Chương 21
mysweetlovelyday
24/05/2013
Trong mắt của thằng bé, tôi đã mất hết hình tượng đạo mạo của một bà cô già
khó tính và tham tiền rồi. Tôi giờ chỉ là một hài tử mới lên ba tuổi,
khi trông thấy một chuyện gì đó quá mới lạ, và quá buồn cười, nên cười
như điên, cười mà quên mất mình năm nay đã 25, không phải là 8 hay 10
tuổi.
Thằng bé căm giận nhìn tôi, mắt nó nổi lửa, nó liền dơ tay lên tát vào mặt tôi. Thế đấy, đây đúng là cách giáo dục của mấy người lớn trong gia đình.
Tôi đã từng làm quen với những đứa trẻ còn hung dữ và đáng sợ hơn cả thằng bé này. Nói đùa, một con bé lớn lên trong tu viện, mỗi ngày phải chiến đấu với hơn 50 đứa trẻ, lại không hiểu tính của thằng bé này sao.
Trước khi thằng bé kịp tát trúng vào mặt tôi, tôi liền tóm ngay lấy tay nó. Tôi trầm giọng bảo nó.
_Em định đánh chị thật đấy à ? Em có biết hành động của em như thế là hỗn láo lắm không ?
Tôi ôm lấy ngang eo nó, tôi mặc kệ nó giãy giụa, tôi giữ nó thật chặt. Tay tôi dơ lên cao, tôi giả vờ làm mặt giận với nó.
_Chị phải đánh em, phải trừng phạt tội em dám láo lếu với chị. Em muốn chị đánh em vào mông, hay là vào lưng ?
Thằng bé “hừ” một tiếng, nó nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường và thách thức. Ý nó muốn bảo tôi rằng “Có giỏi thì cô cứ đánh đi ! Nếu tôi mà kêu lên một tiếng tôi nhất định không phải là người”
A ha ! Thằng bé này dũng cảm thật, rất đáng để khen ngợi.
Tôi định đánh vào mông nó, cho nó chừa tính cách ương bướng và không biết cách cư xử với người lớn đi. Nhưng lại nghĩ chắc thằng bé này đã được nuông chiều từ bé, nếu dùng roi vọt e rằng cũng không hay cho lắm, biết đâu roi vọt chỉ làm cho thằng bé thêm nhờn, và càng láo lếu hơn thì sao ? Suy nghĩ một chút tôi liền chuyển phương án tác chiến, thay vì đánh nó, tôi liền chọc vào nách nó.
_Để chị xem, em còn vênh mặt lên với chị được bao lâu ? Nói trước cho em biết, ngón nghề cù ni của chị đây rất là cao siêu, em chuẩn bị tinh thần đi.
Tôi liền lột giày đi vào chân của thằng bé.
Thằng bé biết tôi định làm gì, nó hét lên, nó cố sống cố chết giạy giũa và quẫy đạp lung tung. Tôi cố nén cười. Trẻ con thì vẫn là trẻ con, dù có cố ra mình là người lớn, cũng không thể giống được.
Hình ảnh nghịch ngợm của tôi và thằng bé lọt vào mắt hắn. Hắn đã đứng ở cửa nhà bếp rất lâu nhưng không có lên tiếng, hình như hắn muốn xem tôi định đối phó với thằng con trai ranh ma và không biết nghe lời của hắn như thế nào ?
Sau khi cởi bỏ được giày của thằng bé, tôi bắt đầu gãi nhẹ vào chân nó. Đầu tiên, nó còn cố nín không dám cười, nhưng ngay sau đó, nó cười ngặt ngẽo. Miệng tôi “phụt” ra một tiếng, tôi phải cố lắm mới tỏ ra nghiêm mặt để cho thằng bé biết là tôi đang tức giận.
_Buông ra ! Đồ bà cô điên !
Cuối cùng thằng bé cũng lên tiếng phản kích.
Thằng bé dám gọi tôi là bà cô điên ? Thằng bé láo lếu này, tôi mà không dạy bảo nó, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho nó.
Đặt thằng bé nằm úp trên gối mình, tôi phát nhẹ vào mông nó.
_Sao em dám mở miệng mắng chị hả ? Chị mặc dù hay cười đùa một tí, nhưng tuyệt đối không có điên.
_Đồ điên ! Cô là bà già điên !
Tôi nghiến răng nghiến lợi, tôi phát nhẹ thêm mấy cái vào mông nó.
_Không được phép gọi chị là bà cô điên.
_Đồ điên ! Đồ điên ! Đồ điên !
Thằng bé liên tiếp rủa tôi.
Tôi liền nhấc bổng nó lên giữa không trung. Miệng tôi cười toe tóe, mắt tôi nảy lửa.
_Em nói đúng rồi đó. Cứ rủa chị là bà cô điên nhiều vào, chị sẽ xử lý em. Em có biết để đối phó với một đứa trẻ hư và không biết nghe lời như em, chị sẽ làm gì không hả ?
Thằng bé khinh thường bảo tôi.
_Bà có thể làm được gì tôi ? Đánh tôi chắc ?
Tôi muốn khóc thét. Sao phong độ của tôi trước bọn trẻ lại giảm sút một các nghiêm trọng thế này ? Không được ! Tôi nhất định phải trấn chỉnh lại tinh thần. Thằng bé này chính là mục tiêu mà tôi muốn chinh phục.
Tôi đặt thằng bé xuống đất, hai tay tôi xoa vào nhau, tôi tặng cho thằng bé một nụ cười ghê rợn.
He he he ! Thằng nhóc kia ! Hãy đợi đấy, chị sẽ cho em biết tay.
Khi nhìn thấy nụ cười đáng sợ của tôi, thằng bé hơi rùng mình. Chắc giờ này cu cậu tưởng tôi bị điên thật.
Thằng bé hung hăng trầm mặt xuống, chân của nó dơ lên, nó lại định đánh tôi tiếp.
Tôi dễ dàng tóm được eo của nó, phát thêm cho nó hai cái tét vào mông nữa, tôi liền kéo ghế, sau đó đặt nó ngồi xuống.
_Em ngồi xuống ăn đi. Chị có việc cần giải quyết.
Tôi chạy lung tung khắp căn nhà bếp, tôi đang cố tìm một khe nẻ nào đó để chui qua. Ngồi trên bàn, thằng bé tròn xoe mắt nhìn tôi. Nếu như lúc nãy, nó nghĩ tôi bị điên bình thường, thì giờ nó coi tôi là một bệnh nhân tâm thần vừa mới trốn trại.
_Cô định bỏ đi đâu ?
Từ cửa bếp, hắn bước vào trong phòng.
Nghe giọng nói của hắn phát ra từ phía sau, tôi hoảng sợ nhảy dựng lên. Mặt tôi méo xệch, tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
_Không…không đi đâu cả. Tô chỉ đang ngắm nhìn và quan sát căn bếp của anh thôi.
Sự xuất hiện của hắn khiến thằng bé quay lại nhìn, nó chỉ nhìn lướt qua hắn, sau đó nó làm như hắn là không khí, nó không thèm chào cũng không bảo hắn câu nào. Cũng may tôi đã từng nghe hắn nhắc về mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai bố con hắn, nên tôi không lấy thế làm ngạc nhiên hay bất ngờ.
Tôi giờ lo cho mình còn chẳng xong, làm gì còn tâm trí để tìm cách giúp hai bố con hắn hòa hợp với nhau nữa.
_Cô nhìn từ bấy đến giờ mà vẫn chưa đủ sao ?
Tôi lúng túng gãi đầu, giọng tôi ấp úng như gà mắc tóc.
_Làm…làm sao mà đủ được. Căn bếp của anh đẹp như thế, tôi phải ngắm, phải nhìn cho đã mắt.
Hắn cười nhạt nhìn tôi.
_Nếu cô muốn nhìn, muốn ngắm thì cứ tiếp tục đi. Khi nào đã nhìn ngắm đủ rồi, thì hãy ngồi xuống ăn cơm.
Hắn tiến lại gần bàn ăn, kéo ghế, hắn ngồi xuống.
Tôi tặng cho hắn một cái nguýt, mắt tôi căm tức nhìn hắn.
Tên chết tiệt ! Tại sao hai bố con hắn lại giống nhau như thế ?
Mặc dù tôi thích những đứa trẻ dễ thương, nhưng thằng bé này khiến tính hiếu thắng và muốn chinh phục trong tôi trỗi dậy. Tôi giống như một người huấn luyện ngựa, còn thằng bé là một con ngựa non háu đá, một con ngựa non chưa trưởng thành. Là một cô gái ưa thử thách và mạo hiểm, tôi nhất định sẽ biến thằng nhóc trở thành một con ngựa thuần chủng.
Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, trên môi hắn nhếch lên thành một nụ cười. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Có lẽ khi chọn tôi làm người chăm sóc và trông nom thằng bé, hắn đã suy nghĩ và đắn đo rất lâu.
_Cô ngồi xuống ăn đi ! Sao cô vẫn còn đứng ở đấy ?
Không cần hắn phải mời lần thứ hai, tôi kéo ghế ngồi xuống.
Hắn ngồi cạnh thằng bé, còn tôi ngồi đối diện với bố con họ. Cầm lấy đũa, tôi bắt đầu gặp thức ăn. Mặc dù tôi là một kẻ ham ăn, một con heo ham ngủ, nhưng tôi ăn rất ít. Tôi giống như một kẻ háu đói khi nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, nhưng khi động đũa, tôi chỉ ăn đủ no.
Thằng bé tự gắp thức ăn, nó ăn uống rất điềm tĩnh. Nhìn cách nó ăn uống, tôi thấy nó chẳng khác gì một ông cụ non. Khi bắt gặp ánh mắt nhìn mình đầy đe dọa của thằng bé, tôi bĩu môi, sau đó làm mặt hề với nó. Thằng bé nghiến răng, mắt nó nổi lửa. Tôi cố gắng che dấu tiếng cười trong cổ họng. Tôi vừa ăn vừa chiến đấu bằng mắt trong thầm lặng với thằng bé.
Trên bàn có món chả nem. Tôi vừa đặt đũa định gắp, thằng bé liền chẹn ngay đũa không cho tôi gắp.
Tôi tức điên lên. Thắng bé ranh con này dám chọc giận tôi. Được lắm, nếu nó mà thích, thì tôi đây chiều.
Nó cố giữ đũa của tôi, tôi liền nhanh tay rút ra, sau đó giữ chặt lấy đôi đũa của nó. Tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, một đứa trẻ mới có 8 tuổi làm sao có thể đấu được một cô gái 25 tuổi đã trưởng thành như tôi. Nói đến đây, tôi thấy thật xấu hổ, tôi đang bắt nạt một đứa trẻ con.
Ngồi ở bên cạnh, hắn không nói một câu gì, hắn mặc cho hai chúng tôi đấu đá lẫn nhau. Hình như hắn muốn hai chúng tôi được tự nhiên làm quen, và hiểu tính cách của nhau hơn. Có lẽ tôi nên cảm ơn hắn. Nếu hắn mà lên tiếng nhắc nhở, chắc là tôi phải độn thổ vì xấu hổ mất.
Thằng bé mắm môi mắm mỏ nhưng không tài nào rút ra được khỏi đôi đũa mà tôi đang kẹp chặt. Tôi sợ thằng bé sẽ nổi khùng, sau đó đập đồ đạc hay hất bỏ thức ăn thì lại không hay, nên chỉ trêu đùa nó một chút, tôi liền thả cho đôi đũa của nó được tự do.
Thằng bé bị tôi hành động của tôi làm cho thương tổn đến lòng tự trọng, nó liền tìm đủ mọi cách để ăn thua đủ với tôi.
Tôi đọc được trong ánh mắt nó sự tức giận, và muốn trả thù. Tôi bắt đầu có hứng thú với thằng bé. Nó càng tỏ ra muốn tranh đấu với tôi, tôi càng muốn tiếp tục trêu đùa và chọc tức nó. Đã lâu rồi, tôi không còn được đùa giỡn với bọn trẻ, nên tôi cảm thấy nhớ chúng. Nay gặp được một thằng nhỏ dở dở ương ương thế này, tôi phải tận dụng mọi khả năng và cơ hội của mình để giáo huấn nó.
Giờ tôi và thằng bé là hai đứa trẻ con đang tranh giành thức ăn, còn hắn là một ông bố độc thân đang ngồi ăn với hai đứa con của mình. Tôi biết nếu tôi mà là một cô gái khác, họ tuyệt đối không hành động giống như tôi. Họ sẽ ăn uống nhỏ nhẹ, sẽ cắn răng chịu đựng tính cách ương bướng và láo lếu của thằng bé.
Nhưng tôi không phải là họ, tôi không muốn lấy lòng hắn, cũng không muốn chịu thua thằng bé, hay bỏ qua cho hành động vô phép tắc và không biết đến ai của thằng bé. Tôi nhất định phải dạy bảo nó, phải làm cho nó hiểu ra rằng trẻ con nên cử xử và hành động cho đúng với tính cách của trẻ con, đừng tưởng nó được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có thì không cần nể mặt ai.
Chiến đấu tranh giành thức ăn với thằng bé một hồi, tôi phải công nhận một điều là thằng bé này dai như đỉa và có sức chịu đựng rất cao. Nó dành hầu như toàn bộ thời gian trên bàn ăn, để tranh giành thức ăn với tôi. Tôi chỉ đùa vui với nó một lúc, sau đó tôi buông đũa đứng lên. Tôi không muốn làm khó thằng bé, cũng không muốn vì tôi nó phải nhịn ăn. Tôi hiểu đứa trẻ nào cũng cần phải có thời gian để dạy dỗ và cần từ từ nói cho nó biết, nó nên làm như thế nào mới là một đứa trẻ ngoan.
_Cô không ăn nữa sao ?
_Tôi no rồi. Anh và thằng bé cứ tiếp tục ăn đi. Tôi đi lên phòng.
_Cô có chắc là mình no rồi không ? Cô không cần phải lo cho thằng bé, lúc nữa nó đói nó lại ăn tiếp.
Tôi le lưỡi và cười với thằng bé.
_Tôi đã no thật rồi. Tôi không phải cố làm cao đâu.
Không muốn nói chuyện lôi thôi với hắn nữa. Tôi đi ra khỏi nhà bếp. Tôi định đi lên phòng, nhưng thấy chán khi phải đối diện với bốn bức tường và xem xim một mình. Tôi chuyển hướng từ đi lên lầu, sang mở cửa phòng khách, sau đó đi ra sân vườn.
Tuy sân vườn của hắn rất nhỏ, nhưng có đủ cây cảnh, hoa lá, có ghế ngồi, có xích đu, và một bể bơi.
Tôi chạy nhanh lại gần chiếc xích đu ở cuối sân vườn. Khom người tôi ngồi xuống, nhún chân, tôi bắt đầu đu dây, cảm giác mình đang bay thật tuyệt. Tôi ngước mắt nhìn lên trời. Từng đám mây trắng đang bay lơ lửng trên nền da trời trong xanh. Có nhiều lúc tôi ước mình có thể bay nhảy giống như một con chim. Tôi muốn đi du lịch khắp thế giới, muốn có thể tìm hiểu văn hóa và ngôn ngữ của những quốc gia khác nhau. Mặc dù tôi biết ước mơ quá xa vời và xa rời thực tiễn này, tôi sẽ không bao giờ thực hiện được, nhưng đã là con người, ai chẳng có ước mơ của riêng mình.
Đu dây chán, tôi đi dạo quanh bể bơi ở sân trước của căn biệt thự. Tôi sinh ra và lớn lên ở một nơi có sông, có núi, có đồng ruộng bao la, và có những cảnh đẹp hiếm có, nên ngay từ khi lên bảy tuổi, tôi đã biết bơi. Với một con bé suốt ngày tắm sông như tôi mà nói, chiếc bể bơi nhỏ xíu này của hắn không là gì cả.
Tôi đứng lặng ngắm nhìn những bông hoa, ngắm nhìn từng chiếc lá, tận hưởng cảm giác mát lạnh do gió thổi qua. Lúc này tôi có cảm giác mình đang ở quê nhà, đang đứng trên núi cao nhìn xuống một hồ nước trong xanh, cây cối tươi mát hiền hòa. Mỗi lần hòa mình vào thiên nhiên, bao nhiêu mệt mỏi và u uất trong tôi đều tan biến.
Tôi dang rộng hai tay sang hai bên, tôi đứng theo tư thế chuẩn bị muốn nhảy xuống bể bơi.
_Cô có thể bỏ bộ mặt tự mãn và buồn cười đấy đi được không ? Trông cô lúc này chẳng khác gì một kẻ không có gì cả, nhưng lại cố tỏ ra mình có mọi thứ và chuẩn bị uốn miệng lưỡi để nói dối.
Không cần phải mở mắt ra, tôi đã biết kẻ mà tôi căm ghét nhất, kẻ mà chiều tối hôm qua túm lấy cổ áo tôi để đánh tôi là ai.
Tên xấu xa ! Đồ độc ác ! Tại sao mới sáng sớm Tên kia lại đến đây làm gì ? Và tại sao vừa mới trông thấy mặt tôi, Tên kia lại dùng miệng lưỡi sắc như dao để rủa tôi ? Có lẽ tôi đã đoán đúng, Tên kia không phải là đàn ông mà là đàn bà. Vì chỉ có đàn bà, mới chanh chua và thù dai như thế ?
Hắn đã lừa tôi, hắn nói rằng em trai hắn không phải là người xấu và không bao giờ chấp vặt. Nhưng nhìn và nghe xem, là kẻ khốn kiếp nào đang đứng ở đây nhìn tôi bằng ánh mắt châm chọc, và dùng giọng nói của một tú bà ở kĩ viện thế này ?
Lúc nãy, tôi vừa mới cãi nhau và gây chiến với thằng bé, nên lúc này lòng tôi đã nguội lạnh, tôi không muốn đấu lý và vênh mồm lên để ăn thua đủ với Tên kia nữa. Tôi mặc kệ Tên kia muốn nói gì thì nói, tôi chỉ mong Tên kia để cho tôi yên.
Tên kia thấy tôi im lặng không trả lời, cũng không thèm nhìn mình đến lấy một cái, Tên kia nổi xung lên.
_Cô bị điếc hay sao thế hả, hay là cô đang chán đời muốn tự sát ?
Tôi căm tức quay lại nhìn Tên kia. Sau khi tặng cho Tên kia một ánh mắt có thể găm hơn 5,000 lỗ trên người Tên kia, tôi mới tiếp tục nhìn về phía trước.
Tên kia bị hành động vô phép và không tôn trọng mình của tôi chọc cho nổi điên. Tên kia đi lại gần chỗ tôi đứng. Trong khi tôi chưa kịp kêu lên một tiếng nào, hay đá cho Tên kia vài cú, Tên kia đẩy tôi ngã xuống bể bơi.
Khi ngã xuống nước việc làm đầu tiên của tôi là vùng vẫy, nhưng tôi muốn trả đũa Tên kia. Nếu tôi mà không dọa cho Tên kia sợ chết khiếp, hay không thể kéo Tên kia xuống nước, tôi sẽ không cam lòng.
Tôi nín thở, sau đó để cho cơ thể mình chìm dần xuống đáy bể bơi, tay chân tôi quẫy đạp như một kẻ không hề biết bơi. Tôi dự định nếu Tên kia không nhảy xuống cứu tôi, tôi sẽ ngoi lên mặt nước sau đó sẽ tự bơi lên bờ. Tôi sẽ coi như số tôi xui xẻo khi vớ phải một tên thấy chết mà không cứu như Tên kia và kể từ nay tôi sẽ không thèm nhìn mặt Tên kia nữa.
Còn nếu Tên kia nhảy xuống cứu tôi. Tôi sẽ bơi lên bờ cho thật lẹ, sau đó đứng ở trên bờ để cười đểu Tên kia. Đã có chủ ý ở trong đầu, tôi cứ thế mà làm theo.
Nhưng hình như ông Trời không chiều lòng tôi thì phải. Tôi chưa kịp thực hiện được ý định “cao đẹp” của mình, hắn đã nhảy xuống bể bơi để cứu tôi lên.
Tôi không biết nên khóc hay là nên cười. Tôi muốn mở miệng trách mắng hắn vì đã phá hỏng kế hoạch hạ nhục Tên kia của mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trầm trọng và hốt hoảng của hắn khi nhảy xuống cứu mình, tôi lại không dám mở miệng ra để nói một câu gì cả. Tôi dựa đầu vào ngực hắn, tôi thực sự rất cảm động và muốn khóc. Từ khi gặp hắn, tôi mặc dù gặp họa nhiều hơn, nhưng lần nào hắn cũng cứu tôi.
Tôi đã trót đóng kịch là mình không biết bơi, nên đành phải đóng cho trọn hết vai diễn của mình.
Hắn đặt tôi ngồi trên nền gạch ở trong sân. Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy lo lắng, và thương xót.
_Cô thấy trong người thế nào ?
Tôi ho sặc sụa. Vì hắn đột nhiên nhảy xuống cứu tôi, tôi quá kinh hoàng nên đã mở miệng, thành ra nước trong bể bơi tràn vào mũi và cổ họng, khiến tôi bị sặc suýt chết. Lúc này tôi rất muốn quát ầm lên. Chết tiệt ! Hắn có thể hiểu tôi một chút được không ? Tôi đâu có muốn hắn cứu tôi. Hu hu hu ! Tôi ghét hắn ! Hắn là một tên ngu ngốc, một tên đầu gỗ.
Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi để cho tôi thuận khí. Tôi ho mất một lúc lâu mới dừng lại. Người tôi và người hắn ướt nhẹp. Việc hai người quần áo dính sát vào người, ôm nhau trước mặt Tên kia, thằng bé, và mấy người làm trong nhà thật không hay ho một chút nào. Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Chống tay xuống đất, tôi cố gắng đứng lên.
Tên kia bối rối nhìn tôi, hình như Tên kia không dám tin là tôi không hề biết bơi. Khi nhìn thấy ánh mắt không mấy tự nhiên của Tên kia dành cho mình, tôi nghĩ chắc là Tên kia cũng không muốn tôi bị chết chìm ở trong bể bơi.
Hắn đỡ lấy thân hình lảo đảo của tôi. Hắn nhìn em trai bằng ánh mắt cảnh cáo và nghiêm khắc, hắn nhẹ nhàng bảo tôi.
_Để tôi đưa cô lên lầu thay quần áo.
Tôi lắc đầu đáp.
_Không cần đâu. Tôi có thể tự đi được.
Đi qua Tên kia, tôi nhìn Tên kia bằng ánh mắt chán ghét và phẫn nộ. Tôi không cần biết là Tên kia có phải là người xấu hay không ? Nhưng những gì mà Tên kia gây ra cho tôi, tôi tuyệt đối không tha thứ.
Sống ở trên đời này 25 năm, tôi cứ tưởng rằng chỉ có dân giang hồ và đầu gấu mới đánh và hành hạ phự nữ, không ngờ một minh tinh nổi tiếng, một người phong độ hào hoa như Tên kia cũng có thể xuống tay được với tôi.
Tôi lắc đầu thở dài, có lẽ tôi đã chọc người không nên chọc. Tên kia không chỉ có tính chanh chua như đàn bà, mà còn hung dữ hơn cả dân giang hồ. Từ lần sau tốt nhất tôi nên tránh xa Tên kia xa một chút cho an toàn. Tôi không muốn cái mạng nhỏ bé của mình chết trong tay Tên kia.
Lên lầu, mở cửa phòng ngủ mà hắn cho người dọn dẹp và trang trí cho tôi, tôi mở tủ quần áo. Tôi lục tung gần như hết tất cả quần áo trong tủ để tìm một bồ đồ phù hợp với mình. Sau khi lục lọi một hồi, tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, tôi không biết nên mặc bộ đồ nào. Tâm trí tôi lúc này đang hoảng loạn, nên không thể suy nghĩ được gì.
Nếu quần áo là do tôi chọn, tôi mua, tôi sẽ rất dễ dàng lấy ngay được một bộ để mặc ở nhà, mà không cần suy nghĩ đến hai giây, nhưng đây là do hắn nhờ người mua cho tôi. Tôi thấy quần áo trong tủ, cái thì tối quá, cái thì sặc sỡ quá. Tôi vò đầu bứt tóc. Rút cuộc tôi nên chọn bộ nào ?
Chị giúp việc thấy tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, bộ quần áo ướt trên người vẫn chưa thay, chị vội ngồi xuống bên cạnh tôi.
_Cô đang tìm gì thế ? Sao cô không đi thay quần áo đi ?
Tôi ngước mặt nhìn chị, mặt tôi mếu như sắp khóc.
_Em không biết mặc bộ đồ nào cả.
Chị giúp việc không nhịn được cười. Có lẽ chị chưa từng gặp một cô gái nào ngớ ngẩn và đơn thuần như tôi. Cả một tủ quần áo thời trang mà bao nhiêu cô gái mơ ước đều không có được, thế mà tôi lại không biết chọn bộ đồ nào để mặc.
Có lẽ biết tôi không nói đùa, nên chị giúp tôi chọn đồ. Sau năm phút, chị đưa cho tôi một bộ quần áo.
Tôi vội cầm lên xem. Khi nhìn kĩ chiếc váy maxi làm bằng ren in hình những cánh hoa hồng trên thân váy dài đến ngang bắp chân, tôi nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, tôi lùi ra xa mấy mét, tôi ném trả chiếc váy hiệu maxi hở cổ và hở vai cho chị, tay tôi xua lia lịa.
_Em tuyệt đối không mặc đâu. Bộ quần áo vét màu trắng mà em thay tối hôm qua đã khô chưa hả chị ? Em muốn mặc.
Đứng ở ngoài cửa phòng, hắn thiếu kiên nhẫn bảo tôi.
_Cô định mặc bộ quần áo ướt trên người đến bao giờ nữa ? Cô muốn bị cảm lạnh đúng không ?
_Á..á…á !
Thêm một lần nữa, hắn lại dọa cho tôi nhảy dựng. Tôi căm phẫn nhìn ra hướng cửa. Hu hu hu ! Tôi muốn khóc thét ! Tại sao mọi người đều gần như là tập trung hết ở đây ? Việc tôi mặc quần áo ướt, việc tôi vò đầu bứt tóc vì chọn lựa quần áo thì liên quan gì đến họ ? Sao nhà họ Trương này lại dỗi hơi như thế ?
Hắn nhìn ánh mắt trừng trừng và tức giận của tôi, lúc này hắn mới quay lại về phía sau lưng. Nhìn thấy thằng em trai đang ung dung đút hai tay vào túi quần, và mắt chế giễu nhìn tôi, hắn lạnh lùng ra lệnh.
_Tất cả mọi người lui xuống đi, hãy để cho cô ấy được nghỉ ngơi.
Tên kia nhếch mép nhìn tôi từ đầu xuống chân.
_Thân người khẳng khiu của cô sắp bị gió thổi bay rồi. Cô nên nhanh chóng thay quần áo đi thôi.
Tôi quá xấu hổ ! Trong lòng tôi không ngừng gào thét ! Tôi muốn đập đầu vào bờ tường để tự sát. Tại sao họ thích mang tôi ra để làm trò hề cho họ thế ?
Tôi quá tức giận, nên chẳng cần quan tâm đến sở thích ăn mặc của mình là tuyệt đối không mặc váy nữa. Tôi lấy ngay chiếc váy hiệu maxi làm bằng ren trên tay chị giúp việc, sau đó chạy biến vào phòng tắm như một cơn lốc.
_Rầm !
Cánh cửa phòng bị tôi thô lỗ đóng lại. Lột bỏ bộ quần áo ướt ở trên người, tôi mặc chiếc váy hiệu maxi vào người.
Chiếc váy rất vừa với tôi. Mặc váy cho tôi cảm giác cơ thể tôi là một dòng suối, tôi đang uốn lượt và đang trôi đi.
Lần đầu tiên mặc váy nên tôi thấy hơi kì quái và lạ lẫm. Soi mình trong gương, mắt tôi tròn xoe, còn miệng tôi hết há ra rồi lại ngậm vào. Chiếc váy có viền đen ở ngang ngực, có hai dây đeo giống như áo hai giây, có chít eo hình một cái nơ màu đen ở giữa. Vì dáng tôi mảnh khảnh, mặt tôi lại giống như búp bê, nên khi mặc bộ váy maxi có in những bông hoa mềm mại màu tím và màu trắng này, tôi giống hệt như một nữ chúa của biển xanh.
Thay quần áo xong, tôi thập thò trước cửa, mắt tôi ngó ngược ngó xuôi. Sau khi xác định được rằng, họ đã bỏ đi hết, tôi mới dám bước ra khỏi phòng tắm.
Chị giúp việc đang lau sàn nhà. Nghe thấy tiếng động do bàn chân tôi bước trên sàn nhà tạo nên, chị ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Nhìn đôi mắt ngơ ngác, và chiếc miệng anh đào há hốc của chị, tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Dưới ánh mắt kinh ngạc và sững sờ của chị, tôi muốn chạy ngay vào phòng tắm, và thay chiếc váy hiệu maxi này ra.
Mái tóc tôi vẫn còn ướt nên nước nhỏ giọt xuống cổ. Chị vội buông cây chổi, chị xông đến nắm lấy tay tôi, chị lôi tôi đến gần bàn trang điểm, chị ấn tôi ngồi xuống ghế.
Một loạt động tác của chị khiến tôi choáng váng. Trong khi tôi vẫn còn chưa hiểu gì, chị liền lấy một cái máy sấy tóc ở trong tủ, chị bắt đầu sấy tóc cho tôi.
Tôi rất biết ơn chị. Mặc dù tôi và chị chỉ vừa mới gặp mặt nhau, và không quen biết nhiều nhưng chị đối xử với tôi thật tốt.
Sau khi sấy tóc khô cho tôi. Tôi tưởng như thế là xong, nào ngờ chị ngắm nghía khuôn mặt tôi thật kĩ, làm tôi càng thêm lúng túng và ngượng ngùng.
Chị vuốt mái tóc tơ màu đen mềm mượt dài đến ngang vai của tôi, chị vừa cười vừa nhìn khuôn mặt tôi trong gương.
_Trông em thật giống như một con búp bê. Để chị chỉnh sửa lại mái tóc cho em.
Tôi vội lắc đầu quầy quậy.
_Không cần đâu chị. Em để tóc dài tự nhiên như thế này là được rồi.
Tôi vừa mới mở miệng nói xong. “Cạch” cánh cửa mở ra. Một chị giúp việc nữa bước vào phòng. Nhìn chị tôi có cảm giác như đang nhìn thấy một cô gái phơi quá nhiều nắng và gió nên nước da của chị mang màu bánh mật, trông chị thật khỏe mạnh.
_Cậu đang làm gì thế ?
_Mình đang định uốn tóc cho cô gái này.
Chị có nước da bánh mật bước lại gần tôi. Ngắm tôi một chút, chị gật đầu.
_Cậu nói đúng. Nếu cô ấy mà uốn tóc sẽ rất đẹp và phù hợp với chiếc váy đang mặc ở trên người.
Hai cô gái người đối người đáp, họ bỏ rơi tôi, họ coi tôi không phải là nhân vật chính mà họ đang nói đến.
Nói là làm, sau khi thảo luận xong, họ lục tìm một máy uốn tóc màu hồng nhạt ở trong tủ đựng đồ. Cắm vào ổ điện, họ bắt đầu uốn tóc cho tôi. Tôi sợ hãi định đứng lên, nhưng chị giúp việc có nước da bánh mật vội giữ lấy hai vai của tôi, chị mỉm cười trấn an tôi.
_Sẽ không lâu đâu, em chịu khó ngồi chờ thêm một lúc nữa.
Tôi nhăn nhó bảo chị.
_Em không muốn uốn tóc, em muốn để tự nhiên.
_Chị biết, nhưng nhiều khi cũng nên thay đổi kiểu tóc cho phù hợp với khuôn mặt và chiếc váy mà em đang mặc.
Bất chấp sự phản đối của tôi, hai chị một tiếp tục công việc cải tạo vóc dáng và vẻ bề ngoài cho tôi, còn người kia nói chuyện và khuyên bảo tôi.
Cuối cùng sau hơn hai mươi phút, tôi đã có một mái tóc bù xù như một con nhím. Khi nhìn thấy hình ảnh mới của mình trong gương, tôi muốn gào thét, mặt tôi méo xệch. Hu hu hu ! Còn đâu hình ảnh của một nữ nhân viên chín chắn và trưởng thành của tôi nữa. Giờ đây tôi đã trở thành một con búp bê đúng nghĩa.
Mỗi lần tôi bối rối, hay gặp vấn đề gì khó giả quyết, tôi lại vò đầu bứt tóc theo thói quen. Chị giúp việc có chiếc miệng anh đào vội giữ tay tôi lại.
_Nếu em động vào tóc bây giờ, em sẽ làm hỏng nếp uống tóc, và sẽ làm cho tóc bị gãy vì vẫn còn chưa hết ma sát do máy uốn tóc tạo nên.
_Không được. Em không chịu mặc chiếc váy kì quái và mang mái tóc tổ quạ này cho mọi người xem đâu. Họ sẽ cười em thối mũi.
Chị giúp việc có nước da bánh mật phì cười khi thấy cử chỉ trẻ con và đáng yêu của tôi.
_Em đừng nói lung tung. Trông em rất xinh xắn, và dễ thương. Em có biết có nhiều cô gái ước mơ có khuôn mặt đẹp như búp bê, và nước da trắng mịn như men sứ của em không hả ?
Tôi lại chẳng thấy may mắn như lời chị nói một chút nào. Tôi chỉ thấy mình gặp xui xẻo và rắc rối vì khuôn mặt giống búp bê thì có.
Còn nhớ khi tôi học đại học, tôi đi xin việc làm thêm, chỉ vì tôi trông quá giống trẻ con nên sau khi nhìn vào hồ sơ xin việc của tôi, không người chủ nào dám tin là tôi đang học đại học và tôi đã đủ tuổi để trở thành một công dân, họ luôn cho rằng tôi khai man tuổi để đi làm, hậu quả là tôi phải trả lời vô số câu hỏi của họ, phải cho họ xem CMND, và thẻ sinh viên của mình, họ mới tin tưởng tôi.
Nhắc lại thời gian ấy, đến giờ tôi vẫn còn bực mình và tức giận.
Hai chị giúp việc đẩy tôi ra khỏi phòng.
_Em mau xuống dưới nhà dưới đi, ông chủ đang chờ em ở dưới đấy.
Tôi cố bám chặt lấy cánh cửa phòng.
_Em không đi. Em chỉ đi khi em thay bỏ chiếc váy này ra khỏi người, và lấy lại mái tóc suôn thẳng của mình.
_Em đừng ương bướng nữa. Em mặc chiếc váy này rất đẹp, rất phù hợp với mái tóc uốn ở trên đầu.
_Không ! Em phải thay ra ! Hai chị mau tránh ra để em đi thay quần áo !
Cảnh hai người đẩy tôi ra khỏi phòng, còn một người cố sống cố chết để xông vào phòng là tôi đây đã tạo nên những âm thanh, và những cuộc hội thoại và đối đáp có một không hai.
Thêm một lần nữa, hắn và Tên kia, thêm cả thằng bé lại đi lên lầu.
_Cô quậy đã đủ chưa hả ? Nếu đủ rồi còn không mau đi xuống !
Tôi quay lại nhìn hắn, mắt tôi căm tức nhìn hắn, tôi muốn băm hắn thành hàng trăm hàng nghìn mảnh. Sao lúc nào hắn cũng dám nói với tôi bằng giọng của một bề trên dành cho một kẻ bề dưới như tôi.
Tôi không biết hình ảnh của tôi lúc này trông như thế nào, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt sững sờ và khuôn mặt ngơ ngẩn của hắn khi tôi quay lại nhìn hắn.
Tôi hốt hoảng vội đi giật lùi, mặt tôi phút chốc đỏ bừng như than hồng. Xong rồi ! Hắn đã nhìn thấy tôi mặc váy, còn mái tóc uốn quăn nữa chứ ? Hu hu hu ! Tôi muốn độn thổ, muốn chui xuống đật, muốn biến mất. Có ai cứu tôi không ? Tôi không muốn làm trò hề cho họ.
Lợi dụng sự lơ đãng của tôi, hai chị giúp việc liền đẩy tôi tiến về phía trước. Sức mạnh của họ đã khiến một con bé con mảnh khảnh như tôi lao đi với tốc độ của tên bắn. Tôi muốn khóc thét. Tại sao họ luôn dùng bạo lực để đối xử với tôi thế này ?
Hắn nhanh tay ôm lấy tôi vào lòng. Tôi bất chấp tất cả mọi người đang có mặt ở đây, tôi túm lấy cổ áo của hắn, tôi hét ầm lên.
_Tôi muốn đi về nhà ! Anh có nghe tôi nói gì không hả ? Tôi muốn đi về nhà ngay lập tức, tôi không còn muốn ở đây nữa.
Nếu trên đời này có một kẻ vô ơn, và không biết điều thì người đó chính là tôi.
Hắn nhìn thẳng vào mặt tôi, mặt hắn xa xầm xuống, đôi mặt lạnh lẽo của hắn xuyên thấu tôi.
_Tốt nhất là cô đừng quậy phá thêm nữa, nếu không dù có phải dùng roi để đánh vào mông cô, tôi cũng không buông tha cho cô.
Mặt tôi đỏ rực như dung nham, tôi nghĩ mọi người trong gia đình này có thể tiết kiệm ga bằng cách dùng chính nhiệt độ trong cơ thể tôi để nướng chín đồ ăn.
Đồ xấu xa ! Đồ ngu ngốc ! Sao hắn dám làm bẽ mặt tôi với mọi người xung quanh thế này ? Tôi muốn giết hắn, đánh hắn, vả vào miệng hắn, dùng băng dính dán chặt vào miệng hắn để hắn không bao giờ nói được nữa.
Những tiếng cười khúc khích nổi lên. Tôi nghe được tiếng “hừ” lạnh của Tên kia, và nhìn thấy được ánh mắt xem thường của thằng bé, hình như thằng bé đã thực sự coi tôi là một bà cô điên.
Lúc này, tôi mới ý thức được hành động vô duyên của mình. Tôi đang đứng sát vào người hắn, chân tôi kiễng lên, hai tay tôi nắm chặt lấy cổ áo hắn. Tôi sợ hãi vội buông cổ áo của hắn ra, tôi đi giật lùi từng bước, tôi cười gượng gạo bảo hắn.
_Anh…anh đừng nóng. Tôi…tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ bị kích động nhất thời nên mới hành động một cách bộc phát thôi. Chắc anh cũng không trách tôi chứ đúng không ?
Ánh mắt hắn nhìn theo từng bước chân của tôi, mặt hắn ngày càng trầm xuống.
_Đừng đi nữa, cô sắp ngã xuống cầu thang rồi.
_Anh…anh nói gì ?
Tôi tưởng hắn chuẩn bị đánh mình, nên chới với ngã ngửa về phía sau.
Hắn và Tên kia chạy nhanh về phía tôi, cả hai đang cố gắng nắm lấy tay tôi.
Tôi hét lên thất thanh, nỗi sợ hãi tràn ngập trong tâm trí, bóng đen bủa vây lấy tôi, tôi tưởng rằng mình sắp chết.
Cầu thang nhà hắn có tất cả hơn hai mươi bậc. Nếu tôi lăn hết từng ngần ấy vòng, tôi không bị trấn thương sọ não, bị bong gân, bị gãy xương, cũng bị trấn thương nhẹ.
Hắn là người đứng gần tôi nhất, nên nhanh chóng ôm lấy tôi vào lòng. Tôi và hắn lăn từ trên đỉnh cầu thang xuống đến sàn nhà dưới tầng lầu.
Tôi không hiểu tại sao bản thân tôi lại hay gặp tai nạn như thế ? Tại sao kể từ lúc gặp hắn, tôi không có lúc nào được sống bình yên ? Phải chăng hắn là sao chổi của đời tôi, nên hắn hại tôi ra nông nỗi này ?
Tôi nằm đè lên người hắn. Tuy bị ngã từ trên cao xuống, và lăn hơn hai chục vòng nhưng tôi không thấy đau đớn lắm, có thể hắn đã đỡ và che chắn cho tôi, nên tôi mới tránh được những cú va đập không đáng có.
Hắn nằm im như chết, mắt nhắm nghiền.
Mặt tôi trắng bệch, nước mắt tuôn như mưa. Tôi tưởng hắn đã chết, nên trái tim tôi đau đớn như có ai đó đang giày xéo và giẵm nát. Suy nghĩ trong tôi hỗn loạn. Tôi không biết khi một người nào đó vĩnh viễn mất đi người thân yêu nhất của mình sẽ có cảm giác như thế nào ?
Còn tôi, tôi bỗng thấy thế giới xung quanh mình sụp đổ, thậm chí có cho tôi hết tất cả tiền bạc, và châu báu trên thế gian tôi cũng không cần. Khi hắn còn sống khỏe mạnh ở bên cạnh tôi, tôi ghét và hay nguyền rủa hắn, nhưng khi thấy hắn nằm im không nhúc nhích, tôi nghĩ rằng trái tim và linh hồn của mình cũng chết theo hắn.
Cảm giác đau đớn và thống khổ này không có bút mực nào có thể tả xiết. Tôi chưa từng nói tôi yêu hắn, cũng không muốn thừa nhận hắn quan trọng đối với tôi, nhưng nay tôi biết khi mất hắn, tôi sẽ mất hết tất cả niềm vui.
Tôi nắm lấy cổ áo của hắn, tôi gào khóc, tôi gọi tên hắn. Nước mắt tôi rơi trên mặt hắn.
Từ từ, hắn mở mắt ra nhìn tôi. Thấy tôi khóc đến thương tâm, hắn mệt mỏi bảo tôi.
_Cô có thể ngồi xuống được không ? Cả thân thể tôi đều đau nhức, giờ lại chịu thêm sức nặng của cô nữa, tôi không thở nổi.
Thấy hắn không có chết, cũng không bị làm sao, tôi sung sướng cười toe toét. Tôi sờ soạn khắp người hắn.
_Anh có bị làm sao không ? Có bị bong gân, có bị gãy xương, hay bị va đập vào đầu không ?
Mọi người đứng xung quanh lúc nãy còn lo lắng cho hắn, nhưng sau khi nhìn một loạt hành động “tự nhiên” và “vô tư” của tôi, họ đều không nhịn được cười.
Khuôn mặt quanh năm lạnh giá của giá của hắn, vì cử chỉ “sàm sỡ” của tôi, đã hơi ửng đỏ.
Nếu tôi mà biết được mọi người đang suy nghĩ ở trong đầu, tôi không chỉ đỏ mặt tía tai mà còn tìm ngay một chỗ nào đó rồi chui vào và vĩnh viễn không bao giờ ló đầu ra nhìn ai nữa.
_Tôi không sao. Cô đi xuống đi.
Tôi giật mình nhìn hình ảnh tôi đang ngồi trên bụng hắn, hai chân dạng sang hai bên. Mặt tôi từ mái mét, chuyển sang hình ảnh của một con tôm được luộc chín. Tôi đứng bật dậy như lò xo, vì quá ngượng và hấp tấp, nên tôi vướng vào chiếc áo thun màu xám đen của hắn, hậu quả tôi lại lao người về phía trước, lần này mục tiêu của tôi là Tên công tử bột chết tiệt kia !
Hoàn hảo ! Thật quá hoàn hảo ! Số tôi thật quá may mắn ! Tôi chẳng những được công tử lạnh như băng nhà họ Trương ôm, mà ngay cả tên nóng như lửa và có miệng lưỡi chanh chua kia đỡ lấy.
Tôi ngã đè lên ngực của Tên kia. Tôi đau đớn nhăn mặt. Tôi rất muốn bắc ngay một cái thang lên trời và hỏi ông tại sao lại bắt tôi chịu đủ mọi tai họa thế này ?
Vòng tay của Tên kia ôm chặt lấy tôi, trái tim Tên kia đập thật nhanh. Dựa vào lồng ngực rộng rãi và nam tính của Tên kia, tôi hoàn toàn không dám tin tưởng là Tên kia đã đỡ lấy tôi, và vừa cứu thoát tôi khỏi ngã một cú đau điếng.
Tôi nghĩ vì ơn cứu mạng này, tôi sẽ bỏ qua cho Tên kia chuyện đẩy tôi ngã xuống bể bơi lúc nãy.
Thằng bé căm giận nhìn tôi, mắt nó nổi lửa, nó liền dơ tay lên tát vào mặt tôi. Thế đấy, đây đúng là cách giáo dục của mấy người lớn trong gia đình.
Tôi đã từng làm quen với những đứa trẻ còn hung dữ và đáng sợ hơn cả thằng bé này. Nói đùa, một con bé lớn lên trong tu viện, mỗi ngày phải chiến đấu với hơn 50 đứa trẻ, lại không hiểu tính của thằng bé này sao.
Trước khi thằng bé kịp tát trúng vào mặt tôi, tôi liền tóm ngay lấy tay nó. Tôi trầm giọng bảo nó.
_Em định đánh chị thật đấy à ? Em có biết hành động của em như thế là hỗn láo lắm không ?
Tôi ôm lấy ngang eo nó, tôi mặc kệ nó giãy giụa, tôi giữ nó thật chặt. Tay tôi dơ lên cao, tôi giả vờ làm mặt giận với nó.
_Chị phải đánh em, phải trừng phạt tội em dám láo lếu với chị. Em muốn chị đánh em vào mông, hay là vào lưng ?
Thằng bé “hừ” một tiếng, nó nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường và thách thức. Ý nó muốn bảo tôi rằng “Có giỏi thì cô cứ đánh đi ! Nếu tôi mà kêu lên một tiếng tôi nhất định không phải là người”
A ha ! Thằng bé này dũng cảm thật, rất đáng để khen ngợi.
Tôi định đánh vào mông nó, cho nó chừa tính cách ương bướng và không biết cách cư xử với người lớn đi. Nhưng lại nghĩ chắc thằng bé này đã được nuông chiều từ bé, nếu dùng roi vọt e rằng cũng không hay cho lắm, biết đâu roi vọt chỉ làm cho thằng bé thêm nhờn, và càng láo lếu hơn thì sao ? Suy nghĩ một chút tôi liền chuyển phương án tác chiến, thay vì đánh nó, tôi liền chọc vào nách nó.
_Để chị xem, em còn vênh mặt lên với chị được bao lâu ? Nói trước cho em biết, ngón nghề cù ni của chị đây rất là cao siêu, em chuẩn bị tinh thần đi.
Tôi liền lột giày đi vào chân của thằng bé.
Thằng bé biết tôi định làm gì, nó hét lên, nó cố sống cố chết giạy giũa và quẫy đạp lung tung. Tôi cố nén cười. Trẻ con thì vẫn là trẻ con, dù có cố ra mình là người lớn, cũng không thể giống được.
Hình ảnh nghịch ngợm của tôi và thằng bé lọt vào mắt hắn. Hắn đã đứng ở cửa nhà bếp rất lâu nhưng không có lên tiếng, hình như hắn muốn xem tôi định đối phó với thằng con trai ranh ma và không biết nghe lời của hắn như thế nào ?
Sau khi cởi bỏ được giày của thằng bé, tôi bắt đầu gãi nhẹ vào chân nó. Đầu tiên, nó còn cố nín không dám cười, nhưng ngay sau đó, nó cười ngặt ngẽo. Miệng tôi “phụt” ra một tiếng, tôi phải cố lắm mới tỏ ra nghiêm mặt để cho thằng bé biết là tôi đang tức giận.
_Buông ra ! Đồ bà cô điên !
Cuối cùng thằng bé cũng lên tiếng phản kích.
Thằng bé dám gọi tôi là bà cô điên ? Thằng bé láo lếu này, tôi mà không dạy bảo nó, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho nó.
Đặt thằng bé nằm úp trên gối mình, tôi phát nhẹ vào mông nó.
_Sao em dám mở miệng mắng chị hả ? Chị mặc dù hay cười đùa một tí, nhưng tuyệt đối không có điên.
_Đồ điên ! Cô là bà già điên !
Tôi nghiến răng nghiến lợi, tôi phát nhẹ thêm mấy cái vào mông nó.
_Không được phép gọi chị là bà cô điên.
_Đồ điên ! Đồ điên ! Đồ điên !
Thằng bé liên tiếp rủa tôi.
Tôi liền nhấc bổng nó lên giữa không trung. Miệng tôi cười toe tóe, mắt tôi nảy lửa.
_Em nói đúng rồi đó. Cứ rủa chị là bà cô điên nhiều vào, chị sẽ xử lý em. Em có biết để đối phó với một đứa trẻ hư và không biết nghe lời như em, chị sẽ làm gì không hả ?
Thằng bé khinh thường bảo tôi.
_Bà có thể làm được gì tôi ? Đánh tôi chắc ?
Tôi muốn khóc thét. Sao phong độ của tôi trước bọn trẻ lại giảm sút một các nghiêm trọng thế này ? Không được ! Tôi nhất định phải trấn chỉnh lại tinh thần. Thằng bé này chính là mục tiêu mà tôi muốn chinh phục.
Tôi đặt thằng bé xuống đất, hai tay tôi xoa vào nhau, tôi tặng cho thằng bé một nụ cười ghê rợn.
He he he ! Thằng nhóc kia ! Hãy đợi đấy, chị sẽ cho em biết tay.
Khi nhìn thấy nụ cười đáng sợ của tôi, thằng bé hơi rùng mình. Chắc giờ này cu cậu tưởng tôi bị điên thật.
Thằng bé hung hăng trầm mặt xuống, chân của nó dơ lên, nó lại định đánh tôi tiếp.
Tôi dễ dàng tóm được eo của nó, phát thêm cho nó hai cái tét vào mông nữa, tôi liền kéo ghế, sau đó đặt nó ngồi xuống.
_Em ngồi xuống ăn đi. Chị có việc cần giải quyết.
Tôi chạy lung tung khắp căn nhà bếp, tôi đang cố tìm một khe nẻ nào đó để chui qua. Ngồi trên bàn, thằng bé tròn xoe mắt nhìn tôi. Nếu như lúc nãy, nó nghĩ tôi bị điên bình thường, thì giờ nó coi tôi là một bệnh nhân tâm thần vừa mới trốn trại.
_Cô định bỏ đi đâu ?
Từ cửa bếp, hắn bước vào trong phòng.
Nghe giọng nói của hắn phát ra từ phía sau, tôi hoảng sợ nhảy dựng lên. Mặt tôi méo xệch, tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
_Không…không đi đâu cả. Tô chỉ đang ngắm nhìn và quan sát căn bếp của anh thôi.
Sự xuất hiện của hắn khiến thằng bé quay lại nhìn, nó chỉ nhìn lướt qua hắn, sau đó nó làm như hắn là không khí, nó không thèm chào cũng không bảo hắn câu nào. Cũng may tôi đã từng nghe hắn nhắc về mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai bố con hắn, nên tôi không lấy thế làm ngạc nhiên hay bất ngờ.
Tôi giờ lo cho mình còn chẳng xong, làm gì còn tâm trí để tìm cách giúp hai bố con hắn hòa hợp với nhau nữa.
_Cô nhìn từ bấy đến giờ mà vẫn chưa đủ sao ?
Tôi lúng túng gãi đầu, giọng tôi ấp úng như gà mắc tóc.
_Làm…làm sao mà đủ được. Căn bếp của anh đẹp như thế, tôi phải ngắm, phải nhìn cho đã mắt.
Hắn cười nhạt nhìn tôi.
_Nếu cô muốn nhìn, muốn ngắm thì cứ tiếp tục đi. Khi nào đã nhìn ngắm đủ rồi, thì hãy ngồi xuống ăn cơm.
Hắn tiến lại gần bàn ăn, kéo ghế, hắn ngồi xuống.
Tôi tặng cho hắn một cái nguýt, mắt tôi căm tức nhìn hắn.
Tên chết tiệt ! Tại sao hai bố con hắn lại giống nhau như thế ?
Mặc dù tôi thích những đứa trẻ dễ thương, nhưng thằng bé này khiến tính hiếu thắng và muốn chinh phục trong tôi trỗi dậy. Tôi giống như một người huấn luyện ngựa, còn thằng bé là một con ngựa non háu đá, một con ngựa non chưa trưởng thành. Là một cô gái ưa thử thách và mạo hiểm, tôi nhất định sẽ biến thằng nhóc trở thành một con ngựa thuần chủng.
Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, trên môi hắn nhếch lên thành một nụ cười. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Có lẽ khi chọn tôi làm người chăm sóc và trông nom thằng bé, hắn đã suy nghĩ và đắn đo rất lâu.
_Cô ngồi xuống ăn đi ! Sao cô vẫn còn đứng ở đấy ?
Không cần hắn phải mời lần thứ hai, tôi kéo ghế ngồi xuống.
Hắn ngồi cạnh thằng bé, còn tôi ngồi đối diện với bố con họ. Cầm lấy đũa, tôi bắt đầu gặp thức ăn. Mặc dù tôi là một kẻ ham ăn, một con heo ham ngủ, nhưng tôi ăn rất ít. Tôi giống như một kẻ háu đói khi nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, nhưng khi động đũa, tôi chỉ ăn đủ no.
Thằng bé tự gắp thức ăn, nó ăn uống rất điềm tĩnh. Nhìn cách nó ăn uống, tôi thấy nó chẳng khác gì một ông cụ non. Khi bắt gặp ánh mắt nhìn mình đầy đe dọa của thằng bé, tôi bĩu môi, sau đó làm mặt hề với nó. Thằng bé nghiến răng, mắt nó nổi lửa. Tôi cố gắng che dấu tiếng cười trong cổ họng. Tôi vừa ăn vừa chiến đấu bằng mắt trong thầm lặng với thằng bé.
Trên bàn có món chả nem. Tôi vừa đặt đũa định gắp, thằng bé liền chẹn ngay đũa không cho tôi gắp.
Tôi tức điên lên. Thắng bé ranh con này dám chọc giận tôi. Được lắm, nếu nó mà thích, thì tôi đây chiều.
Nó cố giữ đũa của tôi, tôi liền nhanh tay rút ra, sau đó giữ chặt lấy đôi đũa của nó. Tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, một đứa trẻ mới có 8 tuổi làm sao có thể đấu được một cô gái 25 tuổi đã trưởng thành như tôi. Nói đến đây, tôi thấy thật xấu hổ, tôi đang bắt nạt một đứa trẻ con.
Ngồi ở bên cạnh, hắn không nói một câu gì, hắn mặc cho hai chúng tôi đấu đá lẫn nhau. Hình như hắn muốn hai chúng tôi được tự nhiên làm quen, và hiểu tính cách của nhau hơn. Có lẽ tôi nên cảm ơn hắn. Nếu hắn mà lên tiếng nhắc nhở, chắc là tôi phải độn thổ vì xấu hổ mất.
Thằng bé mắm môi mắm mỏ nhưng không tài nào rút ra được khỏi đôi đũa mà tôi đang kẹp chặt. Tôi sợ thằng bé sẽ nổi khùng, sau đó đập đồ đạc hay hất bỏ thức ăn thì lại không hay, nên chỉ trêu đùa nó một chút, tôi liền thả cho đôi đũa của nó được tự do.
Thằng bé bị tôi hành động của tôi làm cho thương tổn đến lòng tự trọng, nó liền tìm đủ mọi cách để ăn thua đủ với tôi.
Tôi đọc được trong ánh mắt nó sự tức giận, và muốn trả thù. Tôi bắt đầu có hứng thú với thằng bé. Nó càng tỏ ra muốn tranh đấu với tôi, tôi càng muốn tiếp tục trêu đùa và chọc tức nó. Đã lâu rồi, tôi không còn được đùa giỡn với bọn trẻ, nên tôi cảm thấy nhớ chúng. Nay gặp được một thằng nhỏ dở dở ương ương thế này, tôi phải tận dụng mọi khả năng và cơ hội của mình để giáo huấn nó.
Giờ tôi và thằng bé là hai đứa trẻ con đang tranh giành thức ăn, còn hắn là một ông bố độc thân đang ngồi ăn với hai đứa con của mình. Tôi biết nếu tôi mà là một cô gái khác, họ tuyệt đối không hành động giống như tôi. Họ sẽ ăn uống nhỏ nhẹ, sẽ cắn răng chịu đựng tính cách ương bướng và láo lếu của thằng bé.
Nhưng tôi không phải là họ, tôi không muốn lấy lòng hắn, cũng không muốn chịu thua thằng bé, hay bỏ qua cho hành động vô phép tắc và không biết đến ai của thằng bé. Tôi nhất định phải dạy bảo nó, phải làm cho nó hiểu ra rằng trẻ con nên cử xử và hành động cho đúng với tính cách của trẻ con, đừng tưởng nó được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có thì không cần nể mặt ai.
Chiến đấu tranh giành thức ăn với thằng bé một hồi, tôi phải công nhận một điều là thằng bé này dai như đỉa và có sức chịu đựng rất cao. Nó dành hầu như toàn bộ thời gian trên bàn ăn, để tranh giành thức ăn với tôi. Tôi chỉ đùa vui với nó một lúc, sau đó tôi buông đũa đứng lên. Tôi không muốn làm khó thằng bé, cũng không muốn vì tôi nó phải nhịn ăn. Tôi hiểu đứa trẻ nào cũng cần phải có thời gian để dạy dỗ và cần từ từ nói cho nó biết, nó nên làm như thế nào mới là một đứa trẻ ngoan.
_Cô không ăn nữa sao ?
_Tôi no rồi. Anh và thằng bé cứ tiếp tục ăn đi. Tôi đi lên phòng.
_Cô có chắc là mình no rồi không ? Cô không cần phải lo cho thằng bé, lúc nữa nó đói nó lại ăn tiếp.
Tôi le lưỡi và cười với thằng bé.
_Tôi đã no thật rồi. Tôi không phải cố làm cao đâu.
Không muốn nói chuyện lôi thôi với hắn nữa. Tôi đi ra khỏi nhà bếp. Tôi định đi lên phòng, nhưng thấy chán khi phải đối diện với bốn bức tường và xem xim một mình. Tôi chuyển hướng từ đi lên lầu, sang mở cửa phòng khách, sau đó đi ra sân vườn.
Tuy sân vườn của hắn rất nhỏ, nhưng có đủ cây cảnh, hoa lá, có ghế ngồi, có xích đu, và một bể bơi.
Tôi chạy nhanh lại gần chiếc xích đu ở cuối sân vườn. Khom người tôi ngồi xuống, nhún chân, tôi bắt đầu đu dây, cảm giác mình đang bay thật tuyệt. Tôi ngước mắt nhìn lên trời. Từng đám mây trắng đang bay lơ lửng trên nền da trời trong xanh. Có nhiều lúc tôi ước mình có thể bay nhảy giống như một con chim. Tôi muốn đi du lịch khắp thế giới, muốn có thể tìm hiểu văn hóa và ngôn ngữ của những quốc gia khác nhau. Mặc dù tôi biết ước mơ quá xa vời và xa rời thực tiễn này, tôi sẽ không bao giờ thực hiện được, nhưng đã là con người, ai chẳng có ước mơ của riêng mình.
Đu dây chán, tôi đi dạo quanh bể bơi ở sân trước của căn biệt thự. Tôi sinh ra và lớn lên ở một nơi có sông, có núi, có đồng ruộng bao la, và có những cảnh đẹp hiếm có, nên ngay từ khi lên bảy tuổi, tôi đã biết bơi. Với một con bé suốt ngày tắm sông như tôi mà nói, chiếc bể bơi nhỏ xíu này của hắn không là gì cả.
Tôi đứng lặng ngắm nhìn những bông hoa, ngắm nhìn từng chiếc lá, tận hưởng cảm giác mát lạnh do gió thổi qua. Lúc này tôi có cảm giác mình đang ở quê nhà, đang đứng trên núi cao nhìn xuống một hồ nước trong xanh, cây cối tươi mát hiền hòa. Mỗi lần hòa mình vào thiên nhiên, bao nhiêu mệt mỏi và u uất trong tôi đều tan biến.
Tôi dang rộng hai tay sang hai bên, tôi đứng theo tư thế chuẩn bị muốn nhảy xuống bể bơi.
_Cô có thể bỏ bộ mặt tự mãn và buồn cười đấy đi được không ? Trông cô lúc này chẳng khác gì một kẻ không có gì cả, nhưng lại cố tỏ ra mình có mọi thứ và chuẩn bị uốn miệng lưỡi để nói dối.
Không cần phải mở mắt ra, tôi đã biết kẻ mà tôi căm ghét nhất, kẻ mà chiều tối hôm qua túm lấy cổ áo tôi để đánh tôi là ai.
Tên xấu xa ! Đồ độc ác ! Tại sao mới sáng sớm Tên kia lại đến đây làm gì ? Và tại sao vừa mới trông thấy mặt tôi, Tên kia lại dùng miệng lưỡi sắc như dao để rủa tôi ? Có lẽ tôi đã đoán đúng, Tên kia không phải là đàn ông mà là đàn bà. Vì chỉ có đàn bà, mới chanh chua và thù dai như thế ?
Hắn đã lừa tôi, hắn nói rằng em trai hắn không phải là người xấu và không bao giờ chấp vặt. Nhưng nhìn và nghe xem, là kẻ khốn kiếp nào đang đứng ở đây nhìn tôi bằng ánh mắt châm chọc, và dùng giọng nói của một tú bà ở kĩ viện thế này ?
Lúc nãy, tôi vừa mới cãi nhau và gây chiến với thằng bé, nên lúc này lòng tôi đã nguội lạnh, tôi không muốn đấu lý và vênh mồm lên để ăn thua đủ với Tên kia nữa. Tôi mặc kệ Tên kia muốn nói gì thì nói, tôi chỉ mong Tên kia để cho tôi yên.
Tên kia thấy tôi im lặng không trả lời, cũng không thèm nhìn mình đến lấy một cái, Tên kia nổi xung lên.
_Cô bị điếc hay sao thế hả, hay là cô đang chán đời muốn tự sát ?
Tôi căm tức quay lại nhìn Tên kia. Sau khi tặng cho Tên kia một ánh mắt có thể găm hơn 5,000 lỗ trên người Tên kia, tôi mới tiếp tục nhìn về phía trước.
Tên kia bị hành động vô phép và không tôn trọng mình của tôi chọc cho nổi điên. Tên kia đi lại gần chỗ tôi đứng. Trong khi tôi chưa kịp kêu lên một tiếng nào, hay đá cho Tên kia vài cú, Tên kia đẩy tôi ngã xuống bể bơi.
Khi ngã xuống nước việc làm đầu tiên của tôi là vùng vẫy, nhưng tôi muốn trả đũa Tên kia. Nếu tôi mà không dọa cho Tên kia sợ chết khiếp, hay không thể kéo Tên kia xuống nước, tôi sẽ không cam lòng.
Tôi nín thở, sau đó để cho cơ thể mình chìm dần xuống đáy bể bơi, tay chân tôi quẫy đạp như một kẻ không hề biết bơi. Tôi dự định nếu Tên kia không nhảy xuống cứu tôi, tôi sẽ ngoi lên mặt nước sau đó sẽ tự bơi lên bờ. Tôi sẽ coi như số tôi xui xẻo khi vớ phải một tên thấy chết mà không cứu như Tên kia và kể từ nay tôi sẽ không thèm nhìn mặt Tên kia nữa.
Còn nếu Tên kia nhảy xuống cứu tôi. Tôi sẽ bơi lên bờ cho thật lẹ, sau đó đứng ở trên bờ để cười đểu Tên kia. Đã có chủ ý ở trong đầu, tôi cứ thế mà làm theo.
Nhưng hình như ông Trời không chiều lòng tôi thì phải. Tôi chưa kịp thực hiện được ý định “cao đẹp” của mình, hắn đã nhảy xuống bể bơi để cứu tôi lên.
Tôi không biết nên khóc hay là nên cười. Tôi muốn mở miệng trách mắng hắn vì đã phá hỏng kế hoạch hạ nhục Tên kia của mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trầm trọng và hốt hoảng của hắn khi nhảy xuống cứu mình, tôi lại không dám mở miệng ra để nói một câu gì cả. Tôi dựa đầu vào ngực hắn, tôi thực sự rất cảm động và muốn khóc. Từ khi gặp hắn, tôi mặc dù gặp họa nhiều hơn, nhưng lần nào hắn cũng cứu tôi.
Tôi đã trót đóng kịch là mình không biết bơi, nên đành phải đóng cho trọn hết vai diễn của mình.
Hắn đặt tôi ngồi trên nền gạch ở trong sân. Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy lo lắng, và thương xót.
_Cô thấy trong người thế nào ?
Tôi ho sặc sụa. Vì hắn đột nhiên nhảy xuống cứu tôi, tôi quá kinh hoàng nên đã mở miệng, thành ra nước trong bể bơi tràn vào mũi và cổ họng, khiến tôi bị sặc suýt chết. Lúc này tôi rất muốn quát ầm lên. Chết tiệt ! Hắn có thể hiểu tôi một chút được không ? Tôi đâu có muốn hắn cứu tôi. Hu hu hu ! Tôi ghét hắn ! Hắn là một tên ngu ngốc, một tên đầu gỗ.
Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi để cho tôi thuận khí. Tôi ho mất một lúc lâu mới dừng lại. Người tôi và người hắn ướt nhẹp. Việc hai người quần áo dính sát vào người, ôm nhau trước mặt Tên kia, thằng bé, và mấy người làm trong nhà thật không hay ho một chút nào. Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Chống tay xuống đất, tôi cố gắng đứng lên.
Tên kia bối rối nhìn tôi, hình như Tên kia không dám tin là tôi không hề biết bơi. Khi nhìn thấy ánh mắt không mấy tự nhiên của Tên kia dành cho mình, tôi nghĩ chắc là Tên kia cũng không muốn tôi bị chết chìm ở trong bể bơi.
Hắn đỡ lấy thân hình lảo đảo của tôi. Hắn nhìn em trai bằng ánh mắt cảnh cáo và nghiêm khắc, hắn nhẹ nhàng bảo tôi.
_Để tôi đưa cô lên lầu thay quần áo.
Tôi lắc đầu đáp.
_Không cần đâu. Tôi có thể tự đi được.
Đi qua Tên kia, tôi nhìn Tên kia bằng ánh mắt chán ghét và phẫn nộ. Tôi không cần biết là Tên kia có phải là người xấu hay không ? Nhưng những gì mà Tên kia gây ra cho tôi, tôi tuyệt đối không tha thứ.
Sống ở trên đời này 25 năm, tôi cứ tưởng rằng chỉ có dân giang hồ và đầu gấu mới đánh và hành hạ phự nữ, không ngờ một minh tinh nổi tiếng, một người phong độ hào hoa như Tên kia cũng có thể xuống tay được với tôi.
Tôi lắc đầu thở dài, có lẽ tôi đã chọc người không nên chọc. Tên kia không chỉ có tính chanh chua như đàn bà, mà còn hung dữ hơn cả dân giang hồ. Từ lần sau tốt nhất tôi nên tránh xa Tên kia xa một chút cho an toàn. Tôi không muốn cái mạng nhỏ bé của mình chết trong tay Tên kia.
Lên lầu, mở cửa phòng ngủ mà hắn cho người dọn dẹp và trang trí cho tôi, tôi mở tủ quần áo. Tôi lục tung gần như hết tất cả quần áo trong tủ để tìm một bồ đồ phù hợp với mình. Sau khi lục lọi một hồi, tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, tôi không biết nên mặc bộ đồ nào. Tâm trí tôi lúc này đang hoảng loạn, nên không thể suy nghĩ được gì.
Nếu quần áo là do tôi chọn, tôi mua, tôi sẽ rất dễ dàng lấy ngay được một bộ để mặc ở nhà, mà không cần suy nghĩ đến hai giây, nhưng đây là do hắn nhờ người mua cho tôi. Tôi thấy quần áo trong tủ, cái thì tối quá, cái thì sặc sỡ quá. Tôi vò đầu bứt tóc. Rút cuộc tôi nên chọn bộ nào ?
Chị giúp việc thấy tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, bộ quần áo ướt trên người vẫn chưa thay, chị vội ngồi xuống bên cạnh tôi.
_Cô đang tìm gì thế ? Sao cô không đi thay quần áo đi ?
Tôi ngước mặt nhìn chị, mặt tôi mếu như sắp khóc.
_Em không biết mặc bộ đồ nào cả.
Chị giúp việc không nhịn được cười. Có lẽ chị chưa từng gặp một cô gái nào ngớ ngẩn và đơn thuần như tôi. Cả một tủ quần áo thời trang mà bao nhiêu cô gái mơ ước đều không có được, thế mà tôi lại không biết chọn bộ đồ nào để mặc.
Có lẽ biết tôi không nói đùa, nên chị giúp tôi chọn đồ. Sau năm phút, chị đưa cho tôi một bộ quần áo.
Tôi vội cầm lên xem. Khi nhìn kĩ chiếc váy maxi làm bằng ren in hình những cánh hoa hồng trên thân váy dài đến ngang bắp chân, tôi nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, tôi lùi ra xa mấy mét, tôi ném trả chiếc váy hiệu maxi hở cổ và hở vai cho chị, tay tôi xua lia lịa.
_Em tuyệt đối không mặc đâu. Bộ quần áo vét màu trắng mà em thay tối hôm qua đã khô chưa hả chị ? Em muốn mặc.
Đứng ở ngoài cửa phòng, hắn thiếu kiên nhẫn bảo tôi.
_Cô định mặc bộ quần áo ướt trên người đến bao giờ nữa ? Cô muốn bị cảm lạnh đúng không ?
_Á..á…á !
Thêm một lần nữa, hắn lại dọa cho tôi nhảy dựng. Tôi căm phẫn nhìn ra hướng cửa. Hu hu hu ! Tôi muốn khóc thét ! Tại sao mọi người đều gần như là tập trung hết ở đây ? Việc tôi mặc quần áo ướt, việc tôi vò đầu bứt tóc vì chọn lựa quần áo thì liên quan gì đến họ ? Sao nhà họ Trương này lại dỗi hơi như thế ?
Hắn nhìn ánh mắt trừng trừng và tức giận của tôi, lúc này hắn mới quay lại về phía sau lưng. Nhìn thấy thằng em trai đang ung dung đút hai tay vào túi quần, và mắt chế giễu nhìn tôi, hắn lạnh lùng ra lệnh.
_Tất cả mọi người lui xuống đi, hãy để cho cô ấy được nghỉ ngơi.
Tên kia nhếch mép nhìn tôi từ đầu xuống chân.
_Thân người khẳng khiu của cô sắp bị gió thổi bay rồi. Cô nên nhanh chóng thay quần áo đi thôi.
Tôi quá xấu hổ ! Trong lòng tôi không ngừng gào thét ! Tôi muốn đập đầu vào bờ tường để tự sát. Tại sao họ thích mang tôi ra để làm trò hề cho họ thế ?
Tôi quá tức giận, nên chẳng cần quan tâm đến sở thích ăn mặc của mình là tuyệt đối không mặc váy nữa. Tôi lấy ngay chiếc váy hiệu maxi làm bằng ren trên tay chị giúp việc, sau đó chạy biến vào phòng tắm như một cơn lốc.
_Rầm !
Cánh cửa phòng bị tôi thô lỗ đóng lại. Lột bỏ bộ quần áo ướt ở trên người, tôi mặc chiếc váy hiệu maxi vào người.
Chiếc váy rất vừa với tôi. Mặc váy cho tôi cảm giác cơ thể tôi là một dòng suối, tôi đang uốn lượt và đang trôi đi.
Lần đầu tiên mặc váy nên tôi thấy hơi kì quái và lạ lẫm. Soi mình trong gương, mắt tôi tròn xoe, còn miệng tôi hết há ra rồi lại ngậm vào. Chiếc váy có viền đen ở ngang ngực, có hai dây đeo giống như áo hai giây, có chít eo hình một cái nơ màu đen ở giữa. Vì dáng tôi mảnh khảnh, mặt tôi lại giống như búp bê, nên khi mặc bộ váy maxi có in những bông hoa mềm mại màu tím và màu trắng này, tôi giống hệt như một nữ chúa của biển xanh.
Thay quần áo xong, tôi thập thò trước cửa, mắt tôi ngó ngược ngó xuôi. Sau khi xác định được rằng, họ đã bỏ đi hết, tôi mới dám bước ra khỏi phòng tắm.
Chị giúp việc đang lau sàn nhà. Nghe thấy tiếng động do bàn chân tôi bước trên sàn nhà tạo nên, chị ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Nhìn đôi mắt ngơ ngác, và chiếc miệng anh đào há hốc của chị, tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Dưới ánh mắt kinh ngạc và sững sờ của chị, tôi muốn chạy ngay vào phòng tắm, và thay chiếc váy hiệu maxi này ra.
Mái tóc tôi vẫn còn ướt nên nước nhỏ giọt xuống cổ. Chị vội buông cây chổi, chị xông đến nắm lấy tay tôi, chị lôi tôi đến gần bàn trang điểm, chị ấn tôi ngồi xuống ghế.
Một loạt động tác của chị khiến tôi choáng váng. Trong khi tôi vẫn còn chưa hiểu gì, chị liền lấy một cái máy sấy tóc ở trong tủ, chị bắt đầu sấy tóc cho tôi.
Tôi rất biết ơn chị. Mặc dù tôi và chị chỉ vừa mới gặp mặt nhau, và không quen biết nhiều nhưng chị đối xử với tôi thật tốt.
Sau khi sấy tóc khô cho tôi. Tôi tưởng như thế là xong, nào ngờ chị ngắm nghía khuôn mặt tôi thật kĩ, làm tôi càng thêm lúng túng và ngượng ngùng.
Chị vuốt mái tóc tơ màu đen mềm mượt dài đến ngang vai của tôi, chị vừa cười vừa nhìn khuôn mặt tôi trong gương.
_Trông em thật giống như một con búp bê. Để chị chỉnh sửa lại mái tóc cho em.
Tôi vội lắc đầu quầy quậy.
_Không cần đâu chị. Em để tóc dài tự nhiên như thế này là được rồi.
Tôi vừa mới mở miệng nói xong. “Cạch” cánh cửa mở ra. Một chị giúp việc nữa bước vào phòng. Nhìn chị tôi có cảm giác như đang nhìn thấy một cô gái phơi quá nhiều nắng và gió nên nước da của chị mang màu bánh mật, trông chị thật khỏe mạnh.
_Cậu đang làm gì thế ?
_Mình đang định uốn tóc cho cô gái này.
Chị có nước da bánh mật bước lại gần tôi. Ngắm tôi một chút, chị gật đầu.
_Cậu nói đúng. Nếu cô ấy mà uốn tóc sẽ rất đẹp và phù hợp với chiếc váy đang mặc ở trên người.
Hai cô gái người đối người đáp, họ bỏ rơi tôi, họ coi tôi không phải là nhân vật chính mà họ đang nói đến.
Nói là làm, sau khi thảo luận xong, họ lục tìm một máy uốn tóc màu hồng nhạt ở trong tủ đựng đồ. Cắm vào ổ điện, họ bắt đầu uốn tóc cho tôi. Tôi sợ hãi định đứng lên, nhưng chị giúp việc có nước da bánh mật vội giữ lấy hai vai của tôi, chị mỉm cười trấn an tôi.
_Sẽ không lâu đâu, em chịu khó ngồi chờ thêm một lúc nữa.
Tôi nhăn nhó bảo chị.
_Em không muốn uốn tóc, em muốn để tự nhiên.
_Chị biết, nhưng nhiều khi cũng nên thay đổi kiểu tóc cho phù hợp với khuôn mặt và chiếc váy mà em đang mặc.
Bất chấp sự phản đối của tôi, hai chị một tiếp tục công việc cải tạo vóc dáng và vẻ bề ngoài cho tôi, còn người kia nói chuyện và khuyên bảo tôi.
Cuối cùng sau hơn hai mươi phút, tôi đã có một mái tóc bù xù như một con nhím. Khi nhìn thấy hình ảnh mới của mình trong gương, tôi muốn gào thét, mặt tôi méo xệch. Hu hu hu ! Còn đâu hình ảnh của một nữ nhân viên chín chắn và trưởng thành của tôi nữa. Giờ đây tôi đã trở thành một con búp bê đúng nghĩa.
Mỗi lần tôi bối rối, hay gặp vấn đề gì khó giả quyết, tôi lại vò đầu bứt tóc theo thói quen. Chị giúp việc có chiếc miệng anh đào vội giữ tay tôi lại.
_Nếu em động vào tóc bây giờ, em sẽ làm hỏng nếp uống tóc, và sẽ làm cho tóc bị gãy vì vẫn còn chưa hết ma sát do máy uốn tóc tạo nên.
_Không được. Em không chịu mặc chiếc váy kì quái và mang mái tóc tổ quạ này cho mọi người xem đâu. Họ sẽ cười em thối mũi.
Chị giúp việc có nước da bánh mật phì cười khi thấy cử chỉ trẻ con và đáng yêu của tôi.
_Em đừng nói lung tung. Trông em rất xinh xắn, và dễ thương. Em có biết có nhiều cô gái ước mơ có khuôn mặt đẹp như búp bê, và nước da trắng mịn như men sứ của em không hả ?
Tôi lại chẳng thấy may mắn như lời chị nói một chút nào. Tôi chỉ thấy mình gặp xui xẻo và rắc rối vì khuôn mặt giống búp bê thì có.
Còn nhớ khi tôi học đại học, tôi đi xin việc làm thêm, chỉ vì tôi trông quá giống trẻ con nên sau khi nhìn vào hồ sơ xin việc của tôi, không người chủ nào dám tin là tôi đang học đại học và tôi đã đủ tuổi để trở thành một công dân, họ luôn cho rằng tôi khai man tuổi để đi làm, hậu quả là tôi phải trả lời vô số câu hỏi của họ, phải cho họ xem CMND, và thẻ sinh viên của mình, họ mới tin tưởng tôi.
Nhắc lại thời gian ấy, đến giờ tôi vẫn còn bực mình và tức giận.
Hai chị giúp việc đẩy tôi ra khỏi phòng.
_Em mau xuống dưới nhà dưới đi, ông chủ đang chờ em ở dưới đấy.
Tôi cố bám chặt lấy cánh cửa phòng.
_Em không đi. Em chỉ đi khi em thay bỏ chiếc váy này ra khỏi người, và lấy lại mái tóc suôn thẳng của mình.
_Em đừng ương bướng nữa. Em mặc chiếc váy này rất đẹp, rất phù hợp với mái tóc uốn ở trên đầu.
_Không ! Em phải thay ra ! Hai chị mau tránh ra để em đi thay quần áo !
Cảnh hai người đẩy tôi ra khỏi phòng, còn một người cố sống cố chết để xông vào phòng là tôi đây đã tạo nên những âm thanh, và những cuộc hội thoại và đối đáp có một không hai.
Thêm một lần nữa, hắn và Tên kia, thêm cả thằng bé lại đi lên lầu.
_Cô quậy đã đủ chưa hả ? Nếu đủ rồi còn không mau đi xuống !
Tôi quay lại nhìn hắn, mắt tôi căm tức nhìn hắn, tôi muốn băm hắn thành hàng trăm hàng nghìn mảnh. Sao lúc nào hắn cũng dám nói với tôi bằng giọng của một bề trên dành cho một kẻ bề dưới như tôi.
Tôi không biết hình ảnh của tôi lúc này trông như thế nào, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt sững sờ và khuôn mặt ngơ ngẩn của hắn khi tôi quay lại nhìn hắn.
Tôi hốt hoảng vội đi giật lùi, mặt tôi phút chốc đỏ bừng như than hồng. Xong rồi ! Hắn đã nhìn thấy tôi mặc váy, còn mái tóc uốn quăn nữa chứ ? Hu hu hu ! Tôi muốn độn thổ, muốn chui xuống đật, muốn biến mất. Có ai cứu tôi không ? Tôi không muốn làm trò hề cho họ.
Lợi dụng sự lơ đãng của tôi, hai chị giúp việc liền đẩy tôi tiến về phía trước. Sức mạnh của họ đã khiến một con bé con mảnh khảnh như tôi lao đi với tốc độ của tên bắn. Tôi muốn khóc thét. Tại sao họ luôn dùng bạo lực để đối xử với tôi thế này ?
Hắn nhanh tay ôm lấy tôi vào lòng. Tôi bất chấp tất cả mọi người đang có mặt ở đây, tôi túm lấy cổ áo của hắn, tôi hét ầm lên.
_Tôi muốn đi về nhà ! Anh có nghe tôi nói gì không hả ? Tôi muốn đi về nhà ngay lập tức, tôi không còn muốn ở đây nữa.
Nếu trên đời này có một kẻ vô ơn, và không biết điều thì người đó chính là tôi.
Hắn nhìn thẳng vào mặt tôi, mặt hắn xa xầm xuống, đôi mặt lạnh lẽo của hắn xuyên thấu tôi.
_Tốt nhất là cô đừng quậy phá thêm nữa, nếu không dù có phải dùng roi để đánh vào mông cô, tôi cũng không buông tha cho cô.
Mặt tôi đỏ rực như dung nham, tôi nghĩ mọi người trong gia đình này có thể tiết kiệm ga bằng cách dùng chính nhiệt độ trong cơ thể tôi để nướng chín đồ ăn.
Đồ xấu xa ! Đồ ngu ngốc ! Sao hắn dám làm bẽ mặt tôi với mọi người xung quanh thế này ? Tôi muốn giết hắn, đánh hắn, vả vào miệng hắn, dùng băng dính dán chặt vào miệng hắn để hắn không bao giờ nói được nữa.
Những tiếng cười khúc khích nổi lên. Tôi nghe được tiếng “hừ” lạnh của Tên kia, và nhìn thấy được ánh mắt xem thường của thằng bé, hình như thằng bé đã thực sự coi tôi là một bà cô điên.
Lúc này, tôi mới ý thức được hành động vô duyên của mình. Tôi đang đứng sát vào người hắn, chân tôi kiễng lên, hai tay tôi nắm chặt lấy cổ áo hắn. Tôi sợ hãi vội buông cổ áo của hắn ra, tôi đi giật lùi từng bước, tôi cười gượng gạo bảo hắn.
_Anh…anh đừng nóng. Tôi…tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ bị kích động nhất thời nên mới hành động một cách bộc phát thôi. Chắc anh cũng không trách tôi chứ đúng không ?
Ánh mắt hắn nhìn theo từng bước chân của tôi, mặt hắn ngày càng trầm xuống.
_Đừng đi nữa, cô sắp ngã xuống cầu thang rồi.
_Anh…anh nói gì ?
Tôi tưởng hắn chuẩn bị đánh mình, nên chới với ngã ngửa về phía sau.
Hắn và Tên kia chạy nhanh về phía tôi, cả hai đang cố gắng nắm lấy tay tôi.
Tôi hét lên thất thanh, nỗi sợ hãi tràn ngập trong tâm trí, bóng đen bủa vây lấy tôi, tôi tưởng rằng mình sắp chết.
Cầu thang nhà hắn có tất cả hơn hai mươi bậc. Nếu tôi lăn hết từng ngần ấy vòng, tôi không bị trấn thương sọ não, bị bong gân, bị gãy xương, cũng bị trấn thương nhẹ.
Hắn là người đứng gần tôi nhất, nên nhanh chóng ôm lấy tôi vào lòng. Tôi và hắn lăn từ trên đỉnh cầu thang xuống đến sàn nhà dưới tầng lầu.
Tôi không hiểu tại sao bản thân tôi lại hay gặp tai nạn như thế ? Tại sao kể từ lúc gặp hắn, tôi không có lúc nào được sống bình yên ? Phải chăng hắn là sao chổi của đời tôi, nên hắn hại tôi ra nông nỗi này ?
Tôi nằm đè lên người hắn. Tuy bị ngã từ trên cao xuống, và lăn hơn hai chục vòng nhưng tôi không thấy đau đớn lắm, có thể hắn đã đỡ và che chắn cho tôi, nên tôi mới tránh được những cú va đập không đáng có.
Hắn nằm im như chết, mắt nhắm nghiền.
Mặt tôi trắng bệch, nước mắt tuôn như mưa. Tôi tưởng hắn đã chết, nên trái tim tôi đau đớn như có ai đó đang giày xéo và giẵm nát. Suy nghĩ trong tôi hỗn loạn. Tôi không biết khi một người nào đó vĩnh viễn mất đi người thân yêu nhất của mình sẽ có cảm giác như thế nào ?
Còn tôi, tôi bỗng thấy thế giới xung quanh mình sụp đổ, thậm chí có cho tôi hết tất cả tiền bạc, và châu báu trên thế gian tôi cũng không cần. Khi hắn còn sống khỏe mạnh ở bên cạnh tôi, tôi ghét và hay nguyền rủa hắn, nhưng khi thấy hắn nằm im không nhúc nhích, tôi nghĩ rằng trái tim và linh hồn của mình cũng chết theo hắn.
Cảm giác đau đớn và thống khổ này không có bút mực nào có thể tả xiết. Tôi chưa từng nói tôi yêu hắn, cũng không muốn thừa nhận hắn quan trọng đối với tôi, nhưng nay tôi biết khi mất hắn, tôi sẽ mất hết tất cả niềm vui.
Tôi nắm lấy cổ áo của hắn, tôi gào khóc, tôi gọi tên hắn. Nước mắt tôi rơi trên mặt hắn.
Từ từ, hắn mở mắt ra nhìn tôi. Thấy tôi khóc đến thương tâm, hắn mệt mỏi bảo tôi.
_Cô có thể ngồi xuống được không ? Cả thân thể tôi đều đau nhức, giờ lại chịu thêm sức nặng của cô nữa, tôi không thở nổi.
Thấy hắn không có chết, cũng không bị làm sao, tôi sung sướng cười toe toét. Tôi sờ soạn khắp người hắn.
_Anh có bị làm sao không ? Có bị bong gân, có bị gãy xương, hay bị va đập vào đầu không ?
Mọi người đứng xung quanh lúc nãy còn lo lắng cho hắn, nhưng sau khi nhìn một loạt hành động “tự nhiên” và “vô tư” của tôi, họ đều không nhịn được cười.
Khuôn mặt quanh năm lạnh giá của giá của hắn, vì cử chỉ “sàm sỡ” của tôi, đã hơi ửng đỏ.
Nếu tôi mà biết được mọi người đang suy nghĩ ở trong đầu, tôi không chỉ đỏ mặt tía tai mà còn tìm ngay một chỗ nào đó rồi chui vào và vĩnh viễn không bao giờ ló đầu ra nhìn ai nữa.
_Tôi không sao. Cô đi xuống đi.
Tôi giật mình nhìn hình ảnh tôi đang ngồi trên bụng hắn, hai chân dạng sang hai bên. Mặt tôi từ mái mét, chuyển sang hình ảnh của một con tôm được luộc chín. Tôi đứng bật dậy như lò xo, vì quá ngượng và hấp tấp, nên tôi vướng vào chiếc áo thun màu xám đen của hắn, hậu quả tôi lại lao người về phía trước, lần này mục tiêu của tôi là Tên công tử bột chết tiệt kia !
Hoàn hảo ! Thật quá hoàn hảo ! Số tôi thật quá may mắn ! Tôi chẳng những được công tử lạnh như băng nhà họ Trương ôm, mà ngay cả tên nóng như lửa và có miệng lưỡi chanh chua kia đỡ lấy.
Tôi ngã đè lên ngực của Tên kia. Tôi đau đớn nhăn mặt. Tôi rất muốn bắc ngay một cái thang lên trời và hỏi ông tại sao lại bắt tôi chịu đủ mọi tai họa thế này ?
Vòng tay của Tên kia ôm chặt lấy tôi, trái tim Tên kia đập thật nhanh. Dựa vào lồng ngực rộng rãi và nam tính của Tên kia, tôi hoàn toàn không dám tin tưởng là Tên kia đã đỡ lấy tôi, và vừa cứu thoát tôi khỏi ngã một cú đau điếng.
Tôi nghĩ vì ơn cứu mạng này, tôi sẽ bỏ qua cho Tên kia chuyện đẩy tôi ngã xuống bể bơi lúc nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.