Chương 20: Gặp lại
phong linh
27/11/2024
Sau lần đó Song Hà đinh ninh mình sắp bị tống ra khỏi nhà. Pierre sẽ thuật lại câu chuyện theo phiên bản của anh ta và rồi trong mắt Mai Ly cô là kẻ tồi tệ quyến rũ người đàn ông của bạn ngay giữa nhà cô ấy.
Nhưng không, Pierre hoàn toàn không đả động gì tới những việc đã xảy ra trong phòng ăn, anh ta cũng đến ít hẳn đi. Và thế là sau một tuần Pierre không ló mặt Mai Ly lại có "chuyến đi dài ngày".
Bé Kem cũng đã quá quen thuộc với việc không có mẹ ở bên, mà dù Mai Ly ở nhà thì chăm sóc chủ yếu cho bé cũng là Song Hà và bảo mẫu.
Đang vui vẻ bế bé Kem đi trên đường cô bị ai đó túm tóc kéo lại. Rồi tiếp đến Song Hà nghe tiếng chửi xoe xóe bên tai:
"Con tiện nhân! Mày âm mưu cướp chồng bà sao? Bà thì cho mày no đòn. Thứ con gái vô giáo dục, để bà dạy dỗ lại mày!"
Cô ngạc nhiên quá đỗi khi nhận ra đấy là ai, mẹ của học trò Song Hà đang dạy kèm. Thế này là sao đây, cô có thèm quan tâm đến chồng bà ta bao giờ đâu? Vừa béo vừa lùn vừa hói, một kẻ đáng bỏ vào thùng rác lâu rồi. Song Hà chỉ mê trai đẹp thôi, giống như mẹ cô vẫn hay đùa: "Nằm cạnh thằng xấu trai thì không ngủ được!"
Vì đang bế Kem trên tay nên Song Hà chẳng thể làm gì, cứ căng mình ra cho bà ta đánh, cố che chắn để thằng bé không bị thương. Bỗng nhiên, một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô khi Song Hà mất thăng bằng suýt ngã, một mùi hương thân thuộc xộc vào mũi.
Đầu óc cô tê dại nhất thời chẳng nghĩ được gì, cơ thể thì không cần chỉ dẫn cứ thế dựa sát vào anh, không hẳn là vì cần điểm tựa, chỉ là Song Hà khao khát Louis quá thôi.
Một tay ôm chặt cô, tay kia anh đẩy con mụ đánh ghen thật mạnh làm bà ta ngã lăn ra đường. Mắt tóe lửa Louis gằn giọng quát:
"Đừng có mà làm càn! Bà còn dám động tới vợ tôi, tôi nhất định không để yên cho đâu!"
"Á à, hóa ra là vợ cậu. Cậu lo quản vợ mình đi chứ, sao lại để nó chạy lông nhông ngoài đường, đi quyến rũ chồng người khác? Giờ vẫn còn bênh nó, ngu cũng có mức độ thôi, thử đếm xem nó cắm cho bao nhiêu cái sừng trên đầu rồi!"
"Bà dám mở miệng ra ăn nói hàm hồ, có tin tôi cắt lưỡi bà không?"
Louis nổi đóa, chỉ muốn đạp cho con mụ đang lu loa vu vạ một cái thật đau. Nhưng anh chợt nhận ra cô gái nằm trong vòng tay mình đang run lên bần bật mà đám người hiếu kì đã bu lại xung quanh họ càng lúc càng đông.
Nén cơn giận, Louis hôn lên trán Song Hà đầy trìu mến rồi nói thật dịu dàng:
"Mình đi khỏi đây thôi em, không cần đôi co cho phí lời với cái loại không có não ấy."
Cô đờ đẫn đi theo anh một cách vô thức, không biết Pierre ngồi trong một quán gần đấy quan sát mọi việc diễn ra từ đầu chí cuối đang sa sầm nét mặt.
Ngồi ngây ngốc nhìn Louis đang khéo léo chia nhỏ cái bánh ngọt rồi đút cho bé Kem, Song Hà vẫn còn bàng hoàng chưa tin vào sự thực. Anh vào đây tìm cô, hoàn toàn không phải mơ. Đầu óc đầy một mớ suy nghĩ hỗn độn, vừa vui mừng vừa hoảng hốt, Song Hà tự hỏi liệu có nên đứng dậy và bỏ chạy ngay không.
Nhìn người con gái anh yêu đến điên dại, Louis cười toe toét rồi hỏi:
"Em sinh con khi nào sao không báo với anh?"
Nghe câu đùa của anh cô như sực tỉnh khỏi cơn mê. Giãy nảy lên, Song Hà hỏi lại:
"Cái gì? Anh nhìn thế nào mà ra được nó là con em? Nó đã mấy tuổi rồi còn em mới vào đây mấy tháng hả?"
Louis cười tinh quái:
"A, em chịu mở miệng rồi này. Từ lúc gặp lại nhau em im im chẳng nói câu nào làm anh lo quá, tưởng đâu em bị mất ý thức tạm thời."
Cô nhận ra đã trúng kế của anh. Louis rất thích trò này. Dùng đầu ngón tay vẽ những hình vô nghĩa trên mặt bàn hồi lâu rồi Song Hà lí nhí thanh minh:
"Em không có làm việc đấy, em không đi quyến rũ chồng người ta!"
"Anh biết!" Louis đáp, giọng thản nhiên.
"Anh tin em?"
"Ừ!"
"Tại sao?"
"Vì em không phải loại người đó."
Cô sững người nhìn anh. Cũng đã có ai đấy từng nói với cô: "Em không phải loại đó!" Giờ chẳng biết anh ta sống chết ra sao. Song Hà lắc lắc đầu, cô điên hay sao mà tự dưng nghĩ tới Bạch Quang chứ.
"Đến cả anh, một chàng độc thân sáng giá, lấp lánh tỏa sáng em còn chê, một gã đã có vợ sao lọt vào mắt xanh em được. Nhưng vợ yêu à, chơi trò ú tim như thế quá đủ rồi, mau quay về bên anh đi."
"Ai là vợ anh hả?" Song Hà nhăn mặt.
"Từ cái lúc anh lồng chiếc nhẫn đính hôn vào ngón tay em là có thể ngầm hiểu mình chính thức là vợ chồng rồi. Miễn tranh luận."
Cô há miệng tính cãi lại xong lại thôi. Mới gặp nhau sau thời gian xa cách và sắp tới có khi Song Hà lại tiếp tục trốn chạy khỏi anh, đến một nơi xa xôi nào đó có thể anh chẳng tìm ra. Vậy thì hãy nên trân trọng từng khoảnh khắc cô được kề bên anh mới phải.
Bế bé Kem lên Louis đưa lại cho bảo mẫu rồi như một gia đình nhỏ họ cùng nhau đi ra khỏi quán bánh ngọt. Đứng lặng lẽ nhìn cái dáng cao gầy của anh sau đó Song Hà bước nhanh tới dựa người vào lưng Louis, vòng tay ôm anh thật chặt.
Một niềm hạnh phúc dâng lên khiến Louis cảm thấy ngộp thở, hai hốc mắt cay sè. Có lẽ cô đã hiểu được tấm chân tình của anh rồi nên Song Hà quyết tâm không né tránh nữa. Rút chiếc nhẫn luôn đem theo bên mình vừa đeo vào tay cô Louis vừa nói giọng đe nẹt:
"Cấm tháo ra lần nào nữa đấy!"
Nhưng không, Pierre hoàn toàn không đả động gì tới những việc đã xảy ra trong phòng ăn, anh ta cũng đến ít hẳn đi. Và thế là sau một tuần Pierre không ló mặt Mai Ly lại có "chuyến đi dài ngày".
Bé Kem cũng đã quá quen thuộc với việc không có mẹ ở bên, mà dù Mai Ly ở nhà thì chăm sóc chủ yếu cho bé cũng là Song Hà và bảo mẫu.
Đang vui vẻ bế bé Kem đi trên đường cô bị ai đó túm tóc kéo lại. Rồi tiếp đến Song Hà nghe tiếng chửi xoe xóe bên tai:
"Con tiện nhân! Mày âm mưu cướp chồng bà sao? Bà thì cho mày no đòn. Thứ con gái vô giáo dục, để bà dạy dỗ lại mày!"
Cô ngạc nhiên quá đỗi khi nhận ra đấy là ai, mẹ của học trò Song Hà đang dạy kèm. Thế này là sao đây, cô có thèm quan tâm đến chồng bà ta bao giờ đâu? Vừa béo vừa lùn vừa hói, một kẻ đáng bỏ vào thùng rác lâu rồi. Song Hà chỉ mê trai đẹp thôi, giống như mẹ cô vẫn hay đùa: "Nằm cạnh thằng xấu trai thì không ngủ được!"
Vì đang bế Kem trên tay nên Song Hà chẳng thể làm gì, cứ căng mình ra cho bà ta đánh, cố che chắn để thằng bé không bị thương. Bỗng nhiên, một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô khi Song Hà mất thăng bằng suýt ngã, một mùi hương thân thuộc xộc vào mũi.
Đầu óc cô tê dại nhất thời chẳng nghĩ được gì, cơ thể thì không cần chỉ dẫn cứ thế dựa sát vào anh, không hẳn là vì cần điểm tựa, chỉ là Song Hà khao khát Louis quá thôi.
Một tay ôm chặt cô, tay kia anh đẩy con mụ đánh ghen thật mạnh làm bà ta ngã lăn ra đường. Mắt tóe lửa Louis gằn giọng quát:
"Đừng có mà làm càn! Bà còn dám động tới vợ tôi, tôi nhất định không để yên cho đâu!"
"Á à, hóa ra là vợ cậu. Cậu lo quản vợ mình đi chứ, sao lại để nó chạy lông nhông ngoài đường, đi quyến rũ chồng người khác? Giờ vẫn còn bênh nó, ngu cũng có mức độ thôi, thử đếm xem nó cắm cho bao nhiêu cái sừng trên đầu rồi!"
"Bà dám mở miệng ra ăn nói hàm hồ, có tin tôi cắt lưỡi bà không?"
Louis nổi đóa, chỉ muốn đạp cho con mụ đang lu loa vu vạ một cái thật đau. Nhưng anh chợt nhận ra cô gái nằm trong vòng tay mình đang run lên bần bật mà đám người hiếu kì đã bu lại xung quanh họ càng lúc càng đông.
Nén cơn giận, Louis hôn lên trán Song Hà đầy trìu mến rồi nói thật dịu dàng:
"Mình đi khỏi đây thôi em, không cần đôi co cho phí lời với cái loại không có não ấy."
Cô đờ đẫn đi theo anh một cách vô thức, không biết Pierre ngồi trong một quán gần đấy quan sát mọi việc diễn ra từ đầu chí cuối đang sa sầm nét mặt.
Ngồi ngây ngốc nhìn Louis đang khéo léo chia nhỏ cái bánh ngọt rồi đút cho bé Kem, Song Hà vẫn còn bàng hoàng chưa tin vào sự thực. Anh vào đây tìm cô, hoàn toàn không phải mơ. Đầu óc đầy một mớ suy nghĩ hỗn độn, vừa vui mừng vừa hoảng hốt, Song Hà tự hỏi liệu có nên đứng dậy và bỏ chạy ngay không.
Nhìn người con gái anh yêu đến điên dại, Louis cười toe toét rồi hỏi:
"Em sinh con khi nào sao không báo với anh?"
Nghe câu đùa của anh cô như sực tỉnh khỏi cơn mê. Giãy nảy lên, Song Hà hỏi lại:
"Cái gì? Anh nhìn thế nào mà ra được nó là con em? Nó đã mấy tuổi rồi còn em mới vào đây mấy tháng hả?"
Louis cười tinh quái:
"A, em chịu mở miệng rồi này. Từ lúc gặp lại nhau em im im chẳng nói câu nào làm anh lo quá, tưởng đâu em bị mất ý thức tạm thời."
Cô nhận ra đã trúng kế của anh. Louis rất thích trò này. Dùng đầu ngón tay vẽ những hình vô nghĩa trên mặt bàn hồi lâu rồi Song Hà lí nhí thanh minh:
"Em không có làm việc đấy, em không đi quyến rũ chồng người ta!"
"Anh biết!" Louis đáp, giọng thản nhiên.
"Anh tin em?"
"Ừ!"
"Tại sao?"
"Vì em không phải loại người đó."
Cô sững người nhìn anh. Cũng đã có ai đấy từng nói với cô: "Em không phải loại đó!" Giờ chẳng biết anh ta sống chết ra sao. Song Hà lắc lắc đầu, cô điên hay sao mà tự dưng nghĩ tới Bạch Quang chứ.
"Đến cả anh, một chàng độc thân sáng giá, lấp lánh tỏa sáng em còn chê, một gã đã có vợ sao lọt vào mắt xanh em được. Nhưng vợ yêu à, chơi trò ú tim như thế quá đủ rồi, mau quay về bên anh đi."
"Ai là vợ anh hả?" Song Hà nhăn mặt.
"Từ cái lúc anh lồng chiếc nhẫn đính hôn vào ngón tay em là có thể ngầm hiểu mình chính thức là vợ chồng rồi. Miễn tranh luận."
Cô há miệng tính cãi lại xong lại thôi. Mới gặp nhau sau thời gian xa cách và sắp tới có khi Song Hà lại tiếp tục trốn chạy khỏi anh, đến một nơi xa xôi nào đó có thể anh chẳng tìm ra. Vậy thì hãy nên trân trọng từng khoảnh khắc cô được kề bên anh mới phải.
Bế bé Kem lên Louis đưa lại cho bảo mẫu rồi như một gia đình nhỏ họ cùng nhau đi ra khỏi quán bánh ngọt. Đứng lặng lẽ nhìn cái dáng cao gầy của anh sau đó Song Hà bước nhanh tới dựa người vào lưng Louis, vòng tay ôm anh thật chặt.
Một niềm hạnh phúc dâng lên khiến Louis cảm thấy ngộp thở, hai hốc mắt cay sè. Có lẽ cô đã hiểu được tấm chân tình của anh rồi nên Song Hà quyết tâm không né tránh nữa. Rút chiếc nhẫn luôn đem theo bên mình vừa đeo vào tay cô Louis vừa nói giọng đe nẹt:
"Cấm tháo ra lần nào nữa đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.