Chương 156: Bơi khỏa thân
Thánh Yêu
12/12/2015
Đôi môi lưu luyến, kèm theo rượu đỏ, vừa kích thích rồi lại dịu dàng. Phó
Nhiễm đưa tay chống ở trước ngực anh, bị anh kéo xuống sau đó đổi thành
vòng ở bên eo cô. Anh cùng Phó Nhiễm đổi chỗ, để cho cô ngồi trên đùi
mình. Bởi vì bọc tấm khăn tắm nên thấy khó khăn, anh định đẩy lên trên,
để cho đôi chân của cô tự do hoàn toàn. Đầu lưỡi mang theo chút dây dưa, như một trò chơi truy đuổi, anh lướt qua hàm răng Phó Nhiễm, cánh tay
khó nhịn ôm chặt cô. Cô tức giận thở hổn hển đẩy anh ra, bàn tay anh vỗ
nhẹ ở bên eo cô. "Thời gian về sau còn nhiều, từ từ đi."
Phó Nhiễm dẫm chân trần trên sàn nhà, anh hơi nghiêng đầu, bàn tay chống cằm. "Muốn khỏa thân khiêu vũ sao?"
Cô sửa sang lại loại ‘y phục’ trên người này, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Anh đem miếng thịt bò bít tết được xắt nhỏ đưa tới cạnh tay cô, Phó Nhiễm lắc lư chân. "Chỉ là uống rượu đỏ ăn thịt bò bít tết mà ăn mặc như vậy, chúng ta hẳn là hạng nhất chứ?"
"Ai nói?" Anh khẽ nhếch cánh môi lên. "Những chuyện trong khách sạn này không cần đoán cũng có thể biết, có thể chỉ đơn giản dùng cơm, chúng ta vẫn là người văn minh."
Phó Nhiễm buồn cười, chợt như nhớ tới điều gì, mở miệng nói. "Em đáp ứng mẹ chuyện để Nhị ca tới MR." Cô nâng tầm mắt lên nhìn nét mặt anh.
Anh tập trung nhai, ngẩng đầu lên thấy cô nhìn về phía mình. "Anh đã nói rồi, chuyện của MR em không cần phải tới hỏi anh, tự quyết định là được rồi."
Phó Nhiễm để dao dĩa xuống. "Cứ cứng ngắc như vậy cũng không phải là biện pháp, biện pháp duy nhất khiến mẹ yên tâm cũng chỉ có cách này, trước đó Nhị ca cũng tiếp quản công ty một thời gian, nếu thật sự có thể giúp em, cũng không phải là chuyện không tốt."
Anh cắt miếng thịt bò bít tết thả vào trong miệng Phó Nhiễm. \"Vậy bây giờ em đang lo lắng điều gì?"
"Không biết." Phó Nhiễm lắc đầu. "Có cảm giác không rõ ràng."
"Không có việc gì." Anh lại cắt một miếng nữa đưa về phía cô. "Tự lo cho mình là tốt rồi."
gật đầu, há miệng, đưa vào miệng mới phát hiện là miếng vừa nãy còn chưa nuốt xuống.
"Còn nữa, cậu anh bên kia. . . . . ."
Cô hơi giật mình ngẩng đầu. "Anh cũng biết?"
"Tóm lại, em cẩn thận một chút, mặc dù anh không biết chuyện bên trong, nhưng là có thể đoán được đại khái, Phó Nhiễm, trước kia bí mật của cha anh chưa bị tiết lộ, mọi người cũng đã củng cố lợi ích của mình rồi, huống chi hiện tại biết Minh Tranh cũng không phải là con riêng, hôm nay chỉ còn em quản lý MR, cho dù bên kia là lý do như thế nào cũng muốn chen vào một cước."
Anh uống rượu đỏ, ánh mắt bình tĩnh như thường.
Phó Nhiễm nhất thời không còn muốn ăn nữa. "Lúc nào thì chúng ta mới có thể thoát khỏi những tranh đoạt này?"
"Trừ phi em chưa bao giờ bước chân vào cuộc sống như thế." Anh cầm ly rượu đặt xuống trên mặt bàn. "Nếu không. . . . . ."
Phó Nhiễm cũng hiểu, từ trước đến giờ chuyện tranh đoạt không phải của riêng thời kỳ nào, đừng nói là cậu ruột, cho dù là người thân nhất, cũng không nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tốt đối với anh.
Vẻ mặt đỏ hồng sau khi uống rượu dịu dần, trông càng thêm kiều diễm.
Anh hướng cô vẫy tay, sắc mặt cô đầy cảnh giác. "Làm gì?"
"Ai." Anh nói cũng không phải yêu, mà là ghép vần ai.
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn từ trước ngực anh lướt qua một vòng, rồi lại trở về trên khuôn mặt anh. "Anh!"
Anh cũng nhìn một vòng theo ánh mắt của cô vừa nãy. "Anh thế nào?"
"Mới vừa rồi anh không mang “mũ”!
Anh nghiêng người tới gần. "Em không muốn sinh thêm đứa nữa sao?"
Phó Nhiễm lắc đầu. "Nếu muốn cũng là hai năm nữa."
"Nhưng mà anh muốn." Anh nâng tay của cô lên, ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô. "Lúc này, anh muốn ở cạnh em ngay từ giai đoạn bắt đầu, lúc em sanh anh cũng sẽ ở bên cạnh, Phó Nhiễm, chúng ta sẽ có con gái chứ? Một trai một gái thật tốt."
Phó Nhiễm nắm chặt ngón tay của anh. "Đúng, lúc em sinh Hãn Hãn anh không có ở bên cạnh em, là anh nợ em."
"Đúng, anh nợ em." Đầu ngón tay anh lượn vòng trong lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng một cái liền đem Phó Nhiễm tới trước người mình, anh áp mặt ở trước ngực cô. "Nhớ anh sao?"
Phó Nhiễm đưa tay ôm đầu anh. "Trong mấy ngày chờ đợi tin tức, rất nhớ, em cũng không biết anh có thể vượt qua hay không, trong lòng khó chịu muốn chết, loại đau này, thật sự là giống như mất đi anh. Em vừa trông chờ điện thoại, lại sợ, thật may, ngày đó nhận được điện thoại, em đã nói với Hãn Hãn, Hãn Hãn con có ba."
"Phó Nhiễm." Anh nặng nề thở dài, liền không nói thêm gì nữa.
Phó Nhiễm thấy cả phòng toàn nước hoa hoa hồng, chừng hơn một ngàn chai, hai bên tủ đầu giường toàn chai lọ, cô không khỏi cười ra tiếng. "Sao mua nhiều như vậy?"
"Nghe Huống Tử nói, họ Lý kia tặng hoa cho em."
"Anh còn ghen hay sao?"
Anh kéo cô đi tới trước cửa sổ sát đất, bên ngoài là ban công rất lớn, đưa mắt nhìn lại có thể nhìn đến vô vàn cảnh đẹp. Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu đi tới hồ bơi, nơi này có một hành lang thông suốt có thể đi qua, Phó Nhiễm nhìn bốn phía xung quanh. "Trở về đi thôi, nếu không em đổi bộ y phục rồi trở lại."
"Sợ cái gì, hôm nay chỗ này không có người khác, anh bao hết rồi." Anh đi tới trước hồ bơi. "Sẽ bơi chứ?"
Chuyện điên cuồng như vậy Phó Nhiễm sẽ không làm. Cô đứng ở bên cạnh ghế mây.
"Kỹ thuật của em không tốt, vẫn là ở bên cạnh xem anh thôi."
Anh đưa tay tháo khăn tắm ra đưa cho Phó Nhiễm.
Cô trợn mắt nhìn, gì đây chứ? Bơi khỏa thân? Ông chồng điên cuồng.
Anh cảm thấy dáng người của mình khôi phục không tệ, đưa khăn tắm cho Phó Nhiễm xong sau đó tung người nhảy vào hồ bơi, da thịt màu đồng nổi bật sắc gạch men màu trắng của bể bơi, làm bọt sóng bắn tung tóe. Sắc mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, cũng không khoa trương một chút nào, cô và anh ngoại trừ một chiếc khăn tắm quấn bên ngoài ra, bên trong đều không mặc gì.
Dáng người mạnh mẽ bơi qua, lại lộn trở lại, bọt nước văng lên rơi vào bên chân Phó Nhiễm, cảnh tượng xuân sắc này, thật là khiến người ta không chịu nổi. Phó Nhiễm đi qua đi lại nhìn quanh, chỉ sợ có người không chú ý sẽ xông tới, cô vội vàng đem chiếc khăn tắm của anh khoác lên trên vai mình, anh đang ngập tràn hăng hái, lại tới bơi ngửa, ánh mắt Phó Nhiễm nhìn vào nơi nào đó, cảm thấy máu toàn thân xông lên. Mặc dù là đã xem qua, cũng sờ qua , nhưng mức độ kích thích thật không nhỏ.
Roạt!
Cánh tay Phó Nhiễm ngăn ở trước mắt. Bọt nước văng lên làm ướt chân cô. Anh nhảy lên khỏi mặt nước, hai tay chống vào thành bờ. "Xuống đây đi."
Phó Nhiễm lui về phía sau, nhưng không ngờ bị anh cầm mắt cá chân, lòng bàn chân trượt một cái, anh thuận thế ôm cô vào trong bể bơi. "Biết bơi sao?"
Cô đứng ở trong bể bơi, nước gợn sóng đánh tới, giống như một đôi tay trêu chọc ở ngực.
"Anh dạy cho em." Anh không khỏi thanh minh, lại hăng hái vượt qua, đôi tay Phó Nhiễm vòng ra ôm chặt cổ anh. "Em sẽ b"
"Bơi một vòng chứ?"
"Anh quấn khăn vào đã chứ?"
Anh cúi đầu nhìn cảnh tượng hở hang ở dưới nước của mình chằm chằm. "Như vậy không tốt sao?"
Phó Nhiễm đưa tay véo một cái vào ngực anh. "Bộ dáng như vậy chỉ có thể em xem, anh còn muốn bán thịt hay sao?"
Những lời này tự nhiên làm cho tâm tình của người đàn ông sung sướng, anh kéo Phó Nhiễm vào trong ngực sau đó hướng vào thềm đá, nước nhấp nhô qua thắt lưng, Phó Nhiễm chống khuỷu tay vào mép bờ. "Trở về phòng đi."
"Không trở về." Anh cũng dứt khoát trả lời.
Ngón tay khẽ lướt qua lướt lại trên phần lưng cô, xem ra món nợ này là không hết rồi, anh kéo đôi tay cô cao lên, để một cánh tay vòng qua trước người Phó Nhiễm. "Chúng ta lại muốn con gái đi."
"Qua hai năm rồi nói." Phó Nhiễm khăng khăng. "Lại nói, sinh trai hay gái anh có thể tính được sao?"
"Đương nhiên là anh quyết định, không tin thử một chút xem."
Phó Nhiễm bị anh ôm trở về phòng, hai người vào phòng tắm tắm rửa xong, bên ngoài mới lên đèn, Phó Nhiễm đứng ở cửa sổ, nhìn dòng người qua lại trên đường.
"Có lúc thật đúng là hâm mộ những người phía dưới này, có thể đi ra ngoài dạo phố với người yêu một chút, nhìn trúng cái gì liền mua cái đó, cuộc sống cũng thật đơn giản, thật tốt."
Anh ôm chặt cô từ phía sau. "Vậy chúng ta cũng đi xuống?"
Cô lắc đầu. "Để sau này thôi."
Anh buông tay ra sau đó cầm y phục đặt ở bên cạnh lên bắt đầu mặc vào người, anh vừa mặc quần vừa nói với Phó Nhiễm. "Muốn đi thì đi, muốn chuyện gì cũng trải qua suy nghĩ kỹ, sẽ không có chuyện gì có thể thành."
Phó Nhiễm vẫn quấn tấm khăn tắm, xoay người thấy Minh Thành Hữu đã mang giày. "Lo lắng làm cái gì, đi."
"Không được, sẽ bị nhận ra."
"Hôm nay không phải Chủ nhật, không có nhiều người như vậy, cũng không phải là đường dành riêng cho người đi bộ, lại nói không phải ai cũng biết chúng ta."
Anh đưa quần áo của cô cho cô. Phó Nhiễm do dự một chút, sau đó nhìn sắc trời bên ngoài quả thật có chút động lòng. Cô kéo rèm cửa sổ lên, bắt đầu thay quần áo. Anh đưa tay cầm lấy dây áo lót, sau đó cài vào cho cô cẩn thận.
Hai người đi ra khách sạn, Phó Nhiễm đi tới cửa hàng trước mặt mua một chiếc áo màu xanh da trời thẫm màu, đeo mũ lên đeo kính ra cửa, đúng là không ai có thể nhận ra. Anh ôm vai của cô, Phó Nhiễm đưa tay ôm vòng qua thắt lưng của anh, trong cửa hàng hai bên đường có không ít người, giữa phố là một cây cột cao khoảng bảy - tám mét, phía trên trang trí rất nhiều ngọn đèn nhỏ, những hoa văn hình đồng tiền mang ngụ ý Phú Quý Cát Tường. Phó Nhiễm chỉ chỗ cao nhất. "Phía trên là đồng tiền lớn nhất, nghe nói là một vị lãnh đạo của Nghênh An tự mình đặt lên."
"Vậy sao?" Người đàn ông xem thường. "Anh biết rõ là ai."
"Chẳng lẽ là anh?"
Người đàn ông chỉ chỉ lên bầu trời. Phó Nhiễm ngắm nhìn, hiểu được.
Anh kéo cô đi tới quán nhỏ bên cạnh. "Muốn ăn không?"
Phó Nhiễm chỉ vào bắp ngô bên cạnh. "Lấy cái này thôi."
Bà chủ đem mấy cá cho cô, thấy anh nhìn xiên thịt dê bên cạnh chằm chằm. "Muốn lấy mấy xiên sao?"
"Em muốn ăn không?" Anh quay sang Phó Nhiễm nói.
Cô lắc đầu."Em ăn cái này là đủ rồi."
Đi về phía trước theo dòng người, anh quay lại về phía sau ngó nhìn.
"Vừa nãy may nhờ có em nói không muốn, nghe nói xiên thịt dê đều là thịt heo dùng cái đó của dê ngâm tẩm sau đó mới có mùi vị."
Ngay lập tức Phó Nhiễm hoàn toàn không muốn ăn nữa, vung đi qua tay bị anh nắm trong lòng bàn tay rất nhanh. "Lừa gạt em."
Bọn họ hầu như không có mua đồ, trên đường đi mười ngón tay nắm chặt, đi rất chậm, hai người cũng không nói chuyện nhiều, Phó Nhiễm nắm chặt tay anh sau đó nhét vào trong túi áo anh.
Lúc trở lại khách sạn đã gần mười giờ đêm.
Phó Nhiễm giang tay nằm ở trên giường, anh cởi áo khoác xuống, đầu gối để lên mép giường, lôi kéo cánh tay cô. "Tắm đi."
"Mệt quá, em muốn ngủ." Cô đạp đạp chân. "Lúc đi ra ngoài không phải là đã tắm rồi sao? Trên người đều muốn lột da."
"Hiện tại đến thời điểm trả nợ rồi."
Phó Nhiễm nghe hai chữ đó, thấy bắt đầu đau đầu. "Vẫn còn phải trả?"
Anh kéo chân của cô lôi cô qua. "Mau lên, nhanh chóng trả hết sau này chúng ta vẫn còn có nợ mới."
Phó Nhiễm mệt mỏi đi từ phòng tắm ra, lại nằm lỳ ở trên giường lần nữa, anh chống hai tay ở bên người cô, nước đọng trên ngực nhỏ giọt xuống mặt cô, hai mắt Phó Nhiễm khép hờ, anh bưng lấy mặt của cô cẩn thận hôn từng cái một, tựa như một nụ hôn cũng không đ
Ánh mắt của cô mở ra, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng vào không mở ra được, giọng nói mang theo dịu dàng. "Tắt đèn thôi."
"Lần này chúng ta không tắt đèn."
Phó Nhiễm có chút không quen, nâng cánh tay lên muốn che kín đôi mắt, anh kéo tay cô xuống. Anh chống người lên, lấy một bông hồng từ bên trong bình hoa, bứt cánh hoa sau đó khẽ xoa nơi bả vai Phó Nhiễm, trong nháy mắt hương hoa tỏa ra, mùi thơm nồng đậm mà ngào ngạt, ngay cả Phó Nhiễm cũng có chút say mê.
Rải một đường tới trước bụng bằng phẳng, anh nhấc một cánh hoa hồng lên thả vào khóe miệng Phó Nhiễm, tay kia cũng tăng thêm sức, da thịt trắng nõn hiện ra ửng hồng làm người ta kinh ngạc, hai tay anh vòng chặt bả vai của cô ôm hôn. Phó Nhiễm cũng bị khơi lên một ngọn lửa, cánh hoa rơi xuống dính ở trên người hai người, ga giường màu trắng sớm đã bị nhăn nhúm.
Bóng đêm, rõ ràng là một màu đen vô cùng nặng nề, lại hiện lên khí thế hừng hực, qua mấy lớp rèm cửa sổ vén lên, xuyên qua bóng đêm có thể nhìn thấy hai bóng dáng đang triền miên trên giường, khi thì lên xuống phập phồng, khi thì lăn qua lăn lại, khi thì phối hợp nhịp nhàng như một khúc nhạc hoàn mỹ.
Tình dục đã tan hết, bên trong gian phòng gần như không ngửi thấy mùi hương nồng đậm lúc trước, chỉ cảm thấy một mùi hương kỳ dị. Phó Nhiễm mệt mỏi giơ cánh tay lên, trên giường xốc xếch, cả mặt đất cũng bừa bãi, cô muốn đứng dậy. "Anh đi tắm trước đi, em đổi lại cái ga giường."
"Như này không tốt sao?"
Phó Nhiễm khẽ đẩy ở sau lưng anh. "Nếu như ngày mai bị người khác nhìn thấy, không chừng sẽ nghĩ như thế nào."
Anh tắm xong đi ra ngoài, quả nhiên là bên trong gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Anh lau tóc thấy trước ngực Phó Nhiễm còn lưu lại một cánh hoa, đáy mắt trầm xuống, ánh mắt càng lúc càng mờ ám. Làm sao Phó Nhiễm còn chịu được lăn qua lăn lại nữa, chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy.
Hôm sau tỉnh lại, vẫn còn ngủ, Phó Nhiễm muốn tới MR, cô cố gắng rời giường không làm anh thức giấc, rửa mặt xong thay y phục đi ra ngoài, Phó Nhiễm đi tới trước giường, khom lưng thấy anh đang ngủ rất say. Cô khẽ hôn trên trán anh, cũng gửi cho anh một tin nhắn, nói cho anh biết là mình phải tới MR. Lúc gần đi, Phó Nhiễm đem theo cả chiếc ga giường tối hôm qua.
Sau khi anh tỉnh lại, không nhìn thấy bóng dáng Phó Nhiễm, cầm điện thoại di động lên muốn xem thời gian, lúc này mới phát hiện ra tin nhắn của Phó Nhiễm. Anh vắt tay ngang trán, thân thể lại không thấy mệt mỏi, vén chăn lên đứng dậy ngồi ở mép giường, anh gọi điện thoại cho Phó Nhiễm.
"Alo."
"Đã tỉnh rồi hả?" Ánh mắt Phó Nhiễm lơ đãng liếc về chiếc túi đựng chiếc ga giường bên cạnh ghế lái.
"Ừ, đến công ty rồi sao?"
Phó Nhiễm vẫn đang lái xe. "Tới ngay bây giờ, anh tự mình trở về, phải nhớ uống thuốc đấy."
Trong mắt anh tràn đầy dịu dàng. "Anh biết rõ, lúc nào cũng mang theo bên người."
Cúp điện thoại, anh chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng không ngờ đùi phải đột nhiên không thể nhúc nhích, anh không thu động tác lại được, bàn tay chống vào tủ đầu giường bên cạnh sau đó mới cố gắng ngồi trở lại mép giường, anh chau chặt hai hàng lông mày kiếm, bàn tay thử ấn ấn vào bắp chân. Thử cử động chân, lại phát hiện có thể cử động. Vừa nãy giống như là một ảo giác, anh cũng không để ở trong lòng, có lẽ thân thể vẫn còn trong thời kỳ dưỡng bệnh, trước kia rất gầy, hiện tại muốn trở lại như cũ, sợ là nhất thời khó có thể thích ứng.
Phó Nhiễm dẫm chân trần trên sàn nhà, anh hơi nghiêng đầu, bàn tay chống cằm. "Muốn khỏa thân khiêu vũ sao?"
Cô sửa sang lại loại ‘y phục’ trên người này, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Anh đem miếng thịt bò bít tết được xắt nhỏ đưa tới cạnh tay cô, Phó Nhiễm lắc lư chân. "Chỉ là uống rượu đỏ ăn thịt bò bít tết mà ăn mặc như vậy, chúng ta hẳn là hạng nhất chứ?"
"Ai nói?" Anh khẽ nhếch cánh môi lên. "Những chuyện trong khách sạn này không cần đoán cũng có thể biết, có thể chỉ đơn giản dùng cơm, chúng ta vẫn là người văn minh."
Phó Nhiễm buồn cười, chợt như nhớ tới điều gì, mở miệng nói. "Em đáp ứng mẹ chuyện để Nhị ca tới MR." Cô nâng tầm mắt lên nhìn nét mặt anh.
Anh tập trung nhai, ngẩng đầu lên thấy cô nhìn về phía mình. "Anh đã nói rồi, chuyện của MR em không cần phải tới hỏi anh, tự quyết định là được rồi."
Phó Nhiễm để dao dĩa xuống. "Cứ cứng ngắc như vậy cũng không phải là biện pháp, biện pháp duy nhất khiến mẹ yên tâm cũng chỉ có cách này, trước đó Nhị ca cũng tiếp quản công ty một thời gian, nếu thật sự có thể giúp em, cũng không phải là chuyện không tốt."
Anh cắt miếng thịt bò bít tết thả vào trong miệng Phó Nhiễm. \"Vậy bây giờ em đang lo lắng điều gì?"
"Không biết." Phó Nhiễm lắc đầu. "Có cảm giác không rõ ràng."
"Không có việc gì." Anh lại cắt một miếng nữa đưa về phía cô. "Tự lo cho mình là tốt rồi."
gật đầu, há miệng, đưa vào miệng mới phát hiện là miếng vừa nãy còn chưa nuốt xuống.
"Còn nữa, cậu anh bên kia. . . . . ."
Cô hơi giật mình ngẩng đầu. "Anh cũng biết?"
"Tóm lại, em cẩn thận một chút, mặc dù anh không biết chuyện bên trong, nhưng là có thể đoán được đại khái, Phó Nhiễm, trước kia bí mật của cha anh chưa bị tiết lộ, mọi người cũng đã củng cố lợi ích của mình rồi, huống chi hiện tại biết Minh Tranh cũng không phải là con riêng, hôm nay chỉ còn em quản lý MR, cho dù bên kia là lý do như thế nào cũng muốn chen vào một cước."
Anh uống rượu đỏ, ánh mắt bình tĩnh như thường.
Phó Nhiễm nhất thời không còn muốn ăn nữa. "Lúc nào thì chúng ta mới có thể thoát khỏi những tranh đoạt này?"
"Trừ phi em chưa bao giờ bước chân vào cuộc sống như thế." Anh cầm ly rượu đặt xuống trên mặt bàn. "Nếu không. . . . . ."
Phó Nhiễm cũng hiểu, từ trước đến giờ chuyện tranh đoạt không phải của riêng thời kỳ nào, đừng nói là cậu ruột, cho dù là người thân nhất, cũng không nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tốt đối với anh.
Vẻ mặt đỏ hồng sau khi uống rượu dịu dần, trông càng thêm kiều diễm.
Anh hướng cô vẫy tay, sắc mặt cô đầy cảnh giác. "Làm gì?"
"Ai." Anh nói cũng không phải yêu, mà là ghép vần ai.
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn từ trước ngực anh lướt qua một vòng, rồi lại trở về trên khuôn mặt anh. "Anh!"
Anh cũng nhìn một vòng theo ánh mắt của cô vừa nãy. "Anh thế nào?"
"Mới vừa rồi anh không mang “mũ”!
Anh nghiêng người tới gần. "Em không muốn sinh thêm đứa nữa sao?"
Phó Nhiễm lắc đầu. "Nếu muốn cũng là hai năm nữa."
"Nhưng mà anh muốn." Anh nâng tay của cô lên, ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô. "Lúc này, anh muốn ở cạnh em ngay từ giai đoạn bắt đầu, lúc em sanh anh cũng sẽ ở bên cạnh, Phó Nhiễm, chúng ta sẽ có con gái chứ? Một trai một gái thật tốt."
Phó Nhiễm nắm chặt ngón tay của anh. "Đúng, lúc em sinh Hãn Hãn anh không có ở bên cạnh em, là anh nợ em."
"Đúng, anh nợ em." Đầu ngón tay anh lượn vòng trong lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng một cái liền đem Phó Nhiễm tới trước người mình, anh áp mặt ở trước ngực cô. "Nhớ anh sao?"
Phó Nhiễm đưa tay ôm đầu anh. "Trong mấy ngày chờ đợi tin tức, rất nhớ, em cũng không biết anh có thể vượt qua hay không, trong lòng khó chịu muốn chết, loại đau này, thật sự là giống như mất đi anh. Em vừa trông chờ điện thoại, lại sợ, thật may, ngày đó nhận được điện thoại, em đã nói với Hãn Hãn, Hãn Hãn con có ba."
"Phó Nhiễm." Anh nặng nề thở dài, liền không nói thêm gì nữa.
Phó Nhiễm thấy cả phòng toàn nước hoa hoa hồng, chừng hơn một ngàn chai, hai bên tủ đầu giường toàn chai lọ, cô không khỏi cười ra tiếng. "Sao mua nhiều như vậy?"
"Nghe Huống Tử nói, họ Lý kia tặng hoa cho em."
"Anh còn ghen hay sao?"
Anh kéo cô đi tới trước cửa sổ sát đất, bên ngoài là ban công rất lớn, đưa mắt nhìn lại có thể nhìn đến vô vàn cảnh đẹp. Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu đi tới hồ bơi, nơi này có một hành lang thông suốt có thể đi qua, Phó Nhiễm nhìn bốn phía xung quanh. "Trở về đi thôi, nếu không em đổi bộ y phục rồi trở lại."
"Sợ cái gì, hôm nay chỗ này không có người khác, anh bao hết rồi." Anh đi tới trước hồ bơi. "Sẽ bơi chứ?"
Chuyện điên cuồng như vậy Phó Nhiễm sẽ không làm. Cô đứng ở bên cạnh ghế mây.
"Kỹ thuật của em không tốt, vẫn là ở bên cạnh xem anh thôi."
Anh đưa tay tháo khăn tắm ra đưa cho Phó Nhiễm.
Cô trợn mắt nhìn, gì đây chứ? Bơi khỏa thân? Ông chồng điên cuồng.
Anh cảm thấy dáng người của mình khôi phục không tệ, đưa khăn tắm cho Phó Nhiễm xong sau đó tung người nhảy vào hồ bơi, da thịt màu đồng nổi bật sắc gạch men màu trắng của bể bơi, làm bọt sóng bắn tung tóe. Sắc mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, cũng không khoa trương một chút nào, cô và anh ngoại trừ một chiếc khăn tắm quấn bên ngoài ra, bên trong đều không mặc gì.
Dáng người mạnh mẽ bơi qua, lại lộn trở lại, bọt nước văng lên rơi vào bên chân Phó Nhiễm, cảnh tượng xuân sắc này, thật là khiến người ta không chịu nổi. Phó Nhiễm đi qua đi lại nhìn quanh, chỉ sợ có người không chú ý sẽ xông tới, cô vội vàng đem chiếc khăn tắm của anh khoác lên trên vai mình, anh đang ngập tràn hăng hái, lại tới bơi ngửa, ánh mắt Phó Nhiễm nhìn vào nơi nào đó, cảm thấy máu toàn thân xông lên. Mặc dù là đã xem qua, cũng sờ qua , nhưng mức độ kích thích thật không nhỏ.
Roạt!
Cánh tay Phó Nhiễm ngăn ở trước mắt. Bọt nước văng lên làm ướt chân cô. Anh nhảy lên khỏi mặt nước, hai tay chống vào thành bờ. "Xuống đây đi."
Phó Nhiễm lui về phía sau, nhưng không ngờ bị anh cầm mắt cá chân, lòng bàn chân trượt một cái, anh thuận thế ôm cô vào trong bể bơi. "Biết bơi sao?"
Cô đứng ở trong bể bơi, nước gợn sóng đánh tới, giống như một đôi tay trêu chọc ở ngực.
"Anh dạy cho em." Anh không khỏi thanh minh, lại hăng hái vượt qua, đôi tay Phó Nhiễm vòng ra ôm chặt cổ anh. "Em sẽ b"
"Bơi một vòng chứ?"
"Anh quấn khăn vào đã chứ?"
Anh cúi đầu nhìn cảnh tượng hở hang ở dưới nước của mình chằm chằm. "Như vậy không tốt sao?"
Phó Nhiễm đưa tay véo một cái vào ngực anh. "Bộ dáng như vậy chỉ có thể em xem, anh còn muốn bán thịt hay sao?"
Những lời này tự nhiên làm cho tâm tình của người đàn ông sung sướng, anh kéo Phó Nhiễm vào trong ngực sau đó hướng vào thềm đá, nước nhấp nhô qua thắt lưng, Phó Nhiễm chống khuỷu tay vào mép bờ. "Trở về phòng đi."
"Không trở về." Anh cũng dứt khoát trả lời.
Ngón tay khẽ lướt qua lướt lại trên phần lưng cô, xem ra món nợ này là không hết rồi, anh kéo đôi tay cô cao lên, để một cánh tay vòng qua trước người Phó Nhiễm. "Chúng ta lại muốn con gái đi."
"Qua hai năm rồi nói." Phó Nhiễm khăng khăng. "Lại nói, sinh trai hay gái anh có thể tính được sao?"
"Đương nhiên là anh quyết định, không tin thử một chút xem."
Phó Nhiễm bị anh ôm trở về phòng, hai người vào phòng tắm tắm rửa xong, bên ngoài mới lên đèn, Phó Nhiễm đứng ở cửa sổ, nhìn dòng người qua lại trên đường.
"Có lúc thật đúng là hâm mộ những người phía dưới này, có thể đi ra ngoài dạo phố với người yêu một chút, nhìn trúng cái gì liền mua cái đó, cuộc sống cũng thật đơn giản, thật tốt."
Anh ôm chặt cô từ phía sau. "Vậy chúng ta cũng đi xuống?"
Cô lắc đầu. "Để sau này thôi."
Anh buông tay ra sau đó cầm y phục đặt ở bên cạnh lên bắt đầu mặc vào người, anh vừa mặc quần vừa nói với Phó Nhiễm. "Muốn đi thì đi, muốn chuyện gì cũng trải qua suy nghĩ kỹ, sẽ không có chuyện gì có thể thành."
Phó Nhiễm vẫn quấn tấm khăn tắm, xoay người thấy Minh Thành Hữu đã mang giày. "Lo lắng làm cái gì, đi."
"Không được, sẽ bị nhận ra."
"Hôm nay không phải Chủ nhật, không có nhiều người như vậy, cũng không phải là đường dành riêng cho người đi bộ, lại nói không phải ai cũng biết chúng ta."
Anh đưa quần áo của cô cho cô. Phó Nhiễm do dự một chút, sau đó nhìn sắc trời bên ngoài quả thật có chút động lòng. Cô kéo rèm cửa sổ lên, bắt đầu thay quần áo. Anh đưa tay cầm lấy dây áo lót, sau đó cài vào cho cô cẩn thận.
Hai người đi ra khách sạn, Phó Nhiễm đi tới cửa hàng trước mặt mua một chiếc áo màu xanh da trời thẫm màu, đeo mũ lên đeo kính ra cửa, đúng là không ai có thể nhận ra. Anh ôm vai của cô, Phó Nhiễm đưa tay ôm vòng qua thắt lưng của anh, trong cửa hàng hai bên đường có không ít người, giữa phố là một cây cột cao khoảng bảy - tám mét, phía trên trang trí rất nhiều ngọn đèn nhỏ, những hoa văn hình đồng tiền mang ngụ ý Phú Quý Cát Tường. Phó Nhiễm chỉ chỗ cao nhất. "Phía trên là đồng tiền lớn nhất, nghe nói là một vị lãnh đạo của Nghênh An tự mình đặt lên."
"Vậy sao?" Người đàn ông xem thường. "Anh biết rõ là ai."
"Chẳng lẽ là anh?"
Người đàn ông chỉ chỉ lên bầu trời. Phó Nhiễm ngắm nhìn, hiểu được.
Anh kéo cô đi tới quán nhỏ bên cạnh. "Muốn ăn không?"
Phó Nhiễm chỉ vào bắp ngô bên cạnh. "Lấy cái này thôi."
Bà chủ đem mấy cá cho cô, thấy anh nhìn xiên thịt dê bên cạnh chằm chằm. "Muốn lấy mấy xiên sao?"
"Em muốn ăn không?" Anh quay sang Phó Nhiễm nói.
Cô lắc đầu."Em ăn cái này là đủ rồi."
Đi về phía trước theo dòng người, anh quay lại về phía sau ngó nhìn.
"Vừa nãy may nhờ có em nói không muốn, nghe nói xiên thịt dê đều là thịt heo dùng cái đó của dê ngâm tẩm sau đó mới có mùi vị."
Ngay lập tức Phó Nhiễm hoàn toàn không muốn ăn nữa, vung đi qua tay bị anh nắm trong lòng bàn tay rất nhanh. "Lừa gạt em."
Bọn họ hầu như không có mua đồ, trên đường đi mười ngón tay nắm chặt, đi rất chậm, hai người cũng không nói chuyện nhiều, Phó Nhiễm nắm chặt tay anh sau đó nhét vào trong túi áo anh.
Lúc trở lại khách sạn đã gần mười giờ đêm.
Phó Nhiễm giang tay nằm ở trên giường, anh cởi áo khoác xuống, đầu gối để lên mép giường, lôi kéo cánh tay cô. "Tắm đi."
"Mệt quá, em muốn ngủ." Cô đạp đạp chân. "Lúc đi ra ngoài không phải là đã tắm rồi sao? Trên người đều muốn lột da."
"Hiện tại đến thời điểm trả nợ rồi."
Phó Nhiễm nghe hai chữ đó, thấy bắt đầu đau đầu. "Vẫn còn phải trả?"
Anh kéo chân của cô lôi cô qua. "Mau lên, nhanh chóng trả hết sau này chúng ta vẫn còn có nợ mới."
Phó Nhiễm mệt mỏi đi từ phòng tắm ra, lại nằm lỳ ở trên giường lần nữa, anh chống hai tay ở bên người cô, nước đọng trên ngực nhỏ giọt xuống mặt cô, hai mắt Phó Nhiễm khép hờ, anh bưng lấy mặt của cô cẩn thận hôn từng cái một, tựa như một nụ hôn cũng không đ
Ánh mắt của cô mở ra, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng vào không mở ra được, giọng nói mang theo dịu dàng. "Tắt đèn thôi."
"Lần này chúng ta không tắt đèn."
Phó Nhiễm có chút không quen, nâng cánh tay lên muốn che kín đôi mắt, anh kéo tay cô xuống. Anh chống người lên, lấy một bông hồng từ bên trong bình hoa, bứt cánh hoa sau đó khẽ xoa nơi bả vai Phó Nhiễm, trong nháy mắt hương hoa tỏa ra, mùi thơm nồng đậm mà ngào ngạt, ngay cả Phó Nhiễm cũng có chút say mê.
Rải một đường tới trước bụng bằng phẳng, anh nhấc một cánh hoa hồng lên thả vào khóe miệng Phó Nhiễm, tay kia cũng tăng thêm sức, da thịt trắng nõn hiện ra ửng hồng làm người ta kinh ngạc, hai tay anh vòng chặt bả vai của cô ôm hôn. Phó Nhiễm cũng bị khơi lên một ngọn lửa, cánh hoa rơi xuống dính ở trên người hai người, ga giường màu trắng sớm đã bị nhăn nhúm.
Bóng đêm, rõ ràng là một màu đen vô cùng nặng nề, lại hiện lên khí thế hừng hực, qua mấy lớp rèm cửa sổ vén lên, xuyên qua bóng đêm có thể nhìn thấy hai bóng dáng đang triền miên trên giường, khi thì lên xuống phập phồng, khi thì lăn qua lăn lại, khi thì phối hợp nhịp nhàng như một khúc nhạc hoàn mỹ.
Tình dục đã tan hết, bên trong gian phòng gần như không ngửi thấy mùi hương nồng đậm lúc trước, chỉ cảm thấy một mùi hương kỳ dị. Phó Nhiễm mệt mỏi giơ cánh tay lên, trên giường xốc xếch, cả mặt đất cũng bừa bãi, cô muốn đứng dậy. "Anh đi tắm trước đi, em đổi lại cái ga giường."
"Như này không tốt sao?"
Phó Nhiễm khẽ đẩy ở sau lưng anh. "Nếu như ngày mai bị người khác nhìn thấy, không chừng sẽ nghĩ như thế nào."
Anh tắm xong đi ra ngoài, quả nhiên là bên trong gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Anh lau tóc thấy trước ngực Phó Nhiễm còn lưu lại một cánh hoa, đáy mắt trầm xuống, ánh mắt càng lúc càng mờ ám. Làm sao Phó Nhiễm còn chịu được lăn qua lăn lại nữa, chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy.
Hôm sau tỉnh lại, vẫn còn ngủ, Phó Nhiễm muốn tới MR, cô cố gắng rời giường không làm anh thức giấc, rửa mặt xong thay y phục đi ra ngoài, Phó Nhiễm đi tới trước giường, khom lưng thấy anh đang ngủ rất say. Cô khẽ hôn trên trán anh, cũng gửi cho anh một tin nhắn, nói cho anh biết là mình phải tới MR. Lúc gần đi, Phó Nhiễm đem theo cả chiếc ga giường tối hôm qua.
Sau khi anh tỉnh lại, không nhìn thấy bóng dáng Phó Nhiễm, cầm điện thoại di động lên muốn xem thời gian, lúc này mới phát hiện ra tin nhắn của Phó Nhiễm. Anh vắt tay ngang trán, thân thể lại không thấy mệt mỏi, vén chăn lên đứng dậy ngồi ở mép giường, anh gọi điện thoại cho Phó Nhiễm.
"Alo."
"Đã tỉnh rồi hả?" Ánh mắt Phó Nhiễm lơ đãng liếc về chiếc túi đựng chiếc ga giường bên cạnh ghế lái.
"Ừ, đến công ty rồi sao?"
Phó Nhiễm vẫn đang lái xe. "Tới ngay bây giờ, anh tự mình trở về, phải nhớ uống thuốc đấy."
Trong mắt anh tràn đầy dịu dàng. "Anh biết rõ, lúc nào cũng mang theo bên người."
Cúp điện thoại, anh chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng không ngờ đùi phải đột nhiên không thể nhúc nhích, anh không thu động tác lại được, bàn tay chống vào tủ đầu giường bên cạnh sau đó mới cố gắng ngồi trở lại mép giường, anh chau chặt hai hàng lông mày kiếm, bàn tay thử ấn ấn vào bắp chân. Thử cử động chân, lại phát hiện có thể cử động. Vừa nãy giống như là một ảo giác, anh cũng không để ở trong lòng, có lẽ thân thể vẫn còn trong thời kỳ dưỡng bệnh, trước kia rất gầy, hiện tại muốn trở lại như cũ, sợ là nhất thời khó có thể thích ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.