Chương 12
mysweetlovelyday
24/05/2013
Hàng lang rất tối. Nơi đây vốn rộng rãi, lại không có mấy ai nên luôn chìm
vào tĩnh lặng và không có tiếng động. Tôi là một con bé nhát gan, lại sợ ma nặng. Chỉ cần đi vào chỗ nào hơi tối tối, hay một ai đó đột nhiên từ trong bóng tối bất chợt nhảy ra, thế nào tôi cũng hét ầm lên, và co
giò bỏ chạy.
Vừa đi tôi vừa quay ngược quay xuôi, mắt tôi hết nhìn trái lại nhìn phải. Đầu tiên tôi còn cố đi cách xa hắn một đoạn. Nhưng ngay sau đó, tôi bị bóng tối xung quanh dọa cho sợ hãi, tôi vội đi bám sát vào người hắn. Có lúc vì quá hãi, tôi bất chấp hắn là con người như thế nào, tôi ôm siết lấy cánh tay hắn, răng tôi va lập cập vào nhau.
Hắn kì quái nhìn tôi, mắt hắn rất sáng, hình như tôi còn trông thấy nụ cười mơ hồ của hắn. Dụi mắt, tôi tưởng mình đang nhìn nhầm. Hắn mà cũng biết cười sao ? Chắc là do tôi làm việc nhiều quá, nên mắt đã bị quáng gà.
Đi vào thang máy, hắn nhấn nút xuống tầng trệt. Tiếng thang máy kêu “rè rè” đã xua tan đi sự tĩnh lặng của đêm tối.
Xuống đến tầng trệt, trước mắt tôi mà một màu đen thăm thẳm. Giờ tôi mới biết đến cảm giác khiếp sợ khi ở trong một căn nhà bị bỏ hoang là gì.
Tôi luôn đi xe buýt đi làm nên không bao giờ gửi xe ở tầng trệt của công ty. Biết không thể bám theo hắn mãi, tôi đành phải buông cánh tay phải của hắn ra.
Vừa đói, vừa mệt, tinh thần lại hoảng loạn, lúc này tôi thật sự không còn đủ sức để mà chạy nữa. Tôi rất muốn tìm kiếm một cái giường, sau đó ngủ ngay một giấc.
_Lên xe đi !
Hắn bảo tôi.
Tôi mở to mắt nhìn hắn, lỗ tai tôi lùng bùng. Không phải là hắn định lái xe đưa tôi về nhà đấy chứ ?
_Tôi nói gì cô không nghe sao ? Tôi bảo cô lên xe.
_Cảm...cảm ơn anh. Nhưng mà không cần đâu, tôi có thể đón xe tắc xi.
_Vào giờ này sao ? Tôi tưởng là cô đang vừa đói vừa mệt ?
Tôi tặng cho hắn ánh mắt phẫn nộ. Hắn có cần nhắc đến nỗi đau của tôi không ? Nếu không phải tại hắn, tôi đâu có rơi vào hoàn cảnh này.
_Cô còn chần chờ gì nữa ? Cô định đứng ở đây đến sáng mai luôn sao ? Cô nên nhớ công ty Đông Dương chỉ mở cửa đến tám giờ tối. Nếu tôi không chờ cô, cô đã bị nhốt ở đây đến sáng mai rồi. Từ lần sau, cô có làm việc, cô cũng nên chú ý đến thời gian.
Tôi há hốc mồm nhìn hắn. Hắn là tên chết tiệt ! Tại sao hắn không nói điều này cho tôi biết ? Trước kia, tôi chỉ làm việc đến hơn sáu giờ tối nên không biết đến quy định này.
Bây giờ, tôi thật sự đã bị hắn chọc tức đến điên lên rồi. Tôi muốn mắng hắn, đánh hắn. Tên đàn ông lạnh như băng này có hiểu là tôi đã khổ sở như thế nào không ? Hu hu hu ! Làm việc khổ sai cả ngày để cuối cùng biết được rằng những việc mà mình làm đều là vô nghĩa hết cả.
Tôi định không thèm đi xe của hắn. Nhưng lại nghĩ, vì hắn nên tôi mới phải làm việc mệt đến nỗi không thể thở nổi thế này, tôi không cần phải so đo tính toán nữa. Nếu hắn muốn đưa tôi về, vậy thì cứ để cho hắn làm như thế đi.
Tự mở cửa xe, tôi trèo vào trong. Hắn cũng bước lên ngồi cùng hàng ghế đầu tiên với tôi. Thắt dây an toàn, hắn lái xe ra khỏi cổng.
Trên đường về nhà, hắn và tôi không ai nói với ai câu nào. Tôi quá mệt mỏi, đầu tôi rất đau, mí mắt tôi nặng trĩu. Mỗi khi làm việc quá mệt mỏi, tôi chỉ thích phóng lên giường, sau đó ngủ một giấc thật sâu.
Lúc đầu, tôi tự nhủ là chỉ cần ngủ một chút thôi, khi nào hắn lái xe về đến nhà tôi, tôi sẽ tự bước xuống xe để lên nhà. Nhưng mọi chuyện đã không xảy ra đúng theo những gì mà tôi muốn.
Tôi đã ngủ say như chết, nên hắn mặc dù có lái xe đưa tôi về nhà cũng không thể gọi tôi tỉnh dậy.
Hắn nhìn tôi một lúc, sau đó quyết định đưa tôi về nhà hắn.
Chính vì tính ham ngủ như lợn con của tôi, nên sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ngủ trong căn phòng mà tôi từng ngủ vào tối hôm trước. Lần này, tôi không bị cởi quần áo, nhưng chiếc áo khoác ngoài của tôi đang được vắt trên thành ghế.
Biết mình đang ngủ nhờ trong căn phòng của nhà ai, tôi không còn hốt hoảng và sợ hãi như sáng hôm qua nữa.
Bóp chán, tôi ngồi dậy. Cánh cửa phòng bật mở. Nhìn thấy hắn, tôi có chút ngượng ngùng và không được tự nhiên.
_Cô đã tỉnh rồi ?
_Chuyện tối hôm qua cảm ơn anh.
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận việc hắn chờ tôi và lái xe đưa tôi về đây là xuất phát từ lòng tốt của hắn, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn hắn. Nếu không có hắn, có lẽ tôi đã bị dọa cho sợ hãi đến nỗi ngất xỉu ở văn phòng công ty rồi.
Đi phía sau lưng hắn, ông quản gia cười chào tôi.
_Chào cô !
Da mặt tôi vốn không dày nên chỉ cần nhìn thấy ánh mắt như đang muốn trêu đùa tôi của người khác, tôi sẽ đỏ mặt.
Đưa một bộ quần áo được bọc trong giấy bóng làm bằng nhựa, ông quản gia lịch sự bảo tôi.
_Đây là do ông chủ đặt mua cho cô. Hy vọng cô mặc vừa.
Nếu như tôi đang uống cà phê, thế nào tôi cũng bị hành động tốt đột xuất của hắn làm cho bị sặc. Bắt đầu từ khi nào hắn lại muốn quan tâm đến tôi và muốn mua quần áo cho tôi thế ?
_Cô không muốn nhận ?
Hắn lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt hắn thật sắc. Tôi đảm bảo chỉ cần tôi nói một câu “không”, hắn sẽ giết tôi bằng khuôn mặt không bao giờ cười của mình.
_Anh không cần phải làm thế. Tôi có thể về nhà thay quần áo và tắm rửa.
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường và thương hại.
_Không phải hôm nay cô lại định đi làm muộn đấy chứ ? Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không ? Hình như bộ quần áo mà cô đang mặc trên người đã hai ngày cô vẫn chưa thay thì phải ?
Ông quản gia khẽ “khụ” lên một tiếng. Nhìn ông, tôi biết ông đang cố nén cười.
Tôi căm tức nhìn hắn. Tên chết tiệt này không dùng lời nói lạnh lùng và châm chọc tôi thì hắn không sống được chắc ?
_Cô nên chuẩn bị đi, hôm nay cô sẽ theo tôi đi công tác.
Chưa kịp để cho tôi phản kháng lại câu nào. Hắn và ông quản gia theo thứ tự đi ra khỏi phòng.
Tôi thấy mình chẳng khác gì một con rối của hắn. Hắn thích bảo tôi làm gì thì làm. Hắn thăng chức cho tôi nhưng cũng không cho tôi thời gian để chuẩn bị. Hắn bảo tôi hôm nay đi công tác, cũng không thèm nói trước với tôi một tiếng nào.
Nhìn bộ vét màu trắng ở trước mặt, tôi không biết nên khóc hay là nên cười. Hắn đúng là một khúc gỗ, hình như hắn không hiểu thế nào là vui thú, hay buồn rầu là gì thì phải ? Quanh năm ngày tháng hắn suốt ngày mang bộ mặt lạnh lùng như băng, hắn không cảm thấy chán sao ?
Vừa đi tôi vừa quay ngược quay xuôi, mắt tôi hết nhìn trái lại nhìn phải. Đầu tiên tôi còn cố đi cách xa hắn một đoạn. Nhưng ngay sau đó, tôi bị bóng tối xung quanh dọa cho sợ hãi, tôi vội đi bám sát vào người hắn. Có lúc vì quá hãi, tôi bất chấp hắn là con người như thế nào, tôi ôm siết lấy cánh tay hắn, răng tôi va lập cập vào nhau.
Hắn kì quái nhìn tôi, mắt hắn rất sáng, hình như tôi còn trông thấy nụ cười mơ hồ của hắn. Dụi mắt, tôi tưởng mình đang nhìn nhầm. Hắn mà cũng biết cười sao ? Chắc là do tôi làm việc nhiều quá, nên mắt đã bị quáng gà.
Đi vào thang máy, hắn nhấn nút xuống tầng trệt. Tiếng thang máy kêu “rè rè” đã xua tan đi sự tĩnh lặng của đêm tối.
Xuống đến tầng trệt, trước mắt tôi mà một màu đen thăm thẳm. Giờ tôi mới biết đến cảm giác khiếp sợ khi ở trong một căn nhà bị bỏ hoang là gì.
Tôi luôn đi xe buýt đi làm nên không bao giờ gửi xe ở tầng trệt của công ty. Biết không thể bám theo hắn mãi, tôi đành phải buông cánh tay phải của hắn ra.
Vừa đói, vừa mệt, tinh thần lại hoảng loạn, lúc này tôi thật sự không còn đủ sức để mà chạy nữa. Tôi rất muốn tìm kiếm một cái giường, sau đó ngủ ngay một giấc.
_Lên xe đi !
Hắn bảo tôi.
Tôi mở to mắt nhìn hắn, lỗ tai tôi lùng bùng. Không phải là hắn định lái xe đưa tôi về nhà đấy chứ ?
_Tôi nói gì cô không nghe sao ? Tôi bảo cô lên xe.
_Cảm...cảm ơn anh. Nhưng mà không cần đâu, tôi có thể đón xe tắc xi.
_Vào giờ này sao ? Tôi tưởng là cô đang vừa đói vừa mệt ?
Tôi tặng cho hắn ánh mắt phẫn nộ. Hắn có cần nhắc đến nỗi đau của tôi không ? Nếu không phải tại hắn, tôi đâu có rơi vào hoàn cảnh này.
_Cô còn chần chờ gì nữa ? Cô định đứng ở đây đến sáng mai luôn sao ? Cô nên nhớ công ty Đông Dương chỉ mở cửa đến tám giờ tối. Nếu tôi không chờ cô, cô đã bị nhốt ở đây đến sáng mai rồi. Từ lần sau, cô có làm việc, cô cũng nên chú ý đến thời gian.
Tôi há hốc mồm nhìn hắn. Hắn là tên chết tiệt ! Tại sao hắn không nói điều này cho tôi biết ? Trước kia, tôi chỉ làm việc đến hơn sáu giờ tối nên không biết đến quy định này.
Bây giờ, tôi thật sự đã bị hắn chọc tức đến điên lên rồi. Tôi muốn mắng hắn, đánh hắn. Tên đàn ông lạnh như băng này có hiểu là tôi đã khổ sở như thế nào không ? Hu hu hu ! Làm việc khổ sai cả ngày để cuối cùng biết được rằng những việc mà mình làm đều là vô nghĩa hết cả.
Tôi định không thèm đi xe của hắn. Nhưng lại nghĩ, vì hắn nên tôi mới phải làm việc mệt đến nỗi không thể thở nổi thế này, tôi không cần phải so đo tính toán nữa. Nếu hắn muốn đưa tôi về, vậy thì cứ để cho hắn làm như thế đi.
Tự mở cửa xe, tôi trèo vào trong. Hắn cũng bước lên ngồi cùng hàng ghế đầu tiên với tôi. Thắt dây an toàn, hắn lái xe ra khỏi cổng.
Trên đường về nhà, hắn và tôi không ai nói với ai câu nào. Tôi quá mệt mỏi, đầu tôi rất đau, mí mắt tôi nặng trĩu. Mỗi khi làm việc quá mệt mỏi, tôi chỉ thích phóng lên giường, sau đó ngủ một giấc thật sâu.
Lúc đầu, tôi tự nhủ là chỉ cần ngủ một chút thôi, khi nào hắn lái xe về đến nhà tôi, tôi sẽ tự bước xuống xe để lên nhà. Nhưng mọi chuyện đã không xảy ra đúng theo những gì mà tôi muốn.
Tôi đã ngủ say như chết, nên hắn mặc dù có lái xe đưa tôi về nhà cũng không thể gọi tôi tỉnh dậy.
Hắn nhìn tôi một lúc, sau đó quyết định đưa tôi về nhà hắn.
Chính vì tính ham ngủ như lợn con của tôi, nên sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ngủ trong căn phòng mà tôi từng ngủ vào tối hôm trước. Lần này, tôi không bị cởi quần áo, nhưng chiếc áo khoác ngoài của tôi đang được vắt trên thành ghế.
Biết mình đang ngủ nhờ trong căn phòng của nhà ai, tôi không còn hốt hoảng và sợ hãi như sáng hôm qua nữa.
Bóp chán, tôi ngồi dậy. Cánh cửa phòng bật mở. Nhìn thấy hắn, tôi có chút ngượng ngùng và không được tự nhiên.
_Cô đã tỉnh rồi ?
_Chuyện tối hôm qua cảm ơn anh.
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận việc hắn chờ tôi và lái xe đưa tôi về đây là xuất phát từ lòng tốt của hắn, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn hắn. Nếu không có hắn, có lẽ tôi đã bị dọa cho sợ hãi đến nỗi ngất xỉu ở văn phòng công ty rồi.
Đi phía sau lưng hắn, ông quản gia cười chào tôi.
_Chào cô !
Da mặt tôi vốn không dày nên chỉ cần nhìn thấy ánh mắt như đang muốn trêu đùa tôi của người khác, tôi sẽ đỏ mặt.
Đưa một bộ quần áo được bọc trong giấy bóng làm bằng nhựa, ông quản gia lịch sự bảo tôi.
_Đây là do ông chủ đặt mua cho cô. Hy vọng cô mặc vừa.
Nếu như tôi đang uống cà phê, thế nào tôi cũng bị hành động tốt đột xuất của hắn làm cho bị sặc. Bắt đầu từ khi nào hắn lại muốn quan tâm đến tôi và muốn mua quần áo cho tôi thế ?
_Cô không muốn nhận ?
Hắn lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt hắn thật sắc. Tôi đảm bảo chỉ cần tôi nói một câu “không”, hắn sẽ giết tôi bằng khuôn mặt không bao giờ cười của mình.
_Anh không cần phải làm thế. Tôi có thể về nhà thay quần áo và tắm rửa.
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường và thương hại.
_Không phải hôm nay cô lại định đi làm muộn đấy chứ ? Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không ? Hình như bộ quần áo mà cô đang mặc trên người đã hai ngày cô vẫn chưa thay thì phải ?
Ông quản gia khẽ “khụ” lên một tiếng. Nhìn ông, tôi biết ông đang cố nén cười.
Tôi căm tức nhìn hắn. Tên chết tiệt này không dùng lời nói lạnh lùng và châm chọc tôi thì hắn không sống được chắc ?
_Cô nên chuẩn bị đi, hôm nay cô sẽ theo tôi đi công tác.
Chưa kịp để cho tôi phản kháng lại câu nào. Hắn và ông quản gia theo thứ tự đi ra khỏi phòng.
Tôi thấy mình chẳng khác gì một con rối của hắn. Hắn thích bảo tôi làm gì thì làm. Hắn thăng chức cho tôi nhưng cũng không cho tôi thời gian để chuẩn bị. Hắn bảo tôi hôm nay đi công tác, cũng không thèm nói trước với tôi một tiếng nào.
Nhìn bộ vét màu trắng ở trước mặt, tôi không biết nên khóc hay là nên cười. Hắn đúng là một khúc gỗ, hình như hắn không hiểu thế nào là vui thú, hay buồn rầu là gì thì phải ? Quanh năm ngày tháng hắn suốt ngày mang bộ mặt lạnh lùng như băng, hắn không cảm thấy chán sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.