Chương 63
mysweetlovelyday
24/05/2013
Đến sân bay, tôi trả tiền cho chú tài xế tắc xi, sau đó tự mở cửa rồi bước xuống.
Đây là lần thứ hai tôi đến đây, lần trước là khi tôi bay sang Đài Loan cùng với Đức Tiến và Đức Hải, còn lần này tôi bay về Việt nam một mình.
Cảm giác đi mà không được ai đến tiễn khiến lòng tôi đau nhói, nước mắt không thể kìm nén được lại tuôn trào.
Gần một tháng nay, tôi thường xuyên rơi lệ vì những chuyện không đâu, tôi đã biến thành một cô gái đa sầu và đa cảm mất rồi.
Khi biết được sự thay đổi của tôi, không hiểu bạn bè có cười nhạo tôi không.
Chắc họ cũng không dám tin là một cô gái chỉ biết đến tiền và công việc như tôi, cũng có lúc phải khóc và rơi lệ vì một người đàn ông.
Buổi chiều, sân bay có rất đông người.
Tiếng nói chuyện ồn ào, cười đùa của đám đông vây lấy tôi vào giữa.
Đi len lỏi qua họ, tôi thấy mình chỉ là một vị khách nhỏ bé đi lạc, đi đến một nơi không hề thuộc về mình.
Tôi đã quá ngốc nghếch khi cho rằng tôi có thể tìm được hạnh phúc và tình yêu ở đây.
Càng mộng mơ càng mơ ước xa vời, đến khi tỉnh mộng, lại càng đau đớn và buồn khổ hơn.
Vừa đi vừa khóc, nước mắt làm khuôn mặt tôi trông nhợt nhạt giống như một người vừa mới ốm dậy, tầm nhìn của tôi bị hạn chế.
Tôi đi, đi mãi, đi cho đến khi chân mỏi nhừ, tôi mới kinh hoàng nhận ra, mình đã đi vòng xung quanh sân bay đến mấy vòng.
Nhìn tôi, đâu có giống một người đến đây để mua vé máy bay về Việt nam, mà trông giống một người mất trí đi lang thang vô định ở ngoài đường hơn.
Lắc đầu cười khổ, lấy tay quẹt nước mắt, hít một hơi thật sâu, tôi không cho phép bản thân mình vọng tưởng nữa.
Nếu đã có dũng khí rời xa khỏi Đức Tiến và Đức Hải, tôi phải học cách chấp nhận sự thật là họ không thể thuộc về tôi, tôi không xứng với họ.
Ngước mắt nhìn bảng điện tử thông báo các chuyến bay, tôi lầm lũi tiến về phía dãy bàn bán vé máy bay.
Một cô nhân viên trong trang phục áo sơ mi màu trắng, váy màu đen dài đến ngang gối mỉm cười chào tôi.
_Chào em ! Em muốn chị giúp gì cho em ?
Nụ cười thân thiện của chị, đã phần nào giúp tôi trấn tĩnh lại tinh thần đang hỗn loạn của mình.
Tôi không biết nếu mình bị quát mắng ở đây, tôi có thể chịu đựng hơn được nữa không ?
_Chào…chào chị…em …em muốn mua một vé máy bay về Việt nam.
Chị nhân viên gật đầu coi như đã hiểu tôi muốn gì.
Chị rê chuột trên màn hình máy tính.
Một lát sau, chị ngẩng đầu lên nhìn tôi.
_Có một chuyến lúc bốn giờ chiều, em có thể đợi được không ?
Tôi gượng cười đáp.
_Dạ, được. Chỉ cần có chuyến bay cho em về Việt nam là em vui rồi.
Tôi trình cho chị xem CMND và hộ chiếu của mình.
Thủ tục được chị nhân viên giải quyết rất nhanh gọn, chẳng mấy chốc, tôi đã có thể cầm vé máy bay trên tay.
Sau khi nói lời cảm ơn đến chị, tôi quay người bước đi.
Tuy gần cả ngày hôm nay, không có thứ gì vào bụng, nhưng tôi không hề cảm thấy đói.
Tìm một chiếc ghế trống gần cạnh quầy bán vé, tôi ngồi xuống.
Tôi mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế, mắt mông lung nhìn mọi người đi qua đi lại trước mặt mình.
Mọi người đi đâu cũng có đôi có cặp, được người thân và bạn bè đến đưa tiễn.
Còn tôi, tôi chỉ có một mình, tôi không có ai cả.
Tủi thân, nước mắt vừa mới ngừng, lại tiếp tục lăn dài trên má.
Bấy lâu nay, tôi đã lấy nước mắt thay cơm, lấy nước mắt để xoa dịu đi nỗi đau trong lòng mình.
Thời gian chầm chậm trôi.
Những âm thanh ồn ào và náo nhiệt không ngừng vang bên tai tôi.
Không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi nhắm mắt lại.
Mọi thứ chìm dần vào trong bóng tối.
Tôi đang chờ thời gian trôi qua thật nhanh, chờ cho đến hơn 4 giờ chiều để lên máy bay về Việt nam.
Chưa có lúc nào tôi lại muốn nhanh chóng rời khỏi đây như lúc này.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, tôi bỗng mở mắt ra nhìn xung quanh.
Tôi đã gọi điện cho Đức Tiến, còn Đức Hải, tôi vẫn chưa nói gì cả.
Không biết hắn có hoảng sợ và lo lắng cho tôi không, khi thấy tôi bỗng dưng biết mất ? Hay là hắn nghĩ tôi đã quay trở về với Đức Tiến, nên không cần phải quan tâm đến tôi nữa.
Tôi đang mong đợi điều gì ở hắn, mà lại mong hắn gọi điện cho tôi, và đi tìm tôi thế này ?
Tôi đúng là một cô gái mâu thuẫn và không có chính kiến của riêng mình.
Rõ ràng, tôi đã quyết tâm bỏ đi, và để lại mọi thứ ở sau lưng. Tại sao đến giờ phút này, tôi vẫn mong ngóng một thứ xa vời không có thực ?
Bỏ đi thôi, tôi nên tỉnh táo lại. Đã một lần tôi trầm luân sâu vào một mối tình tuyệt vọng, không có tương lai và hạnh phúc rồi, tôi không nên tiếp tục sai lầm nữa.
Thò tay vào túi áo khoác, tôi lôi điện thoại ra khỏi túi.
Đối diện với màn hình mờ đen và im lặng bất động ở trên tay, một giọt nước mắt trên má đã rơi xuống.
Từng giọt từng giọt, nước mắt đã rửa trôi đi lớp bụi bám trên màn hình điện thoại.
Tâm trạng tôi giờ hỗn loạn đến cực điểm, tay tôi siết chặt.
Tôi đang đấu tranh với chính mình, đang tự hỏi tôi có nên gọi điện cho Đức Hải không, có nên nói cho hắn biết tôi đang trên đường trở về Việt nam không ?
Tay tôi run run mở nguồn, tiếng nhạc leng keng vang lên khiến tôi giật mình mở to mắt.
Chiếc điện thoại trên tay tôi suýt rơi xuống đất, khi nhìn thấy có hơn 20 cuộc gọi nhỡ của Đức Hải.
Tôi kinh hãi, tôi ngẩn người nhìn màn hình điện thoại không chớp mắt.
Hắn…hắn thực sự đã gọi điện cho tôi, đi tìm tôi ?
Vậy…vậy là tôi không hề lừa dối chính mình, cũng không hề nằm mơ.
Tôi vừa mới mở nguồn, chuông điện thoại lại tiếp tục reo vang.
Chắc hắn đang lo cho tôi lắm nên hắn mới gọi điện liên tục cho tôi nhiều như thế.
Tôi khóc nức nở, khóc như mưa.
Tấm chân tình của hắn đã khiến tôi cảm động, khiến tôi thấy ấm áp và ngọt ngào.
Đúng ! Tôi có thể mất tất cả, nhưng ít ra tôi cũng đã từng được một người con trai yêu, và quan tâm thật lòng đến mình.
Tôi không nên oán trách số phận không may của mình, mà nên cảm ơn ông Trời đã dạy cho tôi hiểu, có đôi khi mọi chuyện xảy ra không phải hoàn toàn là điểm xấu, mà trong đó còn bao hàm cả hạnh phúc và ước mơ nữa.
Run run, tôi áp điện thoại vào tai.
_Khánh Băng ! Có đúng là em không ?
Tiếng nói gấp gáp qua hơi thở của Đức Hải truyền đến tai tôi từ một nơi xa xôi nào đó.
Tôi chỉ biết khóc, tôi không biết nói gì với hắn cả.
_Em nói gì đi chứ ? Em hiện giờ đang ở đâu ?
Hắn gấp gáp hỏi tôi, hắn kích động như sợ tôi sẽ nhanh chóng biến mất và không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa.
_Em…em…
Tôi lắp bắp, giọng nghẹn ngào nức nở.
Tôi đành phải xin lỗi hắn, phụ tấm chân tình của hắn. Tôi không thể ở bên hắn được.
Nghe thấy tiếng khóc của tôi, Đức Hải luống cuống vội vỗ về tôi.
_Anh…anh xin lỗi. Em…em trách anh vì chuyện tối hôm qua đúng không ?
Vò đầu bứt tóc, Đức Hải đau khổ, mệt mỏi nói tiếp.
_Anh biết mình sai rồi, lẽ ra anh nên khống chế tình cảm của chính mình, nên bỏ đi ngay khi đưa em vào phòng mới phải, nhưng anh…anh…
Đức Hải không thể nói tiếp được nữa.
Dù đã có được thân thể của người con gái mình yêu cũng không ích gì, vì trái tim của người đó không trao cho mình.
Giữ được thân thể thì dễ, nhưng nếu muốn người đó toàn tâm toàn ý yêu mình đòi hỏi phải mất rất nhiều thời gian và công sức, mà có khi vĩnh viễn cũng không thể có được.
Có lẽ Đức Hải hiểu được điều này, nên hắn mới đau khổ nhiều như thế.
_Nếu…nếu em muốn trách anh, hận anh, thì em hãy cứ trách và cứ hận đi, anh không hề mong em sẽ tha thứ cho anh, hay thông cảm cho anh.
Tôi im lặng không đáp, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn trào.
Xảy ra chuyện đó, tôi một chút cũng không trách hắn, cũng không oán hận hắn, tất cả đều là do tôi chủ động câu dẫn hắn, muốn hôn và ôm hắn.
Nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, tôi không thể giải thích được tại sao đột nhiên tôi lại muốn làm điều đó.
Chẳng phải người tôi yêu là Đức Tiến hay sao ? Lẽ ra tôi nên chủ động câu dẫn Đức Tiến, muốn ôm và hôn hắn mới phải ?
Đầu tôi đau quá, tôi không muốn nghĩ tiếp nữa. Dù có hối hận hay là không, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Tôi và Đức Tiến không bao giờ còn hy vọng vào tình yêu lứa đôi nữa.
Đối với Đức Hải, tôi cũng không thể tiếp nhận tình cảm của hắn.
Tôi vừa thấy mặc cảm tự ti với hắn, vừa thấy mình không xứng với hắn, nên tôi chọn cách bỏ đi, chọn cách kết thúc mọi chuyện ở đây.
_Khánh Băng ! Em….em không có gì để nói với anh sao ?
Đức Hải khàn giọng hỏi tôi, thanh âm của một con thú bị tổn thương, đã mất đi hy vọng sống còn.
Tôi hoảng hốt nhận ra mình đã tàn nhẫn và ích kỉ nhiều như thế nào.
Tôi chỉ quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của mình, mà bỏ mặc hắn phải sống trong dằn vặt và đau đớn.
Đã đến lúc, tôi phải nói rõ rằng mọi chuyện cho hắn hiểu rồi. Tôi không thể để tình trạng tiến thoái lưỡng nan này kéo dài thêm nữa.
_Em…em sắp phải đi.
_Đi…đi đâu ?
Đức Hải hét to, hắn kích động không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó cắn chặt răng để khống chế sự tuyệt vọng của bản thân.
_Em…em sẽ về Việt nam. Anh…anh đừng lo lắng, cũng không cần phải xin lỗi em. Em không hề trách anh, cũng không hề hận anh. Anh hãy coi mọi chuyện xảy ra giữa hai chúng ta chỉ là một giấc mơ mà thôi. Anh…anh…
_Không ! Em không được đi !
Đức Hải cắt ngang lời tôi nói, hắn kinh hoàng bảo tôi.
_Anh xin em, em không thể nói đi là có thể đi được. Ở đây không còn gì cho em lưu luyến nữa sao ? Lẽ nào trong lòng em, anh mãi mãi cũng không thể bằng được Đức Tiến ? Lẽ nào đối với em, chuyện đó cũng không có một chút ý nghĩa và quan trọng nào ? Em có thể tuyệt tình đến thế sao, có thể tàn nhẫn bỏ đi mà không nói với anh một lời nào, cũng không quan tâm đến suy nghĩ và tình cảm của anh dành cho em ?
Càng nói Đức Hải càng kích động, thanh âm khản đặc nghe không giống tiếng nói của một kẻ ngông cuồng không bao giờ để người khác vào mắt.
Hắn đang cố níu giữ lấy tôi ở lại, cố không để cho tôi đi.
Tôi khóc, khóc thật nhiều, khóc đến thương tâm.
Đến giờ phút này, tôi mới hiểu cảm giác của hai người yêu nhau là gì.
Nói lời tạm biệt với Đức Tiến tuy có đau đớn, tuy có khổ não, nhưng không thể bằng được với cảm giác đau khổ và tuyệt vọng khi phải tuyệt tình nói câu chia ly với Đức Hải.
Tôi biết phải làm sao đây ? Tôi đã quá tàn nhẫn, và quá ích kỉ đúng không ?
Một cô gái như tôi liệu có xứng đáng để nhận được hạnh phúc ?
_Em đang ở đâu, để anh lái xe đến đón ? Anh xin em, xin em đừng bỏ đi. Dù em không thể tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng xin em hãy ở lại, hãy cho anh cơ hội thỉnh thoảng được nhìn thấy em được không ?
Tiếng khóc của tôi giờ là những tiếng nghẹn ngào nức nở, và bi ai.
Giọng nói tuyệt vọng và thống khổ của hắn, đã xoáy sâu vào lòng tôi, đã khiến tôi gục ngã, môi tôi mấp máy.
Tôi không thể gắng gượng hơn được nữa, những câu nói mà tôi đã chuẩn bị từ trước, tất cả đều đã tuôn theo những dòng nước mắt.
Nhắm mắt lại, tôi cắn môi đến tím tái, gò má nhợt nhạt và nhòe nhoẹt nước mắt.
_Anh hãy quên em đi ! Em không xứng với anh, cũng không thể ở bên cạnh anh. Em cảm ơn anh vì đã yêu em, chăm sóc và quan tâm đến em. Nhưng…
Tôi ôm chặt lấy ngực, nước mắt làm mặn chặt bờ môi, đau đớn đang dày vò và giày xéo cõi lòng tan nát của tôi.
_Nhưng em không thể. Anh đã biết rồi, người mà em yêu là Đức Tiến. Nếu em ở bên cạnh anh, như thế chẳng phải là quá tàn nhẫn và bất công với anh lắm sao. Em rất thích anh, em nợ ân tình của anh, em không thể để anh phải thương tâm và tổn thương vì em. Hãy quên em đi, quên em để làm lại một cuộc đời mới. Một người kiệt xuất như anh, có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp và tài giỏi đang chờ đợi anh. Một cô gái bình thường và không có gì như em, không xứng đáng với anh đâu. Mỗi lần nhớ đến em, hãy coi em chỉ là một giấc mơ, một cơn gió lạ, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.
_Em đã nói đủ chưa ? – Đức Hải hét ầm lên – Em có hiểu thế nào là yêu không ? Anh không phải là một tên đàn ông lăng nhăng, yêu đương không cần biết mình có yêu thật lòng hay không. Anh yêu em, yêu em rất nhiều. Em hãy nghe cho rõ, và nhỡ kĩ điều ấy. Nếu anh không yêu em nhiều như thế, anh sẽ không tốn nhiều thời gian và tâm tư để tìm đủ mọi cách tiếp cận và làm quen với em.
Đức Hải dừng lại, hắn cố nén xúc động và tình cảm đang mãnh liệt tuôn trào trong lòng, để nói tiếp.
_Em nói đi, anh yêu em nhiều như thế, làm sao anh có thể quên em được, có thể coi em chỉ là một giấc mơ hay một cơn gió mới lạ. Đối với em, em có thể coi anh chỉ đơn giản là một người đàn ông đi ngang qua đời em, nhưng anh không làm được. Anh là người từ trước đến nay, một khi đã xác định mình muốn gì, anh sẽ làm cho bằng được. Anh yêu em, nên anh sẽ không ép em phải yêu anh, và chấp nhận anh ngay. Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ và lựa chọn. Dù em…em…
Tôi nghe được tiếng thở dài bất lực và đau đớn của Đức Hải.
Tôi hiểu hắn định nói gì tiếp.
Ngồi trên ghế, tay bịt chặt miệng, nước mắt cứ tuôn rơi mãi.
Mặc dù không muốn nhắc đến tình cảm mà tôi dành cho Đức Tiến, nhưng hắn vẫn phải dũng cảm đối diện với nó. Hắn muốn hai chúng tôi nói chuyện thẳng thắn với nhau về vấn đề này.
_Dù em có chọn Đức Tiến, và muốn sống ở bên cạnh anh ấy, anh…anh cũng phải cố gắng chấp nhận. Đến lúc đó, anh chỉ cầu xin em đừng tìm cách tránh mặt anh.
Cả hai chúng tôi rơi vào im lặng.
Một người luôn chỉ thích làm theo ý mình như Đức Hải, phải nói ra những lời này, chứng tỏ hắn không còn nghĩ cho bản thân mình nữa, mà hắn muốn tôi được sống hạnh phúc và vui vẻ.
Người ta thường nói, một khi đã yêu ai đó thật lòng, thì hạnh phúc của người đó cũng là hạnh phúc của chính mình.
Phải chăng tôi đã tìm được một chàng trai yêu tôi chân thành và yêu tôi bằng cả con tim ?
Tôi khóc, tôi rơi lệ, không phải vì đau đớn và thống khổ nữa, mà khóc vì cảm động và tiếc nuối.
Đức Hải càng đối xử tốt và chân thành với tôi bao nhiêu, tôi càng thấy mình không xứng với hắn bấy nhiêu.
Lúc này, tôi đang đau khổ vì thất tình và tuyệt vọng, tôi không thể kéo Đức Hải chìm xuống vũng bùn cùng với tôi.
Tôi không thể lợi dụng tình yêu của Đức Hải để xoa dịu đi nỗi đau trong lòng tôi, làm thế tôi vừa hèn nhát, vừa ích kỉ, lại vừa ngu xuẩn ngốc nghếch.
Tôi không muốn mất đi một người bạn tốt và tri kỉ là Đức Hải.
_Khánh Băng ! Em nói đi, em đang ở đâu ?
Tiếng loa phóng thanh thông báo chuyến bay đi Việt nam sắp cất cánh đột ngột vang lên.
Vì tôi đang mở điện thoại, nên Đức Hải có thể nghe rõ.
Hắn dù đã lờ mờ đoán được rằng, tôi đang ở sân bay, nhưng hắn vẫn hy vọng là tôi vẫn còn đang ở một nơi nào đó, mà không phải là sân bay.
Đến khi tiếng loa phóng thanh lọt vào tai hắn, hắn mới hiểu sự kì vọng vào tình cảm của tôi đang dần tan biến vào hư không.
Chỉ cần máy bay cất cánh, dù hắn có tìm được tôi cũng sẽ phải rất lâu về sau đó.
_Khánh Băng ! Em không được đi ! Anh xin em !
Đức Hải dồn dập, và cuồng loạn hét lên. Hắn đang cố bám víu vào một thứ ảo ảnh xa vời không có thực.
Tôi khóc đã cạn hết cả nước mắt, nỗi đau đớn trong lòng càng lúc càng rách rộng thêm ra.
_Tạm biệt ! Tạm biệt !...
Tôi thì thầm vào trong máy, thanh âm khản đặc không rõ ràng.
_Hãy…hãy…quên em đi ! Em không xứng với anh đâu. Em chúc anh sớm tìm được hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Nói xong, tôi thẫn thờ cúp máy giống như một cái xác không có linh hồn.
Trong ống nghe vẫn còn vọng lại tiếng hét của Đức Hải.
Hết rồi ! Hết thật rồi !
Từ nay trở về sau, tôi sẽ không còn ai ở bên cạnh quan tâm và lo lắng cho tôi nữa, cũng không còn nhìn thấy được nụ cười ấm áp và ngọt ngào của người đó nữa.
Đã đến lúc rồi phải đi rồi, tôi phải rời khỏi đây, rời khỏi nơi ban cho tôi nhiều mộng mơ, cũng tước mất đi nụ cười và tính cách sống lạc quan và yêu đời của tôi.
Tiếng loa phóng thanh một lần nữa lại vang lên.
Từng giờ từng phút từng giây đang chầm chậm trôi, tôi không còn thời gian để mà luyến tiếc nữa.
Đây là lựa chọn của tôi, dù cho tôi có hối tiếc, có dằn vặt bản thân mình cũng không còn tác dụng gì nữa.
Đút điện thoại vào túi áo khoác, để mặc cho nước mắt rơi, tôi loạng choạng đứng dậy.
Chân tôi hư xuyễn, cơ thể mệt mỏi và nặng trịch giống như đeo đá.
Mắt tôi mờ mịt nhìn dòng người đi qua đi lại.
Cho đến lúc cuối cùng, cũng không có một ai đưa tiễn tôi đi.
Thôi thì, tôi cũng không nên buồn khổ và ghen tị với hạnh phúc của mọi người xung quanh xung tôi nữa. Mỗi người khi sinh ra đều có một số phận riêng, họ may mắn hơn tôi vì có bạn bè và người thân, còn tôi mãi mãi và vĩnh viễn chỉ có một mình.
Từng bước từng bước, tôi chậm chạp tiến gần đến cánh cửa kính dẫn ra ngoài sân bay.
Ngoài khung cửa kính kia, là chiếc máy bay đang nằm im chờ tôi bước lên.
Tôi đi, đi vào khoảng không trước mặt, bước thấp bước cao, chân tôi run rẩy.
Đến khi nộp hộ chiếu và vé máy bay cho bảo vệ kiểm tra, tôi quay mặt nhìn lại sân ga rộng lớn và đông nghịt người ở phía sau.
Tôi đang cố kiếm tìm hình bóng quen thuộc của người đó.
Biết rằng, người đó không thể xuất hiện ở đây vào giờ này, nhưng tôi vẫn hy vọng vẫn mong chờ một phép màu có thể xảy ra.
_Quý khách ! Đã kiểm tra xong rồi, mời quý khách lên máy bay !
Tiếng nói nhắc nhở của anh bảo vệ, khiến tôi bàng hoàng quay lại nhìn anh ta, rồi nhận lại vé máy bay và hộ chiếu của mình.
Không dám chần chờ thêm nữa, tôi kiên quyết bước đi.
Khi hình bóng của tôi khuất sau cánh cửa kính, cũng là lúc Đức Hải lái xe đến sân bay.
Chỉ kịp đỗ xe ở bên ngoài, hắn nhanh chóng và vội vã chạy vào trong tìm tôi.
Tôi đã tắt nguồn điện thoại nên hắn không thể tiếp tục liên lạc được với tôi. Cách duy nhất để tìm được tôi ở đây, là phải dựa theo trực giác và lòng kiên trì của mình.
Mái tóc hắn rối bù, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen sâu của hắn lạc lõng và trống rỗng vô hồn, quần áo xộc xệch. Ngay sau khi nghe tin tôi đang ở sân bay, hắn đã lái xe đi mà không quan tâm đến hình tượng của mình.
Hắn không chú ý đến mọi người xung quanh, cũng không để ý đến ánh mắt của họ.
Hắn chạy đi tìm tôi, từ sân ga này đến sân ga khác.
Nhìn tấm bảng điện tử thông báo các chuyến bay sắp cất cánh và chuẩn bị cất cánh.
Mắt hắn thất thần đau khổ, khuôn mặt hắn tuyệt vọng đau đớn khi biết chuyến bay mà tôi mua vé để đi, đã cất cánh được hơn 10 phút rồi.
Hắn đứng bất động, ngơ ngác nhìn tấm bảng điện tử trước mặt. Hắn nhìn không chớp mắt, người hắn đông cứng, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực.
Tất cả mọi thứ xung quanh hắn dường như đóng băng cả lại, ngay cả hơi thở của hắn cũng mỏng manh thoi thóp giống như một người đã dần rời xa sinh mạng của chính mình.
Hắn đứng ở đấy, đứng rất lâu.
Mọi người di chuyển đi qua đi lại sau lưng hắn, nói chuyện và cười đùa, nhưng hắn không nghe thấy gì cả, cũng không biết gì cả.
Dòng chữ điện tử thông báo chuyến bay sang Việt nam cứ nhảy múa trong đáy mắt hắn.
Hắn nhìn đến hoa mắt, nhìn đến không còn nhìn thấy thứ gì đó nữa thì thôi.
Lúc hắn quay người lại, bên ngoài trời đã tối từ lâu.
Mọi người ở sân bay không còn đông như lúc ban chiều nữa, xung quanh chỉ còn lại lưa thưa vài người đang ngồi uể oải chờ đợi người thân và chuyến bay sắp tới.
Nhìn vào khoảng không trước mắt, đầu óc hắn trống rỗng, từng mũi kim nhọn hoắc đang đâm sâu vào trái tim hắn.
_Nữ nhân chết tiệt ! Cô dám bỏ đi mà không thèm quan tâm đến tình cảm của tôi.
Siết chặt tay, đôi mắt đen kịt tựa như bóng đêm của hắn nổi lên hai ngọn lửa cháy rực.
_Dù cô có bỏ trốn đến chân trời góc bể, tôi nhất định sẽ tìm được cô.
Ngồi trên máy bay, tôi bất giác rùng mình, một cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng.
Không hiểu là tôi đang mơ hay đang hù dọa chính mình, mà bỗng dưng tôi lại thấy hoảng hốt và sợ hãi thế này.
Đây là lần thứ hai tôi đến đây, lần trước là khi tôi bay sang Đài Loan cùng với Đức Tiến và Đức Hải, còn lần này tôi bay về Việt nam một mình.
Cảm giác đi mà không được ai đến tiễn khiến lòng tôi đau nhói, nước mắt không thể kìm nén được lại tuôn trào.
Gần một tháng nay, tôi thường xuyên rơi lệ vì những chuyện không đâu, tôi đã biến thành một cô gái đa sầu và đa cảm mất rồi.
Khi biết được sự thay đổi của tôi, không hiểu bạn bè có cười nhạo tôi không.
Chắc họ cũng không dám tin là một cô gái chỉ biết đến tiền và công việc như tôi, cũng có lúc phải khóc và rơi lệ vì một người đàn ông.
Buổi chiều, sân bay có rất đông người.
Tiếng nói chuyện ồn ào, cười đùa của đám đông vây lấy tôi vào giữa.
Đi len lỏi qua họ, tôi thấy mình chỉ là một vị khách nhỏ bé đi lạc, đi đến một nơi không hề thuộc về mình.
Tôi đã quá ngốc nghếch khi cho rằng tôi có thể tìm được hạnh phúc và tình yêu ở đây.
Càng mộng mơ càng mơ ước xa vời, đến khi tỉnh mộng, lại càng đau đớn và buồn khổ hơn.
Vừa đi vừa khóc, nước mắt làm khuôn mặt tôi trông nhợt nhạt giống như một người vừa mới ốm dậy, tầm nhìn của tôi bị hạn chế.
Tôi đi, đi mãi, đi cho đến khi chân mỏi nhừ, tôi mới kinh hoàng nhận ra, mình đã đi vòng xung quanh sân bay đến mấy vòng.
Nhìn tôi, đâu có giống một người đến đây để mua vé máy bay về Việt nam, mà trông giống một người mất trí đi lang thang vô định ở ngoài đường hơn.
Lắc đầu cười khổ, lấy tay quẹt nước mắt, hít một hơi thật sâu, tôi không cho phép bản thân mình vọng tưởng nữa.
Nếu đã có dũng khí rời xa khỏi Đức Tiến và Đức Hải, tôi phải học cách chấp nhận sự thật là họ không thể thuộc về tôi, tôi không xứng với họ.
Ngước mắt nhìn bảng điện tử thông báo các chuyến bay, tôi lầm lũi tiến về phía dãy bàn bán vé máy bay.
Một cô nhân viên trong trang phục áo sơ mi màu trắng, váy màu đen dài đến ngang gối mỉm cười chào tôi.
_Chào em ! Em muốn chị giúp gì cho em ?
Nụ cười thân thiện của chị, đã phần nào giúp tôi trấn tĩnh lại tinh thần đang hỗn loạn của mình.
Tôi không biết nếu mình bị quát mắng ở đây, tôi có thể chịu đựng hơn được nữa không ?
_Chào…chào chị…em …em muốn mua một vé máy bay về Việt nam.
Chị nhân viên gật đầu coi như đã hiểu tôi muốn gì.
Chị rê chuột trên màn hình máy tính.
Một lát sau, chị ngẩng đầu lên nhìn tôi.
_Có một chuyến lúc bốn giờ chiều, em có thể đợi được không ?
Tôi gượng cười đáp.
_Dạ, được. Chỉ cần có chuyến bay cho em về Việt nam là em vui rồi.
Tôi trình cho chị xem CMND và hộ chiếu của mình.
Thủ tục được chị nhân viên giải quyết rất nhanh gọn, chẳng mấy chốc, tôi đã có thể cầm vé máy bay trên tay.
Sau khi nói lời cảm ơn đến chị, tôi quay người bước đi.
Tuy gần cả ngày hôm nay, không có thứ gì vào bụng, nhưng tôi không hề cảm thấy đói.
Tìm một chiếc ghế trống gần cạnh quầy bán vé, tôi ngồi xuống.
Tôi mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế, mắt mông lung nhìn mọi người đi qua đi lại trước mặt mình.
Mọi người đi đâu cũng có đôi có cặp, được người thân và bạn bè đến đưa tiễn.
Còn tôi, tôi chỉ có một mình, tôi không có ai cả.
Tủi thân, nước mắt vừa mới ngừng, lại tiếp tục lăn dài trên má.
Bấy lâu nay, tôi đã lấy nước mắt thay cơm, lấy nước mắt để xoa dịu đi nỗi đau trong lòng mình.
Thời gian chầm chậm trôi.
Những âm thanh ồn ào và náo nhiệt không ngừng vang bên tai tôi.
Không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi nhắm mắt lại.
Mọi thứ chìm dần vào trong bóng tối.
Tôi đang chờ thời gian trôi qua thật nhanh, chờ cho đến hơn 4 giờ chiều để lên máy bay về Việt nam.
Chưa có lúc nào tôi lại muốn nhanh chóng rời khỏi đây như lúc này.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, tôi bỗng mở mắt ra nhìn xung quanh.
Tôi đã gọi điện cho Đức Tiến, còn Đức Hải, tôi vẫn chưa nói gì cả.
Không biết hắn có hoảng sợ và lo lắng cho tôi không, khi thấy tôi bỗng dưng biết mất ? Hay là hắn nghĩ tôi đã quay trở về với Đức Tiến, nên không cần phải quan tâm đến tôi nữa.
Tôi đang mong đợi điều gì ở hắn, mà lại mong hắn gọi điện cho tôi, và đi tìm tôi thế này ?
Tôi đúng là một cô gái mâu thuẫn và không có chính kiến của riêng mình.
Rõ ràng, tôi đã quyết tâm bỏ đi, và để lại mọi thứ ở sau lưng. Tại sao đến giờ phút này, tôi vẫn mong ngóng một thứ xa vời không có thực ?
Bỏ đi thôi, tôi nên tỉnh táo lại. Đã một lần tôi trầm luân sâu vào một mối tình tuyệt vọng, không có tương lai và hạnh phúc rồi, tôi không nên tiếp tục sai lầm nữa.
Thò tay vào túi áo khoác, tôi lôi điện thoại ra khỏi túi.
Đối diện với màn hình mờ đen và im lặng bất động ở trên tay, một giọt nước mắt trên má đã rơi xuống.
Từng giọt từng giọt, nước mắt đã rửa trôi đi lớp bụi bám trên màn hình điện thoại.
Tâm trạng tôi giờ hỗn loạn đến cực điểm, tay tôi siết chặt.
Tôi đang đấu tranh với chính mình, đang tự hỏi tôi có nên gọi điện cho Đức Hải không, có nên nói cho hắn biết tôi đang trên đường trở về Việt nam không ?
Tay tôi run run mở nguồn, tiếng nhạc leng keng vang lên khiến tôi giật mình mở to mắt.
Chiếc điện thoại trên tay tôi suýt rơi xuống đất, khi nhìn thấy có hơn 20 cuộc gọi nhỡ của Đức Hải.
Tôi kinh hãi, tôi ngẩn người nhìn màn hình điện thoại không chớp mắt.
Hắn…hắn thực sự đã gọi điện cho tôi, đi tìm tôi ?
Vậy…vậy là tôi không hề lừa dối chính mình, cũng không hề nằm mơ.
Tôi vừa mới mở nguồn, chuông điện thoại lại tiếp tục reo vang.
Chắc hắn đang lo cho tôi lắm nên hắn mới gọi điện liên tục cho tôi nhiều như thế.
Tôi khóc nức nở, khóc như mưa.
Tấm chân tình của hắn đã khiến tôi cảm động, khiến tôi thấy ấm áp và ngọt ngào.
Đúng ! Tôi có thể mất tất cả, nhưng ít ra tôi cũng đã từng được một người con trai yêu, và quan tâm thật lòng đến mình.
Tôi không nên oán trách số phận không may của mình, mà nên cảm ơn ông Trời đã dạy cho tôi hiểu, có đôi khi mọi chuyện xảy ra không phải hoàn toàn là điểm xấu, mà trong đó còn bao hàm cả hạnh phúc và ước mơ nữa.
Run run, tôi áp điện thoại vào tai.
_Khánh Băng ! Có đúng là em không ?
Tiếng nói gấp gáp qua hơi thở của Đức Hải truyền đến tai tôi từ một nơi xa xôi nào đó.
Tôi chỉ biết khóc, tôi không biết nói gì với hắn cả.
_Em nói gì đi chứ ? Em hiện giờ đang ở đâu ?
Hắn gấp gáp hỏi tôi, hắn kích động như sợ tôi sẽ nhanh chóng biến mất và không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa.
_Em…em…
Tôi lắp bắp, giọng nghẹn ngào nức nở.
Tôi đành phải xin lỗi hắn, phụ tấm chân tình của hắn. Tôi không thể ở bên hắn được.
Nghe thấy tiếng khóc của tôi, Đức Hải luống cuống vội vỗ về tôi.
_Anh…anh xin lỗi. Em…em trách anh vì chuyện tối hôm qua đúng không ?
Vò đầu bứt tóc, Đức Hải đau khổ, mệt mỏi nói tiếp.
_Anh biết mình sai rồi, lẽ ra anh nên khống chế tình cảm của chính mình, nên bỏ đi ngay khi đưa em vào phòng mới phải, nhưng anh…anh…
Đức Hải không thể nói tiếp được nữa.
Dù đã có được thân thể của người con gái mình yêu cũng không ích gì, vì trái tim của người đó không trao cho mình.
Giữ được thân thể thì dễ, nhưng nếu muốn người đó toàn tâm toàn ý yêu mình đòi hỏi phải mất rất nhiều thời gian và công sức, mà có khi vĩnh viễn cũng không thể có được.
Có lẽ Đức Hải hiểu được điều này, nên hắn mới đau khổ nhiều như thế.
_Nếu…nếu em muốn trách anh, hận anh, thì em hãy cứ trách và cứ hận đi, anh không hề mong em sẽ tha thứ cho anh, hay thông cảm cho anh.
Tôi im lặng không đáp, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn trào.
Xảy ra chuyện đó, tôi một chút cũng không trách hắn, cũng không oán hận hắn, tất cả đều là do tôi chủ động câu dẫn hắn, muốn hôn và ôm hắn.
Nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, tôi không thể giải thích được tại sao đột nhiên tôi lại muốn làm điều đó.
Chẳng phải người tôi yêu là Đức Tiến hay sao ? Lẽ ra tôi nên chủ động câu dẫn Đức Tiến, muốn ôm và hôn hắn mới phải ?
Đầu tôi đau quá, tôi không muốn nghĩ tiếp nữa. Dù có hối hận hay là không, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Tôi và Đức Tiến không bao giờ còn hy vọng vào tình yêu lứa đôi nữa.
Đối với Đức Hải, tôi cũng không thể tiếp nhận tình cảm của hắn.
Tôi vừa thấy mặc cảm tự ti với hắn, vừa thấy mình không xứng với hắn, nên tôi chọn cách bỏ đi, chọn cách kết thúc mọi chuyện ở đây.
_Khánh Băng ! Em….em không có gì để nói với anh sao ?
Đức Hải khàn giọng hỏi tôi, thanh âm của một con thú bị tổn thương, đã mất đi hy vọng sống còn.
Tôi hoảng hốt nhận ra mình đã tàn nhẫn và ích kỉ nhiều như thế nào.
Tôi chỉ quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của mình, mà bỏ mặc hắn phải sống trong dằn vặt và đau đớn.
Đã đến lúc, tôi phải nói rõ rằng mọi chuyện cho hắn hiểu rồi. Tôi không thể để tình trạng tiến thoái lưỡng nan này kéo dài thêm nữa.
_Em…em sắp phải đi.
_Đi…đi đâu ?
Đức Hải hét to, hắn kích động không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó cắn chặt răng để khống chế sự tuyệt vọng của bản thân.
_Em…em sẽ về Việt nam. Anh…anh đừng lo lắng, cũng không cần phải xin lỗi em. Em không hề trách anh, cũng không hề hận anh. Anh hãy coi mọi chuyện xảy ra giữa hai chúng ta chỉ là một giấc mơ mà thôi. Anh…anh…
_Không ! Em không được đi !
Đức Hải cắt ngang lời tôi nói, hắn kinh hoàng bảo tôi.
_Anh xin em, em không thể nói đi là có thể đi được. Ở đây không còn gì cho em lưu luyến nữa sao ? Lẽ nào trong lòng em, anh mãi mãi cũng không thể bằng được Đức Tiến ? Lẽ nào đối với em, chuyện đó cũng không có một chút ý nghĩa và quan trọng nào ? Em có thể tuyệt tình đến thế sao, có thể tàn nhẫn bỏ đi mà không nói với anh một lời nào, cũng không quan tâm đến suy nghĩ và tình cảm của anh dành cho em ?
Càng nói Đức Hải càng kích động, thanh âm khản đặc nghe không giống tiếng nói của một kẻ ngông cuồng không bao giờ để người khác vào mắt.
Hắn đang cố níu giữ lấy tôi ở lại, cố không để cho tôi đi.
Tôi khóc, khóc thật nhiều, khóc đến thương tâm.
Đến giờ phút này, tôi mới hiểu cảm giác của hai người yêu nhau là gì.
Nói lời tạm biệt với Đức Tiến tuy có đau đớn, tuy có khổ não, nhưng không thể bằng được với cảm giác đau khổ và tuyệt vọng khi phải tuyệt tình nói câu chia ly với Đức Hải.
Tôi biết phải làm sao đây ? Tôi đã quá tàn nhẫn, và quá ích kỉ đúng không ?
Một cô gái như tôi liệu có xứng đáng để nhận được hạnh phúc ?
_Em đang ở đâu, để anh lái xe đến đón ? Anh xin em, xin em đừng bỏ đi. Dù em không thể tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng xin em hãy ở lại, hãy cho anh cơ hội thỉnh thoảng được nhìn thấy em được không ?
Tiếng khóc của tôi giờ là những tiếng nghẹn ngào nức nở, và bi ai.
Giọng nói tuyệt vọng và thống khổ của hắn, đã xoáy sâu vào lòng tôi, đã khiến tôi gục ngã, môi tôi mấp máy.
Tôi không thể gắng gượng hơn được nữa, những câu nói mà tôi đã chuẩn bị từ trước, tất cả đều đã tuôn theo những dòng nước mắt.
Nhắm mắt lại, tôi cắn môi đến tím tái, gò má nhợt nhạt và nhòe nhoẹt nước mắt.
_Anh hãy quên em đi ! Em không xứng với anh, cũng không thể ở bên cạnh anh. Em cảm ơn anh vì đã yêu em, chăm sóc và quan tâm đến em. Nhưng…
Tôi ôm chặt lấy ngực, nước mắt làm mặn chặt bờ môi, đau đớn đang dày vò và giày xéo cõi lòng tan nát của tôi.
_Nhưng em không thể. Anh đã biết rồi, người mà em yêu là Đức Tiến. Nếu em ở bên cạnh anh, như thế chẳng phải là quá tàn nhẫn và bất công với anh lắm sao. Em rất thích anh, em nợ ân tình của anh, em không thể để anh phải thương tâm và tổn thương vì em. Hãy quên em đi, quên em để làm lại một cuộc đời mới. Một người kiệt xuất như anh, có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp và tài giỏi đang chờ đợi anh. Một cô gái bình thường và không có gì như em, không xứng đáng với anh đâu. Mỗi lần nhớ đến em, hãy coi em chỉ là một giấc mơ, một cơn gió lạ, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.
_Em đã nói đủ chưa ? – Đức Hải hét ầm lên – Em có hiểu thế nào là yêu không ? Anh không phải là một tên đàn ông lăng nhăng, yêu đương không cần biết mình có yêu thật lòng hay không. Anh yêu em, yêu em rất nhiều. Em hãy nghe cho rõ, và nhỡ kĩ điều ấy. Nếu anh không yêu em nhiều như thế, anh sẽ không tốn nhiều thời gian và tâm tư để tìm đủ mọi cách tiếp cận và làm quen với em.
Đức Hải dừng lại, hắn cố nén xúc động và tình cảm đang mãnh liệt tuôn trào trong lòng, để nói tiếp.
_Em nói đi, anh yêu em nhiều như thế, làm sao anh có thể quên em được, có thể coi em chỉ là một giấc mơ hay một cơn gió mới lạ. Đối với em, em có thể coi anh chỉ đơn giản là một người đàn ông đi ngang qua đời em, nhưng anh không làm được. Anh là người từ trước đến nay, một khi đã xác định mình muốn gì, anh sẽ làm cho bằng được. Anh yêu em, nên anh sẽ không ép em phải yêu anh, và chấp nhận anh ngay. Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ và lựa chọn. Dù em…em…
Tôi nghe được tiếng thở dài bất lực và đau đớn của Đức Hải.
Tôi hiểu hắn định nói gì tiếp.
Ngồi trên ghế, tay bịt chặt miệng, nước mắt cứ tuôn rơi mãi.
Mặc dù không muốn nhắc đến tình cảm mà tôi dành cho Đức Tiến, nhưng hắn vẫn phải dũng cảm đối diện với nó. Hắn muốn hai chúng tôi nói chuyện thẳng thắn với nhau về vấn đề này.
_Dù em có chọn Đức Tiến, và muốn sống ở bên cạnh anh ấy, anh…anh cũng phải cố gắng chấp nhận. Đến lúc đó, anh chỉ cầu xin em đừng tìm cách tránh mặt anh.
Cả hai chúng tôi rơi vào im lặng.
Một người luôn chỉ thích làm theo ý mình như Đức Hải, phải nói ra những lời này, chứng tỏ hắn không còn nghĩ cho bản thân mình nữa, mà hắn muốn tôi được sống hạnh phúc và vui vẻ.
Người ta thường nói, một khi đã yêu ai đó thật lòng, thì hạnh phúc của người đó cũng là hạnh phúc của chính mình.
Phải chăng tôi đã tìm được một chàng trai yêu tôi chân thành và yêu tôi bằng cả con tim ?
Tôi khóc, tôi rơi lệ, không phải vì đau đớn và thống khổ nữa, mà khóc vì cảm động và tiếc nuối.
Đức Hải càng đối xử tốt và chân thành với tôi bao nhiêu, tôi càng thấy mình không xứng với hắn bấy nhiêu.
Lúc này, tôi đang đau khổ vì thất tình và tuyệt vọng, tôi không thể kéo Đức Hải chìm xuống vũng bùn cùng với tôi.
Tôi không thể lợi dụng tình yêu của Đức Hải để xoa dịu đi nỗi đau trong lòng tôi, làm thế tôi vừa hèn nhát, vừa ích kỉ, lại vừa ngu xuẩn ngốc nghếch.
Tôi không muốn mất đi một người bạn tốt và tri kỉ là Đức Hải.
_Khánh Băng ! Em nói đi, em đang ở đâu ?
Tiếng loa phóng thanh thông báo chuyến bay đi Việt nam sắp cất cánh đột ngột vang lên.
Vì tôi đang mở điện thoại, nên Đức Hải có thể nghe rõ.
Hắn dù đã lờ mờ đoán được rằng, tôi đang ở sân bay, nhưng hắn vẫn hy vọng là tôi vẫn còn đang ở một nơi nào đó, mà không phải là sân bay.
Đến khi tiếng loa phóng thanh lọt vào tai hắn, hắn mới hiểu sự kì vọng vào tình cảm của tôi đang dần tan biến vào hư không.
Chỉ cần máy bay cất cánh, dù hắn có tìm được tôi cũng sẽ phải rất lâu về sau đó.
_Khánh Băng ! Em không được đi ! Anh xin em !
Đức Hải dồn dập, và cuồng loạn hét lên. Hắn đang cố bám víu vào một thứ ảo ảnh xa vời không có thực.
Tôi khóc đã cạn hết cả nước mắt, nỗi đau đớn trong lòng càng lúc càng rách rộng thêm ra.
_Tạm biệt ! Tạm biệt !...
Tôi thì thầm vào trong máy, thanh âm khản đặc không rõ ràng.
_Hãy…hãy…quên em đi ! Em không xứng với anh đâu. Em chúc anh sớm tìm được hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Nói xong, tôi thẫn thờ cúp máy giống như một cái xác không có linh hồn.
Trong ống nghe vẫn còn vọng lại tiếng hét của Đức Hải.
Hết rồi ! Hết thật rồi !
Từ nay trở về sau, tôi sẽ không còn ai ở bên cạnh quan tâm và lo lắng cho tôi nữa, cũng không còn nhìn thấy được nụ cười ấm áp và ngọt ngào của người đó nữa.
Đã đến lúc rồi phải đi rồi, tôi phải rời khỏi đây, rời khỏi nơi ban cho tôi nhiều mộng mơ, cũng tước mất đi nụ cười và tính cách sống lạc quan và yêu đời của tôi.
Tiếng loa phóng thanh một lần nữa lại vang lên.
Từng giờ từng phút từng giây đang chầm chậm trôi, tôi không còn thời gian để mà luyến tiếc nữa.
Đây là lựa chọn của tôi, dù cho tôi có hối tiếc, có dằn vặt bản thân mình cũng không còn tác dụng gì nữa.
Đút điện thoại vào túi áo khoác, để mặc cho nước mắt rơi, tôi loạng choạng đứng dậy.
Chân tôi hư xuyễn, cơ thể mệt mỏi và nặng trịch giống như đeo đá.
Mắt tôi mờ mịt nhìn dòng người đi qua đi lại.
Cho đến lúc cuối cùng, cũng không có một ai đưa tiễn tôi đi.
Thôi thì, tôi cũng không nên buồn khổ và ghen tị với hạnh phúc của mọi người xung quanh xung tôi nữa. Mỗi người khi sinh ra đều có một số phận riêng, họ may mắn hơn tôi vì có bạn bè và người thân, còn tôi mãi mãi và vĩnh viễn chỉ có một mình.
Từng bước từng bước, tôi chậm chạp tiến gần đến cánh cửa kính dẫn ra ngoài sân bay.
Ngoài khung cửa kính kia, là chiếc máy bay đang nằm im chờ tôi bước lên.
Tôi đi, đi vào khoảng không trước mặt, bước thấp bước cao, chân tôi run rẩy.
Đến khi nộp hộ chiếu và vé máy bay cho bảo vệ kiểm tra, tôi quay mặt nhìn lại sân ga rộng lớn và đông nghịt người ở phía sau.
Tôi đang cố kiếm tìm hình bóng quen thuộc của người đó.
Biết rằng, người đó không thể xuất hiện ở đây vào giờ này, nhưng tôi vẫn hy vọng vẫn mong chờ một phép màu có thể xảy ra.
_Quý khách ! Đã kiểm tra xong rồi, mời quý khách lên máy bay !
Tiếng nói nhắc nhở của anh bảo vệ, khiến tôi bàng hoàng quay lại nhìn anh ta, rồi nhận lại vé máy bay và hộ chiếu của mình.
Không dám chần chờ thêm nữa, tôi kiên quyết bước đi.
Khi hình bóng của tôi khuất sau cánh cửa kính, cũng là lúc Đức Hải lái xe đến sân bay.
Chỉ kịp đỗ xe ở bên ngoài, hắn nhanh chóng và vội vã chạy vào trong tìm tôi.
Tôi đã tắt nguồn điện thoại nên hắn không thể tiếp tục liên lạc được với tôi. Cách duy nhất để tìm được tôi ở đây, là phải dựa theo trực giác và lòng kiên trì của mình.
Mái tóc hắn rối bù, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen sâu của hắn lạc lõng và trống rỗng vô hồn, quần áo xộc xệch. Ngay sau khi nghe tin tôi đang ở sân bay, hắn đã lái xe đi mà không quan tâm đến hình tượng của mình.
Hắn không chú ý đến mọi người xung quanh, cũng không để ý đến ánh mắt của họ.
Hắn chạy đi tìm tôi, từ sân ga này đến sân ga khác.
Nhìn tấm bảng điện tử thông báo các chuyến bay sắp cất cánh và chuẩn bị cất cánh.
Mắt hắn thất thần đau khổ, khuôn mặt hắn tuyệt vọng đau đớn khi biết chuyến bay mà tôi mua vé để đi, đã cất cánh được hơn 10 phút rồi.
Hắn đứng bất động, ngơ ngác nhìn tấm bảng điện tử trước mặt. Hắn nhìn không chớp mắt, người hắn đông cứng, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực.
Tất cả mọi thứ xung quanh hắn dường như đóng băng cả lại, ngay cả hơi thở của hắn cũng mỏng manh thoi thóp giống như một người đã dần rời xa sinh mạng của chính mình.
Hắn đứng ở đấy, đứng rất lâu.
Mọi người di chuyển đi qua đi lại sau lưng hắn, nói chuyện và cười đùa, nhưng hắn không nghe thấy gì cả, cũng không biết gì cả.
Dòng chữ điện tử thông báo chuyến bay sang Việt nam cứ nhảy múa trong đáy mắt hắn.
Hắn nhìn đến hoa mắt, nhìn đến không còn nhìn thấy thứ gì đó nữa thì thôi.
Lúc hắn quay người lại, bên ngoài trời đã tối từ lâu.
Mọi người ở sân bay không còn đông như lúc ban chiều nữa, xung quanh chỉ còn lại lưa thưa vài người đang ngồi uể oải chờ đợi người thân và chuyến bay sắp tới.
Nhìn vào khoảng không trước mắt, đầu óc hắn trống rỗng, từng mũi kim nhọn hoắc đang đâm sâu vào trái tim hắn.
_Nữ nhân chết tiệt ! Cô dám bỏ đi mà không thèm quan tâm đến tình cảm của tôi.
Siết chặt tay, đôi mắt đen kịt tựa như bóng đêm của hắn nổi lên hai ngọn lửa cháy rực.
_Dù cô có bỏ trốn đến chân trời góc bể, tôi nhất định sẽ tìm được cô.
Ngồi trên máy bay, tôi bất giác rùng mình, một cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng.
Không hiểu là tôi đang mơ hay đang hù dọa chính mình, mà bỗng dưng tôi lại thấy hoảng hốt và sợ hãi thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.