Chương 136: Mang Ngọc Có Tội
Lão Yêu
05/03/2022
"Nghi Thiếu gia..! Quán rượu này là ta mới tu sửa lại, mời Nghi thiếu gia vào bên trong xem qua một chút..!"
Ba tháng một lần đám thiếu gia ăn chơi này sẽ đến tìm hắn thu tiền một lần, cũng là trích ra mười đồng bạc, giá cả này xem như cũng công đạo rồi.
"Ông chủ Tiền..! Thật ngại quá, Lộc Minh đại ca đang chờ ta bên kia..!"
Vào bên trong đó ăn uống cũng không đến nỗi tệ, tuy nhiên hắn còn có việc trong người, không thể ở nơi này quá lâu được.
"Như vậy ta không dám làm phiền Nghi thiếu gia nữa..!"
Lộc Minh..! Nhắc đến cái tên này tài ba như Tiền Vạn Thọ cũng phải có ba phần khiếp sợ.
Đặt biệt là trải qua sự kiện bị người ta bắt cóc mấy ngày trước, tính cách của Lộc Minh càng thêm quái dị, hỷ nộ vô thường, không ít người đã thiệt mạng trong tay của Lộc Minh.
Tiền Vạn Phú hắn cũng không muốn làm người tiếp theo.
"Chật.! Cũng nên cảm ơn tên Nguyễn Văn Chương kia mới được..!"
Nhìn lại tấm biển hiệu bên trên, Tiền Vạn Phú mỉm cười hài lòng.
Đây là quán rượu trước đây của Nguyễn Văn Chương cùng bà mẹ chua ngoa của y, là tên đó nhượng lại cho hắn.
Nói ra cũng lạ, kể từ khi hắn có được quán rượu này, công việc làm ăn của hắn ngày một tiến bước.
Trong Hồ Huyện này vì đã không có đối thủ cạnh tranh, không ai cùng hắn tranh đoạt địa bàn nữa.
Ra bên ngoài hắn lại càng phát đạt, thậm chí đã lập ra một cái Thương Hội riêng cho mình.
Có thể nói chuyển biến nhanh chóng của hắn cũng là từ ngày mua lại quán rượu Văn Chương này, nó là phúc tinh của hắn mà.
Thế cho nên dù có người ra giá gấp đôi, hắn cũng không đem nó bán đi.
Nuối tiếc duy nhất của hắn chính là đến bây giờ hắn vẫn chưa có lấy được bí phương chế ra loại rượu nặng đô như là Nguyễn Văn Chương trước đây.
Nếu có nó trong tay, hắn tự tin trong số mười người giàu nhất của Đại Thành này, sẽ có Tiền Vạn Phú hắn một người bên trong.
"Ông chủ Tiền..! Đã lâu không gặp..!"
"Công tử là..?"
Ăn mặc nhìn rất giống Quý Tộc, khí độ lại hơn người, gương mặt hắn cũng thấy quen quen, như gặp nơi nào rồi thì phải.
"Ông chủ Tiền cũng thật mau quên, ta chính là người nhượng lại quán rượu này cho ông trước đây không lâu mà..!"
Nguyễn Văn Chương có chút buồn cười, bộ dáng của hắn hiện tại trông thay đổi nhiều đến như vậy sao.
"Ngươi..! Ngươi là Nguyễn Văn Chương..?"
Tiền Vạn Phú giật mình, hèn gì mà hắn cảm thấy tên thanh niên này rất là quen thuộc, thì ra đây là người quen củ của hắn đây mà.
"Đúng vậy ông chủ Tiền..!"
Nguyễn Văn Chương thở dài, cuối cùng thì lão già này cũng nhận ra là hắn, cũng không dễ dàng gì.
"Ha ha ha..! Nguyễn Văn Chương..! Nguyễn Văn Chương..!" Tiền Vạn Phú cười đến nỗi híp mắt lại.
Hắn trong lòng vừa nghĩ đến Nguyễn Văn Chương, tên tiểu tử này ngay lập tức xuất hiện trước mặt của hắn, đúng là cầu được ước thấy mà.
"Ông chủ Tiền..!"
Không cần phải vui mừng đến như vậy kia chứ...?
Nguyễn Văn Chương hắn cùng Tiền Vạn Phú này không có thân quen lắm đâu.
Nói trắng ra là trước đó hai người bọn họ còn là đối thủ của nhau, Tiền Vạn Phú không ít lần giở thủ đoạn để chiếm đoạt Quán Rượu Văn Chương của hắn.
Quan hệ đôi bên là thù mà không phải là bạn a.
"Ha ha ha..! Văn Chương..! Không nghĩ đến cách không bao lâu mà cậu đã phát tài rồi..!"
"Thế nào, có con đường làm ăn nào chỉ cho lão ca ta biết một tiếng có được không..!"
Tiền Vạn Phú thân thiện hết sức.
Nghĩ lại gần hai tháng thời gian, mình làm ra cái Tiền Gia Thương Hội. Mọi người nhìn vào đã cảm thấy ghê gớm lắm rồi.
Nhưng giờ nhìn lại tên Nguyễn Văn Chương này, tuy không biết hắn giàu có bao nhiêu, nhưng nội bộ trang phục mà Nguyễn Văn Chương đang mặt, cũng là vượt lên hắn quá xa rồi.
Người này thật không có đơn giản đâu, phải tạo quan hệ mới được.
"Ông chủ Tiền..! Ông khách khí quá..! Tiền Gia Thương Hội của ông cũng đâu có kém đâu nha.!"
Trên đường từ Kinh Thành đi đến Hồ Huyện nơi đây, Nguyễn Văn Chương hắn nghe nhiều nhất là ba chuyện, thứ nhất là Bình Điền Thụy quân đội đã đến Nghi Thành, cùng Lý Tư Thành hội họp, chuẩn bị công đánh Lễ Quốc.
Thứ hai là chính sách mới về đất đai mà Kê Khá cho người truyền ra, tin tức này thật sự như hắn dự đoán, tạo ra chấn động khủng khiếp trong toàn bộ người dân Đại Thành.
Không chỉ là Hồ Huyện nơi đây, dọc đường đi ba ngày trời, đâu đâu hắn cũng nghe nói đến chuyện chia đất này, nhiều nơi nghị luận còn cao hơn cả chuyện Bình Điền Thụy sắp tấn công Lễ Quốc nữa kìa.
Nhìn vào bên trong quán rượu đang mở của Tiền Vạn Phú, người dân cũng đang bàn luận về chuyện này, cũng đủ biết độ nóng sốt của nó.
Chuyện thứ ba là chuyện Tiền Vạn Phú lập ra Tiền Gia Thương Hội.
Chuyện này chỉ giới hạn ở Hồ Huyện nơi đây, nhiều người chúc mừng Tiền Vạn Phú, bây giờ Tiền Vạn Phú cũng là một thương nhân có tiếng tăm nhất nhì ở Hồ Huyện nơi đây rồi.
"Ấy..! Đây chỉ là được bà con hương thân nể mặt mà thôi..!"
Bên ngoài không dám nhận, tuy nhiên ánh mắt của Tiền Vạn Phú có đôi chút đắt ý, là không thể nào qua mắt được những người xung quanh.
Nghĩ cũng phải, Hồ Huyện không phải là không có Thương Hội có tiếng, nhưng làm lớn như Tiền Vạn Phú hắn lại là người đầu tiên, hắn nên tự ngạo về chuyện này mới phải.
"Văn Chương..! Lần này cậu trở lại Hồ Huyện là có mục đích gì..?"
Hắn có nghe người ta nói sau khi bán quán rượu này cho hắn, Nguyễn Văn Chương đã cùng bà mẹ của y rời khỏi Hồ Huyện này rồi, lần này trở lại cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Tuy nhiên muốn lấy lại Quán Rượu của hắn là chuyện không thể.
Dù Nguyễn Văn Chương ra giá cao đến đâu hắn cũng sẽ không nhượng lại quán rượu may mắn này cho Nguyễn Văn Chương.
"Ông chủ Tiền.! Ông có biết Lâm gia Lâm Phi Yên hiện tại như thế nào rồi không..?"
Nguyễn Văn Chương cũng không muốn hỏi Tiền Vạn Phú về chuyện này.
Nhưng hắn nghĩ lại, Tiền Vạn Phú cùng gia đình của Lâm Phi Yên trước đây có buôn bán qua lại, nhân tiện thì hỏi thăm tin tức một chút cũng không có sao.
"Là Lâm Phi Yên gần hai tháng trước gả cho Lộc Minh thiếu gia sao..?" Tiền Vạn Thọ nghi hoặc.
Hôn lễ của Lâm Phi Yên hắn cũng được Lộc gia cho mời, nếu như hắn tính không sai, Lâm Phi Yên mà Nguyễn Văn Chương vừa nhắc chính là cô gái này rồi.
"Cái gì..! Thành hôn..?"
Sét đánh bên tai..!
Nguyễn Văn Chương toàn thân chấn động, đối với xung quanh mọi chuyện hắn là không còn biết gì nữa.
Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một câu nói vừa rồi của Tiền Vạn Thọ..!
Lâm Phi đã thành hôn cùng Lộc Minh..!
"Ấy..! Nè..! Khoan đi đã..!"
Tiền Vạn Phú muốn gọi Nguyễn Văn Chương lại nói cho rõ ràng chút, vừa rồi hắn còn chưa nói hết câu kia mà.
Chỉ là khi nhìn lại bộ dáng của Nguyễn Văn Chương, hắn chỉ có thể lắc đầu, bỏ qua ý định của mình.
Bộ dáng kia hiện tại dù hắn có nói gì chắc Nguyễn Văn Chương cũng sẽ không có nghe đâu.
Xem ra lời đồn mà hắn nghe qua trước đây là thật, Nguyễn Văn Chương cùng Lâm Phi Yên thật có mối quan hệ không bình thường rồi.
"Ngươi..! Lại đây..!"
"Lão gia..! Cần tôi làm gì..?"
"Gọi thêm mấy người nữa đi theo tên thanh niên vừa rồi, tìm chỗ không người ra tay đem y trở lại Tiền gia, ta có chuyện cần bàn với y..!"
"Vâng..! Lão gia..!"
A Thiên cung kính rời đi, ánh mắt vừa rồi của Tiền Vạn Phú rất là đáng sợ, dĩ nhiên hắn hiểu mình nên làm cái gì.
Xem ra lại thêm một oan hồn phải chết trong tay của ông chủ hắn nữa rồi.
"Mang ngọc có tội..! Nguyễn Văn Chương..! Ngươi cũng đừng nên trách ta độc ác nha..!"
Bí phương chế ra loại rượu mạnh, đó là thứ mà Tiền Vạn Phú hắn nhất định phải có.
Tên Nguyễn Văn Chương này có trách thì cũng nên trách bản thân mình, đã rời đi rồi thì không nên quay trở lại làm cái gì.
Ba tháng một lần đám thiếu gia ăn chơi này sẽ đến tìm hắn thu tiền một lần, cũng là trích ra mười đồng bạc, giá cả này xem như cũng công đạo rồi.
"Ông chủ Tiền..! Thật ngại quá, Lộc Minh đại ca đang chờ ta bên kia..!"
Vào bên trong đó ăn uống cũng không đến nỗi tệ, tuy nhiên hắn còn có việc trong người, không thể ở nơi này quá lâu được.
"Như vậy ta không dám làm phiền Nghi thiếu gia nữa..!"
Lộc Minh..! Nhắc đến cái tên này tài ba như Tiền Vạn Thọ cũng phải có ba phần khiếp sợ.
Đặt biệt là trải qua sự kiện bị người ta bắt cóc mấy ngày trước, tính cách của Lộc Minh càng thêm quái dị, hỷ nộ vô thường, không ít người đã thiệt mạng trong tay của Lộc Minh.
Tiền Vạn Phú hắn cũng không muốn làm người tiếp theo.
"Chật.! Cũng nên cảm ơn tên Nguyễn Văn Chương kia mới được..!"
Nhìn lại tấm biển hiệu bên trên, Tiền Vạn Phú mỉm cười hài lòng.
Đây là quán rượu trước đây của Nguyễn Văn Chương cùng bà mẹ chua ngoa của y, là tên đó nhượng lại cho hắn.
Nói ra cũng lạ, kể từ khi hắn có được quán rượu này, công việc làm ăn của hắn ngày một tiến bước.
Trong Hồ Huyện này vì đã không có đối thủ cạnh tranh, không ai cùng hắn tranh đoạt địa bàn nữa.
Ra bên ngoài hắn lại càng phát đạt, thậm chí đã lập ra một cái Thương Hội riêng cho mình.
Có thể nói chuyển biến nhanh chóng của hắn cũng là từ ngày mua lại quán rượu Văn Chương này, nó là phúc tinh của hắn mà.
Thế cho nên dù có người ra giá gấp đôi, hắn cũng không đem nó bán đi.
Nuối tiếc duy nhất của hắn chính là đến bây giờ hắn vẫn chưa có lấy được bí phương chế ra loại rượu nặng đô như là Nguyễn Văn Chương trước đây.
Nếu có nó trong tay, hắn tự tin trong số mười người giàu nhất của Đại Thành này, sẽ có Tiền Vạn Phú hắn một người bên trong.
"Ông chủ Tiền..! Đã lâu không gặp..!"
"Công tử là..?"
Ăn mặc nhìn rất giống Quý Tộc, khí độ lại hơn người, gương mặt hắn cũng thấy quen quen, như gặp nơi nào rồi thì phải.
"Ông chủ Tiền cũng thật mau quên, ta chính là người nhượng lại quán rượu này cho ông trước đây không lâu mà..!"
Nguyễn Văn Chương có chút buồn cười, bộ dáng của hắn hiện tại trông thay đổi nhiều đến như vậy sao.
"Ngươi..! Ngươi là Nguyễn Văn Chương..?"
Tiền Vạn Phú giật mình, hèn gì mà hắn cảm thấy tên thanh niên này rất là quen thuộc, thì ra đây là người quen củ của hắn đây mà.
"Đúng vậy ông chủ Tiền..!"
Nguyễn Văn Chương thở dài, cuối cùng thì lão già này cũng nhận ra là hắn, cũng không dễ dàng gì.
"Ha ha ha..! Nguyễn Văn Chương..! Nguyễn Văn Chương..!" Tiền Vạn Phú cười đến nỗi híp mắt lại.
Hắn trong lòng vừa nghĩ đến Nguyễn Văn Chương, tên tiểu tử này ngay lập tức xuất hiện trước mặt của hắn, đúng là cầu được ước thấy mà.
"Ông chủ Tiền..!"
Không cần phải vui mừng đến như vậy kia chứ...?
Nguyễn Văn Chương hắn cùng Tiền Vạn Phú này không có thân quen lắm đâu.
Nói trắng ra là trước đó hai người bọn họ còn là đối thủ của nhau, Tiền Vạn Phú không ít lần giở thủ đoạn để chiếm đoạt Quán Rượu Văn Chương của hắn.
Quan hệ đôi bên là thù mà không phải là bạn a.
"Ha ha ha..! Văn Chương..! Không nghĩ đến cách không bao lâu mà cậu đã phát tài rồi..!"
"Thế nào, có con đường làm ăn nào chỉ cho lão ca ta biết một tiếng có được không..!"
Tiền Vạn Phú thân thiện hết sức.
Nghĩ lại gần hai tháng thời gian, mình làm ra cái Tiền Gia Thương Hội. Mọi người nhìn vào đã cảm thấy ghê gớm lắm rồi.
Nhưng giờ nhìn lại tên Nguyễn Văn Chương này, tuy không biết hắn giàu có bao nhiêu, nhưng nội bộ trang phục mà Nguyễn Văn Chương đang mặt, cũng là vượt lên hắn quá xa rồi.
Người này thật không có đơn giản đâu, phải tạo quan hệ mới được.
"Ông chủ Tiền..! Ông khách khí quá..! Tiền Gia Thương Hội của ông cũng đâu có kém đâu nha.!"
Trên đường từ Kinh Thành đi đến Hồ Huyện nơi đây, Nguyễn Văn Chương hắn nghe nhiều nhất là ba chuyện, thứ nhất là Bình Điền Thụy quân đội đã đến Nghi Thành, cùng Lý Tư Thành hội họp, chuẩn bị công đánh Lễ Quốc.
Thứ hai là chính sách mới về đất đai mà Kê Khá cho người truyền ra, tin tức này thật sự như hắn dự đoán, tạo ra chấn động khủng khiếp trong toàn bộ người dân Đại Thành.
Không chỉ là Hồ Huyện nơi đây, dọc đường đi ba ngày trời, đâu đâu hắn cũng nghe nói đến chuyện chia đất này, nhiều nơi nghị luận còn cao hơn cả chuyện Bình Điền Thụy sắp tấn công Lễ Quốc nữa kìa.
Nhìn vào bên trong quán rượu đang mở của Tiền Vạn Phú, người dân cũng đang bàn luận về chuyện này, cũng đủ biết độ nóng sốt của nó.
Chuyện thứ ba là chuyện Tiền Vạn Phú lập ra Tiền Gia Thương Hội.
Chuyện này chỉ giới hạn ở Hồ Huyện nơi đây, nhiều người chúc mừng Tiền Vạn Phú, bây giờ Tiền Vạn Phú cũng là một thương nhân có tiếng tăm nhất nhì ở Hồ Huyện nơi đây rồi.
"Ấy..! Đây chỉ là được bà con hương thân nể mặt mà thôi..!"
Bên ngoài không dám nhận, tuy nhiên ánh mắt của Tiền Vạn Phú có đôi chút đắt ý, là không thể nào qua mắt được những người xung quanh.
Nghĩ cũng phải, Hồ Huyện không phải là không có Thương Hội có tiếng, nhưng làm lớn như Tiền Vạn Phú hắn lại là người đầu tiên, hắn nên tự ngạo về chuyện này mới phải.
"Văn Chương..! Lần này cậu trở lại Hồ Huyện là có mục đích gì..?"
Hắn có nghe người ta nói sau khi bán quán rượu này cho hắn, Nguyễn Văn Chương đã cùng bà mẹ của y rời khỏi Hồ Huyện này rồi, lần này trở lại cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Tuy nhiên muốn lấy lại Quán Rượu của hắn là chuyện không thể.
Dù Nguyễn Văn Chương ra giá cao đến đâu hắn cũng sẽ không nhượng lại quán rượu may mắn này cho Nguyễn Văn Chương.
"Ông chủ Tiền.! Ông có biết Lâm gia Lâm Phi Yên hiện tại như thế nào rồi không..?"
Nguyễn Văn Chương cũng không muốn hỏi Tiền Vạn Phú về chuyện này.
Nhưng hắn nghĩ lại, Tiền Vạn Phú cùng gia đình của Lâm Phi Yên trước đây có buôn bán qua lại, nhân tiện thì hỏi thăm tin tức một chút cũng không có sao.
"Là Lâm Phi Yên gần hai tháng trước gả cho Lộc Minh thiếu gia sao..?" Tiền Vạn Thọ nghi hoặc.
Hôn lễ của Lâm Phi Yên hắn cũng được Lộc gia cho mời, nếu như hắn tính không sai, Lâm Phi Yên mà Nguyễn Văn Chương vừa nhắc chính là cô gái này rồi.
"Cái gì..! Thành hôn..?"
Sét đánh bên tai..!
Nguyễn Văn Chương toàn thân chấn động, đối với xung quanh mọi chuyện hắn là không còn biết gì nữa.
Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một câu nói vừa rồi của Tiền Vạn Thọ..!
Lâm Phi đã thành hôn cùng Lộc Minh..!
"Ấy..! Nè..! Khoan đi đã..!"
Tiền Vạn Phú muốn gọi Nguyễn Văn Chương lại nói cho rõ ràng chút, vừa rồi hắn còn chưa nói hết câu kia mà.
Chỉ là khi nhìn lại bộ dáng của Nguyễn Văn Chương, hắn chỉ có thể lắc đầu, bỏ qua ý định của mình.
Bộ dáng kia hiện tại dù hắn có nói gì chắc Nguyễn Văn Chương cũng sẽ không có nghe đâu.
Xem ra lời đồn mà hắn nghe qua trước đây là thật, Nguyễn Văn Chương cùng Lâm Phi Yên thật có mối quan hệ không bình thường rồi.
"Ngươi..! Lại đây..!"
"Lão gia..! Cần tôi làm gì..?"
"Gọi thêm mấy người nữa đi theo tên thanh niên vừa rồi, tìm chỗ không người ra tay đem y trở lại Tiền gia, ta có chuyện cần bàn với y..!"
"Vâng..! Lão gia..!"
A Thiên cung kính rời đi, ánh mắt vừa rồi của Tiền Vạn Phú rất là đáng sợ, dĩ nhiên hắn hiểu mình nên làm cái gì.
Xem ra lại thêm một oan hồn phải chết trong tay của ông chủ hắn nữa rồi.
"Mang ngọc có tội..! Nguyễn Văn Chương..! Ngươi cũng đừng nên trách ta độc ác nha..!"
Bí phương chế ra loại rượu mạnh, đó là thứ mà Tiền Vạn Phú hắn nhất định phải có.
Tên Nguyễn Văn Chương này có trách thì cũng nên trách bản thân mình, đã rời đi rồi thì không nên quay trở lại làm cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.