Chương 60
mysweetlovelyday
24/05/2013
Tôi ngây người nhìn Đức Tiến và Kim Loan.
Trong lòng tôi có muôn vàn cây kim đang cắm sâu vào, tôi muốn quay mặt đi, muốn không bao giờ phải chứng kiến cảnh họ âu yếm và nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng tôi không thể quay người nhìn ra hướng khác, cũng không thể ép bản thân mình giả vờ như không nhìn thấy gì.
Đức Tiến im lặng nhìn tôi, khuôn mặt hắn phút chốc tái nhợt.
Hắn không ngờ được là tôi và Đức Hải lại chọn đúng nhà hàng và tầng lầu này để ăn cơm.
Kim Loan đang cười nói với Đức Tiến, thấy hắn trầm trọng nhìn hai vị khách đang đứng ở bên cạnh bàn, tò mò Kim Loan cũng quay sang nhìn.
Khi biết hai người đó là chúng tôi, mặt cô ấy phút chốc cũng tái nhợt, đôi mắt trong veo của cô ấy có một tầng sương mù mỏng.
Đức Hải nắm chặt lấy bàn tay run rẩy và trắng bệch của tôi.
Hắn đang cố truyền hơi ấm và sự trấn tĩnh cho tôi.
Tôi mờ mịt ngước mắt lên nhìn hắn.
Không hiểu vì sao khi được hắn nắm tay, nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng và quan tâm, lòng tôi đã không còn đau đớn và lạnh giá giống như vừa rồi nữa.
Nhà hàng rất ồn ào và náo nhiệt, nhưng không khí căng thẳng và đượm mùi thuốc súng đang bao trùm lấy bốn chúng tôi.
Tôi không còn nhìn Đức Tiến nữa, tôi dấu tâm trạng buồn khổ và đau đớn của mình qua hàng lông mi cong vút, chớp chớp mắt, những đốm sáng mờ nhạt đang lan tỏa trong mắt tôi.
Đôi mắt đỏ hoe, mũi nghèn nghẹt, tôi rất muốn khóc vì tủi thân và thất vọng.
Tôi tưởng qua buổi nói chuyện vào buổi sáng hôm nào, Đức Tiến sẽ suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa hai chúng tôi, nhưng thật không ngờ, hắn vẫn chơi trò cút bắt với tôi.
Cuối cùng, hắn sẽ chọn ai, tôi hay là cô ấy ?
Nhìn họ ngồi ăn uống bên nhau, lòng tôi quặn đau.
Tôi thấy mình kém cô ấy nhiều quá.
Đức Tiến và cô ấy giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, họ đều là người có khí chất hơn người.
Còn tôi, tôi chỉ là một cô gái mồ côi, không có gì cả. Tuy tôi có một chút được gọi là xinh xắn và dễ thương, nhưng điều này làm sao có thể so sánh được với cô ấy.
Sự tự ti, cảm giác thất bại đã đánh gục đi hết tất cả mọi ý chí của tôi.
Tay tôi từ từ buông thõng, chân tôi bất giác lùi xuống hai bước, tôi rất muốn nhanh chóng chạy ra khỏi đây.
Cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể, và suy nghĩ thống khổ trong lòng tôi, tay Đức Hải siết tay tôi thật chặt.
Hắn quay sang nhìn tôi, đôi mắt bao dung và dịu dàng của hắn bao phủ lên trái tim đau khổ của tôi.
Từ từ, cơ thể tôi lấy lại được cảm giác, tay tôi nắm chặt lấy tay hắn.
Cắn chặt môi, tôi không cho phép mình khóc, không cho phép mình rơi lệ trước mặt Đức Tiến thêm một lần nào nữa.
Tôi đã ngu ngốc và khờ dại nhiều rồi, tôi không thể tiếp tục để cho bản thân mình lún sâu vào vũng bùn không có lối thoát.
Đến hôm nay, tôi đã hoàn toàn đánh mất đi niềm tin và sự kì vọng vào tình cảm của Đức Tiến.
Hắn không hề yêu tôi, và vẫn mãi là như thế. Người mà hắn yêu là Kim Loan.
Thời gian như ngưng đọng, mọi thứ xung quanh như đang đứng yên.
Bốn chúng tôi không ai lên tiếng và bảo ai câu nào. Chúng tôi giống như kẻ thù trong hai chiến tuyến.
Trong cuộc chiến tình yêu này, tôi và Đức Hải là kẻ bại, còn Đức Tiến và Kim Loan là người chiến thắng.
_Chúng ta đi thôi !
Quay sang nhìn tôi, Đức Hải nói nhỏ.
Tôi gật đầu như một cái máy, cơ thể tê cứng vì đứng quá lâu.
Tôi giờ không còn cảm giác gì nữa, tôi tưởng mình sắp chết rồi.
Đức Hải nắm lấy tay tôi, hắn lôi tôi đi theo hắn.
_Khoan đã !
Đức Tiến gọi giật hai chúng tôi lại, thanh âm khản đặc giống hệt một con thú đang bị tổn thương.
Đang đi, Đức Hải dừng lại.
Kéo tôi đứng sát vào người, Đức Hải nhếch mép hỏi.
_Anh muốn gì ?
Thái độ khiêu chiến và căm phẫn của Đức Hải, khiến Đức Tiến cau mày.
_Hai người đến đây để ăn cơm ?
_Hỏi thừa ! Nếu không đến đây để ăn cơm, hai chúng tôi đến đây để làm gì ?
Đức Tiến chuyển ánh mắt sang nhìn tôi.
Tôi cúi đầu không nhìn hắn, nước mắt tí tách rơi xuống má.
Tôi đã nói rằng, mình không được khóc, không được rơi lệ vì hắn nữa, nhưng mà tôi không làm được.
Mỗi lần nghe thấy hắn nói chuyện, nghĩ về mối tình đau khổ của mình, tôi lại không thể kìm nén được những giọt nước mắt lúc nào cũng trực sẵn.
Thấy tôi khóc, Đức Hải xa xầm mặt, đôi mắt hắn nhìn tôi vừa thương xót, lại vừa thống khổ bi ai.
Đã mấy lần rồi tôi khóc vì một người đàn ông khác trước mặt hắn, tôi là một kẻ ích kỉ chỉ biết nghĩ đến cảm giác của mình, mà không để ý đến nỗi đau ẩn dấu sâu trong lòng hắn.
Yêu mà không được yêu, ai mà chẳng đau khổ, chẳng thất vọng buồn bã một mình.
Không thể chịu đựng hơn được nữa, tay Đức Hải gần như bóp nát bàn tay nhỏ bé của tôi, mặt hắn không còn một chút huyết sắc, hắn kiên quyết lôi tôi đi.
Tôi ngoan ngoãn đi theo hắn, mà không có một chút phản kháng nào. Nếu không có hắn, có lẽ tôi không thể còn cố gắng giả vờ bình tĩnh đứng ở đây để nghe Đức Tiến nói chuyện, và nhìn hắn cùng Kim Loan đang ở bên nhau.
Vừa đi theo hắn, tôi vừa khóc như mưa, nước mắt làm mặn chát bờ môi.
Tôi đau lòng quá !
Đức Hải không nói gì, hắn im lặng đi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng hắn quay sang nhìn tôi.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, lòng hắn đau như cắt, trái tim hắn bị tổn thương.
Hắn không muốn nhìn thấy tôi khóc, phải rơi lệ vì một người đàn ông khác, cũng không muốn tôi phải thương tâm, nhưng hắn đành bất lực chịu thua.
Hắn không phải là Đức Tiến, nên không thể thay thế Đức Tiến cho tôi một tình yêu trọn vẹn.
Vì cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn với Đức Tiến và Kim Loan, tôi và Đức Hải không còn tâm trạng để ăn uống nữa.
Theo Đức Hải ra ngoài bãi đỗ xe, tôi vừa đi vừa khóc, nước mắt không ngừng chảy.
Tôi biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện và đặc biệt là không nên khóc trước mặt Đức Hải, nhưng tôi không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Đức Hải mở cửa xe cho tôi.
_Lên xe đi !
Hắn mệt mỏi bảo tôi, thanh âm của một người bị tổn thương.
Tôi quẹt nước mắt, không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn, tôi trèo lên xe theo lời của hắn.
Đức Hải ngồi bên cạnh tôi, hắn im lặng và tập trung vào lái xe.
Tôi khóc thầm lặng lẽ, thỉnh thoảng những âm thanh thút thít nghẹn ngào lại vang lên.
Trước mắt Đức Tiến, tôi khóc vì cảm giác mình đang bị bắt nạt, bị hắn dọa cho sợ hãi, tôi không bao giờ cho hắn biết con người yếu đuối dễ bị tổn thương được dấu kín bên trong tôi.
Nhưng mà trước mặt Đức Hải thì lại khác, tôi vô tư khóc, vô tư rơi lệ và kể cho hắn nghe mọi thứ mà tôi cố tình dấu kín. Phải chăng tôi đã không còn coi hắn là một người ngoài, nên tôi mới tin tưởng hắn như thế ?
Vứt chiếc mũ lưỡi trai xuống ghế xe, vò tóc cho rối bù, Đức Hải cau mày nhìn tôi.
_Cô có thể ngừng khóc được không ? Tôi rất sợ nước mắt của phụ nữ, đặc biệt là nước mắt của người con gái tôi yêu.
Tôi quay sang nhìn hắn, những âm thanh nghẹn ngào thút thít như một con mèo nhỏ tuy không còn phát ra nữa, nhưng đôi mắt ngập đầy nước của tôi tiếp tục rơi ra những giọt lệ tí tách xuống má.
Đức Hải bối rối và luống cuống không biết phải làm sao, tay hắn hết nâng lên rồi lại thả xuống.
Hắn muốn chạm vào tôi, muốn lau khô đi những giọt nước mắt trên má tôi, nhưng hắn lại e sợ sẽ khiến tôi thương tâm khóc nhiều hơn, nên hắn phải cố nén lòng mình lại.
_Thôi được rồi ! Nếu cô muốn khóc thì cứ tiếp tục khóc đi, tôi không ngăn cấm cô nữa.
Tôi khóc mỗi lúc càng nhiều hơn, tôi khóc đến đứt từng đoạn ruột, khóc đến mức khản đặc không thể kêu lên thành tiếng.
Úp hai tay vào mặt, nước mắt làm mặn chát bờ môi, làm lòng bàn tay tôi ẩm ướt.
Có bao nhiêu uất ức và thống khổ, tôi đều cho tuôn theo dòng nước mắt.
Đức Hải liên tục đưa tay lên vò tóc, hắn bất lực và đau xót nhìn tôi.
Đến lúc không thể chịu đựng được hơn nữa, hắn dừng xe ở một khu đất trống và vắng bóng người qua lại.
Vòng tay ra sau lưng tôi, hắn kéo tôi vào lòng.
Tôi dựa cằm vào vai hắn, nước mắt thấm ướt vai áo của hắn.
Tay tôi buông thõng, lúc này trong lòng tôi ngoài đau đớn và buồn phiền thì không còn cảm giác nào khác.
Trước đây, tôi luôn cho rằng, mình là một cô gái kiên cường và cứng rắn, tôi sẽ không bao giờ khóc và rơi lệ vì một người con trai khác, nhưng hôm nay tôi mới biết hóa ra tôi chỉ là một cô gái mỏng manh yếu đuối giống như những cô gái khác mà thôi.
Khi đã bị thất tình, thì ai cũng phải khóc, phải rơi lệ, không ai có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì và có thể trốn tránh được nỗi đau trong lòng mình.
Đức Hải không nói gì, bàn tay hắn dịu dàng ôm siết lấy eo tôi, hắn cho tôi mượn bờ vai để dựa và để trút cạn hết tất cả nỗi đau trong lòng, qua những dòng nước mắt không ngừng tuôn trào.
Trong vòng tay hắn, tôi đã tìm thấy được sự ấm áp và sự sẻ chia không dễ gì có được.
Ban đầu Đức Hải là oan gia của tôi, nhưng dần dần hắn đã chiếm một trí quan trọng trong trái tim tôi.
Nhắm mặt lại, tôi để mặc cho nước mắt lăn dài trên má. Tôi giờ không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác nữa, tôi chỉ biết tôi không còn cô đơn, không còn phải gắng gượng vượt qua mọi cay đắng và nỗi đau trên đời này một mình nữa. Bên cạnh tôi đã có Đức Hải rồi.
Khóc chán, nước mắt trên má tôi cũng dần cạn khô, nỗi đau chôn dấu trong lòng cũng đã dần vơi bớt.
Không còn nghe thấy tiếng khóc thút thít của tôi nữa, Đức Hải dịu dàng hỏi.
_Cô thấy khá hơn rồi chứ ?
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
Nhẹ nhàng đẩy tôi ra, lấy khăn tay màu trắng trong túi quần, hắn giúp tôi lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má và đôi mắt sưng đỏ vì khóc của tôi.
_Nếu lần sau cô còn muốn khóc nữa, cô có thể tìm tôi. Tôi sẽ đến ngay sau khi cô gọi.
Tôi bần thần nhìn hắn. Một cảm giác ấm áp và tràn đầy tình người len lỏi sâu vào trong từng mạch máu và tế bào trong cơ thể tôi.
Đây là lần đầu tiên có một chàng trai nói sẵn sàng cho tôi mượn bờ vai để dựa và để khóc mỗi khi tôi buồn và gặp phải chuyện gì đó không may.
Tôi có nên cảm ơn Thượng Đế vì điều này không ?
Có lẽ tôi nên cảm ơn Người vì đã ban cho tôi một người bạn tốt và tri kỉ giống như Đức Hải.
Dù tôi có thể là một kẻ thất bại trong tình yêu, nhưng trong mối quan hệ bạn bè, tôi luôn gặp được những người bạn tốt và chân thành.
Đức Hải chạm nhẹ vào má tôi, đôi mắt hắn rực sáng nhìn tôi.
_Cô muốn đi đâu chơi không ?
_Tôi muốn đi uống rượu.
Tôi ngẩng cao đầu nhìn hắn, lòng tràn đầy quyết tâm.
Tôi muốn đây là lần cuối cùng tôi tìm đến rượu để giải sầu và để tạm quên đi cảm giác đau đớn đang hành hạ trong lòng mình.
Đức Hải sửng sốt nhìn tôi, cơ thể hắn cứng đờ.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới thở ra một hơi.
_Uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe của cô.
_Không quan trọng, tôi chỉ xin anh cho tôi say thêm một lần này nữa thôi. Từ lần sau trở đi, tôi không dám rủ anh đi uống rượu nữa.
Đức Hải cau màu, khuôn mặt hắn trầm xuống. Hắn đang đắn đo là có nên để cho tôi đi không ?
_Tôi xin anh, xin anh chiều theo mong muốn của tôi lần này nữa thôi. Nếu anh không muốn đi, tôi sẽ đi một mình.
Tôi vừa cố gắng năn nỉ cầu xin hắn, vừa giận dỗi đe dọa hắn.
Đức Hải mặc dù không hài lòng, nhưng cuối cùng vì lo cho tôi, hắn đã phải miễn cưỡng chấp nhận đưa tôi đến một quán bar.
Trong lòng tôi có muôn vàn cây kim đang cắm sâu vào, tôi muốn quay mặt đi, muốn không bao giờ phải chứng kiến cảnh họ âu yếm và nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng tôi không thể quay người nhìn ra hướng khác, cũng không thể ép bản thân mình giả vờ như không nhìn thấy gì.
Đức Tiến im lặng nhìn tôi, khuôn mặt hắn phút chốc tái nhợt.
Hắn không ngờ được là tôi và Đức Hải lại chọn đúng nhà hàng và tầng lầu này để ăn cơm.
Kim Loan đang cười nói với Đức Tiến, thấy hắn trầm trọng nhìn hai vị khách đang đứng ở bên cạnh bàn, tò mò Kim Loan cũng quay sang nhìn.
Khi biết hai người đó là chúng tôi, mặt cô ấy phút chốc cũng tái nhợt, đôi mắt trong veo của cô ấy có một tầng sương mù mỏng.
Đức Hải nắm chặt lấy bàn tay run rẩy và trắng bệch của tôi.
Hắn đang cố truyền hơi ấm và sự trấn tĩnh cho tôi.
Tôi mờ mịt ngước mắt lên nhìn hắn.
Không hiểu vì sao khi được hắn nắm tay, nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng và quan tâm, lòng tôi đã không còn đau đớn và lạnh giá giống như vừa rồi nữa.
Nhà hàng rất ồn ào và náo nhiệt, nhưng không khí căng thẳng và đượm mùi thuốc súng đang bao trùm lấy bốn chúng tôi.
Tôi không còn nhìn Đức Tiến nữa, tôi dấu tâm trạng buồn khổ và đau đớn của mình qua hàng lông mi cong vút, chớp chớp mắt, những đốm sáng mờ nhạt đang lan tỏa trong mắt tôi.
Đôi mắt đỏ hoe, mũi nghèn nghẹt, tôi rất muốn khóc vì tủi thân và thất vọng.
Tôi tưởng qua buổi nói chuyện vào buổi sáng hôm nào, Đức Tiến sẽ suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa hai chúng tôi, nhưng thật không ngờ, hắn vẫn chơi trò cút bắt với tôi.
Cuối cùng, hắn sẽ chọn ai, tôi hay là cô ấy ?
Nhìn họ ngồi ăn uống bên nhau, lòng tôi quặn đau.
Tôi thấy mình kém cô ấy nhiều quá.
Đức Tiến và cô ấy giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, họ đều là người có khí chất hơn người.
Còn tôi, tôi chỉ là một cô gái mồ côi, không có gì cả. Tuy tôi có một chút được gọi là xinh xắn và dễ thương, nhưng điều này làm sao có thể so sánh được với cô ấy.
Sự tự ti, cảm giác thất bại đã đánh gục đi hết tất cả mọi ý chí của tôi.
Tay tôi từ từ buông thõng, chân tôi bất giác lùi xuống hai bước, tôi rất muốn nhanh chóng chạy ra khỏi đây.
Cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể, và suy nghĩ thống khổ trong lòng tôi, tay Đức Hải siết tay tôi thật chặt.
Hắn quay sang nhìn tôi, đôi mắt bao dung và dịu dàng của hắn bao phủ lên trái tim đau khổ của tôi.
Từ từ, cơ thể tôi lấy lại được cảm giác, tay tôi nắm chặt lấy tay hắn.
Cắn chặt môi, tôi không cho phép mình khóc, không cho phép mình rơi lệ trước mặt Đức Tiến thêm một lần nào nữa.
Tôi đã ngu ngốc và khờ dại nhiều rồi, tôi không thể tiếp tục để cho bản thân mình lún sâu vào vũng bùn không có lối thoát.
Đến hôm nay, tôi đã hoàn toàn đánh mất đi niềm tin và sự kì vọng vào tình cảm của Đức Tiến.
Hắn không hề yêu tôi, và vẫn mãi là như thế. Người mà hắn yêu là Kim Loan.
Thời gian như ngưng đọng, mọi thứ xung quanh như đang đứng yên.
Bốn chúng tôi không ai lên tiếng và bảo ai câu nào. Chúng tôi giống như kẻ thù trong hai chiến tuyến.
Trong cuộc chiến tình yêu này, tôi và Đức Hải là kẻ bại, còn Đức Tiến và Kim Loan là người chiến thắng.
_Chúng ta đi thôi !
Quay sang nhìn tôi, Đức Hải nói nhỏ.
Tôi gật đầu như một cái máy, cơ thể tê cứng vì đứng quá lâu.
Tôi giờ không còn cảm giác gì nữa, tôi tưởng mình sắp chết rồi.
Đức Hải nắm lấy tay tôi, hắn lôi tôi đi theo hắn.
_Khoan đã !
Đức Tiến gọi giật hai chúng tôi lại, thanh âm khản đặc giống hệt một con thú đang bị tổn thương.
Đang đi, Đức Hải dừng lại.
Kéo tôi đứng sát vào người, Đức Hải nhếch mép hỏi.
_Anh muốn gì ?
Thái độ khiêu chiến và căm phẫn của Đức Hải, khiến Đức Tiến cau mày.
_Hai người đến đây để ăn cơm ?
_Hỏi thừa ! Nếu không đến đây để ăn cơm, hai chúng tôi đến đây để làm gì ?
Đức Tiến chuyển ánh mắt sang nhìn tôi.
Tôi cúi đầu không nhìn hắn, nước mắt tí tách rơi xuống má.
Tôi đã nói rằng, mình không được khóc, không được rơi lệ vì hắn nữa, nhưng mà tôi không làm được.
Mỗi lần nghe thấy hắn nói chuyện, nghĩ về mối tình đau khổ của mình, tôi lại không thể kìm nén được những giọt nước mắt lúc nào cũng trực sẵn.
Thấy tôi khóc, Đức Hải xa xầm mặt, đôi mắt hắn nhìn tôi vừa thương xót, lại vừa thống khổ bi ai.
Đã mấy lần rồi tôi khóc vì một người đàn ông khác trước mặt hắn, tôi là một kẻ ích kỉ chỉ biết nghĩ đến cảm giác của mình, mà không để ý đến nỗi đau ẩn dấu sâu trong lòng hắn.
Yêu mà không được yêu, ai mà chẳng đau khổ, chẳng thất vọng buồn bã một mình.
Không thể chịu đựng hơn được nữa, tay Đức Hải gần như bóp nát bàn tay nhỏ bé của tôi, mặt hắn không còn một chút huyết sắc, hắn kiên quyết lôi tôi đi.
Tôi ngoan ngoãn đi theo hắn, mà không có một chút phản kháng nào. Nếu không có hắn, có lẽ tôi không thể còn cố gắng giả vờ bình tĩnh đứng ở đây để nghe Đức Tiến nói chuyện, và nhìn hắn cùng Kim Loan đang ở bên nhau.
Vừa đi theo hắn, tôi vừa khóc như mưa, nước mắt làm mặn chát bờ môi.
Tôi đau lòng quá !
Đức Hải không nói gì, hắn im lặng đi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng hắn quay sang nhìn tôi.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, lòng hắn đau như cắt, trái tim hắn bị tổn thương.
Hắn không muốn nhìn thấy tôi khóc, phải rơi lệ vì một người đàn ông khác, cũng không muốn tôi phải thương tâm, nhưng hắn đành bất lực chịu thua.
Hắn không phải là Đức Tiến, nên không thể thay thế Đức Tiến cho tôi một tình yêu trọn vẹn.
Vì cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn với Đức Tiến và Kim Loan, tôi và Đức Hải không còn tâm trạng để ăn uống nữa.
Theo Đức Hải ra ngoài bãi đỗ xe, tôi vừa đi vừa khóc, nước mắt không ngừng chảy.
Tôi biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện và đặc biệt là không nên khóc trước mặt Đức Hải, nhưng tôi không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Đức Hải mở cửa xe cho tôi.
_Lên xe đi !
Hắn mệt mỏi bảo tôi, thanh âm của một người bị tổn thương.
Tôi quẹt nước mắt, không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn, tôi trèo lên xe theo lời của hắn.
Đức Hải ngồi bên cạnh tôi, hắn im lặng và tập trung vào lái xe.
Tôi khóc thầm lặng lẽ, thỉnh thoảng những âm thanh thút thít nghẹn ngào lại vang lên.
Trước mắt Đức Tiến, tôi khóc vì cảm giác mình đang bị bắt nạt, bị hắn dọa cho sợ hãi, tôi không bao giờ cho hắn biết con người yếu đuối dễ bị tổn thương được dấu kín bên trong tôi.
Nhưng mà trước mặt Đức Hải thì lại khác, tôi vô tư khóc, vô tư rơi lệ và kể cho hắn nghe mọi thứ mà tôi cố tình dấu kín. Phải chăng tôi đã không còn coi hắn là một người ngoài, nên tôi mới tin tưởng hắn như thế ?
Vứt chiếc mũ lưỡi trai xuống ghế xe, vò tóc cho rối bù, Đức Hải cau mày nhìn tôi.
_Cô có thể ngừng khóc được không ? Tôi rất sợ nước mắt của phụ nữ, đặc biệt là nước mắt của người con gái tôi yêu.
Tôi quay sang nhìn hắn, những âm thanh nghẹn ngào thút thít như một con mèo nhỏ tuy không còn phát ra nữa, nhưng đôi mắt ngập đầy nước của tôi tiếp tục rơi ra những giọt lệ tí tách xuống má.
Đức Hải bối rối và luống cuống không biết phải làm sao, tay hắn hết nâng lên rồi lại thả xuống.
Hắn muốn chạm vào tôi, muốn lau khô đi những giọt nước mắt trên má tôi, nhưng hắn lại e sợ sẽ khiến tôi thương tâm khóc nhiều hơn, nên hắn phải cố nén lòng mình lại.
_Thôi được rồi ! Nếu cô muốn khóc thì cứ tiếp tục khóc đi, tôi không ngăn cấm cô nữa.
Tôi khóc mỗi lúc càng nhiều hơn, tôi khóc đến đứt từng đoạn ruột, khóc đến mức khản đặc không thể kêu lên thành tiếng.
Úp hai tay vào mặt, nước mắt làm mặn chát bờ môi, làm lòng bàn tay tôi ẩm ướt.
Có bao nhiêu uất ức và thống khổ, tôi đều cho tuôn theo dòng nước mắt.
Đức Hải liên tục đưa tay lên vò tóc, hắn bất lực và đau xót nhìn tôi.
Đến lúc không thể chịu đựng được hơn nữa, hắn dừng xe ở một khu đất trống và vắng bóng người qua lại.
Vòng tay ra sau lưng tôi, hắn kéo tôi vào lòng.
Tôi dựa cằm vào vai hắn, nước mắt thấm ướt vai áo của hắn.
Tay tôi buông thõng, lúc này trong lòng tôi ngoài đau đớn và buồn phiền thì không còn cảm giác nào khác.
Trước đây, tôi luôn cho rằng, mình là một cô gái kiên cường và cứng rắn, tôi sẽ không bao giờ khóc và rơi lệ vì một người con trai khác, nhưng hôm nay tôi mới biết hóa ra tôi chỉ là một cô gái mỏng manh yếu đuối giống như những cô gái khác mà thôi.
Khi đã bị thất tình, thì ai cũng phải khóc, phải rơi lệ, không ai có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì và có thể trốn tránh được nỗi đau trong lòng mình.
Đức Hải không nói gì, bàn tay hắn dịu dàng ôm siết lấy eo tôi, hắn cho tôi mượn bờ vai để dựa và để trút cạn hết tất cả nỗi đau trong lòng, qua những dòng nước mắt không ngừng tuôn trào.
Trong vòng tay hắn, tôi đã tìm thấy được sự ấm áp và sự sẻ chia không dễ gì có được.
Ban đầu Đức Hải là oan gia của tôi, nhưng dần dần hắn đã chiếm một trí quan trọng trong trái tim tôi.
Nhắm mặt lại, tôi để mặc cho nước mắt lăn dài trên má. Tôi giờ không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác nữa, tôi chỉ biết tôi không còn cô đơn, không còn phải gắng gượng vượt qua mọi cay đắng và nỗi đau trên đời này một mình nữa. Bên cạnh tôi đã có Đức Hải rồi.
Khóc chán, nước mắt trên má tôi cũng dần cạn khô, nỗi đau chôn dấu trong lòng cũng đã dần vơi bớt.
Không còn nghe thấy tiếng khóc thút thít của tôi nữa, Đức Hải dịu dàng hỏi.
_Cô thấy khá hơn rồi chứ ?
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
Nhẹ nhàng đẩy tôi ra, lấy khăn tay màu trắng trong túi quần, hắn giúp tôi lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má và đôi mắt sưng đỏ vì khóc của tôi.
_Nếu lần sau cô còn muốn khóc nữa, cô có thể tìm tôi. Tôi sẽ đến ngay sau khi cô gọi.
Tôi bần thần nhìn hắn. Một cảm giác ấm áp và tràn đầy tình người len lỏi sâu vào trong từng mạch máu và tế bào trong cơ thể tôi.
Đây là lần đầu tiên có một chàng trai nói sẵn sàng cho tôi mượn bờ vai để dựa và để khóc mỗi khi tôi buồn và gặp phải chuyện gì đó không may.
Tôi có nên cảm ơn Thượng Đế vì điều này không ?
Có lẽ tôi nên cảm ơn Người vì đã ban cho tôi một người bạn tốt và tri kỉ giống như Đức Hải.
Dù tôi có thể là một kẻ thất bại trong tình yêu, nhưng trong mối quan hệ bạn bè, tôi luôn gặp được những người bạn tốt và chân thành.
Đức Hải chạm nhẹ vào má tôi, đôi mắt hắn rực sáng nhìn tôi.
_Cô muốn đi đâu chơi không ?
_Tôi muốn đi uống rượu.
Tôi ngẩng cao đầu nhìn hắn, lòng tràn đầy quyết tâm.
Tôi muốn đây là lần cuối cùng tôi tìm đến rượu để giải sầu và để tạm quên đi cảm giác đau đớn đang hành hạ trong lòng mình.
Đức Hải sửng sốt nhìn tôi, cơ thể hắn cứng đờ.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới thở ra một hơi.
_Uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe của cô.
_Không quan trọng, tôi chỉ xin anh cho tôi say thêm một lần này nữa thôi. Từ lần sau trở đi, tôi không dám rủ anh đi uống rượu nữa.
Đức Hải cau màu, khuôn mặt hắn trầm xuống. Hắn đang đắn đo là có nên để cho tôi đi không ?
_Tôi xin anh, xin anh chiều theo mong muốn của tôi lần này nữa thôi. Nếu anh không muốn đi, tôi sẽ đi một mình.
Tôi vừa cố gắng năn nỉ cầu xin hắn, vừa giận dỗi đe dọa hắn.
Đức Hải mặc dù không hài lòng, nhưng cuối cùng vì lo cho tôi, hắn đã phải miễn cưỡng chấp nhận đưa tôi đến một quán bar.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.