Chương 6: Điều gì đón đợi phía trước?
phong linh
27/11/2024
"Anh yêu em!"
Đang yên lặng ngồi bên nhau sau khi rôm rả trò chuyện, Louis đột ngột thốt lên. Trố mắt nhìn anh hồi lâu rồi Song Hà bật cười, giọng cười trong veo.
"Sở thích của anh cũng đặc biệt ghê, anh thích xác ướp Ai Cập à? Cứ coi như em chưa nghe gì nhé!"
Louis nhăn mặt:
"Thái độ của em như vậy là sao? Người ta tỏ tình với mình mà lại bảo là chưa nghe gì. Nếu chưa thì giờ nghe đi: Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em!"
Song Hà ngồi lặng người nhìn xuống đôi bàn tay mình. Cả người cô chỉ còn sót lại có chúng là không bị thương. Những ngón tay búp măng thon dài như được chuốt từ ngọc. Đôi tay thật đẹp, giống như Song Hà ngày trước cũng rất đẹp. Qua rồi.
Rất tự nhiên cô chuyển sang nói một chủ đề khác, khéo léo đến cái mức Louis tham gia vào cùng Song Hà tranh luận nhiệt tình. Nhưng như thế không có nghĩa là anh bỏ cuộc. Louis yêu cô thật lòng, anh nhất định phải thuyết phục được Song Hà chấp nhận tình cảm của mình.
Louis đã quen có cô ở bên rồi, những nỗi tổn thương anh phải nhận đã dần tan biến đi. Và người giúp xoa dịu cho Louis chính là Song Hà chứ ai.
Gần đây anh không còn bị giọng cười lanh lảnh chói tai ngày nọ của bạn gái cũ ám ảnh, thay vào đó chính là giọng cười trong vắt của cô.
Một liều ba bảy cũng liều, Louis định bụng sẽ chơi lớn. Anh quyết tâm thuyết phục cho bằng được để Song Hà phải đồng ý trở thành người yêu của mình. Mãi mà điều ấy vẫn chưa trở thành hiện thực, thật sốt ruột quá đi mất.
Đứng sát bên Song Hà ngửi mùi thảo mộc thoang thoảng từ mái tóc của cô tim Louis đập rộn ràng trong lồng ngực. Nghĩ đến cái lúc cô chính thức là bạn gái mình một sự dịu dàng lan tỏa trong lòng anh mang tới cảm giác thật dễ chịu.
"Anh cần em giúp!" Ghé sát tai Song Hà Louis thì thào.
"Vâng? Em làm được gì cho anh?"
Túm lấy tay cô nhanh và dứt khoát, Louis đặt nó lên cậu nhỏ của mình. Song Hà giật nảy người khi chạm phải cái thứ vừa cứng vừa nóng mà qua lớp vải quần cô vẫn cảm nhận được. Luống cuống, Song Hà nói lắp bắp:
"Gì.. gì cơ, anh muốn gì?"
"Muốn được giải tỏa!"
Cố giật tay mình ra càng lúc cô càng thêm hốt hoảng. Hóa ra bấy lâu anh nói thật nhưng Song Hà chẳng chịu tin, cứ cố an ủi động viên anh. Giãy dụa mãi vô ích thế là cô bóp mạnh. Louis la toáng lên:
"Em làm cái gì vậy hả? Anh vừa mới bình phục chưa được bao lâu. Em bóp mạnh thế là muốn hủy diệt nòi giống của anh à?"
Đã cuống lại càng thêm cuống, Song Hà chả còn nghĩ được điều gì cho nên hồn, trong đầu là một mớ lộn xộn vô nghĩa.
"Em xin lỗi, em làm anh đau lắm ạ?" Vừa nói cô vừa xoa xoa vùng tam giác đang nhô cao nơi quần Louis.
Anh cười đầy tinh quái hỏi lại:
"Là em cố tình, đúng không? Muốn sờ thì anh cho sờ, nhưng phải đồng ý làm người yêu của anh chứ không có chuyện anh để ai thích động chạm lung tung cũng được đâu."
Sững sờ nhìn Louis Song Hà uất nghẹn. Rõ ràng cô đã quá ngây thơ và ngu ngốc nên bị anh dắt mũi nãy giờ. Tên đàn ông này chả hiền lành vô sự như cô tưởng.
"Em làm gì hả, anh túm tay em bắt này bắt nọ mà?"
"Anh bắt mà em không muốn thì em sẽ làm chắc? Từ nãy đến giờ tay em ngọ nguậy động chạm khắp nơi. Chỗ kín của anh đấy, em chịu trách nhiệm đi."
Bộ não chậm chạp của Song Hà tới lúc này mới hiểu ra vấn đề. Cô để Louis quay như quay dế nãy giờ.
"Được lắm, anh dám. Xem em phản đòn đây." Song Hà nghĩ rồi bắt đầu chuyển động cổ tay. Đang cười vui vẻ đầy đắc thắng Louis đứng đơ người ra như khúc gỗ.
"Anh vẫn còn là trai tân mà đòi chọc tức em sao, đom đóm dọa ma trơi à? Giờ xem ai là người chiến thắng nhé." Song Hà cười vui vẻ, khoái chí vì đã lật ngược được thế cờ.
Hai người đang mê mải đắm chìm trong không gian riêng thì nghe tiếng dép cụ Kiệt lẹt xẹt ngoài sân. Rõ ràng là cụ đang hướng về phía phòng của Song Hà. Vừa mới nhận ra điều ấy thì đã thấy cụ lừ lừ tiến vào buồng. Hoảng hốt Louis nhảy vội vào góc tối của căn phòng để trốn.
Sau khi khám một cách tỉ mỉ cho cô cụ cố ngoại bảo:
"Hai hôm nữa là tháo băng nhé!"
Nằm trên giường ôm chặt cái gối trong lòng, mắt Song Hà cứ đảo qua đảo lại. Cô không tài nào ngủ nổi. Hôm nay toàn những việc gây phấn khích.
Chỉ còn hai ngày nữa thôi sao, giấc mơ này ngắn ngủi quá đỗi. Biết rõ là ngày thoát ra khỏi mớ bông băng nhất định phải tới nhưng Song Hà vẫn có cảm giác cô vẫn chưa sẵn sàng đón nhận.
Nếu như con sâu phá kén sẽ biến thành cánh bướm rực rỡ bay vào khoảng không, còn Song Hà, tháo băng rồi cô thành gì? Hay cô tìm cách làm mình bị thương vài chỗ để lại tiếp tục sống trong trạng thái này nhỉ?
Trong lòng Song Hà có cái gì đấy đang vụn vỡ, chắc hẳn là ước mơ của cô. Tuy đã nhắc nhở mình cả vạn lần không được yêu Louis nhưng Song Hà vẫn cứ yêu.
Anh chả hề bị liệt dương như cô đinh ninh bấy lâu nay. Anh đã khẳng định nhiều lần Song Hà vẫn không tin. Khi Louis là tên bất lực thì đứng bên cô, xác ướp Ai Cập còn tạm chấp nhận được, một cặp đôi hoàn cảnh.
Hóa ra không phải, Louis hoàn toàn bình thường. Và như vậy có nghĩa là anh ở nơi cao xa nào đó Song Hà chẳng bao giờ với tới.
Nhân duyên ngắn ngủi, thôi cũng đành. May mà chưa quá đậm sâu, chia tay lúc này sẽ không đau lòng lắm đâu nhỉ. Song Hà không muốn Louis ở bên cô chỉ vì thương hại, cô cũng có lòng tự trọng của mình. Với lại như thế cũng chẳng được bền lâu.
Đang yên lặng ngồi bên nhau sau khi rôm rả trò chuyện, Louis đột ngột thốt lên. Trố mắt nhìn anh hồi lâu rồi Song Hà bật cười, giọng cười trong veo.
"Sở thích của anh cũng đặc biệt ghê, anh thích xác ướp Ai Cập à? Cứ coi như em chưa nghe gì nhé!"
Louis nhăn mặt:
"Thái độ của em như vậy là sao? Người ta tỏ tình với mình mà lại bảo là chưa nghe gì. Nếu chưa thì giờ nghe đi: Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em!"
Song Hà ngồi lặng người nhìn xuống đôi bàn tay mình. Cả người cô chỉ còn sót lại có chúng là không bị thương. Những ngón tay búp măng thon dài như được chuốt từ ngọc. Đôi tay thật đẹp, giống như Song Hà ngày trước cũng rất đẹp. Qua rồi.
Rất tự nhiên cô chuyển sang nói một chủ đề khác, khéo léo đến cái mức Louis tham gia vào cùng Song Hà tranh luận nhiệt tình. Nhưng như thế không có nghĩa là anh bỏ cuộc. Louis yêu cô thật lòng, anh nhất định phải thuyết phục được Song Hà chấp nhận tình cảm của mình.
Louis đã quen có cô ở bên rồi, những nỗi tổn thương anh phải nhận đã dần tan biến đi. Và người giúp xoa dịu cho Louis chính là Song Hà chứ ai.
Gần đây anh không còn bị giọng cười lanh lảnh chói tai ngày nọ của bạn gái cũ ám ảnh, thay vào đó chính là giọng cười trong vắt của cô.
Một liều ba bảy cũng liều, Louis định bụng sẽ chơi lớn. Anh quyết tâm thuyết phục cho bằng được để Song Hà phải đồng ý trở thành người yêu của mình. Mãi mà điều ấy vẫn chưa trở thành hiện thực, thật sốt ruột quá đi mất.
Đứng sát bên Song Hà ngửi mùi thảo mộc thoang thoảng từ mái tóc của cô tim Louis đập rộn ràng trong lồng ngực. Nghĩ đến cái lúc cô chính thức là bạn gái mình một sự dịu dàng lan tỏa trong lòng anh mang tới cảm giác thật dễ chịu.
"Anh cần em giúp!" Ghé sát tai Song Hà Louis thì thào.
"Vâng? Em làm được gì cho anh?"
Túm lấy tay cô nhanh và dứt khoát, Louis đặt nó lên cậu nhỏ của mình. Song Hà giật nảy người khi chạm phải cái thứ vừa cứng vừa nóng mà qua lớp vải quần cô vẫn cảm nhận được. Luống cuống, Song Hà nói lắp bắp:
"Gì.. gì cơ, anh muốn gì?"
"Muốn được giải tỏa!"
Cố giật tay mình ra càng lúc cô càng thêm hốt hoảng. Hóa ra bấy lâu anh nói thật nhưng Song Hà chẳng chịu tin, cứ cố an ủi động viên anh. Giãy dụa mãi vô ích thế là cô bóp mạnh. Louis la toáng lên:
"Em làm cái gì vậy hả? Anh vừa mới bình phục chưa được bao lâu. Em bóp mạnh thế là muốn hủy diệt nòi giống của anh à?"
Đã cuống lại càng thêm cuống, Song Hà chả còn nghĩ được điều gì cho nên hồn, trong đầu là một mớ lộn xộn vô nghĩa.
"Em xin lỗi, em làm anh đau lắm ạ?" Vừa nói cô vừa xoa xoa vùng tam giác đang nhô cao nơi quần Louis.
Anh cười đầy tinh quái hỏi lại:
"Là em cố tình, đúng không? Muốn sờ thì anh cho sờ, nhưng phải đồng ý làm người yêu của anh chứ không có chuyện anh để ai thích động chạm lung tung cũng được đâu."
Sững sờ nhìn Louis Song Hà uất nghẹn. Rõ ràng cô đã quá ngây thơ và ngu ngốc nên bị anh dắt mũi nãy giờ. Tên đàn ông này chả hiền lành vô sự như cô tưởng.
"Em làm gì hả, anh túm tay em bắt này bắt nọ mà?"
"Anh bắt mà em không muốn thì em sẽ làm chắc? Từ nãy đến giờ tay em ngọ nguậy động chạm khắp nơi. Chỗ kín của anh đấy, em chịu trách nhiệm đi."
Bộ não chậm chạp của Song Hà tới lúc này mới hiểu ra vấn đề. Cô để Louis quay như quay dế nãy giờ.
"Được lắm, anh dám. Xem em phản đòn đây." Song Hà nghĩ rồi bắt đầu chuyển động cổ tay. Đang cười vui vẻ đầy đắc thắng Louis đứng đơ người ra như khúc gỗ.
"Anh vẫn còn là trai tân mà đòi chọc tức em sao, đom đóm dọa ma trơi à? Giờ xem ai là người chiến thắng nhé." Song Hà cười vui vẻ, khoái chí vì đã lật ngược được thế cờ.
Hai người đang mê mải đắm chìm trong không gian riêng thì nghe tiếng dép cụ Kiệt lẹt xẹt ngoài sân. Rõ ràng là cụ đang hướng về phía phòng của Song Hà. Vừa mới nhận ra điều ấy thì đã thấy cụ lừ lừ tiến vào buồng. Hoảng hốt Louis nhảy vội vào góc tối của căn phòng để trốn.
Sau khi khám một cách tỉ mỉ cho cô cụ cố ngoại bảo:
"Hai hôm nữa là tháo băng nhé!"
Nằm trên giường ôm chặt cái gối trong lòng, mắt Song Hà cứ đảo qua đảo lại. Cô không tài nào ngủ nổi. Hôm nay toàn những việc gây phấn khích.
Chỉ còn hai ngày nữa thôi sao, giấc mơ này ngắn ngủi quá đỗi. Biết rõ là ngày thoát ra khỏi mớ bông băng nhất định phải tới nhưng Song Hà vẫn có cảm giác cô vẫn chưa sẵn sàng đón nhận.
Nếu như con sâu phá kén sẽ biến thành cánh bướm rực rỡ bay vào khoảng không, còn Song Hà, tháo băng rồi cô thành gì? Hay cô tìm cách làm mình bị thương vài chỗ để lại tiếp tục sống trong trạng thái này nhỉ?
Trong lòng Song Hà có cái gì đấy đang vụn vỡ, chắc hẳn là ước mơ của cô. Tuy đã nhắc nhở mình cả vạn lần không được yêu Louis nhưng Song Hà vẫn cứ yêu.
Anh chả hề bị liệt dương như cô đinh ninh bấy lâu nay. Anh đã khẳng định nhiều lần Song Hà vẫn không tin. Khi Louis là tên bất lực thì đứng bên cô, xác ướp Ai Cập còn tạm chấp nhận được, một cặp đôi hoàn cảnh.
Hóa ra không phải, Louis hoàn toàn bình thường. Và như vậy có nghĩa là anh ở nơi cao xa nào đó Song Hà chẳng bao giờ với tới.
Nhân duyên ngắn ngủi, thôi cũng đành. May mà chưa quá đậm sâu, chia tay lúc này sẽ không đau lòng lắm đâu nhỉ. Song Hà không muốn Louis ở bên cô chỉ vì thương hại, cô cũng có lòng tự trọng của mình. Với lại như thế cũng chẳng được bền lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.