Chương 15: Đi trốn
phong linh
27/11/2024
Nằm nhìn lên trần nhà, Song Hà cố gắng không nghĩ tới việc đang diễn ra. Xà ngang xà dọc của căn phòng này không ngờ được chạm trổ công phu đến vậy, những con thần thú, những đám mây hay những vì tinh tú đẹp như thật.
Cúi đầu giữa hai chân Song Hà Bạch Quang đưa lưỡi vào. Lưỡi anh ta như lưỡi rắn chẻ làm hai ở đầu, khi ở bên trong nó như biến thành hàng chục cái lưỡi. Điểm G của cô bị chạm đến liên tục, từng cơn khoái cảm dồn dập, chưa hết đợt này đã tới đợt khác.
"Ôi! Ôi..." Không kìm được, Song Hà rên lên.
Bạch Quang hơi giật mình. Phản ứng cái kiểu gì thế, anh ta đang dùng lưỡi chữa bệnh cho cô mà xem cái cách thể hiện của Song Hà thì cứ như lên đỉnh vậy. Dừng lại đột ngột, Bạch Quang đứng lên bỏ ra ngoài.
Lúc Song Hà đang xếp quần áo của Bạch Quang vào rương thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài, khu trại bị tấn công, lũ người thú đã tràn vào khắp nơi. Thường thì khu trại của tộc người nào cũng gần như là bất khả xâm phạm, có giao tranh chỉ toàn ở phía ngoài. Khi kẻ địch đã lọt được vào trong cũng đồng nghĩa với việc sẽ thất thủ hoàn toàn.
Mọi chuyện xảy ra thật chóng vánh, Song Hà còn đang mù mờ cố gắng nắm bắt tình hình diễn ra xung quanh thì có vẻ như mọi thứ đã đi đến hồi kết rồi.
Đám thuộc hạ của Bạch Quang một nửa đã chết, nửa còn lại bị lũ người thú truy sát đang cố gắng thoát thân còn anh ta cũng bị thương rất nặng.
Không dễ mà kẻ địch lọt được vào trong, đây chắc chắn là có nội gián. Ngồi dựa lưng vào tường Bạch Quang ngẫm nghĩ. Kẻ phản bội khốn kiếp nào đó, tốt nhất là nên chết đi chứ để anh ta túm được thì đừng mơ có cái chết yên lành.
Song Hà núp sau cánh cửa răng va vào nhau lập cập vì sợ. Chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng đến vậy diễn ra ngay sát mình không sợ mới là chuyện lạ.
Lũ người thú giết không chỉ để giết. Giết xong là ăn thịt luôn. Những tiếng kêu thét đau đớn, mùi máu tanh nồng đến lợm giọng, những kí ức này chắc sẽ ám ảnh cô đến cuối đời.
Đám người thú rõ ràng chẳng để ý đến Song Hà. Đã nhiều lần cô bị chúng phát hiện nhưng không làm gì cả. Sao vậy nhỉ, vì thịt cô ăn không ngon à?
Bạch Quang đang tập trung vào việc cầm máu thì Song Hà tiến lại gần. Anh ta vung tay, suýt chút nữa thì hất cô văng mạnh vào tường.
Lấy vải sạch chặn vào vết thương giữ chặt để Bạch Quang rảnh tay, nhìn anh ta di mạnh lên những chỗ đang toác ra để nó dần khép miệng cứ như cái máy khâu, Song Hà rụt rè đề nghị:
"Mé tây nam có một cái lỗ, mình trốn ra ngoài theo đường ấy được không?"
Bạch Quang thở dài chán nản. Tại sao góc ấy chả ai lai vãng, dù là đám người thú hay lũ thuộc hạ của anh ta thảy đều né tránh? Lí do là vì chui ra từ đó sẽ lọt vào ngay địa phận của đám người tiền sử.
Mặc dù bọn họ chẳng tham gia vào các cuộc giao tranh cũng không đồng nghĩa với việc họ không thiện chiến. Họ cũng khát máu như lũ người thú và không có chuyện họ bỏ qua cho bất kì kẻ nào xâm nhập bất hợp pháp.
Tuy nhiên Bạch Quang đâu còn có quyền chọn lựa, ở lại thì chết chắc. Nghĩ vậy, anh ta khoát tay bảo Song Hà theo cùng.
Hình như may mắn vẫn chưa rời khỏi cô. Cùng Bạch Quang len lỏi, luồn lách trong khu vực của người tiền sử, tim Song Hà đập bồm bộp trong lồng ngực vì căng thẳng, lo lắng, chỉ sợ bị phát hiện. Vậy mà chẳng hiểu sao họ vượt qua được trót lọt.
Trong trại của người tiền sử có rất nhiều hang hốc, có cả những cái hố to được đào sẵn, họ thường nấu nướng ở những chỗ đó. Bởi vậy cứ đi một đoạn hai người lại tìm nơi ẩn náu thành thử cũng không nguy hiểm quá.
Bước vào một cái hang rộng thênh thang Song Hà ngó quanh kiểm tra một lượt rồi bảo Bạch Quang:
"Anh chợp mắt chút đi, tôi canh cho."
Bạch Quang ngẩng lên nhìn cô. Anh ta rất thích nghe giọng của Song Hà, mềm mại, dịu dàng, ngọt ngào như mật ong rót vào lòng, vô cùng dễ chịu.
Thật là ngoài sức tưởng tượng, ở lại bên cạnh Bạch Quang lúc cuối này lại là cô, nữ nô lệ anh ta coi thường bấy lâu, không phải bất kì kẻ nào trong đám thuộc hạ vẫn theo sát anh ta.
"Thất thủ quá nhanh!" Ngả đầu ra sau dựa vào phiến đá nhẵn thín, Bạch Quang lẩm bẩm trong miệng.
Song Hà giật mình nhìn anh ta chằm chằm, cố đoán xem trong đầu Bạch Quang đang nghĩ gì. Một kẻ như anh ta không chấp nhận ai phản bội mình, kết cục của kẻ đó chắc chắn sẽ là bị đuổi cùng giết tận.
À, với cô thì cần gì đuổi nhỉ, ở ngay đây rồi. Bạch Quang định làm gì, tùng xẻo hay tiện thể ném thẳng cô vào một cái nồi đang sôi nào đó ở quanh đây? Mở miệng một cách đầy khó khăn, Song Hà nói:
"Tôi không phải nội gián!"
"Ừ!" Bạch Quang đáp nhẹ tênh.
"Anh tin tôi?" Cô sửng sốt hỏi lại. Rõ ràng rất nhiều lần anh ta chứng kiến cô được đám người thú bỏ qua không tấn công.
"Ừ."
"Tại sao?" Song Hà hoang mang hỏi. Liệu đây có phải một cái bẫy không? Tra tấn tinh thần sau đó mới tra tấn thể xác?
"Vì em không phải loại đó." Bạch Quang đáp, đưa tay lên vuốt tóc cô.
Song Hà đứng đơ người sửng sốt. Lần đầu tiên anh ta gọi cô là em lại đối xử dịu dàng như vậy. Từ trước tới nay khi nào Bạch Quang cũng luôn có thái độ bề trên kẻ cả, trịch thượng.
Cô nên vui hay buồn nhỉ, nếu vẫn phải ở bên cạnh làm người hầu cho anh ta thì Song Hà muốn bị đối xử tệ bạc hơn. Giả sử Bạch Quang có cái nhìn khác về cô rồi giữ cô kề cận chỉ khiến Song Hà khó xử mà thôi.
Cúi đầu giữa hai chân Song Hà Bạch Quang đưa lưỡi vào. Lưỡi anh ta như lưỡi rắn chẻ làm hai ở đầu, khi ở bên trong nó như biến thành hàng chục cái lưỡi. Điểm G của cô bị chạm đến liên tục, từng cơn khoái cảm dồn dập, chưa hết đợt này đã tới đợt khác.
"Ôi! Ôi..." Không kìm được, Song Hà rên lên.
Bạch Quang hơi giật mình. Phản ứng cái kiểu gì thế, anh ta đang dùng lưỡi chữa bệnh cho cô mà xem cái cách thể hiện của Song Hà thì cứ như lên đỉnh vậy. Dừng lại đột ngột, Bạch Quang đứng lên bỏ ra ngoài.
Lúc Song Hà đang xếp quần áo của Bạch Quang vào rương thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài, khu trại bị tấn công, lũ người thú đã tràn vào khắp nơi. Thường thì khu trại của tộc người nào cũng gần như là bất khả xâm phạm, có giao tranh chỉ toàn ở phía ngoài. Khi kẻ địch đã lọt được vào trong cũng đồng nghĩa với việc sẽ thất thủ hoàn toàn.
Mọi chuyện xảy ra thật chóng vánh, Song Hà còn đang mù mờ cố gắng nắm bắt tình hình diễn ra xung quanh thì có vẻ như mọi thứ đã đi đến hồi kết rồi.
Đám thuộc hạ của Bạch Quang một nửa đã chết, nửa còn lại bị lũ người thú truy sát đang cố gắng thoát thân còn anh ta cũng bị thương rất nặng.
Không dễ mà kẻ địch lọt được vào trong, đây chắc chắn là có nội gián. Ngồi dựa lưng vào tường Bạch Quang ngẫm nghĩ. Kẻ phản bội khốn kiếp nào đó, tốt nhất là nên chết đi chứ để anh ta túm được thì đừng mơ có cái chết yên lành.
Song Hà núp sau cánh cửa răng va vào nhau lập cập vì sợ. Chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng đến vậy diễn ra ngay sát mình không sợ mới là chuyện lạ.
Lũ người thú giết không chỉ để giết. Giết xong là ăn thịt luôn. Những tiếng kêu thét đau đớn, mùi máu tanh nồng đến lợm giọng, những kí ức này chắc sẽ ám ảnh cô đến cuối đời.
Đám người thú rõ ràng chẳng để ý đến Song Hà. Đã nhiều lần cô bị chúng phát hiện nhưng không làm gì cả. Sao vậy nhỉ, vì thịt cô ăn không ngon à?
Bạch Quang đang tập trung vào việc cầm máu thì Song Hà tiến lại gần. Anh ta vung tay, suýt chút nữa thì hất cô văng mạnh vào tường.
Lấy vải sạch chặn vào vết thương giữ chặt để Bạch Quang rảnh tay, nhìn anh ta di mạnh lên những chỗ đang toác ra để nó dần khép miệng cứ như cái máy khâu, Song Hà rụt rè đề nghị:
"Mé tây nam có một cái lỗ, mình trốn ra ngoài theo đường ấy được không?"
Bạch Quang thở dài chán nản. Tại sao góc ấy chả ai lai vãng, dù là đám người thú hay lũ thuộc hạ của anh ta thảy đều né tránh? Lí do là vì chui ra từ đó sẽ lọt vào ngay địa phận của đám người tiền sử.
Mặc dù bọn họ chẳng tham gia vào các cuộc giao tranh cũng không đồng nghĩa với việc họ không thiện chiến. Họ cũng khát máu như lũ người thú và không có chuyện họ bỏ qua cho bất kì kẻ nào xâm nhập bất hợp pháp.
Tuy nhiên Bạch Quang đâu còn có quyền chọn lựa, ở lại thì chết chắc. Nghĩ vậy, anh ta khoát tay bảo Song Hà theo cùng.
Hình như may mắn vẫn chưa rời khỏi cô. Cùng Bạch Quang len lỏi, luồn lách trong khu vực của người tiền sử, tim Song Hà đập bồm bộp trong lồng ngực vì căng thẳng, lo lắng, chỉ sợ bị phát hiện. Vậy mà chẳng hiểu sao họ vượt qua được trót lọt.
Trong trại của người tiền sử có rất nhiều hang hốc, có cả những cái hố to được đào sẵn, họ thường nấu nướng ở những chỗ đó. Bởi vậy cứ đi một đoạn hai người lại tìm nơi ẩn náu thành thử cũng không nguy hiểm quá.
Bước vào một cái hang rộng thênh thang Song Hà ngó quanh kiểm tra một lượt rồi bảo Bạch Quang:
"Anh chợp mắt chút đi, tôi canh cho."
Bạch Quang ngẩng lên nhìn cô. Anh ta rất thích nghe giọng của Song Hà, mềm mại, dịu dàng, ngọt ngào như mật ong rót vào lòng, vô cùng dễ chịu.
Thật là ngoài sức tưởng tượng, ở lại bên cạnh Bạch Quang lúc cuối này lại là cô, nữ nô lệ anh ta coi thường bấy lâu, không phải bất kì kẻ nào trong đám thuộc hạ vẫn theo sát anh ta.
"Thất thủ quá nhanh!" Ngả đầu ra sau dựa vào phiến đá nhẵn thín, Bạch Quang lẩm bẩm trong miệng.
Song Hà giật mình nhìn anh ta chằm chằm, cố đoán xem trong đầu Bạch Quang đang nghĩ gì. Một kẻ như anh ta không chấp nhận ai phản bội mình, kết cục của kẻ đó chắc chắn sẽ là bị đuổi cùng giết tận.
À, với cô thì cần gì đuổi nhỉ, ở ngay đây rồi. Bạch Quang định làm gì, tùng xẻo hay tiện thể ném thẳng cô vào một cái nồi đang sôi nào đó ở quanh đây? Mở miệng một cách đầy khó khăn, Song Hà nói:
"Tôi không phải nội gián!"
"Ừ!" Bạch Quang đáp nhẹ tênh.
"Anh tin tôi?" Cô sửng sốt hỏi lại. Rõ ràng rất nhiều lần anh ta chứng kiến cô được đám người thú bỏ qua không tấn công.
"Ừ."
"Tại sao?" Song Hà hoang mang hỏi. Liệu đây có phải một cái bẫy không? Tra tấn tinh thần sau đó mới tra tấn thể xác?
"Vì em không phải loại đó." Bạch Quang đáp, đưa tay lên vuốt tóc cô.
Song Hà đứng đơ người sửng sốt. Lần đầu tiên anh ta gọi cô là em lại đối xử dịu dàng như vậy. Từ trước tới nay khi nào Bạch Quang cũng luôn có thái độ bề trên kẻ cả, trịch thượng.
Cô nên vui hay buồn nhỉ, nếu vẫn phải ở bên cạnh làm người hầu cho anh ta thì Song Hà muốn bị đối xử tệ bạc hơn. Giả sử Bạch Quang có cái nhìn khác về cô rồi giữ cô kề cận chỉ khiến Song Hà khó xử mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.