Giấc Mơ Tình Yêu

Chương 44

mysweetlovelyday

24/05/2013

Buổi tối vì không ngủ được, tôi đi dạo trong sân vườn.

Bầu trời về đêm không có trăng, cũng không có sao. Mỗi lần, ở quê vào những hôm trời tối như thế này, tôi thường cùng bọn trẻ trong cô nhi viện thi kể truyện ma và dọa chúng nó một trận. Mặc dù tôi nhát gan là thế, nhưng rất nghịch ngợm và hiếu động. Nghĩ lại về những ngày tháng đã qua, trong lòng tôi có một cảm giác mất mát và luyến tiếc.

Càng trưởng thành, tôi lại thấy mình càng rời xa những ước mơ ngây thơ và trong sáng của ngày xưa. Tôi giờ đã biến thành một cô gái đa sầu đa cảm, và hay khóc.

Tôi đang chờ đợi một người đàn ông đi biền biệt. Không hiểu hắn có biết là tôi đang chờ đợi hắn về hay không, hay là hắn sẽ không trở về nữa ?

Nước mắt vì không thể kìm nén được đã lăn dài trên má, trái tim tôi đau nhói. Tôi đã khóc và buồn khổ quá nhiều, cũng đã gọi thầm tên hắn không biết bao nhiêu lần. Ở một nơi xa xôi nào đó, tôi mong hắn nghe được tiếng gọi tha thiết trong lòng tôi, hiểu được cảm giác buồn khổ của tôi.

Tôi không biết mình phải chờ đợi hắn bao lâu nữa, cũng không biết hắn có còn cần tôi nữa hay không ? Tôi mong mình còn có cơ hội để làm lại từ đầu, tôi không mối tình đầu của mình tan vỡ, chỉ vì sự ngốc nghếch của tôi, và vì tính cách cố chấp của hắn.

Nằm dài trên xích đi, tay gác lên trán, tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm. Những đám mây xám xịt đang bay lơ lửng trên cao, không khí xung quanh u ám và nặng nề giống như tâm trạng của tôi bây giờ. Tôi đã đánh mất đi niềm vui sống, cũng đánh mất đi tính cách lạc quan của mình.

Từng giọt từng giọt, nước mắt tôi lăn dài, tôi khóc trong thầm lặng, tôi luôn cầu nguyện hắn có thể nhanh chóng quay về đây, nhanh chóng có thể xuất hiện trước mặt tôi. Tôi đã hối hận và buồn khổ quá rồi.

Tiếng giày “Lộp cộp” va trên nền gạch, từng bước từng bước có một bóng người tiến dần về chiếc xích đi mà tôi đang nằm.

Tôi vì đang chìm đắm vào trong nỗi đau trong lòng mình, nên không để ý đến xung quanh, cũng không nghe tiếng bước chân của người đó.

Khi đến gần tôi, người đó dừng lại, đôi mắt đen sâu của người đó chăm chú nhìn tôi. Khuôn mặt người đó buồn khổ, ánh mắt người đó âu yếm cũng chứa nỗi đau xót không thể che dấu.

Nghe được tiếng khóc nức nở và ấm ức của tôi, người đó cúi xuống, bàn tay thon dài và nam tính của người đó chạm nhẹ vào má tôi, giọng nói trầm ấm và dịu dàng của người đó vang lên bên tai tôi.

_Em đừng khóc nữa ! Em đã khóc sưng cả mắt lên rồi !

Tôi giật mình bỏ tay ra khỏi mắt. Tôi mờ mịt người đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Trong ánh sáng của đèn điện trong khu vườn, tôi từ từ nhận thức được hình dáng cao lớn và thon dài của người đàn ông trước mặt.

Tôi khóc, khóc như mưa, khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi vừa mừng vừa lo, vừa thấy mình thật đáng thương. Tôi ghét hắn, hận hắn. Vì sao hắn bỏ đi mà không nói một lời với tôi, vì sao hắn không cho tôi có cơ hội được giải thích mọi chuyện với hắn. Phải chăng hắn không coi trọng cảm giác của tôi ?

Tôi giận dỗi gạt tay hắn ra khỏi má, tôi quay mặt đi chỗ khác. Tôi đã từng mong hắn về biết bao, nhưng khi gặp được hắn rồi, tôi lại muốn trừng phạt hắn, muốn hắn phải nếm trải cảm giác lo sợ và hốt hoảng của tôi trong hơn một tuần qua.

Đức Tiến biết tôi đang giận nên hắn nhẹ nhàng khuyên bảo tôi.

_Em đừng tránh mặt anh. Anh phải đi công tác trong một tuần qua, nên không thể ở nhà.

_...................! –Tôi im lặng không đáp, cũng không thèm nhìn mặt hắn.

Đức Tiến kéo tôi đứng lên, hắn ôm tôi vào lòng.

_Em đừng giận anh, cũng đừng ghét bỏ anh. Anh biết anh sai rồi, lẽ ra anh nên nói cho em biết anh phải đi công tác mới phải. Em có thể tha thứ cho anh được không ?

Tôi khóc rấm rứt trong vòng tay hắn, tay tôi buông thõng. Bao nhiêu lo lắng và đau khổ phút chốc đã gần như tan biến, khi tôi thấy hắn đã về, nghe được giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của hắn. Tôi thấy vui sướng khi hắn nói hắn không ghét bỏ tôi, cũng không cần tôi.

Đức Tiến vỗ nhẹ vào vai tôi, môi hắn chạm vào đỉnh đầu tôi, giọng nói ấm áp và tràn đầy thâm tình của hắn lại vang lên bên tai tôi.

_Em gầy quá ! Hơn một tuần qua, em không ăn uống được gì sao ? Em đã trưởng thành rồi, em phải tự biết cách chăm sóc cho mình chứ ?

Tôi nhắm hai mắt lại, tôi lắng nghe tiếng nói của hắn, lắng nghe nhịp đập trong trái tim hắn. Tôi muốn cảm nhận hơi ấm, muốn hít lấy mùi nước hoa trên cơ thể hắn.

Hai tay Đức Tiến nắm hờ lấy vai tôi, hắn để tôi đứng đối diện với hắn.

_Em nói gì đi chứ ? Em vẫn còn giận anh sao ?

Tôi cụp mắt xuống, tôi không nhìn hắn, mũi chân tôi di di xuống đất. Trông tôi chẳng khác gì một con bé con đang giận lẫy và làm nũng.

Đức Tiến búng nhẹ lên mũi tôi, hắn mỉm cười.

_Em có biết lúc này trông em chẳng khác gì một cô nhóc đang vòi kẹo không hả ?

Tôi phồng mồm không đáp, cũng nhất quyết không thèm lên tiếng trả lời hắn. Hừ ! Sao hắn dám bỏ đi biền biệt đến hơn một tuần mà không thèm nghe điện thoại của tôi, cũng không nói cho tôi biết hắn đang ở đâu, đang làm gì. Món nợ này tôi nhất định sẽ tính với hắn.

Thấy tôi không chịu nói gì, cũng không chú ý đến mình, Đức Tiến cau mày, mặt hắn xa xầm xuống.

_Nếu em muốn anh trừng phạt em, em mới hiểu mình đang mắc phải lỗi lầm gì, thì anh cũng không ngại.

Vừa mới dứt lời, hắn lôi giật tôi ngã vào lòng hắn. Cúi xuống, đôi môi mềm mại và nóng ấm của hắn áp lên môi tôi. Hắn cuồng nhiệt hôn tôi, nụ hôn mang theo nhớ nhung, hờn giận, cũng mang theo sự chiếm hữu mà hắn dành cho tôi.

Hắn hôn tôi như muốn hòa tan tôi ra, muốn tôi mãi mãi khắc ghi dấu ấn của hắn trong lòng tôi, muốn kiểm soát mọi suy nghĩ và giác quan trong tôi.

Lúc đầu, tôi hoảng hốt và sợ hãi muốn đẩy hắn ra. Sự cuồng bạo của hắn khiến tôi thấy mình chẳng khác gì một con mồi cho hắn săn đuổi. Nhưng dần dần nụ hôn đã biến thành ôn nhu và dịu dàng. Hai tay hắn ôm siết lấy mặt tôi, hắn nhẹ nhàng và từ tốn hôn và cắn nhẹ vào môi tôi, lưỡi hắn lùa vào răng tôi. Hơi nóng từ đầu lưỡi của hắn đã khiến tôi bay bổng, tay tôi nắm chặt lấy vạt áo của hắn, tôi đã hôn lại hắn, đón nhận sự xâm chiếm của hắn trong miệng tôi. Tôi muốn giao mọi thứ của tôi cho hắn.

Nụ hôn kéo dài và dây dưa mãi cho đến khi tôi không thể thở nổi, hắn mới chịu buông tôi ra. Mặt tôi đỏ bừng, chân tay tôi hư xuyễn, trái tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực, tôi đứng không còn vững. Nếu không có hắn ôm ngang eo tôi, tôi đã ngồi thụp xuống đất.

Giờ đây, tôi đã hiểu rõ hơn về cảm giác của mình, cũng nhận ra được mình thật lòng yêu ai, có tình cảm với ai. Dù cho có chuyện gì xảy ra, thì người đàn ông mà tôi chọn vẫn mãi là hắn.

Chúng tôi ôm lấy nhau, cùng lắng nghe tiếng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Dù chỉ có một nụ hôn, nhưng chúng tôi đã hiểu rõ hơn về nhau, cũng biết được cảm giác mà mình dành cho đối phương đã sâu sắc và nhiều như thế nào.

Bình lặng một lúc, Đức Tiến kéo tôi ngồi xuống ghế xích đu.

Tôi ngồi trong lòng hắn, mặt cúi gằm, tôi không có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của hắn, cũng không muốn hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn của tôi.

Đức Tiến nâng cằm tôi lên, môi hắn nở một nụ cười ấm áp.

_Em sao thế ? Sao từ đầu đến cuối em không nói gì cả ?

Tôi cụp mắt, lông mi khẽ chớp, môi tôi mấp máy.

_Em…em ! – Tôi ấp úng nói không nên câu.

Đức Tiến bật cười, tay hắn quét nhẹ lên môi tôi.

_Em có biết bây giờ nhìn em trông rất đáng yêu không ? Thế nào, có phải làm nhiều chuyện có lỗi với anh quá, nên không thể mở miệng nói chuyện với anh đúng không ?

Mặc dù hắn đang cười, khuôn mặt tỏ ra bình thản, nhưng giọng nói của hắn sắc lạnh và phẫn nộ. Hắn đang cố kìm nén để không nổi điên lên, mắng và đánh tôi.

Vòng eo tôi bị hắn siết chặt, mắt hắn nổi lửa nhìn tôi, môi hắn cười lạnh.

_Em nói rõ cho anh biết, tại sao em từ bạn gái giả của Đức Hải lại biến thành vợ chưa cưới là thế nào ?

Tôi run bắn cả người, mắt tôi khiếp sợ không dám đối diện với khuôn mặt đáng sợ của hắn.

_Em…em..! – Tôi thể nói nổi nên lời, bao nhiêu ngôn từ mà tôi dự định sẽ nói với hắn đều bay sạch ra khỏi đầu.

_Em không có gì muốn nói với anh sao ? – Đức Tiến vẫn giữ nụ cười lạnh giá trên môi, đôi mắt tức giận của hắn vẫn bám riết lấy khuôn mặt cúi gằm của tôi.

_Em…em và Đức Hải chỉ là quan hệ bạn bè thôi ! – Cuối cùng tôi cũng nói trọn vẹn được một câu.

_Bạn bè ? – Đức Tiến cau mày, khuôn mặt hắn càng lúc càng lạnh. _ Bạn bè mà em và Đức Hải tuyên bố cho mọi người biết là hai người đã đính hôn, trên tay em còn đeo nhẫn của cậu ta nữa ? – Đức Tiến đã chính thức nổi giận, giọng hắn toàn giấm chua và ghen tuông.



_Em nói thật ! Anh phải tin em, em không hề yêu anh ấy, cũng không đồng ý lấy anh ấy, em chỉ giúp anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này thôi.

Tôi vừa mới dứt lời, eo tôi bị vòng tay sắt thép của Đức Tiến ra sức siết mạnh.

_Á ! – Tôi kêu thét lên một tiếng, mặt tôi nhăn nhó vì đau đớn.

_Giúp Đức Hải vượt qua khó khắn ? – Đức Tiến “hừ” lạnh. _Nếu em và chú ấy không nắm tay nhau đi dạo khắp nơi, hai người không hôn nhau trước đám đông, phóng viên và báo chí có biết được mối quan hệ của hai người không ? – Thanh âm của Đức Tiến cao vút, ngọn lửa trong mắt hắn bốc cao ngùn ngụt.

Cằm tôi bị hắn giữ chặt, hắn bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

_Anh là một thằng ngu ngốc đúng không ? Nếu không phải nhờ bọn phóng viên và báo chí suốt ngày đi rình mò chuyện đời tư của người khác kia, anh làm sao biết mối quan hệ giữa em và Đức Hải đã thân thiết và gần gũi như thế. – Đức Tiến cười nhạt, giọng hắn buồn khổ và cô đơn. _ Anh không trách em khi bị Đức Hải hấp dẫn, và làm cho rung động. Chú ấy trẻ tuổi hơn anh, có tài và đẹp trai hơn anh. Ngoài ra chú ấy và em vẫn còn độc thân và chưa từng kết thân. – Càng nói giọng nói của Đức Tiến càng trùng xuống, hắn đã hoàn toàn mất đi vẻ bình thản và tự tin hàng ngày. _ Anh thấy mình không xứng với em. Anh đã từng kết hôn, anh lại có một đứa con trai hơn tám tuổi.

Tôi bật khóc, nước mắt tôi rơi như mưa, lòng tôi ấm áp và vui sướng. Đây là lần đầu tiên, tôi mới được nghe Đức Tiến nói cho tôi biết hắn đang suy nghĩ gì, có cảm giác gì.

Tôi ôm lấy mặt hắn, tôi dịu dàng lên tiếng.

_Người không xứng đáng với anh là em mới đúng. Em chỉ là một cô gái mồ côi, em không có gì cả. So với một Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Dương như anh, thì em nhỏ bé quá, hèn mọn quá. Em đã từng rất lo sợ, anh vì khinh ghét hoàn cảnh và xuất thân của em, nên mới không cần em. Anh có biết, hơn một tuần qua, em đã sống trong lo lắng và khổ sở như thế nào không ? Em luôn sợ rằng, anh sẽ không trở về và không thèm nhìn mặt em nữa. Em đã khóc biết bao nhiêu đêm, đã thức chờ anh đến gần sáng, em đã nhớ anh biết bao.

Tôi nhìn thật sâu vào mặt hắn, giọng tôi run rẩy và hơi khàn.

_Anh sẽ tha thứ cho em và sẽ không đuổi em đi chứ ?

Đức Tiến im lặng nhìn tôi, trên môi hắn dần giãn nở một nụ cười vui vẻ và nhẹ nhõm. Tay hắn chạm nhẹ vào đôi mắt mọng nước, chạm nhẹ vào chiếc mũi thanh mảnh và nhỏ xinh, chạm nhẹ vào đôi môi đang bị cắn đến tái nhợt của tôi.

_Em đừng cắn vào môi mình nữa, anh không muốn em làm tổn thương chính mình ! – Đức Tiến âu yếm nhìn tôi, đôi mắt hắn tràn ngập thâm tình và yêu thương.

Tôi rung động lắng nghe thật kĩ giọng nói ôn nhu và quan tâm của hắn dành cho tôi. Tôi đã từng mơ, từng ước có được giây phút ngọt ngào và hạnh phúc như thế này. Tôi từng mong hắn trở về đến phát điên.

_Anh sẽ bỏ qua và tha thứ cho em, với một điều kiện. – Đức Tiến không hờn không giận nói.

_Điều…điều kiện gì ? – Tôi run rẩy hỏi, lòng tôi không ngừng kích động, không ngừng cầu nguyện. Tôi mong điều kiện mà hắn yêu cầu tôi làm không quá khó khăn, và không quá nan giải. Nếu không, tôi sợ rằng mình sẽ không thể thực hiện được.

_Anh muốn em làm bạn gái của anh. – Đức Tiến mỉm cười nhìn tôi, thanh âm dịu dàng và ấm áp.

_Làm..làm bạn gái ? – Tôi lắp bắp, nước mắt tôi tuôn như mưa. Lòng tôi đang hát ca, cảm giác mật ngọt và hạnh phúc đang tràn ngập mọi ngõ ngách trong cơ thể. Tôi có cảm giác lâng lâng muốn say._ Anh nói thật chứ ? Có đúng là anh muốn em làm bạn gái của anh không ? – Tôi thì thào hỏi lại hắn, tình cảm tôi dành cho hắn đều tuôn theo từng câu nói vọng ra từ trong trái tim tôi.

_Thật, sao lại không ? – Đức Tiến cười ấm áp như gió xuân, đôi mắt hắn thâm tình nhìn tôi._Em có biết là anh đã hối hận nhiều như thế nào, khi không nói rõ cho em biết tình cảm của anh dành cho em không ? Khi nhìn thấy em và Đức Hải hôn nhau ở trên ti vi, lúc đó anh đã phẫn nộ và tức giận đến nỗi, anh muốn phá hỏng chiếc ti vi, muốn nhanh chóng lái xe đến Trung tâm thương mại để tách em ra khỏi Đức Hải, thậm chí anh còn muốn đấm thẳng vào mặt chú ấy, anh đã có ý nghĩ đáng sợ là muốn em chỉ thuộc về riêng một mình anh. Ban đầu, anh luôn cho rằng, anh muốn em chăm sóc thằng bé, muốn giữ em ở bên cạnh, chẳng qua vì em là người có thể khiến cho thằng bé thay đổi, nhưng về sau này, anh lại nhận ra, anh đã thích em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Có lẽ chính vì điều này, nên anh đã không tiếc công cất nhắc em làm trợ lý riêng của anh, bắt em không được rời xa anh.

Ôm siết lấy tôi vào lòng, Đức Tiên hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi, mũi hắn luồn vào những sợi tóc mềm mượt màu đen được uốn quăn của tôi.

_Anh hy vọng là đã không quá muộn để cho anh tỏ tình và có được em. Anh đã suy nghĩ rất kĩ trong một tuần khi anh đi công tác. Mặc dù anh đang làm việc, bàn công việc làm ăn với các đối tác, nhưng lúc nào anh cũng nghĩ về em, cũng bị nỗi nhớ về em dày vò, anh đã nhớ em đến phát điên. Anh đã muốn gọi điện cho em, muốn nhanh chóng bay về gặp em, nhưng anh phải cố nén. Anh muốn chúng ta có khoảng cách và tạm xa nhau một thời gian để xác định lại tình cảm dành cho đối phương là yêu thật lòng, hay chỉ là thích nhất thời. Nay anh đã xác định được rồi, anh muốn nói cho em biết anh yêu em và muốn em làm bạn gái của anh. Không biết em có đồng ý không ?

Cả cơ thể tôi đều run lên, trái tim tôi đập thật nhanh, tôi vừa khóc vừa cười, tôi khóc vì hạnh phúc và vui sướng. Cuối cùng tôi cũng chờ đợi được ngày này. Người con trai mà tôi yêu, cũng đã đáp lại tình yêu của tôi.

_Sao em không nói gì ? Em có đồng ý làm bạn gái của anh không ? – Thấy tôi im lặng không đáp, Đức Tiến run giọng hỏi. Hắn đang lo lắng là tôi sẽ từ chối không nhận lời tỏ tình của hắn.

Tôi đấm liên tiếp vào ngực hắn, giọng tôi giận dỗi và làm nũng giống hệt một đứa trẻ con.

_Em ghét anh, em hận anh. Tại sao anh đi mà không nói một câu gì với em, cũng không chịu nghe điện thoại của em ? Dù anh có muốn hai chúng ta có thời gian và khoảng cách để hiểu rõ về tình cảm của bản thân, anh cũng phải nói cho em biết anh đang ở đâu chứ ?

Đức Tiến để cho tôi xả hết tức giận và uất ức ra bên ngoài, hắn muốn hai chúng tôi cùng nhau đối diện với mọi chuyện, hắn không muốn chúng tôi tiếp tục trốn tránh nữa.

Một lúc lâu sau, tôi đánh đã đủ, cũng đã nói cho hắn nghe hết mọi suy nghĩ trong lòng tôi, cuối cùng tôi bẽn lẽn cúi đầu, mặt tôi đỏ bừng, hơi thở đứt quãng, tay mân mê vạt áo.

Đức Tiến chăm chú và si mê nhìn tôi, hắn nhẹ giọng thổi hơi nóng vào tai tôi.

_Nhóc con ! Anh vẫn chưa nghe được một câu nói đồng ý của em.

Đúng lúc, tôi chưa kịp mở miệng nói câu: “Em đồng ý !”, điện thoại di động của hắn rung chuông báo hiệu có ai đó đang gọi điện cho hắn.

Đức Tiến bực mình khi bị chuông điện thoại làm phiền đúng vào lúc hai chúng tôi đang nói chuyện với nhau. Hơn một tuần qua, hắn vẫn cầu mong có được cơ hội nói chuyện thẳng thắn với tôi, và muốn nghe được câu nói đồng ý làm bạn gái của tôi.

Đức Tiến định để mặc cho tiếng chuông điện thoại reo vang, và mong kẻ đang phá rối kia sẽ không tiếp tục gọi nữa. Nhưng hình như người đang phá rối này, kiên trì hơn hắn tưởng. Tiếng chuông chỉ ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục vang lên.

Không còn chịu đựng được hơn nữa, Đức Tiến đành phải lôi điện thoại từ trong túi quần ra. Hắn hối hận vì đã không tắt nguồn ngay từ đầu.

Nhìn tôi bằng ánh mắt xin lỗi, hắn cười gượng.

_Em chờ anh một chút, để anh xem người nào đang gọi điện cho anh.

Nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, mặt hầm hầm tức giận, tôi che miệng cười thầm. Có đôi khi hắn cũng có tính cách trẻ con hơn tôi tưởng.

Tay hắn vừa chạm vào nút đỏ trên màn hình, hắn đã phải khựng lại khi đọc được tên của người đang gọi cho mình. Đôi mắt hắn phút chốc trở nên tối xầm, và đen kịt, mặt hắn không còn nét vui vẻ và hạnh phúc lúc nãy, mà đã biến thành lạnh giá, môi hắn mím chặt.

Bao nhiêu mong ước và háo hức đã hoàn toàn tan biết, giờ đây tâm hồn hắn trở nên lãnh lẽo và cô độc. Người đang gọi điện cho hắn có quan hệ rất sâu sắc và mật thiết với hắn, đồng thời cũng là người đã từng làm tổn thương hắn quá sâu.

Đứng lên, hắn run giọng bảo tôi.

_Anh xin lỗi, anh cần phải nhận cuộc gọi này. Em chờ anh một chút !

Nhìn khuôn mặt trầm trọng của hắn, tôi lo sợ hỏi hắn.

_Anh…anh không sao chứ ? Đã xảy ra chuyện gì đúng không anh ?

Hắn u sầu nhìn tôi, đôi mắt hắn thống khổ, môi hắn mấp máy nửa muốn nói sự thật cho tôi biết, nửa lại không dám, cuối cùng hắn đành chọn cách lấp liếm.

_Không có gì quan trọng cả. Chỉ là công việc làm ăn ở công ty thôi.

_Nếu thế thì anh mau đi nghe đi. Lúc nữa chúng ta nói chuyện cũng được. – Tôi vội vàng giục hắn đi nghe máy, mà không hay mình đang đẩy hạnh phúc của bản thân ra xa.

Trước khi đi, Đức Tiến lưu luyến nhìn tôi.

Tôi mỉm cười trấn an hắn. Mặc dù không biết ai là người đang gọi cho hắn, nhưng vẻ mặt không được tự nhiên và thất thần của hắn, khiến tôi có dự cảm không hay. Tôi không biết lý do tại sao lúc nào trong đầu tôi cũng có ý nghĩ tôi và hắn không thể nào đến được với nhau, dù hai chúng tôi có yêu nhau đi chăng nữa.

Đi gần về phía cuối sân, cách tôi khoảng hơn 100 m, Đức Tiến hít một hơi thật dài, tay hắn hơi run, hắn nhấn nút xanh trên màn hình. Một tay hắn áp điện thoại vào tai, còn tay kia buông thõng.

_Chào anh ! Lâu rồi chúng ta mới nói chuyện với nhau ! – Một giọng nói nhỏ nhẹ và dịu dàng vang lên bên tai.

_....................! – Đức Tiến im lặng không đáp, mắt hắn mờ mịt nhìn về phương trời xa.

Kim Loan và hắn đã yêu nhau được hơn 10 năm. Hai người đã phải vượt qua biết bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau. Cứ ngỡ tưởng rằng, khi có thể trao cho nhau câu hứa trọn đời ở bên cạnh nhau, đeo nhẫn cưới trước mặt chúa, cả hai sẽ không còn phải xa nhau nữa. Nhưng thật không ngờ, chỉ sống được với nhau có mấy năm, cả hai đã nhận ra mình không hợp với đối phương. Tờ giấy ly hôn, đã kết thúc mộng ước có được một gia đình hạnh phúc của cả hai.

Đã hơn năm năm rồi, hai người mới liên lạc lại với nhau. Đức Tiến không thay số điện thoại mới nên Kim Loan vẫn gọi cho hắn theo số cũ.

Trong lòng Đức Tiến có một cảm giác khó chịu và đau đớn. Dù thời gian đã trôi qua đi, nhưng vết thương vẫn chưa thể liền sẹo. Hắn đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều mới có dũng khí đối diện với tình cảm thầm kín trong trái tim mình, nhưng xem ra, mọi chuyện đã không diễn theo đúng hướng mà chúng nên đi.

_Em sắp bay về Đài Loan rồi. Anh có thể cho phép em gặp mặt anh và thằng bé được không ? – Kim Loan dịu dàng hỏi.

Đức Tiến đứng chết lặng ở trên sân gạch, tất cả mọi suy nghĩ trong hắn đều tê liệt. Vào giờ phút này, hắn lại thấy mình quay trở về thời điểm năm năm trước, vào đúng cái ngày tòa án tuyên bố cho cả hai ly hôn. Hắn nhớ mình đã phải chật vật và vất vả như thế nào để lái xe trở về nhà, đã phải cố gắng như thế nào để không gục ngã và tiếp tục sống.



Có thể vợ hắn không còn yêu hắn, nhưng hắn vẫn yêu và vẫn hy vọng cô ấy có thể suy nghĩ lại và quay về với hắn.

Hắn đã sống năm năm cô độc, không có hẹn hò cũng không yêu ai. Hắn luôn so sánh những cô gái mà hắn gặp với vợ hắn, khi nhận ra không có ai hơn và có thể sánh bằng vợ mình, hắn đã tiếp tục duy trì cách sống không có lạc thú và nụ cười.

_Anh nói gì đi chứ ? Anh vẫn còn giận em sao ? – Kim Loan nghẹn ngào, giọng tắc nghẹn vì nước mắt.

_Cô đã trở về ? – Cuối cùng hắn cũng bật thốt được một câu nói được dấu kín trong cổ họng.

_Vâng, em đã trở về rồi đây. – Kim Loan lau nước mắt. _Anh và con vẫn còn cần đến em chứ ?

Đức Tiến im lặng không đáp, đầu óc hắn giờ hỗn loạn giống như một cuộn chỉ rối đang bị người ta giẵm đạp và giày xéo. Hắn thấy cơ thể mình đang trôi đi, đang bị sóng biển nhấn chìm dưới đáy đại dương.

Hắn đã từng mong vợ hắn mau chóng trở về, từng mong cả hai có thể nối lại tình xưa. Nhưng hiện giờ đã không còn giống như năm năm trước đây nữa.

_Bao giờ thì cô về ? – Hắn lãnh đạm hỏi.

_Sáng mai đúng tám giờ tại sân bay Quốc tế Cao Hùng.

_Cô muốn tôi đi đón cô ? – Nụ cười trên môi hắn nhàn nhạt, đôi mắt hắn đục ngàu, giọng hắn càng lúc càng lạnh.

Mặc dù đứng cách Đức Tiến ở một nơi rất xa, nhưng Kim Loan vẫn cảm nhận được sự lạnh giá toát ra từ hơi thở và giọng nói của hắn.

_Em…em có thể đi bằng xe tắc xi. – Kim Loan lắp bắp trả lời.

_Cô đã bỏ đi rồi, cũng đã giao quyền nuôi con cho tôi, nên tôi cảnh cáo cô dù cô có trở về, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện tách thằng bé ra khỏi tôi. Còn nữa, nếu cô dám tìm cách tiếp cận thằng bé, mà không có được sự đồng ý của tôi, tôi sẽ không để cho cô sống yên. – Đức Tiến căm phẫn cảnh cáo Kim Loan, giọng nói tuyệt tình của hắn chẳng khác gì dùng lưỡi dao mỏng để khoét sâu vào trái tim rỉ máu của Kim Loan.

_Em…em xin anh. – Kim Loan bật khóc, giọng khẩn thiết và đau khổ. _ Em biết em đã sai rồi, anh không thể tha thứ cho em được sao ?

_Chuyện của hai chúng ta đã lùi về quá khứ rồi. Có thể trước kia tôi yêu cô và cần cô, thậm chí tôi còn làm đủ mọi cách để giữ cô ở lại. Nhưng bây giờ thì đã muộn quá rồi, hai chúng ta đã đi hai con đường khác nhau.

Nói xong, hắn run run cúp máy, nội tâm hắn kích động và thống khổ, đôi mắt hắn không còn một chút ánh sáng nào, màn đêm đang phủ kín cả tâm hồn và suy nghĩ của hắn.

Bị điện thoại cắt ngang đúng lúc chúng tôi đang nói chuyện với nhau, tâm trạng sau khi nhận cuộc gọi của Đức Tiến quá xấu, nên hai chúng tôi không còn tiếp tục chủ đề cũ nữa.

Tôi ngồi im bên cạnh Đức Tiến, tôi len lén ngắm nhìn hắn, quan sát khuôn mặt thống khổ và cô đơn của hắn.

Tôi không biết lúc nãy hắn đã nói chuyện với ai, mà giờ đây hắn biến thành một người đàn ông thất tình và mất mát. Đã mấy lần tôi định mở miệng hỏi hắn nguyên nhân tại sao, nhưng cuối cùng tôi đành phải cố nén. Tôi thấy tốt nhất trong hoàn cảnh này, tôi không nên nói gì cả, cũng không nên làm ồn. Hắn giờ chỉ cần được yên tĩnh, và ngồi một mình.

Nhìn hắn, tôi lại bắt đầu thấy lo sợ vu vơ. Lúc nãy, tôi vừa mới hiểu hắn được một chút, thì giờ đây, hắn lại rúc vào cái mai rùa của mình. Tôi dù có giỏi đến đâu, cũng không thể đoán được suy nghĩ của hắn. Chẳng lẽ mối quan hệ của hai chúng tôi mãi mãi không thể tiến triển được ?

Hơn 12 giờ đêm, tôi mệt mỏi ngủ gật trên ghế xích đu. Hơn một tuần qua, tôi không có đêm nào ngủ được ngon giấc, tinh thần lúc nào cũng căng lên như dây đàn, đầu óc lúc nào cũng suy nghĩ về chuyện tình cảm của hai chúng tôi, nên cơ thể tôi gầy xọp đi.

Nay hắn đã về, hắn đã nói cho tôi biết suy nghĩ trong lòng hắn, đã nói rằng hắn cần tôi và yêu tôi, tuy tôi không thể đoán trước được tương lai, nhưng tinh thần tôi đã thả lỏng hơn nhiều, tôi không còn cảm thấy hốt hoảng và sợ hãi giống như lúc trước nữa.

Đức Tiến vẫn ngồi im trên ghế, vẫn chìm đắm vào trong suy nghĩ của riêng mình. Hắn đã hoàn toàn quên mất hiện tại, quên thời gian đang trôi đi quá nhanh, cũng quên luôn mất tôi đang ngồi bên cạnh hắn.

Nếu đem tôi so sánh với Kim Loan, thì tôi không thể nào bằng được. Hai người bọn họ đã có hơn 10 năm gắn bó với nhau. Vì sự ra đi của Kim Loan, hắn đã chọn cách sống cô độc, không có hẹn hò và không tái hôn trong năm năm. Hắn đã yêu Kim Loan quá sâu đậm, nên chỉ cần một cú điện thoại của cô ấy, hắn đã ngồi bần thần suốt mấy tiếng đồng hồ.

Tôi là người đến sau, dù hắn có tình cảm với tôi, hắn cũng không thể toàn tâm toàn ý yêu tôi và để ý đến tôi. Ngay như lúc này, mặc dù tôi ngồi im lặng bên cạnh hắn suốt mấy tiếng, hắn cũng không nhìn tôi dù chỉ là một cái, ngay cả liếc mắt hắn cũng không. Hắn đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi rồi.

Hơi lạnh ngấm sâu vào cơ thể, tôi co ro ngồi trên ghế, mắt tôi choàng tỉnh vì tôi không còn chịu đựng được hơn nữa, chân tay tôi nhức mỏi vì ngồi quá lâu.

_Anh…anh Đức Tiến ! – Tôi rụt rè lên tiếng gọi hắn. Tôi muốn nhắc nhở hắn đã khuya rồi, hai chúng tôi nên vào trong nhà nghỉ ngơi.

Hắn vẫn im lặng, mắt hắn vẫn thất thần nhìn về phía trước. Vầng thái dương của hắn thỉnh thoảng lại nhăn lại như đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó rắc rối và phức tạp lắm.

Tôi bất lực nhìn hắn, miệng tôi lại ấp úng gọi hắn thêm một lần nữa.

_Anh…anh Đức Tiến !

Hắn không trả lời tôi, cũng không nghe thấy tiếng gọi của tôi. Hắn giống như một người đang bị thôi miên.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải chạm nhẹ vào cánh tay hắn.

_Anh Đức Tiến !

Lần này, hắn mới giật mình quay sang nhìn tôi.

_Đã khuya rồi ! Chúng ta nên nhà vào nhà nghỉ ngơi đi thôi ! – Tôi gượng gạo nở một nụ cười, hàng lông mi dày đã che dấu đi đôi mắt buồn rầu và đau khổ của tôi.

Tuy tôi không đoán được người vừa mới gọi điện cho hắn cách đây ba tiếng là ai, nhưng khuôn mặt đau buồn, đôi mắt đục ngàu và dáng vẻ suy tư của hắn, khiến tôi liên tưởng đến một người phụ nữ đã từng có quan hệ rất mật thiết và sâu sắc với hắn.

Đức Tiến là một người đàn ông có tự chủ và tràn đầy tự tin, chỉ khi nào dính đến vấn đề tình cảm, hắn mới không thể điều khiển được hành động và suy nghĩ của mình.

Đức Tiến bối rối vuốt tóc. Thở dài, hắn lúng túng bảo tôi.

_Anh…anh xin lỗi. Vì có chuyện khó nghĩ, nên anh đã không chú ý đến em.

_Không sao ! – Tôi mỉm cười trấn an hắn. _Chúng ta đi thôi.

Đứng lên, tôi giục hắn nhanh đi vào nhà để đi ngủ. Nhìn hắn mệt mỏi, tôi thấy xót xa và không đành lòng.

Đức Tiến đứng lên theo tôi, tay hắn run run nắm lấy tay tôi. Bàn tay hắn rất lạnh, giống như đôi mắt và khuôn mặt hắn.

Đi ở bên cạnh hắn, tôi không còn cảm giác an toàn và bình yên giống như lúc trước nữa. Giờ đây, ở bên cạnh hắn, tôi thấy mình lạc lõng và cô đơn.

Đức Tiến càng ngày càng khó đoán. Suy nghĩ và cảm giác của hắn là một câu đố không dễ để tìm ra được câu trả lời. Tôi là một cô gái có tính cách trẻ con, thẳng ruột ngựa, tôi luôn nói theo suy nghĩ cảm nhận của mình, mà không cần biết đến hậu quả, hay có làm mất lòng ai không. Một cô gái như tôi, làm sao có thể hiểu được một người đàn ông thâm trầm và có suy nghĩ kín đáo giống như hắn.

Lên đến lầu hai, Đức Tiến và tôi dừng lại trước cửa phòng ngủ của tôi.

_Chúc em ngủ ngon ! – Đức Tiến ngượng ngạo nở một nụ cười.

_Chúc anh ngủ ngon ! –Tôi bẽn lẽn đáp lại lời hắn.

Đức Tiến ôm lấy tôi vào lòng, cằm hắn đặt nhẹ lên đỉnh đầu tôi. Hắn liên tục thở dài, nội tâm hắn đang đấu tranh kịch liệt. Dù hắn đã cố không nghĩ đến đoạn hội thoại lúc nãy, nhưng hắn không làm được.

_Anh sao thế ? Công ty đã gặp phải chuyện gì đúng không anh ? – Tay tôi vỗ nhẹ vào lưng hắn, tôi quan tâm và lo lắng hỏi hắn.

_Không có chuyện gì quan trọng đâu. Chỉ là mấy công việc ngoài lề thôi. – Đức Tiến vẫn lấp liếm không cho tôi biết được sự thật. Hắn không muốn tôi biết vợ hắn đã về, và đang cầu xin hắn quay lại.

_Nếu không có chuyện gì, anh nên đi ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, như thế sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. – Tôi vỗ về an ủi hắn. Mặc dù biết mình không thể giúp được hắn, nhưng tôi vẫn muốn làm được một việc gì đó cho hắn.

_Cảm ơn em ! – Đức Tiến chân thành cảm ơn tôi.

Tôi tham lam hít lấy hơi ấm và mùi nước hoa tỏa ra từ cơ thể hắn. Ở trong vòng tay hắn thế này, tôi mới dám có suy nghĩ là hắn đang thuộc về tôi. Tuy không thể dẹp bỏ hết được những lo sợ và nỗi bất an đang càng lúc càng tăng lên ở trong lòng, nhưng tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn được một chút.

Ôm tôi một lúc để trấn tĩnh tinh thần và để loại bỏ những tạp niệm ở trong đầu, hắn hôn phớt lên môi tôi, sau đó mới quyến luyến bước trở về phòng mình.

Hai tay ôm lấy má, mặt tôi nóng bừng, mắt tôi long lanh ướt át, trái tim tôi đập thật nhanh trong lồng ngực. Đóng cửa phòng, tôi đi ngủ với một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện ở trên môi.Đêm nay nhất định tôi sẽ mơ được những giấc mơ đẹp. Cuối cùng hoàng tử trong lòng tôi cũng đã trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mơ Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook