Chương 75
mysweetlovelyday
24/05/2013
Hai năm sau.
Trong phòng khách nhà họ Trương tràn ngập tiếng cười đùa, tiếng trẻ con khóc và tiếng bước chân chạy rình rịch trên nền gạch men.
Hôm nay ông bà Trương tổ chức họp mặt gia đình nên thông báo cho con cháu đến tụ họp và ăn uống.
Tôi đã làm con dâu của ông bà Trương được hai năm.
Trước khi tôi sinh con gái, họ luôn đối xử hờ hững và lạnh nhạt với tôi, tuy không có xua đuổi tôi, nhưng họ vẫn không chấp nhận tôi làm con dâu của họ. Đến khi con bé ra đời, mọi thứ đều đã thay đổi.
Con bé rất kháu khỉnh, bụ bẫm và rất đáng yêu, nó có khuôn mặt búp bê, có nước da trắng hồng, có mái tóc đen mượt giống như tôi, con bé là bản sao của tôi.
Đức Hải rất yêu con gái, hắn thường xuyên trêu đùa và bảo tôi rằng, mai sau nếu ai mà muốn làm con rể của hắn phải vượt qua được khảo nghiệm nghiêm ngặt do hắn đặt ra, nếu không thì đừng hòng tiếp cận con bé.
Mỗi lần nghe hắn nói, tôi không nhịn được cười. Tính cách ngông cuồng và cao ngạo của hắn vẫn không thay đổi một chút nào. Đối với người ngoài, hắn vẫn cho họ thấy khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm của mình, chỉ khi ở bên cạnh tôi và hai đứa trẻ, hắn mới thả lòng tâm tư và biến thành một người khác hẳn.
Hai năm qua, tôi sống rất hạnh phúc. Tôi mãn nguyện với cuộc hôn nhân của mình.
Thằng bé đã được hơn 10 tuổi, nó đang học lớp ba.
Đức Hải và thằng bé rất thương con bé, cả hai người đàn ông đều đua nhau giành lấy tình cảm của tôi và con bé.
Mối quan hệ giữa thằng bé và Đức Hải không còn căng thẳng giống như trước nữa, nó đã chịu gọi Đức Hải là bố, và gọi tôi làm mẹ, tuy nó không thích gọi tôi là mẹ, nhưng vì tôn trọng tôi, nó bắt buộc phải gọi tôi như thế.
Đức Tiến và Kim Loan đã tái hôn cách đây một năm, hiện giờ cô ấy đang mang thai được bốn tháng.
Tôi và Kim Loan đã trở thành bạn tốt, chúng tôi thường xuyên gặp mặt và nói chuyện về hai ông chồng tài giỏi, suốt ngày bận bịu công việc của mình.
Đức Tiến coi tôi là em gái, hắn không còn cảm thấy có lỗi với tôi nữa, giờ hắn lo lắng và chăm lo cho tôi như một người anh trai trong gia đình.
Tôi có một hậu phương vững chắc.
Nhờ con bé, bố mẹ chồng đã dần thích tôi, họ quý tôi còn hơn cả Đức Hải. Bố mẹ chồng tôi hay đến nhà tôi chơi, có khi ở hàng tuần mới về, mỗi lần đến thăm gia đình nhỏ của tôi, tôi thường xuyên đưa ba bà cháu về vùng ngoại ô chơi.
Dù bây giờ tôi đã làm mẹ, nhưng tính cách trẻ con và ham vui của tôi chỉ có tăng chứ không có giảm, tôi là một người mẹ trẻ con, tuy có thể chăm sóc tốt và quán xuyến gia đình giỏi, nhưng tỉ lệ quậy phá của tôi khiến Đức Hải đau đầu không ít.
Chỉ ở nhà chăm con và lo quản lý gia đình, nên tay nghề nấu nướng của tôi tăng lên nhanh chóng, mỗi lần bố mẹ chồng tôi tổ chức họp mặt gia đình, đều do một tay tôi nấu nướng và chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà.
Mẹ chồng tôi tuy không trực tiếp khen ngợi tôi, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt tươi cười của bà, tôi đã hiểu bà đã chấp nhận tôi làm con dâu của nhà họ Trương.
Nghe tiếng cười và những âm thanh ồn ào do bọn trẻ gây ra, trên khóe môi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
Tôi cảm ơn Chúa trời vì đã ban cho tôi niền tin vào cuộc đời này, cảm ơn Người đã cho tôi cơ hội tìm thấy hạnh phúc và tình yêu cho mình.
_Em đang nghĩ gì thế ?
Đức Hải vòng tay qua eo tôi, hắn dụi mũi vào gáy tôi, miệng cười khẽ.
Người tôi bất giác run lên, mặt nóng bừng. Mặc dù đã lấy nhau được hai năm, nhưng chúng tôi vẫn giống như một cặp vợ chồng son.
_Sao anh không ngồi nói chuyện với mọi người trong phòng khách, anh xuống đây làm gì ?
_Anh muốn xem vợ anh nấu ăn.
Tôi mỉm cười, lòng rung động, cảm giác ngọt ngào và ấm áp đang lan tỏa toàn thân.
_Anh đi ra phòng khách nói chuyện với mọi người đi, em còn bận nấu ăn.
Đức Hải ôm siết lấy eo tôi, mũi hắn dụi từ đỉnh đầu tôi, xuống đến đến gáy tôi.
Người tôi đông cứng, trái tim đập dữ dội trong lồng ngực.
Hắn..hắn định làm gì thế ?
Chúa ơi ! Đây là nhà bếp của bố mẹ hắn, sao hắn có thể bày ra tư thế ám muội thế này ?
Tôi ngượng ngùng gỡ tay hắn ra khỏi eo tôi, miệng quát nhỏ.
_Anh mau đi đi ! Anh mà còn lôi thôi nữa, em sẽ đánh anh.
Đức Hải ậm ừ, răng hắn cắn nhẹ lên vành tay tôi, hơi nóng phả vào lỗ tai tôi.
Tôi tim đập chân run, đứng không vững.
Hu hu hu ! Tôi muốn khóc thét, lấy được một ông chồng đẹp trai và quyến rũ hại trái tim nhỏ bé của tôi gần đến giai đoạn phải nhập viện vì lúc nào cũng phải làm việc quá độ.
_Em yêu ! Khi nào thì em sẽ sinh cho anh một đứa nữa ?
Tôi mặt nóng bừng, nhiệt độ trong cơ thể tăng đột biến.
Giọng nói khàn khàn, gợi cảm của hắn khiến đầu óc tôi mù mờ, ngu ngơ, tôi đã bị hắn thôi miên .
Đến khi bàn tay quá phận của hắn lọt vào trong áo tôi, tôi mới bừng tỉnh.
Tên đáng ghét này dám dở chiêu mỹ nam kế với tôi ?
Hừ ! Tôi vẫn còn chưa hỏi hắn tội dám có quan hệ nhăng nhít với một cô ca sĩ mới nổi mà báo chí vừa mới đăng tin, hắn không biết điều giải thích và xin lỗi tôi thì thôi, sao hắn còn dám chọc giận tôi nữa ?
Tôi hung hăng hất bỏ tay hắn ra khỏi eo tôi.
Ngay lập tức tôi quay phắt lại nhìn hắn, hai tay chống sườn, tôi hung hăng hỏi tội hắn.
_Anh nói thật đi ! Cô Trương Tử Bình có quan hệ gì với anh ?
Đức Hải cười hì hì, hai tay xoa vào nhau, hắn xuống nước năn nỉ tôi.
_Em cũng biết đó chỉ là tin thất thiệt do báo chí đặt điều thôi mà, người duy nhất mà anh yêu chỉ có một mình em.
Nghe hắn nói tôi thấy cũng hơi siêu lòng, nhưng ngoài mặt tôi vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
_Nếu anh và cô ấy không có quan hệ gì, tại sao báo chí lại chụp được ảnh anh và cô ấy đang ghé đầu thân mật nói chuyện với nhau.
Đức Hải oan ức kêu to, hai tay hắn dơ lên cao.
_Anh xin thề, giữa anh và cô ấy không có quan hệ gì cả. Hôm ấy bọn anh thảo luận về kịch bản phim, chẳng may bị một phóng viên chụp đúng vào lúc đó, nên mới có tin thất thiệt này.
Làm vợ của hắn hai năm, tôi và hắn đã phải trải qua vô số những tin “thất thiệt” theo kiểu này. Càng sống với hắn, tôi đã yêu hắn lúc nào không hay. Đã yêu rồi, tôi làm sao có thể không ghen khi thấy chồng mình thân mật với một cô gái khác.
Đức Hải cười toe toét, khuôn mặt hắn bừng sáng như ánh lửa trong đêm đông, hắn ôm tôi vào lòng.
_Em đang ghen đúng không ?
Tôi nhắm mắt lại, mũi hít lấy mùi nước hoa toát ra từ cơ thể hắn.
Mặc dù tôi ghen là thật, nhưng có đánh chết tôi, tôi cũng không thừa nhận là mình đang ghen.
_Không có ! Em chỉ hỏi thế thôi.
Đức Hải cười gian, hắn giả vờ bảo tôi.
_Nếu thế, anh và cô ấy có quan hệ gì đó với nhau, cũng không ảnh hưởng gì đến em đúng không ?
_Anh dám !
Tôi quát thật to, chân hung hăng giẵm thật mạnh lên bàn chân hắn.
Thấy vẫn còn chưa hả giận, dơ cao cái thìa inox trên tay, tôi đuổi theo hắn, hai chúng tôi chạy lòng vòng khắp nhà bếp.
Đức Hải vừa chạy vừa cười, vừa giả vờ la to xin tha mạng.
_Anh biết, anh sai rồi, em có thể buông vũ khí xuống được không ?
Tôi đang tức điên người, nên đâu có dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế.
Mọi người ngồi ngoài phòng khách, nghe tiếng cười đùa giỡn của hai vợ chồng tôi vọng ra từ trong nhà bếp, họ đều lắc đầu ngán ngẩm, và phì buồn cười chịu thua tính cách trẻ con của hai vợ chồng tôi.
Cuộc sống của tôi đã phải trải qua biết bao nhiêu đau thương và mất mát. Ban đầu, tôi không hề tin có tình yên chân chính ở trên đời. Nhưng kể từ gặp hắn và yêu hắn, tôi đã không còn sống trong buồn khổ giống như trước kia nữa.
Là hắn đã dạy tôi, tình yêu cùng hạnh phúc, đều cần phải học tập, và cần phải vượt qua nhiều khó khăn và gian khổ. Nếu không có hắn, cuộc sống của tôi sẽ giống như một mảnh đất khô cằn không có sự sống, sẽ sống mãi trong quá khứ, và phải sống cô độc cả đời.
Tôi đã may mắn biết nhường khi gặp được hắn, may mắn biết nhường nào khi không có mất hắn. Tôi yêu hắn, yêu rất nhiều.
Hắn là chồng của tôi, là giấc mơ tình yêu của tôi.
Trong phòng khách nhà họ Trương tràn ngập tiếng cười đùa, tiếng trẻ con khóc và tiếng bước chân chạy rình rịch trên nền gạch men.
Hôm nay ông bà Trương tổ chức họp mặt gia đình nên thông báo cho con cháu đến tụ họp và ăn uống.
Tôi đã làm con dâu của ông bà Trương được hai năm.
Trước khi tôi sinh con gái, họ luôn đối xử hờ hững và lạnh nhạt với tôi, tuy không có xua đuổi tôi, nhưng họ vẫn không chấp nhận tôi làm con dâu của họ. Đến khi con bé ra đời, mọi thứ đều đã thay đổi.
Con bé rất kháu khỉnh, bụ bẫm và rất đáng yêu, nó có khuôn mặt búp bê, có nước da trắng hồng, có mái tóc đen mượt giống như tôi, con bé là bản sao của tôi.
Đức Hải rất yêu con gái, hắn thường xuyên trêu đùa và bảo tôi rằng, mai sau nếu ai mà muốn làm con rể của hắn phải vượt qua được khảo nghiệm nghiêm ngặt do hắn đặt ra, nếu không thì đừng hòng tiếp cận con bé.
Mỗi lần nghe hắn nói, tôi không nhịn được cười. Tính cách ngông cuồng và cao ngạo của hắn vẫn không thay đổi một chút nào. Đối với người ngoài, hắn vẫn cho họ thấy khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm của mình, chỉ khi ở bên cạnh tôi và hai đứa trẻ, hắn mới thả lòng tâm tư và biến thành một người khác hẳn.
Hai năm qua, tôi sống rất hạnh phúc. Tôi mãn nguyện với cuộc hôn nhân của mình.
Thằng bé đã được hơn 10 tuổi, nó đang học lớp ba.
Đức Hải và thằng bé rất thương con bé, cả hai người đàn ông đều đua nhau giành lấy tình cảm của tôi và con bé.
Mối quan hệ giữa thằng bé và Đức Hải không còn căng thẳng giống như trước nữa, nó đã chịu gọi Đức Hải là bố, và gọi tôi làm mẹ, tuy nó không thích gọi tôi là mẹ, nhưng vì tôn trọng tôi, nó bắt buộc phải gọi tôi như thế.
Đức Tiến và Kim Loan đã tái hôn cách đây một năm, hiện giờ cô ấy đang mang thai được bốn tháng.
Tôi và Kim Loan đã trở thành bạn tốt, chúng tôi thường xuyên gặp mặt và nói chuyện về hai ông chồng tài giỏi, suốt ngày bận bịu công việc của mình.
Đức Tiến coi tôi là em gái, hắn không còn cảm thấy có lỗi với tôi nữa, giờ hắn lo lắng và chăm lo cho tôi như một người anh trai trong gia đình.
Tôi có một hậu phương vững chắc.
Nhờ con bé, bố mẹ chồng đã dần thích tôi, họ quý tôi còn hơn cả Đức Hải. Bố mẹ chồng tôi hay đến nhà tôi chơi, có khi ở hàng tuần mới về, mỗi lần đến thăm gia đình nhỏ của tôi, tôi thường xuyên đưa ba bà cháu về vùng ngoại ô chơi.
Dù bây giờ tôi đã làm mẹ, nhưng tính cách trẻ con và ham vui của tôi chỉ có tăng chứ không có giảm, tôi là một người mẹ trẻ con, tuy có thể chăm sóc tốt và quán xuyến gia đình giỏi, nhưng tỉ lệ quậy phá của tôi khiến Đức Hải đau đầu không ít.
Chỉ ở nhà chăm con và lo quản lý gia đình, nên tay nghề nấu nướng của tôi tăng lên nhanh chóng, mỗi lần bố mẹ chồng tôi tổ chức họp mặt gia đình, đều do một tay tôi nấu nướng và chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà.
Mẹ chồng tôi tuy không trực tiếp khen ngợi tôi, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt tươi cười của bà, tôi đã hiểu bà đã chấp nhận tôi làm con dâu của nhà họ Trương.
Nghe tiếng cười và những âm thanh ồn ào do bọn trẻ gây ra, trên khóe môi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
Tôi cảm ơn Chúa trời vì đã ban cho tôi niền tin vào cuộc đời này, cảm ơn Người đã cho tôi cơ hội tìm thấy hạnh phúc và tình yêu cho mình.
_Em đang nghĩ gì thế ?
Đức Hải vòng tay qua eo tôi, hắn dụi mũi vào gáy tôi, miệng cười khẽ.
Người tôi bất giác run lên, mặt nóng bừng. Mặc dù đã lấy nhau được hai năm, nhưng chúng tôi vẫn giống như một cặp vợ chồng son.
_Sao anh không ngồi nói chuyện với mọi người trong phòng khách, anh xuống đây làm gì ?
_Anh muốn xem vợ anh nấu ăn.
Tôi mỉm cười, lòng rung động, cảm giác ngọt ngào và ấm áp đang lan tỏa toàn thân.
_Anh đi ra phòng khách nói chuyện với mọi người đi, em còn bận nấu ăn.
Đức Hải ôm siết lấy eo tôi, mũi hắn dụi từ đỉnh đầu tôi, xuống đến đến gáy tôi.
Người tôi đông cứng, trái tim đập dữ dội trong lồng ngực.
Hắn..hắn định làm gì thế ?
Chúa ơi ! Đây là nhà bếp của bố mẹ hắn, sao hắn có thể bày ra tư thế ám muội thế này ?
Tôi ngượng ngùng gỡ tay hắn ra khỏi eo tôi, miệng quát nhỏ.
_Anh mau đi đi ! Anh mà còn lôi thôi nữa, em sẽ đánh anh.
Đức Hải ậm ừ, răng hắn cắn nhẹ lên vành tay tôi, hơi nóng phả vào lỗ tai tôi.
Tôi tim đập chân run, đứng không vững.
Hu hu hu ! Tôi muốn khóc thét, lấy được một ông chồng đẹp trai và quyến rũ hại trái tim nhỏ bé của tôi gần đến giai đoạn phải nhập viện vì lúc nào cũng phải làm việc quá độ.
_Em yêu ! Khi nào thì em sẽ sinh cho anh một đứa nữa ?
Tôi mặt nóng bừng, nhiệt độ trong cơ thể tăng đột biến.
Giọng nói khàn khàn, gợi cảm của hắn khiến đầu óc tôi mù mờ, ngu ngơ, tôi đã bị hắn thôi miên .
Đến khi bàn tay quá phận của hắn lọt vào trong áo tôi, tôi mới bừng tỉnh.
Tên đáng ghét này dám dở chiêu mỹ nam kế với tôi ?
Hừ ! Tôi vẫn còn chưa hỏi hắn tội dám có quan hệ nhăng nhít với một cô ca sĩ mới nổi mà báo chí vừa mới đăng tin, hắn không biết điều giải thích và xin lỗi tôi thì thôi, sao hắn còn dám chọc giận tôi nữa ?
Tôi hung hăng hất bỏ tay hắn ra khỏi eo tôi.
Ngay lập tức tôi quay phắt lại nhìn hắn, hai tay chống sườn, tôi hung hăng hỏi tội hắn.
_Anh nói thật đi ! Cô Trương Tử Bình có quan hệ gì với anh ?
Đức Hải cười hì hì, hai tay xoa vào nhau, hắn xuống nước năn nỉ tôi.
_Em cũng biết đó chỉ là tin thất thiệt do báo chí đặt điều thôi mà, người duy nhất mà anh yêu chỉ có một mình em.
Nghe hắn nói tôi thấy cũng hơi siêu lòng, nhưng ngoài mặt tôi vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
_Nếu anh và cô ấy không có quan hệ gì, tại sao báo chí lại chụp được ảnh anh và cô ấy đang ghé đầu thân mật nói chuyện với nhau.
Đức Hải oan ức kêu to, hai tay hắn dơ lên cao.
_Anh xin thề, giữa anh và cô ấy không có quan hệ gì cả. Hôm ấy bọn anh thảo luận về kịch bản phim, chẳng may bị một phóng viên chụp đúng vào lúc đó, nên mới có tin thất thiệt này.
Làm vợ của hắn hai năm, tôi và hắn đã phải trải qua vô số những tin “thất thiệt” theo kiểu này. Càng sống với hắn, tôi đã yêu hắn lúc nào không hay. Đã yêu rồi, tôi làm sao có thể không ghen khi thấy chồng mình thân mật với một cô gái khác.
Đức Hải cười toe toét, khuôn mặt hắn bừng sáng như ánh lửa trong đêm đông, hắn ôm tôi vào lòng.
_Em đang ghen đúng không ?
Tôi nhắm mắt lại, mũi hít lấy mùi nước hoa toát ra từ cơ thể hắn.
Mặc dù tôi ghen là thật, nhưng có đánh chết tôi, tôi cũng không thừa nhận là mình đang ghen.
_Không có ! Em chỉ hỏi thế thôi.
Đức Hải cười gian, hắn giả vờ bảo tôi.
_Nếu thế, anh và cô ấy có quan hệ gì đó với nhau, cũng không ảnh hưởng gì đến em đúng không ?
_Anh dám !
Tôi quát thật to, chân hung hăng giẵm thật mạnh lên bàn chân hắn.
Thấy vẫn còn chưa hả giận, dơ cao cái thìa inox trên tay, tôi đuổi theo hắn, hai chúng tôi chạy lòng vòng khắp nhà bếp.
Đức Hải vừa chạy vừa cười, vừa giả vờ la to xin tha mạng.
_Anh biết, anh sai rồi, em có thể buông vũ khí xuống được không ?
Tôi đang tức điên người, nên đâu có dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế.
Mọi người ngồi ngoài phòng khách, nghe tiếng cười đùa giỡn của hai vợ chồng tôi vọng ra từ trong nhà bếp, họ đều lắc đầu ngán ngẩm, và phì buồn cười chịu thua tính cách trẻ con của hai vợ chồng tôi.
Cuộc sống của tôi đã phải trải qua biết bao nhiêu đau thương và mất mát. Ban đầu, tôi không hề tin có tình yên chân chính ở trên đời. Nhưng kể từ gặp hắn và yêu hắn, tôi đã không còn sống trong buồn khổ giống như trước kia nữa.
Là hắn đã dạy tôi, tình yêu cùng hạnh phúc, đều cần phải học tập, và cần phải vượt qua nhiều khó khăn và gian khổ. Nếu không có hắn, cuộc sống của tôi sẽ giống như một mảnh đất khô cằn không có sự sống, sẽ sống mãi trong quá khứ, và phải sống cô độc cả đời.
Tôi đã may mắn biết nhường khi gặp được hắn, may mắn biết nhường nào khi không có mất hắn. Tôi yêu hắn, yêu rất nhiều.
Hắn là chồng của tôi, là giấc mơ tình yêu của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.