Chương 2
Vô Danh
09/07/2013
Nó nhăn mũi,tự dưng thấy khó ở quá.....
Và quả nhiên điều nó tiên đoán cũng xảy ra.Chiếc xe đỗ phịch trước cửa nhà ông anh họ của hai đứa.Chủ nhà đi vắng.
Cửa đóng then cài nghiêm ngăt.Nó quay sang hỏi anh chàng tài xế:
-Cho em hỏi chút,anh ấy có biết giờ bọn em về tới nơi không???
-À có!Nhưng hôm nay anh ấy bận cả ngày.Hai em cứ đứng đợi.Chỉ lát nữa anh ấy về ấy mà...Xem nào.khoảng 12 h thì phải....bây giờ đã 11.30 rồi.Cố gắng đợi nhé.Giờ anh đi có chút việc bi giờ.Bibi các em nhé.
-Vâng cám ơn anh.Hôm nay anh cũng vất vả rồi.
-Không có ji.Đưa đón hai cô bé dễ thương như hai em ......Anh lúc nào chẳn sẵn lòng.Giờ anh đi nhé.
Hai đứa thẫn thờ nhìn chiếc xe đi khuất.....Để lại một làn khói nhè nhẹ.
Rainne hỏi"Giờ làm sao???
-Đành đợi thôi.Ariel đáp.Mặt nghệt ra như cái bơm...
-Nhưng mình đói quá rồi.....sáng tới giờ chưa ăn ji...
-Uhm...Biết thế.Nhưng bon mình làm ji có biết đường.Lỡ ra ấy lạc đường thì mệt lắm.
Vả lại mình thà nhịn đói còn hơn vác cả đống hành lý thế này vào cửa hàng người ta.Mà anh ấy cũng sắp về rồi con ji.
-Uhm....Nói rồi Rainne xoa xoa cái bụng.....Ngồi một lúc cô nàng mới nghĩ ra trò nhắn tin cho anh iu ở we nhà.Tách tách tạch.....Rainne mải miết nhắn rồi cười một mình....
Trong khi đó Ariel liếc mắt nhìn đường phố.Đường phố lúc này thật đông đúc.Giữa mùa thu mà vẫn thấy nóng....Còi xe cứ kêu toe toe làm nó đau cả đầu.....
Rainne vươn vai ngáp:-mấy h rồi vậy???
-Ariel ngóng cái đồng hồ mà sốt ruột."Đã hơn 4 h chiều rồi..""
-hả ?????Sao ảnh làm ji mà h này chưa về.Định để người ta chờ tới bao giờ nữa????Cổ bằng con hươu rồi nè.
_mình biết mình biết mà.mình đã goị cho anh ấy mấy lần nhưng không được.Mình đã để lại tin nhắn rồi.Khi bật máy chắc anh ấy sẽ gọi lại ngay...
Tèn tén ten
Chuông điện thoại của Ariel đổ chuông.Ariel mừng rỡ nhấc máy:
-Anh đấy à???
-Anh nào???Má đây.Hai đứa đã gặp Jack chưa???Ariel quay ra thầm thì vơi Rainne:Má gọi....Rainne lúc này tai cũng đang áp sát cái điện thoại,mắt mở to thô lố hóng hớt xem có chiện ji.
-Rainne định nhõng nhẽo"Má à anh ấy cho bọn con leo cây thi Ariel bum miệng nó lại.
-Vâng.Bọn con vẫn ổn.Má nhớ giữ gìn sức khỏe nha.....
-Gì chứ ??Sao không cho má biết ông cho bọn mình đợ nửa ngày rồi?
- cHo má biết cũng chẳng giải quyết ji.Chỉ làm má thêm lo.Bọn mình lớn tồ cả rồi.Không thể chuyện nào cũng nhờ má giải quyết.ĐÚng không???
-Đúng đúng,Chị ARIEL nói ji chẳng đúng.Em nghe chị mà....
-Ai chị em ji với cô.??Ariel cười.
Nghì lại tình cảm của nó với Rainne chẳng khác ji hai chị em ruột.Thậm chí con hơn thế....Nó quay sang Rainne cười.cảm giác thật mãn nguyện.
Rainne là bạn thân của nó từ nhỏ.Phải gọi là bạn nối khố mới đúng.Hồi ấy nhà Rainne giàu có lắm.Nhưng tinh Rainne rất hòa đồng,và cũng rất thân với nó.
Nhớ lại chuyên xưa Ariel cứ cười một mình.Hồi ấy nhà Ariel nghèo lắm.bà lại bị bệnh nặng nằm liệt giường nữa...thế nên gia cảnh nó càng thêm khốn đốn.Má bán hàng đến gầy cả người đi.Ba thì chẳng bao giờ dám la cà ,sau giờ làm là lại tất bật về nhà kiếm việc làm thêm.Tuy hồi ấy nó còn nhỏ lắm nhưng cũng đã đủ biết cuộc đời khó khăn đến thế nào....Hồi đó má không muốn nó chơi với Rainne vì mặc cảm gia đình mình nghèo khó.Nhưng vượt qua tất cả hai đứa vẫn thân nhau....Phải nói là trên cả thân nữa.Tình bạn của hai đứa như đã định từ kiếp trước....
Rồi tai nạn máy bay cướp đi sinh mạng của Ba mẹ Rainne.....Mình vẫn còn nhớ....Ngày ấy trời mưa to lăm....ào ạt...Dữ dội....Rainne cũng đã khóc như mưa....Và hai đứa ôm nhau giữa trời mưa mà khóc.....
sau tai nạn thảm khốc ấy,Rainne bị hất ra đường như một con **** hoang,chẳng ai quan tâm.người bà kon nhận nuôi Rainne hóa ra chỉ hong vơ vét tài sản của ba mẹ Rainne để lại.Tài sản thì phân tán.Rainne trở thành đứa trẻ côi cút....Gia đinh Ariel nhận nuôi Rainne.....Và từ đó đến nay.....vần là một gia đinh vô cùng hạnh phúc....
Ariel mỉm cười.Quay ra thấy Rannie cũng đang mỉm cười.Nó bèn hỏi:Bồ cười ji vậy?
-À đang nhớ lại chuyện xưa....
-Chuyện ji???
-À chuyện anh Jack ấy.Hồi xưa chuyên trị đái dầm,suốt ngày đòi chụp ảnh với tụi mình rồi đem đến trường khoe tán lạn....
-À ông mang bán ấy mà.Ai biểu hồi xưa bọn mình nổi tiếng quá mà chi????Hehe
-Uh có lần ảnh vô duyên nhỉ?Đương ngủ,Xông thẳng vào phòng bắt bọn mình lôi váy ra mặc .Lần ấy vội quá mình quên không mặt quần nhíp.Cứ tồng ngồng thế mà chụp ảnh....
-hé hé .thế á???Thiêt không???bay giờ mới biết đấy.....
Rồi tụi nó cười hả hê.
8.pm
Một chiếc xe đen láy đõ kịch trước mặt hai đứa.Hai đứa mắt tròn mắt dẹt thì cửa xe mở ra.....Anh Jack....bước ra khuôn mặt rang rỡ:
_hai đứa đến lâu chưa???Cho anh xin lỗi nhé....Hôm nay anh không về sớm được
Hai đứa tươi tỉnh hẳn....
Rainne phụng phịu :Anh làm bon em đợi cả buổi rồi đó.Nửa ngày trời.bắt đền em ji đi chứ?
-Ngoan nào.Anh đã xin lỗi rồi mà.Đừng xị mặt ra như thế chứ???Trông em xấu đi bao nhiêu..
Một tiếng E Hèm khá to phía sau.Một quý bà đứng đó...nghiêm nghị.
-Mấy người nói đủ chưa???Ồn ào quá đấy.không định cho tôi vào nhà à???
-À quên xin giới thiệu với các em đây là Jenny vợ anh....
-Còn đây là Rainne va Ariel àm anh đã nói với em đó....
-chúng em chào chi j
-Uhm!!!Chào các cô...Thôi vào nhà nhanh lên định đứng đây đến bao giờ???Để nãy giờ người qua kẻ lại nhìn không biết xấu hổ sao???
Jack chạy ra mở cửa.Chị ta xông thẳng vào nhà.
hai đứa nhìn nhau...."Đụng phải chằn ăn rồi...!!!!!"
hai đứa lịch kịch xách hành lý vào nhà.
Jack dẫn hai đứa lên phòng rồi rạng rỡ:"Cứ tự nhiên như ở nhà nghe 2 đứa!!!"Rồi hai đứa nó cười tươi."Dạ vâng"
Kì cạch kéo cái vali vào tới nơi,nhìn lên đồng hồ thấy kim giờ đã chỉ số 10.ARIEL nghĩ thầm trong đầu :Giờ này ở nhà đã về chuồng lâu rồi.Thôi đi ngủ.
Quay sang RAINNE:Nào ngủ thôi còn đứng đó làm ji thế???
-Không có ji.Chỉ vì mình hơi bị sốc trước vẻ ngoài của bà Jenny đó.Trông chị ta đẹp kinh khủng nhỉ???lại ăn vận rất thời trang nữa.Ôi ước ji mình được như chị ấy.
Rồi nó mơ mộng thẩn thơ.
-Thôi tỉnh lại đi pà.thời nào rồi hử.Sống thực tế tý đi.ăn vận hay đỏm
dáng quá chỉ là thú vui của bọn con gái tầm thường hỉu không?Chúng ta-những cô gái sống có ích cho đời,cho người thì phải khác chứ.....Phải hông Rainne???.Mà mình biểu thật nhé.Bồ không trang điểm cũng đẹp chán so với chị ta mừ.
-Thiệt hả???Rainne reo lên.
-Thôi !!!ĐÁnh răng đi ngủ khẩn trương....mai còn dậy sớm.
Hai đứa lút cút chạy vào toilet,chen chúc nhau,hục hặc một lúc rồi leo lên giường đi ngủ.
11.00
Đang ngủ đột nhiên Rainne bật thẳng tưng người dậy
.
-Chuyện ji vậy????Uhm
-Khẩn cấp đây???
-Sao????
-Uhm Uhm ...uuuuuuuuu.............Đói quá.Bùng sôi lên.
-uh nhỉ mình cũng đói quá.
Xem còn ji ăn không ....Hình như trong vali còn mấy gói bim bim đó.Nói rồi hai đứa lũn cũn mở mở bóc bóc..Nhai rốp rốp rốp với nhau.......
ARIEL 's diary:Ngày đầu sang Mỹ.Đứng đường gần nửa ngày,....Cả ngày chỉ có bim bim lót dạ...Khổ quá má ơi.....Nhưng nó lại viết:Vạn sự khới đầu nan....Thôi thì cố gắng.Ăn để sống chứ không phai sống để ăn.....
Gấp lại nó đi ngủ.
12.00 chuông điện thoại Rainne reo....Hum ai goi h này nhỉ????
-Rainne à???ba đây.Ngủ chưa con????
-Dạ con đang ngủ mà....
-à thế à?Ba xin lỗi nha cưng.Chúc con ngủ ngon nhé....Thôi ba cúp máy đây.
Một lúc sau chuông điện thoại reo tiếp.-Lúc nãy ba quên ,nhớ chúc ARIEL ngủ ngon nữa nhé....
-Bạn ấy ngủ rồi mà ba
Thực ra lúc ấy nó chưa có ngủ.Lạ giường mà...quay maẹt vào tường nó nghĩ."Ba thật là,con gái mà ba cũng quên"
Sáng hôm sau,hai đứa dậy sớm.Vì cả đêm qua ngùng ngoằng khồng ngủ được.Cái giường của tụi nó cứng quá thể...Gọi là cái giường cho sang chứ thực chất của nó cũng chỉ là một cái chăn rộng trải trên sàn nhà.....Phòng hai đứa bé khủng khiếp.....Va bức xúc nhất là chỉ có 1 bóng đèn ở giữa phòng.thành thứ ra muốn đi vệ sinh vào ban đêm mà không muốn làm phiền người khác chỉ còn cách là ra đi im lặng trong bóng tối.....Sợ ma chết lun.....
Bước xuống nhà thấy anh jack đã chuẩn bị đi làm.
Thấy hai đứa anh nháy mắt.Thức ăn sáng trong tủ lạnh.Khi nào đói nhớ lấy mà ăn nhé.
Rainne cười rõ tươi...
ARIEL thì chẳng nói ji.
-Bồ sao vậy ??thấy thái độ của bồ không thoải mái lắm.
-Uhm thì cũng chẳng có ji.Chỉ là ngày xưa có chut hiểu lầm với anh ấy.Giờ vẫn chưa có quên.thế thôi.
Rainne lại thắc mắc:Sạo lạ dợ????hồi rày tới h có bao giờ thấy anh Jack làm ji khiến ai phật ý đâu???chẳng nhẽ..
_chẳng nhẽ ji
-À không có ji.thôi bọn mình ăn sáng đí.Ăn không nhanh con mụ kia dậy ăn mất cả ngon...
Rồi hai đứa kì cạch vào bếp chuẩn bị bữa sáng.Rainne vừa làm vừa hát thật hồn nhiên.
Ariel nghĩ thầm trong đầu.Rainne này còn ngây thơ lắm.Lúc nào cũng nghĩ người khác lun đối tôt với mình.thực tế đã chứng minh rồi.Không phải lúc nào cũng vậy đâu.Sau này.Lỡ có ai làm con bé tổn thương thì sẽ khổ nó lắm đây.Phải rồi ......
Rồi nó nghĩ lại những chuyện ngay trước....Cái thời còn trẻ con............Nó và anh Jack thân thiết biết chừng nào.Không có ji hai anh em không tâm sự.Nhiều khi ba mẹ nó sợ giữa hai anh em có ji vượt quá mức quan hệ thì chết....ba mẹ thật kì,anh em là anh em chứ.....Vả lại lúc ấy nó đã để ý tới một người khác rồi......Một người thật tốt.
khi anh jack sang Mỹ rồi trở về.Tính tình thay đổi nhìu lắm.Thực tế hơn hẳn...và cũng khác xa ngày trước.Còn nhớ ngày anh ấy về,nó chạy ra cửa đón.....
-Quà của em đâu???
-Quà nào????À mà anh quên rồi....Anh bận nhìu việc lắm.....
-ứ....em đi xa có khi nào wen quà của anh đâu.
mà đúng thế thật....Sinh nhật ông anh,nó cất công lặn lội đi mua cho bằng được một chiếc khuyên tai đúng như anh ấy thích.hồi đó ông ý thích khác người mừ....
Nhưng sinh nhật nó,một cú điện thoại hỏi thăm cũng không có....Nó có cảm giác hai đứa xa nhau dần....
kì ấy anh ấy về,nó cố gắng gần gũi để nối lại mối quan hệ tốt đẹp ngày trước...Nhưng anh ấy cũng phớt tỉnh nó.Vì giờ đây ảnh đã có người yêu rồi.Nghe đồn là một chị bằng tuổi,con nhà giàu lắm...hiện ở Mỹ....
Có lần xe nó đang đi thì thủng một lỗ rõ to,nó hớt hả dắt xe vào bên đường....Sờ vào túi thấy còn ít tiền quá không đủ để sửa xe,nó lo lắng....nhìn quanh quất.
ba nó giờ đang đi công tác.....Rainne thì đang ở trường.
Má nó giờ này đang bán hàng,chẳng nhẽ lại bắt bà đến tận đây để đón nó...
-Nó nhìn bác sửa xe bằng ánh mắt van xin:
-bác bớt cho con một chút được không???thực sự con không đủ tiền.hay là mai con sẽ mang tiền trả cho bác.Con hứa mà....
bác thợ nhìn nó.Mộth thoáng do dự."Không được con à.con mang ít tiền quá,như vậy vốn còn chưa đủ.bác xin lỗi...con xem có vay được ai....
Rồi nghĩ ra anh Jack..nó chạy sang bên đường gọi nhờ điện
thoại.....Một hồi chuông dài anh Jack nhấc máy....
-ARIEl à??Có chuyện ji thế??anh đang bận quá...Sao xe em hỏng à..Tìm một quán sửa là xong chứ ji...thôi anh phải đi bây giờ....Chuyện ấy dễ không,em tự xử nhé......tút tút tút....
nó vừa bực vừa tức lại nghĩ:Ai chẳng biết là dễ không,nhưng vấn đề em không mang tiền.....Nhục quá cơ....đúng đợt mình nhẵn túi...con nhà nghèo khổ quá thể.......
Nó lại nhìn quanh quất,và cứu tinh của nó xuât hiện:một anh chàng học cùng lớp....Hắn đang đi tung tăng.....
Nó.Chưa kịp hỏi Jimmy đã tiến lại gần:!Jimmy hồi còn trẻ)
-Bạn bị sao thế??Xe bi hỏng à???
-Uhm....khó nói quá,chẳng biết mở miệng thế nào...thì bác thợ đã xen vào:
-Cháu có tiền không cho cô ấy vay,bạn cháu mang ít tiền quá....
Jimmy quay sang cười với nó
-Bao nhiêu vậy bác????
Thế thế thế rồi thế thế.....Xe sửa xong Ariel dắt xe đi,Jimmy cũng đi cùng.....
-Phiền bạn quá.mai đến lớp mình sẽ trả lại cho bạn.
-thôi.Không cần đâu.Bạn bè mấy kh giúp đỡ nhau.Với lại số tiền cũng chẳng lớn lắm...
hả????Không lớn lắm.Với mình là cả một quá trình đấy.Con nhà giàu có khác....Tiền đối với họ chẳng là ji........
Rồi hai đứa đi về.Ariel thấy lòng ấm áp lạ.....
Lại lan man rồi...Đang nói vụ ông Jack mà....lần đấy ARIEL bực ổng lắm.Bực thật sự đấy.Nó gặp ông rồi cho một bài.....Anh Jack tỉnh bơ đáp lại....
-Thôi xin cô.Cô tưởng ai cũng là người yêu cô chắc....Hơi tý thì yêu sách này yêu sách nọ....
Hả ????????nó yêu sách???Bao giờ???Khi nào?????Ở đâu???
Anh Jack nói có thể ngàn lần không đúng về nó nhưng có một điều thì đúng.....ĐÓ là bấy lâu nay nó mắc bệnh tưởng quá nặng rồi.......tưởng giữa nó và anh ta là tình huynh muội ,hết lòng vì nhau.......làm ji có chứ.........
Anh ta bỏ rơi nó trong khi nó cần anh ta....Đổi vào hoàn cảnh của nó chắc chẳng khi nào nó làm vậy....Vì nó luôn hết mình với mọi người.Giờ thì nó hiêu rồi....lau đi những giọt nước mắt....Nó bước ra khỏi nhà người ông anh họ đáng kính mà có cảm giác một thứ ji đó đang đổ vỡ trong lòng.....
----NÀY...LÀM JI MÀ THẪN THỜ CẢ NGƯỜI RA THẾ???-------Tiếng Rainne làm nó giật cà nẩy.......
-A không co chi,ăn sang thôi.....
Đang định ăn sáng thì tụi nó nghe thấy tiếng bước chân...Không nghi ngờ ji nữa Mụ yêu quái đã thức dậy đưng chồm hỗm ở cầu thang..........
Một ngày đẹp giời đây mà....hai đứa nhìn nhau......chung một ý nghĩ..
Và quả nhiên điều nó tiên đoán cũng xảy ra.Chiếc xe đỗ phịch trước cửa nhà ông anh họ của hai đứa.Chủ nhà đi vắng.
Cửa đóng then cài nghiêm ngăt.Nó quay sang hỏi anh chàng tài xế:
-Cho em hỏi chút,anh ấy có biết giờ bọn em về tới nơi không???
-À có!Nhưng hôm nay anh ấy bận cả ngày.Hai em cứ đứng đợi.Chỉ lát nữa anh ấy về ấy mà...Xem nào.khoảng 12 h thì phải....bây giờ đã 11.30 rồi.Cố gắng đợi nhé.Giờ anh đi có chút việc bi giờ.Bibi các em nhé.
-Vâng cám ơn anh.Hôm nay anh cũng vất vả rồi.
-Không có ji.Đưa đón hai cô bé dễ thương như hai em ......Anh lúc nào chẳn sẵn lòng.Giờ anh đi nhé.
Hai đứa thẫn thờ nhìn chiếc xe đi khuất.....Để lại một làn khói nhè nhẹ.
Rainne hỏi"Giờ làm sao???
-Đành đợi thôi.Ariel đáp.Mặt nghệt ra như cái bơm...
-Nhưng mình đói quá rồi.....sáng tới giờ chưa ăn ji...
-Uhm...Biết thế.Nhưng bon mình làm ji có biết đường.Lỡ ra ấy lạc đường thì mệt lắm.
Vả lại mình thà nhịn đói còn hơn vác cả đống hành lý thế này vào cửa hàng người ta.Mà anh ấy cũng sắp về rồi con ji.
-Uhm....Nói rồi Rainne xoa xoa cái bụng.....Ngồi một lúc cô nàng mới nghĩ ra trò nhắn tin cho anh iu ở we nhà.Tách tách tạch.....Rainne mải miết nhắn rồi cười một mình....
Trong khi đó Ariel liếc mắt nhìn đường phố.Đường phố lúc này thật đông đúc.Giữa mùa thu mà vẫn thấy nóng....Còi xe cứ kêu toe toe làm nó đau cả đầu.....
Rainne vươn vai ngáp:-mấy h rồi vậy???
-Ariel ngóng cái đồng hồ mà sốt ruột."Đã hơn 4 h chiều rồi..""
-hả ?????Sao ảnh làm ji mà h này chưa về.Định để người ta chờ tới bao giờ nữa????Cổ bằng con hươu rồi nè.
_mình biết mình biết mà.mình đã goị cho anh ấy mấy lần nhưng không được.Mình đã để lại tin nhắn rồi.Khi bật máy chắc anh ấy sẽ gọi lại ngay...
Tèn tén ten
Chuông điện thoại của Ariel đổ chuông.Ariel mừng rỡ nhấc máy:
-Anh đấy à???
-Anh nào???Má đây.Hai đứa đã gặp Jack chưa???Ariel quay ra thầm thì vơi Rainne:Má gọi....Rainne lúc này tai cũng đang áp sát cái điện thoại,mắt mở to thô lố hóng hớt xem có chiện ji.
-Rainne định nhõng nhẽo"Má à anh ấy cho bọn con leo cây thi Ariel bum miệng nó lại.
-Vâng.Bọn con vẫn ổn.Má nhớ giữ gìn sức khỏe nha.....
-Gì chứ ??Sao không cho má biết ông cho bọn mình đợ nửa ngày rồi?
- cHo má biết cũng chẳng giải quyết ji.Chỉ làm má thêm lo.Bọn mình lớn tồ cả rồi.Không thể chuyện nào cũng nhờ má giải quyết.ĐÚng không???
-Đúng đúng,Chị ARIEL nói ji chẳng đúng.Em nghe chị mà....
-Ai chị em ji với cô.??Ariel cười.
Nghì lại tình cảm của nó với Rainne chẳng khác ji hai chị em ruột.Thậm chí con hơn thế....Nó quay sang Rainne cười.cảm giác thật mãn nguyện.
Rainne là bạn thân của nó từ nhỏ.Phải gọi là bạn nối khố mới đúng.Hồi ấy nhà Rainne giàu có lắm.Nhưng tinh Rainne rất hòa đồng,và cũng rất thân với nó.
Nhớ lại chuyên xưa Ariel cứ cười một mình.Hồi ấy nhà Ariel nghèo lắm.bà lại bị bệnh nặng nằm liệt giường nữa...thế nên gia cảnh nó càng thêm khốn đốn.Má bán hàng đến gầy cả người đi.Ba thì chẳng bao giờ dám la cà ,sau giờ làm là lại tất bật về nhà kiếm việc làm thêm.Tuy hồi ấy nó còn nhỏ lắm nhưng cũng đã đủ biết cuộc đời khó khăn đến thế nào....Hồi đó má không muốn nó chơi với Rainne vì mặc cảm gia đình mình nghèo khó.Nhưng vượt qua tất cả hai đứa vẫn thân nhau....Phải nói là trên cả thân nữa.Tình bạn của hai đứa như đã định từ kiếp trước....
Rồi tai nạn máy bay cướp đi sinh mạng của Ba mẹ Rainne.....Mình vẫn còn nhớ....Ngày ấy trời mưa to lăm....ào ạt...Dữ dội....Rainne cũng đã khóc như mưa....Và hai đứa ôm nhau giữa trời mưa mà khóc.....
sau tai nạn thảm khốc ấy,Rainne bị hất ra đường như một con **** hoang,chẳng ai quan tâm.người bà kon nhận nuôi Rainne hóa ra chỉ hong vơ vét tài sản của ba mẹ Rainne để lại.Tài sản thì phân tán.Rainne trở thành đứa trẻ côi cút....Gia đinh Ariel nhận nuôi Rainne.....Và từ đó đến nay.....vần là một gia đinh vô cùng hạnh phúc....
Ariel mỉm cười.Quay ra thấy Rannie cũng đang mỉm cười.Nó bèn hỏi:Bồ cười ji vậy?
-À đang nhớ lại chuyện xưa....
-Chuyện ji???
-À chuyện anh Jack ấy.Hồi xưa chuyên trị đái dầm,suốt ngày đòi chụp ảnh với tụi mình rồi đem đến trường khoe tán lạn....
-À ông mang bán ấy mà.Ai biểu hồi xưa bọn mình nổi tiếng quá mà chi????Hehe
-Uh có lần ảnh vô duyên nhỉ?Đương ngủ,Xông thẳng vào phòng bắt bọn mình lôi váy ra mặc .Lần ấy vội quá mình quên không mặt quần nhíp.Cứ tồng ngồng thế mà chụp ảnh....
-hé hé .thế á???Thiêt không???bay giờ mới biết đấy.....
Rồi tụi nó cười hả hê.
8.pm
Một chiếc xe đen láy đõ kịch trước mặt hai đứa.Hai đứa mắt tròn mắt dẹt thì cửa xe mở ra.....Anh Jack....bước ra khuôn mặt rang rỡ:
_hai đứa đến lâu chưa???Cho anh xin lỗi nhé....Hôm nay anh không về sớm được
Hai đứa tươi tỉnh hẳn....
Rainne phụng phịu :Anh làm bon em đợi cả buổi rồi đó.Nửa ngày trời.bắt đền em ji đi chứ?
-Ngoan nào.Anh đã xin lỗi rồi mà.Đừng xị mặt ra như thế chứ???Trông em xấu đi bao nhiêu..
Một tiếng E Hèm khá to phía sau.Một quý bà đứng đó...nghiêm nghị.
-Mấy người nói đủ chưa???Ồn ào quá đấy.không định cho tôi vào nhà à???
-À quên xin giới thiệu với các em đây là Jenny vợ anh....
-Còn đây là Rainne va Ariel àm anh đã nói với em đó....
-chúng em chào chi j
-Uhm!!!Chào các cô...Thôi vào nhà nhanh lên định đứng đây đến bao giờ???Để nãy giờ người qua kẻ lại nhìn không biết xấu hổ sao???
Jack chạy ra mở cửa.Chị ta xông thẳng vào nhà.
hai đứa nhìn nhau...."Đụng phải chằn ăn rồi...!!!!!"
hai đứa lịch kịch xách hành lý vào nhà.
Jack dẫn hai đứa lên phòng rồi rạng rỡ:"Cứ tự nhiên như ở nhà nghe 2 đứa!!!"Rồi hai đứa nó cười tươi."Dạ vâng"
Kì cạch kéo cái vali vào tới nơi,nhìn lên đồng hồ thấy kim giờ đã chỉ số 10.ARIEL nghĩ thầm trong đầu :Giờ này ở nhà đã về chuồng lâu rồi.Thôi đi ngủ.
Quay sang RAINNE:Nào ngủ thôi còn đứng đó làm ji thế???
-Không có ji.Chỉ vì mình hơi bị sốc trước vẻ ngoài của bà Jenny đó.Trông chị ta đẹp kinh khủng nhỉ???lại ăn vận rất thời trang nữa.Ôi ước ji mình được như chị ấy.
Rồi nó mơ mộng thẩn thơ.
-Thôi tỉnh lại đi pà.thời nào rồi hử.Sống thực tế tý đi.ăn vận hay đỏm
dáng quá chỉ là thú vui của bọn con gái tầm thường hỉu không?Chúng ta-những cô gái sống có ích cho đời,cho người thì phải khác chứ.....Phải hông Rainne???.Mà mình biểu thật nhé.Bồ không trang điểm cũng đẹp chán so với chị ta mừ.
-Thiệt hả???Rainne reo lên.
-Thôi !!!ĐÁnh răng đi ngủ khẩn trương....mai còn dậy sớm.
Hai đứa lút cút chạy vào toilet,chen chúc nhau,hục hặc một lúc rồi leo lên giường đi ngủ.
11.00
Đang ngủ đột nhiên Rainne bật thẳng tưng người dậy
.
-Chuyện ji vậy????Uhm
-Khẩn cấp đây???
-Sao????
-Uhm Uhm ...uuuuuuuuu.............Đói quá.Bùng sôi lên.
-uh nhỉ mình cũng đói quá.
Xem còn ji ăn không ....Hình như trong vali còn mấy gói bim bim đó.Nói rồi hai đứa lũn cũn mở mở bóc bóc..Nhai rốp rốp rốp với nhau.......
ARIEL 's diary:Ngày đầu sang Mỹ.Đứng đường gần nửa ngày,....Cả ngày chỉ có bim bim lót dạ...Khổ quá má ơi.....Nhưng nó lại viết:Vạn sự khới đầu nan....Thôi thì cố gắng.Ăn để sống chứ không phai sống để ăn.....
Gấp lại nó đi ngủ.
12.00 chuông điện thoại Rainne reo....Hum ai goi h này nhỉ????
-Rainne à???ba đây.Ngủ chưa con????
-Dạ con đang ngủ mà....
-à thế à?Ba xin lỗi nha cưng.Chúc con ngủ ngon nhé....Thôi ba cúp máy đây.
Một lúc sau chuông điện thoại reo tiếp.-Lúc nãy ba quên ,nhớ chúc ARIEL ngủ ngon nữa nhé....
-Bạn ấy ngủ rồi mà ba
Thực ra lúc ấy nó chưa có ngủ.Lạ giường mà...quay maẹt vào tường nó nghĩ."Ba thật là,con gái mà ba cũng quên"
Sáng hôm sau,hai đứa dậy sớm.Vì cả đêm qua ngùng ngoằng khồng ngủ được.Cái giường của tụi nó cứng quá thể...Gọi là cái giường cho sang chứ thực chất của nó cũng chỉ là một cái chăn rộng trải trên sàn nhà.....Phòng hai đứa bé khủng khiếp.....Va bức xúc nhất là chỉ có 1 bóng đèn ở giữa phòng.thành thứ ra muốn đi vệ sinh vào ban đêm mà không muốn làm phiền người khác chỉ còn cách là ra đi im lặng trong bóng tối.....Sợ ma chết lun.....
Bước xuống nhà thấy anh jack đã chuẩn bị đi làm.
Thấy hai đứa anh nháy mắt.Thức ăn sáng trong tủ lạnh.Khi nào đói nhớ lấy mà ăn nhé.
Rainne cười rõ tươi...
ARIEL thì chẳng nói ji.
-Bồ sao vậy ??thấy thái độ của bồ không thoải mái lắm.
-Uhm thì cũng chẳng có ji.Chỉ là ngày xưa có chut hiểu lầm với anh ấy.Giờ vẫn chưa có quên.thế thôi.
Rainne lại thắc mắc:Sạo lạ dợ????hồi rày tới h có bao giờ thấy anh Jack làm ji khiến ai phật ý đâu???chẳng nhẽ..
_chẳng nhẽ ji
-À không có ji.thôi bọn mình ăn sáng đí.Ăn không nhanh con mụ kia dậy ăn mất cả ngon...
Rồi hai đứa kì cạch vào bếp chuẩn bị bữa sáng.Rainne vừa làm vừa hát thật hồn nhiên.
Ariel nghĩ thầm trong đầu.Rainne này còn ngây thơ lắm.Lúc nào cũng nghĩ người khác lun đối tôt với mình.thực tế đã chứng minh rồi.Không phải lúc nào cũng vậy đâu.Sau này.Lỡ có ai làm con bé tổn thương thì sẽ khổ nó lắm đây.Phải rồi ......
Rồi nó nghĩ lại những chuyện ngay trước....Cái thời còn trẻ con............Nó và anh Jack thân thiết biết chừng nào.Không có ji hai anh em không tâm sự.Nhiều khi ba mẹ nó sợ giữa hai anh em có ji vượt quá mức quan hệ thì chết....ba mẹ thật kì,anh em là anh em chứ.....Vả lại lúc ấy nó đã để ý tới một người khác rồi......Một người thật tốt.
khi anh jack sang Mỹ rồi trở về.Tính tình thay đổi nhìu lắm.Thực tế hơn hẳn...và cũng khác xa ngày trước.Còn nhớ ngày anh ấy về,nó chạy ra cửa đón.....
-Quà của em đâu???
-Quà nào????À mà anh quên rồi....Anh bận nhìu việc lắm.....
-ứ....em đi xa có khi nào wen quà của anh đâu.
mà đúng thế thật....Sinh nhật ông anh,nó cất công lặn lội đi mua cho bằng được một chiếc khuyên tai đúng như anh ấy thích.hồi đó ông ý thích khác người mừ....
Nhưng sinh nhật nó,một cú điện thoại hỏi thăm cũng không có....Nó có cảm giác hai đứa xa nhau dần....
kì ấy anh ấy về,nó cố gắng gần gũi để nối lại mối quan hệ tốt đẹp ngày trước...Nhưng anh ấy cũng phớt tỉnh nó.Vì giờ đây ảnh đã có người yêu rồi.Nghe đồn là một chị bằng tuổi,con nhà giàu lắm...hiện ở Mỹ....
Có lần xe nó đang đi thì thủng một lỗ rõ to,nó hớt hả dắt xe vào bên đường....Sờ vào túi thấy còn ít tiền quá không đủ để sửa xe,nó lo lắng....nhìn quanh quất.
ba nó giờ đang đi công tác.....Rainne thì đang ở trường.
Má nó giờ này đang bán hàng,chẳng nhẽ lại bắt bà đến tận đây để đón nó...
-Nó nhìn bác sửa xe bằng ánh mắt van xin:
-bác bớt cho con một chút được không???thực sự con không đủ tiền.hay là mai con sẽ mang tiền trả cho bác.Con hứa mà....
bác thợ nhìn nó.Mộth thoáng do dự."Không được con à.con mang ít tiền quá,như vậy vốn còn chưa đủ.bác xin lỗi...con xem có vay được ai....
Rồi nghĩ ra anh Jack..nó chạy sang bên đường gọi nhờ điện
thoại.....Một hồi chuông dài anh Jack nhấc máy....
-ARIEl à??Có chuyện ji thế??anh đang bận quá...Sao xe em hỏng à..Tìm một quán sửa là xong chứ ji...thôi anh phải đi bây giờ....Chuyện ấy dễ không,em tự xử nhé......tút tút tút....
nó vừa bực vừa tức lại nghĩ:Ai chẳng biết là dễ không,nhưng vấn đề em không mang tiền.....Nhục quá cơ....đúng đợt mình nhẵn túi...con nhà nghèo khổ quá thể.......
Nó lại nhìn quanh quất,và cứu tinh của nó xuât hiện:một anh chàng học cùng lớp....Hắn đang đi tung tăng.....
Nó.Chưa kịp hỏi Jimmy đã tiến lại gần:!Jimmy hồi còn trẻ)
-Bạn bị sao thế??Xe bi hỏng à???
-Uhm....khó nói quá,chẳng biết mở miệng thế nào...thì bác thợ đã xen vào:
-Cháu có tiền không cho cô ấy vay,bạn cháu mang ít tiền quá....
Jimmy quay sang cười với nó
-Bao nhiêu vậy bác????
Thế thế thế rồi thế thế.....Xe sửa xong Ariel dắt xe đi,Jimmy cũng đi cùng.....
-Phiền bạn quá.mai đến lớp mình sẽ trả lại cho bạn.
-thôi.Không cần đâu.Bạn bè mấy kh giúp đỡ nhau.Với lại số tiền cũng chẳng lớn lắm...
hả????Không lớn lắm.Với mình là cả một quá trình đấy.Con nhà giàu có khác....Tiền đối với họ chẳng là ji........
Rồi hai đứa đi về.Ariel thấy lòng ấm áp lạ.....
Lại lan man rồi...Đang nói vụ ông Jack mà....lần đấy ARIEL bực ổng lắm.Bực thật sự đấy.Nó gặp ông rồi cho một bài.....Anh Jack tỉnh bơ đáp lại....
-Thôi xin cô.Cô tưởng ai cũng là người yêu cô chắc....Hơi tý thì yêu sách này yêu sách nọ....
Hả ????????nó yêu sách???Bao giờ???Khi nào?????Ở đâu???
Anh Jack nói có thể ngàn lần không đúng về nó nhưng có một điều thì đúng.....ĐÓ là bấy lâu nay nó mắc bệnh tưởng quá nặng rồi.......tưởng giữa nó và anh ta là tình huynh muội ,hết lòng vì nhau.......làm ji có chứ.........
Anh ta bỏ rơi nó trong khi nó cần anh ta....Đổi vào hoàn cảnh của nó chắc chẳng khi nào nó làm vậy....Vì nó luôn hết mình với mọi người.Giờ thì nó hiêu rồi....lau đi những giọt nước mắt....Nó bước ra khỏi nhà người ông anh họ đáng kính mà có cảm giác một thứ ji đó đang đổ vỡ trong lòng.....
----NÀY...LÀM JI MÀ THẪN THỜ CẢ NGƯỜI RA THẾ???-------Tiếng Rainne làm nó giật cà nẩy.......
-A không co chi,ăn sang thôi.....
Đang định ăn sáng thì tụi nó nghe thấy tiếng bước chân...Không nghi ngờ ji nữa Mụ yêu quái đã thức dậy đưng chồm hỗm ở cầu thang..........
Một ngày đẹp giời đây mà....hai đứa nhìn nhau......chung một ý nghĩ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.