Chương 73
mysweetlovelyday
24/05/2013
Hai ngày sau đó, thằng bé dọn về sống cùng tôi và Đức Hải, ba chúng tôi bây giờ là một gia đình lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc và vui
vẻ.
Tôi đã không gặp lại Đức Tiến kể từ buổi tối mà hắn hẹn gặp tôi ở nhà hàng Tâm Châu. Không gặp được hắn cũng tốt, tôi không muốn mình đau khổ và hy vọng viễn vông vào tình cảm của hắn nữa. Sớm muộn gì tôi cũng phải đối diện với sự thật, nên tôi không cho phép bản thân mình chìm sâu quá vào một mối tình dang dở không có đoạn kết.
Hơn nữa, tôi bây giờ không sống một mình, mà đang sống cùng Đức Hải và thằng bé, tôi không muốn tâm trạng không vui và buồn phiền của mình ảnh hưởng đến họ.
Họ là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi làm sao có thể khiến họ bị tổn thương và thất vọng vì tôi.
Dưới sức ép của Đức Hải và có sự giúp sức của thằng bé, tôi đã phải đồng ý suy xét đến vấn đề kết hôn với hắn trong thời gian sớm nhất.
Thực lòng, tôi không hề bài xích ước muốn được kết hôn với hắn, mà còn có một chút chờ mong, nhưng vấn đề ở đây là tôi không có dũng khí để đón nhận một gia đình của riêng mình. Tôi sợ, một khi tôi tỉnh mộng, tất cả sẽ tan biến vào hư không, giống như trước kia. Chính vì thế, tôi đã không cho phép bản thân mình được mơ mộng viển vông, và tự huyễn hoặc chính mình, tôi chỉ tin tưởng tất cả đều là sự thật, khi tôi và Đức Hải, cùng thằng bé nắm tay nhau đi đến nhà thờ để làm lễ thành hôn.
Trong thời gian này, Đức Hải bận rộn phải làm việc cả ngày, nên chuyện kết hôn phải tạm gác sang một bên.
Thằng bé vẫn còn hơn nửa tháng nữa mới bắt đầu năm học mới.
Hàng ngày, tôi cùng nó làm công việc nhà, chăm sóc cây cảnh và hoa cỏ trong vườn. Tôi còn tranh thủ dạy thằng bé tập bơi.
Bể bơi trước sân nhà Đức Hải rất lớn, mực nước lại rất sâu, nên tôi cẩn thận tránh tai nạn đáng tiếc xảy ra, bằng cách canh chừng thằng bé suốt, trong quá trình dạy thằng bé tập bơi.
Ban đầu, thằng bé rất sợ hãi, và uống rất nhiều nước, tay chân nó quấn chặt lấy cơ thể tôi, nó không muốn tự nguyện bơi lội, mà thích bám vào tôi hơn, tôi phải hết lời động viên và khuyến khích, nó mới thả lỏng cơ thể, và không còn sợ hãi như ban đầu nữa.
Mất gần một tuần, thằng bé mới học được mấy động tác bơi cơ bản. Thằng bé thông minh và bạo dạn hơn tôi, nên nó học bơi rất nhanh. Bây giờ, nó đã có thể bơi được một đoạn ngắn mà không cần tôi phải đỡ dưới bụng nó, hay đi theo sát một bên.
Thành tích này khiến tôi và thằng bé tự hào cười rộ lên, tình cảm giữa tôi và thằng bé ngày càng thêm gắn bó khăng khít và thắm thiết.
Bố mẹ Đức Hải thỉnh thoảng vẫn đến nhà Đức Hải thăm thằng bé và nói chuyện với nó, họ mặc dù vẫn không chấp nhận tôi làm con dâu, nhưng đã không còn đối xử một cách khắt khe và xa cách giống như trước kia nữa.
Hôm nay là chủ nhật, Đức Hải không phải đi làm, cũng không muốn tiếp tục tập vũ đạo và thu âm nữa, hắn muốn được nghỉ ngơi sau khi phải làm việc vất vả và liên tục trong vòng nửa tháng.
Tôi biết hắn mệt mỏi, và cần nghỉ ngơi, nên không có đánh thức hắn dậy.
Nắm tay thằng bé, tôi và nó cùng nhau đi siêu thị mua đồ.
Kể từ lúc dọn về cùng sống với tôi và Đức Hải, ba chúng tôi đã cùng nhau đi chơi rất nhiều nơi vào buổi tối.
Thằng bé chưa bao giờ được chơi thoải mái và cười đùa nhiều như thế, ngay cả Đức Hải cũng cười và vui không kém.
Mỗi lúc nhìn thấy hai bố con họ cười đùa với nhau, tôi đều lặng người ngồi một chỗ say sưa ngắm nhìn họ, tôi nhìn không chán mắt, và nhìn một cách mê say, tôi vui với cái vui của họ, và hạnh phúc rơi lệ khi thấy họ cười.
Siêu thị cách nhà Đức Hải khá xa, tôi và thằng bé bắt một chiếc xe tắc xi màu xám bạc.
Để đến siêu thị, hai chúng tôi phải mất hơn 10 phút đi xe.
Có được một ông chồng sắp cưới giàu có, nên tôi không còn phải lo lắng về vấn đề tiền bạc giống như trước kia.
Đức Hải đã giao toàn bộ tiền trong ngân hàng cho tôi nắm giữ. Tôi luôn cho rằng một minh tinh như Đức Hải dù có giàu có đến đâu, cùng lắm cũng chỉ có hơn một tỉ trong ngân hàng, nhưng khi nhìn con số trong sổ tài khoản của hắn, tôi phải tròn mắt nhìn, tôi mất nửa ngày mới tiêu hóa nổi.
Tôi không biết mình nên mừng vì sắp lấy được một ông chồng giàu có sánh ngang với một tỉ phú, hay là nên lo sợ mà bỏ của chạy lấy người đây.
Căn bệnh mặc cảm và tự ti trong tôi lại bùng nổ, tôi thấy mình không có điểm nào là xứng với Đức Hải cả. Tôi không có tiền, không có quyền thế, bây giờ tôi còn thất nghiệp nữa, rút cuộc tôi có thể làm được gì cho Đức Hải đây ?
Thấy tôi hết than vắn rồi lại thở dài, thằng bé quay sang nhìn tôi, nó tò mò hỏi.
_Chị đang nghĩ gì thế ?
Tôi chột dạ nhìn thằng bé, tôi lấp liếm nói nhanh.
_Chị không nghĩ gì cả.
_Đừng có chối ! Rõ ràng em nghe được tiếng thở dài của chị. Nếu không có chuyện gì khiến chị phiền não, chị tuyệt đối sẽ không chưng diện ra bộ mặt giống như đưa đám thế kia.
Tôi khóc không ra nước mắt ! Tôi thấy mình thật đáng thương ! Ba người đàn ông nhà họ Trương, ai cũng thông minh, cũng có thể liếc sơ qua biểu hiện trên khuôn mặt tôi là có thể đoán ra tâm sự của tôi, còn tôi thì lại chịu, không thể hiểu được họ.
Đến siêu thị, tôi trả tiền tắc xi, rồi cùng thằng bé bước vào trong.
Siêu thị Wal-Mart rất lớn, rộng hơn 18.000 mét vuông, bao gồm bốn tầng, tầng một bán thực phẩm và thức ăn, tầng hai bán văn hóa phẩm, tầng ba bán quần áo, còn tầng bốn bán đồ gia dụng dùng trong nhà.
Đầu tiên tôi và thằng bé đi dạo quanh ở tầng một.
Đặt thằng bé ngồi trong giỏ xe đẩy hàng, tôi đẩy xe đến quầy bán thực phẩm đông lạnh.
_Trưa nay, em muốn ăn gì ? – Tôi mỉm cười hỏi thằng bé.
Sống cùng với tôi, ngày nào nó cũng được ăn những ngon và mới lạ, nên thằng bé rất thích, khuôn mặt nó đã hồng hào và bầu bĩnh hơn trước rất nhiều.
_Trưa nay, em muốn ăn xương hầm.
_Được rồi, chị sẽ nấu cho em ăn – Tôi dịu dàng đáp, chỉ cần thằng bé thích ăn, tôi sẽ nấu cho nó ăn. Cảm giác được chăm sóc cho người thân trong gia đình mình thật ấm áp và hạnh phúc.
Tôi để cho thằng bé lựa chọn thực phẩm, bánh kẹo và đồ uống mà nó muốn mua.
Tôi cẩn thận lựa chọn mấy đồ uống có lợi cho sức khỏe của thằng bé, và Đức Hải. Là ca sĩ nên hắn cần phải giữ giọng và đảm bảo mình luôn sung sức để còn đi lưu diễn khắp nơi, và đôi khi còn phải tham gia đóng phim dài hạn.
_Bố !
Đang đọc thành phần dinh dưỡng in trên hộp chai nhựa đựng sữa, tiếng reo của thằng bé khiến tôi giật mình ngước mắt nhìn.
Đứng đối diện với tôi là Đức Tiến và Kim Loan, gặp nhau trong hoàn cảnh này khiến tôi vừa cảm thấy thương tâm, vừa thấy nhẹ nhõm như đã trút bỏ hết mọi phiền muộn và ưu sầu trong lòng ra ngoài.
Thấy họ hạnh phúc tay trong tay, tôi cũng yên tâm phần nào. Chỉ cần Đức Tiến được vui vẻ, thì tôi còn mong mỏi gì hơn nữa. Đức Tiến dù có lợi dụng tôi, và muốn tôi thay thế Kim Loan, nhưng tôi cũng nên cảm ơn hắn, vì nếu không có hắn, tôi đã không tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình, không thể gặp được thằng bé và Đức Hải.
Đức Tiến là người đàn ông tôi vừa yêu, vừa hận.
Đã xác định được tình cảm của bản thân mình, cũng biết được rằng giữa tôi và hắn không thể đến được với nhau, tôi không còn quá cố chấp nữa. Bây giờ tôi chỉ một lòng hướng về Đức Hải và thằng bé.
Sau mấy giây bàng hoàng vì kinh ngạc và sững sờ, tôi nhanh chóng lấy lại được tự chủ.
_Chào anh chị ! Hai người cũng đi mua sắm sao ?
Đức Tiến bối rối nhìn tôi, hắn không ngờ là gặp tôi trong hoàn cảnh này.
_Chào em !
Hắn chuyển ánh mắt xuống chiếc giỏ xe đang đựng đầy thực phẩm của tôi.
_Xem ra em và thằng bé đã đến đây từ rất sớm.
_Bọn em cũng chỉ vừa mới đến thôi.
Từ lúc nãy đến giờ, Kim Loan đều im lặng không lên tiếng, cô ấy rụt rè đánh giá tôi, hình như cô ấy vẫn chưa thể quên được chuyện đã xảy ra trong quá khứ của cả hai.
Thằng bé ít có tình cảm với Kim Loan, kí ức về cô ấy rất ngắn ngủi, nên nó không có một chút ấn tượng gì.
Không muốn đứng ở đây nói chuyện với họ, cũng không còn lòng dạ nào để nhìn họ tay trong hạnh phúc, tung tăng đi mua sắm cùng với nhau, tôi tìm cớ rút lui.
_Em và thằng bé còn nhiều thứ cần phải mua, bọn em đi đây.
Đức Tiến cảm thấy có lỗi với tôi, dù tôi đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình nhưng hắn vẫn không thể tha thứ cho chính mình.
_Ừ, em đi đi !
Thằng bé cười tươi, vẫy tay chào hắn và Kim Loan.
Nghe được câu đồng ý của hắn, tôi nhanh chóng đẩy xe đi luôn, mà không ngó đầu quay lại nhìn cả hai thêm một lần nào. Tôi sợ khi tôi quay lại nhìn họ, tôi sẽ thương tâm rơi lệ và không thể kìm nén được nỗi đau trong lòng mình.
Ngồi trên cáng trong giỏ xe đẩy hàng, thằng bé vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi.
_Chị đừng có buồn, rồi chị cũng sẽ quên được bố Đức Tiến thôi.
Tôi giật mình cúi xuống nhìn thằng bé, bắt gặp đôi mắt to tròn và đen láy của nó, tôi bất giác nở một nụ cười.
Đúng ! Vì sao tôi lại phải buồn, chẳng phải tôi đang sống hạnh phúc và vui vẻ đó sao ? Tôi đâu còn phải sống cô đơn và buồn khổ nữa, bên cạnh tôi đã có hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình rồi còn gì ?
_Trưa nay, chị làm bánh cho em ăn nhé ?
_Thật không ?
Thằng bé sung sướng reo lên.
_Thật, chị sẽ làm bánh gai cho em ăn.
Tôi quyết tâm sẽ không nghĩ về Đức Tiến nữa, cũng không nuối tiếc nữa. Quá khứ đã qua rồi, thì hãy để cho qua đi. Nếu tôi còn tiếp tục sống trong đau buồn và ủ rũ, tôi sẽ đánh mất đi hạnh phúc và tình yêu hiện tại của mình.
Trên đường trở về nhà, Đức Hải gọi điện cho tôi, hắn hỏi tôi và thằng bé đã đi đâu mà khi hắn tỉnh dậy, hai chúng tôi đều biến mất.
Tôi quay sang nhìn thằng bé, rồi mỉm cười nói cho hắn biết là hai chúng tôi đang trên đường về nhà.
Buổi trưa, tôi làm rất nhiều món ăn ngon, và làm bánh gai cho thằng bé ăn.
Được sự giúp sức của hai người đàn ông nhà họ Trương, tôi đã nhanh chóng hoàn thành xong bữa trưa của mình.
Đức Hải giúp tôi đặt hết tất cả đĩa thức ăn lên bàn, thằng bé xoa tay ngồi trên ghế, hai mắt nó sáng rực, miệng xuýt xoa, mũi hít lấy hít để mùi thức ăn thơm phức đang bay trong không khí.
Trông bộ dạng thèm ăn của nó, tôi và Đức Hải không nhịn được cười.
Ngồi nhìn Đức Hải và thằng bé ăn ngon miệng, tôi sung sướng nở một nụ cười hài lòng.
Bỗng ! Tôi nhộn nhạo muốn nôn, dạ dày sôi trào.
Tay bịt miệng, tôi nhanh chóng chạy như bay vào phòng tắm.
Đức Hải vội đứng dậy, hắn hốt hoảng nhanh chóng đi theo tôi.
Đứng ngoài cửa phòng tắm, hắn lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ ? Có cần anh đưa em đến bệnh viện khám không ?
Tôi nôn khan, đầu choáng váng, người nhộn nhạo muốn ngã quỵ xuống sàn nhà.
Không phải tôi đã ăn phải thứ gì đó không có lợi cho sức khỏe chứ ?
Tôi thấy hơn một tháng nay, cơ thể tôi rất mệt mỏi, lúc nào cũng lờ đờ muốn đi ngủ, người buồn bực, hay tức giận và nghĩ ngợi vu vơ, thậm chí tôi còn đa cảm khóc thầm một mình.
Hay là căn bệnh dạ dày của tôi lại tái phát ?
Mặt tôi trằng bệch khi ý nghĩ chết chóc đang ám ảnh tôi. Không phải số tôi lại xui xẻo như thế nữa chứ ?
Thằng bé thấy tôi không được khỏe, nó lo lắng chạy theo Đức Hải.
Loạng choạng đứng dậy, vặn nước, vốc từng vốc nước trong lòng bàn tay, tôi rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Tôi không hiểu mình đang bị làm sao nữa ?
Đức Hải đỡ lấy thân hình lảo đảo của tôi.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của tôi, hắn đau lòng hỏi.
_Em bị bệnh gì đúng không ? Em bị tình trạng nôn ọe này bao lâu rồi ?
Tôi suy yếu đáp.
_Mới..mới đây thôi.
_Đáng chết ! – Đức Hải tức giận mắng tôi – Em bị lâu như thế, em phải nói với anh một tiếng chứ ? Em định hành hạ bản thân mình đến bao giờ nữa.
Ngay lập tức, Đức Hải nhấc bổng tôi lên.
Tôi hốt hoảng kêu to, tay bấu chặt lấy cổ hắn vì sợ ngã.
_Anh…anh định làm gì thế ? Mau thả em xuống !
Mặt tôi đỏ bừng vì thẹn. Thằng bé đang đứng ngay ở cửa, thế mà hắn có thể bế tôi như thế này.
_Anh đưa em đến bệnh viện.
_Em không muốn đi, chỉ là bị nôn ọe bình thường thôi.
_Bình thường ! – Đức Hải cáu giận quát to – Em định để cho bản thân mình suy kiệt, thì mới chịu đi khám chứ gì ?
Không cần nghe câu trả lời của tôi, hắn kiên quyết bế tôi ra xe.
Thằng bé lon ton chạy theo sau.
Tôi ngượng ngùng giãy dụa, miệng kêu nhỏ.
_Mau buông em xuống ! Thằng bé đang nhìn kìa !
_Nếu em không muốn bị ngã thì hãy nằm im, còn nếu không em đừng có trách anh không cảnh báo cho em trước.
Đức Hải giả vờ nới lỏng tay, tôi vì sợ bị ngã, nên vội vàng nằm im không dám giãy dụa và kêu hắn buông tôi xuống nữa.
Khóe môi Đức Hải nhếch lên, hắn hài lòng vì tôi đã chịu nghe lời.
Đặt tôi ngồi trên ghế xe ở đằng trước, sau đó hắn nhấc bổng thằng bé lên ghế xe ở phía sau.
Trên đường đến bệnh viện, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi, tôi sợ căn bệnh dạ dày của tôi tái phát và trở nên trầm trọng hơn trước. Nếu điều này là thật, tôi sẽ làm khổ thằng bé và Đức Hải, tôi không muốn họ lo lắng và đau buồn vì tôi.
Chưa đầy 10 phút sau, ba chúng tôi đến bệnh viện.
Đức Hải đã gọi điện trước cho bác sĩ ở bệnh viện, nên khi tôi đến nơi, bác sĩ nhanh chóng đưa tôi vào phòng bệnh.
Nhìn bác sĩ bị quay mòng mòng vì bị Đức Hải nóng giận hò sai và hối thúc họ nhanh chóng khám bệnh cho tôi, khiến tôi vừa buồn cười, vừa cảm động rơi lệ. Cuối cùng, tôi cũng tìm được một người đàn ông thật lòng yêu tôi và quan tâm lo lắng cho tôi.
Đức Hải vì muốn biết tôi bị bệnh gì, nên hắn kiên quyết yêu cầu bác sĩ phải cho hắn vào phòng khám bệnh cùng với tôi.
Căn phòng tràn ngập trong màu trắng tinh khiết, từ rèm cửa sổ, đến chiếc bàn gỗ, chiếc ghế sô pha dành cho khách ngồi, mùi hương hoa lài thoang thoảng dịu nhẹ bay trong không khí.
_Cô thấy trong người thế nào ? – Bác sĩ nhẹ nhàng hỏi tôi, thái độ thân mật – Cô thấy trong người không thoải mái sao ?
Tôi lúng túng giải thích tình trạng bệnh tình của mình cho bác sĩ.
_Tôi..tôi thấy trong người lúc nào cũng nhộn nhạo muốn nôn, tôi không ăn được gì – Mấy câu cuối cùng tôi lí nhí đáp, mí mặt cụp xuống, mặt hơi ửng đỏ.
Bác sĩ giọng điệu vẫn không thay đổi, ôn hòa thân mật.
_Lần kinh nguyệt trước là hôm nào ?
_Ngày mùng 8 tháng trước.
_Bình thường vẫn đúng ngày chứ ?
_Vâng.
Bác sĩ càng hỏi, tôi càng thấy kì quái, rõ ràng tôi tới đây là để khám dạ dày kia mà ?
Như để giải đáp thắc mắc của tôi, ông bác sĩ mỉm cười, nheo mắt hiền từ nhìn tôi.
_Có thể cô đã mang thai rồi.
_Cái…cái gì ?
Tôi lắp bắp kinh hãi nói không nên lời. Đầu tôi giống như là bị sấm nổ ở bên tai. Oanh một tiếng, mặt tôi đỏ rực như lửa, cả cơ thể tôi đều bị đốt cháy.
Không…không phải chứ ? Tôi bất quả chỉ lỡ dại một lần thôi mà, có cần cho tôi trúng số độc đắc như vậy không ?
Trong khi tôi còn đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế, Đức Hải kích động đứng bật dậy, hắn nén vui hỏi bác sĩ.
_Cô…cô ấy mang thai thật không ?
_Phải kiểm tra lại đã, tôi mới có thể nói chính xác được.
_Nếu thế, thì mau kiểm tra đi.
Ông bác sĩ nhìn Đức Hải bằng con mắt thấu hiểu, niềm vui sắp được làm cha của hắn lây sang cả ông bác sĩ.
Tôi được cô hộ lý dẫn vào một phòng trống, chị đưa cho một que thử thai, hướng dẫn cách sử dụng và bảo tôi vào phòng vệ sinh.
Mặt đỏ tai hồng đóng cửa lại, rồi ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, tôi ngâm nga kêu khổ.
Tôi đã không gặp lại Đức Tiến kể từ buổi tối mà hắn hẹn gặp tôi ở nhà hàng Tâm Châu. Không gặp được hắn cũng tốt, tôi không muốn mình đau khổ và hy vọng viễn vông vào tình cảm của hắn nữa. Sớm muộn gì tôi cũng phải đối diện với sự thật, nên tôi không cho phép bản thân mình chìm sâu quá vào một mối tình dang dở không có đoạn kết.
Hơn nữa, tôi bây giờ không sống một mình, mà đang sống cùng Đức Hải và thằng bé, tôi không muốn tâm trạng không vui và buồn phiền của mình ảnh hưởng đến họ.
Họ là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi làm sao có thể khiến họ bị tổn thương và thất vọng vì tôi.
Dưới sức ép của Đức Hải và có sự giúp sức của thằng bé, tôi đã phải đồng ý suy xét đến vấn đề kết hôn với hắn trong thời gian sớm nhất.
Thực lòng, tôi không hề bài xích ước muốn được kết hôn với hắn, mà còn có một chút chờ mong, nhưng vấn đề ở đây là tôi không có dũng khí để đón nhận một gia đình của riêng mình. Tôi sợ, một khi tôi tỉnh mộng, tất cả sẽ tan biến vào hư không, giống như trước kia. Chính vì thế, tôi đã không cho phép bản thân mình được mơ mộng viển vông, và tự huyễn hoặc chính mình, tôi chỉ tin tưởng tất cả đều là sự thật, khi tôi và Đức Hải, cùng thằng bé nắm tay nhau đi đến nhà thờ để làm lễ thành hôn.
Trong thời gian này, Đức Hải bận rộn phải làm việc cả ngày, nên chuyện kết hôn phải tạm gác sang một bên.
Thằng bé vẫn còn hơn nửa tháng nữa mới bắt đầu năm học mới.
Hàng ngày, tôi cùng nó làm công việc nhà, chăm sóc cây cảnh và hoa cỏ trong vườn. Tôi còn tranh thủ dạy thằng bé tập bơi.
Bể bơi trước sân nhà Đức Hải rất lớn, mực nước lại rất sâu, nên tôi cẩn thận tránh tai nạn đáng tiếc xảy ra, bằng cách canh chừng thằng bé suốt, trong quá trình dạy thằng bé tập bơi.
Ban đầu, thằng bé rất sợ hãi, và uống rất nhiều nước, tay chân nó quấn chặt lấy cơ thể tôi, nó không muốn tự nguyện bơi lội, mà thích bám vào tôi hơn, tôi phải hết lời động viên và khuyến khích, nó mới thả lỏng cơ thể, và không còn sợ hãi như ban đầu nữa.
Mất gần một tuần, thằng bé mới học được mấy động tác bơi cơ bản. Thằng bé thông minh và bạo dạn hơn tôi, nên nó học bơi rất nhanh. Bây giờ, nó đã có thể bơi được một đoạn ngắn mà không cần tôi phải đỡ dưới bụng nó, hay đi theo sát một bên.
Thành tích này khiến tôi và thằng bé tự hào cười rộ lên, tình cảm giữa tôi và thằng bé ngày càng thêm gắn bó khăng khít và thắm thiết.
Bố mẹ Đức Hải thỉnh thoảng vẫn đến nhà Đức Hải thăm thằng bé và nói chuyện với nó, họ mặc dù vẫn không chấp nhận tôi làm con dâu, nhưng đã không còn đối xử một cách khắt khe và xa cách giống như trước kia nữa.
Hôm nay là chủ nhật, Đức Hải không phải đi làm, cũng không muốn tiếp tục tập vũ đạo và thu âm nữa, hắn muốn được nghỉ ngơi sau khi phải làm việc vất vả và liên tục trong vòng nửa tháng.
Tôi biết hắn mệt mỏi, và cần nghỉ ngơi, nên không có đánh thức hắn dậy.
Nắm tay thằng bé, tôi và nó cùng nhau đi siêu thị mua đồ.
Kể từ lúc dọn về cùng sống với tôi và Đức Hải, ba chúng tôi đã cùng nhau đi chơi rất nhiều nơi vào buổi tối.
Thằng bé chưa bao giờ được chơi thoải mái và cười đùa nhiều như thế, ngay cả Đức Hải cũng cười và vui không kém.
Mỗi lúc nhìn thấy hai bố con họ cười đùa với nhau, tôi đều lặng người ngồi một chỗ say sưa ngắm nhìn họ, tôi nhìn không chán mắt, và nhìn một cách mê say, tôi vui với cái vui của họ, và hạnh phúc rơi lệ khi thấy họ cười.
Siêu thị cách nhà Đức Hải khá xa, tôi và thằng bé bắt một chiếc xe tắc xi màu xám bạc.
Để đến siêu thị, hai chúng tôi phải mất hơn 10 phút đi xe.
Có được một ông chồng sắp cưới giàu có, nên tôi không còn phải lo lắng về vấn đề tiền bạc giống như trước kia.
Đức Hải đã giao toàn bộ tiền trong ngân hàng cho tôi nắm giữ. Tôi luôn cho rằng một minh tinh như Đức Hải dù có giàu có đến đâu, cùng lắm cũng chỉ có hơn một tỉ trong ngân hàng, nhưng khi nhìn con số trong sổ tài khoản của hắn, tôi phải tròn mắt nhìn, tôi mất nửa ngày mới tiêu hóa nổi.
Tôi không biết mình nên mừng vì sắp lấy được một ông chồng giàu có sánh ngang với một tỉ phú, hay là nên lo sợ mà bỏ của chạy lấy người đây.
Căn bệnh mặc cảm và tự ti trong tôi lại bùng nổ, tôi thấy mình không có điểm nào là xứng với Đức Hải cả. Tôi không có tiền, không có quyền thế, bây giờ tôi còn thất nghiệp nữa, rút cuộc tôi có thể làm được gì cho Đức Hải đây ?
Thấy tôi hết than vắn rồi lại thở dài, thằng bé quay sang nhìn tôi, nó tò mò hỏi.
_Chị đang nghĩ gì thế ?
Tôi chột dạ nhìn thằng bé, tôi lấp liếm nói nhanh.
_Chị không nghĩ gì cả.
_Đừng có chối ! Rõ ràng em nghe được tiếng thở dài của chị. Nếu không có chuyện gì khiến chị phiền não, chị tuyệt đối sẽ không chưng diện ra bộ mặt giống như đưa đám thế kia.
Tôi khóc không ra nước mắt ! Tôi thấy mình thật đáng thương ! Ba người đàn ông nhà họ Trương, ai cũng thông minh, cũng có thể liếc sơ qua biểu hiện trên khuôn mặt tôi là có thể đoán ra tâm sự của tôi, còn tôi thì lại chịu, không thể hiểu được họ.
Đến siêu thị, tôi trả tiền tắc xi, rồi cùng thằng bé bước vào trong.
Siêu thị Wal-Mart rất lớn, rộng hơn 18.000 mét vuông, bao gồm bốn tầng, tầng một bán thực phẩm và thức ăn, tầng hai bán văn hóa phẩm, tầng ba bán quần áo, còn tầng bốn bán đồ gia dụng dùng trong nhà.
Đầu tiên tôi và thằng bé đi dạo quanh ở tầng một.
Đặt thằng bé ngồi trong giỏ xe đẩy hàng, tôi đẩy xe đến quầy bán thực phẩm đông lạnh.
_Trưa nay, em muốn ăn gì ? – Tôi mỉm cười hỏi thằng bé.
Sống cùng với tôi, ngày nào nó cũng được ăn những ngon và mới lạ, nên thằng bé rất thích, khuôn mặt nó đã hồng hào và bầu bĩnh hơn trước rất nhiều.
_Trưa nay, em muốn ăn xương hầm.
_Được rồi, chị sẽ nấu cho em ăn – Tôi dịu dàng đáp, chỉ cần thằng bé thích ăn, tôi sẽ nấu cho nó ăn. Cảm giác được chăm sóc cho người thân trong gia đình mình thật ấm áp và hạnh phúc.
Tôi để cho thằng bé lựa chọn thực phẩm, bánh kẹo và đồ uống mà nó muốn mua.
Tôi cẩn thận lựa chọn mấy đồ uống có lợi cho sức khỏe của thằng bé, và Đức Hải. Là ca sĩ nên hắn cần phải giữ giọng và đảm bảo mình luôn sung sức để còn đi lưu diễn khắp nơi, và đôi khi còn phải tham gia đóng phim dài hạn.
_Bố !
Đang đọc thành phần dinh dưỡng in trên hộp chai nhựa đựng sữa, tiếng reo của thằng bé khiến tôi giật mình ngước mắt nhìn.
Đứng đối diện với tôi là Đức Tiến và Kim Loan, gặp nhau trong hoàn cảnh này khiến tôi vừa cảm thấy thương tâm, vừa thấy nhẹ nhõm như đã trút bỏ hết mọi phiền muộn và ưu sầu trong lòng ra ngoài.
Thấy họ hạnh phúc tay trong tay, tôi cũng yên tâm phần nào. Chỉ cần Đức Tiến được vui vẻ, thì tôi còn mong mỏi gì hơn nữa. Đức Tiến dù có lợi dụng tôi, và muốn tôi thay thế Kim Loan, nhưng tôi cũng nên cảm ơn hắn, vì nếu không có hắn, tôi đã không tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình, không thể gặp được thằng bé và Đức Hải.
Đức Tiến là người đàn ông tôi vừa yêu, vừa hận.
Đã xác định được tình cảm của bản thân mình, cũng biết được rằng giữa tôi và hắn không thể đến được với nhau, tôi không còn quá cố chấp nữa. Bây giờ tôi chỉ một lòng hướng về Đức Hải và thằng bé.
Sau mấy giây bàng hoàng vì kinh ngạc và sững sờ, tôi nhanh chóng lấy lại được tự chủ.
_Chào anh chị ! Hai người cũng đi mua sắm sao ?
Đức Tiến bối rối nhìn tôi, hắn không ngờ là gặp tôi trong hoàn cảnh này.
_Chào em !
Hắn chuyển ánh mắt xuống chiếc giỏ xe đang đựng đầy thực phẩm của tôi.
_Xem ra em và thằng bé đã đến đây từ rất sớm.
_Bọn em cũng chỉ vừa mới đến thôi.
Từ lúc nãy đến giờ, Kim Loan đều im lặng không lên tiếng, cô ấy rụt rè đánh giá tôi, hình như cô ấy vẫn chưa thể quên được chuyện đã xảy ra trong quá khứ của cả hai.
Thằng bé ít có tình cảm với Kim Loan, kí ức về cô ấy rất ngắn ngủi, nên nó không có một chút ấn tượng gì.
Không muốn đứng ở đây nói chuyện với họ, cũng không còn lòng dạ nào để nhìn họ tay trong hạnh phúc, tung tăng đi mua sắm cùng với nhau, tôi tìm cớ rút lui.
_Em và thằng bé còn nhiều thứ cần phải mua, bọn em đi đây.
Đức Tiến cảm thấy có lỗi với tôi, dù tôi đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình nhưng hắn vẫn không thể tha thứ cho chính mình.
_Ừ, em đi đi !
Thằng bé cười tươi, vẫy tay chào hắn và Kim Loan.
Nghe được câu đồng ý của hắn, tôi nhanh chóng đẩy xe đi luôn, mà không ngó đầu quay lại nhìn cả hai thêm một lần nào. Tôi sợ khi tôi quay lại nhìn họ, tôi sẽ thương tâm rơi lệ và không thể kìm nén được nỗi đau trong lòng mình.
Ngồi trên cáng trong giỏ xe đẩy hàng, thằng bé vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi.
_Chị đừng có buồn, rồi chị cũng sẽ quên được bố Đức Tiến thôi.
Tôi giật mình cúi xuống nhìn thằng bé, bắt gặp đôi mắt to tròn và đen láy của nó, tôi bất giác nở một nụ cười.
Đúng ! Vì sao tôi lại phải buồn, chẳng phải tôi đang sống hạnh phúc và vui vẻ đó sao ? Tôi đâu còn phải sống cô đơn và buồn khổ nữa, bên cạnh tôi đã có hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình rồi còn gì ?
_Trưa nay, chị làm bánh cho em ăn nhé ?
_Thật không ?
Thằng bé sung sướng reo lên.
_Thật, chị sẽ làm bánh gai cho em ăn.
Tôi quyết tâm sẽ không nghĩ về Đức Tiến nữa, cũng không nuối tiếc nữa. Quá khứ đã qua rồi, thì hãy để cho qua đi. Nếu tôi còn tiếp tục sống trong đau buồn và ủ rũ, tôi sẽ đánh mất đi hạnh phúc và tình yêu hiện tại của mình.
Trên đường trở về nhà, Đức Hải gọi điện cho tôi, hắn hỏi tôi và thằng bé đã đi đâu mà khi hắn tỉnh dậy, hai chúng tôi đều biến mất.
Tôi quay sang nhìn thằng bé, rồi mỉm cười nói cho hắn biết là hai chúng tôi đang trên đường về nhà.
Buổi trưa, tôi làm rất nhiều món ăn ngon, và làm bánh gai cho thằng bé ăn.
Được sự giúp sức của hai người đàn ông nhà họ Trương, tôi đã nhanh chóng hoàn thành xong bữa trưa của mình.
Đức Hải giúp tôi đặt hết tất cả đĩa thức ăn lên bàn, thằng bé xoa tay ngồi trên ghế, hai mắt nó sáng rực, miệng xuýt xoa, mũi hít lấy hít để mùi thức ăn thơm phức đang bay trong không khí.
Trông bộ dạng thèm ăn của nó, tôi và Đức Hải không nhịn được cười.
Ngồi nhìn Đức Hải và thằng bé ăn ngon miệng, tôi sung sướng nở một nụ cười hài lòng.
Bỗng ! Tôi nhộn nhạo muốn nôn, dạ dày sôi trào.
Tay bịt miệng, tôi nhanh chóng chạy như bay vào phòng tắm.
Đức Hải vội đứng dậy, hắn hốt hoảng nhanh chóng đi theo tôi.
Đứng ngoài cửa phòng tắm, hắn lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ ? Có cần anh đưa em đến bệnh viện khám không ?
Tôi nôn khan, đầu choáng váng, người nhộn nhạo muốn ngã quỵ xuống sàn nhà.
Không phải tôi đã ăn phải thứ gì đó không có lợi cho sức khỏe chứ ?
Tôi thấy hơn một tháng nay, cơ thể tôi rất mệt mỏi, lúc nào cũng lờ đờ muốn đi ngủ, người buồn bực, hay tức giận và nghĩ ngợi vu vơ, thậm chí tôi còn đa cảm khóc thầm một mình.
Hay là căn bệnh dạ dày của tôi lại tái phát ?
Mặt tôi trằng bệch khi ý nghĩ chết chóc đang ám ảnh tôi. Không phải số tôi lại xui xẻo như thế nữa chứ ?
Thằng bé thấy tôi không được khỏe, nó lo lắng chạy theo Đức Hải.
Loạng choạng đứng dậy, vặn nước, vốc từng vốc nước trong lòng bàn tay, tôi rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Tôi không hiểu mình đang bị làm sao nữa ?
Đức Hải đỡ lấy thân hình lảo đảo của tôi.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của tôi, hắn đau lòng hỏi.
_Em bị bệnh gì đúng không ? Em bị tình trạng nôn ọe này bao lâu rồi ?
Tôi suy yếu đáp.
_Mới..mới đây thôi.
_Đáng chết ! – Đức Hải tức giận mắng tôi – Em bị lâu như thế, em phải nói với anh một tiếng chứ ? Em định hành hạ bản thân mình đến bao giờ nữa.
Ngay lập tức, Đức Hải nhấc bổng tôi lên.
Tôi hốt hoảng kêu to, tay bấu chặt lấy cổ hắn vì sợ ngã.
_Anh…anh định làm gì thế ? Mau thả em xuống !
Mặt tôi đỏ bừng vì thẹn. Thằng bé đang đứng ngay ở cửa, thế mà hắn có thể bế tôi như thế này.
_Anh đưa em đến bệnh viện.
_Em không muốn đi, chỉ là bị nôn ọe bình thường thôi.
_Bình thường ! – Đức Hải cáu giận quát to – Em định để cho bản thân mình suy kiệt, thì mới chịu đi khám chứ gì ?
Không cần nghe câu trả lời của tôi, hắn kiên quyết bế tôi ra xe.
Thằng bé lon ton chạy theo sau.
Tôi ngượng ngùng giãy dụa, miệng kêu nhỏ.
_Mau buông em xuống ! Thằng bé đang nhìn kìa !
_Nếu em không muốn bị ngã thì hãy nằm im, còn nếu không em đừng có trách anh không cảnh báo cho em trước.
Đức Hải giả vờ nới lỏng tay, tôi vì sợ bị ngã, nên vội vàng nằm im không dám giãy dụa và kêu hắn buông tôi xuống nữa.
Khóe môi Đức Hải nhếch lên, hắn hài lòng vì tôi đã chịu nghe lời.
Đặt tôi ngồi trên ghế xe ở đằng trước, sau đó hắn nhấc bổng thằng bé lên ghế xe ở phía sau.
Trên đường đến bệnh viện, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi, tôi sợ căn bệnh dạ dày của tôi tái phát và trở nên trầm trọng hơn trước. Nếu điều này là thật, tôi sẽ làm khổ thằng bé và Đức Hải, tôi không muốn họ lo lắng và đau buồn vì tôi.
Chưa đầy 10 phút sau, ba chúng tôi đến bệnh viện.
Đức Hải đã gọi điện trước cho bác sĩ ở bệnh viện, nên khi tôi đến nơi, bác sĩ nhanh chóng đưa tôi vào phòng bệnh.
Nhìn bác sĩ bị quay mòng mòng vì bị Đức Hải nóng giận hò sai và hối thúc họ nhanh chóng khám bệnh cho tôi, khiến tôi vừa buồn cười, vừa cảm động rơi lệ. Cuối cùng, tôi cũng tìm được một người đàn ông thật lòng yêu tôi và quan tâm lo lắng cho tôi.
Đức Hải vì muốn biết tôi bị bệnh gì, nên hắn kiên quyết yêu cầu bác sĩ phải cho hắn vào phòng khám bệnh cùng với tôi.
Căn phòng tràn ngập trong màu trắng tinh khiết, từ rèm cửa sổ, đến chiếc bàn gỗ, chiếc ghế sô pha dành cho khách ngồi, mùi hương hoa lài thoang thoảng dịu nhẹ bay trong không khí.
_Cô thấy trong người thế nào ? – Bác sĩ nhẹ nhàng hỏi tôi, thái độ thân mật – Cô thấy trong người không thoải mái sao ?
Tôi lúng túng giải thích tình trạng bệnh tình của mình cho bác sĩ.
_Tôi..tôi thấy trong người lúc nào cũng nhộn nhạo muốn nôn, tôi không ăn được gì – Mấy câu cuối cùng tôi lí nhí đáp, mí mặt cụp xuống, mặt hơi ửng đỏ.
Bác sĩ giọng điệu vẫn không thay đổi, ôn hòa thân mật.
_Lần kinh nguyệt trước là hôm nào ?
_Ngày mùng 8 tháng trước.
_Bình thường vẫn đúng ngày chứ ?
_Vâng.
Bác sĩ càng hỏi, tôi càng thấy kì quái, rõ ràng tôi tới đây là để khám dạ dày kia mà ?
Như để giải đáp thắc mắc của tôi, ông bác sĩ mỉm cười, nheo mắt hiền từ nhìn tôi.
_Có thể cô đã mang thai rồi.
_Cái…cái gì ?
Tôi lắp bắp kinh hãi nói không nên lời. Đầu tôi giống như là bị sấm nổ ở bên tai. Oanh một tiếng, mặt tôi đỏ rực như lửa, cả cơ thể tôi đều bị đốt cháy.
Không…không phải chứ ? Tôi bất quả chỉ lỡ dại một lần thôi mà, có cần cho tôi trúng số độc đắc như vậy không ?
Trong khi tôi còn đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế, Đức Hải kích động đứng bật dậy, hắn nén vui hỏi bác sĩ.
_Cô…cô ấy mang thai thật không ?
_Phải kiểm tra lại đã, tôi mới có thể nói chính xác được.
_Nếu thế, thì mau kiểm tra đi.
Ông bác sĩ nhìn Đức Hải bằng con mắt thấu hiểu, niềm vui sắp được làm cha của hắn lây sang cả ông bác sĩ.
Tôi được cô hộ lý dẫn vào một phòng trống, chị đưa cho một que thử thai, hướng dẫn cách sử dụng và bảo tôi vào phòng vệ sinh.
Mặt đỏ tai hồng đóng cửa lại, rồi ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, tôi ngâm nga kêu khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.