Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Chương 19

Zu

08/11/2013

Nó liền chạy đi tìm hắn. Nó đang cần gì? Một lời giải thích. Muốn hắn phủ nhận những gì trong ảnh đều là dối trá. Muốn hắn nói là.....hắn yêu nó.

- Jen!

Sunny gọi với nhưng giờ trí óc nó trỗng rỗng, chẳng còn nghe thấy gì nữa. Sa nhanh tay lấy điện thoại nhắn tin cho hắn rồi kéo tay Sunny chạy theo nó. Nhỏ biết, trái tim nó không mạnh mẽ như cái vẻ ngoài tinh nghịch kia.

Hắn đang lặng nề bước đi thì thấy có điện thoại rung liền mở ra xem. Lập tức gương mặt xám xịt lại.Ách! Gì thế nè? Chết rồi!Giờ làm sao đây? Đúng rồi! Đi tìm Muni nhờ con nhỏ đó giải thích giúp. Nghĩ là làm hắn liền vội vàng chạy về phía bồn hoa, một cảm giác bất an ập đến.

- Vậy sao? Nó đã vò nát tấm ảnh à? Ha ha!- Muni khi nghe Eli nói vậy liền cười vang, kế hoạch đã thành công một nửa. Đây mới chỉ là bắt đầu, còn nhiều trò vui nữa chờ nó nữa.

- Ừ. Khuôn mặt hừng hừng lửa luôn!- Eli cũng vui không kém, nhìn thấy cô cười nhỏ không vui sao được. Nụ cười ấy giống như thiên sứ vậy, dù nó đã không còn trong sáng như xưa.

Muni mân mê đôi môi, tính những bước tiếp theo của kế hoạch. Bỗng có tiếng bước chân cô liền vội vã quỳ xuống, vài giọt nước mắt đã rơi đầm đìa trên 2 má hồng.

- Tớ không biết...! Anh ấy đưa cho tớ...! Tớ không biết gì cả.....Thật sự anh ấy bảo là cho tớ....Tớ không có quyến rũ anh ấy...Tin tớ đi...!- Cô dùng đầu gối để bước đi, níu váy Eli cầu xin.

Nhỏ bất ngờ, nhận thấy sự khác thường liền cùng hùa theo cô diễn kịch.Eli hất tay Muni ra, giọng đe dọa:

- Còn già mồm hả con kia? Cả cái trường này ai chả biết anh Shin với Jen là một cặp. Mày xem tao là con nít hay sao mà tin lời mày?

Nhỏ giơ tay lên định tát cô thì một giọng nói sắc lạnh vang lên.

- DỪNG TAY- Hắn từ từ tến gần lại chỗ cô, đỡ cô dậy rồi quay sang Eli:

- Cút đi trước khi tôi còn bình tĩnh!- Hắn là đang muốn diễn kịch trước nhỏ tý, dù gì thì nếu hắn không đưa cho cô thì chắc cô cũng không bị vậy. Hơn nữa, đang cần cô giúp mà. Hắn nở nụ cười, đưa tay lau những giọt nước mắt giả tạo.

- Không sao chứ?

Muni cười thầm nhưng vẫn đẩy hắn ra, lấy tay quệt nước mắt. Chợt đôi mắt đen bắt gặp một bóng người đang đứng sau lùm cây, ánh mắt hiện lên một tia thâm độc.

- A....- Nhỏ ngồi thụp xuống, ôm mắt cá chân, khuôn mặt nhăn lại.

Hắn thấy vậy liền ngồi xuống xem xét, đang cần cô gấp ma flại thế này, thôi đưa cô xuống phòng y tế vậy. Hắn vòng tay qua lưng Muni, bế cô lên. Khi quay đầu lại Shin giật mình. Nó đang đứng đo, đôi mắt ngỡ ngàng và có vẻ thất vọng. Nó đã hy vọng không phải thật, cứ ngỡ đó là ảnh ghép nhưng nhìn xem, chẳng nhẽ cô ta bỏ bùa để hắn bị vậy? Vui thật. Cái giải thích hay đấy. Có điên nó mới tin.( bình tĩnh chị ơi )

- Jen...Anh!- Hắn định giải thích những chưa kịp nói gì thì..

'' chát!''



Âm thanh đó vang lên, một thứ âm thanh như từng mũi kim đầm vào tim hắn. Nó tát hắn?Lúc này hắn có thể hiểu được. Nhưng tại sao không cho hắn giải thích chứ?

- Hoàng Duy Phong! Anh được lắm- Nó nhìn hắn,đôi mắt tím đã lấp lánh. Một thứ nước ấm nóng và mặn lăn xuống trên khuôn mặt tinh nghịch thường ngày.

Tim hắn thắt lại. Nhìn nó khóc thật sự hắn rất đau.

- Jen à không phảinhư em nghĩ đâu! Hãy nghe anh giải thích!

- Giải thích? Ha ha- Nó cười nhạt- Anh muốn giải thích gì? Đừng nó anh bị ma nhập nha!

- Đây là một hiểu lầm! Anh và cô ta chẳng có gì hết!

- Thế thì anh đưa nhẫn cho cô ta để làm đồ chơi à? Và ngay lúc này anh đang bế cô ta đó!

Hắn giật mình, 2 tay liền buông thõng khiến Muni chưa kịp chuẩn bị gì liền ngã một cái tê liệt toàn thể anh chị em nhà xương khớp.

- Cái đó là anh muốn cầu hôn em!- Hắn đi qua nhỏ đên nắm 2 vai nó, ánh mắt cầu khẩn.

- Hay thật đấy! Anh muốn cầu hôn tôi nhưng anh đưa cho cô ta sao?- Nó vẫn cười, nhưng nước mắt không ngừng rơi.

- Anh...!- Hắn thật sự không biết nói thế nào, chả nhẽ nói là sợ bị nó cho quê một quả. Ách! Khó quá à!

- Thôi!- Nó hất tay hắn ra- Anh chẳng cần giải thích làm gì, chúng ta có là gì của nhau đâu? Tất cả cử chỉ dịu dàng ngày qua chỉ là tôi muốn lợi dụng anh mà thôi, tôi chỉ muốn trả thù con nhỏ kia mà thôi!

Nó cười nhếch môi rồi bỏ lại hắn thẫn thờ quay lưng chạy đi.

'' Tách!''

Lần đầu tiên hắn khóc vì một đứa con gái. Sao giọng nói nhje nhàng ấy như nhữung sợi chỉ siết trái tim hắn, giống như Tử Thần cướp đi linh hồn hắn. Nó nói....đúng. Có là gì của nhau đâu! Chỉ là 2 đứa bị gán ghép cái danh vợ chồng và đang tìm mọi cách để phá hủy nó. Còn hắn, là không điều khiển được trái tim nên mới rung động trước nó. Tất cả chỉ tại con tim run rẩy trước nó của hắn. Với nó, hắn đâu có ý nghĩa gì? Vậy thì giải thích làm gì khi mà hắn chỉ là công cụ để nó trả thù?

- Ha ha ha!!!

Tiếng cười lạnh gáy vang lên. Muni nghe mà rùng mình. Cô run bần bật nhìn hắn bước đi. Híc! Mỹ nam mà cũng có lúc y như quái vật. Nhìn theo nó cô nở một nụ cười, nó cnàg đau cô càng vui.

- Mày ơi! Chết rồi làm sao bây giờ?



Sunny lay lay người Sa. Sa vẫn đứng im nhìn Muni, đôi mắt lam ngọc sẫm lại đang từ từ cho cô và danh sách đen. Người vào đó chỉ có đường thê thảm vì bị những anh em IQ béo mũm mĩm tra tấn khủng khiếp.

- Đi thôi!- Sa kéo Sunny đi, đầu đang vẽ ra những kế hoạch gắn hắn lại với nó.

~*~*~*~*~

Trong công viên rộn vang những tiếng cười trẻ thơ, không gian thật vui nhộn. Nhưng nó sẽ còn vui nhộn hơn nếu không có một cô gái đang luyện ......phi dao.

- Hoàng Duy Phong! Anh chết đi- Nó phi một con dao vào thân cây ghi tên hắn.

- Tên bút chì thối tha! Tôi nguyền rủa anh bị vô sinh!- Thêm một con nữa.

- Không! Bị biến dạng hoàn toàn cũng được- Lần này là 5 con dao cùng một lúc.

Sau khi đã c-hửi hắn xong, nó ngồi ôm ngối thút thít. Không hiểu sao lúc đó nó lại nói thế nhỉ? Nó cũng không biết nữa, nhìn thấy hắn tình tứ với con k-hốn đó nó thấy tức lắm. Tim cứ như bị ai bóp vậy, cơ quan hô hấp cũng hỏng luôn, chả thấy tý Ôxi nào cả. Aisssssssssssssssss! Ngứa mắt! Thích thì cưới nhau luôn đi!Tôi đếch thèm quan tâm. Muôn sinh con với nhau cũng được mà đừng hòng, tôi nguyền rủa anh vô sinh rồi còn đâu.

- AAAAAAA! Sao mình phải vì cái tên bút chì mục đó mà buồn rầu vậy nè? - Nó bất dậy- Đi đâu để xả-xì-trét đây nhể? Đúng rồi!Về nhà ngủ một giấc để quên hết đi! Let's go!!!!!!!!

Nó tung tăng ra lấy xe đi về nha, vừa đi vừa ngân nga nhạc đầu của phim Đoraemon khiến mọi người phải ngoái đầu nhìn nó.

Vừa về nhà nó lại cảm thấy tức ngực. Ặc! Bệnh nặng rồi! Nó gõ gõ đầu mấy cái rồi đi vào nhà làm một phát xông phi lên tầng. Nhưng đang đi trên cầu thang bỗng nó khựng lại, đôi mắt khẽ liếc ra căn bếp. Hình ảnh một người con trai vừa huýt sáo vừa nấu ăn lại hiện về, cả nụ cười của ai đó nữa. Và cả vòng tay ấm áp khiến trái tim nó rung động...

Nó đứng nhìn một lúc lâu, giật mình nhận ra nước mắt đã tuôn từ bao giờ.

- Sao vậy nè? Có bị cho ăn ớt đâu? Ha ha......Híc híc...!

Nó ngồi phịch xuống bậc cầu thang khóc nấc lên. Sao nó nhớ hắn vậy nè? Càng nhớ càng hận, càng muốn đánh cho hắn một trận. Tại sao thế? Tại sao lại tặng nhẫn cho nhỏ đó, tại sao lại bế nhỏ và tại sao lại tay trong tay đi chơi với nhỏ?

Nó ghét!!!!!!!!!!!!

Và nó cũng nhận ra....

Nó yêu hắn rồi?

Nó không biết nữa. Chỉ biết rằng vì hắn mà nó dã...ghen, vì hắn mà nó đã...khóc. Đây là lần đầu tiên có một người con trai khiến nó như vậy. Bỗng nó cười nhạt. Mối tình đầu?

- Bao giờ cũng là mối tình đẹp và buồn- Nó lau nước mắt rồi bước lên phòng, ngồi ngâm mình trong làn nước lạnh ngắt. Nhưng nó lại chẳng có cảm giác gì cả. Chỉ biết nó đã thiếp đi trong.......bồn tắm từ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook