Chương 17: Bỏ đi
phong linh
27/11/2024
Nhổm dậy nhìn ra bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, Song Hà rón rén xuống khỏi giường, đi lại chiếc ghế tre ngồi xuống. Cả đêm qua cô trằn trọc không thể chợp mắt. Muôn vàn suy nghĩ bủa vây làm Song Hà có cảm giác bị dồn ép. Ngồi ngắm gương mặt đầy mãn nguyện của Louis khi anh đang say ngủ nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.
Thật ra Song Hà hiểu rõ chẳng có tương lai nào dành cho hai người. Sự khác biệt tạo nên hố sâu ngăn cách lớn. Song Hà là người rất thực tế, cô không bao giờ tự ảo tưởng bản thân.
Biết nói sao để Louis hiểu được đây? Cô yêu người đàn ông ân cần, tử tế này. Ở bên anh hạnh phúc biết bao nhiêu. Song Hà có lẽ còn mãi đắm chìm trong giấc mơ hoang đường nếu không có chiếc nhẫn đính hôn Louis lồng vào tay. Hơn lúc nào hết cô cảm nhận được sự lạnh lẽo mà kim loại truyền đến. Nó làm trái tim Song Hà đóng băng rồi.
Miệng huýt sáo vang một khúc ca quen thuộc Louis hồ hởi bước vào phòng người yêu nhưng chẳng thấy cô đâu cả. Chiếc nhẫn anh đeo vào ngón tay Song Hà hôm qua được đặt ngay ngắn trong cái hộp bọc gấm để trên bàn. Cô bỏ đi rồi.
"Làm ơn cho cháu biết cô ấy đi đâu. Đừng đối xử với cháu như vậy. Cháu cứ tưởng ông ủng hộ chuyện của bọn cháu, sao lại hóa ra ngăn cản thế? Cháu biết là mình không xứng với cô ấy, nhưng cháu sẽ cố gắng mà!"
Ông Kiệt đứng nhìn cậu thanh niên người Pháp đang mếu máo khóc lóc như một đứa trẻ trước mặt mình mà chẳng biết nên làm gì. Nào ông có cấm cản gì hai đứa đến với nhau đâu, bấy lâu ông vẫn ủng hộ Louis tiến tới với chắt ngoại của ông đó thôi.
Tuy nhiên có những thứ nằm ngoài tầm tay với. Chuyện của con bé ông không thể can thiệp quá nhiều, không giống như với các con ông. Nội cái việc nó bay vèo từ thế kỉ hai mốt về đây đã là một điều quá bất thường rồi.
Lần này Louis rơi vào khủng hoảng thật sự, hơn lần trước nhiều. Lần trước Song Hà bị giữ lại ở thế giới kia không thể về với anh còn lần này là cô chủ động rời xa anh. Louis giống như một kẻ chết đuối được vớt lên, chưa kịp mừng thì đã bị chính người cứu mình dìm xuống.
Anh gần như bỏ làm, ở lì trong phòng Song Hà không đi đâu. Rất muốn tìm đến rượu để lãng quên mọi sự nhưng Louis nhớ rõ cô ghét mấy kẻ say rượu nên anh ghìm mình lại, anh không muốn bị cô ghét bỏ.
Trọng Kiên tới nhà bố để tìm Louis. Chuyện giữa Louis với cháu họ anh ta đến là kì lạ mà chuyện gì liên quan tới bố của Trọng Kiên chẳng kì lạ.
Ban đầu anh ta còn tưởng Song Hà là nhân tình của bố mình. Từ lúc mẹ mất bố Trọng Kiên không cho bất kì một người đàn bà nào sống trong nhà hết. Đến cả Minh Khuê là con gái út cũng bị đẩy đi một cách không thương tiếc. Vì vậy Minh Khuê mới sống cùng vợ chồng anh ta.
Thế mà tòi ở đâu ra một cô gái xinh đẹp vô ngần sống trong nhà ông Kiệt rất tự nhiên còn luôn đi cùng bắt ma trừ tà. Đã chắc mẩm mình có mẹ kế tới nơi, Trọng Kiên ngã ngửa khi biết sự thực Song Hà là cháu gọi anh ta là ông trẻ!
Sau khi nói chuyện với bố hồi lâu Trọng Kiên đi tìm gặp Louis. Cái thằng nhóc này rõ là tình duyên lận đận. Bị gái làm cho điêu đứng thế này chắc chỉ có mình nó.
"Thử vào nam tìm con bé xem sao!"
Ái ngại nhìn Louis nằm bẹp dí trên giường, Trọng Kiên đưa ra lời gợi ý. Tình yêu thật đúng là có sức công phá kinh người. Ai còn nhận ra Louis, chàng công tử hào hoa phong nhã, từng là người đàn ông độc thân sáng giá nhất Đông Dương, niềm mơ ước của biết bao nhiêu thiếu nữ nữa kia chứ.
Đang nằm thẳng cẳng như xác chết, anh ngóc đầu dậy, đôi mắt tuyệt vọng không còn sức sống chợt lóe sáng lên.
"Sao anh biết cô ấy vào nam?"
"Biết thì không biết chỉ phỏng đoán thôi. Nghĩ mà xem, không đời nào con bé lại tới mấy thế giới kia sau những gì đã trải qua, về tương lai cũng không, tôi dò hỏi cha tôi rồi."
Nghe Trọng Kiên phân tích Louis như được hồi sinh. Nhảy phóc xuống giường anh chạy vọt đi sau khi buông lại một câu:
"Mercy!"
Vào Sài Gòn Song Hà nhận làm gia sư cho một cậu học trò muốn thi tú tài. Dốt thảm hại. Mỗi buổi học cô trò đánh vật đến toát mồ hôi. Với cái kiểu này nhìn ra tương lai thấy mịt mờ kinh khủng.
Song Hà ở nhờ nhà người bạn mới quen. Khi cô mới chân ướt chân ráo xuống tàu đang còn vừa đi vừa ngẫm nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì trời chợt đổ cơn mưa lớn. Đã nhá nhem tối rồi nên nhìn nước trút xuống ào ào càng lúc càng nhiều Song Hà không khỏi sốt ruột.
Đột ngột, cửa căn nhà cô đang đứng trú mưa bật mở. Một phụ nữ trẻ mặc bộ váy hoa nhí màu thiên thanh bước ra, nói với Song Hà bằng chất giọng Nam Bộ ngọt ngào rằng hãy vào nhà mà đứng, đứng dưới mái hiên như vậy thì nước vẫn tạt vào người. Cô quen Mai Ly từ lúc ấy.
Căn biệt thự mà bạn của Song Hà, Mai Ly, cùng đứa con trai bốn tuổi sống là biệt thự kiểu Pháp với kiến trúc Gothic sang trọng. Ban đầu cô cứ ngỡ chồng của người bạn mới quen là quân nhân nên thường xuyên phải vắng nhà. Nhưng không, Mai Ly là nhân tình của một gã đã có gia đình.
Thành thật mà nói khi biết được sự thực Song Hà cũng đã khá lăn tăn nhưng rồi cô tặc lưỡi cho qua. Cô có thanh tao cao quí gì đâu, cũng từng sống trong vũng bùn đấy thôi, lấy tư cách gì để phán xét ai.
Vả lại Mai Ly đối xử với Song Hà rất tốt. Bơ vơ nơi đất khách quê người, thân cô thế cô mà có nơi nương tựa là quá may mắn rồi.
Thật ra Song Hà hiểu rõ chẳng có tương lai nào dành cho hai người. Sự khác biệt tạo nên hố sâu ngăn cách lớn. Song Hà là người rất thực tế, cô không bao giờ tự ảo tưởng bản thân.
Biết nói sao để Louis hiểu được đây? Cô yêu người đàn ông ân cần, tử tế này. Ở bên anh hạnh phúc biết bao nhiêu. Song Hà có lẽ còn mãi đắm chìm trong giấc mơ hoang đường nếu không có chiếc nhẫn đính hôn Louis lồng vào tay. Hơn lúc nào hết cô cảm nhận được sự lạnh lẽo mà kim loại truyền đến. Nó làm trái tim Song Hà đóng băng rồi.
Miệng huýt sáo vang một khúc ca quen thuộc Louis hồ hởi bước vào phòng người yêu nhưng chẳng thấy cô đâu cả. Chiếc nhẫn anh đeo vào ngón tay Song Hà hôm qua được đặt ngay ngắn trong cái hộp bọc gấm để trên bàn. Cô bỏ đi rồi.
"Làm ơn cho cháu biết cô ấy đi đâu. Đừng đối xử với cháu như vậy. Cháu cứ tưởng ông ủng hộ chuyện của bọn cháu, sao lại hóa ra ngăn cản thế? Cháu biết là mình không xứng với cô ấy, nhưng cháu sẽ cố gắng mà!"
Ông Kiệt đứng nhìn cậu thanh niên người Pháp đang mếu máo khóc lóc như một đứa trẻ trước mặt mình mà chẳng biết nên làm gì. Nào ông có cấm cản gì hai đứa đến với nhau đâu, bấy lâu ông vẫn ủng hộ Louis tiến tới với chắt ngoại của ông đó thôi.
Tuy nhiên có những thứ nằm ngoài tầm tay với. Chuyện của con bé ông không thể can thiệp quá nhiều, không giống như với các con ông. Nội cái việc nó bay vèo từ thế kỉ hai mốt về đây đã là một điều quá bất thường rồi.
Lần này Louis rơi vào khủng hoảng thật sự, hơn lần trước nhiều. Lần trước Song Hà bị giữ lại ở thế giới kia không thể về với anh còn lần này là cô chủ động rời xa anh. Louis giống như một kẻ chết đuối được vớt lên, chưa kịp mừng thì đã bị chính người cứu mình dìm xuống.
Anh gần như bỏ làm, ở lì trong phòng Song Hà không đi đâu. Rất muốn tìm đến rượu để lãng quên mọi sự nhưng Louis nhớ rõ cô ghét mấy kẻ say rượu nên anh ghìm mình lại, anh không muốn bị cô ghét bỏ.
Trọng Kiên tới nhà bố để tìm Louis. Chuyện giữa Louis với cháu họ anh ta đến là kì lạ mà chuyện gì liên quan tới bố của Trọng Kiên chẳng kì lạ.
Ban đầu anh ta còn tưởng Song Hà là nhân tình của bố mình. Từ lúc mẹ mất bố Trọng Kiên không cho bất kì một người đàn bà nào sống trong nhà hết. Đến cả Minh Khuê là con gái út cũng bị đẩy đi một cách không thương tiếc. Vì vậy Minh Khuê mới sống cùng vợ chồng anh ta.
Thế mà tòi ở đâu ra một cô gái xinh đẹp vô ngần sống trong nhà ông Kiệt rất tự nhiên còn luôn đi cùng bắt ma trừ tà. Đã chắc mẩm mình có mẹ kế tới nơi, Trọng Kiên ngã ngửa khi biết sự thực Song Hà là cháu gọi anh ta là ông trẻ!
Sau khi nói chuyện với bố hồi lâu Trọng Kiên đi tìm gặp Louis. Cái thằng nhóc này rõ là tình duyên lận đận. Bị gái làm cho điêu đứng thế này chắc chỉ có mình nó.
"Thử vào nam tìm con bé xem sao!"
Ái ngại nhìn Louis nằm bẹp dí trên giường, Trọng Kiên đưa ra lời gợi ý. Tình yêu thật đúng là có sức công phá kinh người. Ai còn nhận ra Louis, chàng công tử hào hoa phong nhã, từng là người đàn ông độc thân sáng giá nhất Đông Dương, niềm mơ ước của biết bao nhiêu thiếu nữ nữa kia chứ.
Đang nằm thẳng cẳng như xác chết, anh ngóc đầu dậy, đôi mắt tuyệt vọng không còn sức sống chợt lóe sáng lên.
"Sao anh biết cô ấy vào nam?"
"Biết thì không biết chỉ phỏng đoán thôi. Nghĩ mà xem, không đời nào con bé lại tới mấy thế giới kia sau những gì đã trải qua, về tương lai cũng không, tôi dò hỏi cha tôi rồi."
Nghe Trọng Kiên phân tích Louis như được hồi sinh. Nhảy phóc xuống giường anh chạy vọt đi sau khi buông lại một câu:
"Mercy!"
Vào Sài Gòn Song Hà nhận làm gia sư cho một cậu học trò muốn thi tú tài. Dốt thảm hại. Mỗi buổi học cô trò đánh vật đến toát mồ hôi. Với cái kiểu này nhìn ra tương lai thấy mịt mờ kinh khủng.
Song Hà ở nhờ nhà người bạn mới quen. Khi cô mới chân ướt chân ráo xuống tàu đang còn vừa đi vừa ngẫm nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì trời chợt đổ cơn mưa lớn. Đã nhá nhem tối rồi nên nhìn nước trút xuống ào ào càng lúc càng nhiều Song Hà không khỏi sốt ruột.
Đột ngột, cửa căn nhà cô đang đứng trú mưa bật mở. Một phụ nữ trẻ mặc bộ váy hoa nhí màu thiên thanh bước ra, nói với Song Hà bằng chất giọng Nam Bộ ngọt ngào rằng hãy vào nhà mà đứng, đứng dưới mái hiên như vậy thì nước vẫn tạt vào người. Cô quen Mai Ly từ lúc ấy.
Căn biệt thự mà bạn của Song Hà, Mai Ly, cùng đứa con trai bốn tuổi sống là biệt thự kiểu Pháp với kiến trúc Gothic sang trọng. Ban đầu cô cứ ngỡ chồng của người bạn mới quen là quân nhân nên thường xuyên phải vắng nhà. Nhưng không, Mai Ly là nhân tình của một gã đã có gia đình.
Thành thật mà nói khi biết được sự thực Song Hà cũng đã khá lăn tăn nhưng rồi cô tặc lưỡi cho qua. Cô có thanh tao cao quí gì đâu, cũng từng sống trong vũng bùn đấy thôi, lấy tư cách gì để phán xét ai.
Vả lại Mai Ly đối xử với Song Hà rất tốt. Bơ vơ nơi đất khách quê người, thân cô thế cô mà có nơi nương tựa là quá may mắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.