Chương 512
Hải Yến
20/06/2021
Bọn họ nhanh chóng bao vây xung quanh Triệu Phong, trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy cao su, hơn nữa đều là những người cao to vạm vỡ, cao trên một mét tám.
Tình huống này thật giống như đang để dọa người.
Lúc này, cậu chủ lớn nhà họ Vũ là Vụ Minh cũng lổm ngổm bò dậy.
Đội bảo vệ nhà họ Vũ vừa xuất hiện, dường như tất cả thành viên nhà họ Vũ đều cảm thấy có thêm niềm tin và sức mạnh.
Có vẻ như nhà họ Vũ rất tin tưởng và đặt niềm tin mãnh liệt vào đội bảo vệ này.
"Triệu Phong, anh có nhớ trước đây anh đã dám tát tôi một cái không?" Vụ Minh gào lên nói: "Bây giờ tôi sẽ đánh cho anh đến tàn phế, sau đó sẽ đi làm nhục con gái của Thị Bất Du".
Ánh mắt của Triệu Phong càng ngày trở nên lạnh lùng hơn, sát khí lan tràn khắp bốn phía.
Đối với anh, con gái của sư phụ Thị Bất Du cũng giống như em gái của chính mình.
Trước mặt anh là Vụ Minh đang nói những từ ngữ nhơ bẩn với em gái mình, điều này không thể tha thứ.
"Bốp! Bốp!" Một lần nữa, Triệu Phong ra tay.
Cú đánh này trực tiếp làm tróc da tróc thịt của Vụ Minh! Tất cả các răng cửa của anh ta đều bị gãy! Ngay cả sống mũi cũng bị đánh gãy bởi lực đánh quá mạnh! Vũ Mang chứng kiến cảnh con trai của mình bị tát thì lập tức hạ lệnh cho đội cảnh sát xông lên phía trước.
"Triệu Phong! Anh đã bị bao vây!" Vũ Mang nói với Triệu Phong với vẻ mặt đầy hung ác.
Nhưng không ngờ Triệu Phong nhẹ nhàng nhếch miệng cười lạnh: "Sai! Là các người bị tôi bao vây!" Bốp! Triệu Phong ra tay nhanh như chớp.
Hết cú đấm này liên tiếp cú đấm khác, mỗi lần ra tay đều trúng mục tiêu, không cú đấm nào không trúng.
Đội bảo vệ mà nhà họ Vũ vẫn tự hào bấy lâu nay đã bị đánh bại bởi Triệu Phong.
Toàn bộ đội bảo vệ đều nằm trên mặt đất, vật vã kêu lên đau đớn, không bò dậy nổi, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Xôn xao.
Những vị khách đến dự tiệc mừng đều đứng đó chết lặng, trợn tròn mắt nhìn.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng sẽ được xem nhiều trò hay nhưng cuối cùng lại kết thúc nhanh như vậy.
Hơn nữa, đây cũng phải kết quả mà bọn họ mong muốn.
Là gia chủ nhà họ Vũ, toàn thân Vũ Mang sớm đã cảm thấy choáng váng.
Sau khi chi ra số tiền lớn để bồi dưỡng huấn luyện đội bảo vệ như vậy, cuối cùng lại bị Triệu Phong đánh gục dễ như ăn cháo.
Thậm chí, đội bảo vệ còn không thể làm Triệu Phong bị thương dù là nhỏ nhất.
Giờ đây, Vũ Mang mới nhận ra rằng chỉ cần trong tay có đủ sức mạnh thì có thể thừa sức quét sạch một dòng tộc hạng ba ở Giang Nam như nhà họ Vũ.
"Triệu Phong, có chuyện gì thì anh cứ nói rõ ràng, không nhất thiết phải ra tay như vậy.
Giải quyết mọi chuyện trong hòa bình là tốt nhất rồi đúng không?" Thái độ của Vũ Mang lập tức dịu đi.
Nhưng Triệu Phong vẫn thờ ơ với lời nói của ông ta.
Nếu đã muốn giải quyết mọi chuyện trong hòa bình thì sao không làm sớm đi.
"Muốn xin hòa cũng không có cửa.
Đêm nay thái độ và hành động của nhà họ Vũ của ông làm tôi cảm thấy không vui.
Ngoại trừ việc quỳ xuống trước mặt tôi, để tôi tát một cái coi như chuộc lỗi.
Nếu không, cả nhà ông sẽ không sống sót qua nỗi đêm nay" Giọng nói lạnh như băng của Triệu Phong vang vọng khắp căn phòng.
Nhiệm vụ của cả nhà họ Vu vẫn chưa bắt đầu, liệu Triệu Phong có quét sạch cả nhà họ Vũ nếu bạn họ không thực hiện hay không? Thật ra thì những gì tối nay mà Triệu Phong làm không phải là nhiệm vụ của dòng tộc giao phó, mà là vì gia đình của Thi Bất Du.
Thái độ của nhà họ Vũ xấc xược, đáng đánh.
"Anh...
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mới có thể hài lòng?" Vũ Mang run rẩy không ngừng, ông ta căng thẳng nói.
Triệu Phong đứng tại chỗ, ngang ngược đáp lại: "Tối nay tất cả nhà họ Vũ đều phải quỳ xuống, ngẩng mặt lên để chịu đòn!" Lần này, nhà họ Vũ thực sự là rất mất mặt.
Các vị khách mời nhìn thấy gia chủ nhà họ Vũ là Vụ Mạng vì muốn làm Triệu Phong hài lòng mà hành động trở nên khúm núm, không hề có một chút phong thái của một vị gia chủ.
Tuy nhiên, Vũ Mang biết rất rõ rằng nếu không làm cho Triệu Phong hài lòng thì nhà họ Vũ không còn cách nào có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Vũ Mang còn đang suy nghĩ về việc nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân, nếu như vẫn tiếp tục dây dưa với Triệu Phong thì không thể được lợi lộc gì, còn có thể làm trễ kế hoạch trăm năm của nhà họ Vũ.
"Tất cả thành viên trong nhà họ Vũ đều nghe rõ rồi chứ, lập tức quỳ xuống!" Mặt mày của Vũ Mang tái nhợt, trong lòng thì đang tức giận cực độ nhưng lại không thể bùng phát.
Nhưng vì tương lai sau này của nhà họ Vũ, ông ta cũng không còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn chịu đựng.
Tối nay chỉ cần có thể được ngồi cùng cậu chủ Ngoan Nhận thì như vậy tương lai của nhà họ Vũ sẽ có chút hy vọng! Vì tương lai sau này của nhà họ Vũ, bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn! Khi Vụ Minh bị ép làm theo, anh ta nhìn về phía bố của mình và hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Bố, bố làm gì vậy? Cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến đây để tham dự lễ kỷ niệm ngay bây giờ, vì sao bố không đợi cậu chủ Ngoan Nhân tới để dạy dỗ Triệu Phong?".
Vụ Minh vô cùng ngưỡng mộ cậu chủ Ngoan Nhân và anh ta luôn mong muốn được cậu chủ Ngoan Nhân có thể nhận mình làm con nuôi.
Anh ta từng đứng đợi ở sân bay Giang Nam để nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân.
Nhưng bởi vì quân đội của nhà họ Bạch đang ở đó, anh ta bị quân đội nhà họ Bạch chán ghét và cảm thấy vướng chân nên bị họ nhét vào thùng rác.
Còn Vũ Mang, nhìn thấy con trai mình bất cần đời như vậy thì không khỏi căm hận, ông ta chỉ tiếc rèn sắt mà không thể thành thép.
Nhà họ Vũ làm sao có khả năng mới được cậu chủ Ngoan Nhân, thậm chí còn không đáng để cậu chủ Ngoan Nhân đến tham dự lễ kỷ niệm của bọn họ, chỉ là nhà họ Vũ muốn ra vẻ một chút.
Người con trai thì lại thực sự tin rằng cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến, chẳng qua là anh chỉ ở cùng một khách sạn với bọn họ mà thôi.
Hơn nữa, chỉ bằng cách dập tắt những rắc rối của Triệu Phong, ông ta mới có thể tìm được cách liên lạc với cậu chủ Ngoan Nhân, nếu không...
Cậu chủ Ngoan Nhân chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi nếu nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.
"Vụ Minh! Đừng xen vào chuyện này!" Vũ Mang quát lớn, sau đó liếc mắt nhìn con cháu nhà họ Vũ, nói: "Quỳ xuống! Tất cả mau quỳ xuống! Người nào không quỳ thì về sau không phải là con cháu nhà họ Vũ.
Tôi sẽ đuổi người đó ra khỏi nhà!" Ỗ Vũ Mang hạ lệnh, lập tức tất cả thành viên của nhà họ Vũ đều quỳ xuống trước mặt Triệu Phong, căng mặt chịu đòn.
Triệu Phong thờ ơ nhìn xung quanh, anh sẽ không bao giờ giơ cao đánh khẽ với loại người này! Nhà họ Vũ không xứng có được sự khoan dung! Dưới sự chứng kiến của những vị khách ở đây, tất cả con cháu của nhà họ Vũ đều quay người hướng về phía Triệu Phong, quỳ xuống chịu đòn.
Bọn họ không phục, cũng không cam tâm chịu đựng, rõ ràng là có chỗ dựa vững chắc là cậu chủ Ngoan Nhân, vì sao gia chủ Vũ Mang lại đột nhiên sợ hãi trước Triệu Phong.
Cho dù đội bảo vệ của nhà họ Vũ bị đánh bại, cũng không thể mời cậu chủ Ngoan Nhân tới xử lý hay sao? Triệu Phong lạnh lùng đi tới trước mặt con cháu nhà họ Vũ.
Con cháu nhà họ Vũ quỳ thành một hàng đợi Triệu Phong ra tay.
"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" Trong căn phòng không ngừng vang lên âm thanh lanh lảnh của những cái tát.
Tất cả con cháu của nhà họ Vũ có mặt tại hiện trường, bao gồm cả gia chủ Vũ Mang, đều bị Triệu Phong ra tay không chút thương xót.
Cho dù là có người oán hận, cũng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Phong làm cho sợ hãi đến thấu xương.
"Vũ Mang! Bây giờ tôi hỏi ông, ông có biết tung tích của sự phụ Thị Bất Du không?" Triệu Phong chất vấn.
"Anh...
Sư phụ của anh?" Trong lòng Vũ Mang thực sự rất tức giận nhưng vẫn bị Triệu Phong uy hiếp đến hoảng sợ.
"Không sai, sư phụ của tôi mất tích có liên quan đến các người đúng không?" Triệu Phong chất vấn lần nữa: "Nếu như ông dám nói dối, tôi lập tức sẽ đánh ông đến tàn phế!" Triệu Phong tuyệt đối không phải nói linh tinh, nếu có liên quan đến sự phụ của anh thì nhất định sẽ điều tra đến cùng.
"Không có...Không có, tuyệt đối không có, sư phụ của anh mất tích không có liên quan đến nhà họ Vũ chúng tôi!" Vũ Mang vội vàng giải thích.
"Lương tâm cắn rứt sao?" Triệu Phong đến gần chỗ Vũ Mang, trực tiếp túm lấy cổ áo của ông ta, nâng lên.
"Không phải, không phải, thật sự là nhà họ Vũ không có liên quan gì cả, cầu xin anh đừng đánh tôi, cầu xin anh" Vũ Mang cực kỳ hoảng loạn, không hề có một chút phong thái của gia chủ.
"Vũ Mang! Ông phải suy nghĩ cho kỹ hậu quả của việc nói dối!" Triệu Phong lạnh lùng nói.
"Tôi thực sự không có nói dối, những gì tôi nói đều là sự thật.
Sự phụ của anh mất tích, nhà họ Vũ chúng tôi cũng vừa mới biết.
Cái kia, việc thiếu sự phụ của anh 100 nghìn tệ, tôi sẽ chuẩn bị và trả lại ngay lập tức.
Xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nhà họ Vũ chúng tôi, cầu xin anh" Trong thời điểm nguy cấp, lời nói của Vũ Mang là sự thật không có chút giấu giếm.
Triệu Phong lưỡng lự một lúc rồi anh tạm thời tin tưởng Vũ Mang.
"Ngay cả 100 nghìn tệ mà các người còn cần thời gian chuẩn bị thì đừng nói đến chuyện mất mặt ở đây.
Các người còn muốn nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhận đến dự lễ kỷ niệm, các người xứng sao? Triệu Phong thực sự muốn cười vì trò hề này.
Nhà họ Vũ lấy đâu ra sĩ diện nhiều như vậy? Vũ Mang có chút bối rối, trong lòng tự nhủ, lẽ nào ngay cả đến học trò của Thi Bất Du cũng là người giàu có? Ngay cả 100 nghìn tệ cũng không có lấy một chút quan tâm? 100 nghìn tệ cũng không phải là con số nhỏ! "Cái này...
Cũng xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nhà họ Vũ chúng tôi! 100 nghìn tệ này, ngày mai tôi sẽ đến nhà chính của nhà họ Vũ để lấy.
Tôi cam đoan sẽ trả không thiếu lấy một đồng" Vũ Mang khẩn cầu.
Triệu Phong nhất định sẽ phải lấy lại tất cả số tiền nợ ghi trong sổ sách.
Tất cả những ai nợ tiền Thi Bất Du đều sẽ phải trả lại! Tất cả số tiền thu được thì sẽ đưa lại cho em gái Thị Thanh Thanh.
"Vay thì phải trả, đây là đạo lý hiển nhiên! Ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Vũ của các người lấy tiền, nếu như thiếu một đồng, tôi sẽ lập tức cho san bằng nhà họ Vũ!" Nói xong những lời này, Triệu Phong liền rời đi.
Đúng là đám người ngu ngốc nhà họ Vũ, Triệu Phong đã ám chỉ rằng chính anh là cậu chủ Ngoan Nhân.
Nhưng nhà họ Vũ lại không biết, thật là ngu hết chỗ nói.
Sau khi Triệu Phong rời đi, gia chủ nhà họ Vũ, Vũ Mang gần như sắp ngã lăn ra đất, ông ta hồn siêu phách lạc, hiện tại giống như một thân thể bị khoét rỗng.
Trước đó, Vũ Mang hoàn toàn không ngờ rằng một Triệu Phong đơn thuần lại khiến nhà họ Vũ bọn họ gặp nhiều nhục nhã như vậy.
"Tên nhóc này, không biết mấy năm nay ra sao, có khi nào anh ta tìm được người chống lưng mới? Nhà họ Vũ ở Giang Nam ít nhiều cũng được coi là dòng họ đứng thứ ba ở vùng này, anh ta lại không thèm để ý một chút nào, ngay trước mắt các vị khách quý anh ta dám sỉ nhục nhà họ Vũ.
Không biết mấy năm qua, rốt cuộc anh ta đã trải qua những cái gì?" Vũ Mang cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, ông ta mặt dày lập tức đi trấn an những vị khách của mình.
Ngay sau đó ông ta lại bắt đầu chuẩn bị để nghênh đón sự xuất hiện của cậu chủ Ngoan Nhân.
Các vị khách tham dự lễ kỷ niệm đều ngẩn cả ra, nhà họ Vũ vừa bị Triệu Phong dạy dỗ ra trò, bây giờ lại muốn nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân? Đã có thực lực trèo cao đến mức muốn gặp cậu chủ Ngoan Nhân nhưng lại bị Triệu Phong dạy dỗ giống hệt những con chó ngoan ngoãn sao? Bọn họ đều không thể nghĩ ra rốt cuộc nhà họ Vũ muốn nhắm đến mục tiêu gì đây? Vụ Mạng chỉ có thể kiên trì mà giải thích và nói những lời tốt đẹp về nhà họ Vũ.
Dù sao thì bản thân ông ta cảm thấy dù dùng biện pháp gì đi chăng nữa, chỉ cần cậu chủ Ngoan Nhân xuất hiện tại căn phòng này, thậm chí là ba phút thôi cũng được, thì nhà họ Vũ cũng đã đạt được mục đích rồi.
Sau đó, Vũ Mang nhanh chóng gọi quản gia tới.
"Anh đã liên lạc với người đó chưa? Anh có biết cậu chủ Ngoan Nhân đang ở phòng nào của khách sạn Đông Pha không? Tôi mặc kệ các anh bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng phải liên tục thăm dò tin tức quan trọng này!" Vũ Mang nói.
Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi vừa mới liên lạc cho vị thám tử kia, anh ta nói cậu chủ Ngoan Nhân đã tới khách sạn Đông Pha, nhưng cậu chủ đã rời đi rồi a."
"Cái gì? Đã tới sao? Chuyện này làm sao có thể chứ, có phải anh ta nhìn nhầm không?”
Vũ Mang kinh ngạc hỏi.
"Không sai được, vị thám tử kia nói chắc chắn mình đã nhìn thấy cậu chủ Ngoan Nhân đi vào trong khách sạn, nhất định không thể nhầm được" Quản gia đáp lại.
Vẻ mặt Vũ Mang đông cứng lại, nhíu mày măng quản gia: "Khốn kiếp! Tất cả đều tại Triệu Phong! Nhất định là cậu chủ Ngoan Nhân vừa tới cửa đã thấy Triệu Phong đang dạy dỗ nhà họ Vũ chúng ta khiến cậu chủ thất vọng mà rời đi.
Nói cách khác, cậu chủ Ngoan Nhận nhìn thấy trò hề mà Triệu Phong đang bày ra nên đã dứt khoát rời đi.
Tôi mặc kệ, tất cả đều là do một tay Triệu Phong phá hủy đại sự của nhà họ Vũ chúng ta!" Chính Vũ Mang là người có mắt như mù, không chịu quan sát và bỏ lỡ việc nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân.
Đôi khi nói sự thật, người khác lại không tin đó là sự thật.
Cũng giống như Triệu Phong, mặc dù anh đã ám chỉ rất nhiều lần việc mình là cậu chủ Ngoan Nhân nhưng không ai muốn tin điều đó.
Vũ Mang đã yêu cầu quản gia liên lạc vị thám tử kia để tiếp tục điều tra.
Và quyết định trả giá khá cao cho vị thám tử kia để làm việc cho nhà họ Vũ.
Tuy nhiên, thám tử đã từ chối rất thẳng thừng.
Anh ta nói thẳng trong tương lai sẽ không bán bất kỳ thông tin có giá trị nào cho nhà họ Vũ trong tương lai.
Vũ Mang cảm thấy khó hiểu, từ lúc nào mà nhà họ Vũ đã xúc phạm đến vị thám tử này.
Vị thám tử này đã nói thẳng, nhà họ Vũ là một đám người ngu si.
Bởi vì rõ ràng anh ta ở bên ngoài khách sạn Đông Pha, tận mắt chứng kiến cậu chủ Ngoan Nhân sau khi xuống xe thì lập tức đi vào khách sạn.
Hơn nữa cậu chủ Ngoan Nhân còn ở bên trong khách sạn tầm nửa giờ đồng hồ.
Nhưng nhà họ Vũ lại không thể nắm lấy cơ hội này, thậm chí điều này lại còn làm cho thám tử không muốn tiếp tục hợp tác cùng bọn họ.
Vũ Mang liên lạc với vị thám tử này thông qua quản gia của ông ta.
Ông ta không hiểu hỏi: "Thám tử, tôi sẵn sàng trả thêm tiền cho anh, vì sao anh lại không muốn tiếp tục hợp tác? Nhà họ Vũ chúng tôi hy vọng anh có thể cung cấp nhiều thông tin giá trị hơn nữa" "Tối nay tôi ở bên ngoài khách sạn Đồng Pha theo dõi, tận mắt chứng kiến một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đi tới, trong xe đi ra là một nam thanh niên vóc dáng cao lớn, nhưng sau đó lại xoay người đi vào khách sạn Đông Pha.
Tầm nửa tiếng sau anh ta mới đi ra.
Người thanh niên đó, không ai khác chính là cậu chủ Ngoan Nhận!" Vị thám tử đáp.
"Thám tử, tại sao anh có thể xác định người từ chiếc xe đi xuống là cậu chủ Ngoan Nhân chứ? Ở vùng Giang Nam này có rất nhiều người lái xe Rolls-Royce, nhất là những người giàu có" Vũ Mang vẫn không hiểu sự tình.
Thám tử đã không giữ được bình tĩnh, mất kiên nhẫn nói: "Đúng là ở Giang Nam có rất nhiều người đi xe Rolls-Royce, thế nhưng biển số xe là số đó, là những con số có một không hai mà chỉ có những người đứng đầu Giang Nam mới có thể sở hữu được.
Tôi đã thống kê cụ thể những cậu chủ, cô chủ của mười dòng tộc đứng đầu vùng Giang Nam này.
Có thể nói biển số xe này người bình thường không dám dùng, từ đó suy ra người thanh niên đó chính là cậu chủ Ngoan Nhân" Trên thực tế, cái gọi là trinh sát là một nghề tuyển trạch viên chuyên nghiệp.
Trong giới giải trí không thể kiếm sống thì liền chạy đến những nhà giàu có để quay vòng kiếm miếng cơm ăn, chuyên môn của họ là tìm hiểu chuyện của giới nhà giàu ở vùng Giang Nam.
Qua những phân tích của mình, anh ta đại khái đoán được con đường đi lại của cậu chủ Ngoan Nhân.
Sau đó sử dụng phương pháp loại bỏ để tiến hành lựa chọn.
Căn bản anh ta cũng không biết ngoại hình của cậu chủ Ngoan Nhân trông như thế nào.
Tuy nhiên, anh ta có đầu óc, và anh ta thực sự đã đoán đúng.
Từ chiếc xe Rolls
- Royce màu đen, quả nhiên người thanh niên bước xuống chính là cậu chủ Ngoan Nhân
- Triệu Phong.
"Bằng những dẫn chứng như vậy mà nhanh chóng suy đoán đó là cậu chủ Ngoan Nhân, như vậy có phải là quá tùy tiện không? Mà anh nói cái biển số xe kia, rốt cuộc là có những con số nào?" Vũ Mang hỏi.
Tút tút.
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Rõ ràng vị thám tử này đã không còn muốn hợp tác với Vũ Mang nữa.
Bởi vì anh ta cảm thấy một người chậm hiểu như Vũ Mang, cho dù cơ hội có tốt đến đâu cũng khó mà thành công.
Ngay cả những con số kia cũng không đoán ra được, còn muốn lợi dụng cậu chủ Ngoan Nhân? Vậy thì cút đi chỗ khác đi!
Tình huống này thật giống như đang để dọa người.
Lúc này, cậu chủ lớn nhà họ Vũ là Vụ Minh cũng lổm ngổm bò dậy.
Đội bảo vệ nhà họ Vũ vừa xuất hiện, dường như tất cả thành viên nhà họ Vũ đều cảm thấy có thêm niềm tin và sức mạnh.
Có vẻ như nhà họ Vũ rất tin tưởng và đặt niềm tin mãnh liệt vào đội bảo vệ này.
"Triệu Phong, anh có nhớ trước đây anh đã dám tát tôi một cái không?" Vụ Minh gào lên nói: "Bây giờ tôi sẽ đánh cho anh đến tàn phế, sau đó sẽ đi làm nhục con gái của Thị Bất Du".
Ánh mắt của Triệu Phong càng ngày trở nên lạnh lùng hơn, sát khí lan tràn khắp bốn phía.
Đối với anh, con gái của sư phụ Thị Bất Du cũng giống như em gái của chính mình.
Trước mặt anh là Vụ Minh đang nói những từ ngữ nhơ bẩn với em gái mình, điều này không thể tha thứ.
"Bốp! Bốp!" Một lần nữa, Triệu Phong ra tay.
Cú đánh này trực tiếp làm tróc da tróc thịt của Vụ Minh! Tất cả các răng cửa của anh ta đều bị gãy! Ngay cả sống mũi cũng bị đánh gãy bởi lực đánh quá mạnh! Vũ Mang chứng kiến cảnh con trai của mình bị tát thì lập tức hạ lệnh cho đội cảnh sát xông lên phía trước.
"Triệu Phong! Anh đã bị bao vây!" Vũ Mang nói với Triệu Phong với vẻ mặt đầy hung ác.
Nhưng không ngờ Triệu Phong nhẹ nhàng nhếch miệng cười lạnh: "Sai! Là các người bị tôi bao vây!" Bốp! Triệu Phong ra tay nhanh như chớp.
Hết cú đấm này liên tiếp cú đấm khác, mỗi lần ra tay đều trúng mục tiêu, không cú đấm nào không trúng.
Đội bảo vệ mà nhà họ Vũ vẫn tự hào bấy lâu nay đã bị đánh bại bởi Triệu Phong.
Toàn bộ đội bảo vệ đều nằm trên mặt đất, vật vã kêu lên đau đớn, không bò dậy nổi, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Xôn xao.
Những vị khách đến dự tiệc mừng đều đứng đó chết lặng, trợn tròn mắt nhìn.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng sẽ được xem nhiều trò hay nhưng cuối cùng lại kết thúc nhanh như vậy.
Hơn nữa, đây cũng phải kết quả mà bọn họ mong muốn.
Là gia chủ nhà họ Vũ, toàn thân Vũ Mang sớm đã cảm thấy choáng váng.
Sau khi chi ra số tiền lớn để bồi dưỡng huấn luyện đội bảo vệ như vậy, cuối cùng lại bị Triệu Phong đánh gục dễ như ăn cháo.
Thậm chí, đội bảo vệ còn không thể làm Triệu Phong bị thương dù là nhỏ nhất.
Giờ đây, Vũ Mang mới nhận ra rằng chỉ cần trong tay có đủ sức mạnh thì có thể thừa sức quét sạch một dòng tộc hạng ba ở Giang Nam như nhà họ Vũ.
"Triệu Phong, có chuyện gì thì anh cứ nói rõ ràng, không nhất thiết phải ra tay như vậy.
Giải quyết mọi chuyện trong hòa bình là tốt nhất rồi đúng không?" Thái độ của Vũ Mang lập tức dịu đi.
Nhưng Triệu Phong vẫn thờ ơ với lời nói của ông ta.
Nếu đã muốn giải quyết mọi chuyện trong hòa bình thì sao không làm sớm đi.
"Muốn xin hòa cũng không có cửa.
Đêm nay thái độ và hành động của nhà họ Vũ của ông làm tôi cảm thấy không vui.
Ngoại trừ việc quỳ xuống trước mặt tôi, để tôi tát một cái coi như chuộc lỗi.
Nếu không, cả nhà ông sẽ không sống sót qua nỗi đêm nay" Giọng nói lạnh như băng của Triệu Phong vang vọng khắp căn phòng.
Nhiệm vụ của cả nhà họ Vu vẫn chưa bắt đầu, liệu Triệu Phong có quét sạch cả nhà họ Vũ nếu bạn họ không thực hiện hay không? Thật ra thì những gì tối nay mà Triệu Phong làm không phải là nhiệm vụ của dòng tộc giao phó, mà là vì gia đình của Thi Bất Du.
Thái độ của nhà họ Vũ xấc xược, đáng đánh.
"Anh...
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mới có thể hài lòng?" Vũ Mang run rẩy không ngừng, ông ta căng thẳng nói.
Triệu Phong đứng tại chỗ, ngang ngược đáp lại: "Tối nay tất cả nhà họ Vũ đều phải quỳ xuống, ngẩng mặt lên để chịu đòn!" Lần này, nhà họ Vũ thực sự là rất mất mặt.
Các vị khách mời nhìn thấy gia chủ nhà họ Vũ là Vụ Mạng vì muốn làm Triệu Phong hài lòng mà hành động trở nên khúm núm, không hề có một chút phong thái của một vị gia chủ.
Tuy nhiên, Vũ Mang biết rất rõ rằng nếu không làm cho Triệu Phong hài lòng thì nhà họ Vũ không còn cách nào có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Vũ Mang còn đang suy nghĩ về việc nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân, nếu như vẫn tiếp tục dây dưa với Triệu Phong thì không thể được lợi lộc gì, còn có thể làm trễ kế hoạch trăm năm của nhà họ Vũ.
"Tất cả thành viên trong nhà họ Vũ đều nghe rõ rồi chứ, lập tức quỳ xuống!" Mặt mày của Vũ Mang tái nhợt, trong lòng thì đang tức giận cực độ nhưng lại không thể bùng phát.
Nhưng vì tương lai sau này của nhà họ Vũ, ông ta cũng không còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn chịu đựng.
Tối nay chỉ cần có thể được ngồi cùng cậu chủ Ngoan Nhận thì như vậy tương lai của nhà họ Vũ sẽ có chút hy vọng! Vì tương lai sau này của nhà họ Vũ, bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn! Khi Vụ Minh bị ép làm theo, anh ta nhìn về phía bố của mình và hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Bố, bố làm gì vậy? Cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến đây để tham dự lễ kỷ niệm ngay bây giờ, vì sao bố không đợi cậu chủ Ngoan Nhân tới để dạy dỗ Triệu Phong?".
Vụ Minh vô cùng ngưỡng mộ cậu chủ Ngoan Nhân và anh ta luôn mong muốn được cậu chủ Ngoan Nhân có thể nhận mình làm con nuôi.
Anh ta từng đứng đợi ở sân bay Giang Nam để nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân.
Nhưng bởi vì quân đội của nhà họ Bạch đang ở đó, anh ta bị quân đội nhà họ Bạch chán ghét và cảm thấy vướng chân nên bị họ nhét vào thùng rác.
Còn Vũ Mang, nhìn thấy con trai mình bất cần đời như vậy thì không khỏi căm hận, ông ta chỉ tiếc rèn sắt mà không thể thành thép.
Nhà họ Vũ làm sao có khả năng mới được cậu chủ Ngoan Nhân, thậm chí còn không đáng để cậu chủ Ngoan Nhân đến tham dự lễ kỷ niệm của bọn họ, chỉ là nhà họ Vũ muốn ra vẻ một chút.
Người con trai thì lại thực sự tin rằng cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến, chẳng qua là anh chỉ ở cùng một khách sạn với bọn họ mà thôi.
Hơn nữa, chỉ bằng cách dập tắt những rắc rối của Triệu Phong, ông ta mới có thể tìm được cách liên lạc với cậu chủ Ngoan Nhân, nếu không...
Cậu chủ Ngoan Nhân chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi nếu nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.
"Vụ Minh! Đừng xen vào chuyện này!" Vũ Mang quát lớn, sau đó liếc mắt nhìn con cháu nhà họ Vũ, nói: "Quỳ xuống! Tất cả mau quỳ xuống! Người nào không quỳ thì về sau không phải là con cháu nhà họ Vũ.
Tôi sẽ đuổi người đó ra khỏi nhà!" Ỗ Vũ Mang hạ lệnh, lập tức tất cả thành viên của nhà họ Vũ đều quỳ xuống trước mặt Triệu Phong, căng mặt chịu đòn.
Triệu Phong thờ ơ nhìn xung quanh, anh sẽ không bao giờ giơ cao đánh khẽ với loại người này! Nhà họ Vũ không xứng có được sự khoan dung! Dưới sự chứng kiến của những vị khách ở đây, tất cả con cháu của nhà họ Vũ đều quay người hướng về phía Triệu Phong, quỳ xuống chịu đòn.
Bọn họ không phục, cũng không cam tâm chịu đựng, rõ ràng là có chỗ dựa vững chắc là cậu chủ Ngoan Nhân, vì sao gia chủ Vũ Mang lại đột nhiên sợ hãi trước Triệu Phong.
Cho dù đội bảo vệ của nhà họ Vũ bị đánh bại, cũng không thể mời cậu chủ Ngoan Nhân tới xử lý hay sao? Triệu Phong lạnh lùng đi tới trước mặt con cháu nhà họ Vũ.
Con cháu nhà họ Vũ quỳ thành một hàng đợi Triệu Phong ra tay.
"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" Trong căn phòng không ngừng vang lên âm thanh lanh lảnh của những cái tát.
Tất cả con cháu của nhà họ Vũ có mặt tại hiện trường, bao gồm cả gia chủ Vũ Mang, đều bị Triệu Phong ra tay không chút thương xót.
Cho dù là có người oán hận, cũng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Phong làm cho sợ hãi đến thấu xương.
"Vũ Mang! Bây giờ tôi hỏi ông, ông có biết tung tích của sự phụ Thị Bất Du không?" Triệu Phong chất vấn.
"Anh...
Sư phụ của anh?" Trong lòng Vũ Mang thực sự rất tức giận nhưng vẫn bị Triệu Phong uy hiếp đến hoảng sợ.
"Không sai, sư phụ của tôi mất tích có liên quan đến các người đúng không?" Triệu Phong chất vấn lần nữa: "Nếu như ông dám nói dối, tôi lập tức sẽ đánh ông đến tàn phế!" Triệu Phong tuyệt đối không phải nói linh tinh, nếu có liên quan đến sự phụ của anh thì nhất định sẽ điều tra đến cùng.
"Không có...Không có, tuyệt đối không có, sư phụ của anh mất tích không có liên quan đến nhà họ Vũ chúng tôi!" Vũ Mang vội vàng giải thích.
"Lương tâm cắn rứt sao?" Triệu Phong đến gần chỗ Vũ Mang, trực tiếp túm lấy cổ áo của ông ta, nâng lên.
"Không phải, không phải, thật sự là nhà họ Vũ không có liên quan gì cả, cầu xin anh đừng đánh tôi, cầu xin anh" Vũ Mang cực kỳ hoảng loạn, không hề có một chút phong thái của gia chủ.
"Vũ Mang! Ông phải suy nghĩ cho kỹ hậu quả của việc nói dối!" Triệu Phong lạnh lùng nói.
"Tôi thực sự không có nói dối, những gì tôi nói đều là sự thật.
Sự phụ của anh mất tích, nhà họ Vũ chúng tôi cũng vừa mới biết.
Cái kia, việc thiếu sự phụ của anh 100 nghìn tệ, tôi sẽ chuẩn bị và trả lại ngay lập tức.
Xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nhà họ Vũ chúng tôi, cầu xin anh" Trong thời điểm nguy cấp, lời nói của Vũ Mang là sự thật không có chút giấu giếm.
Triệu Phong lưỡng lự một lúc rồi anh tạm thời tin tưởng Vũ Mang.
"Ngay cả 100 nghìn tệ mà các người còn cần thời gian chuẩn bị thì đừng nói đến chuyện mất mặt ở đây.
Các người còn muốn nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhận đến dự lễ kỷ niệm, các người xứng sao? Triệu Phong thực sự muốn cười vì trò hề này.
Nhà họ Vũ lấy đâu ra sĩ diện nhiều như vậy? Vũ Mang có chút bối rối, trong lòng tự nhủ, lẽ nào ngay cả đến học trò của Thi Bất Du cũng là người giàu có? Ngay cả 100 nghìn tệ cũng không có lấy một chút quan tâm? 100 nghìn tệ cũng không phải là con số nhỏ! "Cái này...
Cũng xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nhà họ Vũ chúng tôi! 100 nghìn tệ này, ngày mai tôi sẽ đến nhà chính của nhà họ Vũ để lấy.
Tôi cam đoan sẽ trả không thiếu lấy một đồng" Vũ Mang khẩn cầu.
Triệu Phong nhất định sẽ phải lấy lại tất cả số tiền nợ ghi trong sổ sách.
Tất cả những ai nợ tiền Thi Bất Du đều sẽ phải trả lại! Tất cả số tiền thu được thì sẽ đưa lại cho em gái Thị Thanh Thanh.
"Vay thì phải trả, đây là đạo lý hiển nhiên! Ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Vũ của các người lấy tiền, nếu như thiếu một đồng, tôi sẽ lập tức cho san bằng nhà họ Vũ!" Nói xong những lời này, Triệu Phong liền rời đi.
Đúng là đám người ngu ngốc nhà họ Vũ, Triệu Phong đã ám chỉ rằng chính anh là cậu chủ Ngoan Nhân.
Nhưng nhà họ Vũ lại không biết, thật là ngu hết chỗ nói.
Sau khi Triệu Phong rời đi, gia chủ nhà họ Vũ, Vũ Mang gần như sắp ngã lăn ra đất, ông ta hồn siêu phách lạc, hiện tại giống như một thân thể bị khoét rỗng.
Trước đó, Vũ Mang hoàn toàn không ngờ rằng một Triệu Phong đơn thuần lại khiến nhà họ Vũ bọn họ gặp nhiều nhục nhã như vậy.
"Tên nhóc này, không biết mấy năm nay ra sao, có khi nào anh ta tìm được người chống lưng mới? Nhà họ Vũ ở Giang Nam ít nhiều cũng được coi là dòng họ đứng thứ ba ở vùng này, anh ta lại không thèm để ý một chút nào, ngay trước mắt các vị khách quý anh ta dám sỉ nhục nhà họ Vũ.
Không biết mấy năm qua, rốt cuộc anh ta đã trải qua những cái gì?" Vũ Mang cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, ông ta mặt dày lập tức đi trấn an những vị khách của mình.
Ngay sau đó ông ta lại bắt đầu chuẩn bị để nghênh đón sự xuất hiện của cậu chủ Ngoan Nhân.
Các vị khách tham dự lễ kỷ niệm đều ngẩn cả ra, nhà họ Vũ vừa bị Triệu Phong dạy dỗ ra trò, bây giờ lại muốn nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân? Đã có thực lực trèo cao đến mức muốn gặp cậu chủ Ngoan Nhân nhưng lại bị Triệu Phong dạy dỗ giống hệt những con chó ngoan ngoãn sao? Bọn họ đều không thể nghĩ ra rốt cuộc nhà họ Vũ muốn nhắm đến mục tiêu gì đây? Vụ Mạng chỉ có thể kiên trì mà giải thích và nói những lời tốt đẹp về nhà họ Vũ.
Dù sao thì bản thân ông ta cảm thấy dù dùng biện pháp gì đi chăng nữa, chỉ cần cậu chủ Ngoan Nhân xuất hiện tại căn phòng này, thậm chí là ba phút thôi cũng được, thì nhà họ Vũ cũng đã đạt được mục đích rồi.
Sau đó, Vũ Mang nhanh chóng gọi quản gia tới.
"Anh đã liên lạc với người đó chưa? Anh có biết cậu chủ Ngoan Nhân đang ở phòng nào của khách sạn Đông Pha không? Tôi mặc kệ các anh bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng phải liên tục thăm dò tin tức quan trọng này!" Vũ Mang nói.
Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi vừa mới liên lạc cho vị thám tử kia, anh ta nói cậu chủ Ngoan Nhân đã tới khách sạn Đông Pha, nhưng cậu chủ đã rời đi rồi a."
"Cái gì? Đã tới sao? Chuyện này làm sao có thể chứ, có phải anh ta nhìn nhầm không?”
Vũ Mang kinh ngạc hỏi.
"Không sai được, vị thám tử kia nói chắc chắn mình đã nhìn thấy cậu chủ Ngoan Nhân đi vào trong khách sạn, nhất định không thể nhầm được" Quản gia đáp lại.
Vẻ mặt Vũ Mang đông cứng lại, nhíu mày măng quản gia: "Khốn kiếp! Tất cả đều tại Triệu Phong! Nhất định là cậu chủ Ngoan Nhân vừa tới cửa đã thấy Triệu Phong đang dạy dỗ nhà họ Vũ chúng ta khiến cậu chủ thất vọng mà rời đi.
Nói cách khác, cậu chủ Ngoan Nhận nhìn thấy trò hề mà Triệu Phong đang bày ra nên đã dứt khoát rời đi.
Tôi mặc kệ, tất cả đều là do một tay Triệu Phong phá hủy đại sự của nhà họ Vũ chúng ta!" Chính Vũ Mang là người có mắt như mù, không chịu quan sát và bỏ lỡ việc nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân.
Đôi khi nói sự thật, người khác lại không tin đó là sự thật.
Cũng giống như Triệu Phong, mặc dù anh đã ám chỉ rất nhiều lần việc mình là cậu chủ Ngoan Nhân nhưng không ai muốn tin điều đó.
Vũ Mang đã yêu cầu quản gia liên lạc vị thám tử kia để tiếp tục điều tra.
Và quyết định trả giá khá cao cho vị thám tử kia để làm việc cho nhà họ Vũ.
Tuy nhiên, thám tử đã từ chối rất thẳng thừng.
Anh ta nói thẳng trong tương lai sẽ không bán bất kỳ thông tin có giá trị nào cho nhà họ Vũ trong tương lai.
Vũ Mang cảm thấy khó hiểu, từ lúc nào mà nhà họ Vũ đã xúc phạm đến vị thám tử này.
Vị thám tử này đã nói thẳng, nhà họ Vũ là một đám người ngu si.
Bởi vì rõ ràng anh ta ở bên ngoài khách sạn Đông Pha, tận mắt chứng kiến cậu chủ Ngoan Nhân sau khi xuống xe thì lập tức đi vào khách sạn.
Hơn nữa cậu chủ Ngoan Nhân còn ở bên trong khách sạn tầm nửa giờ đồng hồ.
Nhưng nhà họ Vũ lại không thể nắm lấy cơ hội này, thậm chí điều này lại còn làm cho thám tử không muốn tiếp tục hợp tác cùng bọn họ.
Vũ Mang liên lạc với vị thám tử này thông qua quản gia của ông ta.
Ông ta không hiểu hỏi: "Thám tử, tôi sẵn sàng trả thêm tiền cho anh, vì sao anh lại không muốn tiếp tục hợp tác? Nhà họ Vũ chúng tôi hy vọng anh có thể cung cấp nhiều thông tin giá trị hơn nữa" "Tối nay tôi ở bên ngoài khách sạn Đồng Pha theo dõi, tận mắt chứng kiến một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đi tới, trong xe đi ra là một nam thanh niên vóc dáng cao lớn, nhưng sau đó lại xoay người đi vào khách sạn Đông Pha.
Tầm nửa tiếng sau anh ta mới đi ra.
Người thanh niên đó, không ai khác chính là cậu chủ Ngoan Nhận!" Vị thám tử đáp.
"Thám tử, tại sao anh có thể xác định người từ chiếc xe đi xuống là cậu chủ Ngoan Nhân chứ? Ở vùng Giang Nam này có rất nhiều người lái xe Rolls-Royce, nhất là những người giàu có" Vũ Mang vẫn không hiểu sự tình.
Thám tử đã không giữ được bình tĩnh, mất kiên nhẫn nói: "Đúng là ở Giang Nam có rất nhiều người đi xe Rolls-Royce, thế nhưng biển số xe là số đó, là những con số có một không hai mà chỉ có những người đứng đầu Giang Nam mới có thể sở hữu được.
Tôi đã thống kê cụ thể những cậu chủ, cô chủ của mười dòng tộc đứng đầu vùng Giang Nam này.
Có thể nói biển số xe này người bình thường không dám dùng, từ đó suy ra người thanh niên đó chính là cậu chủ Ngoan Nhân" Trên thực tế, cái gọi là trinh sát là một nghề tuyển trạch viên chuyên nghiệp.
Trong giới giải trí không thể kiếm sống thì liền chạy đến những nhà giàu có để quay vòng kiếm miếng cơm ăn, chuyên môn của họ là tìm hiểu chuyện của giới nhà giàu ở vùng Giang Nam.
Qua những phân tích của mình, anh ta đại khái đoán được con đường đi lại của cậu chủ Ngoan Nhân.
Sau đó sử dụng phương pháp loại bỏ để tiến hành lựa chọn.
Căn bản anh ta cũng không biết ngoại hình của cậu chủ Ngoan Nhân trông như thế nào.
Tuy nhiên, anh ta có đầu óc, và anh ta thực sự đã đoán đúng.
Từ chiếc xe Rolls
- Royce màu đen, quả nhiên người thanh niên bước xuống chính là cậu chủ Ngoan Nhân
- Triệu Phong.
"Bằng những dẫn chứng như vậy mà nhanh chóng suy đoán đó là cậu chủ Ngoan Nhân, như vậy có phải là quá tùy tiện không? Mà anh nói cái biển số xe kia, rốt cuộc là có những con số nào?" Vũ Mang hỏi.
Tút tút.
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Rõ ràng vị thám tử này đã không còn muốn hợp tác với Vũ Mang nữa.
Bởi vì anh ta cảm thấy một người chậm hiểu như Vũ Mang, cho dù cơ hội có tốt đến đâu cũng khó mà thành công.
Ngay cả những con số kia cũng không đoán ra được, còn muốn lợi dụng cậu chủ Ngoan Nhân? Vậy thì cút đi chỗ khác đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.