng uốn lượn, cây tử đằng màu xanh lục kéo dài sắp tiến vào bên trong phòng ngủ của cô.

Đưa mắt nhìn một lượt, nhìn tới đâu đều thấy toàn là hoa tường vi.

Ánh mặt trời ấm áp, thời tiết rất tốt.

Vào một ngày đẹp trời rực rỡ như thế này, cô đã bị Úc Thanh bắt giữ mất rồi.

Đạt được mục đích, tâm tình Ngụy Triêm Y không tệ lắm.



Cô xoay người cẩn thận đánh giá căn phòng ngủ này, sau khi xem xong, tự đáy lòng Ngụy Triêm Y cảm thấy có khả năng Úc Thanh đã coi cô thành một cô thiếu nữ có giấc mơ trở thành công chúa luôn rồi.

Tất cả đồ đạc trong căn phòng đều rất tinh xảo xa hoa, nhưng nó đều quá mức “hường phấn”, Ngụy Triêm Y không thích phong cách này lắm.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, biểu tình bình tĩnh của Ngụy Triêm Y lập tức trở nên bi thương hậm hực.

Đi vào là mấy cô hầu gái, nhìn thấy Ngụy Triêm Y đang bàng hoàng bất lực đứng trước cửa sổ, bọn họ đều nhớ lại lời dặn dò của Úc Thanh, chỉ sợ cô sẽ nghĩ quẩn.

Nhóm hầu gái vội vàng đặt đồ đạc trong tay xuống, đỡ Ngụy Triêm Y tới giường, một người trong đó hỏi: “Tiểu thư, cô đói bụng chưa ạ?”

Đói, đương nhiên là đói rồi, nhưng diễn kịch càng quan trọng hơn.

Ánh mắt Ngụy Triêm Y đong đầy nước mắt: “Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”

Cho dù đã thành công ở lại bên cạnh Úc Thanh thì cô cũng không thể thả lỏng cảnh giác, giả vờ vẫn phải tiếp tục giả vờ.

“Đây là nhà họ Úc.” Hầu gái giống như sợ cô không hiểu, lại bổ sung: “Là nhà của Úc tam gia.”

“Sao tôi lại ở trong nhà của anh Úc?”

Nhóm hầu gái hai mặt nhìn nhau, một hầu gái lớn tuổi không đành lòng thấy cô khóc thương tâm như vậy, liền dịu dàng an ủi: “Tiểu thư, cô là được Úc tiên sinh mang về đây, còn vì lý do gì lại mang cô về, chúng tôi cũng không rõ lắm. Nhưng Úc tiên sinh đã dặn dò rồi, bảo chúng tôi phải chăm sóc cô thật tốt. Bây giờ ngài ấy đang có việc bận, chờ ngài ấy bận xong sẽ trở về thăm cô, nếu cô có gì muốn hỏi thì có thể hỏi trực tiếp ngài ấy.”

Thật ra trên dưới Úc gia đều vô cùng tò mò với Ngụy Triêm Y, bắt đầu từ một khoảng thời gian trước, Triệu Diệu bên cạnh Úc Thanh đã sai người thiết kế một tòa biệt thự ở trong hoa viên này, tòa biệt thự này phải nói là được tiến hành cải tiến ngày đêm không nghỉ.

Vốn mọi người còn cảm thấy kỳ lạ, từ khi nào Úc tiên sinh thích có một căn nhà mới như vậy, cho tới khi nhìn thấy Ngụy Triêm Y mới hiểu được, thì ra anh muốn nuôi một tiểu mỹ nhân mềm mại ở đây, thế nên mới đặc biệt thiết kế một tòa “lâu đài” xinh đẹp để kim ốc tàng kiều.

Ngụy Triêm Y giả vờ khóc lóc một lúc, bụng đói tới không chịu được nữa mới bảo hầu gái bưng đồ ăn tới, sau khi hầu hạ cô ăn xong, cô lại bắt đầu nâng cao tinh thần giả vờ yếu đuối.

Sau cả một buổi sáng “yếu đuối”, cô rốt cuộc cũng gặp được Úc Thanh.

Cửa bị Triệu Diệu đẩy ra, anh ngồi trên xe lăn được người đẩy vào trong.

Úc Thanh mặc áo sơ mi, quanh thân tỏa ra khí chất nội liễm văn nhã, tướng mạo thanh tuyệt anh tuấn, tuy đã gặp qua bộ dáng này của anh vô số lần, Ngụy Triêm Y vẫn nhịn không được mà tán thưởng.

Người gì đâu mà đẹp thế không biết, có điều tính cách quá khó nắm bắt.

Xe lăn dừng ở mép giường, Úc Thanh dịu dàng nhìn cô.

Dựa theo lẽ thường, hiện tại Ngụy Triêm Y nên coi anh như là cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Cô nhút nhát sợ sệt giữ chặt tay anh.

Úc Thanh nhướng mày.

“Anh Úc, cầu xin anh đi cứu Tô Lăng có được không, anh là chú của Úc Kỳ, cậu ta nhất định sẽ nghe lời anh nói mà.” Cô nhẹ giọng khóc nấc lên, bộ dáng đáng thương vô cùng, dù cho ai nhìn cũng đều sẽ mềm lòng.

Bàn tay lạnh lẽo của Úc Thanh sờ lên mặt cô, hỏi: “Sao em lại ở gần hầm ngầm của Úc Kỳ?”

Ngụy Triêm Y sửng sốt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lý do thoái thác: “Tôi, tôi với cậu ta là bạn cùng lớp, chuyện cậu ta có hầm ngầm không phải là bí mật gì, tôi là nghe người khác nói. Gần đây quan hệ của cậu ta với Tô Lăng cũng không tốt, hai người đó dường như xảy ra một ít tranh cãi nhỏ. Tô Lăng lại mất tích nhiều ngày như vậy, tôi nghi là Úc Kỳ…, cho nên mới hỏi thăm khắp nơi, muốn tới xem một chút, nhưng chỉ có thể tìm được vị trí đại khái, căn bản không thấy địa điểm cụ thể là ở chỗ nào.”

Nói tới đây, cô có hơi nóng nảy: “Anh Úc, tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách nhưng cũng không dùng được. Chỉ có thể cầu xin anh cứu Tô Lăng, xin anh đi cứu anh ấy đi, tôi sẽ cảm tạ anh cả đời!”

Anh cũng không cần cô cả đời cảm tạ anh, anh chỉ cần cô ở bên anh cả đời là được.

Úc Thanh cười nhạt: “Đã cứu hắn cho em rồi, nhưng nếu em đã xin anh, sao anh có thể không thỏa mãn em được?”

Trong lòng Ngụy Triêm Y trợn trắng mắt, tên điên này giả vờ đúng là giống thật, Tô Lăng rõ ràng là do cô mất công cứu về có được không!

Trong lòng thì hùng hùng hổ hổ như thế, trên mặt cô lại là ý cười sung sướng không dám tin: “Thật sao!”

“Ừ, là thật.” Lòng bàn tay anh muốn xóa đi vệt hồng hồng ở đuôi mắt cô, nhưng không được.

Ánh mắt anh u ám, cô thế nhưng lại khóc vì tên đàn ông khác.

Thật khiến người ta ghen ghét tới phát điên.



“Cho nên, em chuẩn bị cảm ơn anh thế nào?” Thanh âm anh khàn đi.

Hai mắt Ngụy Triêm Y đẫm lệ, sửng sốt: “Tôi… tôi…”

Hai mắt Úc Thanh híp lại: “Triêm Triêm, ở bên anh.”

“Không được!” Tiểu đáng thương trở mặt liền không nhận.

Úc Thanh cười một cái.

Anh duỗi tay vuốt mái tóc dài của cô, bị Ngụy Triêm Y né tránh, cô mưu đồ muốn dịch xa ra khỏi anh, nhưng lại bị Úc Thanh túm lấy mắt cá chân, mắt cá chân tinh xảo trắng nõn kia bị bàn tay to rộng của anh nắm chặt, anh kéo chân cô đặt lên đùi mình, “Là tự em đưa tới cửa, còn không hiểu sao?”

“Anh thả tôi ra!”

Úc Thanh chỉ im lặng vuốt ve da thịt non mịn trên mu bàn chân cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Chân Ngụy Triêm Y dùng sức đạp loạn.

Nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá xa, huống chi cô còn đang diễn kịch, lực đạo ít nhiều cũng thu lại, bằng không cô sợ nếu mình dùng nhiều sức một chút thì có lẽ sẽ đạp ngã tên này mất. Nhưng mà cô không thể, cô đang sắm vai một con cá trong chậu chim trong lồng nhu nhược đáng thương, không phục bị giam giữ nên la lối khóc lóc chơi xấu.

Đương nhiên, Úc Thanh vô cùng chiều theo ý cô, để mặc cô tức giận xong, anh cười nhẹ, thanh âm khàn khàn nhẹ dỗ: “Ngoan nào.”

Nếu không, anh thực sự không thể đảm bảo mình có thể lại bắt nạt cô hay không mất.

“Anh Úc, sao anh lại trở thành như vậy?”

Tựa như là nghe thấy cái gì cực kỳ buồn cười, tay Úc Tay để bên môi, bất đắc dĩ lắc đầu cười, cảm thán: “Đúng là cô ngốc.”

“Có việc muốn cầu xin người ta thì phải có giác ngộ của người đang xầu xin, em không hiểu cũng không sao, bây giờ anh dạy em. Dùng em đổi hắn, không cho chọn cái khác.”

Ngụy Triêm Y ngẩn ra.

Một bộ dáng bị đả kích thật lớn, hai mắt trợn to, môi run rẩy: “Anh… anh!”

“Đúng là vô liêm sỉ!” Cô phẫn hận nhìn Úc Thanh.

Úc Thanh mỉm cười, không phản bác.

Anh ôn hòa cười nói: “Em không có nhiều thời gian nghĩ đâu, bây giờ phải trả lời anh ngay.”

Anh đột nhiên túm chặt mắt cá chân cô kéo lại dây, ánh mắt bình tĩnh không chút độ ấm, lại dịu dàng vén một lọn tóc ra sau tai cho cô: “Triêm Triêm, nếu em còn dám nghĩ tới người đàn ông khác, anh sẽ dùng cách em không thích dạy em phải nghe lời.”

“Đồ điên!”

Cô cắn môi không cam lòng liều mạng giãy giụa, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh được kìm kẹp của Úc Thanh, một lúc sau, có lẽ là mệt rồi, cô cũng không đấu tranh một cách vô ích nữa, chỉ thất hồn lạc phách dựa vào mép giường, trên mặt vẫn chảy nước mắt, cả người rũ xuống, khóc tới hơi thở hỗn loạn.

Úc Thanh ngồi trên xe lăn thưởng thức, bên môi treo nụ cười nhợt nhạt, tâm tình rất tốt.

Ngụy Triêm Y rưng rưng hung tợn nói: “Cho dù anh chiếm được thể xác tôi thì cũng không chiếm được trái tim của tôi đâu!”

Xem như là thỏa hiệp, là một loại đồng ý.

Úc Thanh ôm cô ngồi lên xe lăn của mình, từng chút từng chút lau khô nước mắt của cô, tiếng nói mỏng lạnh, nhẹ cười trào phúng: “Ai cần trái tim của em?”

Anh chỉ muốn gương mặt xinh đẹp này của cô mà thôi.

——-

Tác giả có lời muốn nói:

Úc Thanh hiện tại: Anh chỉ yêu gương mặt này của em, ai cần trái tim em chứ?

Triêm Triêm: OK, tốt nhất là anh nên nhớ kỹ mấy lời này!

-> Thật ra không phải như vậy đâu, Úc Thanh rất thích công chúa, thấy cô khóc vì người khác nên mới ghen tỵ mà nói thế thôi

Đương nhiên, hiện tại Úc Thanh mạnh miệng bao nhiêu thì sau này sẽ hèn mọn bấy nhiêu nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giả Vờ Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook