Chương 16: Triêm Triêm của anh
Cẩn Du
23/01/2024
Dương Hi dường như là quá tủi thân cho nên mới lì lợm la liếm ôm chặt
hai chân Ngụy Triêm Y khóc tới rung trời chuyển đất, nước mắt nước mũi
cũng cọ hết lên đùi cô, Tô Lăng với Mạc Khả hợp lực kéo cô ta cũng không kéo được.
Cô ta ôm chặt cứng: “Cô chủ, cô chủ, cô thu lưu tôi đi mà!”
Ngụy Triêm Y:???
Sao nghe giống như cô là tú bà quá vậy?
“Cô buông ra trước đã.”
Dương Hi ngẩng đầu nhìn Ngụy Triêm Y, thấy thật sự không phải là cô ghét bỏ cô ta, lúc này Dương Hi mặt mũi bầm dập, nước mắt nước mũi từa lưa trên mặt, đại tiểu thư kiêu căng cao quý Ngụy Triêm Y vừa mới được buông ta liền nhảy ra xa một mét: “Sao cô dơ thế hả!”
Tô Lăng với Mạc Khả biết tính tình đại tiểu thư lại phát tác rồi, cho nên hai người liền kéo Dương Hi đứng dậy, Dương Hi có hơi xấu hổ.
Rốt cuộc thì tranh đấu nhiều năm với Ngụy Triêm Y như vậy rồi, hai người đấu mồm đấu gì cũng làm rồi, không nghĩ tới trước cái chết cận kề, người cứu cô ta lại là người cô ta ghét nhất, việc này khiến cho nhân sinh quan của Dương Hi có phần đảo lộn đến chóng mặt.
Ngay lúc nãy thôi, lúc cô ta sắp bị đánh chết tới nơi, dưới đáy lòng còn khẩn cầu trời xanh ngàn lần vạn lần để cô ta tránh được kiếp này, nhưng mà vô dụng, cô ta vẫn bị đánh thành bộ dáng quỷ hờn ma chê này.
Sau đó lại bị đám người kia đưa tới vùng ngoại ô hoang vu, Dương Hi mất hết hy vọng, chỉ cảm thấy chắc chắn mình sẽ chết không thể nghi ngờ gì nữa, ai ngờ ngay lúc này, Ngụy Triêm Y lại xuất hiện.
Không hề khoa trương khi nói, ngay thời khắc Dương Hi nhìn thấy cô, cô ta đột nhiên cảm thấy sao hồ ly tinh này lại xinh đẹp như vậy chứ! Sao có thể đẹp trai ngầu lòi đến vậy chứ! Sao lại khiến người ta yêu chết đi được thế này chứ!
Dương Hi lau nước mắt, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt tang thương, quần áo trên người cũng bẩn thỉu, rất giống như ăn mày đáng thương ngủ dưới gầm cầu vượt, cô ta cười một cái, lại có chút thật thà chất phác.
“Ban nãy cô không gạt tôi đúng không, cô bảo kê tôi.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Thật ra tôi chỉ tùy tiện nói giỡn thôi ạ.
“Tình huống gì thế Dương Hi, không phải cô ghét cô chủ nhất sao?” Tô Lăng hỏi.
Dương Hi lời lẽ chính đáng: “Ân cứu mạng, nhất định phải báo!”
Lời này không sai, Mạc Khả với Tô Lăng đều thầm gật gù.
Ngụy Triêm Y lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Cô tính toán thời gian đã đến lúc rồi, Úc Thanh chắc chắn đang tìm cô, cô phải chạy về, giả vờ bị bắt được, khóc lóc hai cái ở trước mặt anh, dựa theo độ chiều chuộng của anh dành cho cô mấy ngày nay, nhất định có thể miễn cưỡng lừa gạt được.
Nhưng cũng không thể ném Dương Hi ở chỗ này, ba người bọn họ liền mang cô ta đi cùng.
Úc Thanh nhìn chằm chằm cái xe phía trước, ánh mắt đen tối không rõ.
Irene với tổng thư ký cứng đờ quay đầu xem ông chủ, bọn họ vốn tưởng Úc tổng chỉ đang nuôi một đóa hoa trắng nhỏ không hiểu sự đời mà thôi, ai mà ngờ được lại là một đóa tường vi có gai.
Úc Thanh híp mắt: “Đi theo sau, đừng để bị phát hiện.”
Sau khi tận mắt chứng kiến thao tác như mãnh hổ của Ngụy Triêm Y, không có người nào không khiếp sợ, bao gồm cả Úc Thanh.
Trong xe, Ngụy Triêm Y ghét bỏ nhìn mái tóc như ổ gà của Dương Hi: “Tốt xấu gì cô cũng là con gái, chú ý hình tượng chút đi.”
Dương Hi: “Ò.”
Cô ta nghe lời phủi phủi tóc, lại cười hì hì hai tiếng, nhìn không ra là đẹp hay là xấu nữa, gương mặt bụi bẩn đen sì, nhưng hàm răng lại rất trắng.
Ngụy Triêm Y hỏi cô ta: “Cô chọc phải ai rồi?”
Dương Hi: “Tôi đầu cơ trục lợi dược phẩm, đắc tội với Úc nhị gia, ông ta cho người trói tôi lại.”
Thân thủ cô ta không tệ, nhưng không thể so được như với Ngụy Triêm Y, huống chi Ngụy Triêm Y còn có Tô Lăng với Mạc Khả giúp đỡ, Dương Hi có quyền cước mạnh thế nào đi nữa cũng khó địch lại với nhiều người như vậy. Đối phương còn chọn chiến thuật đánh luân phiên, từng người lên đánh với cô ta, cô ta đánh mệt thì tự nhiên sẽ thua.
“Úc nhị gia?”
Tô Lăng nói: “Anh trai của Úc Thanh.”
Ngụy Triêm Y thở hắt ra, thật sự là đi tới chỗ nào cũng không tránh được Úc Thanh, thế giới này thật nhỏ bé mà.
“Cô đầu cơ trục lợi dược phẩm gì mà lại đắc tội ông ta?”
Dương Hi: “Một ít thuốc khiến người ta chết mà không đau, hào môn tranh đấu gay gắt, tôi nâng giá quá cao khiến Úc nhị gia không hài lòng, tôi lại không chịu thỏa hiệp nên ông ta nhìn tôi ngứa mắt, cho nên liền thuê người đánh tôi.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Úc nhị gia này đúng là người thẳng thắn, thấy người nào ngứa mắt cái là đập chết luôn, cũng là cùng một kiểu người với cháu trai Úc Kỳ của ông ta, rốt cuộc thì cũng là người một nhà, đều tàn nhẫn như nhau cả.
Thám tử tư có nghề tay trái là chuyện bình thường, ngay cả Ngụy Triêm Y bình thường cũng sẽ nhận một ít việc không có liên quan tới việc điều tra, có điều đầu cơ trục lợi dược phẩm, lại còn là loại thuốc kia, Úc nhị gia muốn đối phó ai?
Úc Thanh sao?
Vậy cố chủ của cô, có khi nào chính là Úc nhị gia hay không?
Dương Hi vẫy vẫy tay trước mặt cô, kéo suy nghĩ của Ngụy Triêm Y về: “Lời ban nãy của cô có tính không? Sau này tôi đi theo cô nhé.”
Ngụy Triêm Y: “Thôi đi, cô không hại tôi là tốt lắm rồi.”
“Sao cô có thể nghĩ như vậy chứ, nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ hại cô, nhưng hôm nay cô đã cứu tôi, mạng của Dương Hi này đã thuộc về cô rồi, lên núi đao xuống biển lửa, cô chỉ cần nói một câu thôi!”
Sắc mặt Ngụy Triêm Y đầy vẻ hoài nghi, từ sau khi cha mẹ cô qua đời, cô đã chứng kiến hết thảy những việc như người trong gia tộc dùng hết thủ đoạn tranh đoạt gia sản của Ngụy gia, lòng người khó dò, cô không có khả năng lập tức tin tưởng Dương Hi, Dương Hi cũng biết hai người hiện tại không có khả năng hòa hảo nhanh như vậy, nhưng cô ta là thật lòng biết ơn Ngụy Triêm Y.
Tô Lăng nhìn cô ta: “Nếu cô thật sự muốn đi theo cô chủ của chúng tôi, vậy sau này tự mình chứng minh đi, nói mồm thì ai cũng nói được mà.”
Dương Hi trừng hắn: “Cậu im đi!”
Ngụy Triêm Y không quan tâm hai người họ đấu võ mồm, hỏi Mạc Khả xem mấy giờ rồi.
Cô đã ra ngoài được hơn một tiếng rồi.
“Được rồi, các cậu để tôi xuống ở đây đi, chắc là Úc Thanh ở gần đây.”
Chỗ này cách Minh Tín không xa không gần.
Mạc Khả gật đầu, đỗ xe ở ven đường, sau khi Ngụy Triêm Y xuống xe, Dương Hi còn vô cùng quan tâm dặn dò cô nhất định phải cẩn thận, nhiệt tình tới mức Ngụy Triêm Y có hơi bất ngờ.
Ngụy Triêm Y một mình đi bộ trên đường, cho tới khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô giả vờ như gặp địch nhân, thần sắc kinh hoảng thất thố trắng bệch, sau đó liền quay đầu chạy.
Người trên xe: “…”
Mẹ nó, diễn kịch còn diễn tới thật trân như vậy, đúng là giỏi ghê.
Úc Thanh thản nhiên ra tiếng: “Chậm rãi đuổi theo.”
Tốc độ xe chậm rì rì chạy theo sau cô.
Ngụy Triêm Y ở đằng trước chạy rất nghiêm túc, vừa quay đầu nhìn, xe của Úc Thanh vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, vô cùng bình tĩnh theo đuôi cô, giống như đang hưởng thụ thú vui khi đuổi theo cô vậy.
Được lắm, tên đàn ông ma quỷ chó má này dám trêu đùa cô.
Ngụy Triêm Y lại không thể dừng, rốt cuộc thì giờ cô đang đóng vai tiểu công chúa chạy trốn cơ mà, dừng lại là sẽ OOC*, cho nên cô liền tăng tốc mà chạy, Úc Thanh chậm rãi theo sau, cô lại chạy nhanh hơn, Úc Thanh vẫn chậm rãi theo sau.
*OOC (Out of character): Chỉ việc một nhân vật có thiết lập bị sụp đổ, không giống với tính cách bình thường
Ngụy Triêm Y: “…” Đệch.
Tên chó này!
Có thể đuổi nhanh hơn tý được không, ít nhất thì cho cô thống khoái luôn đi!
Ngụy Triêm Y chạy suốt một quãng đường khoảng 3 km!
Cô mệt tới mức như một gốc cây mất đi sức sống vậy.
Được rồi, OOC thì OOC, cô đếch chạy nữa.
Đại tiểu thư đỡ gốc cây ven đường thở hồng hộc, xe của Úc Thanh dừng lại, cửa xe mở ra.
Người đàn ông văn nhã nội liễm gác hai chân lên nhau ngồi ở trong xe, cười nhìn cô: “Sao không chạy nữa?”
Chạy không nổi!
Bà đây chạy không nổi nữa được chưa!
Mẹ nhà anh!
Cô quật cường không nhìn anh, bộ dáng ấm ức lã chã chực khóc.
Úc Thanh im lặng nhìn cô.
Một lúc lâu sau, Úc Thanh vẫn không có động tĩnh gì, không có xuống xe, cũng không có nói chuyện.
Motip hình như không ổn rồi, mấy ngày vừa qua, phàm là chỉ cần cô nhíu mi một cái thôi, Úc Thanh đều sẽ dỗ cô cơ mà, có phải bởi vì cô chạy trốn nên anh không vui hay không?
Ngụy Triêm Y trộm liếc anh một cái, Úc Thanh cười như không cười nhìn cô.
Tâm cô đột nhiên nhảy dựng, nhìn cô làm gì?
Hai người trừng nhau.
Lại vài phút qua đi, Úc Thanh bình tĩnh nói: “Lên xe, cùng anh về.”
“Không muốn.” Cô nhu nhược thở dốc: “Ngày nào anh cũng vứt tôi ở trong nhà, ghét anh!”
“Anh bận như thế, chỉ có ban đêm mới tới xem tôi, anh coi tôi là cái gì?”
Triệu Diệu và hai người Irene đồng loạt nhìn Úc Thanh, giống như là nghe được drama gì đó không nên nghe, vội vàng dựng lỗ tai lên.
Úc Thanh an tĩnh nghe cô lên án.
Ngụy Triêm Y cảm thấy hình tượng của mình đã thay đổi rồi, đổi thành chim hoàng yến cáu kỉnh với anh nên chạy trốn chứ không phải chim hoàng yến vì muốn đi tìm đàn ông khác nên mới chạy, dù sao thì đàn ông chẳng ai muốn đội nón xanh cả
“Anh chỉ coi tôi là sủng vật mà thôi!”
“Lúc nào anh vui thì tới xem tôi, lúc không vui thì ném tôi ở nhà như đồ vật vậy.”
“Hơn nữa, anh còn muốn tôi chết cùng, sao tôi có thể không chạy chứ?”
Ôi má, Irene với tổng thư ký cảm thán từ tận đáy lòng, diễn xuất bùng nổ quá! Nhưng mà diễn cũng thật ghê, cô khóc trông cũng rất xinh đẹp nha.
Nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, giống như từng viên trân châu đứt đoạn, vệt nước thấm ướt lông mi cô, đuôi mắt cô ửng đỏ, ngũ quan vốn thanh thuần minh diễm, giờ phút này lại càng thêm nhu nhược đáng thương.
Úc Thanh xuống xe, hai bước đã đi tới trước mặt cô, anh thân cao chân dài, khí chất nội liễm lại không khiến cho người khác xem nhẹ cảm giác tồn tại của mình.
Ngụy Triêm Y nâng mắt lên, vô cùng đáng thương hít hít cái mũi.
Úc Thanh ôn hòa nói: “Cảm thấy anh bận quá, không có thời gian ở bên em?”
“Được, vậy sau này anh sẽ về sớm một chút.”
“Ngoan ngoãn lên xe.”
Úc Thanh chỉ chọn vấn đề này để trả lời, về việc cô có phải sủng vật của anh hay không, có phải đồ vật hay không, rồi anh có phải muốn chôn cô cùng hay không, anh đều không có trực tiếp đáp lại, vậy chỉ có thể nói rằng, Ngụy Triêm Y suy đoán đúng rồi, anh thương cô chiều cô, nhưng lại không có yêu, tựa như mấy người đàn ông thành công đều sẽ nuôi thêm một tiểu tình nhân xinh đẹp vậy, không có gì khác nhau cả.
Ngụy Triêm Y thầm bĩu môi trong lòng, may mà cô vẫn còn duy trì tỉnh táo, không thì đã sớm đắm chìm trong giấc mộng ôn nhu mà Úc Thanh thiết kế ra rồi.
Cô không thể tiếp tục ngoan cố nữa, phải biết một vừa hai phải, vì thế liền nghe lời lên xe, ngồi cách một khoảng xa với anh.
Tóm lại thì không khí vẫn rất kỳ quái.
Ngụy Triêm Y rũ đầu, Úc Thanh nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có ba người khác trao đổi ánh mắt với nhau.
Xe trực tiếp chạy về biệt thự của Úc gia, dì Triệu và đám hầu gái đều đứng ngoài cửa đón người, nhìn thấy Ngụy Triêm Y, bà liền thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Triệu Diệu gọi về nói Ngụy Triêm Y chạy rồi, dì Triệu còn lo là Úc Thanh tìm được người sẽ ra tay tàn nhẫn với cô.
Ngụy Triêm Y được anh dắt xuống xe.
Úc Thanh dặn dò: “Chuẩn bị đồ ăn.”
Ngụy Triêm Y đúng là rất đói, ở bên ngoài chạy lâu như vậy, còn đánh một trận, cô ngoan ngoãn rúc ở bên người Úc Thanh, Úc Thanh rũ mắt liếc cô một cái, duỗi tay ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng.
Cô khó hiểu nhìn anh.
“Có mệt không?”
Ngụy Triêm Y:?
“Anh ôm?”
Thôi đừng, thân thể này của anh, không biết là bệnh thật hay bệnh giả nữa, nếu mà là bệnh thật, ôm cô một cái chỉ sợ là sẽ mệt tới chết đi, như thế thì cô sẽ lập tức phải chôn cùng rồi.
Ngụy Triêm Y lắc đầu.
Úc Thanh cười một cái, cúi đầu tới gần, nhẹ giọng nói: “Xa cách như vậy làm gì, mệt cũng không chết được, mạng nhỏ của em vẫn có thể giữ.”
Anh ôm cô lên, Ngụy Triêm Y theo bản năng ôm cổ anh, bất thình lình bị ôm lên khiến cô kinh hãi, cũng làm cho những người khác ngẩn ra.
Úc Thanh đang khắc chế tính tình, từ trước tới giờ anh làm việc đều có trật tự, rất thong thả bình tĩnh, sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khác người hay có cảm xúc phập phồng quá lớn, ai cũng nói anh thích kiểu phụ nữ thanh thuần ngây thơ, nhưng lại chưa từng thấy anh giữ ai ở bên người, chỉ có Ngụy Triêm Y là ngoại lệ.
Cô là đột ngột xuất hiện, đột ngột hấp dẫn ánh mắt của Úc Thanh, anh thận trọng từng bước thiết lập bẫy rập, thậm chí còn cố ý vì cô mà tạo ra tòa cung điện tinh xảo này, cô chạy đi anh cũng không tức giận, sau khi biết được bộ mặt thật của cô, anh vẫn nguyện ý diễn với cô, thế nên người bên cạnh Úc Thanh đều đoán là anh động tâm rồi, nhưng lại không biết anh thật lòng được bao nhiêu, lại có thể giữ được bao lâu.
Thật ra không có người nào bạc tình hơn so với anh cả, điểm này người khác không rõ, nhưng Triệu Diệu và dì Triệu đều biết.
Anh ôm cô, bước chân thong thả vững vàng, không có vẻ gì là cố gồng hết sức, chỉ có vẻ vô cùng cẩn thận và trân quý mà thôi.
Trên dưới Úc gia đang bận làm việc cũng dừng tay nhìn qua Úc Thanh ôm tiểu công chúa anh nuôi bên người trở về.
Người hầu bưng đồ ăn lên bàn, Irene với tổng trợ lý cũng không tiện ở lâu, đang định rời đi, Úc Thanh lại mở miệng: “Từ từ.”
Anh đem khúc cá đã được lọc xương đặt ở trong bát Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y liếc anh một cái, anh gõ vào bát cô, ý bảo cô ăn đi, không cần để ý tới cái khác.
Úc Thanh cũng không nhìn hai người Irene, anh nhìn chằm chằm Ngụy Triêm Y đang ăn cơm, nói với bọn họ: “Tôi còn có chuyện.”
Cho nên hai người Irene chỉ đành đứng đó đợi.
Đây lần đầu tiên sau hai tuần ở đây, Ngụy Triêm Y nhìn thấy biệt thự của Úc Thanh, thiết kế cổ xưa, không biết còn sẽ tưởng anh là người tu hành một lòng hướng Phật đấy.
Cô không có nhìn Đông nhìn Tây, chỉ liếc mắt đảo qua một cái, lộ ra vẻ tò mò.
Úc Thanh buông đũa: “Ăn xong thì nghỉ ngơi đi, anh bận xong…” Anh dừng một lát, “Rất nhanh sẽ sang xem em, hôm nào đó sẽ mang em ra ngoài chơi.”
Ngụy Triêm Y gật đầu.
Úc Thanh ăn không được mấy miếng, trong lúc đó còn giúp cô múc một chén canh, gỡ xương cá, cũng gắp đồ ăn khác cho cô, săn sóc ôn nhu giống như lời đồn dành cho anh vậy, Irene với tổng thư ký đã trợn tròn mắt sắp rớt xuống đất tới nơi rồi.
Bọn họ còn nhớ có một lần ăn cơm xã giao, bên đầu tư cố ý nhét cho anh một mỹ nhân thanh thuần muốn giúp anh gắp đồ ăn, Úc Thanh đã phản ứng thế nào?
Anh liếc cũng chẳng thèm liếc, người đã bị Triệu Diệu ném ra ngoài, còn là ném ngay trên đường lớn, kia chính là một hot girl mạng không nổi cũng không flop, nhưng bởi vì việc câu dẫn không thành này mà tin tức không tốt về cô ta đã xuất hiện lan tràn trên mạng xã hội, từ đó liền gượng dậy không nổi, đến giờ cũng không thấy xuất hiện trước tầm mắt công chúng lần nào nữa.
Muốn nói Úc Thanh có ôn nhu hay không? Chắc chắn là không, anh chỉ là quen giữ phong độ tốt đẹp mà thôi, thế nhưng sau vẻ khách khí ôn hòa đó là sự lạnh nhạt không ai sánh bằng.
Ngụy Triêm Y ăn no rồi, Úc Thanh liền đưa cô về viện tường vi, cũng không có tiễn cô lên, anh nhìn theo bóng dáng của cô, lúc cô quay đầu lại nhìn, anh còn cười với cô một cái.
Thân ảnh của cô biến mất ở chỗ rẽ, ý cười của Úc Thanh thu lại, ánh mắt cũng lạnh xuống, nhìn lầu hai sáng đèn, anh liền lạnh nhạt xoay người đi tới thư phòng.
Irene với tổng thư ký thật ra cũng đoán được anh muốn dặn dò cái gì, anh hẳn là sẽ bảo bọn họ quản chặt miệng mình, đừng có nói bậy, bọn họ nào dám chứ, dù sao cũng là người ông chủ thích, không cần biết là kiểu người gì, chỉ cần anh chấp nhận là được.
Kết quả cũng không khác lắm so với bọn họ đoán, chỉ là thái độ của Úc Thanh khác một trời một vực với thái độ đối với Ngụy Triêm Y lúc nãy, anh giống như đang đè nén lửa giận, Irene với tổng thư ký phải căng thần kinh ra thể hiện hết sự trung thành của bản thân, sau đó mới được thả đi.
Úc Thanh không lập tức trở về viện tường vi, anh đứng bên cửa sổ, anh nhớ tới bộ dáng tiêu sái phóng khoáng của Ngụy Triêm Y khi dạy dỗ đám người kia, nhẹ nhướng mày.
Trong ví tiền của anh còn giấu dây buộc tóc của cô, được anh gấp gọn đặt trong đó, anh đưa lên chóp mũi, còn có thể loáng thoáng ngửi được hương tường vi.
Khung cảnh của biệt thự kia nằm ở vị trí rất tuyệt, biệt thự nằm ở giữa, cho nên dù anh có đứng ở đâu đi nữa thì chỉ cần mở cửa sổ ra thì đều có thể nhìn thấy nơi đó.
Lúc căn biệt thự này còn chưa được xây lên, anh cũng tựa ở bên cửa sổ như vậy nhìn đống kiến trúc đang xây, trong tay nắm dây cột tóc nho nhỏ của cô, phóng túng nỗi lòng của bản thân, yên lặng nhớ tới cô.
Úc Thanh khẽ hôn dây cột tóc, lại một lần nữa gấp gọn, bỏ vào trong ví tiền.
***
Ngụy Triêm Y tắm xong thay quần áo, nằm trên sofa chờ anh tới.
Cửa phòng cô bị đẩy ra, Úc Thanh đứng ở ngoài cửa, trong tay kẹp điếu thuốc.
Anh không thường xuyên hút thuốc, càng sẽ không hút trước mặt cô.
Cô âm thầm cân nhắc, đây là muốn tính sổ với cô?
Hàng mi dài của Ngụy Triêm Y rũ xuống, không nói một lời đánh phủ đầu trước, bắt đầu ấm ức.
Úc Thanh đi vào ngồi bên cạnh cô, vỗ đùi mình, “Qua đây ngồi.” Thanh âm khàn khàn có chút lười biếng.
Ngụy Triêm Y do dự.
“Triêm Triêm.” Anh nhẹ gọi, tay kẹp điếu thuốc gác trên thành ghế sofa, sương khói lượn lờ giữa không trung, hương vị nicotin trong phòng và mùi trầm hương trên người anh hòa quyện với nhau, có cảm giác mê ly cổ quái không nói nên lời.
Ngụy Triêm Y cắn môi, được rồi, thời gian đã qua lâu như vậy, cũng không phải là chưa từng ngồi qua, sao cũng được đi.
Cô câu nệ ngồi lên đùi anh, Úc Thanh bỗng nhiêm ôm lấy eo kéo dịch mông cô tới sát mình hơn, gương mặt Ngụy Triêm Y dựa vào bả vai anh, giương mắt lên liền nhìn thấy hầu kết và đường cong chỗ cằm của anh.
Bàn tay kẹp điếu thuốc của anh đưa qua nhéo cằm cô: “Nói xem, là anh không đủ thương em?”
Ngụy Triêm Y liếc mắt nhìn điếu thuốc kia, ánh lửa mập mờ, tàn thuốc sắp rơi xuống người cô tới nơi rồi.
Cô nói: “Anh chỉ coi tôi là sủng vật thôi.”
Anh cười, cười có chút lạnh.
“Không có lương tâm, ban nãy về nhà anh ôm em đi vào như vậy, có biết là có ý nghĩa gì không?”
Ngụy Triêm Y hiểu, nhưng cô vẫn không nói lời nào.
Úc Thanh hôm nay cố ý để cô chạy, chạy xong lại bắt về, còn bảo cô cho dù chạy tới chân trời góc bể nào cũng vô dụng, anh đối với cô luôn có kiên nhẫn không bao giờ hết.
Tàn thuốc rơi xuống cánh tay Ngụy Triêm Y, mang theo tia lửa nhỏ, làm cô bỏng tới mức thở nhẹ một hơi, đáng thương vô cùng oán trách liếc anh.
Úc Thanh buông cái tay đang nhéo cằm cô ra, dập tắt điếu thuốc.
Thấy cô còn đang xoa xoa chỗ bị bỏng tới, giống như là thật sự đau, anh lại nghĩ tới cảnh lúc cô hung tàn đánh người, cười nhẹ: “Đau sao?”
Ngụy Triêm Y múa bút thành văn* lộ ra bộ dáng kiều mị: “Ừ, đau muốn chết.”
*Múa bút thành văn: Ý chỉ hành động lưu loát, không chần chừ
Úc Thanh nhéo má cô, dùng sức nhéo, rồi lại bỗng nhiên cắn lên môi cô, “Vậy thì sao, có đau không?”
“…”
Cô còn phải giả vờ xấu hổ với giận dữ đẩy anh ra: “Sao anh lại như vậy chứ!”
Thật muốn táng chết anh ta mà.
Úc Thanh cầm lấy tay cô, thay cô xoa xoa chỗ da thịt mềm mại bị bỏng tới, híp mắt nhìn cô, thanh âm khàn khàn mang theo ý tứ nuông chiều: “Triêm Triêm của anh, thật yếu ớt.”
Triêm Triêm của anh?
Trong lòng Ngụy Triêm Y cười lạnh, biểu tình bên ngoài vẫn vững như Thái Sơn.
Đối với lời này của anh, cô không gật cũng chẳng lắc, đầu hơi rũ xuống, đường cong cần cổ nhỏ dài xinh đẹp, bộ dáng ngoan ngoãn dịu ngoan thực sự.
Cô chỉ cần an an tĩnh tĩnh là có thể biểu hiện ra mấy từ viết hoa còn bôi đậm như kiểu: Đúng, xem đi, tôi chính là yếu ớt như thế đó!
Cô luôn có thể vận dụng rất tốt vẻ xinh đẹp của mình, mỗi một biểu cảm của cô đều đâm đúng vị trí trong lòng anh, cũng xác thật là sở hữu gương mặt phù hợp với thẩm mỹ của Úc Thanh, thậm chí còn càng hoàn mỹ hơn so với anh chờ mong.
Anh duỗi tay nâng mặt cô lên, ngón tay nhẹ khều cằm cô, tư thái phong lưu lịch sự tao nhã, ánh mắt lại có cảm giác như người từ trên cao nhìn xuống.
“Sau này, còn muốn rời khỏi anh sao?”
Ngụy Triêm Y nhẹ cắn môi, trộm liếc anh một cái.
Úc Thanh nhìn cô chăm chú, quấn lấy một lọn tóc bên hông cô chơi đùa, cũng không có thúc giục, bộ dáng cao thâm khó đoán.
Cô chậm rãi lắc đầu: “Không đi nữa.”
Ở lại chơi với anh nhá!
Úc Thanh rất hài lòng với câu trả lời này, như khen thưởng mà xoa xoa tóc cô một chút, môi mỏng dán lên vành tai cô, chậm rãi dịu dàng nói: “Ngoan.”
Anh hôn lên tai cô: “Nếu thích, có thể tùy ý đi dạo trong nhà, muốn ra ngoài chơi thì nói với anh, anh đi với em.”
Ngụy Triêm Y kéo tay anh, tay anh rất lớn, làm cho bàn tay cô càng thêm nhỏ xinh, cô nắm lấy ngón cái của anh, nhẹ lắc: “Anh nói là sẽ đi với em?”
Trong lòng Ngụy Triêm Y rùng cả mình, quả nhiên trời xanh không tha cho bất cứ ai? Cô thế mà cũng có ngày này.
Úc Thanh cười khẽ.
Trái tim Ngụy Triêm Y đập mạnh một cái.
Cũng không phải là động tâm với anh, chỉ là ai cũng đều thích những thứ xinh đẹp, cô cũng không ngoại lệ, cho dù đã vô số lần cảm thán dung mạo anh quá mức xuất sắc, nhưng lần nào diễn kịch trước mặt anh cũng phải làm ngơ cái vẻ đẹp trai này của anh, nếu không sẽ rất dễ bị mê hoặc.
Nhưng mỗi lần anh ôn nhu cười với cô như vậy, lại thật sự là muốn cái mạng già này của cô, cười như vậy là muốn chỉnh ai!?
Trên mặt cô đúng lúc đỏ lên.
Úc Thanh yêu thích mỗi một động tác thân mật nhỏ này của cô, nhẹ niết khuôn mặt nhỏ của cô, khàn giọng nói: “Được, anh đi với em.”
Dừng một chút, anh nói: “Công chúa, gần đây có thích quà gì không?”
Ngụy Triêm Y bị cái xưng hô “công chúa” này làm cho xấu hổ, mẹ nó một giây trước cười đến câu người như vậy, một giây sau lại làm ra cái bộ dáng này, hoàn toàn coi cô là cô gái nhỏ luôn rồi.
Hơn nữa, loại xưng hô này không phải chỉ có trong tiểu thuyết thời xưa mới gặp sao, tên chó này xuyên sách à?
Nhưng chửi thì chửi, có một người đàn ông đẹp trai tao nhã lại cấm dục đoan chính ôm mình, còn ghé bên tai gọi mình là công chúa, đây tuyệt đối là một tên văn nhã bại hoại!
Lực sát thương có chút lớn, cô cảm thấy mình phải bình tĩnh.
“Không có.” Im lặng một lúc, cô mới nghẹn ra hai chữ này, mặt cũng đỏ lên.
Úc Thanh không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Ngụy Triêm Y có chút khẩn trương, rốt cuộc thì hai người cũng đang ở trong phòng kín, cô không thể bảo đảm Úc Thanh còn nhìn nữa thì có đè cô ra luôn hay không.
“Anh đừng nhìn.” Cô lại ra vẻ thẹn thùng che mắt anh lại, thanh âm mềm mại, giống như làm nũng.
Úc Thanh cúi đầu hôn cô, Ngụy Triêm Y vội nghiêng đầu, anh chỉ hôn được lên má, lại khẽ hé miệng cắn một cái.
Không đau, cảm giác tê tê dại dại.
Ngụy Triêm Y: “…”
Tên này là chó sao?
“Anh Úc, đừng làm vậy, hôm nay em mệt.”
Ngụy Triêm Y giống như trốn tránh chui ra khỏi ngực anh, bò vào trong chăn.
Úc Thanh ngồi trên sofa thong thả ung dung kéo cà vạt xuống, ánh mắt nhìn cô gái nằm trên giường, anh cởi cà vạt, ném sang một bên.
“Anh sẽ tắm lâu, em ngủ trước đi.”
Ngụy Triêm Y không hiểu vì sao anh phải cố ý nói cái này cho mình nghe, liền nhấc một góc chăn lên nhìn anh: “Sao anh…”
Cô lại nghĩ tới nguyên nhân, mặt đỏ ửng lên: “Anh!”
Úc Thanh cười khẽ, đi tới gém chăn cho cô: “Không cần chờ anh.”
Ai muốn chờ anh!?
Trong lòng Ngụy Triêm Y trợn trắng mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Úc Thanh đi vào phòng tắm, ở trong đó bao lâu Ngụy Triêm Y cũng không rõ lắm, mới đầu cô còn suy nghĩ lung tung một hồi, sau đó lại mơ hồ ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã nằm trong ngực Úc Thanh rồi.
Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là người đàn ông này không có mặc áo trên.
Tầm mắt Ngụy Triêm Y quét xuống, làn da Úc Thanh tái nhợt, nhưng thân hình lại không hề yếu ớt, đường cong cơ bắp săn chắc, cơ bụng rõ ràng, vô cùng xinh đẹp.
Cô nâng mắt lên, Úc Thanh đang mở mắt nhìn cô.
Tầm mắt giao nhau, Ngụy Triêm Y ngẩn ra, đột nhiên có loại cảm giác xấu hổ khi bị bắt gian.
“Anh, sao anh không mặc áo.” Còn may là cô vẫn giữ được thiết lập nhân vật, mặt đỏ lên.
Úc Thanh lại nhìn chằm chằm cô một lát, nhắm mắt lại, cánh tay dưới cổ cô khẽ thu lại, thân thể cô liền dựa tới gần, đầu cũng gối lên vai anh.
Úc Thanh hôn một cái ở giữa mày cô: “Chào buổi sáng, Triêm Triêm.”
“… Chào buổi sáng.”
Bàn tay Úc Thanh đỡ lấy đầu cô, để cô dựa lên gối đầu, anh đứng dậy mặc quần áo.
Nhìn từ phía sau, người đàn ông trẻ tuổi vai rộng eo hẹp, làn da tuy tái nhợt quá mức, nhưng đường cong cơ bắp rất có lực, không hề có cảm giác ốm yếu nhu nhược chút nào.
Trong lòng Ngụy Triêm Y sinh nghi, anh thật sự bị bệnh sao? Nhưng nếu không phải thật sự bị bệnh, vậy da người bình thường sẽ tái nhợt tới mức đó sao?
Úc Thanh đứng trước giường cài lại nút áo sơ mi, “Hôm nay có thể nghĩ xem muốn làm gì, sau khi anh về sẽ làm cùng em.”
Thật ra nếu không nhắc tới công việc lần này của cô, Úc Thanh đối với cô đúng là chiều hết chỗ nói, trong khoảng thời gian này, trừ việc không công khai quan hệ của bọn họ ra ngoài ra thì anh chiều cô, thương cô, đúng là không thiếu cái nào.
Trong phòng có rất nhiều quà anh mua cho cô, ví dụ như nhẫn kim cương, trang sức hàng hiệu, váy áo, Ngụy Triêm Y thật ra rất thích, nhưng vì thiết lập nhân vật nên không thể biểu hiện ra ngoài.
Anh còn đưa cho cô không ít vương miện, cái nào cũng được thủ công tinh mỹ, giá trị liên thành, đúng là coi cô thành công chúa mà nuôi.
Ngụy Triêm Y nghĩ, nếu muốn để anh buông trái tim tiếp nhận cô, thì cô phải thân mật với anh hơn nữa.
Cô xốc chăn lên, quỳ gối bên mép giường cài nút áo cho anh, khóe môi Úc Thanh hơi cong, đến gần một chút ôm lấy eo cô.
Cô gái cúi đầu, ngoan ngoãn an tĩnh cài áo cho anh, ánh mắt Úc Thanh dừng trên người cô dần tối xuống.
Cô cài xong nút cuối cùng, muốn đẩy anh ra, Úc Thanh lại bóp chặt eo cô kéo tới gần mình: “Còn có cà vạt.”
Thanh âm anh khàn khàn.
“Em không biết thắt cái này.” Ngụy Triêm Y đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Đương nhiên là cô biết.
“Anh dạy em, cầm lấy.”
Ngụy Triêm Y bất đắc dĩ làm theo.
Anh cúi đầu, thuận thế hôn lên chóp mũi cô: “Vòng qua cổ anh.”
“Sao anh lại như vậy chứ.”
Úc Thanh cười dịu dàng: “Xin lỗi em.”
Nói anh hư là quá đúng, hôn xong lại lịch sự xin lỗi như vậy.
Ngụy Triêm Y kiềm chế tâm tình cạn lời của mình, lấy cà vạt vòng qua cổ anh, dưới sự chỉ dẫn của anh làm theo các bước, tính chỉnh anh một tý, đang chuẩn bị dùng sức kéo lên thì anh lại nắm lấy tay cô.
“Không phải như vậy.”
Anh cầm tay cô, chậm rãi dạy cô cách thắt cà vạt đúng nhất: “Như vậy mới đúng.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, Triệu Diệu ở bên ngoài thấp giọng nói: “Tiên sinh, sắp muộn rồi.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Mẹ nó, sao cô luôn có một loại cảm giác kỳ diệu như hoàng đế muốn lên triều sớm mà lại bị yêu phi là cô cuốn lấy hoang dâm vô độ là sao nhỉ?
Úc Thanh vì tiếng thúc giục này của Triệu Diệu mà khẽ nhíu mày, anh lấy áo khoác khoác lên tay, tay kia vỗ lên đầu cô, “Ngủ tiếp đi.”
Anh kéo cô tới gần, nghiêng đầu nói bên tai cô: “Anh phải đi kiếm tiền nuôi công chúa.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Cút đi.
Cô ra vẻ xấu hổ chui vào trong chăn, đem mình bịt đến kín mít, tiếng cười nhẹ của Úc Thanh truyền tới, cô bĩu môi.
Cọ tới cọ lui, Úc Thanh cuối cùng cũng đi làm, Ngụy Triêm Y rốt cuộc cũng được yên tĩnh. Cô ăn sáng xong, mặc quần áo vào chuẩn bị ra hoa viên đi dạo.
Trước kia Úc Thanh không thích có người nhìn thấy cô, mới đầu khi cô ra ngoài tản bộ anh đã không vui, sau đó cũng khá hơn nhiều.
Úc gia rất lớn, người tới người đi lại nhiều, nhưng chỉ có một chủ nhân là Úc Thanh, cũng không biết vì sao anh lại cần nhiều người hầu hạ như vậy.
Bây giờ cô vào ở, miễn cưỡng được tính là nửa chủ nhân, Ngụy Triêm Y đối với địa vị của mình rất rõ ràng, cũng không làm bộ làm tịch, đại đa số thời điểm sẽ ngoan ngoãn an tĩnh, người hầu trên dưới Úc gia đều rất thích cô.
Hôm nay cô ra ngoài đi bộ một vòng, từ ánh mắt của mọi người nhìn cô cũng cảm giác được có càng nhiều vẻ tôn trọng hơn, hơn nữa làm việc cũng cẩn thận hơn.
Cô cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nhớ tới câu kia của Úc Thanh: “Anh ôm em đi vào như vậy, có biết là có ý nghĩa gì không?”
Ý nghĩa là thừa nhận thân phận và địa vị của cô, nói nhỏ thì cô chính là chủ nhân ở Úc gia, nói lớn thì ở Liêu Thành này, cô chính là người của Úc Thanh.
Ngụy Triêm Y chậc một tiếng, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thẹn khi làm “người phụ nữ của Vua”.
Trước kia khi còn làm Ngụy đại tiểu thư cao sang ương ngạnh, lúc nhàn rỗi không có gì làm, cô thường thích xem tiểu thuyết Mary Sue*, từ tận đáy lòng cô cảm thấy bản thân chính là Mary Sue, có tiền có nhan sắc, còn có người chiều chuộng, toàn bộ đàn ông Liêu Thành không có ai là không muốn cưới cô, nhưng cô lại thiếu một người đàn ông uy vũ có thể trị được cô.
*Mary Sue: Ý chỉ những người phụ nữ hoàn hảo, có bàn tay vàng, được buff
Hiện tại người đàn ông đó dường như đã xuất hiện rồi, Ngụy Triêm Y cảm thấy, Úc Thanh chính là một bút vẽ nồng đậm rực rỡ trong kiếp sống Mary Sue của cô.
Cô tới phòng bếp, nhóm đầu bếp thấy cô, giống như nhìn thấy lãnh đạo cấp cao tới tuần tra vậy, lập tức đứng xếp hàng ngay ngắn, sau đó khom lưng 90 độ: “Chào buổi sáng, tiểu thư.”
“Chào buổi sáng, chào buổi sáng.” Không hiểu sao cô cũng thẳng eo, nhìn bọn họ chào hỏi.
Vốn là muốn xem xem trong phòng bếp này có bí mật gì không, lúc cô xem phim truyền hình không phải luôn có người đầu độc vai chính trong phòng bếp hay sao? Nhưng mà thấy mọi người đều hàm hậu chân chất như thế này, cô cũng không thể điều tra sâu hơn được, miễn cho bọn họ nghi ngờ.
Cô lại tới thư phòng của Úc Thanh, dì Triệu đang dẫn người quét tước bên trong.
Thư phòng có ba tầng, thoạt nhìn rất cổ kính, cực kỳ giống Tàng Thư Các của các gia tộc cổ đại.
Ngụy Triêm Y tùy tiện tìm một quyển sách lật xem, dì Triệu tươi cười nói: “Tiểu thư cũng thích xem Kinh Phật sao?”
Lúc này Ngụy Triêm Y mới chú ý tới cô cầm là cầm quyển Kinh Phật, Úc Thanh này cũng quá ra vẻ đạo mạo rồi, ban đêm lúc ôm cô ngủ thì hết bảo bối này bảo bối nọ, thì ra bình thường cũng xem Kinh Phật cơ đấy.
“… Cũng không ạ, tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi.” Ngụy Triêm Y cất sách đi.
Dì Triệu cười lấy ra mấy quyển khác: “Lúc tiên sinh rời khỏi nhà có dặn dò, nói tiểu thư chắc là sẽ tới đây xem, bảo tôi đem mấy quyển này đưa cho cô.”
Ngụy Triêm Y cầm đống sách đó lên xem.
[Bá đạo tổng tài chọc cô vợ nhỏ giận dỗi]
[Bảo bối cục cưng của thiếu gia ác ma mang con chạy trốn]
[Chín đêm tân hôn: Chồng yêu ôn nhu chiều chuộng]
Ngụy Triêm Y: “…”
Trên mặt cô hết xanh lại trắng, nội tâm quay cuồng một vòng ngược luyến tình thâm không dứt.
Dì Triệu rất chu đáo nói: “Tiểu thư tới đó ngồi chậm rãi ngồi thưởng thức đi, tôi đi chuẩn bị điểm tâm cho cô.”
Thưởng thức?
Tuy Ngụy Triêm Y thích xem loại sách này, nhưng bị trắng trợn bày ra trước mắt như vậy, chung quy vẫn cảm thấy thẹn.
Dì Triệu còn làm ra biểu tình tôi hiểu, tôi hiểu hết mà.
Ngụy Triêm Y: “…”
Cô nhớ kỹ mấy cái tên này, định sau khi làm xong nhiệm vụ sẽ chậm rãi đọc, giờ lại làm bộ không cần nói: “Tôi không thích xem loại sách này.”
“Tôi thích…” Cô dịu dàng quấn quấn lọn tóc bên hông: “Xem sách nào trừu tượng chút.”
Mỹ nữ thanh thuần hình như đều thích hợp với thiết lập học sinh giỏi hơn, cũng may Úc Thanh cũng có sách thơ từ ca phú, nhân sinh triết học.
Trừu tượng?
Dì Triệu nghĩ nghĩ: “Tiên sinh có nói, nếu tiểu thư không thích mấy quyển kia thì ngài ấy có chuẩn bị cho cô mấy quyển khác nữa.”
“Gì vậy?” Cô tò mò chờ mong.
Dì Triệu lấy ra một bộ điển tàng Kinh Kim Cương* từ trên giá sách đưa cho cô: “Tiên sinh nói, nếu tiểu thư không thích mấy quyển vừa rồi, vậy có thể chép Kinh Phật, có thể nung nóng tình cảm, tiểu thư ưu nhã tri thức như vậy, nhất định sẽ thích.”
*Kinh Kim Cương: tên đầy đủ là Kim Cương BátNhã Ba La Mật Đa (Vajracchedika – prajñaparamita), là một trong những bài kinh quan trọng nhất của Phật giáo Đại Thừa, đồng thời được xem là một bài kinh căn bản của Thiền tông, vì chứa đựng tinh hoa, cốt tủy của giáo lý Bát Nhã
Ngụy Triêm Y: “…”
Cô còn có thể nói gì nữa?
Cái nồi ưu nhã tri thức cứ thế chụp xuống đầu cô, cô muốn từ chối cũng không có cách nào, hơn nữa cái này không cần cái kia cũng không muốn, không khỏi quá khó chiều rồi.
“… Cũng tốt.” Ngụy Triêm Y ngoài mặt cười hì hì, trong lòng lại nhiệt liệt mắng chửi Úc Thanh.
“Vậy tiểu thư qua đó chép đi, tiên sinh nói sau khi về ngài ấy muốn xem bản viết tay của cô.”
Còn muốn kiểm tra à?
Này có khác gì kiểm tra bài tập về nhà của lũ nhóc con tiểu học không?
Ngụy Triêm Y không cam tâm ngồi trên bàn sách.
Trên bàn có bút lông sói và nghiên mực.
Cô mài mực trước, sau đó trải giấy Tuyên Thành ra, rồi lại cầm bút lông sói lên, hạ xuống.
Dường như là chép Kinh Phật thật sự có thể khiến người ta tĩnh tâm, mới đầu Ngụy Triêm Y vô cùng không vui, sau đó dần trở nên chết lặng, lại sau đó liền đắm chìm trong kinh văn, chậm rãi bình ổn nỗi lòng, ném Úc Thanh lên tận chín tầng mây.
Lúc Úc Thanh trở về nghe dì Triệu nói Ngụy Triêm Y vẫn còn ở thư phòng, anh liền đi qua đó tìm cô.
Thư phòng này được bố trí dựa theo sở thích của anh, thiết kế thanh nhã cổ xưa, bình thường anh không tĩnh tâm được thì đều sẽ tới đây ngồi mấy tiếng liền.
Đẩy cửa ra, đi vòng qua mấy cái kệ sách, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi bên trong chép Kinh Phật, Úc Thanh đột nhiên cảm thấy để cô ở chỗ này chép kinh thư không phải quyết định tốt gì.
Từ trước tới nay anh đều tự xưng là bình tĩnh, không có dục vọng gì, nhìn ôn hòa nhưng thật ra lại là người lãnh đạm, trong cuộc sống cũng chỉ có mấy sở thích nhỏ như đọc sách với sưu tầm đồ cổ có giá trị.
Thư phòng là nơi anh cảm nhận được việc thoát ly thế tục nhất, nhưng mà hiện tại, Ngụy Triêm Y tóc dài rũ tới eo, trên người mặc váy ngủ màu đen ngồi ở nơi anh thường ngồi, bàn tay trắng nõn cầm bút lông sói chậm rãi viết.
Cô chắc là viết được một lúc lâu rồi, có chút mệt, một tay khác lười biếng chống lên trán, cổ tay trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Tóc đen, đồng tử đen, váy cũng đen, nhưng da cô lại rất trắng, môi lại hồng hào.
Sự tương phản mãnh liệt như vậy, giống như yêu tinh vậy.
Hô hấp của Úc Thanh có hơi hỗn loạn, anh giơ tay kéo cà vạt xuống.
Ngụy Triêm Y cảm giác có người nhìn mình.
Cô nâng mắt, thấy là Úc Thanh.
Không biết anh đã đứng đó nhìn cô bao lâu rồi.
Ngụy Triêm Y có chút hối hận, chép quá nhập tâm, cô hẳn là nên bị mực nước dính lên mặt chút, sau đó lại lộ ra bộ dáng đáng yêu ngu ngốc gì đó để làm nũng với anh mới phải.
Bây giờ, cô đành phải buông bút xuống, ôn nhu cười: “Anh về rồi.”
Úc Thanh ừ một tiếng, đi tới bên cạnh cô, bàn tay chống xuống mặt bàn xem cô chép Kinh Phật.
Trên giấy Tuyên Thành là hàng loạt dòng chữ nhỏ, cô gái nhỏ viết bằng bút lông rất tốt, thật ra Ngụy Triêm Y không thích viết kiểu này lắm, cô thích viết kiểu chữ mạnh mẽ cứng cỏi hơn.
“Viết đẹp lắm.” Úc Thanh ôn nhu khen.
Ngụy Triêm Y mím môi: “Cảm ơn.”
“Vẫn luôn viết tới giờ sao?”
“Ừm.”
Úc Thanh thở dài: “Sao không nghỉ ngơi?”
Cô ngoan ngoãn nói: “Lúc trưa có nghỉ một lát.”
“Sao không xem sách anh chuẩn bị mà lại lựa chọn chép Kinh Phật?”
Nguy Triêm Y: “…”
Cô cảm thấy người đàn ông này muốn cười cô, nhưng mà lời anh nói với biểu tình của anh lại rất nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ thâm ý nào.
Ngụy Triêm Y đành nói: “Em không thích xem loại sách kia.”
Úc Thanh nhàn nhạt nhướng mày.
Anh kéo cô tới gần, ôm eo cô ngồi xuống, lại kéo cô lên đùi mình, từ đằng sau ôm lấy cô, cằm nhẹ đặt lên bờ vai gầy gò của cô, thanh âm nói chuyện chậm rãi: “Sao lại không thích, anh xem với em nhé.”
Không phải thế…
Anh kéo tủ ra, bên trong thế mà đều là tiểu thuyết bá đạo tổng tài, đồng tử Ngụy Triêm Y mở to: “Anh lấy đâu ra vậy?”
“Anh hỏi Irene, cô ta nói con gái đều thích xem cái này, anh sợ em ở nhà nhàm chán.”
Ngụy Triêm Y: “Em không muốn đọc sách, em muốn xem phim.”
“Anh mua cái rạp chiếu phim cho em.”
“…”
Ngụy Triêm Y: “Cũng không cần, anh không xem TV bao giờ sao?”
Anh nói: “Chưa bao giờ.”
Lừa quỷ à.
Hôm Ngụy Triêm Y vào ở, điện thoại đặt trong túi áo khoác đã bị phi tang đi mất tiêu rồi, nhiều ngày như vậy không có công cụ giải trí nào, trong nhà Úc Thanh lại không có bất cứ cái gì có thể cho cô tiêu khiển, ngay cả cái TV cũng chẳng có, không dám tưởng tượng nhiều năm như vậy anh sống kiểu gì nữa.
“Em muốn xem TV, xem show truyền hình, xem phim tình cảm.” Cô lẩm bẩm nói.
Úc Thanh trầm mặc.
“Là anh suy xét chưa chu toàn, em muốn thì anh sẽ chuyển tới viện tường vi, còn phim tình cảm thì…”
Anh vuốt chóp mũi cô, cười khẽ: “Anh thương em như vậy, còn chưa thấy hài lòng?”
Này có thể giống nhau sao?
Ngụy Triêm Y vốn cho rằng anh từ bỏ quyết định cùng xem tiểu thuyết với cô, không nghĩ tới anh lại mở sách ra: “Triêm Triêm, chúng ta cùng học một chút.”
Trong lòng Ngụy Triêm Y có dự cảm không tốt lắm…
Úc Thanh ôm cô, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp đọc một đoạn trong tiểu thuyết.
~ Lệ Tước ép Chu Điềm Điềm tới góc tường, bóp cằm cô, thanh âm lạnh băng nói: “Cô gái, em là muốn lạt mềm buộc chặt với tôi sao?”
Ngụy Triêm Y: “…”
~ Chu Điềm Điềm phẫn uất đẩy Lệ Tước ra: “Anh điên à!”
~ Lệ Tước rốt cuộc cũng chịu không được, bá đạo lấp kín môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi, vậy tôi nói em nghe, cô gái, em thành công rồi!”
Ngụy Triêm Y: “…”
Úc Thanh nhất định là đang cố ý chỉnh cô!
Cô cảm thấy thẹn vô cùng, xấu hổ từ ngón chân cho tới từng lỗ chân lông trong cơ thể, làm cô nổi da gà da vịt toàn thân.
Trước kia cô trùm chăn đọc mấy cái này còn không nhịn được sẽ lộ ra nụ cười thỏa mãn, còn ôm gối hi hi hi cảm thán thật sự quá ngọt rồi!
Bây giờ nghe Úc Thanh dùng thanh âm hơi mang chút hài hước đọc lại cái đoạn này, cô chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tàn phá, bỗng nhiên đoạt lấy sách trong tay anh, bộp một cái đóng lại.
Thế giới an tĩnh.
Lệ Tước với Chu Điềm Điềm gì đó, đều biến mất.
Thư phòng cũng an tĩnh lại.
Ngụy Triêm Y hoãn trong chốc lát, lại nhịn không được nhìn Úc Thanh.
Khóe miệng anh chứa ý cười, như có suy tư nhìn cô: “Sao vậy, anh đọc không hay sao?”
“… Hay hay lắm, nhưng em không thích.”
Cô mềm giọng làm nũng: “Không phải anh nói sẽ không ép em sao?”
“Ừm.” Ánh mắt Úc Thanh tối lại: “Xin lỗi em.”
Anh khẽ hôn lên tóc cô: “Chúng ta đi ăn cơm nhé, sau đó anh cùng em xem phim.”
“Được!” Cô là thật sự vui vẻ, cô sắp nhàm chán tới mốc rồi.
Lúc ăn cơm, Ngụy đại tiểu thư vẫn luôn nhớ tới việc đi xem phim, rất chờ mong xem Úc Thanh sẽ cho cô xem cái gì, cô lại đột nhiên hẫng lại, đừng nói là anh sẽ cho cô xem phim người lớn đó nhé!?
“Ăn không hợp sao?” Úc Thanh hỏi cô.
Ngụy Triêm Y lắc đầu.
Anh lẳng lặng nhìn cô một lát: “Lại nổi hứng, muốn anh đút?”
Ngụy Triêm Y: “…”
Úc Thanh cười gắp đồ ăn cho cô: “Hôm nay anh đã về sớm hai tiếng, còn không hài lòng sao?”
Cô căn bản là không nghĩ tới chuyện này có được không, ngẩn người ăn xong cơm, Úc Thanh liền nắm tay cô đi về biệt thự.
Cũng không phải phim người lớn như cô nghĩ, mà là phim kinh dị, loại phim này Ngụy Triêm Y thực ra rất thích, càng kinh dị càng hưng phấn.
Trước kia lúc xem với Mạc Khả và Tô Lăng, mỗi lần tới đoạn dọa ma, hai người họ đều ôm đầu thét chói tai, mà Ngụy Triêm Y lại bình tĩnh uống Coca, cười trào phúng bọn họ yếu đuối.
Cô không thích xem phim tình cảm, nhưng các loại phim kinh dị trong ngoài nước gì đều thuộc làu làu, quả thực là đã duyệt qua vô số con quỷ, có thể xem như là một thế hệ tông sư.
Úc Thanh chọn một bộ phim kinh dị tên [Ám ảnh kinh hồn], Ngụy Triêm Y nhìn lướt qua, còn thầm cười nhạo con quỷ bên trong trông chẳng khác nào mang ra dọa trẻ con.
Nhưng bây giờ cô vẫn còn có thiết lập nhân vật cần phải diễn, cũng không thể biểu hiện quá mức bình tĩnh, không những thế, cô còn phải tỏ ra sợ hãi, vô cùng sợ hãi mới đúng.
Phim được chiếu ở trên màn chiếu, hai người ngồi cạnh nhau, Ngụy Triêm Y khẩn trương siết chặt váy mình: “Thật, thật sự phải xem cái phim kiểu này sao, em… em sợ.”
Úc Thanh cầm tay cô đặt trong lòng bàn tay của mình, lười biếng dựa vào sofa, cười khẽ: “Đương nhiên phải xem, không xem sao có thể khiến em nhào vào lòng được?”
Mẹ nó, anh trắng trợn như vậy luôn á hả?
Còn bày ra cái bộ dáng tươi cười khoan dung như thể là người tốt thế kia nữa.
Ha ha.
“Sao anh lại như vậy chứ!” Những lời này mấy ngày gần đây cô đã nói tới phát ngấy rồi, thế nhưng Úc Thanh lại rất hưởng thụ, anh hôn đầu ngón tay cô: “Nếu sợ thì dựa vào anh, ôm anh, hôn anh, tùy em chọn.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Mẹ nó tên lưu manh áo mũ chỉnh tề này!
Da mặt có thể bớt dày đi có được không?
Cô quật cường nói: “Em còn lâu mới sợ.”
Úc Thanh chỉ cười không nói.
Phim bắt đầu chiếu, Ngụy Triêm Y mới đầu còn giả vờ khẩn trương, nhưng mà càng xem cô càng cảm thấy không đúng, cô chưa từng xem phim này bao giờ, cốt truyện kiểu này cũng chưa từng xem qua, âm nhạc và bối cảnh càng khiến cho bầu không khí trở nên kinh khủng cùng cực.
Ngụy Triêm Y rơi vào cảnh đẹp, nhập tâm xem phim, bắt đầu khẩn trương theo cốt truyện.
Úc Thanh yên lặng đánh giá cô.
Xem phim kinh dị cần phải có bầu không khí, cho nên trong phòng chỉ mở một cái đèn mờ, ánh sáng quỷ dị từ màn hình hắt lên mặt Ngụy Triêm Y làm khuôn mặt cô cũng có chút yêu dị.
Ngụy Triêm Y đã bị cốt truyện hấp dẫn, không chú ý tới Úc Thanh căn bản không có xem phim, cũng hoàn toàn không biết anh đã nhìn mình được bao lâu rồi.
Lúc phim tới cao trào, hình ảnh của quỷ lần đầu tiên xuất hiện, người đã duyệt qua vô số quỷ như Ngụy Triêm Y lại bị dọa tới rùng cả mình, sau đó liền cảm thấy rất hưng phấn, đã lâu rồi cô không xem được bộ phim nào có thể dọa tới cô như thế này!
Úc Thanh ẩn mình trong chỗ tối, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Anh cởi cà vạt xuống, thuận tay tháo mấy nút cổ áo.
Anh biết bộ phim này, cũng biết lần xuất hiện tiếp theo của con quỷ này là lúc nào, đó là lúc dọa người nhất.
Ngụy Triêm Y còn đang nghiêm túc xem, trong nháy mắt khi quỷ xuất hiện, người đàn ông bên cạnh liền kéo mặt cô qua, áp người xuống cắn môi cô.
Thanh âm thét chói tai từ trong phim vẫn văng vẳng bên tai, Ngụy Triêm Y bị bỏ lỡ một màn dọa người.
Úc Thanh hôn cô, “Công chúa, tác dụng của phim kinh dị, là để hôn môi.”
———–
Tác giả có lời muốn nói: Tuy cái xưng hô “công chúa” này có chút sến, nhưng đối phương là trai đẹp đó, trai đẹp gọi các bạn là công chúa nghe cũng không sến chút nào đúng không, chỉ có tràn ngập tâm tình thiếu nữ mà thôi, có ai mà không muốn làm công chúa được người nâng niu trong lòng bàn tay đâu chứ, tôi không thể làm được, nhưng con gái tôi có thể đó!
Cô ta ôm chặt cứng: “Cô chủ, cô chủ, cô thu lưu tôi đi mà!”
Ngụy Triêm Y:???
Sao nghe giống như cô là tú bà quá vậy?
“Cô buông ra trước đã.”
Dương Hi ngẩng đầu nhìn Ngụy Triêm Y, thấy thật sự không phải là cô ghét bỏ cô ta, lúc này Dương Hi mặt mũi bầm dập, nước mắt nước mũi từa lưa trên mặt, đại tiểu thư kiêu căng cao quý Ngụy Triêm Y vừa mới được buông ta liền nhảy ra xa một mét: “Sao cô dơ thế hả!”
Tô Lăng với Mạc Khả biết tính tình đại tiểu thư lại phát tác rồi, cho nên hai người liền kéo Dương Hi đứng dậy, Dương Hi có hơi xấu hổ.
Rốt cuộc thì tranh đấu nhiều năm với Ngụy Triêm Y như vậy rồi, hai người đấu mồm đấu gì cũng làm rồi, không nghĩ tới trước cái chết cận kề, người cứu cô ta lại là người cô ta ghét nhất, việc này khiến cho nhân sinh quan của Dương Hi có phần đảo lộn đến chóng mặt.
Ngay lúc nãy thôi, lúc cô ta sắp bị đánh chết tới nơi, dưới đáy lòng còn khẩn cầu trời xanh ngàn lần vạn lần để cô ta tránh được kiếp này, nhưng mà vô dụng, cô ta vẫn bị đánh thành bộ dáng quỷ hờn ma chê này.
Sau đó lại bị đám người kia đưa tới vùng ngoại ô hoang vu, Dương Hi mất hết hy vọng, chỉ cảm thấy chắc chắn mình sẽ chết không thể nghi ngờ gì nữa, ai ngờ ngay lúc này, Ngụy Triêm Y lại xuất hiện.
Không hề khoa trương khi nói, ngay thời khắc Dương Hi nhìn thấy cô, cô ta đột nhiên cảm thấy sao hồ ly tinh này lại xinh đẹp như vậy chứ! Sao có thể đẹp trai ngầu lòi đến vậy chứ! Sao lại khiến người ta yêu chết đi được thế này chứ!
Dương Hi lau nước mắt, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt tang thương, quần áo trên người cũng bẩn thỉu, rất giống như ăn mày đáng thương ngủ dưới gầm cầu vượt, cô ta cười một cái, lại có chút thật thà chất phác.
“Ban nãy cô không gạt tôi đúng không, cô bảo kê tôi.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Thật ra tôi chỉ tùy tiện nói giỡn thôi ạ.
“Tình huống gì thế Dương Hi, không phải cô ghét cô chủ nhất sao?” Tô Lăng hỏi.
Dương Hi lời lẽ chính đáng: “Ân cứu mạng, nhất định phải báo!”
Lời này không sai, Mạc Khả với Tô Lăng đều thầm gật gù.
Ngụy Triêm Y lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Cô tính toán thời gian đã đến lúc rồi, Úc Thanh chắc chắn đang tìm cô, cô phải chạy về, giả vờ bị bắt được, khóc lóc hai cái ở trước mặt anh, dựa theo độ chiều chuộng của anh dành cho cô mấy ngày nay, nhất định có thể miễn cưỡng lừa gạt được.
Nhưng cũng không thể ném Dương Hi ở chỗ này, ba người bọn họ liền mang cô ta đi cùng.
Úc Thanh nhìn chằm chằm cái xe phía trước, ánh mắt đen tối không rõ.
Irene với tổng thư ký cứng đờ quay đầu xem ông chủ, bọn họ vốn tưởng Úc tổng chỉ đang nuôi một đóa hoa trắng nhỏ không hiểu sự đời mà thôi, ai mà ngờ được lại là một đóa tường vi có gai.
Úc Thanh híp mắt: “Đi theo sau, đừng để bị phát hiện.”
Sau khi tận mắt chứng kiến thao tác như mãnh hổ của Ngụy Triêm Y, không có người nào không khiếp sợ, bao gồm cả Úc Thanh.
Trong xe, Ngụy Triêm Y ghét bỏ nhìn mái tóc như ổ gà của Dương Hi: “Tốt xấu gì cô cũng là con gái, chú ý hình tượng chút đi.”
Dương Hi: “Ò.”
Cô ta nghe lời phủi phủi tóc, lại cười hì hì hai tiếng, nhìn không ra là đẹp hay là xấu nữa, gương mặt bụi bẩn đen sì, nhưng hàm răng lại rất trắng.
Ngụy Triêm Y hỏi cô ta: “Cô chọc phải ai rồi?”
Dương Hi: “Tôi đầu cơ trục lợi dược phẩm, đắc tội với Úc nhị gia, ông ta cho người trói tôi lại.”
Thân thủ cô ta không tệ, nhưng không thể so được như với Ngụy Triêm Y, huống chi Ngụy Triêm Y còn có Tô Lăng với Mạc Khả giúp đỡ, Dương Hi có quyền cước mạnh thế nào đi nữa cũng khó địch lại với nhiều người như vậy. Đối phương còn chọn chiến thuật đánh luân phiên, từng người lên đánh với cô ta, cô ta đánh mệt thì tự nhiên sẽ thua.
“Úc nhị gia?”
Tô Lăng nói: “Anh trai của Úc Thanh.”
Ngụy Triêm Y thở hắt ra, thật sự là đi tới chỗ nào cũng không tránh được Úc Thanh, thế giới này thật nhỏ bé mà.
“Cô đầu cơ trục lợi dược phẩm gì mà lại đắc tội ông ta?”
Dương Hi: “Một ít thuốc khiến người ta chết mà không đau, hào môn tranh đấu gay gắt, tôi nâng giá quá cao khiến Úc nhị gia không hài lòng, tôi lại không chịu thỏa hiệp nên ông ta nhìn tôi ngứa mắt, cho nên liền thuê người đánh tôi.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Úc nhị gia này đúng là người thẳng thắn, thấy người nào ngứa mắt cái là đập chết luôn, cũng là cùng một kiểu người với cháu trai Úc Kỳ của ông ta, rốt cuộc thì cũng là người một nhà, đều tàn nhẫn như nhau cả.
Thám tử tư có nghề tay trái là chuyện bình thường, ngay cả Ngụy Triêm Y bình thường cũng sẽ nhận một ít việc không có liên quan tới việc điều tra, có điều đầu cơ trục lợi dược phẩm, lại còn là loại thuốc kia, Úc nhị gia muốn đối phó ai?
Úc Thanh sao?
Vậy cố chủ của cô, có khi nào chính là Úc nhị gia hay không?
Dương Hi vẫy vẫy tay trước mặt cô, kéo suy nghĩ của Ngụy Triêm Y về: “Lời ban nãy của cô có tính không? Sau này tôi đi theo cô nhé.”
Ngụy Triêm Y: “Thôi đi, cô không hại tôi là tốt lắm rồi.”
“Sao cô có thể nghĩ như vậy chứ, nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ hại cô, nhưng hôm nay cô đã cứu tôi, mạng của Dương Hi này đã thuộc về cô rồi, lên núi đao xuống biển lửa, cô chỉ cần nói một câu thôi!”
Sắc mặt Ngụy Triêm Y đầy vẻ hoài nghi, từ sau khi cha mẹ cô qua đời, cô đã chứng kiến hết thảy những việc như người trong gia tộc dùng hết thủ đoạn tranh đoạt gia sản của Ngụy gia, lòng người khó dò, cô không có khả năng lập tức tin tưởng Dương Hi, Dương Hi cũng biết hai người hiện tại không có khả năng hòa hảo nhanh như vậy, nhưng cô ta là thật lòng biết ơn Ngụy Triêm Y.
Tô Lăng nhìn cô ta: “Nếu cô thật sự muốn đi theo cô chủ của chúng tôi, vậy sau này tự mình chứng minh đi, nói mồm thì ai cũng nói được mà.”
Dương Hi trừng hắn: “Cậu im đi!”
Ngụy Triêm Y không quan tâm hai người họ đấu võ mồm, hỏi Mạc Khả xem mấy giờ rồi.
Cô đã ra ngoài được hơn một tiếng rồi.
“Được rồi, các cậu để tôi xuống ở đây đi, chắc là Úc Thanh ở gần đây.”
Chỗ này cách Minh Tín không xa không gần.
Mạc Khả gật đầu, đỗ xe ở ven đường, sau khi Ngụy Triêm Y xuống xe, Dương Hi còn vô cùng quan tâm dặn dò cô nhất định phải cẩn thận, nhiệt tình tới mức Ngụy Triêm Y có hơi bất ngờ.
Ngụy Triêm Y một mình đi bộ trên đường, cho tới khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô giả vờ như gặp địch nhân, thần sắc kinh hoảng thất thố trắng bệch, sau đó liền quay đầu chạy.
Người trên xe: “…”
Mẹ nó, diễn kịch còn diễn tới thật trân như vậy, đúng là giỏi ghê.
Úc Thanh thản nhiên ra tiếng: “Chậm rãi đuổi theo.”
Tốc độ xe chậm rì rì chạy theo sau cô.
Ngụy Triêm Y ở đằng trước chạy rất nghiêm túc, vừa quay đầu nhìn, xe của Úc Thanh vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, vô cùng bình tĩnh theo đuôi cô, giống như đang hưởng thụ thú vui khi đuổi theo cô vậy.
Được lắm, tên đàn ông ma quỷ chó má này dám trêu đùa cô.
Ngụy Triêm Y lại không thể dừng, rốt cuộc thì giờ cô đang đóng vai tiểu công chúa chạy trốn cơ mà, dừng lại là sẽ OOC*, cho nên cô liền tăng tốc mà chạy, Úc Thanh chậm rãi theo sau, cô lại chạy nhanh hơn, Úc Thanh vẫn chậm rãi theo sau.
*OOC (Out of character): Chỉ việc một nhân vật có thiết lập bị sụp đổ, không giống với tính cách bình thường
Ngụy Triêm Y: “…” Đệch.
Tên chó này!
Có thể đuổi nhanh hơn tý được không, ít nhất thì cho cô thống khoái luôn đi!
Ngụy Triêm Y chạy suốt một quãng đường khoảng 3 km!
Cô mệt tới mức như một gốc cây mất đi sức sống vậy.
Được rồi, OOC thì OOC, cô đếch chạy nữa.
Đại tiểu thư đỡ gốc cây ven đường thở hồng hộc, xe của Úc Thanh dừng lại, cửa xe mở ra.
Người đàn ông văn nhã nội liễm gác hai chân lên nhau ngồi ở trong xe, cười nhìn cô: “Sao không chạy nữa?”
Chạy không nổi!
Bà đây chạy không nổi nữa được chưa!
Mẹ nhà anh!
Cô quật cường không nhìn anh, bộ dáng ấm ức lã chã chực khóc.
Úc Thanh im lặng nhìn cô.
Một lúc lâu sau, Úc Thanh vẫn không có động tĩnh gì, không có xuống xe, cũng không có nói chuyện.
Motip hình như không ổn rồi, mấy ngày vừa qua, phàm là chỉ cần cô nhíu mi một cái thôi, Úc Thanh đều sẽ dỗ cô cơ mà, có phải bởi vì cô chạy trốn nên anh không vui hay không?
Ngụy Triêm Y trộm liếc anh một cái, Úc Thanh cười như không cười nhìn cô.
Tâm cô đột nhiên nhảy dựng, nhìn cô làm gì?
Hai người trừng nhau.
Lại vài phút qua đi, Úc Thanh bình tĩnh nói: “Lên xe, cùng anh về.”
“Không muốn.” Cô nhu nhược thở dốc: “Ngày nào anh cũng vứt tôi ở trong nhà, ghét anh!”
“Anh bận như thế, chỉ có ban đêm mới tới xem tôi, anh coi tôi là cái gì?”
Triệu Diệu và hai người Irene đồng loạt nhìn Úc Thanh, giống như là nghe được drama gì đó không nên nghe, vội vàng dựng lỗ tai lên.
Úc Thanh an tĩnh nghe cô lên án.
Ngụy Triêm Y cảm thấy hình tượng của mình đã thay đổi rồi, đổi thành chim hoàng yến cáu kỉnh với anh nên chạy trốn chứ không phải chim hoàng yến vì muốn đi tìm đàn ông khác nên mới chạy, dù sao thì đàn ông chẳng ai muốn đội nón xanh cả
“Anh chỉ coi tôi là sủng vật mà thôi!”
“Lúc nào anh vui thì tới xem tôi, lúc không vui thì ném tôi ở nhà như đồ vật vậy.”
“Hơn nữa, anh còn muốn tôi chết cùng, sao tôi có thể không chạy chứ?”
Ôi má, Irene với tổng thư ký cảm thán từ tận đáy lòng, diễn xuất bùng nổ quá! Nhưng mà diễn cũng thật ghê, cô khóc trông cũng rất xinh đẹp nha.
Nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, giống như từng viên trân châu đứt đoạn, vệt nước thấm ướt lông mi cô, đuôi mắt cô ửng đỏ, ngũ quan vốn thanh thuần minh diễm, giờ phút này lại càng thêm nhu nhược đáng thương.
Úc Thanh xuống xe, hai bước đã đi tới trước mặt cô, anh thân cao chân dài, khí chất nội liễm lại không khiến cho người khác xem nhẹ cảm giác tồn tại của mình.
Ngụy Triêm Y nâng mắt lên, vô cùng đáng thương hít hít cái mũi.
Úc Thanh ôn hòa nói: “Cảm thấy anh bận quá, không có thời gian ở bên em?”
“Được, vậy sau này anh sẽ về sớm một chút.”
“Ngoan ngoãn lên xe.”
Úc Thanh chỉ chọn vấn đề này để trả lời, về việc cô có phải sủng vật của anh hay không, có phải đồ vật hay không, rồi anh có phải muốn chôn cô cùng hay không, anh đều không có trực tiếp đáp lại, vậy chỉ có thể nói rằng, Ngụy Triêm Y suy đoán đúng rồi, anh thương cô chiều cô, nhưng lại không có yêu, tựa như mấy người đàn ông thành công đều sẽ nuôi thêm một tiểu tình nhân xinh đẹp vậy, không có gì khác nhau cả.
Ngụy Triêm Y thầm bĩu môi trong lòng, may mà cô vẫn còn duy trì tỉnh táo, không thì đã sớm đắm chìm trong giấc mộng ôn nhu mà Úc Thanh thiết kế ra rồi.
Cô không thể tiếp tục ngoan cố nữa, phải biết một vừa hai phải, vì thế liền nghe lời lên xe, ngồi cách một khoảng xa với anh.
Tóm lại thì không khí vẫn rất kỳ quái.
Ngụy Triêm Y rũ đầu, Úc Thanh nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có ba người khác trao đổi ánh mắt với nhau.
Xe trực tiếp chạy về biệt thự của Úc gia, dì Triệu và đám hầu gái đều đứng ngoài cửa đón người, nhìn thấy Ngụy Triêm Y, bà liền thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Triệu Diệu gọi về nói Ngụy Triêm Y chạy rồi, dì Triệu còn lo là Úc Thanh tìm được người sẽ ra tay tàn nhẫn với cô.
Ngụy Triêm Y được anh dắt xuống xe.
Úc Thanh dặn dò: “Chuẩn bị đồ ăn.”
Ngụy Triêm Y đúng là rất đói, ở bên ngoài chạy lâu như vậy, còn đánh một trận, cô ngoan ngoãn rúc ở bên người Úc Thanh, Úc Thanh rũ mắt liếc cô một cái, duỗi tay ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng.
Cô khó hiểu nhìn anh.
“Có mệt không?”
Ngụy Triêm Y:?
“Anh ôm?”
Thôi đừng, thân thể này của anh, không biết là bệnh thật hay bệnh giả nữa, nếu mà là bệnh thật, ôm cô một cái chỉ sợ là sẽ mệt tới chết đi, như thế thì cô sẽ lập tức phải chôn cùng rồi.
Ngụy Triêm Y lắc đầu.
Úc Thanh cười một cái, cúi đầu tới gần, nhẹ giọng nói: “Xa cách như vậy làm gì, mệt cũng không chết được, mạng nhỏ của em vẫn có thể giữ.”
Anh ôm cô lên, Ngụy Triêm Y theo bản năng ôm cổ anh, bất thình lình bị ôm lên khiến cô kinh hãi, cũng làm cho những người khác ngẩn ra.
Úc Thanh đang khắc chế tính tình, từ trước tới giờ anh làm việc đều có trật tự, rất thong thả bình tĩnh, sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khác người hay có cảm xúc phập phồng quá lớn, ai cũng nói anh thích kiểu phụ nữ thanh thuần ngây thơ, nhưng lại chưa từng thấy anh giữ ai ở bên người, chỉ có Ngụy Triêm Y là ngoại lệ.
Cô là đột ngột xuất hiện, đột ngột hấp dẫn ánh mắt của Úc Thanh, anh thận trọng từng bước thiết lập bẫy rập, thậm chí còn cố ý vì cô mà tạo ra tòa cung điện tinh xảo này, cô chạy đi anh cũng không tức giận, sau khi biết được bộ mặt thật của cô, anh vẫn nguyện ý diễn với cô, thế nên người bên cạnh Úc Thanh đều đoán là anh động tâm rồi, nhưng lại không biết anh thật lòng được bao nhiêu, lại có thể giữ được bao lâu.
Thật ra không có người nào bạc tình hơn so với anh cả, điểm này người khác không rõ, nhưng Triệu Diệu và dì Triệu đều biết.
Anh ôm cô, bước chân thong thả vững vàng, không có vẻ gì là cố gồng hết sức, chỉ có vẻ vô cùng cẩn thận và trân quý mà thôi.
Trên dưới Úc gia đang bận làm việc cũng dừng tay nhìn qua Úc Thanh ôm tiểu công chúa anh nuôi bên người trở về.
Người hầu bưng đồ ăn lên bàn, Irene với tổng trợ lý cũng không tiện ở lâu, đang định rời đi, Úc Thanh lại mở miệng: “Từ từ.”
Anh đem khúc cá đã được lọc xương đặt ở trong bát Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y liếc anh một cái, anh gõ vào bát cô, ý bảo cô ăn đi, không cần để ý tới cái khác.
Úc Thanh cũng không nhìn hai người Irene, anh nhìn chằm chằm Ngụy Triêm Y đang ăn cơm, nói với bọn họ: “Tôi còn có chuyện.”
Cho nên hai người Irene chỉ đành đứng đó đợi.
Đây lần đầu tiên sau hai tuần ở đây, Ngụy Triêm Y nhìn thấy biệt thự của Úc Thanh, thiết kế cổ xưa, không biết còn sẽ tưởng anh là người tu hành một lòng hướng Phật đấy.
Cô không có nhìn Đông nhìn Tây, chỉ liếc mắt đảo qua một cái, lộ ra vẻ tò mò.
Úc Thanh buông đũa: “Ăn xong thì nghỉ ngơi đi, anh bận xong…” Anh dừng một lát, “Rất nhanh sẽ sang xem em, hôm nào đó sẽ mang em ra ngoài chơi.”
Ngụy Triêm Y gật đầu.
Úc Thanh ăn không được mấy miếng, trong lúc đó còn giúp cô múc một chén canh, gỡ xương cá, cũng gắp đồ ăn khác cho cô, săn sóc ôn nhu giống như lời đồn dành cho anh vậy, Irene với tổng thư ký đã trợn tròn mắt sắp rớt xuống đất tới nơi rồi.
Bọn họ còn nhớ có một lần ăn cơm xã giao, bên đầu tư cố ý nhét cho anh một mỹ nhân thanh thuần muốn giúp anh gắp đồ ăn, Úc Thanh đã phản ứng thế nào?
Anh liếc cũng chẳng thèm liếc, người đã bị Triệu Diệu ném ra ngoài, còn là ném ngay trên đường lớn, kia chính là một hot girl mạng không nổi cũng không flop, nhưng bởi vì việc câu dẫn không thành này mà tin tức không tốt về cô ta đã xuất hiện lan tràn trên mạng xã hội, từ đó liền gượng dậy không nổi, đến giờ cũng không thấy xuất hiện trước tầm mắt công chúng lần nào nữa.
Muốn nói Úc Thanh có ôn nhu hay không? Chắc chắn là không, anh chỉ là quen giữ phong độ tốt đẹp mà thôi, thế nhưng sau vẻ khách khí ôn hòa đó là sự lạnh nhạt không ai sánh bằng.
Ngụy Triêm Y ăn no rồi, Úc Thanh liền đưa cô về viện tường vi, cũng không có tiễn cô lên, anh nhìn theo bóng dáng của cô, lúc cô quay đầu lại nhìn, anh còn cười với cô một cái.
Thân ảnh của cô biến mất ở chỗ rẽ, ý cười của Úc Thanh thu lại, ánh mắt cũng lạnh xuống, nhìn lầu hai sáng đèn, anh liền lạnh nhạt xoay người đi tới thư phòng.
Irene với tổng thư ký thật ra cũng đoán được anh muốn dặn dò cái gì, anh hẳn là sẽ bảo bọn họ quản chặt miệng mình, đừng có nói bậy, bọn họ nào dám chứ, dù sao cũng là người ông chủ thích, không cần biết là kiểu người gì, chỉ cần anh chấp nhận là được.
Kết quả cũng không khác lắm so với bọn họ đoán, chỉ là thái độ của Úc Thanh khác một trời một vực với thái độ đối với Ngụy Triêm Y lúc nãy, anh giống như đang đè nén lửa giận, Irene với tổng thư ký phải căng thần kinh ra thể hiện hết sự trung thành của bản thân, sau đó mới được thả đi.
Úc Thanh không lập tức trở về viện tường vi, anh đứng bên cửa sổ, anh nhớ tới bộ dáng tiêu sái phóng khoáng của Ngụy Triêm Y khi dạy dỗ đám người kia, nhẹ nhướng mày.
Trong ví tiền của anh còn giấu dây buộc tóc của cô, được anh gấp gọn đặt trong đó, anh đưa lên chóp mũi, còn có thể loáng thoáng ngửi được hương tường vi.
Khung cảnh của biệt thự kia nằm ở vị trí rất tuyệt, biệt thự nằm ở giữa, cho nên dù anh có đứng ở đâu đi nữa thì chỉ cần mở cửa sổ ra thì đều có thể nhìn thấy nơi đó.
Lúc căn biệt thự này còn chưa được xây lên, anh cũng tựa ở bên cửa sổ như vậy nhìn đống kiến trúc đang xây, trong tay nắm dây cột tóc nho nhỏ của cô, phóng túng nỗi lòng của bản thân, yên lặng nhớ tới cô.
Úc Thanh khẽ hôn dây cột tóc, lại một lần nữa gấp gọn, bỏ vào trong ví tiền.
***
Ngụy Triêm Y tắm xong thay quần áo, nằm trên sofa chờ anh tới.
Cửa phòng cô bị đẩy ra, Úc Thanh đứng ở ngoài cửa, trong tay kẹp điếu thuốc.
Anh không thường xuyên hút thuốc, càng sẽ không hút trước mặt cô.
Cô âm thầm cân nhắc, đây là muốn tính sổ với cô?
Hàng mi dài của Ngụy Triêm Y rũ xuống, không nói một lời đánh phủ đầu trước, bắt đầu ấm ức.
Úc Thanh đi vào ngồi bên cạnh cô, vỗ đùi mình, “Qua đây ngồi.” Thanh âm khàn khàn có chút lười biếng.
Ngụy Triêm Y do dự.
“Triêm Triêm.” Anh nhẹ gọi, tay kẹp điếu thuốc gác trên thành ghế sofa, sương khói lượn lờ giữa không trung, hương vị nicotin trong phòng và mùi trầm hương trên người anh hòa quyện với nhau, có cảm giác mê ly cổ quái không nói nên lời.
Ngụy Triêm Y cắn môi, được rồi, thời gian đã qua lâu như vậy, cũng không phải là chưa từng ngồi qua, sao cũng được đi.
Cô câu nệ ngồi lên đùi anh, Úc Thanh bỗng nhiêm ôm lấy eo kéo dịch mông cô tới sát mình hơn, gương mặt Ngụy Triêm Y dựa vào bả vai anh, giương mắt lên liền nhìn thấy hầu kết và đường cong chỗ cằm của anh.
Bàn tay kẹp điếu thuốc của anh đưa qua nhéo cằm cô: “Nói xem, là anh không đủ thương em?”
Ngụy Triêm Y liếc mắt nhìn điếu thuốc kia, ánh lửa mập mờ, tàn thuốc sắp rơi xuống người cô tới nơi rồi.
Cô nói: “Anh chỉ coi tôi là sủng vật thôi.”
Anh cười, cười có chút lạnh.
“Không có lương tâm, ban nãy về nhà anh ôm em đi vào như vậy, có biết là có ý nghĩa gì không?”
Ngụy Triêm Y hiểu, nhưng cô vẫn không nói lời nào.
Úc Thanh hôm nay cố ý để cô chạy, chạy xong lại bắt về, còn bảo cô cho dù chạy tới chân trời góc bể nào cũng vô dụng, anh đối với cô luôn có kiên nhẫn không bao giờ hết.
Tàn thuốc rơi xuống cánh tay Ngụy Triêm Y, mang theo tia lửa nhỏ, làm cô bỏng tới mức thở nhẹ một hơi, đáng thương vô cùng oán trách liếc anh.
Úc Thanh buông cái tay đang nhéo cằm cô ra, dập tắt điếu thuốc.
Thấy cô còn đang xoa xoa chỗ bị bỏng tới, giống như là thật sự đau, anh lại nghĩ tới cảnh lúc cô hung tàn đánh người, cười nhẹ: “Đau sao?”
Ngụy Triêm Y múa bút thành văn* lộ ra bộ dáng kiều mị: “Ừ, đau muốn chết.”
*Múa bút thành văn: Ý chỉ hành động lưu loát, không chần chừ
Úc Thanh nhéo má cô, dùng sức nhéo, rồi lại bỗng nhiên cắn lên môi cô, “Vậy thì sao, có đau không?”
“…”
Cô còn phải giả vờ xấu hổ với giận dữ đẩy anh ra: “Sao anh lại như vậy chứ!”
Thật muốn táng chết anh ta mà.
Úc Thanh cầm lấy tay cô, thay cô xoa xoa chỗ da thịt mềm mại bị bỏng tới, híp mắt nhìn cô, thanh âm khàn khàn mang theo ý tứ nuông chiều: “Triêm Triêm của anh, thật yếu ớt.”
Triêm Triêm của anh?
Trong lòng Ngụy Triêm Y cười lạnh, biểu tình bên ngoài vẫn vững như Thái Sơn.
Đối với lời này của anh, cô không gật cũng chẳng lắc, đầu hơi rũ xuống, đường cong cần cổ nhỏ dài xinh đẹp, bộ dáng ngoan ngoãn dịu ngoan thực sự.
Cô chỉ cần an an tĩnh tĩnh là có thể biểu hiện ra mấy từ viết hoa còn bôi đậm như kiểu: Đúng, xem đi, tôi chính là yếu ớt như thế đó!
Cô luôn có thể vận dụng rất tốt vẻ xinh đẹp của mình, mỗi một biểu cảm của cô đều đâm đúng vị trí trong lòng anh, cũng xác thật là sở hữu gương mặt phù hợp với thẩm mỹ của Úc Thanh, thậm chí còn càng hoàn mỹ hơn so với anh chờ mong.
Anh duỗi tay nâng mặt cô lên, ngón tay nhẹ khều cằm cô, tư thái phong lưu lịch sự tao nhã, ánh mắt lại có cảm giác như người từ trên cao nhìn xuống.
“Sau này, còn muốn rời khỏi anh sao?”
Ngụy Triêm Y nhẹ cắn môi, trộm liếc anh một cái.
Úc Thanh nhìn cô chăm chú, quấn lấy một lọn tóc bên hông cô chơi đùa, cũng không có thúc giục, bộ dáng cao thâm khó đoán.
Cô chậm rãi lắc đầu: “Không đi nữa.”
Ở lại chơi với anh nhá!
Úc Thanh rất hài lòng với câu trả lời này, như khen thưởng mà xoa xoa tóc cô một chút, môi mỏng dán lên vành tai cô, chậm rãi dịu dàng nói: “Ngoan.”
Anh hôn lên tai cô: “Nếu thích, có thể tùy ý đi dạo trong nhà, muốn ra ngoài chơi thì nói với anh, anh đi với em.”
Ngụy Triêm Y kéo tay anh, tay anh rất lớn, làm cho bàn tay cô càng thêm nhỏ xinh, cô nắm lấy ngón cái của anh, nhẹ lắc: “Anh nói là sẽ đi với em?”
Trong lòng Ngụy Triêm Y rùng cả mình, quả nhiên trời xanh không tha cho bất cứ ai? Cô thế mà cũng có ngày này.
Úc Thanh cười khẽ.
Trái tim Ngụy Triêm Y đập mạnh một cái.
Cũng không phải là động tâm với anh, chỉ là ai cũng đều thích những thứ xinh đẹp, cô cũng không ngoại lệ, cho dù đã vô số lần cảm thán dung mạo anh quá mức xuất sắc, nhưng lần nào diễn kịch trước mặt anh cũng phải làm ngơ cái vẻ đẹp trai này của anh, nếu không sẽ rất dễ bị mê hoặc.
Nhưng mỗi lần anh ôn nhu cười với cô như vậy, lại thật sự là muốn cái mạng già này của cô, cười như vậy là muốn chỉnh ai!?
Trên mặt cô đúng lúc đỏ lên.
Úc Thanh yêu thích mỗi một động tác thân mật nhỏ này của cô, nhẹ niết khuôn mặt nhỏ của cô, khàn giọng nói: “Được, anh đi với em.”
Dừng một chút, anh nói: “Công chúa, gần đây có thích quà gì không?”
Ngụy Triêm Y bị cái xưng hô “công chúa” này làm cho xấu hổ, mẹ nó một giây trước cười đến câu người như vậy, một giây sau lại làm ra cái bộ dáng này, hoàn toàn coi cô là cô gái nhỏ luôn rồi.
Hơn nữa, loại xưng hô này không phải chỉ có trong tiểu thuyết thời xưa mới gặp sao, tên chó này xuyên sách à?
Nhưng chửi thì chửi, có một người đàn ông đẹp trai tao nhã lại cấm dục đoan chính ôm mình, còn ghé bên tai gọi mình là công chúa, đây tuyệt đối là một tên văn nhã bại hoại!
Lực sát thương có chút lớn, cô cảm thấy mình phải bình tĩnh.
“Không có.” Im lặng một lúc, cô mới nghẹn ra hai chữ này, mặt cũng đỏ lên.
Úc Thanh không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Ngụy Triêm Y có chút khẩn trương, rốt cuộc thì hai người cũng đang ở trong phòng kín, cô không thể bảo đảm Úc Thanh còn nhìn nữa thì có đè cô ra luôn hay không.
“Anh đừng nhìn.” Cô lại ra vẻ thẹn thùng che mắt anh lại, thanh âm mềm mại, giống như làm nũng.
Úc Thanh cúi đầu hôn cô, Ngụy Triêm Y vội nghiêng đầu, anh chỉ hôn được lên má, lại khẽ hé miệng cắn một cái.
Không đau, cảm giác tê tê dại dại.
Ngụy Triêm Y: “…”
Tên này là chó sao?
“Anh Úc, đừng làm vậy, hôm nay em mệt.”
Ngụy Triêm Y giống như trốn tránh chui ra khỏi ngực anh, bò vào trong chăn.
Úc Thanh ngồi trên sofa thong thả ung dung kéo cà vạt xuống, ánh mắt nhìn cô gái nằm trên giường, anh cởi cà vạt, ném sang một bên.
“Anh sẽ tắm lâu, em ngủ trước đi.”
Ngụy Triêm Y không hiểu vì sao anh phải cố ý nói cái này cho mình nghe, liền nhấc một góc chăn lên nhìn anh: “Sao anh…”
Cô lại nghĩ tới nguyên nhân, mặt đỏ ửng lên: “Anh!”
Úc Thanh cười khẽ, đi tới gém chăn cho cô: “Không cần chờ anh.”
Ai muốn chờ anh!?
Trong lòng Ngụy Triêm Y trợn trắng mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Úc Thanh đi vào phòng tắm, ở trong đó bao lâu Ngụy Triêm Y cũng không rõ lắm, mới đầu cô còn suy nghĩ lung tung một hồi, sau đó lại mơ hồ ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã nằm trong ngực Úc Thanh rồi.
Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là người đàn ông này không có mặc áo trên.
Tầm mắt Ngụy Triêm Y quét xuống, làn da Úc Thanh tái nhợt, nhưng thân hình lại không hề yếu ớt, đường cong cơ bắp săn chắc, cơ bụng rõ ràng, vô cùng xinh đẹp.
Cô nâng mắt lên, Úc Thanh đang mở mắt nhìn cô.
Tầm mắt giao nhau, Ngụy Triêm Y ngẩn ra, đột nhiên có loại cảm giác xấu hổ khi bị bắt gian.
“Anh, sao anh không mặc áo.” Còn may là cô vẫn giữ được thiết lập nhân vật, mặt đỏ lên.
Úc Thanh lại nhìn chằm chằm cô một lát, nhắm mắt lại, cánh tay dưới cổ cô khẽ thu lại, thân thể cô liền dựa tới gần, đầu cũng gối lên vai anh.
Úc Thanh hôn một cái ở giữa mày cô: “Chào buổi sáng, Triêm Triêm.”
“… Chào buổi sáng.”
Bàn tay Úc Thanh đỡ lấy đầu cô, để cô dựa lên gối đầu, anh đứng dậy mặc quần áo.
Nhìn từ phía sau, người đàn ông trẻ tuổi vai rộng eo hẹp, làn da tuy tái nhợt quá mức, nhưng đường cong cơ bắp rất có lực, không hề có cảm giác ốm yếu nhu nhược chút nào.
Trong lòng Ngụy Triêm Y sinh nghi, anh thật sự bị bệnh sao? Nhưng nếu không phải thật sự bị bệnh, vậy da người bình thường sẽ tái nhợt tới mức đó sao?
Úc Thanh đứng trước giường cài lại nút áo sơ mi, “Hôm nay có thể nghĩ xem muốn làm gì, sau khi anh về sẽ làm cùng em.”
Thật ra nếu không nhắc tới công việc lần này của cô, Úc Thanh đối với cô đúng là chiều hết chỗ nói, trong khoảng thời gian này, trừ việc không công khai quan hệ của bọn họ ra ngoài ra thì anh chiều cô, thương cô, đúng là không thiếu cái nào.
Trong phòng có rất nhiều quà anh mua cho cô, ví dụ như nhẫn kim cương, trang sức hàng hiệu, váy áo, Ngụy Triêm Y thật ra rất thích, nhưng vì thiết lập nhân vật nên không thể biểu hiện ra ngoài.
Anh còn đưa cho cô không ít vương miện, cái nào cũng được thủ công tinh mỹ, giá trị liên thành, đúng là coi cô thành công chúa mà nuôi.
Ngụy Triêm Y nghĩ, nếu muốn để anh buông trái tim tiếp nhận cô, thì cô phải thân mật với anh hơn nữa.
Cô xốc chăn lên, quỳ gối bên mép giường cài nút áo cho anh, khóe môi Úc Thanh hơi cong, đến gần một chút ôm lấy eo cô.
Cô gái cúi đầu, ngoan ngoãn an tĩnh cài áo cho anh, ánh mắt Úc Thanh dừng trên người cô dần tối xuống.
Cô cài xong nút cuối cùng, muốn đẩy anh ra, Úc Thanh lại bóp chặt eo cô kéo tới gần mình: “Còn có cà vạt.”
Thanh âm anh khàn khàn.
“Em không biết thắt cái này.” Ngụy Triêm Y đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Đương nhiên là cô biết.
“Anh dạy em, cầm lấy.”
Ngụy Triêm Y bất đắc dĩ làm theo.
Anh cúi đầu, thuận thế hôn lên chóp mũi cô: “Vòng qua cổ anh.”
“Sao anh lại như vậy chứ.”
Úc Thanh cười dịu dàng: “Xin lỗi em.”
Nói anh hư là quá đúng, hôn xong lại lịch sự xin lỗi như vậy.
Ngụy Triêm Y kiềm chế tâm tình cạn lời của mình, lấy cà vạt vòng qua cổ anh, dưới sự chỉ dẫn của anh làm theo các bước, tính chỉnh anh một tý, đang chuẩn bị dùng sức kéo lên thì anh lại nắm lấy tay cô.
“Không phải như vậy.”
Anh cầm tay cô, chậm rãi dạy cô cách thắt cà vạt đúng nhất: “Như vậy mới đúng.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, Triệu Diệu ở bên ngoài thấp giọng nói: “Tiên sinh, sắp muộn rồi.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Mẹ nó, sao cô luôn có một loại cảm giác kỳ diệu như hoàng đế muốn lên triều sớm mà lại bị yêu phi là cô cuốn lấy hoang dâm vô độ là sao nhỉ?
Úc Thanh vì tiếng thúc giục này của Triệu Diệu mà khẽ nhíu mày, anh lấy áo khoác khoác lên tay, tay kia vỗ lên đầu cô, “Ngủ tiếp đi.”
Anh kéo cô tới gần, nghiêng đầu nói bên tai cô: “Anh phải đi kiếm tiền nuôi công chúa.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Cút đi.
Cô ra vẻ xấu hổ chui vào trong chăn, đem mình bịt đến kín mít, tiếng cười nhẹ của Úc Thanh truyền tới, cô bĩu môi.
Cọ tới cọ lui, Úc Thanh cuối cùng cũng đi làm, Ngụy Triêm Y rốt cuộc cũng được yên tĩnh. Cô ăn sáng xong, mặc quần áo vào chuẩn bị ra hoa viên đi dạo.
Trước kia Úc Thanh không thích có người nhìn thấy cô, mới đầu khi cô ra ngoài tản bộ anh đã không vui, sau đó cũng khá hơn nhiều.
Úc gia rất lớn, người tới người đi lại nhiều, nhưng chỉ có một chủ nhân là Úc Thanh, cũng không biết vì sao anh lại cần nhiều người hầu hạ như vậy.
Bây giờ cô vào ở, miễn cưỡng được tính là nửa chủ nhân, Ngụy Triêm Y đối với địa vị của mình rất rõ ràng, cũng không làm bộ làm tịch, đại đa số thời điểm sẽ ngoan ngoãn an tĩnh, người hầu trên dưới Úc gia đều rất thích cô.
Hôm nay cô ra ngoài đi bộ một vòng, từ ánh mắt của mọi người nhìn cô cũng cảm giác được có càng nhiều vẻ tôn trọng hơn, hơn nữa làm việc cũng cẩn thận hơn.
Cô cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nhớ tới câu kia của Úc Thanh: “Anh ôm em đi vào như vậy, có biết là có ý nghĩa gì không?”
Ý nghĩa là thừa nhận thân phận và địa vị của cô, nói nhỏ thì cô chính là chủ nhân ở Úc gia, nói lớn thì ở Liêu Thành này, cô chính là người của Úc Thanh.
Ngụy Triêm Y chậc một tiếng, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thẹn khi làm “người phụ nữ của Vua”.
Trước kia khi còn làm Ngụy đại tiểu thư cao sang ương ngạnh, lúc nhàn rỗi không có gì làm, cô thường thích xem tiểu thuyết Mary Sue*, từ tận đáy lòng cô cảm thấy bản thân chính là Mary Sue, có tiền có nhan sắc, còn có người chiều chuộng, toàn bộ đàn ông Liêu Thành không có ai là không muốn cưới cô, nhưng cô lại thiếu một người đàn ông uy vũ có thể trị được cô.
*Mary Sue: Ý chỉ những người phụ nữ hoàn hảo, có bàn tay vàng, được buff
Hiện tại người đàn ông đó dường như đã xuất hiện rồi, Ngụy Triêm Y cảm thấy, Úc Thanh chính là một bút vẽ nồng đậm rực rỡ trong kiếp sống Mary Sue của cô.
Cô tới phòng bếp, nhóm đầu bếp thấy cô, giống như nhìn thấy lãnh đạo cấp cao tới tuần tra vậy, lập tức đứng xếp hàng ngay ngắn, sau đó khom lưng 90 độ: “Chào buổi sáng, tiểu thư.”
“Chào buổi sáng, chào buổi sáng.” Không hiểu sao cô cũng thẳng eo, nhìn bọn họ chào hỏi.
Vốn là muốn xem xem trong phòng bếp này có bí mật gì không, lúc cô xem phim truyền hình không phải luôn có người đầu độc vai chính trong phòng bếp hay sao? Nhưng mà thấy mọi người đều hàm hậu chân chất như thế này, cô cũng không thể điều tra sâu hơn được, miễn cho bọn họ nghi ngờ.
Cô lại tới thư phòng của Úc Thanh, dì Triệu đang dẫn người quét tước bên trong.
Thư phòng có ba tầng, thoạt nhìn rất cổ kính, cực kỳ giống Tàng Thư Các của các gia tộc cổ đại.
Ngụy Triêm Y tùy tiện tìm một quyển sách lật xem, dì Triệu tươi cười nói: “Tiểu thư cũng thích xem Kinh Phật sao?”
Lúc này Ngụy Triêm Y mới chú ý tới cô cầm là cầm quyển Kinh Phật, Úc Thanh này cũng quá ra vẻ đạo mạo rồi, ban đêm lúc ôm cô ngủ thì hết bảo bối này bảo bối nọ, thì ra bình thường cũng xem Kinh Phật cơ đấy.
“… Cũng không ạ, tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi.” Ngụy Triêm Y cất sách đi.
Dì Triệu cười lấy ra mấy quyển khác: “Lúc tiên sinh rời khỏi nhà có dặn dò, nói tiểu thư chắc là sẽ tới đây xem, bảo tôi đem mấy quyển này đưa cho cô.”
Ngụy Triêm Y cầm đống sách đó lên xem.
[Bá đạo tổng tài chọc cô vợ nhỏ giận dỗi]
[Bảo bối cục cưng của thiếu gia ác ma mang con chạy trốn]
[Chín đêm tân hôn: Chồng yêu ôn nhu chiều chuộng]
Ngụy Triêm Y: “…”
Trên mặt cô hết xanh lại trắng, nội tâm quay cuồng một vòng ngược luyến tình thâm không dứt.
Dì Triệu rất chu đáo nói: “Tiểu thư tới đó ngồi chậm rãi ngồi thưởng thức đi, tôi đi chuẩn bị điểm tâm cho cô.”
Thưởng thức?
Tuy Ngụy Triêm Y thích xem loại sách này, nhưng bị trắng trợn bày ra trước mắt như vậy, chung quy vẫn cảm thấy thẹn.
Dì Triệu còn làm ra biểu tình tôi hiểu, tôi hiểu hết mà.
Ngụy Triêm Y: “…”
Cô nhớ kỹ mấy cái tên này, định sau khi làm xong nhiệm vụ sẽ chậm rãi đọc, giờ lại làm bộ không cần nói: “Tôi không thích xem loại sách này.”
“Tôi thích…” Cô dịu dàng quấn quấn lọn tóc bên hông: “Xem sách nào trừu tượng chút.”
Mỹ nữ thanh thuần hình như đều thích hợp với thiết lập học sinh giỏi hơn, cũng may Úc Thanh cũng có sách thơ từ ca phú, nhân sinh triết học.
Trừu tượng?
Dì Triệu nghĩ nghĩ: “Tiên sinh có nói, nếu tiểu thư không thích mấy quyển kia thì ngài ấy có chuẩn bị cho cô mấy quyển khác nữa.”
“Gì vậy?” Cô tò mò chờ mong.
Dì Triệu lấy ra một bộ điển tàng Kinh Kim Cương* từ trên giá sách đưa cho cô: “Tiên sinh nói, nếu tiểu thư không thích mấy quyển vừa rồi, vậy có thể chép Kinh Phật, có thể nung nóng tình cảm, tiểu thư ưu nhã tri thức như vậy, nhất định sẽ thích.”
*Kinh Kim Cương: tên đầy đủ là Kim Cương BátNhã Ba La Mật Đa (Vajracchedika – prajñaparamita), là một trong những bài kinh quan trọng nhất của Phật giáo Đại Thừa, đồng thời được xem là một bài kinh căn bản của Thiền tông, vì chứa đựng tinh hoa, cốt tủy của giáo lý Bát Nhã
Ngụy Triêm Y: “…”
Cô còn có thể nói gì nữa?
Cái nồi ưu nhã tri thức cứ thế chụp xuống đầu cô, cô muốn từ chối cũng không có cách nào, hơn nữa cái này không cần cái kia cũng không muốn, không khỏi quá khó chiều rồi.
“… Cũng tốt.” Ngụy Triêm Y ngoài mặt cười hì hì, trong lòng lại nhiệt liệt mắng chửi Úc Thanh.
“Vậy tiểu thư qua đó chép đi, tiên sinh nói sau khi về ngài ấy muốn xem bản viết tay của cô.”
Còn muốn kiểm tra à?
Này có khác gì kiểm tra bài tập về nhà của lũ nhóc con tiểu học không?
Ngụy Triêm Y không cam tâm ngồi trên bàn sách.
Trên bàn có bút lông sói và nghiên mực.
Cô mài mực trước, sau đó trải giấy Tuyên Thành ra, rồi lại cầm bút lông sói lên, hạ xuống.
Dường như là chép Kinh Phật thật sự có thể khiến người ta tĩnh tâm, mới đầu Ngụy Triêm Y vô cùng không vui, sau đó dần trở nên chết lặng, lại sau đó liền đắm chìm trong kinh văn, chậm rãi bình ổn nỗi lòng, ném Úc Thanh lên tận chín tầng mây.
Lúc Úc Thanh trở về nghe dì Triệu nói Ngụy Triêm Y vẫn còn ở thư phòng, anh liền đi qua đó tìm cô.
Thư phòng này được bố trí dựa theo sở thích của anh, thiết kế thanh nhã cổ xưa, bình thường anh không tĩnh tâm được thì đều sẽ tới đây ngồi mấy tiếng liền.
Đẩy cửa ra, đi vòng qua mấy cái kệ sách, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi bên trong chép Kinh Phật, Úc Thanh đột nhiên cảm thấy để cô ở chỗ này chép kinh thư không phải quyết định tốt gì.
Từ trước tới nay anh đều tự xưng là bình tĩnh, không có dục vọng gì, nhìn ôn hòa nhưng thật ra lại là người lãnh đạm, trong cuộc sống cũng chỉ có mấy sở thích nhỏ như đọc sách với sưu tầm đồ cổ có giá trị.
Thư phòng là nơi anh cảm nhận được việc thoát ly thế tục nhất, nhưng mà hiện tại, Ngụy Triêm Y tóc dài rũ tới eo, trên người mặc váy ngủ màu đen ngồi ở nơi anh thường ngồi, bàn tay trắng nõn cầm bút lông sói chậm rãi viết.
Cô chắc là viết được một lúc lâu rồi, có chút mệt, một tay khác lười biếng chống lên trán, cổ tay trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Tóc đen, đồng tử đen, váy cũng đen, nhưng da cô lại rất trắng, môi lại hồng hào.
Sự tương phản mãnh liệt như vậy, giống như yêu tinh vậy.
Hô hấp của Úc Thanh có hơi hỗn loạn, anh giơ tay kéo cà vạt xuống.
Ngụy Triêm Y cảm giác có người nhìn mình.
Cô nâng mắt, thấy là Úc Thanh.
Không biết anh đã đứng đó nhìn cô bao lâu rồi.
Ngụy Triêm Y có chút hối hận, chép quá nhập tâm, cô hẳn là nên bị mực nước dính lên mặt chút, sau đó lại lộ ra bộ dáng đáng yêu ngu ngốc gì đó để làm nũng với anh mới phải.
Bây giờ, cô đành phải buông bút xuống, ôn nhu cười: “Anh về rồi.”
Úc Thanh ừ một tiếng, đi tới bên cạnh cô, bàn tay chống xuống mặt bàn xem cô chép Kinh Phật.
Trên giấy Tuyên Thành là hàng loạt dòng chữ nhỏ, cô gái nhỏ viết bằng bút lông rất tốt, thật ra Ngụy Triêm Y không thích viết kiểu này lắm, cô thích viết kiểu chữ mạnh mẽ cứng cỏi hơn.
“Viết đẹp lắm.” Úc Thanh ôn nhu khen.
Ngụy Triêm Y mím môi: “Cảm ơn.”
“Vẫn luôn viết tới giờ sao?”
“Ừm.”
Úc Thanh thở dài: “Sao không nghỉ ngơi?”
Cô ngoan ngoãn nói: “Lúc trưa có nghỉ một lát.”
“Sao không xem sách anh chuẩn bị mà lại lựa chọn chép Kinh Phật?”
Nguy Triêm Y: “…”
Cô cảm thấy người đàn ông này muốn cười cô, nhưng mà lời anh nói với biểu tình của anh lại rất nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ thâm ý nào.
Ngụy Triêm Y đành nói: “Em không thích xem loại sách kia.”
Úc Thanh nhàn nhạt nhướng mày.
Anh kéo cô tới gần, ôm eo cô ngồi xuống, lại kéo cô lên đùi mình, từ đằng sau ôm lấy cô, cằm nhẹ đặt lên bờ vai gầy gò của cô, thanh âm nói chuyện chậm rãi: “Sao lại không thích, anh xem với em nhé.”
Không phải thế…
Anh kéo tủ ra, bên trong thế mà đều là tiểu thuyết bá đạo tổng tài, đồng tử Ngụy Triêm Y mở to: “Anh lấy đâu ra vậy?”
“Anh hỏi Irene, cô ta nói con gái đều thích xem cái này, anh sợ em ở nhà nhàm chán.”
Ngụy Triêm Y: “Em không muốn đọc sách, em muốn xem phim.”
“Anh mua cái rạp chiếu phim cho em.”
“…”
Ngụy Triêm Y: “Cũng không cần, anh không xem TV bao giờ sao?”
Anh nói: “Chưa bao giờ.”
Lừa quỷ à.
Hôm Ngụy Triêm Y vào ở, điện thoại đặt trong túi áo khoác đã bị phi tang đi mất tiêu rồi, nhiều ngày như vậy không có công cụ giải trí nào, trong nhà Úc Thanh lại không có bất cứ cái gì có thể cho cô tiêu khiển, ngay cả cái TV cũng chẳng có, không dám tưởng tượng nhiều năm như vậy anh sống kiểu gì nữa.
“Em muốn xem TV, xem show truyền hình, xem phim tình cảm.” Cô lẩm bẩm nói.
Úc Thanh trầm mặc.
“Là anh suy xét chưa chu toàn, em muốn thì anh sẽ chuyển tới viện tường vi, còn phim tình cảm thì…”
Anh vuốt chóp mũi cô, cười khẽ: “Anh thương em như vậy, còn chưa thấy hài lòng?”
Này có thể giống nhau sao?
Ngụy Triêm Y vốn cho rằng anh từ bỏ quyết định cùng xem tiểu thuyết với cô, không nghĩ tới anh lại mở sách ra: “Triêm Triêm, chúng ta cùng học một chút.”
Trong lòng Ngụy Triêm Y có dự cảm không tốt lắm…
Úc Thanh ôm cô, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp đọc một đoạn trong tiểu thuyết.
~ Lệ Tước ép Chu Điềm Điềm tới góc tường, bóp cằm cô, thanh âm lạnh băng nói: “Cô gái, em là muốn lạt mềm buộc chặt với tôi sao?”
Ngụy Triêm Y: “…”
~ Chu Điềm Điềm phẫn uất đẩy Lệ Tước ra: “Anh điên à!”
~ Lệ Tước rốt cuộc cũng chịu không được, bá đạo lấp kín môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi, vậy tôi nói em nghe, cô gái, em thành công rồi!”
Ngụy Triêm Y: “…”
Úc Thanh nhất định là đang cố ý chỉnh cô!
Cô cảm thấy thẹn vô cùng, xấu hổ từ ngón chân cho tới từng lỗ chân lông trong cơ thể, làm cô nổi da gà da vịt toàn thân.
Trước kia cô trùm chăn đọc mấy cái này còn không nhịn được sẽ lộ ra nụ cười thỏa mãn, còn ôm gối hi hi hi cảm thán thật sự quá ngọt rồi!
Bây giờ nghe Úc Thanh dùng thanh âm hơi mang chút hài hước đọc lại cái đoạn này, cô chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tàn phá, bỗng nhiên đoạt lấy sách trong tay anh, bộp một cái đóng lại.
Thế giới an tĩnh.
Lệ Tước với Chu Điềm Điềm gì đó, đều biến mất.
Thư phòng cũng an tĩnh lại.
Ngụy Triêm Y hoãn trong chốc lát, lại nhịn không được nhìn Úc Thanh.
Khóe miệng anh chứa ý cười, như có suy tư nhìn cô: “Sao vậy, anh đọc không hay sao?”
“… Hay hay lắm, nhưng em không thích.”
Cô mềm giọng làm nũng: “Không phải anh nói sẽ không ép em sao?”
“Ừm.” Ánh mắt Úc Thanh tối lại: “Xin lỗi em.”
Anh khẽ hôn lên tóc cô: “Chúng ta đi ăn cơm nhé, sau đó anh cùng em xem phim.”
“Được!” Cô là thật sự vui vẻ, cô sắp nhàm chán tới mốc rồi.
Lúc ăn cơm, Ngụy đại tiểu thư vẫn luôn nhớ tới việc đi xem phim, rất chờ mong xem Úc Thanh sẽ cho cô xem cái gì, cô lại đột nhiên hẫng lại, đừng nói là anh sẽ cho cô xem phim người lớn đó nhé!?
“Ăn không hợp sao?” Úc Thanh hỏi cô.
Ngụy Triêm Y lắc đầu.
Anh lẳng lặng nhìn cô một lát: “Lại nổi hứng, muốn anh đút?”
Ngụy Triêm Y: “…”
Úc Thanh cười gắp đồ ăn cho cô: “Hôm nay anh đã về sớm hai tiếng, còn không hài lòng sao?”
Cô căn bản là không nghĩ tới chuyện này có được không, ngẩn người ăn xong cơm, Úc Thanh liền nắm tay cô đi về biệt thự.
Cũng không phải phim người lớn như cô nghĩ, mà là phim kinh dị, loại phim này Ngụy Triêm Y thực ra rất thích, càng kinh dị càng hưng phấn.
Trước kia lúc xem với Mạc Khả và Tô Lăng, mỗi lần tới đoạn dọa ma, hai người họ đều ôm đầu thét chói tai, mà Ngụy Triêm Y lại bình tĩnh uống Coca, cười trào phúng bọn họ yếu đuối.
Cô không thích xem phim tình cảm, nhưng các loại phim kinh dị trong ngoài nước gì đều thuộc làu làu, quả thực là đã duyệt qua vô số con quỷ, có thể xem như là một thế hệ tông sư.
Úc Thanh chọn một bộ phim kinh dị tên [Ám ảnh kinh hồn], Ngụy Triêm Y nhìn lướt qua, còn thầm cười nhạo con quỷ bên trong trông chẳng khác nào mang ra dọa trẻ con.
Nhưng bây giờ cô vẫn còn có thiết lập nhân vật cần phải diễn, cũng không thể biểu hiện quá mức bình tĩnh, không những thế, cô còn phải tỏ ra sợ hãi, vô cùng sợ hãi mới đúng.
Phim được chiếu ở trên màn chiếu, hai người ngồi cạnh nhau, Ngụy Triêm Y khẩn trương siết chặt váy mình: “Thật, thật sự phải xem cái phim kiểu này sao, em… em sợ.”
Úc Thanh cầm tay cô đặt trong lòng bàn tay của mình, lười biếng dựa vào sofa, cười khẽ: “Đương nhiên phải xem, không xem sao có thể khiến em nhào vào lòng được?”
Mẹ nó, anh trắng trợn như vậy luôn á hả?
Còn bày ra cái bộ dáng tươi cười khoan dung như thể là người tốt thế kia nữa.
Ha ha.
“Sao anh lại như vậy chứ!” Những lời này mấy ngày gần đây cô đã nói tới phát ngấy rồi, thế nhưng Úc Thanh lại rất hưởng thụ, anh hôn đầu ngón tay cô: “Nếu sợ thì dựa vào anh, ôm anh, hôn anh, tùy em chọn.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Mẹ nó tên lưu manh áo mũ chỉnh tề này!
Da mặt có thể bớt dày đi có được không?
Cô quật cường nói: “Em còn lâu mới sợ.”
Úc Thanh chỉ cười không nói.
Phim bắt đầu chiếu, Ngụy Triêm Y mới đầu còn giả vờ khẩn trương, nhưng mà càng xem cô càng cảm thấy không đúng, cô chưa từng xem phim này bao giờ, cốt truyện kiểu này cũng chưa từng xem qua, âm nhạc và bối cảnh càng khiến cho bầu không khí trở nên kinh khủng cùng cực.
Ngụy Triêm Y rơi vào cảnh đẹp, nhập tâm xem phim, bắt đầu khẩn trương theo cốt truyện.
Úc Thanh yên lặng đánh giá cô.
Xem phim kinh dị cần phải có bầu không khí, cho nên trong phòng chỉ mở một cái đèn mờ, ánh sáng quỷ dị từ màn hình hắt lên mặt Ngụy Triêm Y làm khuôn mặt cô cũng có chút yêu dị.
Ngụy Triêm Y đã bị cốt truyện hấp dẫn, không chú ý tới Úc Thanh căn bản không có xem phim, cũng hoàn toàn không biết anh đã nhìn mình được bao lâu rồi.
Lúc phim tới cao trào, hình ảnh của quỷ lần đầu tiên xuất hiện, người đã duyệt qua vô số quỷ như Ngụy Triêm Y lại bị dọa tới rùng cả mình, sau đó liền cảm thấy rất hưng phấn, đã lâu rồi cô không xem được bộ phim nào có thể dọa tới cô như thế này!
Úc Thanh ẩn mình trong chỗ tối, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Anh cởi cà vạt xuống, thuận tay tháo mấy nút cổ áo.
Anh biết bộ phim này, cũng biết lần xuất hiện tiếp theo của con quỷ này là lúc nào, đó là lúc dọa người nhất.
Ngụy Triêm Y còn đang nghiêm túc xem, trong nháy mắt khi quỷ xuất hiện, người đàn ông bên cạnh liền kéo mặt cô qua, áp người xuống cắn môi cô.
Thanh âm thét chói tai từ trong phim vẫn văng vẳng bên tai, Ngụy Triêm Y bị bỏ lỡ một màn dọa người.
Úc Thanh hôn cô, “Công chúa, tác dụng của phim kinh dị, là để hôn môi.”
———–
Tác giả có lời muốn nói: Tuy cái xưng hô “công chúa” này có chút sến, nhưng đối phương là trai đẹp đó, trai đẹp gọi các bạn là công chúa nghe cũng không sến chút nào đúng không, chỉ có tràn ngập tâm tình thiếu nữ mà thôi, có ai mà không muốn làm công chúa được người nâng niu trong lòng bàn tay đâu chứ, tôi không thể làm được, nhưng con gái tôi có thể đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.