Chương 15
mysweetlovelyday
24/05/2013
Đi theo hướng dẫn của chị nhân viên ở quầy thu ngân, tôi tìm được nhà vệ
sinh nữ. Mở cánh cửa làm bằng ván gỗ ép màu vàng nhạt, tôi bước vào
trong.
Nhà vệ sinh thơm mùi nước hoa hồng. Đến đây, mọi người không có cảm giác là mình đang vào một nhà vệ sinh, mà đang ở một hành lang thoáng mát đầy nắng và gió.
Đứng trước một tấm gương lớn hình chữ nhật, vặn nước trong chậu rửa, tôi vừa rửa mặt cho mát, vừa soi khuôn mặt mình trong gương. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình, tôi thật sự rất muốn quay trở lại căn nhà trọ, sau đó đánh một giấc đến tận buổi tối. Hôm nay tôi không có tâm trạng làm việc, cũng không muốn theo hắn bay ra nước ngoài công tác.
Hắn định đưa tôi đi đâu, tôi cũng không biết. Ngay cả lý do bay ra nước ngoài, hắn cũng không hé răng nói ra một câu. Rút cuộc, một trợ lý bù nhìn và không hiểu gì như tôi đi theo hắn thì có tác dụng gì ? Tôi chẳng lẽ chỉ đơn giản là vật trang trí của hắn ?
Thấy một phòng còn trống, tôi nhanh bước vào. Tôi không biết là mình có chạy thoát hay không nhưng lúc này tôi cần đi vệ sinh cái đã.
Giải quyết xong nhu cầu của cá nhân, tôi thập thò trước cửa phòng vệ sinh nữ, tôi quan sát xung quanh, tôi đang cố tìm kiếm bóng dáng của hắn quanh đây. Tôi hy vọng hắn không đi theo tôi đến đây.
Mấy người phụ nữ đi vệ sinh cùng với tôi, họ kì quái nhìn tôi. Họ không hiểu tôi thập thò đứng trước cửa phòng vệ sinh làm gì ? Nếu đã đi xong rồi, tại sao tôi lại không đi đi, mà vẫn còn đứng ở đấy ?
Nếu họ mà biết được lý do vì sao, chắc chắn họ sẽ rủa tôi bị điên, và không biết lợi dụng cơ hội để tiếp cận và tán tỉnh hắn.
Tôi biết mình ngu, nhưng tôi thà để cho họ rủa tôi ngu, còn hơn phải ở bên cạnh một hầm băng giống như hắn. Một người suốt ngày lạnh lùng và không cười bao giờ làm sao mà tôi chịu nổi.
Sau khi xác định là hắn không có đi theo mình, tôi xốc túi sách gọn lên vai, tôi chạy vọt ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nhằm thẳng hướng trước mặt. Tôi tin rằng chỉ cần mình đi ra khỏi đây, tôi sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Do vừa đi vừa chạy, nên tôi đã đâm xầm vào một chàng trai.
Tôi giống như một cô người yêu trong phim đang chạy thật nhanh lại gần người mình yêu để ôm hôn, và để làm nũng. Đáng tiếc cảnh lãng mạn đã bị làm hỏng do tôi chạy quá tốc độ, và không điều khiển được đôi bàn chân chạy trật ra khỏi đường ray.
Hậu quả tôi và anh ta ngã bật ra hai nơi, mông tôi nện đau điếng xuống sàn nhà, còn chiếc túi hình chữ nhật thân yêu của tôi bị quăng đi một nơi.
Anh ta cũng không khá hơn tôi là bao. Mông của anh ta đang ngồi bệt trên nền gạch men sáng bóng, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng bị rơi xuống đất làm mái tóc mai đen dài của anh ta gần như che khuất đi đôi mắt đen sâu tuyệt đẹp.
Anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đi một đôi giày vải cũng màu trắng. Nếu mái tóc tơ màu vàng nhạt của anh ta cũng màu trắng, tôi sẽ gọi anh ta là một tiên nhân.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt của anh ta, nhưng cũng đủ cho tôi biết, anh ta là một người có thể lấy hồn của bất cứ người con gái nào. Nếu vẻ đẹp của hắn có thể làm đóng băng người bên cạnh vì sự lạnh lùng và vô tình của mình, thì chàng thanh niên này lại khiến người khác muốn nâng niu và bảo vệ. Anh ta có vẻ đẹp mong manh và yếu đuối giống như một thiếu nữ.
Nghĩ đến đây, tôi lại thấy thương hại cho anh ta. Chắc chắn anh ta đã gặp không ít phiền phức và rắc rối do vẻ đẹp của mình mang lại. Nếu anh ta cũng lạnh lùng giống như hắn, đảm bảo sẽ không có một ai dám ho he hay động tay động chân vào mình.
Nhăn mặt đau đớn, tôi gắng gượng đứng dậy. Tôi thấy lỗi lần này không phải tất cả đều là do tôi gây ra. Việc anh ta để tóc dài che khuất gần như đôi mắt và đội một chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống trán đã khiến cho tầm nhìn bị hạn chế. Nếu có trách thì hãy trách số phận xui xẻo của tôi và sự không may của anh ta.
Đứng lên, cầm mũ lưỡi trai dưới đất, anh ta đội ngay vào đầu.
Mấy người phụ nữ đi vệ sinh cùng tôi và mấy người đàn ông ở trong nhà vệ sinh nam đã chứng kiến gần như toàn bộ tất cả mọi việc.
Tôi không biết họ có nhìn thấy được phần nào khuôn mặt đẹp như tiên của anh ta không mà họ hét lên nho nhỏ, tiếng xì xầm bàn tán và tiếng huýt sáo nổi lên ? Xem ra họ đã được thưởng thức một phần nhỏ vẻ đẹp hiếm có của anh ta.
Tôi nghĩ việc anh ta cố tình để tóc dài và dùng mũ lưỡi trai để che khuất đi khuôn mặt của mình, cũng là vì anh ta không muốn bị mọi người nhòm ngó và bàn tán chỉ trỏ như thế này.
Khoanh tay trước ngực, anh ta tức giận bảo tôi.
_Này cô ! Cô va vào tôi mà cô còn đứng như trời trồng ở đấy hả ? Còn không mau xin lỗi tôi đi !
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh ta.
Không phải chứ ? Tôi biết người va vào anh ta trước là tôi, nhưng lỗi đâu phải của một mình tôi.
Nếu không phải lo lắng hắn bất chợt đến đây tìm mình, tôi thực sự rất muốn cãi nhau với anh ta một trận.
_Tôi xin lỗi.
Tôi làm theo lời anh ta bằng cách nghiến răng nghiến lợi. Nhìn khuôn mặt tức tối và không chịu thừa nhận mình sai của tôi, không ai dám tin là tôi đã biết hối cải, mà giống như là đang tìm cách gây sự để đòi lại công bằng.
_Cô nói to lên ! Cô nói nhỏ như thế, tôi không nghe rành.
_Nghe rành hay không là việc của anh. Tôi đã nói xin lỗi anh rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa ?
Anh ta đứng chắn trước mặt tôi. Anh ta không muốn tôi rời khỏi đây trước khi tôi nói ra lời xin lỗi bằng sức mạnh của một chiếc loa phóng thanh.
Xem ra tôi đã thương hại nhầm người. Tên đàn ông này tuy không lạnh lùng giống như hắn, nhưng mức độ chanh chua và miệng lưỡi không khác gì đàn bà. Tôi sợ rằng ngay cả tôi cũng thể so sánh được với anh ta.
_Thế nào, cô không nói được sao ?
Mấy cô gái đứng xem chúng tôi tranh cãi nhau đã bắt đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt khác. Có lẽ họ không dám tin rằng, một chàng trai anh tuấn như thế lại đi ăn thua đủ với một cô gái nhỏ bé như tôi.
_Anh mau tránh ra cho tôi đi. Anh nên nhớ người va vào anh không phải chỉ có một mình tôi.
Anh ta nhìn tôi giống hệt một con ngố. Chắc anh ta đang tự hỏi người khác mà tôi đang nói ở đây là ai ?
Để giải đáp cho câu hỏi của anh ta, tôi nói tiếp.
_Anh nhìn lại anh xem. Đi đường mà anh che mất tầm mắt thế kia thì làm sao anh nhìn được gì ? Lúc tôi chạy đến đây, anh cũng vừa đi đến. Tôi va vào anh, anh va vào tôi. Lẽ ra hai chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai. Nhưng anh lại bắt tôi xin lỗi anh, tôi đã cắn răng chịu thiệt làm theo lời anh. Bây giờ anh còn muốn gì nữa ?
Tôi nói rất hợp tình hợp lý, rất gãy góc. Tôi tin rằng những người đang rảnh dỗi xem chúng tôi cãi nhau ở đây, cũng nghĩ giống như tôi.
Tai tôi lắng nghe tiếng tranh cãi của họ. Họ đang phân xử cho hai chúng tôi. Tôi thấy đa phần phụ nữ đều về phe anh ta, còn đàn ông về phe của tôi.
Tôi rất muốn cười, nhưng cười không nổi.
Trời ạ !
Thật không ngờ, đến lúc dầu sôi lửa bỏng này, họ còn có hứng thú để ý đến phái của mình. Tôi biết các quý ông nhất định rất ghen tị vẻ bề ngoài đẹp trai của anh ta nên bênh tôi. Còn các quý bà đang tim đập chân run, mặt đỏ như trái cà chua, mắt long lanh rực sáng và tràn đầy mơ mộng, tất nhiên sẽ về phe anh ta.
Từ xưa đến nay, trong những cuộc tranh cãi nảy lửa, con gái bao giờ cũng thắng con trai. Vì thế, trong khi tôi và anh ta im lặng nhìn nhau như kẻ thù, hai bên khán giả nam nữ xông vào trận chiến. Họ vênh mồm lên để tranh luận với nhau. Có người còn đưa ra những bằng chứng xác thực và rõ ràng cho rằng chính tôi là người đã va vào anh ta trước. Có người lại cho rằng anh ta mới là người gây ra lỗi trước. Ai cũng cho rằng mình đúng, nên cuộc cãi vã càng lúc càng lên cao.
Đứng nghe họ cãi nhau, tôi không nhịn được cười. Họ đúng là những con người rất dỗi hơi và đa sự. Không phải là việc của mình, họ cũng thích xen vào.
_Có chuyện gì thế ?
Một giọng nói sắc lạnh và trầm ổn vang lên. Tiếng giày “cồm cộp” khua trên nền gạch men, mùi nước hoa thoang thoảng bay trong không khí.
Khi nghe được giọng nói và ngửi được mùi nước hoa của hắn, tôi muốn co giò bỏ chạy.
Chúa ơi !
Chỉ vì tôi va phải tên đáng ghét này, nên vẫn chưa thoát ra được khỏi đây. Hắn đã xuất hiện, tôi dù có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Việc xuất hiện hai chàng siêu anh tuấn và siêu đẹp trai ở đây, khiến cho tất cả mọi người được một trận kinh hô trong thầm lặng. Họ mắt tròn mắt dẹp nhìn hắn, ngay cả những bà cô già cũng không thể thoát khỏi được mị lực của hắn.
Nhìn họ, tôi thấy họ thật đáng thương. Nếu họ mà biết được tính cách thật của hắn, họ sẽ không còn nhìn hắn bằng ánh mắt si mê và ngưỡng mộ như thế nữa đâu.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, tôi thấy kết luận của mình chỉ đúng được một phần nhỏ. Người ta nói ác quỷ bao giờ cũng hấp dẫn người khác hơn thiên thần. Ác quỷ luôn làm những việc mà mọi người phải sợ hãi và khiếp đảm, nhưng cũng không kém phần phấn khích và sung sướng.
Hãy thử nghĩ đến những bộ phim nói về tình yêu của ma cà rồng mà xem. Tuy người đàn ông đó là quỷ hút máu, nhưng tất cả các cô gái đều ước mình có được một người tình giống như ông ta. Tình yêu luôn gắn liền với đam mê và tội lỗi. Đam mê càng nhiều thì đau khổ và tội lỗi càng lắm.
Đầu óc tôi lại đi hoang nữa rồi. Tôi đúng là người có sức tưởng tượng thật phong phú và đa dạng.
Mọi người tự động đứng dẹp sang hai bên. Hắn giống như một ông vua. Dù vẻ đẹp của hắn có khiến họ ước ao và ngưỡng mộ muốn được chiêm ngưỡng và chạm vào. Nhưng họ sợ sự lạnh lùng và lãnh khốc của hắn. Người ta sợ một kẻ có tính thâm trầm và khó đoán, hơn một kẻ suốt ngày nói như một con vẹt.
_Đức Hải ! Em lại đang quậy phá gì ở đây ?
Thấy hắn không chú ý gì đến mình, mà lại đi nói chuyện với anh ta. Tôi kinh ngạc mở to mặt nhìn anh ta chăm chú.
Đúng rồi ! Anh ta có đôi mắt giống hệt hắn. Tuy khuôn mặt có hơi khác hắn một chút, nhưng cả hai đều có chung một đặc điểm là họ đều có một vẻ đẹp hiếm có không dành cho con người. Anh ta nhất định là em trai của hắn.
Trên khóe môi đỏ như son của anh ta nở một nụ cười có thể khiến cho trái tim của các cô gái ở đây tan chảy trong vòng hai giây.
_Anh hai ! Không ngờ anh vẫn nhận ra em, dù em đã cải trang.
_Em làm gì ở đây ? Anh tưởng em đang ở Đài Loan ?
_Em sang đây thăm anh.
_Nói dối. Nếu em sang đây thăm anh, sao lại chờ đúng lúc anh quay trở về Đài Loan mới nói cho anh biết. Nếu anh không gặp em ở đây, chắc anh cũng không biết em đang ở Việt nam.
Đức Hải cười gượng.
_Anh đừng có lần nào em nói chuyện với anh, anh cũng phải lật tẩy hết mọi mánh khóe của em được không ?
_Nếu em đã biết không thể che đấu được anh, thì đừng nói dối.
Trong khi hai anh em đối đáp qua lại với nhau, tôi cũng đã hiểu được ít nhiều. Hóa ra anh chàng này đích thực là em trai của hắn. Cậu ta trốn sang đây để đi chơi, và bị hắn bắt gặp.
Khoan đã ! Hắn vừa nói gì cơ ? Về Đài Loan ? Không phải hắn sẽ đưa tôi sang Đài Loan với hắn chứ ? Nếu đó là quê hương của hắn, hắn mang tôi sang bên đó để làm gì ?
Tôi mù mờ không hiểu gì cả. Đầu tôi sắp nổ tung vì phải suy đoán hết vấn đề này đến vấn đề kia rồi.
Lợi dụng lúc hai anh em mải nói chuyện với nhau, tôi đi giật lùi. Sau khi đã cách họ khoảng một mét, tôi co giò chuẩn bị chạy.
Không cần quay đầu lại nhìn, hắn bảo tôi.
_Cô có muốn tôi đánh cô không ? Cô gây chuyện từ sáng đến giờ vẫn còn chưa đủ sao ?
Tôi tiu nghỉu đứng im một chỗ. Không còn cách nào khác, tôi đi lại gần hắn một cách không tự nguyện.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu như bị ai đó giật mất đồ ăn hay bị phạt không cho ăn cơm của tôi, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã co giãn một chút.
Còn tên sao chổi và oan gia kia lại há hốc mồm. Có lẽ anh chàng chưa bao giờ thấy ông anh trai lạnh lùng và khó tính của mình lại nói chuyện ôn nhu và có thể bỏ qua cho hành động làm càn của một nhân viên dưới quyền như tôi.
Nhìn vẻ mặt không dám tin của anh ta, tôi le lưỡi, làm mặt hề với anh ta.
Đầu tiên, anh ta sửng sốt, sau đó bật cười, anh ta cười rất tao nhã, rất có khí chất của một công tử quyền quý.
Tôi lắc đầu ca thán. Nhà giàu đúng là nhà giàu, dù có cười cũng khác người. Nếu tôi mà cũng giàu như họ, biết đâu tôi cũng khiến người khác phải quỳ rạp dưới chân tôi thì sao. Nghĩ đến đây, tôi lại tưởng tượng ra một núi tiền. Ôi ! Cảnh thật đẹp ! Thật mỹ lệ !
Thấy tôi vừa mơ mộng xa xôi, vừa cười ngơ ngẩn giống như con ngố. Hắn nghĩ rằng tôi đang bị thằng em trai có miệng lưỡi sắc như dao làm cho mất hết hồn vía, hắn xa xầm mặt, giọng hắn sắc lạnh.
_Cô còn đứng ở đó làm gì ? Còn không mau theo tôi lên máy bay.
Anh ta thích thú nhìn tôi, ánh mắt anh ta tràn đầy hứng thú. Hình như anh ta đã coi tôi là một con mồi cần phải săn đuổi và tán tỉnh.
Trong khi tôi căm tức và trừng mắt nhìn hắn, anh ta lôi giật tôi vào lòng. Tôi và hắn còn chưa kịp hiểu anh ta định làm gì, đôi môi của anh ta đã hôn phớt lên môi tôi.
Đứng ở bên cạnh, khuôn mặt của hắn xám ngoét, đôi mắt của hắn càng thêm âm u và sắc nhọn.
Mấy cô gái lúc nãy không dám ho he lên tiếng dù chỉ là những tiếng xì xầm nhỏ nhỏ, họ bị hơi lạnh toát ra từ cơ thể và ánh mắt hắn làm cho đóng băng. Đây là kiểu không rét mà run. Họ bị hắn dọa cho sợ chết khiếp.
Tôi mím chặt môi, đôi guốc màu trắng của tôi xéo mạnh lên chân anh ta.
Anh ta nhăn nhó kêu đau, anh ta đành phải buông tôi ra. Sống ở trên đời này, tôi ghét nhất mấy trò trêu hoa nghẹo nguyệt trước mặt bàn dân thiên hạ. Xốc gọn túi sách lên vai, tôi dơ nắm đấm lên.
_Bốp !
Một quả đấm bay thẳng vào mặt anh ta. Tuy không đến nỗi đánh anh ta ngã bật về phía sau nhưng cũng đủ khiến anh ta sưng một bên mép.
Đánh anh ta xong, tôi nghe được tiếng hô bật ra từ trong cổ họng của mấy cô gái, và tiếng huýt sáo nho nhỏ của mấy chàng trai.
Trước khi quay người bỏ đi, tôi còn hung hăng tặng cho anh ta một cú giẵm vào chân.
Hừ ! Đừng tưởng tôi là một con bé mồ côi, tứ cô vô thân thì muốn làm gì thì làm. Mặc kệ các người giàu có hay đẹp trai, nhưng động vào tôi là không xong.
Hắn không liếc mắt nhìn em trai hắn, hắn đi bên cạnh tôi.
Tôi còn bị sự tức giận và phẫn nộ chi phối, nên không chú ý đến khuôn mặt và ánh mắt kì lạ của hắn khi nhìn tôi. Hình như hắn còn mỉm cười.
Nếu tôi bắt gặp nụ cười của hắn lúc này, tôi sẽ thấy rằng ánh mặt trời tuy có đẹp, có rực rỡ nhưng không thể so sánh được với nụ cười và ánh mắt hắn.
Tôi vừa đi vừa nhìn xuống đất, nên suýt chút nữa va vào hai người đàn ông người Mỹ. Hắn vội nắm lấy cánh tay phải của tôi, sau đó kéo tôi đứng sang một bên. Tôi hốt hoảng vội ngẩng mặt lên nhìn hắn. Bắt gặp ánh mắt đen sâu thăm thẳm của hắn, tôi vội quay mặt đi chỗ khác.
Nhìn bàn tay của hắn trên cánh tay phải của mình, tôi thấy hơi ngượng.
Hắn tự động buông tay của hắn xuống, hắn lững thững bỏ đi trước. Tôi đứng suy tư một lúc sau đó chạy theo hắn khi thấy đứng chờ mình.
Tôi là một cô gái nghịch ngợm và ương bướng. Tôi nợ hắn một lời xin lỗi, nợ hắn một hành động để trả ơn. Những gì mà tôi thiếu hắn, tôi sẽ trả. Nhưng hắn có thể để cho tôi sống yên được không ? Hắn bắt tôi đi theo hắn làm gì ? Tôi thật sự không thể giải thích được lý do vì sao hắn lại làm thế ?
Không thể trốn thoát, tôi chỉ biết ngoan ngoãn đi theo hắn.
Đi được một đoạn; cậu em trai chết tiệt của hắn, mang khuôn mặt hình sự nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, đã đuổi kịp hai chúng tôi. Hình như anh ta cũng muốn đi cùng tôi và hắn.
Không phải chứ ? Tại sao số của tôi lại xui xẻo thế này ? Đi cùng với hắn tôi đã mệt mỏi và khó chịu lắm rồi. Nay lại thêm tên công tử phóng đãng và ăn chơi này, làm sao mà tôi chịu nổi.
Hu hu hu ! Có ai cứu tôi không ? Tôi muốn đi về ! Tôi muốn nhanh chóng biến mất ! Tôi muốn họ để cho tôi yên !
Nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ của tôi, miệng anh ta phun nọc độc.
_Cô bị đau bụng hả ? Nếu đau bụng quá hãy vào nhà vệ sinh đi.
Tôi nghiến răng trèo trẹo. Tay tôi muốn dơ lên đấm vỡ quai hàm anh ta, cho tên điên khùng này bớt nói những lời lẽ cay độc giống như một mụ đàn bà chanh chua đi.
Tôi muốn cãi nhau, muốn đánh cho anh ta một trận nhừ tử, nhưng ngẫm nghĩ lại, tính cách chanh chua và miệng lưỡi sắc sảo đã ăn sâu vào máu của anh ra rồi. Dù tôi có đánh anh ta cũng không có tác dụng gì. Thôi thì tôi hãy coi như điếc, coi như mù là xong.
Mở túi sách lấy một chiếc máy Ipod màu xanh lá cây, cài dây nghe nhạc vào tai, tôi bật máy.
Hành động lịch sự của tôi, khiến anh em hắn nhìn không rời mắt. Thấy họ nhìn mình bằng ánh mắt không dám tin, tôi nhún vai, tôi cười ngây thơ vô tội.
Hắn bị biểu hiện và cử chỉ trẻ con của tôi khiến cho phải cười thầm, ánh mắt không che dấu được những cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái. Còn tên công tử bột kia lại tức đến phát điên. Anh ta đành phải nén cục tức vào trong. Dù có muốn tiếp tục “ca”, nhưng “ca” cho ai nghe, chẳng lẽ lại “ca” cho hắn nghe. Hắn là một con người thâm trầm đáng sợ. Tôi nghĩ tên công tử bột kia sẽ không dám khiến hắn nổi giận lên đâu. Cuộc nói chuyện lúc nãy đã cho tôi thấy, Tên đó rất sợ hắn.
Do tôi, hắn và Tên kia không mang hành lý nên nhanh chóng được bảo vệ cho lên máy bay. Tôi không hiểu làm cách nào mà hắn có thể sắp xếp cho tôi và Tên kia lên máy bay mà không cần phải mua vé, và không cần phải làm thủ tục này nọ. Nhất định tôi phải đem thắc mắc này ra để hỏi hắn, nếu không tôi sẽ chết vì tò mò mất.
Ngồi trên khoang hạng nhất của máy bay, tôi mới biết hắn thật sự đưa tôi sang Đài Loan. Tôi thấy chuyến đi này không phải đi công tác, mà liên quan đến vấn đề gia đình và cá nhân của hắn thì đúng hơn.
Nếu hắn muốn tôi giúp hắn, hắn phải nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi biết. Đằng này, hắn không hề nói một câu gì cả. Tôi và hắn đi với nhau thế này, chẳng khác gì một đôi đang đi du lịch và hẹn hò yêu đương.
Ghế của tôi và ghế của hắn gần nhau, nên tôi cầu xin hắn đổi chỗ ngồi gần cửa sổ cho tôi. Tôi không muốn ngồi đây nhàm chán xem ti vi, hay đọc tạp chí, tôi muốn ngắm cảnh mây trời và khung cảnh ở bên dưới từ cửa sổ của máy bay.
Khoang hạng nhất của máy bay là nơi yên tĩnh và rất sang trọng. Mỗi người đều có một chiếc ghế ngồi được bọc lót đệm da làm bằng nhung. Ghế ở đây vừa dành để ngồi và cũng có thể ngả xuống về phía sau để ngủ. Trên bàn làm bằng gỗ ván mỏng có phục vụ thức ăn miễn phí. Lúc nãy do tôi đã ăn no rồi nên chỉ nhấm nháp một ít rượu trong ly.
Ngắm mãi cảnh mây trời cũng khiến tôi chán và buồn ngủ. Không có việc gì để làm tôi cầm remote tivi, tôi bật từ kênh này đến kênh kia, cuối cùng tôi dừng lại ở kênh Walt Disney. Tôi thích xem phim hoạt hình. Có thể tôi sống khô cứng chỉ biết đến công việc và đến tiền nhưng tôi rất yêu trẻ con. Tôi thường xuyên đọc sách báo thiếu nhi.
Tôi che miệng cười khúc khích khi xem bộ phim hoạt hình nói về chú chuột Mickey, và con vịt Donal.
Hắn không bỏ xót bất cứ một cử chỉ nào của tôi. Hắn vừa uống rượu vừa nhìn tôi. Còn Tên kia tặng cho tôi ánh mắt có thể thiêu chết một người trên giàn giáo.
Khi bắt gặp ánh mắt của Tên kia, tôi lừ mắt, tôi nghiến răng, tôi le lưỡi, tôi nhăn mũi.
Một loạt động tác của tôi khiến cho hắn ho sù sụ. Biểu hiện của Tên kia lại hoàn toàn ngược lại, Tên kia tức đến đỏ lừ cả mặt.
Tôi khoái trái làm mặt quỷ với Tên kia thêm mấy lần nữa.
Quay sang nhìn tôi, hắn bật cười. Có lẽ hắn đã bị những biểu hiện hết sức “dễ thương” của tôi làm cho tảng băng lâu năm trong hắn đã bị đẩy lùi. Hiện giờ hắn chỉ là một con người bình thường phải xem diễn viên nghiệp dư như tôi diễn những động tác hết sức vụng về và ngô nghê nên không thể kìm nén được tiếng cười bật ra từ trong cổ họng.
Nghe tiếng cười của hắn, tôi mở to mắt nhìn hắn. Trong vòng mười lăm giây, tôi đông cứng, tôi nín thở. Hắn đẹp quá ! Quyến rũ quá ! Chói sáng quá ! Cuối cùng tôi cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng nụ cười đẹp hơn cả thiên lý, đẹp hơn cả ánh dương chói lọi.
Mặt tôi đỏ bừng, còn trái tim đôi tôi đập “thình thịch” trong lồng ngực. Tôi nghĩ mình đang say, đang tan chảy.
Tên kia cũng bị tiếng cười của hắn làm cho kinh ngạc mở to mắt. Có lẽ Tên kia cũng không dám tin rằng anh trai của mình đang cười. Bao nhiêu lâu nay Tên kia chỉ thấy hắn thâm trầm, và lạnh lùng, khuôn mặt của hắn được ẩn dấu sâu dưới lớp sương mù nên ít ai đoán được tâm tư của hắn. Thế mà nay, hắn lại cười như một người vừa mới nhận được tin tức gì tốt lành và vui vẻ lắm.
Tên kia chuyển ánh mắt từ hắn sang tôi. Chắc Tên kia biết nhờ ai mà anh trai mình mới có thể cười, mới có thể tạm quên đi nỗi đau trong quá khứ của mình.
Ánh mắt và khuôn mặt của tôi lúc này giống hệt một sắc nữ. Mặt tôi đần ra, còn mắt tôi ngây dại nhìn hắn, nếu cộng thêm việc tôi chảy nước dãi vì thèm thuồng hắn, chắc chắn mọi người ở đây tưởng tôi bị bệnh dại.
Tên kia hừ lạnh nhìn tôi.
Tôi giật mình vội thu lại khuôn mặt ngây ngốc của mình. Tôi hung hăng trừng mắt với Tên kia. Tôi dơ nắm đấm lên. Ý tôi bảo Tên kia rằng, nếu mà dám trêu tức tôi nữa, đừng trách tôi không nể mặt.
Tên kia tặng cho tôi ánh mắt xem thường và tức tối.
Tôi và tên kia mắt to trừng mắt nhỏ, trông hai chúng tôi chẳng khác gì hai con chó con.
Ngồi ở giữa, hắn “e hèm” một tiếng. Tôi và tên kia mới thôi không giằng co nhau bằng cuộc chiến trừng mắt nữa.
_Anh mang con nhỏ đanh đá và chanh chua kia sang Đài Loan làm gì ?
Tên kia không thèm che dấu giọng nói và ánh mắt chán ghét dành cho tôi.
Sau khi tặng cho tên kia một cái nguýt dài hàng cây số, tôi cầm cuốn tạp chí lên để đọc.
Nhận được cái nguýt của tôi, tên kia tức xì khói. Tôi nghĩ nếu có thể bay qua người hắn, Tên kia nhất định sẽ xông lên đánh tôi.
Ha ha ha ! Tôi cười sung sướng. Xem ra chuyến đi này không tẻ nhạt một chút nào. Tôi chẳng những được đi khoang hạng nhất, được ăn ngon, còn tìm được một đối tượng để xả giận nữa.
Nhìn vẻ mặt cười khoái trá của tôi, hắn ho “khụ” lên vài tiếng. Công việc quản lý hai đứa trẻ con ham chơi, ham đánh nhau và cãi nhau như tôi và Tên kia, thật làm khó cho hắn.
_Anh trả lời em đi ! Tại sao anh lại mang cô ta theo ?
_Còn em, sao em không ở yên bên Đài Loan lo phát triển sự nghiệp làm diễn viên và ca sĩ của mình, em sang Việt nam làm gì ?
Nghe hắn nói, tôi mở to mắt nhìn Tên kia. Không phải chứ ? Tên công tử bột này cũng là diễn viên và ca sĩ sao ?
Gãi đầu, tôi cố nhớ lại xem tôi có từng tình cờ nghe ca sĩ hay diễn viên đóng phim nào giống Tên kia không ?
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi mới phát hiện ra hắn là ca sĩ và diễn viên Trương Đông Hải.
Chúa ơi ! Tại sao con phải gặp anh em trong gia đình một thần tượng là thế nào ?
Tôi ngó nghiêng xung quanh. Tôi tưởng mình đang ở trong một căn phòng khách sạn, bản năng chạy trốn trong tôi lại trỗi dậy.
Hành động quen thuộc và ngớ ngẩn của tôi, khiến hắn vừa buồn cười vừa bực mình.
_Cô định bỏ chạy đi đâu nữa ? Cô nên nhớ đây là máy bay, không phải ở nhà tôi. Nếu cô có muốn trốn khi nào đến nhà tôi, rồi hãy nghĩ đến điều đó. Nhưng mà tôi khuyên cô thật lòng, cô tốt nhất đừng nghĩ đến điều đó vì Đài Loan không phải là ở Việt nam. Sang bên đó cô không biết đường đi, cũng không có hộ chiếu, không có tiền, cô không quen biết ai, và cũng không biết nói tiếng Trung, nên tốt nhất cô ngoan ngoãn làm theo lời tôi.
Tôi căm tức nhìn hắn, lúc nãy tôi còn tán thưởng hắn, thì nay tôi hận không thể đánh hắn một trận.
_Anh không cần phải dạy bảo tôi. Đừng tưởng anh nói mấy lời hù dọa tinh thần yếu ớt của tôi thì tôi sẽ sợ anh. Có thể tôi không có gì cả, nhưng không phải là tôi không nói được tiếng Trung.
Hai anh em hắn nhìn tôi bằng ánh mắt không tin tưởng, họ nghĩ tôi đang nói dối.
Tôi cười lạnh, mắt tôi muốn ghim hai tên đàn ông nhà họ Trương lên thân máy bay cho họ biết thế nào là lễ độ. Sao họ dám bắt nạt và chèn ép một con bé như tôi ?
_Cô nói rằng cô có thể nói được tiếng Trung ?
_Đúng. Anh có gì thắc mắc sao ?
Trên môi hắn nở một nụ cười, ánh mắt hắn sáng chói.
Thêm một lần nữa, tôi lại không thể rời mắt khỏi hắn. Trái tim nhỏ bé của tôi lại đập “thình thịch”. Có lẽ tôi nhìn hắn quá khoa trương, nên Tên kia mới cười khẩy bảo tôi.
_Sao chúng ta không biến thời gian ngồi trên máy bay thành thời gian luyện ngôn ngữ đi nhỉ ?
Miệng tôi phun trào núi lửa.
_Đồ công tử kiêu ngạo ! Có giỏi thì anh nói đi !
Tên kia bị tôi làm cho tức hộc máu. Mặt Tên kia từ màu trắng đẹp như thiên sứ thành màu đỏ của than hồng.
Rất đẹp ! Rất mỹ lệ ! Tôi tán thưởng khen thầm.
Thấy nụ cười nhếch lên thành hình cánh hoa của tôi, khuôn mặt và ánh mắt lạnh như băng của hắn càng trở nên sâu.
_Đức Hải nói đúng, tốt nhất là hai chúng ta nên trao đổi với nhau bằng tiếng Trung. Tôi cũng muốn biết khả năng nói tiếng Trung của cô.
Tôi không có ý kiến gì, nên hắn bắt đầu nói chuyện và chào hỏi với tôi bằng mấy câu Tiếng Trung đơn giản. Dần dần, tôi và hắn nói chuyện về thời tiết và con người của đất nước Trung Hoa. Càng nói tôi càng hứng thú, nên đã quên đi sự tức giận và bực bội ban đầu.
Tên kia bị bỏ rơi. Ngoài ngồi nghe hai chúng tôi nói chuyện với nhau, Tên kia không còn lựa chọn nào khác. Thỉnh thoảng Tên kia cũng chen vào nói vài câu góp vui.
Tôi không biết là hắn có tán thưởng khả năng nói tiếng Trung của tôi không ? Nhưng mà khuôn mặt và ánh mắt hắn đã cho tôi biết rằng hắn đang rất vui. Thấy hắn vui vẻ, tôi cũng hài lòng và mãn nguyện. Tôi không biết vì sao tâm trạng và suy nghĩ của hắn lại ảnh hưởng đến mình, nhưng tôi thực sự không muốn hắn buồn và thất vọng về mình.
Nhà vệ sinh thơm mùi nước hoa hồng. Đến đây, mọi người không có cảm giác là mình đang vào một nhà vệ sinh, mà đang ở một hành lang thoáng mát đầy nắng và gió.
Đứng trước một tấm gương lớn hình chữ nhật, vặn nước trong chậu rửa, tôi vừa rửa mặt cho mát, vừa soi khuôn mặt mình trong gương. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình, tôi thật sự rất muốn quay trở lại căn nhà trọ, sau đó đánh một giấc đến tận buổi tối. Hôm nay tôi không có tâm trạng làm việc, cũng không muốn theo hắn bay ra nước ngoài công tác.
Hắn định đưa tôi đi đâu, tôi cũng không biết. Ngay cả lý do bay ra nước ngoài, hắn cũng không hé răng nói ra một câu. Rút cuộc, một trợ lý bù nhìn và không hiểu gì như tôi đi theo hắn thì có tác dụng gì ? Tôi chẳng lẽ chỉ đơn giản là vật trang trí của hắn ?
Thấy một phòng còn trống, tôi nhanh bước vào. Tôi không biết là mình có chạy thoát hay không nhưng lúc này tôi cần đi vệ sinh cái đã.
Giải quyết xong nhu cầu của cá nhân, tôi thập thò trước cửa phòng vệ sinh nữ, tôi quan sát xung quanh, tôi đang cố tìm kiếm bóng dáng của hắn quanh đây. Tôi hy vọng hắn không đi theo tôi đến đây.
Mấy người phụ nữ đi vệ sinh cùng với tôi, họ kì quái nhìn tôi. Họ không hiểu tôi thập thò đứng trước cửa phòng vệ sinh làm gì ? Nếu đã đi xong rồi, tại sao tôi lại không đi đi, mà vẫn còn đứng ở đấy ?
Nếu họ mà biết được lý do vì sao, chắc chắn họ sẽ rủa tôi bị điên, và không biết lợi dụng cơ hội để tiếp cận và tán tỉnh hắn.
Tôi biết mình ngu, nhưng tôi thà để cho họ rủa tôi ngu, còn hơn phải ở bên cạnh một hầm băng giống như hắn. Một người suốt ngày lạnh lùng và không cười bao giờ làm sao mà tôi chịu nổi.
Sau khi xác định là hắn không có đi theo mình, tôi xốc túi sách gọn lên vai, tôi chạy vọt ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nhằm thẳng hướng trước mặt. Tôi tin rằng chỉ cần mình đi ra khỏi đây, tôi sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Do vừa đi vừa chạy, nên tôi đã đâm xầm vào một chàng trai.
Tôi giống như một cô người yêu trong phim đang chạy thật nhanh lại gần người mình yêu để ôm hôn, và để làm nũng. Đáng tiếc cảnh lãng mạn đã bị làm hỏng do tôi chạy quá tốc độ, và không điều khiển được đôi bàn chân chạy trật ra khỏi đường ray.
Hậu quả tôi và anh ta ngã bật ra hai nơi, mông tôi nện đau điếng xuống sàn nhà, còn chiếc túi hình chữ nhật thân yêu của tôi bị quăng đi một nơi.
Anh ta cũng không khá hơn tôi là bao. Mông của anh ta đang ngồi bệt trên nền gạch men sáng bóng, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng bị rơi xuống đất làm mái tóc mai đen dài của anh ta gần như che khuất đi đôi mắt đen sâu tuyệt đẹp.
Anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đi một đôi giày vải cũng màu trắng. Nếu mái tóc tơ màu vàng nhạt của anh ta cũng màu trắng, tôi sẽ gọi anh ta là một tiên nhân.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt của anh ta, nhưng cũng đủ cho tôi biết, anh ta là một người có thể lấy hồn của bất cứ người con gái nào. Nếu vẻ đẹp của hắn có thể làm đóng băng người bên cạnh vì sự lạnh lùng và vô tình của mình, thì chàng thanh niên này lại khiến người khác muốn nâng niu và bảo vệ. Anh ta có vẻ đẹp mong manh và yếu đuối giống như một thiếu nữ.
Nghĩ đến đây, tôi lại thấy thương hại cho anh ta. Chắc chắn anh ta đã gặp không ít phiền phức và rắc rối do vẻ đẹp của mình mang lại. Nếu anh ta cũng lạnh lùng giống như hắn, đảm bảo sẽ không có một ai dám ho he hay động tay động chân vào mình.
Nhăn mặt đau đớn, tôi gắng gượng đứng dậy. Tôi thấy lỗi lần này không phải tất cả đều là do tôi gây ra. Việc anh ta để tóc dài che khuất gần như đôi mắt và đội một chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống trán đã khiến cho tầm nhìn bị hạn chế. Nếu có trách thì hãy trách số phận xui xẻo của tôi và sự không may của anh ta.
Đứng lên, cầm mũ lưỡi trai dưới đất, anh ta đội ngay vào đầu.
Mấy người phụ nữ đi vệ sinh cùng tôi và mấy người đàn ông ở trong nhà vệ sinh nam đã chứng kiến gần như toàn bộ tất cả mọi việc.
Tôi không biết họ có nhìn thấy được phần nào khuôn mặt đẹp như tiên của anh ta không mà họ hét lên nho nhỏ, tiếng xì xầm bàn tán và tiếng huýt sáo nổi lên ? Xem ra họ đã được thưởng thức một phần nhỏ vẻ đẹp hiếm có của anh ta.
Tôi nghĩ việc anh ta cố tình để tóc dài và dùng mũ lưỡi trai để che khuất đi khuôn mặt của mình, cũng là vì anh ta không muốn bị mọi người nhòm ngó và bàn tán chỉ trỏ như thế này.
Khoanh tay trước ngực, anh ta tức giận bảo tôi.
_Này cô ! Cô va vào tôi mà cô còn đứng như trời trồng ở đấy hả ? Còn không mau xin lỗi tôi đi !
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh ta.
Không phải chứ ? Tôi biết người va vào anh ta trước là tôi, nhưng lỗi đâu phải của một mình tôi.
Nếu không phải lo lắng hắn bất chợt đến đây tìm mình, tôi thực sự rất muốn cãi nhau với anh ta một trận.
_Tôi xin lỗi.
Tôi làm theo lời anh ta bằng cách nghiến răng nghiến lợi. Nhìn khuôn mặt tức tối và không chịu thừa nhận mình sai của tôi, không ai dám tin là tôi đã biết hối cải, mà giống như là đang tìm cách gây sự để đòi lại công bằng.
_Cô nói to lên ! Cô nói nhỏ như thế, tôi không nghe rành.
_Nghe rành hay không là việc của anh. Tôi đã nói xin lỗi anh rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa ?
Anh ta đứng chắn trước mặt tôi. Anh ta không muốn tôi rời khỏi đây trước khi tôi nói ra lời xin lỗi bằng sức mạnh của một chiếc loa phóng thanh.
Xem ra tôi đã thương hại nhầm người. Tên đàn ông này tuy không lạnh lùng giống như hắn, nhưng mức độ chanh chua và miệng lưỡi không khác gì đàn bà. Tôi sợ rằng ngay cả tôi cũng thể so sánh được với anh ta.
_Thế nào, cô không nói được sao ?
Mấy cô gái đứng xem chúng tôi tranh cãi nhau đã bắt đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt khác. Có lẽ họ không dám tin rằng, một chàng trai anh tuấn như thế lại đi ăn thua đủ với một cô gái nhỏ bé như tôi.
_Anh mau tránh ra cho tôi đi. Anh nên nhớ người va vào anh không phải chỉ có một mình tôi.
Anh ta nhìn tôi giống hệt một con ngố. Chắc anh ta đang tự hỏi người khác mà tôi đang nói ở đây là ai ?
Để giải đáp cho câu hỏi của anh ta, tôi nói tiếp.
_Anh nhìn lại anh xem. Đi đường mà anh che mất tầm mắt thế kia thì làm sao anh nhìn được gì ? Lúc tôi chạy đến đây, anh cũng vừa đi đến. Tôi va vào anh, anh va vào tôi. Lẽ ra hai chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai. Nhưng anh lại bắt tôi xin lỗi anh, tôi đã cắn răng chịu thiệt làm theo lời anh. Bây giờ anh còn muốn gì nữa ?
Tôi nói rất hợp tình hợp lý, rất gãy góc. Tôi tin rằng những người đang rảnh dỗi xem chúng tôi cãi nhau ở đây, cũng nghĩ giống như tôi.
Tai tôi lắng nghe tiếng tranh cãi của họ. Họ đang phân xử cho hai chúng tôi. Tôi thấy đa phần phụ nữ đều về phe anh ta, còn đàn ông về phe của tôi.
Tôi rất muốn cười, nhưng cười không nổi.
Trời ạ !
Thật không ngờ, đến lúc dầu sôi lửa bỏng này, họ còn có hứng thú để ý đến phái của mình. Tôi biết các quý ông nhất định rất ghen tị vẻ bề ngoài đẹp trai của anh ta nên bênh tôi. Còn các quý bà đang tim đập chân run, mặt đỏ như trái cà chua, mắt long lanh rực sáng và tràn đầy mơ mộng, tất nhiên sẽ về phe anh ta.
Từ xưa đến nay, trong những cuộc tranh cãi nảy lửa, con gái bao giờ cũng thắng con trai. Vì thế, trong khi tôi và anh ta im lặng nhìn nhau như kẻ thù, hai bên khán giả nam nữ xông vào trận chiến. Họ vênh mồm lên để tranh luận với nhau. Có người còn đưa ra những bằng chứng xác thực và rõ ràng cho rằng chính tôi là người đã va vào anh ta trước. Có người lại cho rằng anh ta mới là người gây ra lỗi trước. Ai cũng cho rằng mình đúng, nên cuộc cãi vã càng lúc càng lên cao.
Đứng nghe họ cãi nhau, tôi không nhịn được cười. Họ đúng là những con người rất dỗi hơi và đa sự. Không phải là việc của mình, họ cũng thích xen vào.
_Có chuyện gì thế ?
Một giọng nói sắc lạnh và trầm ổn vang lên. Tiếng giày “cồm cộp” khua trên nền gạch men, mùi nước hoa thoang thoảng bay trong không khí.
Khi nghe được giọng nói và ngửi được mùi nước hoa của hắn, tôi muốn co giò bỏ chạy.
Chúa ơi !
Chỉ vì tôi va phải tên đáng ghét này, nên vẫn chưa thoát ra được khỏi đây. Hắn đã xuất hiện, tôi dù có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Việc xuất hiện hai chàng siêu anh tuấn và siêu đẹp trai ở đây, khiến cho tất cả mọi người được một trận kinh hô trong thầm lặng. Họ mắt tròn mắt dẹp nhìn hắn, ngay cả những bà cô già cũng không thể thoát khỏi được mị lực của hắn.
Nhìn họ, tôi thấy họ thật đáng thương. Nếu họ mà biết được tính cách thật của hắn, họ sẽ không còn nhìn hắn bằng ánh mắt si mê và ngưỡng mộ như thế nữa đâu.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, tôi thấy kết luận của mình chỉ đúng được một phần nhỏ. Người ta nói ác quỷ bao giờ cũng hấp dẫn người khác hơn thiên thần. Ác quỷ luôn làm những việc mà mọi người phải sợ hãi và khiếp đảm, nhưng cũng không kém phần phấn khích và sung sướng.
Hãy thử nghĩ đến những bộ phim nói về tình yêu của ma cà rồng mà xem. Tuy người đàn ông đó là quỷ hút máu, nhưng tất cả các cô gái đều ước mình có được một người tình giống như ông ta. Tình yêu luôn gắn liền với đam mê và tội lỗi. Đam mê càng nhiều thì đau khổ và tội lỗi càng lắm.
Đầu óc tôi lại đi hoang nữa rồi. Tôi đúng là người có sức tưởng tượng thật phong phú và đa dạng.
Mọi người tự động đứng dẹp sang hai bên. Hắn giống như một ông vua. Dù vẻ đẹp của hắn có khiến họ ước ao và ngưỡng mộ muốn được chiêm ngưỡng và chạm vào. Nhưng họ sợ sự lạnh lùng và lãnh khốc của hắn. Người ta sợ một kẻ có tính thâm trầm và khó đoán, hơn một kẻ suốt ngày nói như một con vẹt.
_Đức Hải ! Em lại đang quậy phá gì ở đây ?
Thấy hắn không chú ý gì đến mình, mà lại đi nói chuyện với anh ta. Tôi kinh ngạc mở to mặt nhìn anh ta chăm chú.
Đúng rồi ! Anh ta có đôi mắt giống hệt hắn. Tuy khuôn mặt có hơi khác hắn một chút, nhưng cả hai đều có chung một đặc điểm là họ đều có một vẻ đẹp hiếm có không dành cho con người. Anh ta nhất định là em trai của hắn.
Trên khóe môi đỏ như son của anh ta nở một nụ cười có thể khiến cho trái tim của các cô gái ở đây tan chảy trong vòng hai giây.
_Anh hai ! Không ngờ anh vẫn nhận ra em, dù em đã cải trang.
_Em làm gì ở đây ? Anh tưởng em đang ở Đài Loan ?
_Em sang đây thăm anh.
_Nói dối. Nếu em sang đây thăm anh, sao lại chờ đúng lúc anh quay trở về Đài Loan mới nói cho anh biết. Nếu anh không gặp em ở đây, chắc anh cũng không biết em đang ở Việt nam.
Đức Hải cười gượng.
_Anh đừng có lần nào em nói chuyện với anh, anh cũng phải lật tẩy hết mọi mánh khóe của em được không ?
_Nếu em đã biết không thể che đấu được anh, thì đừng nói dối.
Trong khi hai anh em đối đáp qua lại với nhau, tôi cũng đã hiểu được ít nhiều. Hóa ra anh chàng này đích thực là em trai của hắn. Cậu ta trốn sang đây để đi chơi, và bị hắn bắt gặp.
Khoan đã ! Hắn vừa nói gì cơ ? Về Đài Loan ? Không phải hắn sẽ đưa tôi sang Đài Loan với hắn chứ ? Nếu đó là quê hương của hắn, hắn mang tôi sang bên đó để làm gì ?
Tôi mù mờ không hiểu gì cả. Đầu tôi sắp nổ tung vì phải suy đoán hết vấn đề này đến vấn đề kia rồi.
Lợi dụng lúc hai anh em mải nói chuyện với nhau, tôi đi giật lùi. Sau khi đã cách họ khoảng một mét, tôi co giò chuẩn bị chạy.
Không cần quay đầu lại nhìn, hắn bảo tôi.
_Cô có muốn tôi đánh cô không ? Cô gây chuyện từ sáng đến giờ vẫn còn chưa đủ sao ?
Tôi tiu nghỉu đứng im một chỗ. Không còn cách nào khác, tôi đi lại gần hắn một cách không tự nguyện.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu như bị ai đó giật mất đồ ăn hay bị phạt không cho ăn cơm của tôi, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã co giãn một chút.
Còn tên sao chổi và oan gia kia lại há hốc mồm. Có lẽ anh chàng chưa bao giờ thấy ông anh trai lạnh lùng và khó tính của mình lại nói chuyện ôn nhu và có thể bỏ qua cho hành động làm càn của một nhân viên dưới quyền như tôi.
Nhìn vẻ mặt không dám tin của anh ta, tôi le lưỡi, làm mặt hề với anh ta.
Đầu tiên, anh ta sửng sốt, sau đó bật cười, anh ta cười rất tao nhã, rất có khí chất của một công tử quyền quý.
Tôi lắc đầu ca thán. Nhà giàu đúng là nhà giàu, dù có cười cũng khác người. Nếu tôi mà cũng giàu như họ, biết đâu tôi cũng khiến người khác phải quỳ rạp dưới chân tôi thì sao. Nghĩ đến đây, tôi lại tưởng tượng ra một núi tiền. Ôi ! Cảnh thật đẹp ! Thật mỹ lệ !
Thấy tôi vừa mơ mộng xa xôi, vừa cười ngơ ngẩn giống như con ngố. Hắn nghĩ rằng tôi đang bị thằng em trai có miệng lưỡi sắc như dao làm cho mất hết hồn vía, hắn xa xầm mặt, giọng hắn sắc lạnh.
_Cô còn đứng ở đó làm gì ? Còn không mau theo tôi lên máy bay.
Anh ta thích thú nhìn tôi, ánh mắt anh ta tràn đầy hứng thú. Hình như anh ta đã coi tôi là một con mồi cần phải săn đuổi và tán tỉnh.
Trong khi tôi căm tức và trừng mắt nhìn hắn, anh ta lôi giật tôi vào lòng. Tôi và hắn còn chưa kịp hiểu anh ta định làm gì, đôi môi của anh ta đã hôn phớt lên môi tôi.
Đứng ở bên cạnh, khuôn mặt của hắn xám ngoét, đôi mắt của hắn càng thêm âm u và sắc nhọn.
Mấy cô gái lúc nãy không dám ho he lên tiếng dù chỉ là những tiếng xì xầm nhỏ nhỏ, họ bị hơi lạnh toát ra từ cơ thể và ánh mắt hắn làm cho đóng băng. Đây là kiểu không rét mà run. Họ bị hắn dọa cho sợ chết khiếp.
Tôi mím chặt môi, đôi guốc màu trắng của tôi xéo mạnh lên chân anh ta.
Anh ta nhăn nhó kêu đau, anh ta đành phải buông tôi ra. Sống ở trên đời này, tôi ghét nhất mấy trò trêu hoa nghẹo nguyệt trước mặt bàn dân thiên hạ. Xốc gọn túi sách lên vai, tôi dơ nắm đấm lên.
_Bốp !
Một quả đấm bay thẳng vào mặt anh ta. Tuy không đến nỗi đánh anh ta ngã bật về phía sau nhưng cũng đủ khiến anh ta sưng một bên mép.
Đánh anh ta xong, tôi nghe được tiếng hô bật ra từ trong cổ họng của mấy cô gái, và tiếng huýt sáo nho nhỏ của mấy chàng trai.
Trước khi quay người bỏ đi, tôi còn hung hăng tặng cho anh ta một cú giẵm vào chân.
Hừ ! Đừng tưởng tôi là một con bé mồ côi, tứ cô vô thân thì muốn làm gì thì làm. Mặc kệ các người giàu có hay đẹp trai, nhưng động vào tôi là không xong.
Hắn không liếc mắt nhìn em trai hắn, hắn đi bên cạnh tôi.
Tôi còn bị sự tức giận và phẫn nộ chi phối, nên không chú ý đến khuôn mặt và ánh mắt kì lạ của hắn khi nhìn tôi. Hình như hắn còn mỉm cười.
Nếu tôi bắt gặp nụ cười của hắn lúc này, tôi sẽ thấy rằng ánh mặt trời tuy có đẹp, có rực rỡ nhưng không thể so sánh được với nụ cười và ánh mắt hắn.
Tôi vừa đi vừa nhìn xuống đất, nên suýt chút nữa va vào hai người đàn ông người Mỹ. Hắn vội nắm lấy cánh tay phải của tôi, sau đó kéo tôi đứng sang một bên. Tôi hốt hoảng vội ngẩng mặt lên nhìn hắn. Bắt gặp ánh mắt đen sâu thăm thẳm của hắn, tôi vội quay mặt đi chỗ khác.
Nhìn bàn tay của hắn trên cánh tay phải của mình, tôi thấy hơi ngượng.
Hắn tự động buông tay của hắn xuống, hắn lững thững bỏ đi trước. Tôi đứng suy tư một lúc sau đó chạy theo hắn khi thấy đứng chờ mình.
Tôi là một cô gái nghịch ngợm và ương bướng. Tôi nợ hắn một lời xin lỗi, nợ hắn một hành động để trả ơn. Những gì mà tôi thiếu hắn, tôi sẽ trả. Nhưng hắn có thể để cho tôi sống yên được không ? Hắn bắt tôi đi theo hắn làm gì ? Tôi thật sự không thể giải thích được lý do vì sao hắn lại làm thế ?
Không thể trốn thoát, tôi chỉ biết ngoan ngoãn đi theo hắn.
Đi được một đoạn; cậu em trai chết tiệt của hắn, mang khuôn mặt hình sự nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, đã đuổi kịp hai chúng tôi. Hình như anh ta cũng muốn đi cùng tôi và hắn.
Không phải chứ ? Tại sao số của tôi lại xui xẻo thế này ? Đi cùng với hắn tôi đã mệt mỏi và khó chịu lắm rồi. Nay lại thêm tên công tử phóng đãng và ăn chơi này, làm sao mà tôi chịu nổi.
Hu hu hu ! Có ai cứu tôi không ? Tôi muốn đi về ! Tôi muốn nhanh chóng biến mất ! Tôi muốn họ để cho tôi yên !
Nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ của tôi, miệng anh ta phun nọc độc.
_Cô bị đau bụng hả ? Nếu đau bụng quá hãy vào nhà vệ sinh đi.
Tôi nghiến răng trèo trẹo. Tay tôi muốn dơ lên đấm vỡ quai hàm anh ta, cho tên điên khùng này bớt nói những lời lẽ cay độc giống như một mụ đàn bà chanh chua đi.
Tôi muốn cãi nhau, muốn đánh cho anh ta một trận nhừ tử, nhưng ngẫm nghĩ lại, tính cách chanh chua và miệng lưỡi sắc sảo đã ăn sâu vào máu của anh ra rồi. Dù tôi có đánh anh ta cũng không có tác dụng gì. Thôi thì tôi hãy coi như điếc, coi như mù là xong.
Mở túi sách lấy một chiếc máy Ipod màu xanh lá cây, cài dây nghe nhạc vào tai, tôi bật máy.
Hành động lịch sự của tôi, khiến anh em hắn nhìn không rời mắt. Thấy họ nhìn mình bằng ánh mắt không dám tin, tôi nhún vai, tôi cười ngây thơ vô tội.
Hắn bị biểu hiện và cử chỉ trẻ con của tôi khiến cho phải cười thầm, ánh mắt không che dấu được những cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái. Còn tên công tử bột kia lại tức đến phát điên. Anh ta đành phải nén cục tức vào trong. Dù có muốn tiếp tục “ca”, nhưng “ca” cho ai nghe, chẳng lẽ lại “ca” cho hắn nghe. Hắn là một con người thâm trầm đáng sợ. Tôi nghĩ tên công tử bột kia sẽ không dám khiến hắn nổi giận lên đâu. Cuộc nói chuyện lúc nãy đã cho tôi thấy, Tên đó rất sợ hắn.
Do tôi, hắn và Tên kia không mang hành lý nên nhanh chóng được bảo vệ cho lên máy bay. Tôi không hiểu làm cách nào mà hắn có thể sắp xếp cho tôi và Tên kia lên máy bay mà không cần phải mua vé, và không cần phải làm thủ tục này nọ. Nhất định tôi phải đem thắc mắc này ra để hỏi hắn, nếu không tôi sẽ chết vì tò mò mất.
Ngồi trên khoang hạng nhất của máy bay, tôi mới biết hắn thật sự đưa tôi sang Đài Loan. Tôi thấy chuyến đi này không phải đi công tác, mà liên quan đến vấn đề gia đình và cá nhân của hắn thì đúng hơn.
Nếu hắn muốn tôi giúp hắn, hắn phải nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi biết. Đằng này, hắn không hề nói một câu gì cả. Tôi và hắn đi với nhau thế này, chẳng khác gì một đôi đang đi du lịch và hẹn hò yêu đương.
Ghế của tôi và ghế của hắn gần nhau, nên tôi cầu xin hắn đổi chỗ ngồi gần cửa sổ cho tôi. Tôi không muốn ngồi đây nhàm chán xem ti vi, hay đọc tạp chí, tôi muốn ngắm cảnh mây trời và khung cảnh ở bên dưới từ cửa sổ của máy bay.
Khoang hạng nhất của máy bay là nơi yên tĩnh và rất sang trọng. Mỗi người đều có một chiếc ghế ngồi được bọc lót đệm da làm bằng nhung. Ghế ở đây vừa dành để ngồi và cũng có thể ngả xuống về phía sau để ngủ. Trên bàn làm bằng gỗ ván mỏng có phục vụ thức ăn miễn phí. Lúc nãy do tôi đã ăn no rồi nên chỉ nhấm nháp một ít rượu trong ly.
Ngắm mãi cảnh mây trời cũng khiến tôi chán và buồn ngủ. Không có việc gì để làm tôi cầm remote tivi, tôi bật từ kênh này đến kênh kia, cuối cùng tôi dừng lại ở kênh Walt Disney. Tôi thích xem phim hoạt hình. Có thể tôi sống khô cứng chỉ biết đến công việc và đến tiền nhưng tôi rất yêu trẻ con. Tôi thường xuyên đọc sách báo thiếu nhi.
Tôi che miệng cười khúc khích khi xem bộ phim hoạt hình nói về chú chuột Mickey, và con vịt Donal.
Hắn không bỏ xót bất cứ một cử chỉ nào của tôi. Hắn vừa uống rượu vừa nhìn tôi. Còn Tên kia tặng cho tôi ánh mắt có thể thiêu chết một người trên giàn giáo.
Khi bắt gặp ánh mắt của Tên kia, tôi lừ mắt, tôi nghiến răng, tôi le lưỡi, tôi nhăn mũi.
Một loạt động tác của tôi khiến cho hắn ho sù sụ. Biểu hiện của Tên kia lại hoàn toàn ngược lại, Tên kia tức đến đỏ lừ cả mặt.
Tôi khoái trái làm mặt quỷ với Tên kia thêm mấy lần nữa.
Quay sang nhìn tôi, hắn bật cười. Có lẽ hắn đã bị những biểu hiện hết sức “dễ thương” của tôi làm cho tảng băng lâu năm trong hắn đã bị đẩy lùi. Hiện giờ hắn chỉ là một con người bình thường phải xem diễn viên nghiệp dư như tôi diễn những động tác hết sức vụng về và ngô nghê nên không thể kìm nén được tiếng cười bật ra từ trong cổ họng.
Nghe tiếng cười của hắn, tôi mở to mắt nhìn hắn. Trong vòng mười lăm giây, tôi đông cứng, tôi nín thở. Hắn đẹp quá ! Quyến rũ quá ! Chói sáng quá ! Cuối cùng tôi cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng nụ cười đẹp hơn cả thiên lý, đẹp hơn cả ánh dương chói lọi.
Mặt tôi đỏ bừng, còn trái tim đôi tôi đập “thình thịch” trong lồng ngực. Tôi nghĩ mình đang say, đang tan chảy.
Tên kia cũng bị tiếng cười của hắn làm cho kinh ngạc mở to mắt. Có lẽ Tên kia cũng không dám tin rằng anh trai của mình đang cười. Bao nhiêu lâu nay Tên kia chỉ thấy hắn thâm trầm, và lạnh lùng, khuôn mặt của hắn được ẩn dấu sâu dưới lớp sương mù nên ít ai đoán được tâm tư của hắn. Thế mà nay, hắn lại cười như một người vừa mới nhận được tin tức gì tốt lành và vui vẻ lắm.
Tên kia chuyển ánh mắt từ hắn sang tôi. Chắc Tên kia biết nhờ ai mà anh trai mình mới có thể cười, mới có thể tạm quên đi nỗi đau trong quá khứ của mình.
Ánh mắt và khuôn mặt của tôi lúc này giống hệt một sắc nữ. Mặt tôi đần ra, còn mắt tôi ngây dại nhìn hắn, nếu cộng thêm việc tôi chảy nước dãi vì thèm thuồng hắn, chắc chắn mọi người ở đây tưởng tôi bị bệnh dại.
Tên kia hừ lạnh nhìn tôi.
Tôi giật mình vội thu lại khuôn mặt ngây ngốc của mình. Tôi hung hăng trừng mắt với Tên kia. Tôi dơ nắm đấm lên. Ý tôi bảo Tên kia rằng, nếu mà dám trêu tức tôi nữa, đừng trách tôi không nể mặt.
Tên kia tặng cho tôi ánh mắt xem thường và tức tối.
Tôi và tên kia mắt to trừng mắt nhỏ, trông hai chúng tôi chẳng khác gì hai con chó con.
Ngồi ở giữa, hắn “e hèm” một tiếng. Tôi và tên kia mới thôi không giằng co nhau bằng cuộc chiến trừng mắt nữa.
_Anh mang con nhỏ đanh đá và chanh chua kia sang Đài Loan làm gì ?
Tên kia không thèm che dấu giọng nói và ánh mắt chán ghét dành cho tôi.
Sau khi tặng cho tên kia một cái nguýt dài hàng cây số, tôi cầm cuốn tạp chí lên để đọc.
Nhận được cái nguýt của tôi, tên kia tức xì khói. Tôi nghĩ nếu có thể bay qua người hắn, Tên kia nhất định sẽ xông lên đánh tôi.
Ha ha ha ! Tôi cười sung sướng. Xem ra chuyến đi này không tẻ nhạt một chút nào. Tôi chẳng những được đi khoang hạng nhất, được ăn ngon, còn tìm được một đối tượng để xả giận nữa.
Nhìn vẻ mặt cười khoái trá của tôi, hắn ho “khụ” lên vài tiếng. Công việc quản lý hai đứa trẻ con ham chơi, ham đánh nhau và cãi nhau như tôi và Tên kia, thật làm khó cho hắn.
_Anh trả lời em đi ! Tại sao anh lại mang cô ta theo ?
_Còn em, sao em không ở yên bên Đài Loan lo phát triển sự nghiệp làm diễn viên và ca sĩ của mình, em sang Việt nam làm gì ?
Nghe hắn nói, tôi mở to mắt nhìn Tên kia. Không phải chứ ? Tên công tử bột này cũng là diễn viên và ca sĩ sao ?
Gãi đầu, tôi cố nhớ lại xem tôi có từng tình cờ nghe ca sĩ hay diễn viên đóng phim nào giống Tên kia không ?
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi mới phát hiện ra hắn là ca sĩ và diễn viên Trương Đông Hải.
Chúa ơi ! Tại sao con phải gặp anh em trong gia đình một thần tượng là thế nào ?
Tôi ngó nghiêng xung quanh. Tôi tưởng mình đang ở trong một căn phòng khách sạn, bản năng chạy trốn trong tôi lại trỗi dậy.
Hành động quen thuộc và ngớ ngẩn của tôi, khiến hắn vừa buồn cười vừa bực mình.
_Cô định bỏ chạy đi đâu nữa ? Cô nên nhớ đây là máy bay, không phải ở nhà tôi. Nếu cô có muốn trốn khi nào đến nhà tôi, rồi hãy nghĩ đến điều đó. Nhưng mà tôi khuyên cô thật lòng, cô tốt nhất đừng nghĩ đến điều đó vì Đài Loan không phải là ở Việt nam. Sang bên đó cô không biết đường đi, cũng không có hộ chiếu, không có tiền, cô không quen biết ai, và cũng không biết nói tiếng Trung, nên tốt nhất cô ngoan ngoãn làm theo lời tôi.
Tôi căm tức nhìn hắn, lúc nãy tôi còn tán thưởng hắn, thì nay tôi hận không thể đánh hắn một trận.
_Anh không cần phải dạy bảo tôi. Đừng tưởng anh nói mấy lời hù dọa tinh thần yếu ớt của tôi thì tôi sẽ sợ anh. Có thể tôi không có gì cả, nhưng không phải là tôi không nói được tiếng Trung.
Hai anh em hắn nhìn tôi bằng ánh mắt không tin tưởng, họ nghĩ tôi đang nói dối.
Tôi cười lạnh, mắt tôi muốn ghim hai tên đàn ông nhà họ Trương lên thân máy bay cho họ biết thế nào là lễ độ. Sao họ dám bắt nạt và chèn ép một con bé như tôi ?
_Cô nói rằng cô có thể nói được tiếng Trung ?
_Đúng. Anh có gì thắc mắc sao ?
Trên môi hắn nở một nụ cười, ánh mắt hắn sáng chói.
Thêm một lần nữa, tôi lại không thể rời mắt khỏi hắn. Trái tim nhỏ bé của tôi lại đập “thình thịch”. Có lẽ tôi nhìn hắn quá khoa trương, nên Tên kia mới cười khẩy bảo tôi.
_Sao chúng ta không biến thời gian ngồi trên máy bay thành thời gian luyện ngôn ngữ đi nhỉ ?
Miệng tôi phun trào núi lửa.
_Đồ công tử kiêu ngạo ! Có giỏi thì anh nói đi !
Tên kia bị tôi làm cho tức hộc máu. Mặt Tên kia từ màu trắng đẹp như thiên sứ thành màu đỏ của than hồng.
Rất đẹp ! Rất mỹ lệ ! Tôi tán thưởng khen thầm.
Thấy nụ cười nhếch lên thành hình cánh hoa của tôi, khuôn mặt và ánh mắt lạnh như băng của hắn càng trở nên sâu.
_Đức Hải nói đúng, tốt nhất là hai chúng ta nên trao đổi với nhau bằng tiếng Trung. Tôi cũng muốn biết khả năng nói tiếng Trung của cô.
Tôi không có ý kiến gì, nên hắn bắt đầu nói chuyện và chào hỏi với tôi bằng mấy câu Tiếng Trung đơn giản. Dần dần, tôi và hắn nói chuyện về thời tiết và con người của đất nước Trung Hoa. Càng nói tôi càng hứng thú, nên đã quên đi sự tức giận và bực bội ban đầu.
Tên kia bị bỏ rơi. Ngoài ngồi nghe hai chúng tôi nói chuyện với nhau, Tên kia không còn lựa chọn nào khác. Thỉnh thoảng Tên kia cũng chen vào nói vài câu góp vui.
Tôi không biết là hắn có tán thưởng khả năng nói tiếng Trung của tôi không ? Nhưng mà khuôn mặt và ánh mắt hắn đã cho tôi biết rằng hắn đang rất vui. Thấy hắn vui vẻ, tôi cũng hài lòng và mãn nguyện. Tôi không biết vì sao tâm trạng và suy nghĩ của hắn lại ảnh hưởng đến mình, nhưng tôi thực sự không muốn hắn buồn và thất vọng về mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.