Chương 496
Hải Yến
02/04/2021
Giang Nam, Hầu phủ Vĩnh Định.
Vĩnh Định Hầu Trịnh Nam Sơn đang chuẩn bị đón gió tẩy trần cho cậu chủ Ngoan Nhân.
Tập đoàn Huyền Vũ là công ty bảo vệ lớn nhất vùng Giang Nam.
Người sáng lập là Trịnh Kim Cương, cũng là bố của Trịnh Văn Kiệt. đam mỹ hài
Trịnh Kim Cương từng là thành viên nòng cốt của tổ chức đặc chủng nào đó.
Sau khi thối lui thì một tay xây dựng tập đoàn Huyền Vũ, là một truyền kỳ của thương giới.
Mà Trịnh Nam Sơn cha của Trịnh Kim Cương cũng là ông nội của Trịnh Văn Kiệt, bây giờ ông ấy là chủ của Hầu phủ, rất có quyền thể ở Giang Nam, vẫn còn nằm trong tay một trăm ngàn binh lực.
Rất rõ ràng, Trịnh Nam Sơn cũng nhận được tin tức cậu chủ Ngoan Nhân muốn tới Giang Nam.
Vì thế, ông ấy cố ý bày tiệc gia đình, chờ cậu chủ Ngoan Nhân đến sẽ lập tức phải người đi mời về.
Tiệc gia đình của Hầu phủ Vĩnh Định sang trọng hợ thịnh yến của rất nhiều nhà hàng năm sao, nặng nề hơn rất nhiều.
Chỉ riêng bộ chén đĩa sử dụng trong Hầu phủ, các nhà hàng năm sao cũng không thể nào sánh bằng.
Bởi vì tiệc gia đình của Hầu phủ sử dụng chén đĩa có vàng ròng, cũng có bạc thuần, thậm chí có sử nhà Minh và cả sứ nhà Thanh.
Chỉ một chút này thôi, rất nhiều thế lực ở Giang Nam đã khó lòng vượt qua nổi.
"Vân Kiệt, giao cho con đi nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân, mời cậu ấy đến chỗ chúng ta, sao con còn không đi?" Trịnh Nam Sơn nhíu mày một cái, cháu trai cũng nghe lời ông ấy phân phó mà đi làm việc, ông ấy có chút không vui.
Chủ yếu là lo lắng sẽ làm hỏng kế lớn của nhà họ Trịnh.
"Ông nội, con còn có những người khách quý khác phải nghênh đón, người như cậu chủ Ngoan Nhân, nên để những người khác trong phủ đi mời, con ăn nói không hay, sợ sẽ lỡ đại sự" Trịnh Vân Kiệt trả lời.
"Cái gì mà ăn nói không hay, đừng tưởng rằng ông không biết, con phải đi nghênh đón cái gì mà gọi là cậu chủ, con biết rõ thân phận người đó à? Sao con dám khẳng định đó là người Vân Môn? Mà nếu đó là người Vân Môn thì sao, chẳng lẽ còn cao quý hơn cậu chủ Ngoan Nhân à?", Trịnh Nam Sơn cả giận nói.
"Ô ng nội, ông để con làm chuyện con thích đi, đừng can thiệp nữa có được không." Trịnh Vân Kiệt khẩn cầu.
"Cái thằng nhóc này, ông nội lúc nào cũng để cho con làm chuyện con thích, con đòi tập võ, ông nội không cản con, ngay cả hôm trước con mang nhiều binh lính của Huyền Vũ như thế, chạy đến thành phố Bình An, ông nội có nhíu mày sao?", Trịnh Nam Sơn nói.
"Nhưng mà, ông nội.." "Ông nội không phản đối con kết bạn, con mang binh lính Huyền Vũ chạy đến thành phố Bình An hỗ trợ, ông nội cũng không để ý, nhưng hôm nay cậu chủ Ngoan Nhân đến giang Nam là chuyện trọng đại, chúng ta là ba đời ông cháu Giang Nam Hầu phủ, đều phải ở đây, coi như con không đi đón cậu chủ Ngoan Nhân, con cũng phải biết điều ở nhà đợi, đi đâu ông cũng không cho đi", Trịnh Nam Sơn cố ý dặn dò.
Lúc này, mặt Trịnh Văn Kiệt nhăn nhó.
Trong lòng anh ta, dù cho cậu chủ Triệu Phong có thân phận địa vị kém hơn cậu chủ Ngoan Nhân rất nhiều.
Nhưng trong mắt anh ta, cậu chủ Triệu Phong là thần tượng, là người không thể để bất kỳ ai thay thế.
Mà hôm nay cậu chủ vừa mới đến Giang Nam, anh ta nhất định phải đi đón gió tẩy trần.
"Ông nội, nếu Hầu phủ thiểu một mình con cũng không sao, không phải còn ông và ba của con sao, bà nội và mẹ cũng ở đây, nhiều người tiếp đãi cậu chủ Ngoan Nhận như vậy", Trịnh Văn Kiệt vẫn muốn đi đón cậu chủ.
"Không được! Hôm nay ông không cho phép con đi! Cậu chủ đó của con cũng đâu có thâm giao gì với con, chúng ta là nhà họ Trịnh ở Giang Nam, là danh môn vọng tộc, là Hầu phủ Vĩnh Định, không phải nhà nhỏ cửa nhỏ.
Sau này kết bạn cũng phải cẩn thận, có vài người là nhìn trúng thân phận của con mới kết bạn với con, chân thành hay không còn phải xem lại", Trịnh Nam Sơn khuyên bảo.
Đối với quan điểm của ông nội, Trịnh Văn Kiệt quả thật không dám đồng ý bừa.
Nếu như cậu chủ mà anh ta kính trọng, lại là loại người như ông nội nói, ban đầu cũng sẽ không đánh anh ta ngã xuống đất Phải biết rằng, biết thân phận anh ta rồi mà còn dám đánh, loại người này đã ít lại càng ít hơn.
Trịnh Văn Kiệt biết, muốn thuyết phục ông nội rất khó, vì vậy ngoài mặt nghe lời ông nội dặn dò, sau đó sẽ lén lút ra ngoài tiếp đãi Triệu Phong.
Các gia tộc lớn ở Giang Nam đều đang đợi tin cậu chủ Ngoan Nhân đến.
Nhà họ Lôi ở Giang Nam, gia chủ Lôi Lực đã ở nhà hàng Kim Sư, bày ra tiệc rượu mười triệu.
Ngoài ra còn chuẩn bị gần 15 triệu tệ tiền mặt, bày ra ở tiệc rượu kia.
Nhà họ Hướng ở Giang Nam, gia chủ Hướng Thiện cũng ở nhà hàng Kim Sư, bày ra tiệc rượu mười triệu tệ.
Có điều ông ta không chuẩn bị tiền mặt như Lôi Lực, mà ra lệnh cho người làm trong phủ, mang đến một cái rương đựng vàng.
Ánh vàng rực rỡ, phản chiếu dưới ánh đèn, như chiều mù mắt người ta.
Nhà họ Lăng ở Giang Nam, gia chủ Lăng Vân và con trai Lăng Vũ khác với nhà họ Lôi và nhà họ Hướng, nhà họ Lăng không chọn chiêu đãi ở nhà hàng Kim Sự mà chọn ở quán rượu "Xuân Hoa Thu Nguyệt".
Xuân Hoa Thu Nguyệt là quán rượu nổi tiếng lâu đời ở Giang Nam.
Ngày xưa những nhân vật nổi tiếng đến đây mở tiệc mời khách, Xuân Hoa Thu Nguyệt là lựa chọn hàng đầu.
Bố con nhà họ Lăng chọn mở tiệc Xuân Hoa Thu Nguyệt, cũng vì theo đuổi sự độc đáo.
Lỡ như cậu chủ Ngoan Nhân lại là người có trí tuệ cao, có lẽ giữa nhà họ Hướng và nhà họ Lôi, họ sẽ có cấp độ cao hơn.
Nhà họ Lăng ở Xuân Hoa Thu Nguyệt chuẩn bị lễ vật, cũng là những lễ vật độc đáo.
Không phải tiền mặt, không phải vàng bạc mà là mười chiếc đàn cổ.
Mười chiếc đàn cổ này đều là sản phẩm của nghệ nhân có tiếng, công nghệ tinh xảo.
Đều dùng sam mộc và đồng mộc thượng đẳng, phẩm chất ngang nhau, đều có hiệu quả tốt.
Ý tưởng khá giống với nhà họ Lăng là nhà họ Bàng ở Giang Nam.
Gia chủ Bàng Huyền, ở quán rượu Phượng Lai Nghi bày Mãn Hán Toàn Tịch.
Quán rượu Xuân Hoa Thu Nguyệt thiên về văn nhân mặc khách, tài tử phong lưu, Phượng Lai Nghi lại thiên về các vị quan lại hiện quỷ, tương đương với vương hầu Mà lễ vật nhà họ Bàng chuẩn bị, là dùng kê huyết thạch to, tinh xảo tạo thành tượng "Bàn Cổ Khai Thiên" làm quà tặng.
Nếu như nói Giang Nam chỉ có sáu gia tộc hiển hách, thể thì sai hoàn toàn.
Giang Nam có Tống cộng mười gia tộc lớn, chẳng qua ở Giang Nam cũng phải chia khu vực.
Cùng với nhà họ Lục giàu có như thế, những nhà khác như nhà họ Tứ giàu có cũng bày tiệc rượu, sửa soạn hậu lễ, chờ đợi thông tin về cậu chủ Ngoan Nhân truyền đến.
Lúc này, gia chủ nhà họ Bạch, Bạch Hùng, biết được thông tin mua ở chợ đen không quá chính xác.
Cậu chủ Ngoan Nhân có thể đi máy bay chung ngồi ở khoang hạng nhất, cũng có thể ngồi máy bay tư nhân đến Giang Nam.
Bốp! Bạch Hùng giận đến mức vô vào ót của mình, nói với quản gia Bạch Nguyên đứng bên cạnh: "Lập tức dẫn người đến các bãi đậu máy bay tư nhân ở Giang Nam, chỉ cần đánh cược một người, như vậy đối với thất bại của chúng ta chính là lợi ích".
"Dạ, vâng, ông chủ, tôi sẽ phải người đến đó" Quản gia Bạch Nguyên gật đầu liên tục.
Nào ngờ, Triệu Phong dẫn theo Lâm Nhược Nhược rời khỏi bãi đậu máy bay ở Đào sơn.
"Nhược Nhược, chúng ta đi tìm khách sạn nghỉ ngơi đã" Triệu Phong đề nghị.
Bởi vì gia tộc Ngoan Nhân còn chưa phân phó nhiệm vụ thực tập cho Triệu Phong, nên Triệu Phong chỉ có thể tìm nơi mà ngủ tạm, đợi tin tức của gia tộc.
"Được." Lâm Nhược Nhược gật đầu một cái nói: "Chúng ta tìm khách sạn trước đã." Vừa mới tới Giang Nam, Triệu Phong không định ở nơi quá đơn sơ, nên thông qua một ứng dụng tìm được một khách sạn ở gần đó.
Nơi đó khá gần bãi đậu máy bay Đào sơn, là một khách sạn tên "Lệ Đô", nhìn đánh giá cũng không tệ lắm, kế bên khách sạn Phòng Bình tốt nhất.
"Chọn Lệ Đô đi." Triệu Phong nói với Lâm Nhược Nhược: "Đào Sơn có hơi hẻo lánh, khách sạn này là kiểu dành cho khách du lịch, chúng ta thử ở một đêm, nếu trải nghiệm không tốt thì đổi nơi khác".
Mặc dù Triệu Phong đang hỏi ý kiến của Lâm Nhược Nhược, nhưng Lâm Nhược Nhược từng nói, Triệu Phong đi nơi nào, cô ấy sẽ đi nơi đó, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Triệu Phong, cô ấy biết Triệu Phong sẽ không sai.
Khi Triệu Phong và Lâm Nhược Nhược đi đến trước cửa khách sạn, thấy một màn trước mắt thì có chút bất ngờ.
Cửa khách sạn lại bị phong tỏa, hơn nữa là khách sạn tự mình phong tỏa, bắt đầu từ bây giờ không cho phép ai đi vào.
Hơn nữa ở cửa còn có mấy vị tiểu thư đứng đó, vóc người xinh xắn lễ nghi, người nào cũng mặc kỳ bào, dáng vẻ thướt tha.
Càng khác với ngày xưa ở chỗ, cửa khách sạn đã chuẩn bị lễ đón chào, còn mời tới ban nhạc có chút danh tiếng.
Trận này nhìn vào dù không quá mức trang trọng, nhưng cũng thấy khách sạn Lệ Đô chăm chỉ, hình như đang nghênh tiếp một nhân vật nào đó sắp đến.
Lệ Đô là khách sạn của gia tộc hạng ba Giang Nam, tài sản của nhà họ Phương.
Nhà họ Phương ở Giang Nam không quá hiển hách, cũng không có bối cảnh quá sâu, nhưng những năm gần đây phát triển khá tốt, xem như là tân quý của thương gia.
Sau khi biết được tin tức cậu chủ Ngoan Nhân đến Giang Nam thông qua nhiều tầng mối quan hệ, coi như là gia tộc họ Phương thuộc gia tộc hạng ba ở khu vực Giang Nam, họ cũng không cam lòng rớt lại phía sau, cảm thấy đây có thể là thời cơ tốt cho nhà họ Phương quật khởi, nên quyết định làm như thế, Còn Triệu Phong không biết ai được chào đón ở khách sạn Lệ Đô, anh chỉ muốn nhận phòng.
Tuy nhiên lúc trước thương lượng, anh bị khách sạn chặn lại.
"Xin lỗi anh, mười phút trước khách sạn còn chưa chuẩn bị đón khách, anh hãy tìm chỗ khác." Nghe được khách sạn trả lời, Triệu Phong cảm thấy có chút khó hiểu.
Nếu không kinh doanh, thì các người đang chào đón nhân vật nào thế?
Vĩnh Định Hầu Trịnh Nam Sơn đang chuẩn bị đón gió tẩy trần cho cậu chủ Ngoan Nhân.
Tập đoàn Huyền Vũ là công ty bảo vệ lớn nhất vùng Giang Nam.
Người sáng lập là Trịnh Kim Cương, cũng là bố của Trịnh Văn Kiệt. đam mỹ hài
Trịnh Kim Cương từng là thành viên nòng cốt của tổ chức đặc chủng nào đó.
Sau khi thối lui thì một tay xây dựng tập đoàn Huyền Vũ, là một truyền kỳ của thương giới.
Mà Trịnh Nam Sơn cha của Trịnh Kim Cương cũng là ông nội của Trịnh Văn Kiệt, bây giờ ông ấy là chủ của Hầu phủ, rất có quyền thể ở Giang Nam, vẫn còn nằm trong tay một trăm ngàn binh lực.
Rất rõ ràng, Trịnh Nam Sơn cũng nhận được tin tức cậu chủ Ngoan Nhân muốn tới Giang Nam.
Vì thế, ông ấy cố ý bày tiệc gia đình, chờ cậu chủ Ngoan Nhân đến sẽ lập tức phải người đi mời về.
Tiệc gia đình của Hầu phủ Vĩnh Định sang trọng hợ thịnh yến của rất nhiều nhà hàng năm sao, nặng nề hơn rất nhiều.
Chỉ riêng bộ chén đĩa sử dụng trong Hầu phủ, các nhà hàng năm sao cũng không thể nào sánh bằng.
Bởi vì tiệc gia đình của Hầu phủ sử dụng chén đĩa có vàng ròng, cũng có bạc thuần, thậm chí có sử nhà Minh và cả sứ nhà Thanh.
Chỉ một chút này thôi, rất nhiều thế lực ở Giang Nam đã khó lòng vượt qua nổi.
"Vân Kiệt, giao cho con đi nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân, mời cậu ấy đến chỗ chúng ta, sao con còn không đi?" Trịnh Nam Sơn nhíu mày một cái, cháu trai cũng nghe lời ông ấy phân phó mà đi làm việc, ông ấy có chút không vui.
Chủ yếu là lo lắng sẽ làm hỏng kế lớn của nhà họ Trịnh.
"Ông nội, con còn có những người khách quý khác phải nghênh đón, người như cậu chủ Ngoan Nhân, nên để những người khác trong phủ đi mời, con ăn nói không hay, sợ sẽ lỡ đại sự" Trịnh Vân Kiệt trả lời.
"Cái gì mà ăn nói không hay, đừng tưởng rằng ông không biết, con phải đi nghênh đón cái gì mà gọi là cậu chủ, con biết rõ thân phận người đó à? Sao con dám khẳng định đó là người Vân Môn? Mà nếu đó là người Vân Môn thì sao, chẳng lẽ còn cao quý hơn cậu chủ Ngoan Nhân à?", Trịnh Nam Sơn cả giận nói.
"Ô ng nội, ông để con làm chuyện con thích đi, đừng can thiệp nữa có được không." Trịnh Vân Kiệt khẩn cầu.
"Cái thằng nhóc này, ông nội lúc nào cũng để cho con làm chuyện con thích, con đòi tập võ, ông nội không cản con, ngay cả hôm trước con mang nhiều binh lính của Huyền Vũ như thế, chạy đến thành phố Bình An, ông nội có nhíu mày sao?", Trịnh Nam Sơn nói.
"Nhưng mà, ông nội.." "Ông nội không phản đối con kết bạn, con mang binh lính Huyền Vũ chạy đến thành phố Bình An hỗ trợ, ông nội cũng không để ý, nhưng hôm nay cậu chủ Ngoan Nhân đến giang Nam là chuyện trọng đại, chúng ta là ba đời ông cháu Giang Nam Hầu phủ, đều phải ở đây, coi như con không đi đón cậu chủ Ngoan Nhân, con cũng phải biết điều ở nhà đợi, đi đâu ông cũng không cho đi", Trịnh Nam Sơn cố ý dặn dò.
Lúc này, mặt Trịnh Văn Kiệt nhăn nhó.
Trong lòng anh ta, dù cho cậu chủ Triệu Phong có thân phận địa vị kém hơn cậu chủ Ngoan Nhân rất nhiều.
Nhưng trong mắt anh ta, cậu chủ Triệu Phong là thần tượng, là người không thể để bất kỳ ai thay thế.
Mà hôm nay cậu chủ vừa mới đến Giang Nam, anh ta nhất định phải đi đón gió tẩy trần.
"Ông nội, nếu Hầu phủ thiểu một mình con cũng không sao, không phải còn ông và ba của con sao, bà nội và mẹ cũng ở đây, nhiều người tiếp đãi cậu chủ Ngoan Nhận như vậy", Trịnh Văn Kiệt vẫn muốn đi đón cậu chủ.
"Không được! Hôm nay ông không cho phép con đi! Cậu chủ đó của con cũng đâu có thâm giao gì với con, chúng ta là nhà họ Trịnh ở Giang Nam, là danh môn vọng tộc, là Hầu phủ Vĩnh Định, không phải nhà nhỏ cửa nhỏ.
Sau này kết bạn cũng phải cẩn thận, có vài người là nhìn trúng thân phận của con mới kết bạn với con, chân thành hay không còn phải xem lại", Trịnh Nam Sơn khuyên bảo.
Đối với quan điểm của ông nội, Trịnh Văn Kiệt quả thật không dám đồng ý bừa.
Nếu như cậu chủ mà anh ta kính trọng, lại là loại người như ông nội nói, ban đầu cũng sẽ không đánh anh ta ngã xuống đất Phải biết rằng, biết thân phận anh ta rồi mà còn dám đánh, loại người này đã ít lại càng ít hơn.
Trịnh Văn Kiệt biết, muốn thuyết phục ông nội rất khó, vì vậy ngoài mặt nghe lời ông nội dặn dò, sau đó sẽ lén lút ra ngoài tiếp đãi Triệu Phong.
Các gia tộc lớn ở Giang Nam đều đang đợi tin cậu chủ Ngoan Nhân đến.
Nhà họ Lôi ở Giang Nam, gia chủ Lôi Lực đã ở nhà hàng Kim Sư, bày ra tiệc rượu mười triệu.
Ngoài ra còn chuẩn bị gần 15 triệu tệ tiền mặt, bày ra ở tiệc rượu kia.
Nhà họ Hướng ở Giang Nam, gia chủ Hướng Thiện cũng ở nhà hàng Kim Sư, bày ra tiệc rượu mười triệu tệ.
Có điều ông ta không chuẩn bị tiền mặt như Lôi Lực, mà ra lệnh cho người làm trong phủ, mang đến một cái rương đựng vàng.
Ánh vàng rực rỡ, phản chiếu dưới ánh đèn, như chiều mù mắt người ta.
Nhà họ Lăng ở Giang Nam, gia chủ Lăng Vân và con trai Lăng Vũ khác với nhà họ Lôi và nhà họ Hướng, nhà họ Lăng không chọn chiêu đãi ở nhà hàng Kim Sự mà chọn ở quán rượu "Xuân Hoa Thu Nguyệt".
Xuân Hoa Thu Nguyệt là quán rượu nổi tiếng lâu đời ở Giang Nam.
Ngày xưa những nhân vật nổi tiếng đến đây mở tiệc mời khách, Xuân Hoa Thu Nguyệt là lựa chọn hàng đầu.
Bố con nhà họ Lăng chọn mở tiệc Xuân Hoa Thu Nguyệt, cũng vì theo đuổi sự độc đáo.
Lỡ như cậu chủ Ngoan Nhân lại là người có trí tuệ cao, có lẽ giữa nhà họ Hướng và nhà họ Lôi, họ sẽ có cấp độ cao hơn.
Nhà họ Lăng ở Xuân Hoa Thu Nguyệt chuẩn bị lễ vật, cũng là những lễ vật độc đáo.
Không phải tiền mặt, không phải vàng bạc mà là mười chiếc đàn cổ.
Mười chiếc đàn cổ này đều là sản phẩm của nghệ nhân có tiếng, công nghệ tinh xảo.
Đều dùng sam mộc và đồng mộc thượng đẳng, phẩm chất ngang nhau, đều có hiệu quả tốt.
Ý tưởng khá giống với nhà họ Lăng là nhà họ Bàng ở Giang Nam.
Gia chủ Bàng Huyền, ở quán rượu Phượng Lai Nghi bày Mãn Hán Toàn Tịch.
Quán rượu Xuân Hoa Thu Nguyệt thiên về văn nhân mặc khách, tài tử phong lưu, Phượng Lai Nghi lại thiên về các vị quan lại hiện quỷ, tương đương với vương hầu Mà lễ vật nhà họ Bàng chuẩn bị, là dùng kê huyết thạch to, tinh xảo tạo thành tượng "Bàn Cổ Khai Thiên" làm quà tặng.
Nếu như nói Giang Nam chỉ có sáu gia tộc hiển hách, thể thì sai hoàn toàn.
Giang Nam có Tống cộng mười gia tộc lớn, chẳng qua ở Giang Nam cũng phải chia khu vực.
Cùng với nhà họ Lục giàu có như thế, những nhà khác như nhà họ Tứ giàu có cũng bày tiệc rượu, sửa soạn hậu lễ, chờ đợi thông tin về cậu chủ Ngoan Nhân truyền đến.
Lúc này, gia chủ nhà họ Bạch, Bạch Hùng, biết được thông tin mua ở chợ đen không quá chính xác.
Cậu chủ Ngoan Nhân có thể đi máy bay chung ngồi ở khoang hạng nhất, cũng có thể ngồi máy bay tư nhân đến Giang Nam.
Bốp! Bạch Hùng giận đến mức vô vào ót của mình, nói với quản gia Bạch Nguyên đứng bên cạnh: "Lập tức dẫn người đến các bãi đậu máy bay tư nhân ở Giang Nam, chỉ cần đánh cược một người, như vậy đối với thất bại của chúng ta chính là lợi ích".
"Dạ, vâng, ông chủ, tôi sẽ phải người đến đó" Quản gia Bạch Nguyên gật đầu liên tục.
Nào ngờ, Triệu Phong dẫn theo Lâm Nhược Nhược rời khỏi bãi đậu máy bay ở Đào sơn.
"Nhược Nhược, chúng ta đi tìm khách sạn nghỉ ngơi đã" Triệu Phong đề nghị.
Bởi vì gia tộc Ngoan Nhân còn chưa phân phó nhiệm vụ thực tập cho Triệu Phong, nên Triệu Phong chỉ có thể tìm nơi mà ngủ tạm, đợi tin tức của gia tộc.
"Được." Lâm Nhược Nhược gật đầu một cái nói: "Chúng ta tìm khách sạn trước đã." Vừa mới tới Giang Nam, Triệu Phong không định ở nơi quá đơn sơ, nên thông qua một ứng dụng tìm được một khách sạn ở gần đó.
Nơi đó khá gần bãi đậu máy bay Đào sơn, là một khách sạn tên "Lệ Đô", nhìn đánh giá cũng không tệ lắm, kế bên khách sạn Phòng Bình tốt nhất.
"Chọn Lệ Đô đi." Triệu Phong nói với Lâm Nhược Nhược: "Đào Sơn có hơi hẻo lánh, khách sạn này là kiểu dành cho khách du lịch, chúng ta thử ở một đêm, nếu trải nghiệm không tốt thì đổi nơi khác".
Mặc dù Triệu Phong đang hỏi ý kiến của Lâm Nhược Nhược, nhưng Lâm Nhược Nhược từng nói, Triệu Phong đi nơi nào, cô ấy sẽ đi nơi đó, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Triệu Phong, cô ấy biết Triệu Phong sẽ không sai.
Khi Triệu Phong và Lâm Nhược Nhược đi đến trước cửa khách sạn, thấy một màn trước mắt thì có chút bất ngờ.
Cửa khách sạn lại bị phong tỏa, hơn nữa là khách sạn tự mình phong tỏa, bắt đầu từ bây giờ không cho phép ai đi vào.
Hơn nữa ở cửa còn có mấy vị tiểu thư đứng đó, vóc người xinh xắn lễ nghi, người nào cũng mặc kỳ bào, dáng vẻ thướt tha.
Càng khác với ngày xưa ở chỗ, cửa khách sạn đã chuẩn bị lễ đón chào, còn mời tới ban nhạc có chút danh tiếng.
Trận này nhìn vào dù không quá mức trang trọng, nhưng cũng thấy khách sạn Lệ Đô chăm chỉ, hình như đang nghênh tiếp một nhân vật nào đó sắp đến.
Lệ Đô là khách sạn của gia tộc hạng ba Giang Nam, tài sản của nhà họ Phương.
Nhà họ Phương ở Giang Nam không quá hiển hách, cũng không có bối cảnh quá sâu, nhưng những năm gần đây phát triển khá tốt, xem như là tân quý của thương gia.
Sau khi biết được tin tức cậu chủ Ngoan Nhân đến Giang Nam thông qua nhiều tầng mối quan hệ, coi như là gia tộc họ Phương thuộc gia tộc hạng ba ở khu vực Giang Nam, họ cũng không cam lòng rớt lại phía sau, cảm thấy đây có thể là thời cơ tốt cho nhà họ Phương quật khởi, nên quyết định làm như thế, Còn Triệu Phong không biết ai được chào đón ở khách sạn Lệ Đô, anh chỉ muốn nhận phòng.
Tuy nhiên lúc trước thương lượng, anh bị khách sạn chặn lại.
"Xin lỗi anh, mười phút trước khách sạn còn chưa chuẩn bị đón khách, anh hãy tìm chỗ khác." Nghe được khách sạn trả lời, Triệu Phong cảm thấy có chút khó hiểu.
Nếu không kinh doanh, thì các người đang chào đón nhân vật nào thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.