Chương 13: Sương mờ
komang08hp
27/01/2019
- Chậc chậc,trời lạnh quá.
Thiên vừa đánh răng vừa run lẩy bẩy,cái lạnh mùa đông len lỏi qua từng ô cửa khiến gã khó khăn lắm mới giữ cho hai hàm răng không va lập cập vào nhau.
Thiên đẩy cửa bước ra sau khi khoác vội lên mình một cái áo thật dày.Bên ngoài sắc trời u ám không có nổi một giọt nắng,những tảng mây đen phía chân trời nối đuôi nhau lừ đừ kéo đến trùm lên thành phố một bầu không khí nặng nề khó tả.
Cơn lạnh cắt da cắt thịt khiến đoạn đường quen thuộc như dài hơn,Thiên run bần bật trong tấm áo khoác lật đật bước đi trên hành lang cũ nát bẩn thỉu đã tồn tại hơn nửa thế kỉ.Tiếng gió vin vào lan can càng rõ ràng hơn khi xung quanh không có bất cứ thanh âm nào của sự sống,như thể mọi người đều đã thu mình vào không gian riêng để trốn khỏi cái lạnh tê tái này.
Lật đật bước trên những bậc thang phủ đầy rêu mà chỉ bất cẩn một chút thôi là té sấp mặt,Thiên bỗng nghe thấy một tiếng mèo kêu khe khẽ,kèm theo đó là tiếng “tặc tặc tặc” như gọi chó đôi lúc bị đứt quãng bởi những tiếng ho khan nặng nề.
Trong bầu không khí âm u rờn rợn thế này mà lại đột nhiên văng vẳng những âm thanh quái dị khiến cho ngay cả cả một người cứng cựa như Thiên cũng phải khẽ rùng mình.
Tuy nhiên tò mò là bản chất của con người,như một đứa trẻ dù có bị cha mẹ la tới rát cổ bỏng họng thì cũng muốn tới vỗ cái lên sinh vật kì lạ đang nhe hàm răng trắng hếu và thỉnh thoảng lại “gâu gâu” kia.Chưa kể lúc này lại chẳng có ai ở bên để ngăn cản Thiên,gã bước từng bước cẩn trọng trên những bậc thang cuối cùng đồng thời căng mắt để nhìn xuyên qua lớp sương mù đang không ngừng làm nhòe đi cảnh vật trước mắt gã.
- Ra đây nào…Chụt chụt…Ai da!
Trước mắt Thiên là một cảnh tượng khá...kì quặc,một đứa con gái chổng mông áp sát người xuống vỉa hè chật vật đưa tay vào một cái hốc bên trong cây cột điện.
- Ngoan nào,chui ra đi mà.
Quanh cây cột điện đầy những rác rưởi,thêm cả mấy ông hàng xóm liên hoan hôm qua đi về tưới lên khai rình nhưng cô vẫn dí cái mặt vào chăm chú tới mức không hề biết tới sự có mặt của Thiên.
- Chụt chụt...Ui da.
- Xin lỗi,cô đang làm gì vậy?
- Ở trong này có…Oá ma,ma!
Vừa thoáng thấy Thiên thì cô gái đã kinh hãi la lên, đôi mắt thâm quầng,khuôn mặt hốc hác do thức đêm cày game,râu chưa cạo,da thì tím tái vì lạnh hiện lên qua màn sương chẳng khác gì ngạ quỷ đòi mạng ma quái vô cùng.
Phải mất vài giây cô mới nhận ra trước mắt là một người đàn ông trẻ tuổi khoác một cái áo len dày trùm lên chiếc somi trắng nhàu nhò và mặc quần đùi chấm bi hình cá voi xanh đang tròn mắt nhìn cô.
- A ơ,xin lỗi tôi vô ý quá.
Thiên kiên nhẫn lặp lại:
- Có chuyện gì vậy?
Cô gái chỉ vào cái hốc trong cột điện,lo lắng nói:
- Con mèo chui vào trong này từ hôm qua tới giờ rồi,nếu trời cứ lạnh thế này thì nó chết mất!
Chỉ có một con mèo mà làm như rơi chìa khóa ô tô xuống cống không bằng.Mới sáng ra khỏi cổng đã gặp chuyện thì hẳn là ông trời đang thử lòng gã đây,bình thường thì gã sẽ chẳng rảnh rỗi đi quản chuyện bao đồng làm chi cho nhọc xác nhưng hôm nay cứ thử giả người tốt một lần vậy.
- Xê ra.
Thiên ngồi xổm xuống đủ để thấy cái chân nhỏ vằn vện,sau đó gã vươn tay ra chậm rãi nhưng dứt khoát trước ánh mắt lo lắng của cô gái kiểu như “Nếu bị cào thì cái lão này có phang chết con mèo không?”,bởi vẻ nghiêm túc của gã trông thực sự rất lạnh lùng hình sự.
Ban đầu còn có tiếng khè khè đầy đe dọa nhưng bàn tay Thiên càng tới gần thì tiếng gầm gừ càng nhỏ rồi biến mất.
Thiên bế từ trong hốc ra một con mèo nhỏ gầy trơ xương có bộ lông xù màu xám với những nét vằn màu đen xẻ ngang dọc.Con mèo nhẹ quá,xương sườn hằn lên dưới lớp da khiến Thiên rợn cả tóc gáy,mùi tanh hôi khiến gã theo bản năng quẳng vội con mèo sang cho cô gái.
Cô gái cẩn thận đón lấy con mèo sau đó không ngần ngại ôm cái thân thể nhỏ nhắn bám đầy bụi bẩn vào lòng.Nhìn thấy bàn tay của cô đầy những vết xước còn đang rướm máu còn tay áo thì lấm bẩn đầy những mùi giác rưởi,Thiên vô thức dấu đôi bàn tay sạch sẽ của mình ra sau lưng,có một chút hổ thẹn không hề nhẹ:
- Vậy…
- Cám ơn anh nhiều lắm,nếu không có anh thì tôi chẳng biết phải làm thế nào.
Nụ cười rạng rỡ của cô làm Thiên cảm thấy ấm hơn hẳn,giờ gã mới nhận thấy cô gái này khá là xinh,đặc biệt là cái răng khểnh rất đáng yêu và...
- Con osin đâu rồi!
Một giọng chua loét vang lên làm cả hai giật bắn mình,cô gái vội cúi đầu nói:
- Cảm ơn anh nhiều lắm.
Thiên ngớ ra muốn gọi cô lại để nói gì đó,có lẽ chỉ để hỏi cái tên,hỏi địa chỉ,hỏi lí do sáng tinh mơ cô đã lúi húi mò mẫm một con mèo không quen biết rồi ôm con mèo bẩn thỉu vào lòng.
Thế nhưng gã cứ như vậy nhìn cô ôm con mèo chạy biến vào trong khu chung cư,một cô gái có nụ cười răng khểnh với rắc rối cỏn con xuất hiện và biến mất như ảo giác trong một buổi sớm đầy sương.
Thiên đút tay vào túi quần bước đi trên con đường đang bắt đầu trải nắng,trong người vẫn còn chút cảm giác lâng lâng như thể có thứ gì mới mẻ đang nảy nở trong gã,một thứ gì đó giống như tự hào.
Thiên vừa đánh răng vừa run lẩy bẩy,cái lạnh mùa đông len lỏi qua từng ô cửa khiến gã khó khăn lắm mới giữ cho hai hàm răng không va lập cập vào nhau.
Thiên đẩy cửa bước ra sau khi khoác vội lên mình một cái áo thật dày.Bên ngoài sắc trời u ám không có nổi một giọt nắng,những tảng mây đen phía chân trời nối đuôi nhau lừ đừ kéo đến trùm lên thành phố một bầu không khí nặng nề khó tả.
Cơn lạnh cắt da cắt thịt khiến đoạn đường quen thuộc như dài hơn,Thiên run bần bật trong tấm áo khoác lật đật bước đi trên hành lang cũ nát bẩn thỉu đã tồn tại hơn nửa thế kỉ.Tiếng gió vin vào lan can càng rõ ràng hơn khi xung quanh không có bất cứ thanh âm nào của sự sống,như thể mọi người đều đã thu mình vào không gian riêng để trốn khỏi cái lạnh tê tái này.
Lật đật bước trên những bậc thang phủ đầy rêu mà chỉ bất cẩn một chút thôi là té sấp mặt,Thiên bỗng nghe thấy một tiếng mèo kêu khe khẽ,kèm theo đó là tiếng “tặc tặc tặc” như gọi chó đôi lúc bị đứt quãng bởi những tiếng ho khan nặng nề.
Trong bầu không khí âm u rờn rợn thế này mà lại đột nhiên văng vẳng những âm thanh quái dị khiến cho ngay cả cả một người cứng cựa như Thiên cũng phải khẽ rùng mình.
Tuy nhiên tò mò là bản chất của con người,như một đứa trẻ dù có bị cha mẹ la tới rát cổ bỏng họng thì cũng muốn tới vỗ cái lên sinh vật kì lạ đang nhe hàm răng trắng hếu và thỉnh thoảng lại “gâu gâu” kia.Chưa kể lúc này lại chẳng có ai ở bên để ngăn cản Thiên,gã bước từng bước cẩn trọng trên những bậc thang cuối cùng đồng thời căng mắt để nhìn xuyên qua lớp sương mù đang không ngừng làm nhòe đi cảnh vật trước mắt gã.
- Ra đây nào…Chụt chụt…Ai da!
Trước mắt Thiên là một cảnh tượng khá...kì quặc,một đứa con gái chổng mông áp sát người xuống vỉa hè chật vật đưa tay vào một cái hốc bên trong cây cột điện.
- Ngoan nào,chui ra đi mà.
Quanh cây cột điện đầy những rác rưởi,thêm cả mấy ông hàng xóm liên hoan hôm qua đi về tưới lên khai rình nhưng cô vẫn dí cái mặt vào chăm chú tới mức không hề biết tới sự có mặt của Thiên.
- Chụt chụt...Ui da.
- Xin lỗi,cô đang làm gì vậy?
- Ở trong này có…Oá ma,ma!
Vừa thoáng thấy Thiên thì cô gái đã kinh hãi la lên, đôi mắt thâm quầng,khuôn mặt hốc hác do thức đêm cày game,râu chưa cạo,da thì tím tái vì lạnh hiện lên qua màn sương chẳng khác gì ngạ quỷ đòi mạng ma quái vô cùng.
Phải mất vài giây cô mới nhận ra trước mắt là một người đàn ông trẻ tuổi khoác một cái áo len dày trùm lên chiếc somi trắng nhàu nhò và mặc quần đùi chấm bi hình cá voi xanh đang tròn mắt nhìn cô.
- A ơ,xin lỗi tôi vô ý quá.
Thiên kiên nhẫn lặp lại:
- Có chuyện gì vậy?
Cô gái chỉ vào cái hốc trong cột điện,lo lắng nói:
- Con mèo chui vào trong này từ hôm qua tới giờ rồi,nếu trời cứ lạnh thế này thì nó chết mất!
Chỉ có một con mèo mà làm như rơi chìa khóa ô tô xuống cống không bằng.Mới sáng ra khỏi cổng đã gặp chuyện thì hẳn là ông trời đang thử lòng gã đây,bình thường thì gã sẽ chẳng rảnh rỗi đi quản chuyện bao đồng làm chi cho nhọc xác nhưng hôm nay cứ thử giả người tốt một lần vậy.
- Xê ra.
Thiên ngồi xổm xuống đủ để thấy cái chân nhỏ vằn vện,sau đó gã vươn tay ra chậm rãi nhưng dứt khoát trước ánh mắt lo lắng của cô gái kiểu như “Nếu bị cào thì cái lão này có phang chết con mèo không?”,bởi vẻ nghiêm túc của gã trông thực sự rất lạnh lùng hình sự.
Ban đầu còn có tiếng khè khè đầy đe dọa nhưng bàn tay Thiên càng tới gần thì tiếng gầm gừ càng nhỏ rồi biến mất.
Thiên bế từ trong hốc ra một con mèo nhỏ gầy trơ xương có bộ lông xù màu xám với những nét vằn màu đen xẻ ngang dọc.Con mèo nhẹ quá,xương sườn hằn lên dưới lớp da khiến Thiên rợn cả tóc gáy,mùi tanh hôi khiến gã theo bản năng quẳng vội con mèo sang cho cô gái.
Cô gái cẩn thận đón lấy con mèo sau đó không ngần ngại ôm cái thân thể nhỏ nhắn bám đầy bụi bẩn vào lòng.Nhìn thấy bàn tay của cô đầy những vết xước còn đang rướm máu còn tay áo thì lấm bẩn đầy những mùi giác rưởi,Thiên vô thức dấu đôi bàn tay sạch sẽ của mình ra sau lưng,có một chút hổ thẹn không hề nhẹ:
- Vậy…
- Cám ơn anh nhiều lắm,nếu không có anh thì tôi chẳng biết phải làm thế nào.
Nụ cười rạng rỡ của cô làm Thiên cảm thấy ấm hơn hẳn,giờ gã mới nhận thấy cô gái này khá là xinh,đặc biệt là cái răng khểnh rất đáng yêu và...
- Con osin đâu rồi!
Một giọng chua loét vang lên làm cả hai giật bắn mình,cô gái vội cúi đầu nói:
- Cảm ơn anh nhiều lắm.
Thiên ngớ ra muốn gọi cô lại để nói gì đó,có lẽ chỉ để hỏi cái tên,hỏi địa chỉ,hỏi lí do sáng tinh mơ cô đã lúi húi mò mẫm một con mèo không quen biết rồi ôm con mèo bẩn thỉu vào lòng.
Thế nhưng gã cứ như vậy nhìn cô ôm con mèo chạy biến vào trong khu chung cư,một cô gái có nụ cười răng khểnh với rắc rối cỏn con xuất hiện và biến mất như ảo giác trong một buổi sớm đầy sương.
Thiên đút tay vào túi quần bước đi trên con đường đang bắt đầu trải nắng,trong người vẫn còn chút cảm giác lâng lâng như thể có thứ gì mới mẻ đang nảy nở trong gã,một thứ gì đó giống như tự hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.